Khuất Phục
-
Chương 78: Chương 64
Editor: Chuongnhobe.
Hạ Tử DỤ được đưa vào phòng giải phẫu, cuộc giải phẫu thành công, đến lúc chuyển ra ngoài phòng bệnh cô chỉ có đơn độc một mình.
Trữ Dư Tịch để cho Dĩ Nhu đi về trước, với thân phận của cô ấy, không thích hợp ở lại nơi đây lâu. Còn chính cô lại ngồi bên giường bệnh chăm sóc Hạ Tử Dụ.
Lúc Hạ Tử Dụ tỉnh dậy đã là buổi chiều, đập vào trong mắt đầu tiên chính là màu trắng tinh của trần nhà, còn có mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Đây là bệnh viện, trong lòng cô trở nên căng thẳng, hai tay lập tức xoa xoa bụng mình.
“Thai vẫn còn trong bụng, chị Tử Dụ, đừng lo lắng nhiều.”
Giọng nói êm ái truyền tới, sắc mặt Hạ Tử Dụ càng thêm trắng bệch, ánh mắt nhìn Trữ Dư Tịch có chút run sợ.
Trữ Dư Tịch nhìn xuống cô, khó khăn nở ra một nụ cười, rót cho cô một cốc nước sôi.
“Bác sĩ nói là đã được hai tháng, tiểu bảo bảo cực kỳ kiên cường, vẫn còn đang ở trong bụng chị đó, nhưng về sau phải cẩn thận một chút.”
Hạ Tử Dụ hoàn toàn thất thần, tay run lên, chén rơi xuống giường, lại văng xuống đất.
Trữ Dư tịch im lặng.
Im lặng nhặt chăn lên.
“Có muốn em đánh cho anh thái tử một trận, để anh ta tới đây không?”
Thái tử…
“Không! Không muốn nói cho anh ấy biết!”
Hạ Tử Dụ kích động nói ra. Nắm chặt tay Trữ Dư Tịch.
“Ý tôi là, chuyện này, tôi muốn…. tự mình nói cho hắn biết.”
Tay Trữ Dư Tịch bị nắm có chút đau, nhẹ nhàng đặt lên tay cô, mỉm cười.
“Được, bác sĩ nói chị không cần quá kích động, tiểu bảo bảo sẽ sớm khỏe lại thôi…”
Hạ Tử Dụ nhè nhẹ vỗ về bụng dưới của mình, biểu tình khi thì dịu dàng, lúc lại phiền muộn.
Trữ Dư Tịch nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt cũng đồng thời nhìn lên trên bụng cô.
“Nơi này thật sự có một sinh linh nhỏ ư?...”
Trữ Dư Tịch gật đầu một cái, nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng. Nơi đó, có đang có một sinh mệnh, một đứa trẻ, là đứa bé của người đàn ông mà cô yêu với một người phụ nữ khác.
…
Hạ tử dụ không muốn nằm viện, báo cho người nhà đến đón về.
Trữ Dư Tịch trở về nhà, vẫn chưa kịp thay giày, đã nhận được điện thoại của thái tử gọi tới.
Di động đang rung lên, ba chữ “Anh thái tử” sáng chói động đậy trên màn hình.
Chiếc điện thoại này là cái mà ngày đó hắn đưa cho cô. Di động cảu cô từ sau khi bị Thi Dạ Chiêu ném vỡ vụn, cô cũng không đổi cái mới. công không biết chiếc điện thoại mới này là do thái tử đã chuẩn bị từ trước đó mấy ngày, vài lần đã định lệnh cho Doãn Vệ Hoài đưa cho cô, nhưng sau đó lại cảm thấy không thích hợp.
Trước kia hăn đưa đồ này nọ cho phụ nữ đều rất tự nhiên mà không có như bây giờ, trong lòng thầm nghĩ đến việc chỉ đưa cho cô có một chiếc điện thoại cớ sao lại khó đến như vậy.
Số điện thoại của hắn, tên của hắn, đều do hắn tự tay lưu vào.
Cho tới bây giờ, trong chiếc điện thoại này cũng chỉ lưu có duy nhất một dãy số.
Cô ngẩn người thật lâu mới sực nhớ đến tiến nhận cuộc điện thoại gọi tới, trái lại, khẩu khí của thái tử không có một chút giận hờn nào, bên đó nghe ra có chút ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cô phát thanh viên sân bay.
“Anh đang lên máy bay, có lẽ tầm 11giờ 10 sẽ về tới thành phố T.”
“Tiểu Tịch? Tiểu Tịch? Em có đang nghe anh nói gì không đó?”
“A! đang nghe, em biết rồi, em đi làm bữa đêm cho anh.”
Cô không nghỉ ngơi gì, trực tiếp bắt xe tới nhà trọ của thái tử. Căn nhà lớn nhà vậy, chỉ toàn một màu trắng, gọn gàng thanh thoát, cũng không kém phần vô cùng xa hoa. Một mình cô, đi lại vòng quanh căn nhà vài lượt.
Tất cả mọi nơi trong căn nhà này đều có dấu vết của hắn. Trong tủ quần áo, trừ vài bộ quần áo mặc xã giao, còn lại có một ít trang phục của phụ nữ, trông rõ ràng nhận ra được đây chính là phong cách của Hạ Tử Dụ.
Cô ôm đầu ngồi ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa ở trên bàn kia.
Cô chỉ có chiếc chìa khóa nhà trọ của hắn, trong khi Hạ Tử Dụ lại có đứa con của hắn. – Hạ Mạt
Tuy đã nghe qua Dĩ Nhu nói rằng, thái tử không thích Hạ Tử Dụ, nhưng hắn lại có con với cô ấy…. trước kia không phải chưa từng nghe qua lời đồn đại hắn có con, hắn trước giờ cũng không cái gì quá quan
Trọng, mặc kệ để cho báo chí cứ tha hồ viết chuyện bát quái về mình, nhưng cũng chưa từng có một người phụ nữ nào có thể mượn cớ này mà trèo lên được.
Có thể Hạ Tử Dụ sẽ khác. Cô ấy là người phụ nữ đã đi theo thái tử tám năm trời. Cho dù bên người thái tử đã thay đổi bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa. Hắn vẫn luông đối với Hạ Tử Dụ khác biệt, khiến cho tát cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Cô cực kỳ kinh ngạc rằng tại sao bản thân mình có thể đối mặt với chuyện này một cách bình tĩnh đến thế. Có phải là do trước kia quan nhìn hắn lạnh lùng với tất cả mọi truyện rồi không?
...
Thời điểm không đúng.
Không nhiều lắm, cô thu hồi lại tâm trạng mình, đi làm cơm. Bàn tay cô thái thức ăn nhanh thoăn thoắt, đầu óc lại không nhịn được nghĩ tới đứa bé kia...
Một bàn thức ăn thơm ngào ngạt, lại có đầy đủ màu sắc của 4 món mặn một món canh, cô nhìn đồng hồ, thời điểm đã là đêm khuya.
Cô lấy tay chống đầu, ngồi ở trước bàn. Hương vị của nước canh bốc lên, kích thích vị giác của con người ta. Bụng bắt đầu sôi lên, mới nhớ tới chính mình buổi chiều cũng chưa có ăn gì.
...
Lúc thái tử về đến nhà, mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi, bỏ cặp công văn xuống, trực tiếp vào trong phòng tắm rửa, chờ đến lúc hắn tắm rửa xong xuôi đẩy cửa bước ra, mới phát hiện có một cô gái nhỏ đang nằm sấp trên bàn thức ăn ngủ thiếp đi.
Hắn dùng khăn bông lau tóc đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng.
Trên người cô vẫn mặc tạp dề, tóc xoã xuống che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt còn đang nhắm chặt. Lúc này hắn mới có dịp chủ ý tới hàng lông mi của cô rất dài và dày, trông như một chiếc quạt nhỏ vậy.
Hắn nhẹ vén tóc của cô lên, lộ ra một khuôn mặt đang ngủ say sưa.
Thái tử bỗng nhiên nhớ tới một đêm kia chính mình ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ, cái loại cảm giác kia, thật sự không thể nào diễn tả hết nổi, trước nay chưa bao giờ lại tuyệt như vậy.
Mà hiện tại, người con gái đó đã làm một bàn ăn ngon chờ hắn trở về...
Thái tử bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác này còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với việc ôm cô ngủ.
Cuối cùng ý thức được chính mình đang cong khoé môi nở nụ cười, hứan mới nhíu mày lại vì cái người phụ nữ ngốc nghếch này, cảm giác tất nhiên không phải quá tuyệt mỹ được.
Hắn gõ gõ mặt bàn, Trữ Dư Tịch lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy ngạc nhiên, thầm mắng chính mình mức độ cảnh giác quá thấp! Còn chưa thấy rõ ràng người đến là ai đã theo phản xạ dùng chân đá đối phương một cái, toàn bộ phản ứng của cô bị thái tử thu vào trong mắt. Chỉ cần một tay cũng có thể hoá giải toàn bộ những công kích của cô, sau đó buông cánh tay đang cầm chân của cô ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủi phủi đi.
“Lần sau phải nhìn rõ là ai rồi mới được đánh, nếu không chẳng may em sẽ khiến tôi bị thương thì liệu em có chịu trách nhiệm được không?”
Giọng nói của thái tử mang theo chút buồn cười, có chút ý muốn không buông cổ chân của cô ra. Trong lòng lại đang nghĩ, hôm nay cô diện quần lót màu lam nhạt à nha...
Trữ Dư Tịch thè lưỡi, lại tiếp tục ý trêu ghẹo của hắn.
“Được, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô chỉ mải nói sang chuyện khác, mà quên đi chính mình đã ngủ thời gian quá lâu, khiến cho chân tay tê rần, không còn sức không. Mà nhà ăn và phòng bếp còn cách nhau một bậc thang, trong lúc mơ mơ màng màng, trực tiếp vấp phải bậc thang.
“Cẩn thận!”
Nói thì đã chậm, mà xảy ra thì nhanh, thái tử phản ứng cực nhanh đã chạy lại đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của cô.
Mà trong lúc cấp bách, Trữ Dư Tịch chỉ nghĩ muốn bấu víu vào một cái gì đó để khỏi ngã xuống, vì thế, trong lúc bối rối tay của cô đã bắt được miếng khắn tắm được quấn ở bên hông người thái tử, và thế là...
Hạ Tử DỤ được đưa vào phòng giải phẫu, cuộc giải phẫu thành công, đến lúc chuyển ra ngoài phòng bệnh cô chỉ có đơn độc một mình.
Trữ Dư Tịch để cho Dĩ Nhu đi về trước, với thân phận của cô ấy, không thích hợp ở lại nơi đây lâu. Còn chính cô lại ngồi bên giường bệnh chăm sóc Hạ Tử Dụ.
Lúc Hạ Tử Dụ tỉnh dậy đã là buổi chiều, đập vào trong mắt đầu tiên chính là màu trắng tinh của trần nhà, còn có mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Đây là bệnh viện, trong lòng cô trở nên căng thẳng, hai tay lập tức xoa xoa bụng mình.
“Thai vẫn còn trong bụng, chị Tử Dụ, đừng lo lắng nhiều.”
Giọng nói êm ái truyền tới, sắc mặt Hạ Tử Dụ càng thêm trắng bệch, ánh mắt nhìn Trữ Dư Tịch có chút run sợ.
Trữ Dư Tịch nhìn xuống cô, khó khăn nở ra một nụ cười, rót cho cô một cốc nước sôi.
“Bác sĩ nói là đã được hai tháng, tiểu bảo bảo cực kỳ kiên cường, vẫn còn đang ở trong bụng chị đó, nhưng về sau phải cẩn thận một chút.”
Hạ Tử Dụ hoàn toàn thất thần, tay run lên, chén rơi xuống giường, lại văng xuống đất.
Trữ Dư tịch im lặng.
Im lặng nhặt chăn lên.
“Có muốn em đánh cho anh thái tử một trận, để anh ta tới đây không?”
Thái tử…
“Không! Không muốn nói cho anh ấy biết!”
Hạ Tử Dụ kích động nói ra. Nắm chặt tay Trữ Dư Tịch.
“Ý tôi là, chuyện này, tôi muốn…. tự mình nói cho hắn biết.”
Tay Trữ Dư Tịch bị nắm có chút đau, nhẹ nhàng đặt lên tay cô, mỉm cười.
“Được, bác sĩ nói chị không cần quá kích động, tiểu bảo bảo sẽ sớm khỏe lại thôi…”
Hạ Tử Dụ nhè nhẹ vỗ về bụng dưới của mình, biểu tình khi thì dịu dàng, lúc lại phiền muộn.
Trữ Dư Tịch nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt cũng đồng thời nhìn lên trên bụng cô.
“Nơi này thật sự có một sinh linh nhỏ ư?...”
Trữ Dư Tịch gật đầu một cái, nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng. Nơi đó, có đang có một sinh mệnh, một đứa trẻ, là đứa bé của người đàn ông mà cô yêu với một người phụ nữ khác.
…
Hạ tử dụ không muốn nằm viện, báo cho người nhà đến đón về.
Trữ Dư Tịch trở về nhà, vẫn chưa kịp thay giày, đã nhận được điện thoại của thái tử gọi tới.
Di động đang rung lên, ba chữ “Anh thái tử” sáng chói động đậy trên màn hình.
Chiếc điện thoại này là cái mà ngày đó hắn đưa cho cô. Di động cảu cô từ sau khi bị Thi Dạ Chiêu ném vỡ vụn, cô cũng không đổi cái mới. công không biết chiếc điện thoại mới này là do thái tử đã chuẩn bị từ trước đó mấy ngày, vài lần đã định lệnh cho Doãn Vệ Hoài đưa cho cô, nhưng sau đó lại cảm thấy không thích hợp.
Trước kia hăn đưa đồ này nọ cho phụ nữ đều rất tự nhiên mà không có như bây giờ, trong lòng thầm nghĩ đến việc chỉ đưa cho cô có một chiếc điện thoại cớ sao lại khó đến như vậy.
Số điện thoại của hắn, tên của hắn, đều do hắn tự tay lưu vào.
Cho tới bây giờ, trong chiếc điện thoại này cũng chỉ lưu có duy nhất một dãy số.
Cô ngẩn người thật lâu mới sực nhớ đến tiến nhận cuộc điện thoại gọi tới, trái lại, khẩu khí của thái tử không có một chút giận hờn nào, bên đó nghe ra có chút ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cô phát thanh viên sân bay.
“Anh đang lên máy bay, có lẽ tầm 11giờ 10 sẽ về tới thành phố T.”
“Tiểu Tịch? Tiểu Tịch? Em có đang nghe anh nói gì không đó?”
“A! đang nghe, em biết rồi, em đi làm bữa đêm cho anh.”
Cô không nghỉ ngơi gì, trực tiếp bắt xe tới nhà trọ của thái tử. Căn nhà lớn nhà vậy, chỉ toàn một màu trắng, gọn gàng thanh thoát, cũng không kém phần vô cùng xa hoa. Một mình cô, đi lại vòng quanh căn nhà vài lượt.
Tất cả mọi nơi trong căn nhà này đều có dấu vết của hắn. Trong tủ quần áo, trừ vài bộ quần áo mặc xã giao, còn lại có một ít trang phục của phụ nữ, trông rõ ràng nhận ra được đây chính là phong cách của Hạ Tử Dụ.
Cô ôm đầu ngồi ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa ở trên bàn kia.
Cô chỉ có chiếc chìa khóa nhà trọ của hắn, trong khi Hạ Tử Dụ lại có đứa con của hắn. – Hạ Mạt
Tuy đã nghe qua Dĩ Nhu nói rằng, thái tử không thích Hạ Tử Dụ, nhưng hắn lại có con với cô ấy…. trước kia không phải chưa từng nghe qua lời đồn đại hắn có con, hắn trước giờ cũng không cái gì quá quan
Trọng, mặc kệ để cho báo chí cứ tha hồ viết chuyện bát quái về mình, nhưng cũng chưa từng có một người phụ nữ nào có thể mượn cớ này mà trèo lên được.
Có thể Hạ Tử Dụ sẽ khác. Cô ấy là người phụ nữ đã đi theo thái tử tám năm trời. Cho dù bên người thái tử đã thay đổi bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa. Hắn vẫn luông đối với Hạ Tử Dụ khác biệt, khiến cho tát cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Cô cực kỳ kinh ngạc rằng tại sao bản thân mình có thể đối mặt với chuyện này một cách bình tĩnh đến thế. Có phải là do trước kia quan nhìn hắn lạnh lùng với tất cả mọi truyện rồi không?
...
Thời điểm không đúng.
Không nhiều lắm, cô thu hồi lại tâm trạng mình, đi làm cơm. Bàn tay cô thái thức ăn nhanh thoăn thoắt, đầu óc lại không nhịn được nghĩ tới đứa bé kia...
Một bàn thức ăn thơm ngào ngạt, lại có đầy đủ màu sắc của 4 món mặn một món canh, cô nhìn đồng hồ, thời điểm đã là đêm khuya.
Cô lấy tay chống đầu, ngồi ở trước bàn. Hương vị của nước canh bốc lên, kích thích vị giác của con người ta. Bụng bắt đầu sôi lên, mới nhớ tới chính mình buổi chiều cũng chưa có ăn gì.
...
Lúc thái tử về đến nhà, mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi, bỏ cặp công văn xuống, trực tiếp vào trong phòng tắm rửa, chờ đến lúc hắn tắm rửa xong xuôi đẩy cửa bước ra, mới phát hiện có một cô gái nhỏ đang nằm sấp trên bàn thức ăn ngủ thiếp đi.
Hắn dùng khăn bông lau tóc đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng.
Trên người cô vẫn mặc tạp dề, tóc xoã xuống che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt còn đang nhắm chặt. Lúc này hắn mới có dịp chủ ý tới hàng lông mi của cô rất dài và dày, trông như một chiếc quạt nhỏ vậy.
Hắn nhẹ vén tóc của cô lên, lộ ra một khuôn mặt đang ngủ say sưa.
Thái tử bỗng nhiên nhớ tới một đêm kia chính mình ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ, cái loại cảm giác kia, thật sự không thể nào diễn tả hết nổi, trước nay chưa bao giờ lại tuyệt như vậy.
Mà hiện tại, người con gái đó đã làm một bàn ăn ngon chờ hắn trở về...
Thái tử bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác này còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với việc ôm cô ngủ.
Cuối cùng ý thức được chính mình đang cong khoé môi nở nụ cười, hứan mới nhíu mày lại vì cái người phụ nữ ngốc nghếch này, cảm giác tất nhiên không phải quá tuyệt mỹ được.
Hắn gõ gõ mặt bàn, Trữ Dư Tịch lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy ngạc nhiên, thầm mắng chính mình mức độ cảnh giác quá thấp! Còn chưa thấy rõ ràng người đến là ai đã theo phản xạ dùng chân đá đối phương một cái, toàn bộ phản ứng của cô bị thái tử thu vào trong mắt. Chỉ cần một tay cũng có thể hoá giải toàn bộ những công kích của cô, sau đó buông cánh tay đang cầm chân của cô ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủi phủi đi.
“Lần sau phải nhìn rõ là ai rồi mới được đánh, nếu không chẳng may em sẽ khiến tôi bị thương thì liệu em có chịu trách nhiệm được không?”
Giọng nói của thái tử mang theo chút buồn cười, có chút ý muốn không buông cổ chân của cô ra. Trong lòng lại đang nghĩ, hôm nay cô diện quần lót màu lam nhạt à nha...
Trữ Dư Tịch thè lưỡi, lại tiếp tục ý trêu ghẹo của hắn.
“Được, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Cô chỉ mải nói sang chuyện khác, mà quên đi chính mình đã ngủ thời gian quá lâu, khiến cho chân tay tê rần, không còn sức không. Mà nhà ăn và phòng bếp còn cách nhau một bậc thang, trong lúc mơ mơ màng màng, trực tiếp vấp phải bậc thang.
“Cẩn thận!”
Nói thì đã chậm, mà xảy ra thì nhanh, thái tử phản ứng cực nhanh đã chạy lại đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của cô.
Mà trong lúc cấp bách, Trữ Dư Tịch chỉ nghĩ muốn bấu víu vào một cái gì đó để khỏi ngã xuống, vì thế, trong lúc bối rối tay của cô đã bắt được miếng khắn tắm được quấn ở bên hông người thái tử, và thế là...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook