Khương đường
-
Chương 7:
Chương 7: Chỗ này của chị không nói như vậy
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Rõ ràng tổ tiết mục trước đó đã học được nhiều bài học, cố tình chọn lúc thời tiết thuận lợi. Ban đêm, ánh sáng như phấn như vàng rắc xuống, trong không gian tràn đầy không khí lãng mạn.
Có thời tiết thuận lợi có địa điểm lý tưởng, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là người không hòa thuận với nhau lắm.
“Cắt!” Cù đạo diễn kêu ngừng lại lần thứ tư, buông tai nghe đi tới trước mặt Khương Đường, tính tình nhẫn nại nói: “Tiểu Khương, tuy rằng tiết mục này của chúng ta đi con đường thực tế, nhưng mà dù sao nó cũng là tiết mục yêu đương, phải làm người xem cảm giác được phản ứng hóa học giữa hai người nam và nữ.” Ông ta dừng lại một lát, uyển chuyển nhắc nhở: “Khi cô nhìn Tiêu Tắc, ánh mắt phải nhiệt tình hơn một chút, phải nghĩ anh ta chính là người mà cô thích.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cù đạo diễn vẻ mặt ấm áp, thật ra đang lo lắng mơ hồ có phải do mình tính sai hay không.
Lúc trước lựa chọn Khương Đường là vì chọn trúng ưu điểm không dễ che giấu cảm xúc của cô, phản ứng chân thật mới có thể khiến người xem có cảm giác thật đồng cảm. Nhưng mà, chân thật lại chết ở việc quá chân thật, ánh mắt cô nhìn Tiêu Tắc lại quá mức bình tĩnh rồi, không có chút hơi thở ngọt ngào nào cả, còn giống như đang đi xem mắt đối phó hơn là yêu đương.
“Cô điều chỉnh trạng thái một lát, chúng ta quay lại lần nữa.”
Khương Đường mím môi gật đầu.
Theo tiếng ra lệnh của đạo diễn, Tiêu Tắc đẩy cửa bước vào lần thứ năm, nụ cười trước sau như một: “Xin chào, cô đợi lâu chưa?”
“Không đâu, tôi cũng vừa mới đến.”
Khương Đường đứng dậy trò chuyện với anh, cho dù đã quay được năm lần, nhưng cảm giác xấu hổ mơ hồ và mới lạ này vẫn như trước không hề giảm bớt chút nào.
Đoạn này không sắp xếp lời thoại cụ thể, Khương Đường cố gắng duy trì vẻ tươi cười, Tiêu Tắc hỏi câu nào thì cô đáp câu ấy, một tay không ngừng khuấy cà phê.
Cô mặc váy liền màu đỏ, phối hợp với màu sắc ráng chiều sau lưng, da thịt giống như được chiếu sáng rực rỡ, môi đỏ đầy đặn lại càng trở nên diễm lệ giống có thể chảy ra bất cứ lúc nào, thật sự là báu vật của thế gian. Chỉ tiếc báu vật này quá bị động, không phù hợp với bầu không khí lãng mạn.
Cù đạo diễn không thể không kêu dừng lại lần thứ năm, âm thầm thở dài, quay đầu nói khẽ với Quách Thắng Nam mấy câu.
Quách Thắng Nam nhanh chóng bước lên, vỗ vỗ bả vai Khương Đường, nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, Cù đạo diễn dẫn nhân viên công tác đi đến gần đây lấy cảnh trước, nửa tiếng nữa lại quay tiếp.”
Khương Đường biết vấn đề đều do mình, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không nói gì, đi về phòng nghỉ tạm thời.
Cô vừa đi, Quách Thắng Nam đã nghiêng người nhìn Tiêu Tắc: “Ngày thường cô ấy quả thật như vậy đấy, thật sự rất ngại ngùng, có lẽ phải phiền anh lén lút trao đổi với cô ấy nhiều hơn.”
Người đàn ông lập tức cong khóe môi thành độ cong ấm áp, nói: “Không sao, để tôi đi xem.”
Thật ra ý tưởng của Quách Thắng Nam chính là như vậy, không ngờ được chàng trai trẻ mới nổi này vừa nói đã hiểu, lại còn dễ nói chuyện như vậy, cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra sau này không cần lo lắng vì chuyện hợp tác của hai người nữa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Khương Đường đang ngồi trong phòng nghỉ tự viết lời thoại, phản ứng chân thật của cô hoàn toàn không hề có chút giá trị tham khảo nào cả, chỉ có thể hy vọng vào lời thoại chuẩn bị xong từ trước thôi. Từ sau lưng vang lên tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên, qua một chiếc gương đối diện với người đàn ông.
Khương Đường nhìn thấy rõ ai vừa đến, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”
Tiêu Tắc đóng kín cửa, vẻ dịu dàng bị ý tứ không rõ thay thế. Anh dựa vào khung cửa, chậm rãi sửa sang cúc áo đang chuyển động ở cổ tay, từ xa nhìn thẳng vào đôi mắt trong gương: “Người đại diện của chị bảo tôi đến trao đổi với chị một chút.”
Ngón tay thon dài tràn ngập hơi thở nam tính vuốt ve viên bi bằng kim loại, động tác không thể bình thường hơn được nữa, lại không khỏi khiến người ta nín thở.
Màu sắc trong con ngươi người đàn ông trẻ tuổi dần dần sẫm lại, cười nhạt hỏi: “Chị đang nghĩ gì vậy?”
Khương Đường nhìn sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
“Vậy sao.” Người đàn ông không cười nữa, bước từng bước đến gần, hai tay chống lên lưng ghế dựa của cô, môi gần như kề sát tai cô gái, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, nói: “Thật sự là không nghĩ đến tối hôm trước tôi làm chị bằng tay như thế nào sao?”
Ký ức dâm đãng đột nhiên thức tỉnh, thân thể còn giữ lại những phản ứng chân thật nhất. Khương Đường tránh né theo bản năng, nhưng thân thể cô lại bị bao vây giữa bàn trang điểm và ghế dựa, cô thật sự hơi hoảng, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước. Cô chớp chớp mắt, mỉm cười đối diện với người đàn ông: “Say rượu làm bừa mà thôi, không phải cậu định đòi tôi chịu trách nhiệm đấy chứ.”
Trên mặt Tiêu Tắc không có biểu cảm gì, con ngươi vốn dĩ đen nhánh lại càng trở nên sâu không thấy đáy.
“Chị, chị sướng đủ rồi, nhưng mà tôi thì chưa đâu.”
Khương Đường đang định nói tiếp, môi đã bị bịt chặt. Anh ôm chặt sau gáy cô, ngăn cản toàn bộ đường lui của cô.
Không có bất kỳ nụ hôn lưỡi chuyển giao nào, đầu lưỡi không nói năng gì chen vào miệng cô tàn sát bừa bãi, sau khi liếm một vòng khoang miệng cô một cách dữ dội, quấn chặt cái lưỡi đang trốn tránh một cách uổng công, mút chặt. Tiêu Tắc cố tình đẩy nước bọt của mình sang miệng cô, Khương Đường vẫn còn đang lo lắng lớp trang điểm bị lem sẽ bị người ta nhìn ra manh mối, không thể không ngẩng đầu ngậm chặt toàn bộ đầu lưỡi của anh, há miệng nuốt vào.
Hình ảnh kia giống như cô đang đòi hỏi anh vậy.
Tiếng nuốt và tiếng hôn ướt át đan xen phập phồng, cực kỳ vang dội. Rất lâu rồi cô chưa từng làm, dục vọng ẩn giấu đã lâu đột nhiên thức tỉnh, dâng trào mãnh liệt khó mà nhịn nổi.
Tranh thủ khi cô say mê hỗn loạn, Tiêu Tắc thay đổi tư thế, biến thành ôm lấy cô dạng chân ngồi lên đùi mình.
Khương Đường vừa mới được một cơ hội thở dốc, đã bị anh đè lên gáy, hai đầu lưỡi tiếp tục quấn lấy nhau dây dưa trong khoang miệng.
Trước ngực đột nhiên hơi đau, bàn tay người đàn ông đã luồn vào từ cổ áo, cách áo nịt ngực vuốt ve một bên mềm mại.
Khương Đường cắn đầu lưỡi anh, thừa dịp anh còn chưa kịp phản ứng lại, cố gắng hết sức ngửa cổ lên tránh né: “Tiêu Tắc, đây là phòng nghỉ.”
Ngày thường cổ cô đã rất xinh đẹp, khi ngửa ra sau càng lộ ra vẻ thon dài thanh mảnh mê người, giống như một con cá trắng trơn trượt. Trong lòng Tiêu Tắc hơi chuyển động, bàn tay vòng lên, ngón cái vuốt ve qua lại, cọ xát lau đi lớp kem che khuyết điểm, lộ ra dấu vết màu hồng nhạt. Dấu vết màu hồng nhạt nhảy lên theo mạch đập, im lặng khiêu khích anh. Tiêu Tắc rũ mắt, môi phủ lên vị trí cũ, mút thật mạnh.
Khương Đường còn chưa kịp phản đối, núm vú đã bị nhéo chặt.
“A...”
Cô cắn môi dưới ngăn cản tiếng rên rỉ đầy dục vọng, hơi thở không ổn từ chối: “Mau dừng lại.”
Một tay Tiêu Tắc mò xuống váy cô gái, sờ đến quần lót đã bị thấm ướt, giọng nói trầm thấp lộ ra ý giễu cợt rất nhỏ: “Chỗ này của chị không nói như vậy.”
Khương Đường rên khẽ một tiếng, khép mí mắt lại.
Tại sao anh lại gọi cô là chị đúng vào lúc này cơ chứ.
Cảm giác tội lỗi không rõ cùng với cảm giác xấu hổ kích thích dục vọng nguyên thủy nhất, dâm thủy cuồn cuộn chảy ra từng dòng, làm cho quần lót hoàn toàn ướt sũng.
Cái tay kia gảy nhẹ cô cách một tầng vải dệt, hoạt động trên dưới dọc theo khe thịt, nhưng cố tình lại không chạm vào âm hạch đang cứng lên và miệng huyệt đang tê ngứa, cô nhịn đến mức khó chịu, dâm thủy càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, gần như tràn ra khắp nơi.
“Sao chị lại lẳng lơ như vậy hả.” Ngón tay khuấy động gây ra tiếng nước chảy, đầu lưỡi ướt át liếm thành từng vòng quanh lông mi cô, Khương Đường không thể không mở mắt ra, rơi vào một tấm lưới lạnh lẽo.
Anh nhìn thẳng vào cô, không rõ là vui hay giận, nói: “Trời sinh lẳng lơ.”
Ngón tay để ở miệng huyệt đột nhiên mạnh hơn, chọc cả vải dệt vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook