Khuất Phục
-
Chương 69: Chương 55: Bị coi thường
Editor: Chuongnhobe
Người đàn ông dùng lực mạnh lúc nhẹ, thân thể rắn chắc đè lên người phụ nữ bàn tay to lớn vòng ra phía chiếc lưng bóng loáng, nhẹ nhàng vỗ về, đồng thời cố gắng tháo bỏ móc áo ngực. Rượu trong cơ thể người phụ nữ bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể càng thêm mẫn cảm.
Người phụ nữ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dồn dập của người đàn ông, còn có cả tiếng tim mình đập thình thịch.
Bàn tay dưới thân lén lút cầm chặt khăn trải giường, ai nói cô không khẩn trương, không sợ hãi?!
Áo ngực đã bị cởi bỏ, cô nhíu mày lại, quay mặt đi.
Nguyễn Diệc Hàn hôn môi cô hòi lâu, cuối cùng mới bỏ ra, nụ hôn lại trượt xuống phía dưới, tay hắn xoa nắn nơi mềm mại của cô thật cẩn thận, giống như thăm dò xem hiện tại là thực hay chỉ là ảo giác.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, khiến cho hắn rất hài lòng với đáp án nhận được.
Quần áo trên người càng ngày càng ít, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, từng phút từng giây trôi qua trước mắt cô.
Tay Nguyễn Diệc Hàn hơi vạch, rồi dần cởi bỏ quần lót của cô ra. Rồi tách hai chân cô ra.
"Tiểu Nguyễn..."
Bỗng nhiên cô bắt lấy cổ tay hắn, lời con chưa kịp tiếp tục nói ra, Nguyễn Diệc Hàn dùng tốc độ nhanh nhất đem tay cô vặn lại, cố định ở trên đầu.
"Tôi đã nói rồi, đã bắt đầu là không thể dừng lại, cho dù em muốn hay không, tất cả đều đã muộn."
Đôi môi nóng bỏng của Nguyễn Diệc Hàn áp lên gáy cô hôn lên.
Bộ phận vô cùng cứng rắn dưới bụng của hắn đã đụng chạm tới chân cô.
"Đã muộn, Loan Loan."
Thật sự đã muộn sao?
Thật sự...đã muộn sao?
Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Phủ Triệt một cách rõ ràng.
Chẳng lẽ đây là ảo giác của cô sao?
Cô cắn chặt môi, nắm chặt ga trải giường đến mức đầu các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Nguyễn Diệc Hàn nắm tay cô, cố gắng gỡ ra, lại lên lòng bàn tay ẩm ướt của cô.
"Mặc dù hắn đã tới, nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa rồi!"
Nguyễn Diệc Hàn nâng chân của cô lên lơ lửng trên không, nói một câu như gió thoảng mây bay.
...
Nhan Loan Loan mở to hai mắt, thân cứng đờ.
"Cái, cái gì?"
Nguyễn Diệc Hàn cười nhẹ, đáy mắt đều là ý lạnh.
"Em nghĩ rằng tôi không biết em đang nghĩ cái gì sao?"
"....Biết cái gì?"
"Em lợi dụng tôi."
Đầu hắn như chôn ở trên cổ cô, giọng nói mang chút thê lương.
"Em đang lợi dụng tôi để thăm dò hắn."
"..."
Nét mặt cô như một cô bé con chăm chú nhìn hắn.
"Loan Loan, tôi và nhị thiếu là bạn thân, em khiến tôi...Khiến tôi..."
Nhan Loan Loan chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn mà mãi không thể nghe thấy được gì, trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy phần nội tâm xấu xí nhất của bản thân mình.
Cô lợi dụng Nguyễn Diệc Hàn, mà trên thực tế, mục đích của cô lại chỉ có mình Hoàng Phủ Triệt.
"Tiểu Nguyễn, thực xin lỗi."
Nguyễn Diệc Hàn yên lặng, bỗng nhiên lật người từ trên người cô xuống một bên, nằm ngửa, nhìn một mảnh u ám trên đỉnh đầu, cảm thấy chính mình thật sự buồn cười.
Hắn xoay người xuống giường, đốt điếu thuốc, bắt đầu mặc quần.
"Em sai rồi, Loan Loan, nhị thiếu không phải loại đàn ông điên cuồng mất đi ý chí vì phụ nữ, loại chuyện đánh ghen như thế này tuyệt đối hắn sẽ không làm."
"Tin hay không, hiện tại hắn đang đứng ở bên ngoài."
Nguyễn Diệc Hàn đem quần áo trên mặt đất ném đến cho cô.
"Mặc vào, ra nói chuyện thẳng thắn với hắn, có lẽ cách này sẽ có ích hơn."
Hắn khoác áo sơ mi lên người, đứng dựa bên cạnh bàn, vén rèm, ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm kiều diễm bên ngoài lọi vào trong đáy mắt, khiến hắn không biết lý do bỗng nhiên hoảng hốt.
"Đoán ra loại tâm tư phụ nữ nay của các em, thật quá dễ dàng, không có tinh thần, vừa rồi em nói ở ngoài hành lang như vậy, tôi đã biết rồi."
"Tiểu Nguyễn...."
Nhan Loan Loan ôm quần áo ngồi ở trên giường, không biết phải nói cái gì cho phải.
Nhất thời Nguyễn Diệc Hàn nở nụ cười, híp mắt lại hít một ngụm khói, bỗng hiện lên dáng điệu của một tên công tử đào hoa đẹp trai lưu manh.
"Trong lòng cảm thấy hổ thẹn rồi hả?"
"Uhm."
"Em thật đúng là tưởng tôi bị em ăn hết rồi hả? Nhìn xem tôi đây là ai chứ? Tôi chính là đại thiêu gia họ nguyễn của thành phố T nha, không thể vì không giúp đỡ em một lần đã bị em chê cười được, chắc chắn tôi sẽ rửa mối nhục này!"
Nguyễn Diệc Hàn nhìn cánh cửa đóng chặt, nghiêng đầu hỏi.
"Không đi ra ngoài tìm hắn sao?"
"Tôi...Không dám."
Qủa thật cô không dám. Cô sợ hắn vì giận mà không kiềm chế được bản thân, càng sợ hãi hắn căn bản không cần cô nữa.
Nguyễn Diệc Hàn tiện tay với lấy chiếc áo khoác lên vai cô, bàn tay to vỗ nhẹ đầu cô, trong lòng muốn nói ra một câu nhưng lại không thể phát ra.
"Tôi thật sự là bị coi thường."
Người đàn ông dùng lực mạnh lúc nhẹ, thân thể rắn chắc đè lên người phụ nữ bàn tay to lớn vòng ra phía chiếc lưng bóng loáng, nhẹ nhàng vỗ về, đồng thời cố gắng tháo bỏ móc áo ngực. Rượu trong cơ thể người phụ nữ bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể càng thêm mẫn cảm.
Người phụ nữ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dồn dập của người đàn ông, còn có cả tiếng tim mình đập thình thịch.
Bàn tay dưới thân lén lút cầm chặt khăn trải giường, ai nói cô không khẩn trương, không sợ hãi?!
Áo ngực đã bị cởi bỏ, cô nhíu mày lại, quay mặt đi.
Nguyễn Diệc Hàn hôn môi cô hòi lâu, cuối cùng mới bỏ ra, nụ hôn lại trượt xuống phía dưới, tay hắn xoa nắn nơi mềm mại của cô thật cẩn thận, giống như thăm dò xem hiện tại là thực hay chỉ là ảo giác.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, khiến cho hắn rất hài lòng với đáp án nhận được.
Quần áo trên người càng ngày càng ít, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, từng phút từng giây trôi qua trước mắt cô.
Tay Nguyễn Diệc Hàn hơi vạch, rồi dần cởi bỏ quần lót của cô ra. Rồi tách hai chân cô ra.
"Tiểu Nguyễn..."
Bỗng nhiên cô bắt lấy cổ tay hắn, lời con chưa kịp tiếp tục nói ra, Nguyễn Diệc Hàn dùng tốc độ nhanh nhất đem tay cô vặn lại, cố định ở trên đầu.
"Tôi đã nói rồi, đã bắt đầu là không thể dừng lại, cho dù em muốn hay không, tất cả đều đã muộn."
Đôi môi nóng bỏng của Nguyễn Diệc Hàn áp lên gáy cô hôn lên.
Bộ phận vô cùng cứng rắn dưới bụng của hắn đã đụng chạm tới chân cô.
"Đã muộn, Loan Loan."
Thật sự đã muộn sao?
Thật sự...đã muộn sao?
Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Phủ Triệt một cách rõ ràng.
Chẳng lẽ đây là ảo giác của cô sao?
Cô cắn chặt môi, nắm chặt ga trải giường đến mức đầu các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Nguyễn Diệc Hàn nắm tay cô, cố gắng gỡ ra, lại lên lòng bàn tay ẩm ướt của cô.
"Mặc dù hắn đã tới, nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa rồi!"
Nguyễn Diệc Hàn nâng chân của cô lên lơ lửng trên không, nói một câu như gió thoảng mây bay.
...
Nhan Loan Loan mở to hai mắt, thân cứng đờ.
"Cái, cái gì?"
Nguyễn Diệc Hàn cười nhẹ, đáy mắt đều là ý lạnh.
"Em nghĩ rằng tôi không biết em đang nghĩ cái gì sao?"
"....Biết cái gì?"
"Em lợi dụng tôi."
Đầu hắn như chôn ở trên cổ cô, giọng nói mang chút thê lương.
"Em đang lợi dụng tôi để thăm dò hắn."
"..."
Nét mặt cô như một cô bé con chăm chú nhìn hắn.
"Loan Loan, tôi và nhị thiếu là bạn thân, em khiến tôi...Khiến tôi..."
Nhan Loan Loan chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn mà mãi không thể nghe thấy được gì, trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy phần nội tâm xấu xí nhất của bản thân mình.
Cô lợi dụng Nguyễn Diệc Hàn, mà trên thực tế, mục đích của cô lại chỉ có mình Hoàng Phủ Triệt.
"Tiểu Nguyễn, thực xin lỗi."
Nguyễn Diệc Hàn yên lặng, bỗng nhiên lật người từ trên người cô xuống một bên, nằm ngửa, nhìn một mảnh u ám trên đỉnh đầu, cảm thấy chính mình thật sự buồn cười.
Hắn xoay người xuống giường, đốt điếu thuốc, bắt đầu mặc quần.
"Em sai rồi, Loan Loan, nhị thiếu không phải loại đàn ông điên cuồng mất đi ý chí vì phụ nữ, loại chuyện đánh ghen như thế này tuyệt đối hắn sẽ không làm."
"Tin hay không, hiện tại hắn đang đứng ở bên ngoài."
Nguyễn Diệc Hàn đem quần áo trên mặt đất ném đến cho cô.
"Mặc vào, ra nói chuyện thẳng thắn với hắn, có lẽ cách này sẽ có ích hơn."
Hắn khoác áo sơ mi lên người, đứng dựa bên cạnh bàn, vén rèm, ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm kiều diễm bên ngoài lọi vào trong đáy mắt, khiến hắn không biết lý do bỗng nhiên hoảng hốt.
"Đoán ra loại tâm tư phụ nữ nay của các em, thật quá dễ dàng, không có tinh thần, vừa rồi em nói ở ngoài hành lang như vậy, tôi đã biết rồi."
"Tiểu Nguyễn...."
Nhan Loan Loan ôm quần áo ngồi ở trên giường, không biết phải nói cái gì cho phải.
Nhất thời Nguyễn Diệc Hàn nở nụ cười, híp mắt lại hít một ngụm khói, bỗng hiện lên dáng điệu của một tên công tử đào hoa đẹp trai lưu manh.
"Trong lòng cảm thấy hổ thẹn rồi hả?"
"Uhm."
"Em thật đúng là tưởng tôi bị em ăn hết rồi hả? Nhìn xem tôi đây là ai chứ? Tôi chính là đại thiêu gia họ nguyễn của thành phố T nha, không thể vì không giúp đỡ em một lần đã bị em chê cười được, chắc chắn tôi sẽ rửa mối nhục này!"
Nguyễn Diệc Hàn nhìn cánh cửa đóng chặt, nghiêng đầu hỏi.
"Không đi ra ngoài tìm hắn sao?"
"Tôi...Không dám."
Qủa thật cô không dám. Cô sợ hắn vì giận mà không kiềm chế được bản thân, càng sợ hãi hắn căn bản không cần cô nữa.
Nguyễn Diệc Hàn tiện tay với lấy chiếc áo khoác lên vai cô, bàn tay to vỗ nhẹ đầu cô, trong lòng muốn nói ra một câu nhưng lại không thể phát ra.
"Tôi thật sự là bị coi thường."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook