Khung Giờ Vàng
-
Chương 12
Cuối tháng dư dả, mười lăm cháy túi.
Một câu này cơ bản đã miêu tả đầy đủ sinh hoạt hàng tháng của Hứa Đại Chí. Có điều tháng này chuỗi ngày nghèo đói của gã đến sớm hơn mọi khi, đồng nghiệp trong mục chỉ lo lỡ mất ngày lành tháng tốt, rủ nhau đi lấy vợ gả chồng hết lượt. Phong bì thiệp mừng cũng từng cái từng cái bỏ người mà đi. Mới đến mười ba, mười bốn, mức sống của Hứa Đại Chí đã tụt lùi ba mươi năm so với bình thường.
Đời có câu “nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm”, chiều nay, tổng biên tập đại nhân gọi toàn bộ nhân viên tòa soạn vào mở cuộc họp gấp. Ngày mai lãnh đạo phòng tuyên truyền bên trên sẽ xuống chỉ đạo công tác, mọi người nhất định phải biểu hiện tốt đẹp. “Khâm điểm” đồng chí Hứa Đại Chí của mục xã hội làm nhiệm vụ chục ảnh hội nghị. Chú ý, yêu cầu ăn mặc lịch sự, thể hiện hình tượng ưu tú của tòa soạn chúng ta.
Tôi làm phó nháy lại chẳng lên hình, mặc đẹp như vậy cho ai nhìn?
Tan họp, Hứa Đại Chí chạy đi ý kiến ý cò với tổng biên tập.
Tổng biên tập giận dữ quở trách Hứa Đại Chí không có chí tiến thủ! Cậu đây là đang bồi dưỡng cháu. Đằng trước cháu chụp ảnh cho lãnh đạo, đằng sau có đài truyền hình của phòng tuyên truyền và các tòa soạn khác chụp ảnh cháu. Vả lại lãnh đạo có thể trông thấy cháu không phải sao? Lúc ăn cơm cháu cũng muốn ngồi mâm trên không phải sao? Ngày mai lãnh đạo hài lòng, ngày sau cháu khỏi cần đi cửa chính tòa soạn rồi.
Hứa Đại Chí hậm hực trở về nhà kiếm quần áo. Mò mẫm rút được chiếc cà vạt đỏ chót có sọc vàng ra khỏi tủ. Lúc này Tần Tri Nghi đang ngồi trên sô pha đọc sách, liếc thấy nó thì thốt lên: “Ngày mai anh có hẹn?”
“Bên trên xuống kiểm tra, sếp yêu cầu ăn mặc lịch sự một chút, biểu hiện ra hình ảnh tốt đẹp của tòa soạn chúng tôi.”
“Tôi còn tưởng anh đi hẹn hò, màu cà vạt tươi rói như thế.”
Gần đây thằng nhóc này ăn nói càng ngày càng ngứa tai. Hứa Đại Chí giơ cà vạt đến trước mũi ngắm nghía: “Không đẹp sao?”
Tần Tri Nghi bỏ sách xuống: “Tóm lại rất nổi bật, trong nhóm đón tiếp ngày mai lãnh đạo nhất định trông thấy anh đầu tiên.”
Hứa Đại Chí lắc đầu không cho là thế: “Dù sao cũng không còn cái khác, dùng nó vậy.”
Tần Tri Nghi nhìn đám hoa văn vàng kim long lanh lóng lánh dưới ánh đèn điện không khỏi rùng mình: “Cái màu gụ hôm anh đi bar đẹp hơn một chút.”
“Hôm trước đi uống đám cưới bị đổ dầu vào chưa giặt, tôi chỉ có hai cái này thôi.” Hứa Đại Chí giơ cà vạt lên ướm thử trên người: “Tôi trông cũng ổn lắm mà.”
Tần Tri Nghi im lặng trở vào phòng, lúc sau đi ra cầm mấy chiếc cà vạt đặt lên y phục của Hứa Đại Chí: “Xem có cái nào phối được với vest của anh không.”
Khửa khửa, đại gia nha. Hứa Đại Chí vui vẻ lựa từng cái lên so sánh: “Cũng không phải tiệc lớn gì cho cam, dày vò nhau thế làm cái quái gì! Ha ha ~~~ Cảm ơn nhé!”
Đồ của dân có tiền đúng là đồ của dân có tiền. Đợi đến chiều hôm sau khi tiễn lãnh đạo ra về, Hàn Tư Hồng tủm tỉm đi đến trước mặt Hứa Đại Chí: “Hứa Đại Chí, hôm nay ăn diện ghê cơ. Cà vạt xịn thế, mượn của ai đấy?”
Đàn bà, sao cứ thích chúi mũi vào việc người khác mặc gì vậy nhỉ? Hứa Đại Chí đanh thép trả lời: “Chuẩn chỉnh là tôi mua, mượn ở đâu ra!”
Hàn Tư Hồng “xì” một cái, bĩu môi cười: “Thôi đi ba, Hứa Đại Chí cậu từ khi nào có được phong cách như thế này. Chẹp chẹp, tiếc cái lại đi phối với thứ áo rẻ rách này của cậu.”
Hứa Đại Chí cực kỳ không hài lòng: “Áo rẻ rách? LIFE’LIVEN[4] chính hãng đấy”.
Hàn Tư Hồng nghe xong lại “xì” một tiếng bật cười.
Hứa Đại Chí ra vẻ không quen không biết bà cô này, định quay người bỏ đi, không ngờ Hàn Tư Hồng lại vòng qua chặn đường gã: “Tôi còn chuyện muốn hỏi cậu.” Cô ghé đầu tới gần, đè giọng xuống: “Nghe nói, cậu đang sống chung với một anh trai đẹp, có đúng không?”
Mẹ nó ơi, bà tám Hàn là CIA[5] hay goblin đấy? Hứa Đại Chí gượng cười hai tiếng: “Ai nói lung tung thế!” nói rồi duỗi cẳng tính chuồn, chẳng may lại bị Hàn Tư Hồng chặn hết đường lui, hai con mắt lập lòe tiến lại càng sát: “Tiểu Hân sống cùng tòa nhà với cậu nói còn có thể có trá sao? Nghe cô ấy miêu tả thì anh chàng đẹp trai sống cùng cậu chính là người cậu quen ở Pure Time phải không? Hai các cậu, tiến triển không chậm nha!”
Hứa Đại Chí dựng đứng tóc gáy. Bà tám Hàn ~~~ Ông đây phục bà! ~~~ Cơ mà lúc này không thể để bà nắm thóp được! Hứa Đại Chí ngẩng đầu nhìn trần nhà cười ha ha ha ba tiếng: “Thật là thế tôi còn sợ bị si đa đây! Trưởng ban Hàn chị đùa cái gì sao lại lấy cái này ra đùa! Đây là bạn học cũ của tôi, chưa tìm được việc còn bị người ta đuổi khỏi nhà, đành nhờ tôi ở vài hôm.”
Hàn Tư Hồng liền nhướn cặp mày lá liễu: “Thế à? Tôi sao lại nghe Tiểu Hân bảo, đồ đạc trong nhà các cậu cũng mua hết cả rồi.”
Hứa Đại Chí bị sặc nước bọt, ho liên hồi: “Đấy là ~~ khụ khụ ~~ Đấy là đồ đạc ở nhà trọ cũ của cậu ấy, tạm thời để ở chỗ tôi. Mọi người là bạn bè bấy lâu nay, nên giúp đỡ nhau mà!”
“Ờ, thế hả.” Hàn Tư Hồng híp đôi mắt sắc sảo, khoanh tay trước ngực nói: “Tôi cũng không tin có kẻ có não nào lại để ý đến Hứa Đại Chí cậu, trừ khi có lý do nào đó. Dù sao đi nữa,” Cô duỗi tay ra thâm sâu vỗ vai Hứa Đại Chí, “trước cứ chịu đựng thế đi.”
Quào quào cái quái gì vậy! Nói chuyện mà cứ như đánh Thái Cực Quyền. Đùa thấy ghê!
Hứa Đại Chí bị dọa rơi đầy mồ hôi, lập cà lập cập lái xe trở về nhà.
Mình sợ cái gì, vốn dĩ là chẳng có gì. Nếu không phải do bà nghĩ ra cái kế hoạch đầu b**i gì đó thì bây giờ ông đây đã có thể ngẩng cao ưỡn ngực sống vẻ vang! Chứ ngày nào cũng phải giấu giấu diếm diếm như phường trộm cướp, mẹ nó đến khi nào mới kết thúc! Không được! Hôm nay nhất định phải nói với họ Tần bảo hắn mau mau cút đi!
Cái gọi là đến khi nào mới kết thúc quả thật rất khó nói.
Hứa Đại Chí mở phanh cửa nhà, Tần Tri Nghi đang ngồi trên sô pha đọc sách, ngước mắt lên thấy Hứa Đại Chí thì lễ phép nói: “Đã về rồi đấy à?”
Hứa Đại Chí cởi vest, xắn ống tay áo, ngồi đối diện với Tần Tri Nghi: “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Mẹ kiếp! Hôm nay thế nào cũng phải đuổi hắn đi!
Tần Tri Nghi ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngày mai vẫn đi phải xã giao? Cà vạt anh cứ giữ lại mà dùng.”
OOXX mày! Hứa Đại Chí xoa cổ, cười giả lả nói: “Ừa.”
Thế này còn biểu ông phải nói sao!
Một câu này cơ bản đã miêu tả đầy đủ sinh hoạt hàng tháng của Hứa Đại Chí. Có điều tháng này chuỗi ngày nghèo đói của gã đến sớm hơn mọi khi, đồng nghiệp trong mục chỉ lo lỡ mất ngày lành tháng tốt, rủ nhau đi lấy vợ gả chồng hết lượt. Phong bì thiệp mừng cũng từng cái từng cái bỏ người mà đi. Mới đến mười ba, mười bốn, mức sống của Hứa Đại Chí đã tụt lùi ba mươi năm so với bình thường.
Đời có câu “nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm”, chiều nay, tổng biên tập đại nhân gọi toàn bộ nhân viên tòa soạn vào mở cuộc họp gấp. Ngày mai lãnh đạo phòng tuyên truyền bên trên sẽ xuống chỉ đạo công tác, mọi người nhất định phải biểu hiện tốt đẹp. “Khâm điểm” đồng chí Hứa Đại Chí của mục xã hội làm nhiệm vụ chục ảnh hội nghị. Chú ý, yêu cầu ăn mặc lịch sự, thể hiện hình tượng ưu tú của tòa soạn chúng ta.
Tôi làm phó nháy lại chẳng lên hình, mặc đẹp như vậy cho ai nhìn?
Tan họp, Hứa Đại Chí chạy đi ý kiến ý cò với tổng biên tập.
Tổng biên tập giận dữ quở trách Hứa Đại Chí không có chí tiến thủ! Cậu đây là đang bồi dưỡng cháu. Đằng trước cháu chụp ảnh cho lãnh đạo, đằng sau có đài truyền hình của phòng tuyên truyền và các tòa soạn khác chụp ảnh cháu. Vả lại lãnh đạo có thể trông thấy cháu không phải sao? Lúc ăn cơm cháu cũng muốn ngồi mâm trên không phải sao? Ngày mai lãnh đạo hài lòng, ngày sau cháu khỏi cần đi cửa chính tòa soạn rồi.
Hứa Đại Chí hậm hực trở về nhà kiếm quần áo. Mò mẫm rút được chiếc cà vạt đỏ chót có sọc vàng ra khỏi tủ. Lúc này Tần Tri Nghi đang ngồi trên sô pha đọc sách, liếc thấy nó thì thốt lên: “Ngày mai anh có hẹn?”
“Bên trên xuống kiểm tra, sếp yêu cầu ăn mặc lịch sự một chút, biểu hiện ra hình ảnh tốt đẹp của tòa soạn chúng tôi.”
“Tôi còn tưởng anh đi hẹn hò, màu cà vạt tươi rói như thế.”
Gần đây thằng nhóc này ăn nói càng ngày càng ngứa tai. Hứa Đại Chí giơ cà vạt đến trước mũi ngắm nghía: “Không đẹp sao?”
Tần Tri Nghi bỏ sách xuống: “Tóm lại rất nổi bật, trong nhóm đón tiếp ngày mai lãnh đạo nhất định trông thấy anh đầu tiên.”
Hứa Đại Chí lắc đầu không cho là thế: “Dù sao cũng không còn cái khác, dùng nó vậy.”
Tần Tri Nghi nhìn đám hoa văn vàng kim long lanh lóng lánh dưới ánh đèn điện không khỏi rùng mình: “Cái màu gụ hôm anh đi bar đẹp hơn một chút.”
“Hôm trước đi uống đám cưới bị đổ dầu vào chưa giặt, tôi chỉ có hai cái này thôi.” Hứa Đại Chí giơ cà vạt lên ướm thử trên người: “Tôi trông cũng ổn lắm mà.”
Tần Tri Nghi im lặng trở vào phòng, lúc sau đi ra cầm mấy chiếc cà vạt đặt lên y phục của Hứa Đại Chí: “Xem có cái nào phối được với vest của anh không.”
Khửa khửa, đại gia nha. Hứa Đại Chí vui vẻ lựa từng cái lên so sánh: “Cũng không phải tiệc lớn gì cho cam, dày vò nhau thế làm cái quái gì! Ha ha ~~~ Cảm ơn nhé!”
Đồ của dân có tiền đúng là đồ của dân có tiền. Đợi đến chiều hôm sau khi tiễn lãnh đạo ra về, Hàn Tư Hồng tủm tỉm đi đến trước mặt Hứa Đại Chí: “Hứa Đại Chí, hôm nay ăn diện ghê cơ. Cà vạt xịn thế, mượn của ai đấy?”
Đàn bà, sao cứ thích chúi mũi vào việc người khác mặc gì vậy nhỉ? Hứa Đại Chí đanh thép trả lời: “Chuẩn chỉnh là tôi mua, mượn ở đâu ra!”
Hàn Tư Hồng “xì” một cái, bĩu môi cười: “Thôi đi ba, Hứa Đại Chí cậu từ khi nào có được phong cách như thế này. Chẹp chẹp, tiếc cái lại đi phối với thứ áo rẻ rách này của cậu.”
Hứa Đại Chí cực kỳ không hài lòng: “Áo rẻ rách? LIFE’LIVEN[4] chính hãng đấy”.
Hàn Tư Hồng nghe xong lại “xì” một tiếng bật cười.
Hứa Đại Chí ra vẻ không quen không biết bà cô này, định quay người bỏ đi, không ngờ Hàn Tư Hồng lại vòng qua chặn đường gã: “Tôi còn chuyện muốn hỏi cậu.” Cô ghé đầu tới gần, đè giọng xuống: “Nghe nói, cậu đang sống chung với một anh trai đẹp, có đúng không?”
Mẹ nó ơi, bà tám Hàn là CIA[5] hay goblin đấy? Hứa Đại Chí gượng cười hai tiếng: “Ai nói lung tung thế!” nói rồi duỗi cẳng tính chuồn, chẳng may lại bị Hàn Tư Hồng chặn hết đường lui, hai con mắt lập lòe tiến lại càng sát: “Tiểu Hân sống cùng tòa nhà với cậu nói còn có thể có trá sao? Nghe cô ấy miêu tả thì anh chàng đẹp trai sống cùng cậu chính là người cậu quen ở Pure Time phải không? Hai các cậu, tiến triển không chậm nha!”
Hứa Đại Chí dựng đứng tóc gáy. Bà tám Hàn ~~~ Ông đây phục bà! ~~~ Cơ mà lúc này không thể để bà nắm thóp được! Hứa Đại Chí ngẩng đầu nhìn trần nhà cười ha ha ha ba tiếng: “Thật là thế tôi còn sợ bị si đa đây! Trưởng ban Hàn chị đùa cái gì sao lại lấy cái này ra đùa! Đây là bạn học cũ của tôi, chưa tìm được việc còn bị người ta đuổi khỏi nhà, đành nhờ tôi ở vài hôm.”
Hàn Tư Hồng liền nhướn cặp mày lá liễu: “Thế à? Tôi sao lại nghe Tiểu Hân bảo, đồ đạc trong nhà các cậu cũng mua hết cả rồi.”
Hứa Đại Chí bị sặc nước bọt, ho liên hồi: “Đấy là ~~ khụ khụ ~~ Đấy là đồ đạc ở nhà trọ cũ của cậu ấy, tạm thời để ở chỗ tôi. Mọi người là bạn bè bấy lâu nay, nên giúp đỡ nhau mà!”
“Ờ, thế hả.” Hàn Tư Hồng híp đôi mắt sắc sảo, khoanh tay trước ngực nói: “Tôi cũng không tin có kẻ có não nào lại để ý đến Hứa Đại Chí cậu, trừ khi có lý do nào đó. Dù sao đi nữa,” Cô duỗi tay ra thâm sâu vỗ vai Hứa Đại Chí, “trước cứ chịu đựng thế đi.”
Quào quào cái quái gì vậy! Nói chuyện mà cứ như đánh Thái Cực Quyền. Đùa thấy ghê!
Hứa Đại Chí bị dọa rơi đầy mồ hôi, lập cà lập cập lái xe trở về nhà.
Mình sợ cái gì, vốn dĩ là chẳng có gì. Nếu không phải do bà nghĩ ra cái kế hoạch đầu b**i gì đó thì bây giờ ông đây đã có thể ngẩng cao ưỡn ngực sống vẻ vang! Chứ ngày nào cũng phải giấu giấu diếm diếm như phường trộm cướp, mẹ nó đến khi nào mới kết thúc! Không được! Hôm nay nhất định phải nói với họ Tần bảo hắn mau mau cút đi!
Cái gọi là đến khi nào mới kết thúc quả thật rất khó nói.
Hứa Đại Chí mở phanh cửa nhà, Tần Tri Nghi đang ngồi trên sô pha đọc sách, ngước mắt lên thấy Hứa Đại Chí thì lễ phép nói: “Đã về rồi đấy à?”
Hứa Đại Chí cởi vest, xắn ống tay áo, ngồi đối diện với Tần Tri Nghi: “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Mẹ kiếp! Hôm nay thế nào cũng phải đuổi hắn đi!
Tần Tri Nghi ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngày mai vẫn đi phải xã giao? Cà vạt anh cứ giữ lại mà dùng.”
OOXX mày! Hứa Đại Chí xoa cổ, cười giả lả nói: “Ừa.”
Thế này còn biểu ông phải nói sao!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook