Khủng Bố Phát Thanh
-
Chương 33
Tô Bạch cắn đầu lưỡi một cái, cả người nghiêng về sau, nếu như hắn không có thắt dây an toàn, có lẽ Tô Bạch đã ngã ngồi ở bên trên chỗ lái xe.
Mèo đen vươn móng vuốt của mình ra liếm, giống như hồn nhiên không để ý đến Tô Bạch, nhưng chỉ có Tô Bạch biết, vừa rồi khi chính mình và con mèo đen này đối mặt với nhau, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh kia, đó giống như là âm phủ, bên trong đó có vô số oan hồn đang gào thét, gầm thét.
Đây là một hình ảnh khiến cho người ta chấn động lại tuyệt vọng, thậm chí là Tô Bạch, một người có sức chịu đựng hơn người bình thường, lúc đột nhiên nhìn thấy hình ảnh này, trong nháy mắt, toàn bộ tinh thần đều thất thủ.
Đây là con mèo gì?
Tô Bạch cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Bạch có tin nhắn đến, Tô Bạch không có quan tâm, nhưng con mèo đen này lại “meo” một tiếng nhảy đến, ngồi bên cạnh ghế phụ, đưa móng vuốt của mình ra, đặt ở trên di động của Tô Bạch được để trong hộp số trên xe.
Trong đầu Tô Bạch hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn nên móc dao găm ra làm thịt con mèo này, hay là trực tiếp mở cửa xe ra chạy mất, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của con mèo, Tô Bạch vẫn hít sâu một hơi, cầm di động.
Trên wechat có lời mời kết bạn mới.
Hơn nữa lời mời kết bạn này rất kỳ quái: “Yêu cầu này thông qua nick Kong bu66.
”
Từ khi nào wechat có chức năng này rồi? Thông qua một nick đại chúng để kết bạn?
Hình ảnh avatar của đối phương là một con mèo đen.
Tô Bạch sửng sốt một chút, phóng to ảnh avatar của đối phương, lại ngẩng đầu lên nhìn con mèo đen đang ngồi trên ghế phụ, ảnh avatar của đối phương chính là con mèo đen ở trước mặt hắn.
Chẳng lẽ con mèo đen này đang dùng wechat, kết bạn với hắn?
Tô Bạch liếm môi, không có khả năng, con mèo đen này đang liếʍ ɭáρ móng vuốt của chính mình, trên móng vuốt của nó cũng không có điện thoại.
Sau khi ngây người, Tô Bạch vẫn ấn đồng ý.
Nick wechat của đối phương là: Hắc ám lệ chi (Cái tên này có nghĩa là quả vải đen.
)
Vừa kết bạn không bao lâu, đối phương liền gửi đến một tin nhắn bằng giọng nói, Tô Bạch vừa chú ý đến con mèo đen, vừa mở tin nhắn ra.
- Chào anh, anh giúp tôi đưa Cát Tường về Thành Đô, cảm ơn.
Cát Tường?
Cát Tường là cái gì?
Con mèo đen này tên là Cát Tường?
Tô Bạch thật sự không thể đem hai chữ Cát Tường liên hệ với con mèo đen vừa mới khiến cho trong đầu hắn xuất hiện những hình ảnh khủng bố kia.
Con mèo này và ngụ ý cát tường như ý có liên quan gì?
- Cô là ai?
Tô Bạch trả lời lại.
- Anh không có tư cách hỏi tôi là ai, hiện tại tôi chỉ muốn anh đưa Cát Tường về Thành Đô cho tôi, không phải anh vừa mới mua vé máy bay về Thành Đô sao, đúng lúc tiện đường.
Giọng điệu của đối phương rất cứng rắn, nhưng có thể nghe được rõ ràng, đây là giọng nói của một người phụ nữ, mang theo một loại khí thế không cho phép phản bác.
- Là con mèo này sao?
- Dĩ nhiên, anh đưa nó về Thành Đô.
Tô Bạch không tiếp tục nói: “Tôi không mang theo đâu” hoặc là “Tôi mang theo thì được lợi gì?”, càng không có truy hỏi thân phận của đối phương, chỉ nhắn lại:
- Được.
Hắc ám lệ chi lập tức gửi đến một mặt cười.
Đặt di động trở lại chỗ cũ, con mèo đen này giống như đã sửa sang xong lông mèo của mình, sau đó nó ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rất tự nhiên.
Người kia có thể thông qua nick wechat của Phát Thanh Khủng Bố để kết bạn với mình sao?
Người kia biết chuyện hắn về Thành Đô?
Rốt cuộc người kia là ai?
Tuy trong đầu của Tô Bạch còn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng có một điểm Tô Bạch hiểu rất rõ ràng, cho dù có nhiều hay ít nghi hoặc, chuyện hắn nên làm vẫn phải làm, nhưng hắn có thể mang theo con mèo này lên máy bay sao?
Được rồi, tạm thời không quan tâm, đi giao dịch huyết tương rồi nói sau.
Dù sao đến lúc đó đối phương nhất định chờ hắn đến Thành Đô để lấy mèo, đến khi đó, đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào cũng đến lúc biết rõ.
Sau khi khởi động xe, Tô Bạch rất tỉnh táo, hắn đến chỗ hẹn trước 40 phút.
Tô Bạch xuống xe, trước khi Tô Bạch đóng cửa xe, con mèo đen cũng nhảy ra khỏi xe, nó vểnh đuôi, ngáp dài, giống như ngồi trên xe rất mệt mỏi.
Tô Bạch nhìn nó một lát, sau khi xác định con mèo đen này sẽ không chạy loạn, cũng để tùy ý nó đi lại ở bên ngoài, dù sao nó cũng không phải là con mèo bình thường, cũng không phải loại thích chạy loạn như chó husky.
Tô Bạch đi vào công viên, con mèo đen này cũng đi theo sau hắn.
Nhưng khi Tô Bạch chuẩn bị đi vào quán trà đã hẹn, con mèo đen bỗng nhiên kêu một tiếng, đi đến trước mặt Tô Bạch, hai chân trước của nó, đặt lên chân Tô Bạch.
- Sao thế?
Tô Bạch hỏi.
Sau khi hỏi xong câu này, ngay cả Tô Bạch cũng cảm thấy có chút buồn cười, chính mình lại đi nói chuyện với con mèo này, nhưng rất nhanh, con mèo này đã chứng minh, nó nghe hiểu tiếng người.
Mèo đen dùng móng vuốt của mình cào lên ống quần Tô Bạch, sau đó nhìn về phía rừng cây nhỏ, đây là ra hiệu cho Tô Bạch đi theo chính mình.
Thời gian còn sớm như thế, vậy thì đi qua xem một chút.
Công viên không lớn, rất vắng vẻ, những con đường trong rừng cây quanh co khúc khuỷu, thật ra cũng rất dài.
Tô Bạch đi theo mèo đen khoảng 5 phút, nhìn thấy thấp thoáng trong bóng cây là văn phòng của quản lý công viên, đây là một căn nhà được sơn màu xanh, thiết kế của nó không làm phá hỏng mỹ cảnh trong công viên.
“Khụ khụ…”
Lúc này, bên trong truyền đến tiếng một người đàn ông ho khan, sau đó cửa sổ được mở ra, một người đàn ông thò đầu, nhổ một bãi đờm ra ngoài.
- Đội trưởng Lục, anh lại ho khan.
Người phụ nữ cầm một cốc nước đưa cho người đàn ông.
- Bệnh cũ, ha ha.
Một nam một nữ, người đàn ông ho khan, người phụ nữ đưa nước, không có gì đặc biệt, nhưng vì sao trên người họ đều mặc cảnh phục?
Nơi này…Có cảnh sát!
Hơn nữa không chỉ có hai cảnh sát mà còn có thật nhiều cảnh sát.
Nếu như lúc này Tô Bạch còn chưa hiểu được thì thật đúng là vũ nhục IQ của hắn, tên gia hỏa cung cấp huyết tương cho hắn đã lọt lưới, cảnh sát đang thả dây dài, câu cá lớn.
Lúc này, người cảnh sát kia cũng chú ý tới Tô Bạch, cẩn thận nhìn chằm chằm anh ta.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu mèo đen.
- Meo.
Mèo đen thoải mái ghé vào lòng bàn tay Tô Bạch, chủ động cọ vào.
Rất phối hợp…
- Cát Tường, đi thôi, chúng ta về nhà.
Tô Bạch nói với mèo đen.
Mèo đen lười biếng duỗi lưng, sau đó chủ động đi tới trước mặt Tô Bạch, cùng Tô Bạch đi về phía trước.
Người cảnh sát dò xét cũng cúi đầu uống nước.
Đi đến bên hồ nước trong công viên, Tô Bạch ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Mèo đen kiêu ngạo ngồi bên cạnh hắn.
- Cát Tường, cảm ơn mày.
Mèo đen không có trả lời, nào có dáng vẻ theo đuôi Tô Bạch, giả bộ sủng vật như lúc trước.
Không thể giao dịch huyết tương, nếu không sẽ mang đến phiền phức lớn cho hắn, Tô Bạch không muốn vì chuyện của mình là lại làm phiền đến “người trong nhà”, dù sao, chính mình và Tô gia cũng không có cảm giác thân thiết gì.
Nhưng hắn không thể rời bỏ máu tươi, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn lại bị thương, thậm chí ngày nào đó chính mình đột nhiên đói bụng, chẳng lẽ hắn thật sự phải chạy ra đường gϊếŧ người sống?
Hắn chuẩn bị lên máy bay, bây giờ lại không lấy được huyết tương, thật đúng là tay không đi Thành Đô rồi.
Lúc này mèo đen bỗng nhiên nhìn về phía Tô Bạch, sau đó tiếp tục giữ thái độ cao lãnh nhảy xuống ghế dài, bắt đầu đi về phía cửa đông của công viên.
Tô Bạch chỉ có thể tiếp tục đi theo nó.
Ra khỏi công viên, đi không bao lâu, qua một con đường, mèo đen liền đi thẳng vào một tiểu khu, đây là một tiểu khu hết sức bình thường, Tô Bạch cũng đi theo mèo đen vào trong.
Mèo đen trực tiếp đi đến một tòa chung cư, sau đó đứng ở cửa thang máy, nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch đi tới, mèo đen dùng móng vuốt “vẽ” một số 7 dưới mặt đất.
Tô Bạch ấn thang máy, sau đó đi vào trong, ấn tầng 7.
Chờ đến khi cửa thang máy mở ra, mèo đen lại chủ động đi ra ngoài, Tô Bạch tiếp tục đi sau nó, rất nhanh, mèo đen liền dừng lại trước cửa một căn phòng.
Tô Bạch chỉ vào cánh cửa này, mèo đen không đáp lại, tiếp tục giữ thái độ cao lãnh.
“Cốc cốc cốc.
”
Tô Bạch đành phải gõ cửa, bởi vì chuông cửa của nhà này đã hỏng.
- Ai thế.
- Tôi.
Tô Bạch trả lời một cách mập mờ.
“Cạch…”
Cửa mở ra, là một người phụ nữ, cô ta mặc một chiếc tạp dề, trong tay cô ta là một cái nồi, trên người mang theo mùi nước hoa, vóc dáng không cao, có chút nở nang, mặc đồ ở nhà nhưng khó mà che hết dáng vẻ phong tình.
- Cậu là ai?
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Tô Bạch, hỏi.
- Tôi…
Tô Bạch đang chuẩn bị tìm cớ, nhưng vào lúc này, Cát Tường bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
- Meo!
Sau khi Cát Tường kêu lên, Tô Bạch kinh ngạc phát hiện, chiếc nồi trong tay người phụ nữ biến thành một con dao, trên đó còn có máu tươi không ngừng nhỏ xuống, chiếc tạp dề cũng biến thành một chiếc áo dính đầy máu.
Trên người cô ta cũng đều là máu tươi, mắt cô ta đỏ ngầu, trên mặt cô ta thỉnh thoảng có vệt máu, đầu lưỡi trong miệng cô ta bị cắt đứt một nửa, ở bên ngoài đung đưa.
Trong nháy mắt, một mùi máu tươi khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn ập đến.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook