Khuất Phục
-
Chương 4: Đi nhờ xe
Thấy bộ dáng nhún vai
tỏ vẻ không có gì của nàng, lòng Doãn Vệ Hoài có chút đau đớn, dang tay
ra xoa xoa đầu nàng. Tâm tình Trữ Dư Tịch khó khăn lắm mới có thể tốt
lên nào ngờ lại bị anh ta xoa, thoáng chốc cổ họng nghẹn lại.
“ Vệ Hoài …. “ Trong lòng nàng đang đấu tranh mạnh mẽ, thanh âm xen lẫn chút thống khổ : “Anh thái tử, anh ấy sẽ kết hôn với chị Tử Dụ sao?”
Doãn Vệ Hoài lắc đầu : “ Bác Dận hẳn sẽ không đồng ý, lão gia sẽ càng không đồng ý. Nhưng mà, em cũng biết thái tử mà, ngài ấy chưa từng quan tâm những chuyện này. “
Nàng nghĩ gì Doãn Vệ Hoài đều rất rõ. Dù cho anh ta có tài giỏi đến đâu, nhưng chuyện này không phải là chuyện mà một cao thủ võ nghệ như anh ta có thể giải quyết.
Trữ Dư Tịch im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng : “ Vệ Hoài, đưa em về nhà đi.”
Doãn Vệ Hoài rất muốn hỏi nàng vì sao nhất định phải là thái tử? Không phải không có người tốt, nhưng tại sao nhất định lại là thái tử? Tiểu tịch em có biết không, yêu một người đàn ông như vậy, em cần phải có trái tim mạnh mẽ thế nào, là mạnh mẽ để có thể chịu đựng được những tổn thương, là mạnh mẽ để có thể tự hồi phục .
Nhưng mà tiểu Tịch, em thật sự đã chuẩn bị tốt rồi sao?
.
Có thể nói Doãn Vệ Hoài và Trữ Dư Tịch kỳ thật đã quen biết nhau từ bé. Trách nhiệm lớn nhất của nhiều thế hệ nhà họ Trữ là bảo vệ nhà Hoàng Phủ. Khi quyền lực của nhà họ Trữ rơi vào tay của Trữ Chiêu Nhân, Trữ Dư Tịch còn chưa sinh ra. Sở thích lớn nhất của Trữ Chiêu Nhân chính là thu nhập và bồi dưỡng nhân tài.
Doãn Vệ Hoài và Lạc Dương, chính là thành quả đáng tự hào nhất của Trử Chiêu Nhân. Khi hai người mới bốn tuổi đã được đem đến nhà Hoàng Phủ, ở cạnh hai vị thiếu gia là thái tử và Triệt nhị thiếu, bảo vệ cho bọn họ. Doãn Vệ Hoài ấm áp, Lạc Dương âm lãnh. Cho nên trước đây Trữ Dư Tịch luôn theo Doãn Vệ Hoài, nhưng cũng không nảy sinh chút tình cảm nào khác. Khi đã trưởng thành Doãn Vệ Hoài mới hiểu được lí do tại sao Trữ Dư Tịch lại bám theo mình, thì ra cha nàng đã sớm cho nàng biết được anh ta sau này sẽ ở bên cạnh thái tử. Lúc ấy Doãn Vệ Hoài còn giễu cợt nàng âm hiểm.
“ Em thật giỏi, tiểu Tịch, thì ra còn có dụng ý khác ….”
Trữ Dư Tịch xấu hổ đánh anh ta. Kỳ thật nàng cũng không có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản là muốn biết thêm tình hình của thái tử gần đây thôi.
Khi ấy tâm tư của Trữ Dư Tịch vẫn còn rất đơn thuần, gần như không có dục vọng gì cả, trong lòng chỉ có mình thái tử. Thời gian dần trôi, nàng dần lớn lên, hiểu được bản thân đối với hắn ra sao, thì ra cảm giác đó được người ta gọi là yêu.
Nàng đối với hắn, là yêu.
Yêu sâu đậm sao?
Nếu không nhờ có Hạ Tử Dụ, nàng vẫn sẽ mơ mộng, trong lòng hoàn toàn bị hắn chiếm cứ.
Cơ thể của thái tử dễ bị lạnh. Trữ Dư Tịch ngẫu nhiên biết được điều này, trở về hỏi mẹ Đường Yên, Đường Yên bị nàng quấy rối không chịu đựng được, mới liệt ra danh sách các loại thức ăn phù hợp với cơ thể dễ bị lạnh đưa cho nàng. Vú nuôi trong nhà nấu canh rất ngon. Trữ Dư Tịch mỗi ngày đếu rất nhẫn nại học ở trong nhà bếp. Rốt cục cũng có một ngày, vú nuôi nếm thử canh mà nàng nấu liên tục khen ngợi, trình độ của nàng đã khá lên, nàng cuối cùng cũng học được cách nấu.
Nàng ôm chặt chiếc bình giữ nhiệt màu xanh trong lòng như bảo vật, vẻ mặt hưng phấn ngồi xe đến nhà Hoàng Phủ. Nàng kích động chạy vội vào xe, giương giọng như ra mệnh lệnh : “ Tài xế lái xe!”
Tài xế nghiêng đầu “ Đi đâu vậy tiểu thư?”
“ Trường học!” Đáng chết, nàng thế nào lại quên mất hôm nay chỉ mới thứ sáu thôi?
Về sau nàng lại nghĩ, nếu ngày đó không đến trường tìm hắn, nàng sẽ không phát hiện ra chuyện khiến nàng khó chịu như vậy.
Đó là sân thượng của trường học được xây theo lối kiến trúc Hồi giáo. Về sau nàng lại nghĩ, Doãn Vệ Hoài là cố ý không đến đón nàng, cho nên nàng thấy hắn cùng Hạ Tử Dụ.
Thì ra, hôn nhẹ chính là như vậy ….
Thì ra, người mà anh thái tử muốn hôn cũng không phải là mình.
Trong lòng chua xót, mũi nàng sụt sịt, cười ngọt ngào “ Anh thái tử, canh.”
Thái tử gần mười sáu tuổi đã dụ hoặc người, gương mặt càng thêm phần yêu nghiệt. Cánh tay to lớn của hắn ôm lấy eo Hạ Tử Dụ, nhăn mặt nhíu mày nhìn Trữ Dư Tịch.
“ Anh đã ăn cơm trưa rồi, em tại sao lại chạy đến đây?”
Trữ Dư Tịch mím môi, nàng muốn nói nàng cố ý học nấu canh là vì hắn, vậy mà lời ra khỏi miệng lại khác hẳn “ Mẹ em đặc biệt nấu canh này, uống ngon lắm, anh thái tử nếm thử nha, còn có vị này ….”
“ Gọi người này là chị Tử Dụ, còn đây là tiểu Tịch, bảo bối của chú Chiêu.” Thái tử đúng lúc nói ra một câu, xem như là giới thiệu hai người với nhau.
Hạ Tử Dụ thật xinh đẹp, chỗ nào cũng rất xinh đẹp. Khi mỉm cười giống như phát ra luồn sáng chói mắt. Trữ Dư Tịch theo bản năng dụi dụi đôi mắt : “ Chị Tử Dụ, em là tiểu Tịch.”
Hạ Tử Dụ ngồi xổm xuống, âu yếm vuốt ve nàng “ Thật là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, em cố tình chạy vội đến đây đưa canh cho thái tử sao?”
“ Là mẹ em làm, em mang cho chị Nguyệt Như, anh hai và tiểu Nhu.” Nàng còn muốn trở về làm thêm chút ít mang cho bọn họ…
Thái tử có chút thiếu kiên nhẫn, ở một bên hút thuốc nói chuyện phiếm với Doãn Vệ Hoài, có chút hứng thú với món canh của nàng. Trữ Dư Tịch đang cầm bát đứng tại chỗ , không biết phải làm sao. Hạ Tử Dụ đẩy đẩy thái tử “ Tiểu Tịch đã cố ý mang đến, anh cũng nên nếm thử.”
Hạ Tử Dụ hờn dỗi, thanh âm ôn nhu, cô ở trong lòng thái tử không ngừng kêu gọi, khiến cho hắn nghĩ muốn hung hăng hôn cô thêm lần nữa, nhưng nơi này lại có chướng ngại vật này … Hắn quay đầu đi, trừng mắt nhìn Trữ Dư Tịch, trong lòng nhất thời phiền não, thầm nghĩ phải nhanh nhanh đuổi nàng đi, hắn kéo nàng lại, nhận lấy cái bát, uống ừng ực.
Hắn uống hết rất nhanh, cho đến khi đã uống hết ngụm canh cuối cùng, chút hương vị còn sót lại vẫn vương vấn, lông mi hắn trĩu nặng, ngoài ý muốn lại có cảm giác với món canh này.
“ Dì Yên cũng giỏi cái này sao?”
“ Uống có ngon không?” Nàng chờ mong, hai tay nhỏ bé thiếu chút nữa đã tạo thành hình chữ thập trước ngực.
“ Cũng không tệ lắm” Hắn chưa từng keo kiệt trong việc khen ngợi người khác. Từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng chia sẽ những thứ tốt đẹp của mình với người khác. Cho nên cuối cùng vẫn uống hết canh còn thừa trong bình giữ nhiệt, Trữ Dư Tịch cúi đầu mừng thầm, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
Bắt đầu từ lúc đó, mỗi lần Trữ Dư Tịch nấu canh mang đến, cũng đều dùng danh nghĩa của mẹ Đường Yên. Thái tử chỉ hưởng thụ mĩ vị, đối với chuyện này một mực mặc kệ. Một lần nào đó gặp được Đường Yên, hắn có nhắc đến việc này.
“ Tay nghề nấu canh của dì Yên cũng không tệ nha.”
Đường Yên giật mình trong giây lát, liền hiểu ra, vô tình liếc mắt đến Trữ Dư Tịch đang khẩn trương sốt ruột liên tục nháy mắt ra hiệu cho mình, ngoài miệng vẫn bình tĩnh che dấu cho con gái. Trữ Dư Tịch về nhà năn nỉ nữ vương lão mẹ, cho dù thế nào thì cũng không được tiết lộ chuyện này .
Nữ vương không còn cánh nào khác đành giúp con nhưng có chút cáu kỉnh “ Mẹ làm sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy? Chỉ mới vài tuổi đầu đã đi học người ta nói dối? Mới vài tuổi đầu đã đi học người ta theo đuổi con trai? Vẫn là …. Yêu nghiệt! A? Con còn không phải như thế sao, ngay cả canh mình nấu mà cũng không dám nói? Đường Yên này tại sao lại sinh ra đứa con gái như con!”
Trữ Dư Tịch bị quở trách có chút khổ sở, nàng cũng rất muốn nói, nhưng mà, nàng lại không dám, Hạ Tử Dụ là cô gái xinh đẹp như vậy. Ngày đó ở sân thượng trường học, nửa người của thái tử dựa vào thành lan can, một tay ôm lấy eo của Hạ Tử Dụ, cúi người hôn cô, ánh mặt trời chiếu rọi trên người bọn họ, hai con người xinh đẹp dị thường, xứng đôi như thế ….
Hình ảnh ấy đã khắc sâu trong lòng của Trữ Dư Tịch, là giấc mộng hằng đêm tra tấn nàng trong rất nhiều năm.
.
Doãn Vệ Hoài đưa Trữ Dư Tịch về nhà họ Trữ, về đến nơi cũng đã quá nửa đêm. Nàng tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, tâm trí càng tỉnh táo hơn. Nàng đơn giản là đứng lên tập yoga. Khi ánh đén bên giường lại thêm lần nữa bật sáng thì cũng đã ba giờ rưỡi sáng hôm sau.
Một đêm bồn chồn, mơ thấy một giấc mơ dài rối rắm. Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi bên trong, nàng bỗng mở to mắt, nhìn trần nhà vài giây, sau đó nhảy dựng lên. Không cần nhìn cũng biết là nàng đã trễ giờ. Đáng chết! Nàng thế nhưng lại quên đặt đồng hồ báo thức!
Nàng đứng trong nhà tắm miệng dính đầy bọt kem đánh răng, ảo não xoa đầu của mình. Hôm qua không nên uống nhiều rượu như vậy, huống chi nàng luôn rất thích ngủ nướng. Khi nàng đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, mặc quần áo xong, vội chạy xuống lầu dưới, tránh không được bị nữ vương nhắc tới.
“ Ai, nha đầu nhà ai đây?”
“ Nhà họ Trữ.” Trữ Dư Tịch ngồi trên sàn nhà mang giày, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Đường Yên ngồi trên ghế sô pha, tiện tay lật vài trang tạp chí, giọng điệu lạnh lùng : “ Họ Trữ, con còn biết tới nhà này sao? Còn biết trở về sao?”
“ Ngày hôm qua là sinh nhật chị Tử Dụ, con đi chơi, nhớ nhầm giờ của ký túc xá.”
Vừa nghe lời này nữ vương đã nhíu mày, dương tay ném tạp chí xuống bàn trà “ Có bản lĩnh con đừng về nữa! Mẹ coi như không có đứa con gái như con! Dù sao con càng lớn càng không nghe lời, lúc nào cũng theo thái tử, theo người nào thì theo, nhưng không được theo loại người này!”
Trữ Dư Tịch cắt lời “ Anh thái tử làm gì mẹ sao?”
“ Không phải là mẹ, mà là con.”Đường Yên hừ lạnh, ôm lấy bả vai đi tới.
“ Những việc làm của thái tử có cần mẹ liệt kê hết một lượt cho con nghe không? Chuyện của nó với Hạ Tử Dụ lẽ nào con không biết? Nó bên ngoài có nhiều cô gái như vậy, con nghĩ nó đối với con là thật lòng thật dạ sao? Đó không phải là đùa bỡn à? Người như thế mà con còn nhớ mãi không quên, con thật sự là ….”
Trữ Dư Tịch biết đây là bài thuyết giáo bất tận của mẹ, nàng đứng ở trước gương, tay lưu loát cột mái tóc dài thành kiểu tóc đuôi ngựa.
“ Con hiểu anh thái tử là người như thế nào, bao nhiêu năm nay con đã biết, không cần mẹ phải nhắc nhở con. Con chuyển ngành học là lỗi của con, mẹ mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, giận cũng đã hết rồi, bây giờ mẹ còn muốn con như thế nào nữa? Không phải là muốn đuổi con ra khỏi cái nhà này thì mẹ mới vừa lòng?”
Giọng điệu của nàng đều đều, bộ dáng chẳng có chút đau khổ nào khiến Đường Yên xem thường. Con bé chết tiệt này đúng là hết thuốc chữa rồi. Nó nghĩ là nó có thể điều khiển được loại đàn ông như thái tử sao?
Bà còn tưởng rằng tình cảm của Trữ Dư Tịch ngày bé dành cho thái tử chỉ là tình cảm nhất thời , nên cũng không nhúng tay vào. Sau đó lại phát hiện mọi chuyện rất nghiêm trọng thì đã muộn rồi, mỗi lần nói đến đề tài này thì hai mẹ con đều như ăn phải lửa, nhất định phải cãi nhau một trận mới dễ chịu. Bà nghĩ không ra, trên người tên đàn ông thối tha tà ác biến thái này rốt cuộc có sức hút gì lại khiến cho con gái yêu đến ngu muội? Bề ngoài xuất chúng sao? Trừ bề ngoài của thái tử ra thì bà thật không thể tìm ra những ưu điểm khác …. Nhưng mà nhị thiếu cũng không thua kém thái tử ở điểm nào cả, nếu người trong lòng của con gái là nhị thiếu, bà cũng sẽ không phản đối ác liệt như vậy, mặc dù nhị thiếu cũng chẳng phải là người đàn ông tốt! Nhưng so với thái tử thì khá hơn.
“ Con cho là mẹ không quản được con hả? Mẹ cho con biết Trữ Dư Tịch, muốn bước vào cửa nhà Hoàng Phủ, con nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Trữ Dư Tịch đặt chiếc lược lên bàn, quay mặt lại , nghiêm chỉnh mở miệng nói.
“ Vậy con cũng nói cho mẹ biết, con chỉ muốn anh thái tử! Trừ anh ấy ra, ai con cũng không cần.”
“ Con thử xem! Có tin mẹ cho con sang Mĩ để cả đời này con cũng không thể thấy mặt của nó!” Đường Yên tức giận bắt lấy cánh tay nàng. Trữ Dư Tịch trốn không thoát , quật cường ngước đầu lên, nhìn thấy người mẹ xinh đẹp đứng trên bậc thang, từng chữ từng chữ kiên định làm người ta kinh hãi.
“ Con là con gái ai, con giống ai không phải mẹ rõ lắm sao?”
“ Lúc đầu nhà họ Đường phản đối như vậy, nhưng mà cuối cùng không phải mẹ vẫn chọn gả cho ba con sao?”
Dáng vẻ kiêu căng của Đường Yên nhất thời bị diệt đi một nửa. Đôi mắt xinh đẹp vì chuyện cũ mà vài lần loé lên, bà đắm chìm trong khoảng thời gian chua cay đã qua đóm đợi đến khi bà bừng tĩnh, Trữ Dư Tịch đã đẩy cửa chính ra, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
“ Tại sao mẹ không thể dùng tâm tình khi đó của mẹ, để nghĩ đến tâm tình hiện tại của con chứ?”
…..
Cho nên buổi sáng hôm nay, Trữ Dư Tịch bị trễ giờ. Đường Yên đã sớm hạ thánh chỉ trong nhà , tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong nhà không được hầu hạ tiểu thư, cả tiền tiêu vặt cũng cắt. Mọi chuyện đã thành ra như thế chứ đừng nói đến việc cho tài xế đưa nàng đi học.
Nàng nhìn đồng hồ, khẽ cắn răng, chỉ có thể bắt xe đi, trường học lại ở xa, nhìn số tiền màu đỏ trên đồng hồ từng chút từng chút nhảy lên, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng!
“ Làm phiền bác có thể chạy nhanh thêm chút nữa được không ạ?” Trữ Dư Tịch nhìn cái tốc độ nhanh như rùa này càng sốt ruột.
Tài xế chậm rãi liếc nàng một cái, quái gở nói : “ Nhanh hơn nữa thì thành siêu tốc rồi, xe này cũng không phải xe thể thao mấy triệu, còn muốn nhanh nữa à?”
Trữ Dư Tịch không nói thêm, nghĩ thầm tài xế này hẳn là người ghét nhà giàu, nhà nàng ở một trong những khu nhà giàu có nổi danh của thành phố T, có mấy nhà ở khu này ra cửa còn bắt xe
….
….
Người ta có câu gì, hoạ vô đơn chí? Uống nước lạnh cũng tê răng?
Giờ phút này Trữ Dư Tịch bất đắc dĩ rất muốn kêu lên! Tốc độ “ nhanh” như rùa bò của chiếc xe này có thể xem là một trong những nguyên nhân gây ùn tắc giao thông ….
Đúng là ngày thứ hai đen đủi.
Nàng còn ở ven đường đón xen thì tiếng điện thoại di động vang lên, là Hoàng Phủ Dĩ Nhu.
“ Mình còn trên đường …. Cậu giúp mình nhé! Mình đang đón xe, được rồi không nói nữa.”
Vừa mới kết thúc cuộc đối thoại, đầu xe màu bạc đã lặng lẽ xuất hiện bên người nàng, người bên trong xe còn huýt sáo gọi nàng.
“ Em có muốn đi nhờ xe không?”
“ Vệ Hoài …. “ Trong lòng nàng đang đấu tranh mạnh mẽ, thanh âm xen lẫn chút thống khổ : “Anh thái tử, anh ấy sẽ kết hôn với chị Tử Dụ sao?”
Doãn Vệ Hoài lắc đầu : “ Bác Dận hẳn sẽ không đồng ý, lão gia sẽ càng không đồng ý. Nhưng mà, em cũng biết thái tử mà, ngài ấy chưa từng quan tâm những chuyện này. “
Nàng nghĩ gì Doãn Vệ Hoài đều rất rõ. Dù cho anh ta có tài giỏi đến đâu, nhưng chuyện này không phải là chuyện mà một cao thủ võ nghệ như anh ta có thể giải quyết.
Trữ Dư Tịch im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng : “ Vệ Hoài, đưa em về nhà đi.”
Doãn Vệ Hoài rất muốn hỏi nàng vì sao nhất định phải là thái tử? Không phải không có người tốt, nhưng tại sao nhất định lại là thái tử? Tiểu tịch em có biết không, yêu một người đàn ông như vậy, em cần phải có trái tim mạnh mẽ thế nào, là mạnh mẽ để có thể chịu đựng được những tổn thương, là mạnh mẽ để có thể tự hồi phục .
Nhưng mà tiểu Tịch, em thật sự đã chuẩn bị tốt rồi sao?
.
Có thể nói Doãn Vệ Hoài và Trữ Dư Tịch kỳ thật đã quen biết nhau từ bé. Trách nhiệm lớn nhất của nhiều thế hệ nhà họ Trữ là bảo vệ nhà Hoàng Phủ. Khi quyền lực của nhà họ Trữ rơi vào tay của Trữ Chiêu Nhân, Trữ Dư Tịch còn chưa sinh ra. Sở thích lớn nhất của Trữ Chiêu Nhân chính là thu nhập và bồi dưỡng nhân tài.
Doãn Vệ Hoài và Lạc Dương, chính là thành quả đáng tự hào nhất của Trử Chiêu Nhân. Khi hai người mới bốn tuổi đã được đem đến nhà Hoàng Phủ, ở cạnh hai vị thiếu gia là thái tử và Triệt nhị thiếu, bảo vệ cho bọn họ. Doãn Vệ Hoài ấm áp, Lạc Dương âm lãnh. Cho nên trước đây Trữ Dư Tịch luôn theo Doãn Vệ Hoài, nhưng cũng không nảy sinh chút tình cảm nào khác. Khi đã trưởng thành Doãn Vệ Hoài mới hiểu được lí do tại sao Trữ Dư Tịch lại bám theo mình, thì ra cha nàng đã sớm cho nàng biết được anh ta sau này sẽ ở bên cạnh thái tử. Lúc ấy Doãn Vệ Hoài còn giễu cợt nàng âm hiểm.
“ Em thật giỏi, tiểu Tịch, thì ra còn có dụng ý khác ….”
Trữ Dư Tịch xấu hổ đánh anh ta. Kỳ thật nàng cũng không có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản là muốn biết thêm tình hình của thái tử gần đây thôi.
Khi ấy tâm tư của Trữ Dư Tịch vẫn còn rất đơn thuần, gần như không có dục vọng gì cả, trong lòng chỉ có mình thái tử. Thời gian dần trôi, nàng dần lớn lên, hiểu được bản thân đối với hắn ra sao, thì ra cảm giác đó được người ta gọi là yêu.
Nàng đối với hắn, là yêu.
Yêu sâu đậm sao?
Nếu không nhờ có Hạ Tử Dụ, nàng vẫn sẽ mơ mộng, trong lòng hoàn toàn bị hắn chiếm cứ.
Cơ thể của thái tử dễ bị lạnh. Trữ Dư Tịch ngẫu nhiên biết được điều này, trở về hỏi mẹ Đường Yên, Đường Yên bị nàng quấy rối không chịu đựng được, mới liệt ra danh sách các loại thức ăn phù hợp với cơ thể dễ bị lạnh đưa cho nàng. Vú nuôi trong nhà nấu canh rất ngon. Trữ Dư Tịch mỗi ngày đếu rất nhẫn nại học ở trong nhà bếp. Rốt cục cũng có một ngày, vú nuôi nếm thử canh mà nàng nấu liên tục khen ngợi, trình độ của nàng đã khá lên, nàng cuối cùng cũng học được cách nấu.
Nàng ôm chặt chiếc bình giữ nhiệt màu xanh trong lòng như bảo vật, vẻ mặt hưng phấn ngồi xe đến nhà Hoàng Phủ. Nàng kích động chạy vội vào xe, giương giọng như ra mệnh lệnh : “ Tài xế lái xe!”
Tài xế nghiêng đầu “ Đi đâu vậy tiểu thư?”
“ Trường học!” Đáng chết, nàng thế nào lại quên mất hôm nay chỉ mới thứ sáu thôi?
Về sau nàng lại nghĩ, nếu ngày đó không đến trường tìm hắn, nàng sẽ không phát hiện ra chuyện khiến nàng khó chịu như vậy.
Đó là sân thượng của trường học được xây theo lối kiến trúc Hồi giáo. Về sau nàng lại nghĩ, Doãn Vệ Hoài là cố ý không đến đón nàng, cho nên nàng thấy hắn cùng Hạ Tử Dụ.
Thì ra, hôn nhẹ chính là như vậy ….
Thì ra, người mà anh thái tử muốn hôn cũng không phải là mình.
Trong lòng chua xót, mũi nàng sụt sịt, cười ngọt ngào “ Anh thái tử, canh.”
Thái tử gần mười sáu tuổi đã dụ hoặc người, gương mặt càng thêm phần yêu nghiệt. Cánh tay to lớn của hắn ôm lấy eo Hạ Tử Dụ, nhăn mặt nhíu mày nhìn Trữ Dư Tịch.
“ Anh đã ăn cơm trưa rồi, em tại sao lại chạy đến đây?”
Trữ Dư Tịch mím môi, nàng muốn nói nàng cố ý học nấu canh là vì hắn, vậy mà lời ra khỏi miệng lại khác hẳn “ Mẹ em đặc biệt nấu canh này, uống ngon lắm, anh thái tử nếm thử nha, còn có vị này ….”
“ Gọi người này là chị Tử Dụ, còn đây là tiểu Tịch, bảo bối của chú Chiêu.” Thái tử đúng lúc nói ra một câu, xem như là giới thiệu hai người với nhau.
Hạ Tử Dụ thật xinh đẹp, chỗ nào cũng rất xinh đẹp. Khi mỉm cười giống như phát ra luồn sáng chói mắt. Trữ Dư Tịch theo bản năng dụi dụi đôi mắt : “ Chị Tử Dụ, em là tiểu Tịch.”
Hạ Tử Dụ ngồi xổm xuống, âu yếm vuốt ve nàng “ Thật là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, em cố tình chạy vội đến đây đưa canh cho thái tử sao?”
“ Là mẹ em làm, em mang cho chị Nguyệt Như, anh hai và tiểu Nhu.” Nàng còn muốn trở về làm thêm chút ít mang cho bọn họ…
Thái tử có chút thiếu kiên nhẫn, ở một bên hút thuốc nói chuyện phiếm với Doãn Vệ Hoài, có chút hứng thú với món canh của nàng. Trữ Dư Tịch đang cầm bát đứng tại chỗ , không biết phải làm sao. Hạ Tử Dụ đẩy đẩy thái tử “ Tiểu Tịch đã cố ý mang đến, anh cũng nên nếm thử.”
Hạ Tử Dụ hờn dỗi, thanh âm ôn nhu, cô ở trong lòng thái tử không ngừng kêu gọi, khiến cho hắn nghĩ muốn hung hăng hôn cô thêm lần nữa, nhưng nơi này lại có chướng ngại vật này … Hắn quay đầu đi, trừng mắt nhìn Trữ Dư Tịch, trong lòng nhất thời phiền não, thầm nghĩ phải nhanh nhanh đuổi nàng đi, hắn kéo nàng lại, nhận lấy cái bát, uống ừng ực.
Hắn uống hết rất nhanh, cho đến khi đã uống hết ngụm canh cuối cùng, chút hương vị còn sót lại vẫn vương vấn, lông mi hắn trĩu nặng, ngoài ý muốn lại có cảm giác với món canh này.
“ Dì Yên cũng giỏi cái này sao?”
“ Uống có ngon không?” Nàng chờ mong, hai tay nhỏ bé thiếu chút nữa đã tạo thành hình chữ thập trước ngực.
“ Cũng không tệ lắm” Hắn chưa từng keo kiệt trong việc khen ngợi người khác. Từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng chia sẽ những thứ tốt đẹp của mình với người khác. Cho nên cuối cùng vẫn uống hết canh còn thừa trong bình giữ nhiệt, Trữ Dư Tịch cúi đầu mừng thầm, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
Bắt đầu từ lúc đó, mỗi lần Trữ Dư Tịch nấu canh mang đến, cũng đều dùng danh nghĩa của mẹ Đường Yên. Thái tử chỉ hưởng thụ mĩ vị, đối với chuyện này một mực mặc kệ. Một lần nào đó gặp được Đường Yên, hắn có nhắc đến việc này.
“ Tay nghề nấu canh của dì Yên cũng không tệ nha.”
Đường Yên giật mình trong giây lát, liền hiểu ra, vô tình liếc mắt đến Trữ Dư Tịch đang khẩn trương sốt ruột liên tục nháy mắt ra hiệu cho mình, ngoài miệng vẫn bình tĩnh che dấu cho con gái. Trữ Dư Tịch về nhà năn nỉ nữ vương lão mẹ, cho dù thế nào thì cũng không được tiết lộ chuyện này .
Nữ vương không còn cánh nào khác đành giúp con nhưng có chút cáu kỉnh “ Mẹ làm sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy? Chỉ mới vài tuổi đầu đã đi học người ta nói dối? Mới vài tuổi đầu đã đi học người ta theo đuổi con trai? Vẫn là …. Yêu nghiệt! A? Con còn không phải như thế sao, ngay cả canh mình nấu mà cũng không dám nói? Đường Yên này tại sao lại sinh ra đứa con gái như con!”
Trữ Dư Tịch bị quở trách có chút khổ sở, nàng cũng rất muốn nói, nhưng mà, nàng lại không dám, Hạ Tử Dụ là cô gái xinh đẹp như vậy. Ngày đó ở sân thượng trường học, nửa người của thái tử dựa vào thành lan can, một tay ôm lấy eo của Hạ Tử Dụ, cúi người hôn cô, ánh mặt trời chiếu rọi trên người bọn họ, hai con người xinh đẹp dị thường, xứng đôi như thế ….
Hình ảnh ấy đã khắc sâu trong lòng của Trữ Dư Tịch, là giấc mộng hằng đêm tra tấn nàng trong rất nhiều năm.
.
Doãn Vệ Hoài đưa Trữ Dư Tịch về nhà họ Trữ, về đến nơi cũng đã quá nửa đêm. Nàng tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, tâm trí càng tỉnh táo hơn. Nàng đơn giản là đứng lên tập yoga. Khi ánh đén bên giường lại thêm lần nữa bật sáng thì cũng đã ba giờ rưỡi sáng hôm sau.
Một đêm bồn chồn, mơ thấy một giấc mơ dài rối rắm. Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi bên trong, nàng bỗng mở to mắt, nhìn trần nhà vài giây, sau đó nhảy dựng lên. Không cần nhìn cũng biết là nàng đã trễ giờ. Đáng chết! Nàng thế nhưng lại quên đặt đồng hồ báo thức!
Nàng đứng trong nhà tắm miệng dính đầy bọt kem đánh răng, ảo não xoa đầu của mình. Hôm qua không nên uống nhiều rượu như vậy, huống chi nàng luôn rất thích ngủ nướng. Khi nàng đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, mặc quần áo xong, vội chạy xuống lầu dưới, tránh không được bị nữ vương nhắc tới.
“ Ai, nha đầu nhà ai đây?”
“ Nhà họ Trữ.” Trữ Dư Tịch ngồi trên sàn nhà mang giày, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Đường Yên ngồi trên ghế sô pha, tiện tay lật vài trang tạp chí, giọng điệu lạnh lùng : “ Họ Trữ, con còn biết tới nhà này sao? Còn biết trở về sao?”
“ Ngày hôm qua là sinh nhật chị Tử Dụ, con đi chơi, nhớ nhầm giờ của ký túc xá.”
Vừa nghe lời này nữ vương đã nhíu mày, dương tay ném tạp chí xuống bàn trà “ Có bản lĩnh con đừng về nữa! Mẹ coi như không có đứa con gái như con! Dù sao con càng lớn càng không nghe lời, lúc nào cũng theo thái tử, theo người nào thì theo, nhưng không được theo loại người này!”
Trữ Dư Tịch cắt lời “ Anh thái tử làm gì mẹ sao?”
“ Không phải là mẹ, mà là con.”Đường Yên hừ lạnh, ôm lấy bả vai đi tới.
“ Những việc làm của thái tử có cần mẹ liệt kê hết một lượt cho con nghe không? Chuyện của nó với Hạ Tử Dụ lẽ nào con không biết? Nó bên ngoài có nhiều cô gái như vậy, con nghĩ nó đối với con là thật lòng thật dạ sao? Đó không phải là đùa bỡn à? Người như thế mà con còn nhớ mãi không quên, con thật sự là ….”
Trữ Dư Tịch biết đây là bài thuyết giáo bất tận của mẹ, nàng đứng ở trước gương, tay lưu loát cột mái tóc dài thành kiểu tóc đuôi ngựa.
“ Con hiểu anh thái tử là người như thế nào, bao nhiêu năm nay con đã biết, không cần mẹ phải nhắc nhở con. Con chuyển ngành học là lỗi của con, mẹ mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, giận cũng đã hết rồi, bây giờ mẹ còn muốn con như thế nào nữa? Không phải là muốn đuổi con ra khỏi cái nhà này thì mẹ mới vừa lòng?”
Giọng điệu của nàng đều đều, bộ dáng chẳng có chút đau khổ nào khiến Đường Yên xem thường. Con bé chết tiệt này đúng là hết thuốc chữa rồi. Nó nghĩ là nó có thể điều khiển được loại đàn ông như thái tử sao?
Bà còn tưởng rằng tình cảm của Trữ Dư Tịch ngày bé dành cho thái tử chỉ là tình cảm nhất thời , nên cũng không nhúng tay vào. Sau đó lại phát hiện mọi chuyện rất nghiêm trọng thì đã muộn rồi, mỗi lần nói đến đề tài này thì hai mẹ con đều như ăn phải lửa, nhất định phải cãi nhau một trận mới dễ chịu. Bà nghĩ không ra, trên người tên đàn ông thối tha tà ác biến thái này rốt cuộc có sức hút gì lại khiến cho con gái yêu đến ngu muội? Bề ngoài xuất chúng sao? Trừ bề ngoài của thái tử ra thì bà thật không thể tìm ra những ưu điểm khác …. Nhưng mà nhị thiếu cũng không thua kém thái tử ở điểm nào cả, nếu người trong lòng của con gái là nhị thiếu, bà cũng sẽ không phản đối ác liệt như vậy, mặc dù nhị thiếu cũng chẳng phải là người đàn ông tốt! Nhưng so với thái tử thì khá hơn.
“ Con cho là mẹ không quản được con hả? Mẹ cho con biết Trữ Dư Tịch, muốn bước vào cửa nhà Hoàng Phủ, con nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Trữ Dư Tịch đặt chiếc lược lên bàn, quay mặt lại , nghiêm chỉnh mở miệng nói.
“ Vậy con cũng nói cho mẹ biết, con chỉ muốn anh thái tử! Trừ anh ấy ra, ai con cũng không cần.”
“ Con thử xem! Có tin mẹ cho con sang Mĩ để cả đời này con cũng không thể thấy mặt của nó!” Đường Yên tức giận bắt lấy cánh tay nàng. Trữ Dư Tịch trốn không thoát , quật cường ngước đầu lên, nhìn thấy người mẹ xinh đẹp đứng trên bậc thang, từng chữ từng chữ kiên định làm người ta kinh hãi.
“ Con là con gái ai, con giống ai không phải mẹ rõ lắm sao?”
“ Lúc đầu nhà họ Đường phản đối như vậy, nhưng mà cuối cùng không phải mẹ vẫn chọn gả cho ba con sao?”
Dáng vẻ kiêu căng của Đường Yên nhất thời bị diệt đi một nửa. Đôi mắt xinh đẹp vì chuyện cũ mà vài lần loé lên, bà đắm chìm trong khoảng thời gian chua cay đã qua đóm đợi đến khi bà bừng tĩnh, Trữ Dư Tịch đã đẩy cửa chính ra, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
“ Tại sao mẹ không thể dùng tâm tình khi đó của mẹ, để nghĩ đến tâm tình hiện tại của con chứ?”
…..
Cho nên buổi sáng hôm nay, Trữ Dư Tịch bị trễ giờ. Đường Yên đã sớm hạ thánh chỉ trong nhà , tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong nhà không được hầu hạ tiểu thư, cả tiền tiêu vặt cũng cắt. Mọi chuyện đã thành ra như thế chứ đừng nói đến việc cho tài xế đưa nàng đi học.
Nàng nhìn đồng hồ, khẽ cắn răng, chỉ có thể bắt xe đi, trường học lại ở xa, nhìn số tiền màu đỏ trên đồng hồ từng chút từng chút nhảy lên, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng!
“ Làm phiền bác có thể chạy nhanh thêm chút nữa được không ạ?” Trữ Dư Tịch nhìn cái tốc độ nhanh như rùa này càng sốt ruột.
Tài xế chậm rãi liếc nàng một cái, quái gở nói : “ Nhanh hơn nữa thì thành siêu tốc rồi, xe này cũng không phải xe thể thao mấy triệu, còn muốn nhanh nữa à?”
Trữ Dư Tịch không nói thêm, nghĩ thầm tài xế này hẳn là người ghét nhà giàu, nhà nàng ở một trong những khu nhà giàu có nổi danh của thành phố T, có mấy nhà ở khu này ra cửa còn bắt xe
….
….
Người ta có câu gì, hoạ vô đơn chí? Uống nước lạnh cũng tê răng?
Giờ phút này Trữ Dư Tịch bất đắc dĩ rất muốn kêu lên! Tốc độ “ nhanh” như rùa bò của chiếc xe này có thể xem là một trong những nguyên nhân gây ùn tắc giao thông ….
Đúng là ngày thứ hai đen đủi.
Nàng còn ở ven đường đón xen thì tiếng điện thoại di động vang lên, là Hoàng Phủ Dĩ Nhu.
“ Mình còn trên đường …. Cậu giúp mình nhé! Mình đang đón xe, được rồi không nói nữa.”
Vừa mới kết thúc cuộc đối thoại, đầu xe màu bạc đã lặng lẽ xuất hiện bên người nàng, người bên trong xe còn huýt sáo gọi nàng.
“ Em có muốn đi nhờ xe không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook