Khung Giờ Vàng
-
Chương 7
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Hứa Đại Chí vừa lôi vừa kéo Tần Tri Nghi lên tầng sáu, mở cửa ra, ném vào sô pha. Họ Tần chống cằm nhìn xung quanh: “Chỗ này là….”
“Nhà tôi”. Hứa Đại Chí bực mình không để đâu hết, rót một cốc nước lọc đưa tới: “Cậu ở chỗ nào? Nếu không tôi đưa cậu về?”
Tần Tri Nghi uống hai hớp, có vẻ tỉnh ra một chút: “Tôi đang ở khách sạn Thiên Châu.”
“Khách sạn? Nhà cậu không ở đây à?”
“Tôi mới từ Anh trở về mấy hôm trước.”
Xời, còn là “rùa biển[3]”. “Đi làm ăn sao, giỏi thế.”
Tần Tri Nghi cúi đầu: “Không phải.” Ể? Đầu óc Hứa Đại Chí lóe sáng, rặt một dáng vẻ hóng hớt không gì bằng ngồi xuống bên cạnh Tần Tri Nghi: “Không phải do cậu thất tình chứ?”
Họ Tần không trả lời, Hứa Đại Trí biết mình vớ được của trời rồi. Gã đang định nói tiếp thì Tần Tri Nghi đã chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà anh còn rượu không?”
Muốn uống rượu, đấy chính là dấu hiệu chuẩn bị tâm sự nha! Hứa Đại Chí gật như trống bỏi: “Có, có, trong bếp tôi còn mấy bình rượu xái[4]. Để tôi đi lấy.”
Một bình rượu xái, hai cốc trà to. Tần Tri Nghi nhận lấy cốc, Hứa Đại Chí cũng ngồi xuống, vừa uống vừa giả vờ vô tình hỏi: “Vừa nãy thấy cậu bảo, anh ta… cũng có vợ rồi?”
Tần Tri Nghi lại cúi đầu: “Nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn.”
“Vậy không phải là bắt cá hai tay sao!”
Tần Tri Nghi cười gượng: “Tôi thì tính làm gì? So làm sao được với vị hôn thê kia.”
“Cũng không thể nói vậy, anh ta đã ở bên cậu rồi còn đi tìm phụ nữ chính là anh ta không đúng!”. Trừ khi là có vị hôn thê trước rồi mới cặp bồ với cậu. Hứa Đại Chí bổ sung trong lòng.
Ánh mắt họ Tần càng lúc càng rời rạc: “Không thể trách anh ấy, con người ai chẳng phải thành gia lập thất.”
Hứa Đại Chí dần bạo mồm hơn: “Không phải bảo ~ nước ngoài có chỗ cho phép đồng tính kết hôn sao?”
Tần Tri Nghi không đáp.
Hứa Đại Trí cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòe dần, cũng từ từ không quản miệng mình nữa: “Tôi thấy là do anh ta muốn lấy vợ, mới mượn cớ ~ vứt bỏ cậu đi.”
Tần Tri Nghĩ nhắm mắt, hai hàng nước mắt men theo khuôn mặt rơi xuống.
Hứa Đại Chí cuống lên: “Này này, tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng cho là thật. Thôi nào, trả rượu lại cho tôi”. Hắn mà uống say rồi khóc lóc thì mình cũng không gánh nổi! “Cậu, có muốn uống nước lọc không? Chuyện này, chuyện này không phải đều đã qua rồi sao?” Má nó, Hứa Đại Chí dụi mắt, vươn tay vỗ vai Tần Tri Nghi, vừa lôi ra mấy lời khuyên anh em hồi đại học trước đây: “Sau này tìm người tốt hơn thế, là được rồi!”
Tần Tri Nghi ngẩng đầu, hé ra đôi mắt đen như mực, sâu thăm thẳm như đầm nước. Đừng nhìn tôi như vậy ~~~ Hứa Đại Chí nheo mắt, trời quay cuồng, đất quay cuồng. Trước mắt càng mông lung, khuôn mặt Tần Tri Nghi dần dần biến thành hai thành ba cái.
Nhưng mà trông cậu ta, thật sự ~~ khá là ~~xinh xắn. Phủi phui! Mẹ nó mình thật là uống nhiều quá rồi, thế mà có thể thấy một thằng đàn ông xinh xắn. Hứa Đại Chí lắc lư cái đầu, tiếp tục nheo mắt, hai cái ba cái mặt của Tần Tri Nghi từ từ biến thành Trần Tuyết Doanh, em gái Trần Béo, người trong mộng của Hứa Đại Chí. Em Tuyết Doanh chan chứa tình cảm ngước mắt nhìn mình, nụ cười nở trên bờ môi hồng phảng phất như cánh hoa đào trong gió. Hứa Đại Chí cũng dại ra cười ngu ngơ, cười một cái, người trước mặt lại biến thành Tần Tri Nghi, rồi lại chớp mắt hóa thành Tuyết Doanh. Hứa Đại Chí không kìm được vươn tay ra xác nhận. Em Tuyết Doanh cũng vươn tay đến, quấn lấy cổ mình. Chốc lát, Hứa Đại Chí nhận ra mình đang bồng em Tuyết Doanh đi vào giường trong phòng ngủ. Đôi mắt đó sao mà đáng yêu đến vậy, bờ môi mềm cũng thật tiêu hồn người. Mộng! Giấc mộng này thật quá đỗi ngọt ngào!
Hứa Đại Chí ngã lên giường, bồng bềnh trồi nổi như đang trong mây trời, ôm lấy em Tuyết Doanh hôn sâu. Ôi giấc mộng hạnh phúc! Làn da Tuyết Doanh thật mịn màng! Đã là mộng, nhất định phải làm cho đủ vốn liếng!
“Nhà tôi”. Hứa Đại Chí bực mình không để đâu hết, rót một cốc nước lọc đưa tới: “Cậu ở chỗ nào? Nếu không tôi đưa cậu về?”
Tần Tri Nghi uống hai hớp, có vẻ tỉnh ra một chút: “Tôi đang ở khách sạn Thiên Châu.”
“Khách sạn? Nhà cậu không ở đây à?”
“Tôi mới từ Anh trở về mấy hôm trước.”
Xời, còn là “rùa biển[3]”. “Đi làm ăn sao, giỏi thế.”
Tần Tri Nghi cúi đầu: “Không phải.” Ể? Đầu óc Hứa Đại Chí lóe sáng, rặt một dáng vẻ hóng hớt không gì bằng ngồi xuống bên cạnh Tần Tri Nghi: “Không phải do cậu thất tình chứ?”
Họ Tần không trả lời, Hứa Đại Trí biết mình vớ được của trời rồi. Gã đang định nói tiếp thì Tần Tri Nghi đã chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà anh còn rượu không?”
Muốn uống rượu, đấy chính là dấu hiệu chuẩn bị tâm sự nha! Hứa Đại Chí gật như trống bỏi: “Có, có, trong bếp tôi còn mấy bình rượu xái[4]. Để tôi đi lấy.”
Một bình rượu xái, hai cốc trà to. Tần Tri Nghi nhận lấy cốc, Hứa Đại Chí cũng ngồi xuống, vừa uống vừa giả vờ vô tình hỏi: “Vừa nãy thấy cậu bảo, anh ta… cũng có vợ rồi?”
Tần Tri Nghi lại cúi đầu: “Nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn.”
“Vậy không phải là bắt cá hai tay sao!”
Tần Tri Nghi cười gượng: “Tôi thì tính làm gì? So làm sao được với vị hôn thê kia.”
“Cũng không thể nói vậy, anh ta đã ở bên cậu rồi còn đi tìm phụ nữ chính là anh ta không đúng!”. Trừ khi là có vị hôn thê trước rồi mới cặp bồ với cậu. Hứa Đại Chí bổ sung trong lòng.
Ánh mắt họ Tần càng lúc càng rời rạc: “Không thể trách anh ấy, con người ai chẳng phải thành gia lập thất.”
Hứa Đại Chí dần bạo mồm hơn: “Không phải bảo ~ nước ngoài có chỗ cho phép đồng tính kết hôn sao?”
Tần Tri Nghi không đáp.
Hứa Đại Trí cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòe dần, cũng từ từ không quản miệng mình nữa: “Tôi thấy là do anh ta muốn lấy vợ, mới mượn cớ ~ vứt bỏ cậu đi.”
Tần Tri Nghĩ nhắm mắt, hai hàng nước mắt men theo khuôn mặt rơi xuống.
Hứa Đại Chí cuống lên: “Này này, tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng cho là thật. Thôi nào, trả rượu lại cho tôi”. Hắn mà uống say rồi khóc lóc thì mình cũng không gánh nổi! “Cậu, có muốn uống nước lọc không? Chuyện này, chuyện này không phải đều đã qua rồi sao?” Má nó, Hứa Đại Chí dụi mắt, vươn tay vỗ vai Tần Tri Nghi, vừa lôi ra mấy lời khuyên anh em hồi đại học trước đây: “Sau này tìm người tốt hơn thế, là được rồi!”
Tần Tri Nghi ngẩng đầu, hé ra đôi mắt đen như mực, sâu thăm thẳm như đầm nước. Đừng nhìn tôi như vậy ~~~ Hứa Đại Chí nheo mắt, trời quay cuồng, đất quay cuồng. Trước mắt càng mông lung, khuôn mặt Tần Tri Nghi dần dần biến thành hai thành ba cái.
Nhưng mà trông cậu ta, thật sự ~~ khá là ~~xinh xắn. Phủi phui! Mẹ nó mình thật là uống nhiều quá rồi, thế mà có thể thấy một thằng đàn ông xinh xắn. Hứa Đại Chí lắc lư cái đầu, tiếp tục nheo mắt, hai cái ba cái mặt của Tần Tri Nghi từ từ biến thành Trần Tuyết Doanh, em gái Trần Béo, người trong mộng của Hứa Đại Chí. Em Tuyết Doanh chan chứa tình cảm ngước mắt nhìn mình, nụ cười nở trên bờ môi hồng phảng phất như cánh hoa đào trong gió. Hứa Đại Chí cũng dại ra cười ngu ngơ, cười một cái, người trước mặt lại biến thành Tần Tri Nghi, rồi lại chớp mắt hóa thành Tuyết Doanh. Hứa Đại Chí không kìm được vươn tay ra xác nhận. Em Tuyết Doanh cũng vươn tay đến, quấn lấy cổ mình. Chốc lát, Hứa Đại Chí nhận ra mình đang bồng em Tuyết Doanh đi vào giường trong phòng ngủ. Đôi mắt đó sao mà đáng yêu đến vậy, bờ môi mềm cũng thật tiêu hồn người. Mộng! Giấc mộng này thật quá đỗi ngọt ngào!
Hứa Đại Chí ngã lên giường, bồng bềnh trồi nổi như đang trong mây trời, ôm lấy em Tuyết Doanh hôn sâu. Ôi giấc mộng hạnh phúc! Làn da Tuyết Doanh thật mịn màng! Đã là mộng, nhất định phải làm cho đủ vốn liếng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook