Khuất Phục
Chương 135: Huyết tẩy “Carlos” (2)

Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Cửu vượt qua trong rối ren. Doãn Vệ Hoài không hổ là cận vệ của Thái tử, thức ăn thức uống qua tay Tiểu Cửu, anh đều âm thầm kiểm tra rồi mới để Thái tử dùng. Anh đi ra ngoài xử lý công việc đồng thời cũng sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho cô, cố gắng không để cô ở một mình bên cạnh Thái tử.

Boss của “Carlos” là Diêu Sương Ngân đang đi nghỉ ở Mĩ, lúc Thái tử tìm đến bà, bà thật sự thấy kinh hãi.

Người phụ nữ có ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, mặc dù không còn trẻ tuổi, nhưng lại bảo dưỡng cực tốt, nên năm tháng đi qua cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên người bà.

Hồ bơi trên tầng cao nhất của một câu lạc bộ giải trí, Diêu Sương Ngân mặc bộ bikini in hoa màu trắng gợi cảm ngồi trên một cái ghế ở bãi cát, sắc mặt hoàn toàn đối lập với Thái tử.

“Quy tắc của “Carlos” Thái tử cũng biết rõ, tôi cũng đã lâu không trở về, mấy tên tiểu tử thúi trong bang phá phách cái gì thật sự tôi không có chú ý đến, Quan Thánh Hi quyến rũ tiểu cô nương nhà các người từ khi nào, anh ta đã cố ý giấu giếm không để tôi biết, một số thủ hạ của tôi cũng có thể có khả năng, nhưng tôi phải có bao nhiêu bản lĩnh để biết trước đây?”

Vẻ mặt Thái tử vẫn không đổi, không biết ngón trỏ vô tình hay cố ý gõ lên tay vịn ghế. “Bà có ý gì?”

Diêu Sương Ngân cười cực kỳ quyến rũ. “Chúng ta đã hợp tác nhiều năm, không phải hợp tác rất vui vẻ sao, Quan Thánh Hi vi phạm phép tắc, nếu thật sự cô bé kia gặp chuyện không may là do các thành viên khác làm ra, cũng chỉ có thể nói bọn họ đang giúp đỡ Quan Thánh Hi sửa chữa sai lầm, mà anh ta cũng đã nhận được trừng phạt xứng đáng, Thái tử còn muốn tôi làm gì nữa đây?”

……

Thái tử chậm rãi nhếch môi, nụ cười tàn khốc lạnh lùng. “Diêu Sương Ngân, phương pháp giải quyết tốt nhất là giao người ra đây, tôi chỉ muốn Quan Thánh Hi và người ra tay làm chuyện này, nếu như bà vẫn tiếp tục bảo vệ bọn họ, tôi cũng chỉ có thể làm theo những gì đã nói trước đây.”

“Oh?”Diêu Sương Ngân cũng đã lăn lộn nhiều năm, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị dọa sợ như thế. Bà giơ tay vén tóc, cử chỉ mê hoặc lòng người, chuỗi chuông bạc trên cổ tay trắng mịn khẽ động, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, rung động lòng người.

“Ý của Thái tử là……”

“Thái tử đứng dậy, cài lại nút áo vest, vóc người cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng, càng lộ vẻ cao lớn. “Tôi cho bà thời gian bảy ngày, giao người ra cho tôi, bảy ngày sau nếu không thấy người, đừng trách tôi …… huyết tẩy ‘Carlos’.”

Giọng điệu người đàn ông này quá mức ngông cuồng, “Carlos” có gốc rễ sâu, nhiều nhân tài, cho dù là đối thủ một mất một còn là “Bắc Đẩu” cũng không dám mở miệng ngông cuồng đến mức này.

Lúc anh rời đi trên môi còn vương lại nụ cười yếu ớt, nhìn thấy nụ cười này, Diêu Sương Ngân vô cùng lo sợ.

Mười ngón tay được sơn màu đỏ từ từ co lại, vừa đẩy gọng kính râm trên sống mũi vừa nằm xuống, nhưng trong bụng lại không hề có chút hình tượng nguyền rủa: Phong Hạo! Quan Thánh Hi! Nhìn xem chuyện tốt mà hai người các ngươi đã làm ra này!”

……

Trữ Dư Tịch không nói một lời, đi theo sau anh lên xe, muốn nói lại thôi. Thái tử kéo cô qua. “Có gì thì cứ nói.”

Cô mấp máy môi. “Anh thật sự muốn……”

Thái tử mỉm cười. “Huyết tẩy ‘Carlos’?”

Cô gật đầu, đáy mắt có chút lo lắng.

“Quan Thánh Hi từng đảm bảo thế nào với anh, không phải em cũng đã nghe thấy.” Thái tử nâng cằm cô lên, môi cọ xát bên tai cô, giọng nói khàn khàn. “Đàn ông không có cách nào bảo vệ người phụ nữ của mình, cũng, nên, chết, đi.”

Giọng anh không nặng không nhẹ, nhưng vô cùng ác độc, thế cho nên cô có ảo giác, anh vẫn đang vô cùng tự trách vì chuyện cô bị bán cho Thi Dạ Triều hai năm.

Trở tay ôm lấy anh. “Anh Thái tử…… Nếu làm như thế, nguyên khí của nhà Hoàng Phủ sẽ bị tổn hại nặng nề, nhất định sẽ có người nhân cơ hội……”

Người kia, nói không chừng là nhà họ Thi. Thái tử làm sao lại không nghĩ đến? Trữ Dư Tịch nhìn con ngươi đen như mực đang dâng trào cảm xúc của anh.

“Con bé kia cũng như em, rất cố chấp, đã xác định người nào thì ai nói cũng đều vô dụng.” Anh nhẹ thở dài. “Con bé xảy ra chuyện vì người nào, anh sẽ làm cho người đó phải đi theo nó.”

Trữ Dư Tịch không nói gì, cô hiểu tâm tình của Thái tử lúc này, anh làm việc luôn luôn cực đoan. Ban đầu khi anh quan hệ với Hạ Tử Dụ, ngay cả quan hệ máu mủ cũng không để trong mắt. Hạ Tử Dụ cho rằng mình thông minh đùa bỡn anh, anh cũng không nói gì, để đến lúc sinh đứa bé ra mới nói cho cô ta biết đó không phải là của anh.

Cô chợt cảm thấy sợ hãi. Thái tử tập hợp, sắp xếp mọi người, cô cũng chỉ đi theo, sau khi mọi người rời đi, không thể nhịn được nữa, ôm chặt anh từ phía sau.

Thái tử xoay người lại kéo cô vào ngực. “Em đang sợ chuyện gì? Sợ anh không thể bảo vệ được em?”

“Không phải…… Em đang nghĩ, nếu như, hôm nay, người gặp chuyện không may là em, anh sẽ làm như thế nào.” Vừa dứt lời, Thái tử cắn môi cô một cái

“Không được nói bậy, em phải sống với anh đến già, còn phải sinh con trai cho anh.”

“…… Tại sao không phải là con gái?”

“Vậy thì sinh một đôi, nhiều hơn nữa cũng không sao.” Anh cười nhạt, hôn nhẹ lên mí mắt cô. “Có phải muốn nghe anh nói, ‘em không còn nữa anh cũng sẽ đi theo em’, là những lời này phải không?”

“Không có đâu, anh Thái tử, anh không phải của một mình em, cho dù là ai không còn, anh đều phải sống thật tốt, sống thay cho bọn họ.”

Anh là hi vọng của cả gia tộc Hoàng Phủ, không thể vì bất kì ai mà tìm chết, chỉ có thể xem như không có gì mà kiên cường, mạnh mẽ sống tiếp.

Thái tử nhìn cô thật lâu, đầu ngón tay miêu tả những đường nét xinh đẹp của cô. Người phụ nữ này đã phải chịu đựng quá nhiều vết thương, đến bây giờ vẫn có thể vẹn toàn ở trong ngực anh, anh cần phải thật lòng cảm kích, không phải sao.

“Tiểu Tịch, nếu như anh không ở đây……”

Cô che lại môi anh. “Như thế thì em sẽ sống thật tốt quãng đời còn lại để khi gặp lại anh, sẽ kể tất cả mọi việc em đã trải qua, tốt, xấu, từng việc từng việc một cho anh nghe.”

Quả nhiên vẫn là Tiểu Tịch của anh, vĩnh viễn lấy phong thái kiên cường đứng bên cạnh anh. Khóa chặt hông cô, đặt đầu cô ở trước ngực, không để cô nhìn thấy mình không thể tự chủ cứ mỉm cười mãi. Chờ chuyện này kết thúc, anh muốn đính hôn sớm hơn dự định, không, không cần đính hôn, trực tiếp kết hôn, có được không?”

Lòng cô tràn đầy ngọt ngào. “Làm gì mà vội vã như thế, em cũng sẽ không chạy mất.”

Số mạng vô thường, vào mấy năm trước sau khi anh mất đi cô, mất đi mẹ, mất đi em gái, mặc dù cuối cùng anh lại có thể có được cô lần nữa, nhưng dù sao cũng không an tâm, hình như chỉ có cưới được cô, mới là hạnh phúc thật sự.

……

Cô chợt nhớ đến một chuyện. “Vẫn chưa có thời gian hỏi anh, Tiểu Cửu cô ấy……”

“Anh không có động vào Tiểu Cửu.” Lời của anh làm cô kinh ngạc, nhéo chóp mũi cô một cái. “Em không nhìn ra Doãn Vệ Hoài vẫn luôn nhớ thương cô ấy sao?”

“Không nhìn ra…… Nhưng Tiểu Cửu ở bên cạnh anh nhiều năm như thế, làm sao anh có thể không có……” Cô cắn cắn môi, không có nói tiếp.

Thái tử cười rộ lên. “Anh trêu chọc Doãn Vệ Hoài, nhìn bộ dạng anh ta cắn răng nuốt uất ức vào bụng anh thấy rất thoải mái.”

“…… Anh Thái tử, anh…… Quá thất đức.” Anh thoải mái, lại làm cho Doãn Vệ Hoài đau khổ mấy năm nay.

“Anh mà thất đức, từ lâu đã không còn để anh ta ăn sạch sành sanh, còn để anh ta nghỉ dài hạn, chúng ta còn chưa có hưởng tuần trăng mật đấy, đã bị anh ta vượt qua rồi, anh còn không phải bạn tốt sao?” Thái tử vô sỉ khoác lác, không hề cảm thấy mình quá đáng ở điểm nào.

……

Ngoài cửa, Tiểu Cửu bưng cà phê trên tay, nhắm mắt dựa vào tường, cuối cùng đổ cafe vào bồn rửa. Mở vòi nước để chất lỏng đậm đặc chảy sạch sẽ.

Không sai, mấy năm nay, Thái tử cùng lắm chỉ trêu chọc cô, sờ một tí hoặc hôn nhẹ, ở trước mặt người ngoài làm dáng một tí, cô cho rằng Thái tử không tin tưởng cô hoàn toàn nên mới không chịu muốn cô. Thì ra tất cả đều là vì Doãn Vệ Hoài.

Anh ta không phải là Thái tử gia tàn bạo, xấu xa sao? Từ khi nào anh quản sống chết của người khác? Từ lâu cô đã biết rõ thân phận mình, để người chơi thay người bán mạng. Nghĩ kỹ lại mới phát hiện, thật ra thì Thái tử đã nhiều lần ám chỉ với cô, nếu như thích Doãn Vệ Hoài, anh ta sẽ thành toàn.

Chỉ là mọi cơ hội đều bị cô bỏ qua…… Nhiều năm qua, kì thực, Thái tử chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận với cô.

Ngay cả Doãn Vệ Hoài cũng không thể tin, mình là người đàn ông đầu tiên của Tiểu Cửu, nhưng mà lớp màng kia và sự khít khao y hệt xử nữ không lừa được người khác.

Một Thái tử như thế, cô phải xuống tay như thế nào đây……

“Tiểu Cửu?”

Doãn Vệ Hoài trở về thì thấy Tiểu Cửu cầm tách cafe trong tay, đứng ngẩn người trước bồn rửa, mở miệng gọi cô, tiếng gọi này cũng không có quá đột ngột, rõ ràng Tiểu Cửu giật bắn người, tay run lên, cái ly rơi trên mặt đất, vỡ tan.

Nhìn những mảnh vụn chia năm xẻ bảy, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ chưa kịp thu hồi của cô, nhất thời sắc mặt Doãn Vệ Hoài tối lại.

Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Tiểu Cửu hơi nhếch môi, cảm giác mình đã bị ép đến vách đá.

Nhảy hay không nhảy, đều là đường chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương