Khuất Phục
Chương 93: Chương 78: Đau đớn

Tay kia kéo quần lót xuống, từng chút từng chút một cởi sạch mảnh vải cuối cùng trên người cô.

“Để anh Thái tử dạy em, một phương pháp giao tiếp khác ngoài ngôn ngữ.”

Nhìn thấy cô lắc đầu mãnh liệt, anh tà ác nhếch môi. “Em sẽ thích.”

Anh ở sau lưng cô, cô không nhìn thấy mặt anh, cô càng sợ hãi hơn. Không nhìn thấy, thính giác và xúc giác lại càng nhạy cảm hơn.

Âm thanh anh kéo khóa quần, nghe vào tai cô giống như âm thanh đao phủ mài đao.

……

Hai chân cô như bắt đầu nhũn ra.

Tay bị trói ở sau lưng, ngón tay cô vô lực mở ra. Thái tử cầm tay cô bao trùm lấy vật nóng như lửa của anh.

“Cảm nhận một chút, bảo bối này sắp sửa đi sâu vào trong giao tiếp với em.”

Tay của cô bị anh nắm trong tay, căn bản không có cách nào buông tay ra. Đáy mắt ướt át, từ từ cũng bỏ cuộc không giãy giụa nữa.

Lật người cô lại. Cô cứ như vậy, không gì che chắn phơi bày trước mắt anh.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể cô. Những đường cong gợi cảm càng làm cho dục vọng của anh bành trướng thêm. Tách hai chân cô ra vòng lên thắt lưng mình.

Trong mắt Trữ Dư Tịch gần như chỉ còn tuyệt vọng van xin, anh cố ý làm như không thấy.

Cô không thể khống chế phản ứng của cơ thể mình.

Khóe môi anh nở nụ cười tà tứ, làm cô xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.

Anh không đồng ý, nắm lấy cằm cô quay lại. “Không muốn nhìn sao? Thời khắc này có ý nghĩa biết bao.”

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận anh. Nhưng Thái tử sớm đã không còn kiên nhẫn.

Sự nhẫn nại và thương tiếc trước đây dành cho cô, dường như trở thành sự châm chọc lớn nhất đối với mình.

Tức giận và ham muốn đã kích thích lượng adrenalin trong người tăng vọt, sắc mặt anh nhìn như rất bình tĩnh nhưng phía sau lại là thế giới mưa to gió lớn.

Đã bao nhiêu lần, anh bỏ qua miếng thịt đưa đến miệng, đã bao nhiêu lần bởi vì cô nhíu mày, miệng cô nói “Không được” thì anh thật sự cái gì cũng không làm.

Chính là vẫn khát vọng đối với cô, thậm chí khi cùng Hạ Tử Dụ hoan ái đều phải tưởng tượng đến gương mặt của cô thân thể của cô, chỉ có thế mới có được an ủi……

Anh giữ chặt cái cổ mảnh mai của cô, nơi anh cho rằng là bộ phận xinh đẹp nhất của cô.

Chậm rãi siết chặt các ngón tay dài, không làm cô hoàn toàn bị ngạt thở, anh nắm trong tay tia sinh mệnh nhỏ nhoi.

Anh cuối cùng đã trúng độc gì của người phụ nữ này?

Mà hết lần này đến lần khác buông tha cô.

“Đau? Có phải hay không?” Anh biết cô đau, có thể xem như cô hoàn toàn khô khốc. Nhưng thế thì sao? Anh cũng đang đau.

Đau ở trong tim. Từ lúc Thi Dạ Triều nói cho anh biết thì một khắc đó đã bắt đầu, đau như bị kim đâm, đau đớn tột đỉnh.

…… Cô ấy sớm đã là người của tôi rồi.

…… Phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình, luôn luôn có tình cảm đặc biệt.

……

Trữ Dư Tịch theo anh tiến vào trầm ổn mà kiên định, tâm cũng bị kéo lên

Không có đủ màn dạo đầu, cô khẩn trương sợ hãi thân thể cô gần như theo bản năng co rúc lại đẩy ra ngoài kháng cự anh.

Đáy mắt Thái tử đục ngầu hỗn độn bốc lên ngọn lửa cháy bỏng.

Cô vẫn còn phản kháng.

Anh lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nâng một chân cô lên, kéo ra bên người cô, mở thân thể cô ra tối đa

Không biết có phải vì cô vừa tập võ từ nhỏ vừa là cao thủ yoga hay không, mà cơ thể mềm mại đáng kinh ngạc.

“Em chặt đến như vậy, tôi nhất định sẽ đắc chí cho rằng mình lấy được em nguyên vẹn, nếu như không có lời nói của hắn ta.”

Vẫn như cũ chen vào từng tấc một, cố ý muốn xem rõ nét mặt của cô.

“Thân thể phụ nữ, thực sự có thể gạt người…… Tôi chỉ biết em có chuyện giấu giếm tôi, nhưng lại không biết, thì ra là chuyện này, tại sao không chính miệng nói với tôi? Tại sao lại để hắn ta nói cho tôi biết!”

“Em có biết hay không…… Loại cảm giác này rất tồi tệ.”

Em có biết hay không, em gọi điện thoại cho tôi, tôi vui mừng biết bao.

Em có biết hay không, tối hôm qua em tới tìm tôi, tôi rất sợ mình không khống chế được lại tổn thương em lần nữa.

Em có biết hay không, đánh em tôi hối hận muốn chặt đứt tay mình.

Em có biết hay không, thậm chí khi không ôm em ngủ tôi cũng bắt đầu mất ngủ.

Em có biết hay không, trong lòng tôi từ lâu đã khoét ra một vị trí, chỉ để cất em vào đó.

Em lại có biết hay không, tôi có bao nhiêu, bao nhiêu muốn ở chung một chỗ với em……

Trên thế giới này em vốn là người mà tôi tin tưởng nhất, tin tưởng đến mức tự nguyện đem cả chìa khóa và trái tim giao cho em, nhưng……

……

……

Thậm chí có một lần anh cảm thấy cô hồn nhiên, anh không xứng với cô, đụng chạm của anh làm vấy bẩn cô. Đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cô vẫn có thể thuần khiết không một vết nhơ.

Sau lưng cô là một đôi cánh trắng noãn, lấp lánh hào quanh thánh thiện. Mà sau lưng anh là bao nhiêu mạng người tích tụ lại tạo thành đôi cánh màu đen tà ác.

Nhưng chưa từng nghĩ, ba năm trước đây cô đã ở sau lưng anh lăn lên giường cùng với Thi Dạ Triều.

Ba năm trước đây, cô còn chưa tròn mười sáu tuổi.

Đã từng khiến Thi Dạ Triều giống như anh lúc này đây, chiếm giữ được vẻ đẹp của cô!

Không phải nói thích anh sao?

Vậy thì tại sao, lại dùng ánh mắt van xin anh dừng lại mà nhìn anh!

Dừng lại? Đùa gì thế.

Anh sẽ không tiêu phí bất cứ gì nữa dù chỉ một chút thật lòng và yêu thương.

Anh sẽ không tiếp tục làm chuyện buồn cười như vậy!

Như để chứng minh quyết tâm của mình, anh hung hăng, hoàn toàn chiếm đoạt cô.

Tiếng rên rỉ khổ sở, phát ra từ trong cổ họng cô. Thân thể cô bị kéo căng, cổ bị giam cầm dưới tay anh, hồi lâu sau thở hổn hển không chút sức lực.

Anh đưa đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt của cô. “Nên giữ lại ít nước, làm ẩm ướt phía dưới đi, nếu không em sẽ khổ sở hơn.”

Cô ra sức tự nhủ với mình, anh không phải là Thi Dạ Triều, là anh Thái tử, không phải sợ, không phải sợ, chỉ là có chút đau mà thôi……

……

Vẻ mặt cô giống như cam chịu số phận, làm cho lửa giận của anh cháy càng mạnh hơn. Động tác của anh hung ác, không chút lưu tình.

“Cũng là người đã có kinh nghiệm, không cần làm ra vẻ như xử nữ chưa biết chuyện đời cho tôi xem.” Anh cố ý nói những lời làm cả hai đều đau khổ, chính là muốn nhắc nhớ mình không thể lại phạm sai lầm.

Nước mắt cô không dừng lại mà như nước lũ, chảy không ngừng. Dáng vẻ này lại như hoa lê đái vũ làm cho người khác thương xót, Thái tử phiền chán. Ôm cô đặt trên nền đá cẩm thạch của nhà hàng, từ trong tủ rượu tùy ý rút ra một chai Vodka, mở ra ngửa đầu rót một lượng lớn vào miệng, rượu chảy dọc theo cằm tới ngực rất gợi cảm.

Lấy cánh tay lau môi một cái, đi về phía cô. Lại ngẩng đầu rót vào chút rượu, kéo ra miếng vải đang lấp kín miệng cô, nắm lấy cằm của cô ngậm môi của cô, mạnh mẽ đưa rượu trong miệng đi vào miệng cô.

“Hương vị thế nào?” Nhìn cô ho khan, anh nhếch môi cười tà ác.

Tay Trữ Dư Tịch bị trói có chút tê đau, thế nhưng khi bị anh trêu chọc ở hạ thân thì cơ thể lại từ từ nổi lên phản ứng, một luồng khí nóng bốc lên từ bụng dưới. Đầu của anh chôn ở cổ cô, hít thật sâu hương vị của cô.

“Nói cho tôi biết, hắn ta dùng tư thế nào để đoạt lấy em…… Dùng tư thế nào, để cho em ý loạn tình mê như bây giờ?”

“Buông…… Buông tay em ra…… Đau quá……” Trữ Dư Tịch khẽ cầu xin anh. Thái tử không dừng lại động tác, bàn tay đưa đến sau lưng sờ soạng nút thắt kia, mân mê nửa ngày, mới nhớ tới vừa rồi mình thắt nút chết.

Anh cầm dao rọc giấy từ từ cắt đứt cà vạt, trói buộc vừa được nới lỏng, phản ứng đầu tiên của cô là muốn tách khỏi anh.

Cũng may Thái tử đã sớm có chuẩn bị. Bắt lấy hai cổ tay cô lần nữa, kéo lại bên người, cô quỳ ngay trước người anh.

Nắm lấy tóc cô kéo xuống dưới, ép buộc cô ngẩng đầu lên. “Sớm biết em sẽ như vậy, Tiểu Tịch, em không ngoan, uổng công anh Thái tử giao tiếp với em lâu như vậy, vẫn không thể đạt được nhận thức chung sao?”

“…… Không được làm như vậy…… với em……” Cô không chịu được anh kịch liệt cầu hoan, phía dưới đã đau rát, đồng thời càng hận chính mình vào thời điểm này vẫn có thể cảm nhận được một luồng khoái cảm kỳ dị.

“Không được?” Thái tử cười khẽ. “Tôi thích nhất nghe phụ nữ nói không được, càng nói như vậy, tôi càng không dừng lại được, em quả nhiên hiểu được loại tình thú này.”

Không được làm như vậy với cô?

Vậy phải như thế nào với cô?

Ai có thể nói cho anh biết……

“Anh Thái tử, em là…… Tiểu Tịch……” Cô thút thít, bị đụng chạm của anh làm cho hồn bay phách lạc.

“Tôi đương nhiên biết rõ em là ai, em cũng nên biết thân phận mình, đừng quên sự tồn tại của em là vì tôi…… vì tôi……”

Là vì anh, chứ không phải vì Thi Dạ Triều!

Anh ép mình không được nghĩ đến bộ dạng cô ở trong ngực Thi Dạ Triều trằn trọc hầu hạ, nhưng càng không muốn nghĩ đến, thì hình ảnh đó càng đung đưa trước mặt anh. Anh ghen tị, anh phẫn nộ, anh phát điên.

“Là hắn ta……cường bạo em…… anh Thái tử……” Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, vứt bỏ tất cả, tự tay vạch vết thương sâu trong tim mình ra cho anh nhìn.

Sao biết được Thái tử sớm đã mất lý trí, cô rõ ràng là của anh, làm sao lại nhân lúc mình không biết rõ tình hình tư thông với người khác!

“Cường bạo? Vậy hiện tại tôi có xem như đang cường bạo em hay không? Hả?”

Đầu ngón tay anh ở nơi tư mật quyến rũ ra chất lỏng trong suốt bởi vì anh ra vào mà chảy ra, bôi lên môi cô. “Bị người khác cường bạo mà còn có khoái cảm lớn như vậy sao?”

Tiếng rên rỉ không cẩn thận tràn ra. Anh nâng lên nụ cười giễu cợt. “Nghe đi, kêu dâm đãng như vậy, còn nói đây là cường bạo?”

……

Cô không nhìn thấy vẻ mặt đắm chìm trong dục vọng của anh vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.

Anh cũng không nhìn thấy bi thương nơi đáy lòng cô.

……

Cô yên lặng rơi nước mắt.

Sự tồn tại của cô đều là vì anh. Cô tập võ là vì anh, cô chịu đựng là vì anh, hôm nay cô muốn rời khỏi, cũng là vì anh.

Cái gọi là sự thật kia, nói ra thì có ích lợi gì……

Dứt khoát, rời xa anh thôi.

Bởi vì cô mang họ Trữ, bởi vì anh là Hoàng Phủ Luật, cho nên cô có thể trả giá vì anh lần nữa

Mất đi thứ quý giá nhất của người phụ nữ, mất đi tình cảm sâu sắc nhất của cô.

Cô luôn cho rằng, trên đời này chắc chắn sẽ có một loại tình cảm, một người, có thể làm cho một ngươi khác trả giá không oán không hối.

Cho dù tình yêu làm cô đau khổ, nhưng vì có anh ở một nơi nào đó, cô có thể tiếp tục kiên trì một ngày lại một ngày.

Cô tự biết bản thân mình có nhiều kiên cường nhiều quật cường hơn người khác, cho dù là Thi Dạ Triều cũng không thể ngăn cản cô yêu anh.

Thì ra……

Thì ra, đây chính là vận mệnh của cô. Cô tiếp tục kiên cường, còn ích lợi gì?

Hạnh phúc nho nhỏ trước đây, thật giống như được ông trời cho mượn, hôm nay phải mang cả vốn lẫn lãi trả sạch hoàn toàn.

Trong trái tim cô, trống rỗng, chỉ còn lại một bóng hình yêu thương là anh.

Thái tử sửa soạn lại mình xong, dùng áo khoác tây trang bao bọc lấy thân thể xích lõa của cô. Ôm cô rời khỏi nhà hàng.

Doãn Vệ Hoài vẫn lẳng lặng chờ ở cửa xe, Thái tử ôm Trữ Dư Tịch xuất hiện, Doãn Vệ Hoài không hề nhíu mày dò xét, mở cửa sau xe.

Thái tử không nói tiếng nào bước tới ngồi vào trong xe.

Mà Doãn Vệ Hoài nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt xám mày tro của Trữ Dư Tịch.

Trên đường, anh thỉnh thoảng liếc nhìn Trữ Dư Tịch qua gương chiếu hậu, cô bị Thái tử ôm vào trong ngực, tóc dài che khuất gương mặt, không nhúc nhích, tựa như búp bê.

Hơi thở cô nhàn nhạt thổi lất phất vào cổ anh, nghĩ đến áo khoác đang bao bọc, là thân thể không gì che đậy của cô, dục vọng vừa mới dập tắt lại dâng lên.

Doãn Vệ Hoài mím chặt môi, theo yêu cầu của anh nâng tấm ngăn lên, mở âm thanh.

……

Trữ Dư Tịch không còn tâm sức giãy giụa. Một lần, hay nhiều lần, có gì khác nhau.

Cô sẽ phải rời đi, dù sao cũng muốn lưu lại chút gì.

Cả đêm tận tình, ham muốn nhất thời, đều được……

Cô muốn cho anh chút gì đó, thân thể bẩn như thế này, anh bằng lòng muốn có, cũng được……

Trở về nhà trọ của anh, cô cứ như vậy bị ném vào nhà tắm, bị anh ép quỳ vào cạnh bồn tắm, anh đứng sau lưng……

Anh đến gần tai cô. “Lần thứ mấy rồi…… Còn nhạy cảm như vậy…… Hút tôi thật thoải mái, hắn ta nói không sai, em trơn mềm, khít khao, bao bọc tôi……”

Cô không có xấu xa như vậy, nhưng lại bởi vì lời nói của anh mà sinh ra phản ứng, kích thích cô co thắt lần nữa.

Một lần tắm rửa đến 2 giờ.

Thời điểm cô bị ném lên giường lớn, đã sớm sức cùng lực kiệt, chỉ còn sức để thở.

Nhưng anh không bỏ qua vẫn như cũ không chịu buông tha cô, dùng tất cả các tư thế lần sau càng cuồng dã hơn lần trước để hoan ái nhằm che giấu nội tâm anh nhưng lại càng đau khổ thêm.

Anh không nhớ rõ đã muốn cô mấy lần, cô như tượng gỗ ánh mắt trong veo không đáy, mặc cho anh cần anh cứ lấy, đã bất tỉnh lại bị làm cho sống lại, sau đó ngất đi, sau đó tỉnh lại, vào lần cuối cùng buông thả trong cơ thể cô, anh đè trên người cô thở gấp. Rút ra từ trong cơ thể cô, một dòng chất lỏng xen lẫn tơ máu theo đó mà chảy ra.

Trong lòng anh cười lạnh.

Máu……

Anh cuối cùng đã làm cho cô chảy máu, như vậy có thể tự lừa gạt mình hay không, đó là máu xử nữ của cô?

……

Trong mơ hồ, cô nhẹ giọng hỏi anh.

“Nếu như có một ngày…… Em bỗng nhiên biến mất, thì anh sẽ nhớ em……”

“…… Sẽ không.” Anh dùng một chút ý thức cuối cùng còn sót lại ôm chặt cô vào ngực, dường như sợ cô thật sự cứ thế biến mất.

…… Vậy thì tốt rồi.

Trữ Dư Tịch cảm thấy sau đó mình sẽ chết, thậm chí không có sức lực để ôm lại anh.

Toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài đều đau đớn, mà trái tim…… Không đau, chỉ có chút tê dại.

Khóe miệng khẽ kéo ra một dường cong.

Như vậy rất tốt, dù sao hai năm sau, chưa chắc cô lại có dũng khí trở lại bên cạnh anh…… Ít nhất anh sẽ không khổ sở vì tìm không được mình.

Như vậy, rất tốt.

Tạm biệt, anh Thái tử, em rất rất yêu anh, tuyệt đối không hối tiếc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương