Khúc Tình Ca Của Nàng Tiên Cá
-
Chương 5
Giờ phút này, nàng tiên cá chỉ còn biết nhắm lại hai mắt, tuyệt vọng chờ đợi cơ thể vì phải chịu đựng sức ép lớn mà có lẽ sắp sửa chuẩn bị nổ mạnh, “Bạch Sa, tôi thật cao hứng, có thể nhìn thấy khu thủy cung mới xây của anh tan thành tro bụi.”
Gương mặt nhỏ bé của cô lộ rõ vẻ cương nghị khẳng khái, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Bạch Sa bình tĩnh nhìn phần đuôi của mỹ nhân ngư, phủ định nói: “Em sẽ không bị hủy diệt, và công trình của tôi cũng thế.”
Cả hai người đều không thể ngờ rằng, một điều kỳ diệu không ai tưởng tượng được lại có thể xảy ra, từng lớp vảy trên cái đuôi của nàng tiên cá chậm rãi bóc tách, phiêu tán ở trong nước, chiết xạ ra một thứ ánh sáng trong suốt, lặng lẽ tan vào không trung.
Dưới hồ, một đôi chân nhỏ nhắn màu phấn hồng lõa lồ hiện ra, tinh tế thon dài cân xứng y hệt như của con người.
“Em không nghĩ lên bờ đi lại một chút sao?” Bạch Sa tò mỏ hỏi.
Nàng tiên cá cúi đầu xuống, nhìn đến cái đuôi của mình bỗng dưng biến thành “đôi chân”, tròng mắt trừng lớn một cách đầy khiếp sợ, cũng giống như Bạch Sa, cảm thấy khó mà tin nổi, liền không thể khắc chế được mình nuốt luôn một ngụm nước bọt.
Nguyên bản vốn đang chờ đợi ruột gan nội tạng phù thũng nổ mạnh, nào ngờ đâu từ cá lại hóa thành “người”.
Bạch Sa đắm đuối nhìn chằm chằm vào mỹ nhân ngư với cơ thể trắng muốt đang như ẩn như hiện dưới nước.
Hai chân cô hơi hơi tách ra, chỗ tư mật trơn bóng như vỏ sò, quyến rũ chọc người, làm hắn hận không thể ngay lập tức tách thứ đó ra, cẩn thận ngắm nghía. linh hoạt khi ở trong nước, mà miệng vết thương ở phần thân trên sau khi ngâm tẩm trong ao cũng đang dần khép lại.
“Lực nén cực đại mà em phải chịu chẳng những không làm thân mình phù thũng nổ mạnh chết bất đắc kỳ tử, trái lại còn tạo ra một năng lượng cường đại ép cái đuôi phân liệt thành bộ phận cơ thể người.”
Bạch Sa xuyên thấu qua sóng nước trong veo, nhìn thẳng vào đôi chân xinh đẹp của cô cùng khu tam giác bí mật đó rồi khe khe mĩm cười: “Hoan nghênh em đến đất liền.”
Mỹ nhân ngư vẫn không thèm đáp lại hắn mà chỉ quyết tuyệt nói: “Tôi đã thiêu hủy công trình của anh, hoàn thành được nhiệm vụ, thế nên không cầu sống nhục, chỉ cần chết vinh!”
Cô nói xong liến đứng khép thật chặt lại hai chân, nói “Không biết chừng, chỉ cần cứ tiếp tục nhập hai chân lại làm một như thế này thì thân dưới của tôi sẽ dần dần hóa cá. Tiếp tục ở trên đất liền thì sớm muộn gì cũng cạn khô mà chết!
“Thế ư?” Bạch Sa chăm chú nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Như vậy chỉ cần chân em cứ tách ra thì sẽ không hợp lại thành đuôi cá?”
Thế là, hắn vươn bàn tay to định bắt lấy vòng eo của mỹ nhân ngư, không nghĩ tới cô lại cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt tránh né được.
Nàng tiên cá ngay lập tức vội vã xoay người, liều mạng hướng về khu vực thông ra biển, tấm lưng trơn bóng cùng cặp mông mượt mà như cánh hoa cũng vì thế mà lõa lồ hiện ra trước mắt hắn.
Mỹ nhân ngư này, nàng muốn liều mạng lao mình ra biển, theo hàng vạn mét trên cao rơi xuống đó tan xương nát thịt sao?
Thủy Liên nhắm nghiền mắt, khi cô đang sắp sửa nhảy xuống thì ngay lập tức liền bị giữ chặt lại.
Bạch Sa kéo mỹ nhân ngư vào một bên rồi đè cô xuống, đem phần thân dưới sắp sửa hóa trở về thành cá tách ra, hoa huy*t yêu mị nằm giữa hai chân cũng vì vậy mà hiện rõ mồn một không sót lại chút gì che đậy.
Giờ phút này, bọn họ đang nằm ở phần rìa nước sát với mép đá thông ra biển, xa xa phía trên đầu là vô tận trời cao mây xanh, khiến cho mỹ nhân ngư không khỏi hoa mắt chóng mặt đến choáng váng.
“Muốn trở lại làm cá? Sợ tội nên nghĩ tự sát sao? Tưởng ra đi rồi liền có thể xong hết mọi chuyện? Em quên rằng mình còn phải trả ‘‘phí’’ gây tổn thất công trình ư?”
Thân hình mảnh mai của Thủy Liên hoàn toàn do hắn kiểm soát đến không thể động đậy, hai chân thì bị bẻ rộng ra, không hiểu hắn đã nhanh nhẹn cởi ra khóa quần từ lúc nào rồi lôi ra một vật thể đáng sợ to chình ình cọ vào cửa hoa huy*t.
Đôi tay rộng lớn của Bạch Sa hung hăng bóp chặt lấy mông cô xoa nắn, khiến Thủy Liên có muốn giãy dụa đến thế nào cũng không được.
""A ——” Nàng tiên cá phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm vang vọng ở phía chân trời.
Bàn tay to của Bạch Sa di chuyển đến bắp đùi cô rồi dùng hết sức tách mở rộng hai chân, cẩn thận ngắm nhìn chỗ tư mật đó một lần nữa.
“Em đã phạm vào tội lớn rồi mà vẫn còn muốn bỏ trốn ư?”
Bạch Sa cúi người xuống uy hiếp, vòm ngực rắn chắc của hắn ma sát vào hai luồng đẫy đà đang nhấp nhô trên thân nàng tiên cá: “Em nên học cách chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình đi là vừa.”
Thủy Liên chỉ có thể bất lực nhìn thân hình vĩ đại của hắn đè lên cơ thể mình.
Một mỹ nhân ngư chưa từng nếm thử trái cấm như cô làm sao có thể hiểu được cái cảm giác vừa đê mê lại khó chịu do vật thể được Bạch Sa đặt trước hoa huy*t gây ra là gì.
Thủy Liên quẫn bách nói: “Còn anh thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho vùng biển đã bị tàn nhẫn lấp mất? Những gì tôi làm chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng mà thôi!”
Gương mặt quật cường của nàng tiên cá không hề đổi sắc nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đối diện, làm cho hắn ngẩn người.
Bạch Sa nhẹ nhàng cúi người, dí sát vào mặt mỹ nhân ngư, ôn nhu uy hiếp: “Trừ em ra, chưa từng có ai dám lớn tiếng chất vấn tôi như vậy đâu.”
Hắn hung ác mút lấy cánh môi của Thủy Liên rồi cùng đầu lưỡi giao triền, khiến cô thở dốc không thôi.
Mỹ nhân ngư không chút cam lòng yếu thế, sáng bóng răng nanh mãnh liệt cắn lấy môi dưới của hắn, vị máu tràn ngập trong khoang miệng hai người.
Bạch Sa buông lỏng tay rồi ngồi dậy, thản nhiên bình tĩnh nở nụ cười: “Em thích ăn miếng trả miếng đến vậy thì tôi cũng sẽ ăn miếng trả miếng cho em xem.”
Thủy Liên cứng ngắc cả người, mái tóc đen dài lõa xõa phân tán theo dòng nước, một nỗi sợ hãi không nói nên lời lan tràn khắp toàn thân cô.
Bàn tay to của Bạch Sa bóp lấy cặp bánh bao mềm mại sung túc của mỹ nhân ngư, không chút e dè mãnh liệt vuốt ve.
Hắn nhéo nhéo nụ hoa hồng của cô, đầu ngón tay mân mê đùa nghịch, “Nói cho em hay... Tất cả mọi người đều biết “Liên” (cá mè) là món ăn yêu thích của tôi đó.”
Gương mặt nhỏ bé của cô lộ rõ vẻ cương nghị khẳng khái, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Bạch Sa bình tĩnh nhìn phần đuôi của mỹ nhân ngư, phủ định nói: “Em sẽ không bị hủy diệt, và công trình của tôi cũng thế.”
Cả hai người đều không thể ngờ rằng, một điều kỳ diệu không ai tưởng tượng được lại có thể xảy ra, từng lớp vảy trên cái đuôi của nàng tiên cá chậm rãi bóc tách, phiêu tán ở trong nước, chiết xạ ra một thứ ánh sáng trong suốt, lặng lẽ tan vào không trung.
Dưới hồ, một đôi chân nhỏ nhắn màu phấn hồng lõa lồ hiện ra, tinh tế thon dài cân xứng y hệt như của con người.
“Em không nghĩ lên bờ đi lại một chút sao?” Bạch Sa tò mỏ hỏi.
Nàng tiên cá cúi đầu xuống, nhìn đến cái đuôi của mình bỗng dưng biến thành “đôi chân”, tròng mắt trừng lớn một cách đầy khiếp sợ, cũng giống như Bạch Sa, cảm thấy khó mà tin nổi, liền không thể khắc chế được mình nuốt luôn một ngụm nước bọt.
Nguyên bản vốn đang chờ đợi ruột gan nội tạng phù thũng nổ mạnh, nào ngờ đâu từ cá lại hóa thành “người”.
Bạch Sa đắm đuối nhìn chằm chằm vào mỹ nhân ngư với cơ thể trắng muốt đang như ẩn như hiện dưới nước.
Hai chân cô hơi hơi tách ra, chỗ tư mật trơn bóng như vỏ sò, quyến rũ chọc người, làm hắn hận không thể ngay lập tức tách thứ đó ra, cẩn thận ngắm nghía. linh hoạt khi ở trong nước, mà miệng vết thương ở phần thân trên sau khi ngâm tẩm trong ao cũng đang dần khép lại.
“Lực nén cực đại mà em phải chịu chẳng những không làm thân mình phù thũng nổ mạnh chết bất đắc kỳ tử, trái lại còn tạo ra một năng lượng cường đại ép cái đuôi phân liệt thành bộ phận cơ thể người.”
Bạch Sa xuyên thấu qua sóng nước trong veo, nhìn thẳng vào đôi chân xinh đẹp của cô cùng khu tam giác bí mật đó rồi khe khe mĩm cười: “Hoan nghênh em đến đất liền.”
Mỹ nhân ngư vẫn không thèm đáp lại hắn mà chỉ quyết tuyệt nói: “Tôi đã thiêu hủy công trình của anh, hoàn thành được nhiệm vụ, thế nên không cầu sống nhục, chỉ cần chết vinh!”
Cô nói xong liến đứng khép thật chặt lại hai chân, nói “Không biết chừng, chỉ cần cứ tiếp tục nhập hai chân lại làm một như thế này thì thân dưới của tôi sẽ dần dần hóa cá. Tiếp tục ở trên đất liền thì sớm muộn gì cũng cạn khô mà chết!
“Thế ư?” Bạch Sa chăm chú nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Như vậy chỉ cần chân em cứ tách ra thì sẽ không hợp lại thành đuôi cá?”
Thế là, hắn vươn bàn tay to định bắt lấy vòng eo của mỹ nhân ngư, không nghĩ tới cô lại cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt tránh né được.
Nàng tiên cá ngay lập tức vội vã xoay người, liều mạng hướng về khu vực thông ra biển, tấm lưng trơn bóng cùng cặp mông mượt mà như cánh hoa cũng vì thế mà lõa lồ hiện ra trước mắt hắn.
Mỹ nhân ngư này, nàng muốn liều mạng lao mình ra biển, theo hàng vạn mét trên cao rơi xuống đó tan xương nát thịt sao?
Thủy Liên nhắm nghiền mắt, khi cô đang sắp sửa nhảy xuống thì ngay lập tức liền bị giữ chặt lại.
Bạch Sa kéo mỹ nhân ngư vào một bên rồi đè cô xuống, đem phần thân dưới sắp sửa hóa trở về thành cá tách ra, hoa huy*t yêu mị nằm giữa hai chân cũng vì vậy mà hiện rõ mồn một không sót lại chút gì che đậy.
Giờ phút này, bọn họ đang nằm ở phần rìa nước sát với mép đá thông ra biển, xa xa phía trên đầu là vô tận trời cao mây xanh, khiến cho mỹ nhân ngư không khỏi hoa mắt chóng mặt đến choáng váng.
“Muốn trở lại làm cá? Sợ tội nên nghĩ tự sát sao? Tưởng ra đi rồi liền có thể xong hết mọi chuyện? Em quên rằng mình còn phải trả ‘‘phí’’ gây tổn thất công trình ư?”
Thân hình mảnh mai của Thủy Liên hoàn toàn do hắn kiểm soát đến không thể động đậy, hai chân thì bị bẻ rộng ra, không hiểu hắn đã nhanh nhẹn cởi ra khóa quần từ lúc nào rồi lôi ra một vật thể đáng sợ to chình ình cọ vào cửa hoa huy*t.
Đôi tay rộng lớn của Bạch Sa hung hăng bóp chặt lấy mông cô xoa nắn, khiến Thủy Liên có muốn giãy dụa đến thế nào cũng không được.
""A ——” Nàng tiên cá phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm vang vọng ở phía chân trời.
Bàn tay to của Bạch Sa di chuyển đến bắp đùi cô rồi dùng hết sức tách mở rộng hai chân, cẩn thận ngắm nhìn chỗ tư mật đó một lần nữa.
“Em đã phạm vào tội lớn rồi mà vẫn còn muốn bỏ trốn ư?”
Bạch Sa cúi người xuống uy hiếp, vòm ngực rắn chắc của hắn ma sát vào hai luồng đẫy đà đang nhấp nhô trên thân nàng tiên cá: “Em nên học cách chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình đi là vừa.”
Thủy Liên chỉ có thể bất lực nhìn thân hình vĩ đại của hắn đè lên cơ thể mình.
Một mỹ nhân ngư chưa từng nếm thử trái cấm như cô làm sao có thể hiểu được cái cảm giác vừa đê mê lại khó chịu do vật thể được Bạch Sa đặt trước hoa huy*t gây ra là gì.
Thủy Liên quẫn bách nói: “Còn anh thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho vùng biển đã bị tàn nhẫn lấp mất? Những gì tôi làm chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng mà thôi!”
Gương mặt quật cường của nàng tiên cá không hề đổi sắc nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đối diện, làm cho hắn ngẩn người.
Bạch Sa nhẹ nhàng cúi người, dí sát vào mặt mỹ nhân ngư, ôn nhu uy hiếp: “Trừ em ra, chưa từng có ai dám lớn tiếng chất vấn tôi như vậy đâu.”
Hắn hung ác mút lấy cánh môi của Thủy Liên rồi cùng đầu lưỡi giao triền, khiến cô thở dốc không thôi.
Mỹ nhân ngư không chút cam lòng yếu thế, sáng bóng răng nanh mãnh liệt cắn lấy môi dưới của hắn, vị máu tràn ngập trong khoang miệng hai người.
Bạch Sa buông lỏng tay rồi ngồi dậy, thản nhiên bình tĩnh nở nụ cười: “Em thích ăn miếng trả miếng đến vậy thì tôi cũng sẽ ăn miếng trả miếng cho em xem.”
Thủy Liên cứng ngắc cả người, mái tóc đen dài lõa xõa phân tán theo dòng nước, một nỗi sợ hãi không nói nên lời lan tràn khắp toàn thân cô.
Bàn tay to của Bạch Sa bóp lấy cặp bánh bao mềm mại sung túc của mỹ nhân ngư, không chút e dè mãnh liệt vuốt ve.
Hắn nhéo nhéo nụ hoa hồng của cô, đầu ngón tay mân mê đùa nghịch, “Nói cho em hay... Tất cả mọi người đều biết “Liên” (cá mè) là món ăn yêu thích của tôi đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook