Nàng đương nhiên thích ở chung với mẹ chồng nhưng mà nàng cũng có băn khoăn.

"Làm gì có gánh nặng, nếu nương sang đây ở có thể giúp con dâu làm chút việc, con dâu có thể có thêm thời gian để thêu nhiều hơn một chút, lần trước con cho nương xem cặp áo gối uyên ương kia đó, bán được đến ba mươi lăm đồng, khấu trừ tiền vốn, còn lời được hai mươi lăm đồng, nương giúp con có thêm thời gian thêu, về sau trong nhà còn có thể thiếu ăn uống sao?" Lâm Tư Tư tự tin nói.

Chu lão thái thái giật mình không nhỏ, lần trước bà cũng nhìn thấy cặp áo gối uyên ương kia, nhưng cũng không có nghe con dâu nói một đôi áo gối có thể kiếm được hai mươi lăm đồng!

Dựa theo trước mắt mà nói, thằng con thứ hai làm công nhân trong thị trấn của bà, tiền lương một tháng cũng chỉ có hai mươi tám đồng, nhưng như thế đã là vô cùng hiếm có, bởi vậy cũng làm hơn nửa đời người.

Công nhân lao động giản đơn bình thường đều là mười lăm mười sáu đồng, mười ba, mười bốn đồng cũng không phải là không có, đương nhiên có thể dùng chức vị của mình kiếm thêm chút ưu việt gì đó hay không đó lại là một chuyện khác.

Nhưng cũng có thể có công việc nhìn bên ngoài tuy rằng có mặt mũi, nhưng trên thực tế thu vào cũng không cao lắm.

Nhưng nếu vợ thằng út nhà bà một tháng có thể thêu được một hai cặp áo gối, đó khôngphải có nghĩa một tháng sẽ có năm mươi đồng tiền thu vào hay sao?

Chu lão thái tính toán một chút, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

"Nương, nương nghĩ như thế nào? Nếu nương sang đây ở chung với chúng con, ăn mặc chi phí của nương thì chúng con bao hết, hàng tháng còn gửi thêm cho nương hai đồng tiền tiêu vặt, nương thích xài thế nào thì xài thế đó." Lâm Tư Tư nói.

Mẹ nàng dạy nàng quả nhiên là không sai, nữ nhân tuy rằng cần nhờ nam nhân, nam nhân vốn là ông trời của nữ nhân, nhưng nếu mình có thể tự kiếm tiền, đó cũng lại là một chuyện khác.

Khi cất tiếng nói cũng càng có lực hơn nhiều.

"Vậy tìm một ngày lành nương sẽ dời sang đây?" Chu lão thái tính toán một chút liền chần chờ nói.

"Chọn ngày không bằng đúng ngày, rõ ràng hôm nay nương liền dời tới đi, dù sao cũng đâu có đồ vật gì nhiều." Lâm Tư Tư nói.

"Con có lòng, nhưng thật không thể tùy tiện chuyển sang đây ở ngay được, bằng không rủi kị hai con chỗ nào đó nương cũng không muốn, nương trở về thì đi tìm người mù để ông ấy xem thử ngày nào tốt." Chu lão thái nói.

Lâm Tư Tư biết nương tìm người mù này làm gì, ông ấy là người chuyên coi ngày tốt xấu cho cưới gả hay chuyển nhà cất nhà nên cũng không nói gì.

Về nhà đã sắp mười giờ rưỡi, Lâm Tư Tư nghĩ Chu Tùng Bách thích ăn cơm, vì thế tắm mộtcái sau đó đem gạo đi ngâm, đợi lát nữa thì nấu.

Về phần rau cải, vậy càng đơn giản hơn, một quả cà chua xào trứng, một cái heo đuôi hầm đậu.

Đuôi heo vẫn là Chu Tùng Bách mang về, hiện tại Lâm Tư Tư luôn sẽ để anh mang theo ít tiền ở trên người, tiện cho anh mua thịt ở bên kia về ăn.

Tuy rằng không phiếu thịt thì sẽ đắt hơn một chút, nhưng cũng không sao, đắt không được mấy xu.

Lâm Tư Tư tiếp tục thêu, mãi cho đến 11 giờ rưỡi mới bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Chu Tùng Bách tỉnh lại lúc 12 giờ rưỡi, Lâm Tư Tư đem đồ ăn bưng lên bàn, nói : "Em có nóivới nương rồi, em bảo m nương hôm nay dời sang đây ở."

"Nương đồng ý rồi?" Chu Tùng Bách còn hơi buồn ngủ, nghe vậy liền hỏi.

"Nương nói phải đi tìm người mù để xem ngày, xem ngày nào là ngày tốt hợp với nhà mình mới chuyển sàn." Lâm Tư Tư nói.

"Nương thích nhất là chuyện đó." Chu Tùng Bách nói, vốn còn muốn nói thêm hai câu là lão phu nhân mê tín, nhưng nghĩ đến ngay cả mình còn muốn cầu nước thần của đại tiên thìcũng không khác là bao, vì thế liền không nói thêm gì.

Hai vợ chồng ăn cơm trưa, Chu Tùng Bách nhớ tới thân thể của vợ anh không khoẻ, nói: "Mấy ngày nay anh bận quá nên quên mất, chờ trời trong hơn một chút, anh sẽ mang em đến bệnh viện huyện khám xem."

Đương nhiên anh cũng phải khám luôn cho mình, cũng không biết là anh có vấn đề hay là nàng dâu nhà anh có vấn đề.

"không cần khám nữa, sáng nay em có đi với nương đến trạm y tế xã rồi." Lâm Tư Tư nghe vậy liền nói.

"Hả? Sao đột nhiên lại đến trạm y tế xã?" Chu Tùng Bách thất thần nói.

"không phải vì kinh nguyệt của em tháng này không có tới sao, người lại luôn mệt mỏi buồn ngủ, sáng nay nương sang đây thăm anh, em thấy trời đã bớt mưa, nên có nhờ nương đicùng em lên trạm y tế." Lâm Tư Tư nói.

"Kết quả thế nào? Có phải có rồi hay không?" Chu Tùng Bách lập tức cao hứng, vội hỏi.

Lâm Tư Tư mím miệng cười, nhìn anh nói: "Tùng Bách, anh sắp làm cha."

"thật sao?" Chu Tùng Bách mừng rỡ không thôi, vội hỏi: "Mau ăn nhiều một chút, nhất là đậu tương này nè, anh nghe người ta nói phụ nữ mang thai ăn nhiều đậu thì sữa sẽ cựa nhiều!”

Múc hai thìa đậu tương cho nàng, lại gắp thêm một miếng đuôi heo cho nàng: "Vợ em đừng chỉ nhìn thôi, mau ăn."

Lâm Tư Tư liền đem heo đuôi trả lại cho anh: "Em ăn đậu tương là được, cái này em khôngăn."

"Đuôi heo này ăn ngon lắm, sao lại không ăn, hơn nữa mang thai không ăn thịt thì làm sao được?" Chu Tùng Bách không nhịn được nói.

"Vậy anh đi mua cho em chút thịt khác về đi, tiền ở trong ngăn tủ, tự anh vào lấy." Lâm Tư Tư nói.

Ở thời đại này thịt heo vẫn là thức ăn ngon nhất, bởi vì đều đã thiến qua, hương vị coi như nhẹ, đời trước trên căn bản nàng gần như không ăn thịt heo, mùi vị quá nồng.

"Được rồi, sáng sớm mai khi anh về sẽ nhân tiện quẹo qua đó mua." Chu Tùng Bách nói.

Biết nàng dâu nhà mình mang thai, Chu Tùng Bách đương nhiên là cao hứng, ăn cơm xong còn đem chén bát rửa sạch sẽ, Lâm Tư Tư hiện tại đã không còn ngạc nhiên giống như lúc vừa mới xuyên qua trước đó.

Bất quá thấy anh nguyện ý giúp đỡ nàng làm một ít công việc gia vụ của nữ nhân, trong lòng Lâm Tư Tư cực kì cao hứng.

Điều này đại biểu người nam nhân này cưng chìu nàng, sao nàng có thể không vui?

Chút ấy công việc mà thôi, cũng không phải đại sự gì, Chu Tùng Bách chỉ một chút đã hoàn thành, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vợ anh đang dùng vẻ mặt nhu tình mật ý nhìn anh, Chu Tùng Bách nhíu mày nói : "Chậc chậc, giống như chưa từng nhìn thấy chồng em vậy."

Lâm Tư Tư không trả lời, đi vòng: "anh sang hỏi nương thử xem khi nào nương sang đây ở, anh không có ở nhà, trong nhà dù sao cũng phải có nương ở chung với em mới được."

"Ừ." Chu Tùng Bách lập tức nói.

Sau đó hắn liền muốn đi qua nhà của đại ca anh nói chuyện này, nhất định là phải nói, dù sao mẹ anh ở bên kia đã nhiều năm như thế, cũng không thể tự dưng sang nhà anh ở mà anh không lên tiếng, bằng không bên ngoài người ta đồn đoán như thế nào?

"một cân đường đỏ naty anh mang sang đưa cho đại tẩu, vất vả cho tẩu ấy mấy năm nay chăm sóc mẹ như thế." Lâm Tư Tư cầm một túi đường đỏ đi ra, nói.

Đây là lần trước nàng đi mua về, mua đến hai cân.

Bởi vì nàng sẽ thường thường nấu chút đường đỏ uống với trà gừng, trước đó đã xài hết nửa cân, đây đều là mới mua về.

"Chúng ta giữ lại để dàng ăn đi, sao còn cần phải mang qua bên đó làm gì, mang qua đó tẩu ấy cũng sẽ không cảm kích em đâu." Chu Tùng Bách nói.

"không cần tẩu ấy cảm kích, túi đường đỏ này xem như thành ý em đón mẹ từ nhà anh chị cả sang đây ở, hơn nữa xem như có qua có lại, chỉ một lần này." Lâm Tư Tư nói.

Nghe vợ anh nói như vậy, Chu Tùng Bách lúc này mới cầm túi đường đỏ sang nhà đại ca anh.

Bên này

Chu lão thái đã hỏi xong lão thầy bói mù, người mù nói hôm nay chính là ngày lành, hơn nữa nếu hôm nay không chuyển, vậy thì phải đợi đến tháng sau, Chu lão thái vừa nghe đợi đến tận tháng sau thì làm sao còn nhịn được, cũng rất tuyệt tình về nhà nói với thằng cả và con dâu cả đã nuôi bà nhiều năm qua là bà muốn chuyển sang nhà thằng Út ở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương