Khúc Hát Ru FULL
-
5: Không Hổ Danh Là Anh Đoạt Của Chúng Ta!
Từ ngày chuyển phát nhanh Mộng Đạt khai trương đến giờ, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như hôm nay.
Mọi người đều không làm việc, đều dán tai lên tường và cửa ra vào bên ngoài văn phòng của sếp, nín thở.
Trong văn phòng.
Thẩm Đoạt rót một cốc nước ấm vào một chiếc cốc giấy mới, đặt lên bàn.
Mạnh Đoạt bực dọc đến nỗi uống cạn cốc nước.
Một cốc đã xuống bụng, cô còn muốn uống nữa, nhưng lại xấu hổ để xin.
Mạnh Nguyễn giải thích ngắn gọn về việc riêng của mình, nhưng vẫn không đề cập đến việc cô đã gặp phải kẻ trộm, chỉ nói chung chung là mình đã làm mất chứng minh thư.
Thẩm Đoạt nghe xong, cũng không nói gì.
Anh đứng dậy, rót thêm một cốc nước nữa rồi đặt trên bàn, nói: “Bưu kiện này chúng tôi không nhận được.”
“Nhưng đồn cảnh sát nói có thể mà.” Mạnh Nguyễn lấy bưu kiện trong túi ra, nó đã bị cô vo tròn lại thành quả bóng.
Ngọn lửa vừa được dập tắt lại sắp bùng phát trở lại.
Xem ra, cô không thích hợp để suy nghĩ chuyện đời rồi, cho dù tưởng là đã thoát được, nhưng vẫn sẽ có chuyện kéo cô lại.
“Bỏ đi.” Mạnh Nguyễn đứng lên: “Cảm ơn…”
“Cậu có thể trực tiếp đến thành phố S để nộp đơn.” Thẩm Đoạt nói.
“…”
“Phòng này cách âm tốt thật! Này, mẹ nó chứ, đừng đẩy tôi!”
“Lần đầu tiên tôi thấy anh Đoạt có con gái ở bên cạnh.
Sống lâu như vậy rồi mới có thể thấy được!”
“Khoảng thời gian trước không phải dì Xuân còn tới tìm anh Đoạt để đưa đồ xong không chịu rời đi sao? Sao lại không có con gái bên cạnh được?’
“Có thể so sánh với người bên trong sao? Có thể sao!”
Chu Tấn Đông bị trở thành miếng thịt ép ở bên dưới, nhưng điều này không khiến anh ta hết khinh thường đám “chó con” trọng nhan sắc này.
Anh ta tin tưởng một trăm phần trăm anh Đoạt của anh ta nhất định sẽ công tư phân minh, sẽ tập trung vào công việc, không vì sắc đẹp mà khom lưng!
Rầm rầm ——
Cửa đột nhiên bị mở ra, đám người nghe lén đều ngã vào bên trong.
Mạnh Nguyễn sợ ngây người, nhanh chóng lùi ra sau.
Thẩm Đoạt chắn ở trước mặt cô, cau mày nhìn đám người này, ánh mắt sắc bén, nhưng không tức giận chút nào.
Những người này ít nhiều gì cũng đã theo Thẩm Đoạt được hai năm, thấy tình thế không ổn, lập tức sôi nổi nói: “Anh Đoạt, anh Đông vì lo lắng cho anh nên một hai phải chạy tới nghe ngóng.
Chúng em đi ngay đây! Đi thôi!”
Chu Tấn Đông: Đám người này.
Cả bọn đồng loạt đứng dậy.
Chu Tấn Đông vì quá nặng, hai người vất vả lắm mà không thể kéo anh ta lên được, cuối cùng vẫn là Thẩm Đoạt phải đi tới giúp một tay.
“Anh Đoạt,” Chu Tấn Đông tận dụng mọi cơ hội, nhỏ giọng lải nhải: “Thật sự không thể đồng ý được! Nhỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao có thể gánh nổi chứ.”
Thẩm Đoạt khẽ nói “Ừ”.
Không hổ danh là anh Đoạt của anh ta!
Thật không giống cái đám thô tục này!
Chu Tấn Đông liếc nhìn Mạnh Nguyễn, nghĩ rằng đã đến lúc có thể hạ lệnh đuổi khách được rồi, kết quả lại nghe thấy ——
“Đưa cô ấy đến văn phòng thành phố S.”
“???”
Những anh em khác nghe xong không hiểu rõ lắm, sau khi nghĩ lại mới chợt nhận ra: Tịch Giang có thể làm chậm, nhưng thành phố S chắc chắc sẽ rất nhanh!
10 phút sau, Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn xuất phát.
Một nhóm anh em đứng ở cửa, nhìn anh Đoạt lái xe chở nữ thần bằng xe riêng của mình, quả thật cũng không quá hâm mộ.
“Rốt cuộc anh Đoạt quen biết được ở đâu nữ thần đẳng cấp như vậy chứ?” Có người hỏi.
Nhị Hắc tặc lưỡi: “Đừng có hỏi tôi, anh Đoạt với nữ thần đúng là xứng đôi! Nam thanh nữ tú, nhìn cảnh đẹp cũng thấy vui.”
Mọi người sôi nổi tán đồng.
Chỉ có Chu Tấn Đồng mở cái quạt ra, khinh thường nói: “Chỗ nào xứng chứ? Sao tôi không nhìn ra được nhỉ?”
“Nhưng anh Đoạt có phải quá lạnh lùng rồi không?” Nhị Hắc hỏi: “Tôi đã nói muốn thấy anh Đoạt cười nhiều hơn, cười nhiều hơn, xem nữ thần có thể chữa lành được bao nhiêu, hãy mỉm cười…”
Chu Tấn Đồng gõ cái quạt vào gáy Nhị Hắc, hét lên: “Rõ ràng cô ta không xứng với anh Đoạt của tôi!”
Mọi người: Ánh mắt gì đây?
***
Cuối cùng cũng có một chuyện thuận lợi.
Mạnh Nguyễn nhận số, ngồi ở trong sảnh đợi gọi tên.
Sự chán nản đến mức muốn từ bỏ giá trị cuộc sống của mình và trốn trở lại thành phố B trước đó bây giờ đã bị xóa sạch.
Bru bru bru ——
Mụ phù thủy Tô gọi điện thoại đến.
“Cô Mạnh, thế nào rồi? Phải chờ bao lâu mới xin cấp lại được chứng minh thư vậy? Mau về đây đi, thành phố B mới là nhà của cậu.”
Mạnh Nguyễn cười đắc ý: “Nhanh nhất là 15 ngày nữa chứng minh thư mới sẽ về tay tớ, làm cậu thất vọng rồi ~”
Tô Diệu Ngôn ngơ ngác: “Tớ á? Bây giờ thị trấn đều phát triển như vậy sao?”
“Đúng như những gì cậu nói, tớ là nữ thần may mắn.” Mạnh Nguyễn thấy đắc ý vô cùng.
Vui vẻ!
Nhưng Tô Diệu Ngôn ở bên kia lại không gây ồn ào gì, yên lặng trong chốc lát, rồi nghiêm túc nói: “Nguyễn Nguyễn, tớ biết cậu không muốn trở thành nghiên cứu sinh ngành quản lý nghệ thuật, ba mẹ cậu cũng chưa chắc đã phản đối.
Nhưng cậu gây động tĩnh lớn như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Ngày hôm qua cậu còn gặp trộm đó.”
Mạnh Nguyễn im lặng, nụ cười tươi trên mặt cũng biến mất.
Cho dù Tô Diệu Ngôn có tốt với cô như thế nào, nhưng có một số việc cũng không thể yêu cầu người khác nhất định phải đồng cảm với mình.
Huống hồ, bọn họ đều muốn tốt cho cô.
Cô cũng cho rằng mọi việc sẽ suôn sẻ, có thể có được thứ mà không cần cố gắng cả đời cũng có được… Nhưng trái tim cô luôn trống rỗng.
Không có mục tiêu, không có ý nghĩa.
“Này, bên ngoài trời đang mưa!” Ai đó đột nhiên nói.
Mạnh Nguyễn bị phân tâm, đi theo vài người đến cửa sổ ngắm mưa.
Trời mưa như trút nước.
“Không biết mưa bao lâu nữa.” Lại có người nói: “Không mang ô theo thế này, đi ra ngoài bây giờ chắc bị ướt sũng không khác gì con gà rớt vào nồi canh nhỉ?”
“Bên cậu đang mưa sao?” Tô Diệu Ngôn hỏi: “Cậu có mang theo ô không?”
Mạnh Nguyễn cúi đầu: “Không.”
Tô Diệu Ngôn thở dài: “Cậu thấy chưa, sẽ không có ai đưa ô cho cậu khi cậu ở một mình ở một nơi xa lạ đâu.
Nghe lời tớ đi, giải sầu xong thì trở về.
Hay là tớ giúp cậu nói chuyện với anh trai cậu trước nhé, có lẽ anh ấy sẽ cho cậu ý kiến gì đó.”
Không đâu.
Không có ai trong gia đình hỗ trợ những gì cô muốn học.
“Để tớ nghĩ lại, tớ…”
Mạnh Nguyễn đảo ánh mắt, trong màn mưa nặng hạt, một người con trai đang đi về phía tòa nhà văn phòng, trong tay cầm một chiếc ô đen.
***
Mạnh Nguyễn tìm thấy Thẩm Đoạt ở sảnh chính.
Ống quần của anh đều ướt sũng, vải vóc hoàn toàn dính vào bắp chân, vô thức phác ra hình dáng của bắp chân, trên trán còn dính vài sợi tóc mái ẩm ướt, còn có vài sợi đang nhỏ giọt nước.
Đáng ra phải là một cái nhìn đầy thất vọng và xấu hổ, nhưng ngược lại, trông anh càng trở nên gợi cảm hơn.
Mạnh Nguyễn hắng giọng, vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra: “Mau lau đi.”
Thẩm Đoạt nhận lấy, chỉ lấy một tờ rồi trả lại cho cô.
Mạnh Nguyễn: “…”
Tính cách của người này thực sự rất xa cách.
Trên đường đến, bọn họ có một tiếng đồng hồ ở chung một chỗ, nhưng lại không thể nói với nhau một câu nào.
Chỉ riêng vẻ mặt nặng nề của anh đã khiến người ta không nói nên lời chứ đừng nói đến hành động của anh.
“Công việc của cậu xong chưa?” Mạnh Nguyễn chủ động hỏi.
Thẩm Đoạt gật đầu, rồi đưa cho cô một chiếc ô sạch khác: “Tôi đợi cậu ở trong xe.”
Nói xong liền rời đi.
Cô là cơn đại hồng thủy cần phải tránh sao?
Vừa nhìn thấy anh đã nhanh chóng tránh đi.
Mạnh Nguyễn không nhận lấy nó, nói: “Bây giờ cậu ra ngoài sẽ lại bị ướt đó.
Ở đây có rất nhiều chỗ ngồi, cậu cứ đợi ở đây cũng được.
Rất nhanh sẽ gọi đến tên tôi thôi, tôi làm xong rồi đi luôn.”
Thẩm Đoạt rũ mắt không nói gì, dường như là đang do dự.
Mạnh Nguyễn mỉm cười, đôi mắt nai xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết ngọt ngào nhìn anh: “Đi thôi.”
Thẩm Đoạt nhìn đôi mắt của cô, rồi lại nhìn chiếc ô trên tay, cuối cùng cũng đi theo…
Mọi thứ sau đó càng trơn tru và mượt mà hơn.
Khi Mạnh Nguyễn điền vào mẫu đơn, bầu trời vừa rồi vẫn còn u ám đã trong xanh trở lại, cơn mưa lớn đã biến mất hoàn toàn.
Mọi người đều nói rằng, những trận mưa giông ở thành phố S vào tháng 8 giống như trẻ con đang đùa giỡn tính khí của họ, to lớn, vội vàng, cứ lộn xộn như một mớ hỗn độn.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Mạnh Nguyễn vốn định mời Thẩm Đoạt ăn một bữa cơm ở thành phố S.
Nhưng nghĩ lại, vì sợ chậm trễ việc trở lại Tịch Giang làm việc của anh, nên đành phải tiết kiệm thời gian đi về trước.
“Chuyển phát nhanh Mộng Đạt là của cậu sao?”
Khi hỏi điều này, chiếc xe đã chạy trên đường cao tốc.
Thẩm Đoạt nói “Ừ”, sau đó… Không có sau đó nữa.
Về phương diện giao tiếp giữa các cá nhân, Mạnh Nguyễn chưa gặp phải trường hợp như vậy bao giờ, đặc biệt cái người vốn khó khăn trong việc giao tiếp còn là cô nữa.
Nhưng không biết tại sao, cô lại không cảm thấy chán ghét chuyện này, còn tự nhiên mà nói chuyện tiếp.
“Nói như vậy, cậu đến từ Tịch Giang nhỉ.” Mạnh Nguyễn tự gật đầu, thầm nghĩ bảo sao không ai biết được anh đã đi đâu sau kỳ thi tuyển sinh đại học: “Tịch Giang rất đẹp và là một nơi tốt.
Chắc tôi sẽ ở đây một thời gian.”
Về điều này, Thẩm Đoạt đã biết khi nghe cô giải thích lúc làm chứng minh thư.
Anh rất tò mò không biết tại sao một cô gái như cô lại đến một nơi xa xôi như vậy, nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì cô tới, rồi cũng sẽ rời đi sớm thôi.
Giống như xác suất cực nhỏ xảy ra việc ngoài ý muốn như hôm nay, sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Chỉ là, khi nhìn thấy bộ dạng tủi thân đáng thương của cô như vậy, thật sự… Không thể không giúp được.
Bây giờ, kết thúc rồi.
***
Một giờ sau, xe chạy vào cửa thành Tịch Giang.
Bên trong con phố cổ của Tịch Giang rất hẹp, không thể để ô tô được.
Thẩm Đoạt đỗ xe ở một vị trí cố định ở ngoại vi thị trấn, vừa xuống xe liền đường ai nấy đi với Mạnh Nguyễn.
“Tôi muốn mời cậu ăn cơm.” Mạnh Nguyễn vội nói: “Cậu giúp tôi việc lớn như vậy, nghĩ lại cũng nên cảm ơn cậu một tiếng.
Hơn nữa hoành thánh hôm nọ cũng là cậu mời tôi, tôi…”
Thẩm Đoạt trầm mặt, nói: “Không cần.”
Lần thứ ba nói xong liền rời đi.
Mạnh Nguyễn không hiểu mình đã đắc tội với anh ở chỗ nào?
Còn nữa, nếu anh thực sự ghét cô, việc gì anh phải giúp cô chứ?
Có phải anh cảm thấy cô cũng giống những người bạn học cùng hồi cấp ba, coi thường anh đúng không?
Mạnh Nguyễn đuổi theo, ngăn anh lại.
“Thẩm Đoạt, tôi thật sự muốn mời cậu ăn một bữa cơm.” Cô chân thành nói: “Cho dù cậu không giúp tôi, chúng ta cũng nên vui vẻ khi có thể được gặp lại nhau như duyên phận vậy chứ.”
Thẩm Đoạt không hề bị lay chuyển, vẫn là hai từ đó —— Không cần.
Mạnh Nguyễn nản lòng.
Cô cứ lì lợm bám theo người ta, nhỡ đâu họ không thích cách giao tiếp xã hội lịch sự như vậy thì sao?
“Được rồi.” Cô trầm giọng xuống: “Vậy thì tôi chỉ có thể trịnh trọng nói cảm ơn một lần nữa.”
Thẩm Đoạt gật đầu chấp nhận, sau đó rời đi theo hướng ngược lại cô.
***
Buổi tối.
Cao Hiên, Chu Tấn Đông, và Thẩm Đoạt, ba người hẹn ăn cơm ở chỗ cũ.
Vì Cao Hiên thuê lại phần sân của Thẩm Đoạt nên đã chia một khoản hoa hồng nhỏ, còn đề nghị trả bữa cơm này.
“Tôi đánh giá cao điều đó!” Chu Tấn Đông nói.
Cao Hiên hớp một ngụm rượu, ngước mắt nhìn Thẩm Đoạt đang ngẩn người, chuyển sang chủ đề khác: “Tôi nói này, người trong thị trấn chúng ta bây giờ đều lan truyền hết cả rồi.
Nói rằng anh Đoạt mặt lạnh của chúng ta tối hôm qua đã ăn hoành thánh cùng với một mỹ nữ thần bí.
Lão Chu, đây là công lao giới thiệu đối tượng của cậu sao?”
Chu Tấn Đông đau răng.
Không có điều gì là bí mật trong thị trấn này cả, chuyện gì đã tới Tịch Giang rồi đều sẽ trở thành “câu chuyện” mà ai ai cũng biết.
“Phần của cậu, tháng này tôi có thể thiếu được không?” Chu Tấn Đông nói: “Có phải thím Béo đã nói đúng không? Tôi đã nói…”
“Nói rõ đi.”
Thẩm Đoạt đã ngồi mà không nói gì trong 20 phút, đột nhiên nói ra câu này.
Cao Hiên và Chu Tấn Đông đều sửng sốt.
Cao Hiên lập tức bật cười: “Khụ! Chúng ta ở nơi này không phải luôn như vậy sao? Mọi người đều nhàn rỗi nhàm chán thôi mà.
Trước đây không phải cũng lan truyền chuyện của cậu với khách hàng nào đó sao? Qua mấy ngày liền…”
“Nói rõ đi.” Thẩm Đoạt lạnh lùng nói: “Cần thiết.”
Không khí đột nhiên trở nên yên ắng.
Thẩm Đoạt lạnh lùng như nào, mọi người đều biết.
Nhưng đồng thời, Thẩm Đoạt không để tâm tới ánh nhìn của người ngoài mọi người cũng biết.
Nếu không năm đó, một cậu bé 19 tuổi không có tài năng gì bỗng trở thành đại ca ở Tịch Giang trong chưa đầy vài năm, càng sẽ không ai tín nhiệm cửa tiệm chuyển phát nhanh của anh, mua đồ của anh.
Bởi vì đôi khi khuôn mặt lạnh lùng và kín tiếng, cũng là một cách đối xử tốt với người khác trong lớp ngụy trang.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cao Hiên nhớ tối từ tối hôm qua anh đã không được ổn, đang định hỏi thì chuông điện thoại vang lên.
Lúc Cao Hiên ra ngoài nghe điện thoại, Chu Tấn Đông lấy sấp ảnh trong túi ra, đưa tới trước mặt Thẩm Đoạt: “Anh Đoạt, là bộ sưu tập mới.
Nếu anh không muốn cho Khỉ gầy kia xem, đều thuộc về anh hết!”
Thẩm Đoạt không nói gì.
“Anh Đoạt, nhìn xem.” Trong lòng Chu Tấn Đông vô cùng sốt ruột.
Tịch Giang tuy không lớn như các thành phố khác, nhưng chuyện kết hôn và sinh con cũng giống như vậy.
Vả lại, khi yêu thì phải nói ra, không phải cứ nhìn trúng là kết hôn luôn.
Anh Đoạt của anh ta cũng đã 25 tuổi rồi, cây vạn tuế nhiều năm đã không thấy nụ hoa, nếu quá 30 cũng không thể nở hoa được thì sao?
“Anh Đoạt, em thấy…”
“Tôi có khách hàng muốn tới đưa chìa khóa.” Cao Hiên quay lại ngồi vào chỗ: “Chìa khóa căn nhà phía bên kia sân nhà cậu.”
Thẩm Đoạt nói “Ừ”: “Chưa gặp.”
Cao Hiên gật đầu: “Tôi biết.
Lát nữa cậu sẽ được gặp thôi.
Tôi sẽ tới quầy bar một lúc.”
Chu Tấn Đông bày những bức ảnh của đối tượng xem mắt ra trên bàn khi hai người họ đang nói chuyện…
Mạnh Nguyễn cầm chìa khóa đi tới trước nhà hàng.
Buổi chiều, cô vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hoàng hôn buông xuống, cô cảm thấy tất cả những gì mình trải qua từ hôm qua đến giờ đều là một giấc mơ.
Không gặp trộm, cũng không cần cấp lại chứng minh thư, cũng không gặp Thẩm Đoạt…
Có lẽ, nên coi là không gặp đi.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Đoạt: Tôi không cần đi xem mắt.
Chu Tấn Đông: Vớ vẩn! Anh Đoạt, anh cũng sắp 25 tuổi rồi đó!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook