Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
-
Chương 129: Đột nhiên nhớ lại
Diệp Thời Tầm trở lại xe, Cố Tô An mặt lạnh không nhìn nàng.
"Tức giận à?" Diệp Thời Tầm bày ra biểu tình bỉ tiện, Cố Tô An như cũ không thèm để ý.
Diệp Thời Tầm ngừng lại không tiếp tục giao lưu với Cố Tô An nữa, sau khi lên xe nàng mở nhạc, tâm tình rất tốt lái xe rời khỏi.
Những động tác này của Diệp Thời Tầm rốt cuộc làm Cố Tô An tức giận, Cố Tô An tận lực ho khan, Diệp Thời Tầm nghe được nhưng mà lựa chọn không chú ý.
"Ngươi vừa rồi cùng hắn trò chuyện cái gì?" Cố Tô An cuối cùng không nhịn được hỏi ra.
Diệp Thời Tầm bày ra thái độ lạnh lùng như Cố Tô An ban nãy, chọc cho Cố Tô An hận không thể lập tức tiến lên chưởng nàng một cái.
Nhưng mà Cố Tô An trong lúc tức giận lại thấy được Diệp Thời Tầm bị thương tay, Cố Tô An ngữ khí rất nghiêm túc đột nhiên kêu lên: "Dừng xe!"
Diệp Thời Tầm theo bản năng ngừng xe lại, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tô An: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Tay ngươi làm sao vậy?" Cố Tô An kéo tay Diệp Thời Tầm qua, rất cẩn thận cầm lấy: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Thời Tầm vừa rồi đang hưng phấn không chú ý đến thương tổn trên tay, nàng rút tay ra, tùy ý vẫy vẫy: "Không sao, một chút cũng không đau, ta còn không có cảm giác gì."
Cố Tô An trừng mắt nhìn nàng, đã chảy máu còn nói không cảm giác, hốc mắt đỏ lên vừa sốt ruột vừa tức giận, cuối cùng Cố Tô An nói: "Trở về."
"Hả? Ừ." Diệp Thời Tầm tiếp tục lái xe về nhà, Cố Tô An lại hô: "Ta bảo ngươi quay đầu trở về bệnh viện á."
"Chút thương nhỏ này của ta không cần đi bệnh viện, chỉ là trầy chút da thôi, chờ một hồi về nhà ngươi giúp ta bôi ít thuốc là được." Diệp Thời Tầm cảm thấy rách chút da đi bệnh viện thật sự là quá mức kiêu kỳ.
Cố Tô An tức giận liếc nàng một cái: "Về nhà tự mà làm, ta không rảnh giúp ngươi."
Cố Tô An còn đang nổi nóng, Diệp Thời Tầm cũng không định nói nhiều, sau khi hai người đến nhà, Cố Tô An lại bị Diệp Thời Tầm bế vào.
Cố Tô An chuẩn bị đi tắm, nhưng mà Diệp Thời Tầm nhìn chân bị thương của Cố Tô An, nổi ý xấu cong môi cười một tiếng: "Chân bị thương, cần ta giúp ngươi tắm không?"
"Cần!" Cố Tô An cũng giống như Diệp Thời Tầm nở nụ cười xấu xa, ánh mắt lộ ra tính toán.
Nhưng còn chưa chờ Diệp Thời Tầm thật sự vui mừng, Cố Tô An đột nhiên đổi giọng: "Ai ya, nhưng mà Diệp tổng ngài tay bị thương không đụng nước được, ta vẫn là không phiền ngài thì hơn."
Nói xong Cố Tô An từ từ lết tới phòng tắm, Diệp Thời Tầm cau mày nhìn chằm chằm tay mình: "Trần Dược đáng chết, xương cứng như vậy, tay đều đánh hư."
Diệp Thời Tầm thu thập xong Trần Dược, tâm tình rất tốt, nhưng mà nàng vừa ngồi xuống ghế sa lon liền nhận được điện thoại của Sở Tích.
"Tối rồi tìm ta có chuyện gì?" Diệp Thời Tầm mở loa điện thoại bỏ qua một bên, hai tay bắt đầu mở rương thuốc tự bôi thuốc.
Sở Tích ngữ khí rất gấp: "Chúng ta ngày mai khả năng phải bắt đầu quay, đã nói với Lưu bí thư rồi, nhưng mà nàng nói chuyện này phải trực tiếp nói với ngươi mới được."
"Ta thì không thành vấn đề, nhưng mà An An nàng..."
Trong phòng tắm đột nhiên truyền ra thanh âm: "Ta cũng không thành vấn đề."
"Đừng làm rộn!" Diệp Thời Tầm nổi giận, đường còn không đi được còn nói không thành vấn đề.
Đầu điện thoại bên kia Sở Tích có chút lúng túng, hai người này rốt cuộc là được hay không được?
Sở Tích chịu nhịn tính tình hỏi lần nữa: "Ngày mai rốt cuộc có được không?"
"Đem phần diễn của An An lui về phía sau, nàng bị trặc chân." Diệp Thời Tầm giải thích.
Mọi người hai bên đều rất quen thuộc, Sở Tích cũng sẽ không hà khắc, hơn nữa nàng muốn hà khắc cũng vô ích a, Diệp Thời Tầm mới là lão đại của bộ phim này, diễn viên nữ số 3, còn là người đầu tư lớn nhất, thậm chí còn là chủ công ty nàng.
"Có thể, ta tận lực đẩy vai diễn của nàng về sau. Nhưng mà chúng ta là vừa chụp vừa chiếu, hơn nữa nàng lại là nữ chính, kéo thế nào cũng chỉ được hai ba ngày, các ngươi tận lực chăm sóc kỹ bản thân đừng thêm thương tích nữa." Sở Tích tận tình khuyên nhủ, thật là làm nàng mệt lả.
Diệp Thời Tầm nghe vậy gật đầu liên tục, tiếp đó lại nghĩ gật đầu Sở Tích cũng không thấy được, vì vậy nàng giống như học sinh ngoan đàng hoàng bảo đảm: "Yên tâm đi! Ta khẳng định sẽ chiếu cố tốt An An."
"..." Sở Tích cảm thấy bất tri bất giác bị nhét một ngụm thức ăn chó, quay đầu nhìn Tiêu Luyến, tên kia đang trên ghế sa lon gặm kẹo que xem hoạt hình bọt biển. Lau dòng lệ chua cay tiếp tục nhấn mạnh với Diệp Thời Tầm là ngày mai quay.
Diệp Thời Tầm bôi xong thuốc trên tay, Sở Tích cũng sắp dặn dò hết những thứ cần dặn dò.
Đột nhiên trong đầu tựa như vụt qua một đoạn phim, giống như một chùm sáng chợt lóe lên. Diệp Thời Tầm không nhớ nổi rốt cuộc là cái gì, co rúc thân mình trên ghế sa lon, trong đầu như cũ quanh quẩn một ít đoạn phim.
"Đau đầu quá!" Diệp Thời Tầm thống khổ rên rỉ, dường như trong buổi đêm đen như mực thấy được một nữ nhân khắp người đầy vết thương, còn có gương mặt đáng sợ kia, đó là ai? Không nhớ nổi, nên nhớ sao?
—— A Tầm, ta có phải rất xấu? Ngươi có phải ghét bỏ ta?
—— Nói bậy! Ta ghét bỏ ngươi lúc nào, ta rõ ràng... rõ ràng luôn rất yêu ngươi.
—— Ngày mai cùng ta đi xem tỷ tỷ một chút được không?
—— Ý, tỷ tỷ ngươi? Sao trước nay không nghe ngươi nhắc đến?
—— Bởi vì nàng đã không còn ở trên thế giới này nữa, tỷ tỷ đã vĩnh viễn rời khỏi ta rồi.
—— Đừng, đừng thương tâm. Ta sẽ luôn ở đây, vĩnh viễn ở bên ngươi, luôn luôn phụng bồi ngươi. Đừng khóc a, ta không muốn ngươi khóc.
"A a a!" Diệp Thời Tầm nằm trên ghế sa lon thống khổ kêu rên, rốt cuộc là cái quỷ gì, hai người kia là ai a, đầu thật là đau!
Cố Tô An nghe được tiếng của Diệp Thời Tầm, nàng lo lắng có phải Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện gì, kêu mấy tiếng không ai đáp lại, Cố Tô An lập tức trùm khăn tắm đi ra xem thử.
"A Tầm?! Ngươi làm sao vậy?" Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, hơn nữa cả người như trong trạng thái gặp ác mộng, nói là hôn mê thì lại vẫn đang thống khổ giùng giằng, nói là tỉnh táo thì lại không đáp lại tiếng gọi của Cố Tô An.
Cố Tô An quýnh lên không biết làm sao, đang chuẩn bị gọi điện thoại kêu xe cứu thương, Diệp Thời Tầm đột nhiên níu tay Cố Tô An dần dần an tĩnh lại: "Không sao, không cần..."
"A Tầm? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào?" Cố Tô An cầm khăn lông sạch sẽ giúp nàng lau chùi mồ hôi, Diệp Thời Tầm yên tĩnh lại, tựa hồ có chút mệt nhọc ngủ mất.
Diệp Thời Tầm vô thức kêu Cố Tô An, Cố Tô An an tĩnh chờ bên cạnh nàng: "Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây."
Khóe mắt Diệp Thời Tầm rơi xuống một giọt lệ, Cố Tô An giơ tay lên giúp nàng lau khô: "A Tầm, ngươi khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ." Cố Tô An cho rằng nàng đang đáp lời mình, vừa mới mừng rỡ, Diệp Thời Tầm đột nhiên kêu: "An An, đừng đi."
Cố Tô An cầm chặt tay nàng: "Ta không đi, ta ở nơi này."
"Mệt." Diệp Thời Tầm gắng gượng tinh thần mở hai mắt ra, nhìn Cố Tô An bên cạnh, ủy khuất nói.
Cố Tô An nghĩ đến thời gian ngủ của Diệp Thời Tầm mấy ngày qua, nàng thương tiếc vuốt lên lông mày nhíu chặt của Diệp Thời Tầm: "Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi."
Diệp Thời Tầm ngoan ngoãn định gật đầu, nhưng còn chưa kịp cử động liền đã ngủ.
Cố Tô An chờ Diệp Thời Tầm ngủ, nhiều lần xác nhận nàng không khó chịu nữa, mới về phòng thay y phục trên người.
Lấy chăn ra đắp lên người Diệp Thời Tầm, Cố Tô An ở bên cạnh nàng chen vào một vị trí nhỏ, vùi vào lòng Diệp Thời Tầm nhàn nhạt thiếp đi.
Hơn nửa đêm, Diệp Thời Tầm mơ mơ màng màng cảm giác có thứ gì đè trên người, nàng mở mắt ra phát hiện đèn phòng khách vẫn còn sáng, Cố Tô An nửa nằm trên người nàng, cùng nàng chen nhau ngủ trên ghế sa lon.
Nàng nhớ vừa rồi ở trên ghế sa lon bôi thuốc xong chuẩn bị xem ti vi, kết quả đột nhiên đầu nhức như sắp nứt, tựa hồ còn nhớ ra thứ gì, bất quá bây giờ trong đầu như cũ trống trơn.
Có lẽ nàng vẫn chưa thể khôi phục đoạn trí nhớ kia.
Diệp Thời Tầm đem Cố Tô An ôm vào lòng, cảm giác được người trong lòng thân thể ấm áp, Diệp Thời Tầm cười yếu ớt: "Cảm ơn."
Bởi vì mấy ngày trước quá mệt mỏi, Diệp Thời Tầm nửa đêm tỉnh một lần rồi lại mơ màng ngủ.
Thời điểm nàng chìm vào giấc ngủ, đương lúc nửa tỉnh nửa mê, bên trong nhà tựa hồ nhiều thêm hai giọng nói,
"Trả lại hồn cho nàng rồi, sao còn không nhớ lại? Nữ nhân kia đã bắt đầu có hành động, làm sao bây giờ?"
"Đừng nóng, có thể phải chờ chút thời gian. Chúng ta đi trước thôi."
Diệp Thời Tầm nằm trên ghế sa lon đột nhiên mở mắt ra, nhìn ánh sáng trần nhà ngẩn người, vừa rồi dường như nghe được thanh âm kỳ quái gì.
Bất quá Diệp Thời Tầm vẫn không kìm được ngủ tiếp, ngày hôm sau tỉnh lại Cố Tô An bên cạnh đã rời khỏi.
Diệp Thời Tầm vừa từ ghế salon ngồi dậy, sau lưng liền truyền tới tiếng của Cố Tô An: "Còn khó chịu không?"
"Hả? Đã khỏe rồi, chỉ là quá mệt thôi." Diệp Thời Tầm tỏ vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ không còn lúng túng như dĩ vãng, tuy rằng trong trí nhớ vẫn không có những ký ức đã mất.
Diệp Thời Tầm nhanh chóng thu dọn xong, liền chui vào phòng bếp: "Chờ một lát nữa, bữa sáng xong ngay đây."
Cố Tô An nghi hoặc đi về phía Diệp Thời Tầm, thấy Diệp Thời Tầm ở trong phòng bếp bận rộn làm việc, loại cảm giác này nàng rất quen thuộc, trước kia ở cùng Diệp Thời Tầm, hầu như mỗi sáng Diệp Thời Tầm đều sẽ dậy sớm làm điểm tâm, sau đó lại kêu nàng thức dậy dùng cơm.
Tuy nhiên mấy ngày nay cùng Diệp Thời Tầm sống chung, Cố Tô An phát hiện Diệp Thời Tầm hiện tại căn bản không biết nấu nướng, so với sát thủ phòng bếp như nàng còn vô dụng hơn.
Nhưng mà hôm nay Diệp Thời Tầm tựa hồ không khác gì lúc trước, Cố Tô An không chắc lắm hỏi: "A Tầm, ngươi nhớ ra cái gì sao?"
"Hả?" Diệp Thời Tầm quay đầu nhìn Cố Tô An, nở nụ cười ôn nhu: "Chân khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Cố Tô An đáp trả, nhưng không cam lòng để Diệp Thời Tầm đổi chủ đề, vì vậy tiếp tục hỏi: "Ngươi có phải nhớ ra cái gì?"
"Không có, cái gì cũng không nhớ ra được. Nhưng mà ta biết bản thân hình như biết nấu cơm, cho nên mới muốn thử một chút."
Diệp Thời Tầm nói xong, liền dè dặt chăm chú nhìn Cố Tô An, nàng sợ Cố Tô An lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng mà Cố Tô An lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đột nhiên tiến lên ôm nàng.
Diệp Thời Tầm còn đang nghi hoặc, Cố Tô An tiến lên tặng một nụ hôn: "Không sao, không nhớ thì từ từ nhớ. Nếu thực không nhớ nổi thì thôi, một đời dài như vậy, chúng ta còn phải cùng nhau chế tạo thật nhiều thật nhiều ký ức đẹp."
Diệp Thời Tầm rất vui vẻ, nàng sợ Cố Tô An luôn ở trong đoạn trí nhớ kia, từ đó xem nàng bây giờ như một 'thế thân' mà thôi.
Trước kia chỉ là muốn tiếp xúc Cố Tô An nhiều hơn, nàng không muốn để cho tình yêu và hứa hẹn dĩ vãng biến thành lời sáo rỗng, nhưng cùng Cố Tô An tiếp xúc nhiều mới phát hiện, đồ ngốc này thật đáng giá nàng yêu.
Cho dù là sợ đồng tính, ta cũng nguyện ý vì ngươi hoàn toàn biến cong.
Cố Tô An còn muốn ở phòng bếp nhìn Diệp Thời Tầm làm bữa sáng, nhưng Diệp Thời Tầm sợ nàng đứng lâu chân không thoải mái, vì vậy dứt khoát đem người ôm thả vào ghế sa lon: "Ngoan ngoãn đợi, bữa sáng rất nhanh là xong."
Không đợi Cố Tô An kháng nghị, Diệp Thời Tầm liền cưỡng chế hôn lên môi nàng, đợi Cố Tô An hô hấp bất ổn mặt đỏ tới mang tai, Diệp Thời Tầm ghé bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn ở đây, nếu để ta thấy ngươi lởn vởn ở phòng bếp, ta không ngại trước khi ăn điểm tâm ăn ngươi trước."
Cố Tô An đỏ mặt đùn đẩy Diệp Thời Tầm: "Đi mau đi mau, đừng trở ngại ta xem ti vi."
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng công đã về rồi, rải hoa rải hoa ~
Cố Tô An: Tức giận nga ~
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
"Tức giận à?" Diệp Thời Tầm bày ra biểu tình bỉ tiện, Cố Tô An như cũ không thèm để ý.
Diệp Thời Tầm ngừng lại không tiếp tục giao lưu với Cố Tô An nữa, sau khi lên xe nàng mở nhạc, tâm tình rất tốt lái xe rời khỏi.
Những động tác này của Diệp Thời Tầm rốt cuộc làm Cố Tô An tức giận, Cố Tô An tận lực ho khan, Diệp Thời Tầm nghe được nhưng mà lựa chọn không chú ý.
"Ngươi vừa rồi cùng hắn trò chuyện cái gì?" Cố Tô An cuối cùng không nhịn được hỏi ra.
Diệp Thời Tầm bày ra thái độ lạnh lùng như Cố Tô An ban nãy, chọc cho Cố Tô An hận không thể lập tức tiến lên chưởng nàng một cái.
Nhưng mà Cố Tô An trong lúc tức giận lại thấy được Diệp Thời Tầm bị thương tay, Cố Tô An ngữ khí rất nghiêm túc đột nhiên kêu lên: "Dừng xe!"
Diệp Thời Tầm theo bản năng ngừng xe lại, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tô An: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Tay ngươi làm sao vậy?" Cố Tô An kéo tay Diệp Thời Tầm qua, rất cẩn thận cầm lấy: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Thời Tầm vừa rồi đang hưng phấn không chú ý đến thương tổn trên tay, nàng rút tay ra, tùy ý vẫy vẫy: "Không sao, một chút cũng không đau, ta còn không có cảm giác gì."
Cố Tô An trừng mắt nhìn nàng, đã chảy máu còn nói không cảm giác, hốc mắt đỏ lên vừa sốt ruột vừa tức giận, cuối cùng Cố Tô An nói: "Trở về."
"Hả? Ừ." Diệp Thời Tầm tiếp tục lái xe về nhà, Cố Tô An lại hô: "Ta bảo ngươi quay đầu trở về bệnh viện á."
"Chút thương nhỏ này của ta không cần đi bệnh viện, chỉ là trầy chút da thôi, chờ một hồi về nhà ngươi giúp ta bôi ít thuốc là được." Diệp Thời Tầm cảm thấy rách chút da đi bệnh viện thật sự là quá mức kiêu kỳ.
Cố Tô An tức giận liếc nàng một cái: "Về nhà tự mà làm, ta không rảnh giúp ngươi."
Cố Tô An còn đang nổi nóng, Diệp Thời Tầm cũng không định nói nhiều, sau khi hai người đến nhà, Cố Tô An lại bị Diệp Thời Tầm bế vào.
Cố Tô An chuẩn bị đi tắm, nhưng mà Diệp Thời Tầm nhìn chân bị thương của Cố Tô An, nổi ý xấu cong môi cười một tiếng: "Chân bị thương, cần ta giúp ngươi tắm không?"
"Cần!" Cố Tô An cũng giống như Diệp Thời Tầm nở nụ cười xấu xa, ánh mắt lộ ra tính toán.
Nhưng còn chưa chờ Diệp Thời Tầm thật sự vui mừng, Cố Tô An đột nhiên đổi giọng: "Ai ya, nhưng mà Diệp tổng ngài tay bị thương không đụng nước được, ta vẫn là không phiền ngài thì hơn."
Nói xong Cố Tô An từ từ lết tới phòng tắm, Diệp Thời Tầm cau mày nhìn chằm chằm tay mình: "Trần Dược đáng chết, xương cứng như vậy, tay đều đánh hư."
Diệp Thời Tầm thu thập xong Trần Dược, tâm tình rất tốt, nhưng mà nàng vừa ngồi xuống ghế sa lon liền nhận được điện thoại của Sở Tích.
"Tối rồi tìm ta có chuyện gì?" Diệp Thời Tầm mở loa điện thoại bỏ qua một bên, hai tay bắt đầu mở rương thuốc tự bôi thuốc.
Sở Tích ngữ khí rất gấp: "Chúng ta ngày mai khả năng phải bắt đầu quay, đã nói với Lưu bí thư rồi, nhưng mà nàng nói chuyện này phải trực tiếp nói với ngươi mới được."
"Ta thì không thành vấn đề, nhưng mà An An nàng..."
Trong phòng tắm đột nhiên truyền ra thanh âm: "Ta cũng không thành vấn đề."
"Đừng làm rộn!" Diệp Thời Tầm nổi giận, đường còn không đi được còn nói không thành vấn đề.
Đầu điện thoại bên kia Sở Tích có chút lúng túng, hai người này rốt cuộc là được hay không được?
Sở Tích chịu nhịn tính tình hỏi lần nữa: "Ngày mai rốt cuộc có được không?"
"Đem phần diễn của An An lui về phía sau, nàng bị trặc chân." Diệp Thời Tầm giải thích.
Mọi người hai bên đều rất quen thuộc, Sở Tích cũng sẽ không hà khắc, hơn nữa nàng muốn hà khắc cũng vô ích a, Diệp Thời Tầm mới là lão đại của bộ phim này, diễn viên nữ số 3, còn là người đầu tư lớn nhất, thậm chí còn là chủ công ty nàng.
"Có thể, ta tận lực đẩy vai diễn của nàng về sau. Nhưng mà chúng ta là vừa chụp vừa chiếu, hơn nữa nàng lại là nữ chính, kéo thế nào cũng chỉ được hai ba ngày, các ngươi tận lực chăm sóc kỹ bản thân đừng thêm thương tích nữa." Sở Tích tận tình khuyên nhủ, thật là làm nàng mệt lả.
Diệp Thời Tầm nghe vậy gật đầu liên tục, tiếp đó lại nghĩ gật đầu Sở Tích cũng không thấy được, vì vậy nàng giống như học sinh ngoan đàng hoàng bảo đảm: "Yên tâm đi! Ta khẳng định sẽ chiếu cố tốt An An."
"..." Sở Tích cảm thấy bất tri bất giác bị nhét một ngụm thức ăn chó, quay đầu nhìn Tiêu Luyến, tên kia đang trên ghế sa lon gặm kẹo que xem hoạt hình bọt biển. Lau dòng lệ chua cay tiếp tục nhấn mạnh với Diệp Thời Tầm là ngày mai quay.
Diệp Thời Tầm bôi xong thuốc trên tay, Sở Tích cũng sắp dặn dò hết những thứ cần dặn dò.
Đột nhiên trong đầu tựa như vụt qua một đoạn phim, giống như một chùm sáng chợt lóe lên. Diệp Thời Tầm không nhớ nổi rốt cuộc là cái gì, co rúc thân mình trên ghế sa lon, trong đầu như cũ quanh quẩn một ít đoạn phim.
"Đau đầu quá!" Diệp Thời Tầm thống khổ rên rỉ, dường như trong buổi đêm đen như mực thấy được một nữ nhân khắp người đầy vết thương, còn có gương mặt đáng sợ kia, đó là ai? Không nhớ nổi, nên nhớ sao?
—— A Tầm, ta có phải rất xấu? Ngươi có phải ghét bỏ ta?
—— Nói bậy! Ta ghét bỏ ngươi lúc nào, ta rõ ràng... rõ ràng luôn rất yêu ngươi.
—— Ngày mai cùng ta đi xem tỷ tỷ một chút được không?
—— Ý, tỷ tỷ ngươi? Sao trước nay không nghe ngươi nhắc đến?
—— Bởi vì nàng đã không còn ở trên thế giới này nữa, tỷ tỷ đã vĩnh viễn rời khỏi ta rồi.
—— Đừng, đừng thương tâm. Ta sẽ luôn ở đây, vĩnh viễn ở bên ngươi, luôn luôn phụng bồi ngươi. Đừng khóc a, ta không muốn ngươi khóc.
"A a a!" Diệp Thời Tầm nằm trên ghế sa lon thống khổ kêu rên, rốt cuộc là cái quỷ gì, hai người kia là ai a, đầu thật là đau!
Cố Tô An nghe được tiếng của Diệp Thời Tầm, nàng lo lắng có phải Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện gì, kêu mấy tiếng không ai đáp lại, Cố Tô An lập tức trùm khăn tắm đi ra xem thử.
"A Tầm?! Ngươi làm sao vậy?" Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, hơn nữa cả người như trong trạng thái gặp ác mộng, nói là hôn mê thì lại vẫn đang thống khổ giùng giằng, nói là tỉnh táo thì lại không đáp lại tiếng gọi của Cố Tô An.
Cố Tô An quýnh lên không biết làm sao, đang chuẩn bị gọi điện thoại kêu xe cứu thương, Diệp Thời Tầm đột nhiên níu tay Cố Tô An dần dần an tĩnh lại: "Không sao, không cần..."
"A Tầm? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào?" Cố Tô An cầm khăn lông sạch sẽ giúp nàng lau chùi mồ hôi, Diệp Thời Tầm yên tĩnh lại, tựa hồ có chút mệt nhọc ngủ mất.
Diệp Thời Tầm vô thức kêu Cố Tô An, Cố Tô An an tĩnh chờ bên cạnh nàng: "Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây."
Khóe mắt Diệp Thời Tầm rơi xuống một giọt lệ, Cố Tô An giơ tay lên giúp nàng lau khô: "A Tầm, ngươi khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ." Cố Tô An cho rằng nàng đang đáp lời mình, vừa mới mừng rỡ, Diệp Thời Tầm đột nhiên kêu: "An An, đừng đi."
Cố Tô An cầm chặt tay nàng: "Ta không đi, ta ở nơi này."
"Mệt." Diệp Thời Tầm gắng gượng tinh thần mở hai mắt ra, nhìn Cố Tô An bên cạnh, ủy khuất nói.
Cố Tô An nghĩ đến thời gian ngủ của Diệp Thời Tầm mấy ngày qua, nàng thương tiếc vuốt lên lông mày nhíu chặt của Diệp Thời Tầm: "Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi."
Diệp Thời Tầm ngoan ngoãn định gật đầu, nhưng còn chưa kịp cử động liền đã ngủ.
Cố Tô An chờ Diệp Thời Tầm ngủ, nhiều lần xác nhận nàng không khó chịu nữa, mới về phòng thay y phục trên người.
Lấy chăn ra đắp lên người Diệp Thời Tầm, Cố Tô An ở bên cạnh nàng chen vào một vị trí nhỏ, vùi vào lòng Diệp Thời Tầm nhàn nhạt thiếp đi.
Hơn nửa đêm, Diệp Thời Tầm mơ mơ màng màng cảm giác có thứ gì đè trên người, nàng mở mắt ra phát hiện đèn phòng khách vẫn còn sáng, Cố Tô An nửa nằm trên người nàng, cùng nàng chen nhau ngủ trên ghế sa lon.
Nàng nhớ vừa rồi ở trên ghế sa lon bôi thuốc xong chuẩn bị xem ti vi, kết quả đột nhiên đầu nhức như sắp nứt, tựa hồ còn nhớ ra thứ gì, bất quá bây giờ trong đầu như cũ trống trơn.
Có lẽ nàng vẫn chưa thể khôi phục đoạn trí nhớ kia.
Diệp Thời Tầm đem Cố Tô An ôm vào lòng, cảm giác được người trong lòng thân thể ấm áp, Diệp Thời Tầm cười yếu ớt: "Cảm ơn."
Bởi vì mấy ngày trước quá mệt mỏi, Diệp Thời Tầm nửa đêm tỉnh một lần rồi lại mơ màng ngủ.
Thời điểm nàng chìm vào giấc ngủ, đương lúc nửa tỉnh nửa mê, bên trong nhà tựa hồ nhiều thêm hai giọng nói,
"Trả lại hồn cho nàng rồi, sao còn không nhớ lại? Nữ nhân kia đã bắt đầu có hành động, làm sao bây giờ?"
"Đừng nóng, có thể phải chờ chút thời gian. Chúng ta đi trước thôi."
Diệp Thời Tầm nằm trên ghế sa lon đột nhiên mở mắt ra, nhìn ánh sáng trần nhà ngẩn người, vừa rồi dường như nghe được thanh âm kỳ quái gì.
Bất quá Diệp Thời Tầm vẫn không kìm được ngủ tiếp, ngày hôm sau tỉnh lại Cố Tô An bên cạnh đã rời khỏi.
Diệp Thời Tầm vừa từ ghế salon ngồi dậy, sau lưng liền truyền tới tiếng của Cố Tô An: "Còn khó chịu không?"
"Hả? Đã khỏe rồi, chỉ là quá mệt thôi." Diệp Thời Tầm tỏ vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ không còn lúng túng như dĩ vãng, tuy rằng trong trí nhớ vẫn không có những ký ức đã mất.
Diệp Thời Tầm nhanh chóng thu dọn xong, liền chui vào phòng bếp: "Chờ một lát nữa, bữa sáng xong ngay đây."
Cố Tô An nghi hoặc đi về phía Diệp Thời Tầm, thấy Diệp Thời Tầm ở trong phòng bếp bận rộn làm việc, loại cảm giác này nàng rất quen thuộc, trước kia ở cùng Diệp Thời Tầm, hầu như mỗi sáng Diệp Thời Tầm đều sẽ dậy sớm làm điểm tâm, sau đó lại kêu nàng thức dậy dùng cơm.
Tuy nhiên mấy ngày nay cùng Diệp Thời Tầm sống chung, Cố Tô An phát hiện Diệp Thời Tầm hiện tại căn bản không biết nấu nướng, so với sát thủ phòng bếp như nàng còn vô dụng hơn.
Nhưng mà hôm nay Diệp Thời Tầm tựa hồ không khác gì lúc trước, Cố Tô An không chắc lắm hỏi: "A Tầm, ngươi nhớ ra cái gì sao?"
"Hả?" Diệp Thời Tầm quay đầu nhìn Cố Tô An, nở nụ cười ôn nhu: "Chân khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Cố Tô An đáp trả, nhưng không cam lòng để Diệp Thời Tầm đổi chủ đề, vì vậy tiếp tục hỏi: "Ngươi có phải nhớ ra cái gì?"
"Không có, cái gì cũng không nhớ ra được. Nhưng mà ta biết bản thân hình như biết nấu cơm, cho nên mới muốn thử một chút."
Diệp Thời Tầm nói xong, liền dè dặt chăm chú nhìn Cố Tô An, nàng sợ Cố Tô An lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng mà Cố Tô An lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đột nhiên tiến lên ôm nàng.
Diệp Thời Tầm còn đang nghi hoặc, Cố Tô An tiến lên tặng một nụ hôn: "Không sao, không nhớ thì từ từ nhớ. Nếu thực không nhớ nổi thì thôi, một đời dài như vậy, chúng ta còn phải cùng nhau chế tạo thật nhiều thật nhiều ký ức đẹp."
Diệp Thời Tầm rất vui vẻ, nàng sợ Cố Tô An luôn ở trong đoạn trí nhớ kia, từ đó xem nàng bây giờ như một 'thế thân' mà thôi.
Trước kia chỉ là muốn tiếp xúc Cố Tô An nhiều hơn, nàng không muốn để cho tình yêu và hứa hẹn dĩ vãng biến thành lời sáo rỗng, nhưng cùng Cố Tô An tiếp xúc nhiều mới phát hiện, đồ ngốc này thật đáng giá nàng yêu.
Cho dù là sợ đồng tính, ta cũng nguyện ý vì ngươi hoàn toàn biến cong.
Cố Tô An còn muốn ở phòng bếp nhìn Diệp Thời Tầm làm bữa sáng, nhưng Diệp Thời Tầm sợ nàng đứng lâu chân không thoải mái, vì vậy dứt khoát đem người ôm thả vào ghế sa lon: "Ngoan ngoãn đợi, bữa sáng rất nhanh là xong."
Không đợi Cố Tô An kháng nghị, Diệp Thời Tầm liền cưỡng chế hôn lên môi nàng, đợi Cố Tô An hô hấp bất ổn mặt đỏ tới mang tai, Diệp Thời Tầm ghé bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn ở đây, nếu để ta thấy ngươi lởn vởn ở phòng bếp, ta không ngại trước khi ăn điểm tâm ăn ngươi trước."
Cố Tô An đỏ mặt đùn đẩy Diệp Thời Tầm: "Đi mau đi mau, đừng trở ngại ta xem ti vi."
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng công đã về rồi, rải hoa rải hoa ~
Cố Tô An: Tức giận nga ~
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook