Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
-
Chương 66: Ngoại truyện 3 (2)
Lại là một mùa
Valentine, trùng hợp lại là sinh nhật của An Diệc Văn. An Diệc Bác đã
sớm mời khách, đặt phòng. Buổi trưa dùng bữa ngoài cha mẹ Nam gia còn có hai vị trưởng bối nhà họ Nam Cung , buổi tối anh ta liền thoát khỏi bộ
dạng nho nhã, la hét ba uống bốn giao lưu, lôi kéo em trai và bạn bè đi
hát Karaoke.
An Diệc Văn nhận một đống quà lớn, hơn nữa sau khi nhận được hình trái tim bằng chocolate Bùi Anh làm cho anh thì cười không khép miệng. An Diệc Bác tiến tới chỉ chỉ khối chocolate kia: "Cái kia là Hồng Hồng của tôi làm sao?"
Nhập Hồng liếc anh ta một cái mím môi không thèm trả lời, Bùi Anh nheo mắt, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh muốn ăn hết tất cả những thừ mà Nhập Hồng làm sao?"
An Diệc Bác cười gượng hai tiếng, lớn tiếng ho khan đem An Diệc Văn lôi đi.
Bùi Anh nhìn thấy hai anh em An Diệc Bác đứng ở trước màn hình chọn bài hát thì thầm gí đó, cô vươn người với lấy nắm hạt dưa bóc vỏ trên bàn: "Ai, rốt cuộc các người xảy ra chuyện gì? Ầm ĩ nửa tháng, vẫn chưa làm hòa sao?"
Nhập Hồng phì một cái: "Xí, ai muốn làm hòa với anh ta, mặc kệ!"
Bùi Anh không tự nhiên liếc nhìn An Diệc Bác, nửa tháng trước, hơn nửa đêm Nhập Hồng khóc chạy về phòng ngủ, bi ai đau thương nói thông suốt rồi, ầm ĩ trách mắng mấy ngày Bùi Anh mới hiểu.
Thì ra An Diệc Bác một mực cố gắng thuyết phục Nhập Hồng dọn đi ra sống chung với anh ta, Nhập Hồng mặc dù đã đi theo anh ta, nhưng rốt cuộc trong xương vẫn còn bảo thủ, cảm giác không danh không phận như vậy sống chung với nhau ảnh hưởng không tốt. Không biết hai người này nói thế nào lại nói đến người đàn ông , người phụ nữ mối tình đâu, Nhập Hồng biết trước cô An Diệc Bác đã có vài cô gái khác, lúc này đẩy anh ta ra khóc chạy về.
Thật sự Bùi Anh cũng không biết làm thế nào để an ủi cô ấy. Trước kia cũng biết rõ nếp sống phóng khoáng của người nước ngoài, chỉ là đến lúc chuyện đó xảy ra trên người người bên cạnh mình, cảm giác đó thật khó chịu.
Nhập Hồng kìm nén một mạch, mặc kệ An Diệc Bác dụ dỗ thế nào, cũng không thèm quan tâm đến anh ta.
Tối nay Nhập Hồng chịu đi cùng với An Diệc Bác tới dự sinh nhật em trai anh ta, Bùi Anh đoán chắc cô ấy cũng đã hết giận rồi.
Bùi Anh cắn hạt dưa, nghĩ tới những chuyện này, lầu bầu nói: "Thật là khiến người ta cảm thấy buồn nôn." Cô nghiêng đầu, chống lại khuôn mặt không phân biệt được vui buồn của Nam Tĩnh, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, lập tức vỗ vỗ tay đứng lên, thuận tiện kéo Nhập Hồng ra chọn bài hát với cô.
An Diệc Văn hưng phấn bừng bừng, liên tiếp hát song ca với Bùi Anh vài bài tình ca, trong đó còn kèm theo hí khúc (hí khúc: các loại hí kịch truyền thống của TQ và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện).
An Diệc Bác nếm mùi thất bại ở chỗ Nhập Hồng, liền chơi đểu Nam Tĩnh, không ngừng đâm chọc anh một chút: "Cậu cũng đi hát đi, song ca bài thiên tiên phối gì đó."
Nam Tĩnh liếc anh ta một cái, không ngờ đứng dậy thật, bước chân dài đi về phía An Diệc Văn.
An Diệc Văn đang cầm micro không muốn nhường, thật ra thì, anh ta nghĩ muốn cùng Bùi Anh hát tiếp! Ai ngờ Nam Tĩnh đằng đằng sát khí đi tới, bàn tay duỗi một cái ra trước mặt anh ta, An Diệc Văn ngoan ngoãn đưa micro, "Anh Nam Tử, anh nhất định phải hát sao?"
Nam Tĩnh bình tĩnh gật gật đầu.
An Diệc Văn cẩn thận hỏi: "Hát bài gì?"
Nam Tĩnh bất động như sơn: "Gì cũng được."
Bùi Anh liếc xéo anh một cái, người nọ là tới khoe khoang anh hát hay sao? Thái độ của Nam Tĩnh làm cho Bùi Anh hừng hực ý chí chiến đấu, cô nhe răng nhếch miệng chọn bài ‘Lưu Hải khảm tiều’, xong rồi đắc ý hướng anh khêu mi.
Nam Tĩnh vừa lên tiếng, hai anh em An Diệc Bác đồng thời bịt kín lỗ tai, Nam Cung Kỳ Áo đang muốn đẩy cửa bước vào nhìn thấy Nam Tĩnh cầm micro, liền lập tức lùi ra ngoài, cũng không quay lại nữa.
Càng hát về sau, Bùi Anh cũng chỉ biết ngây ngốc cầm micro đứng ở đó. Nam Tĩnh cũng rất quan tâm thay cô hát luôn cả phần giọng nữ. Mắt anh nhìn phía trước, giọng hát vang vang có lực.
Ngoại trừ "Tiếng hát" của anh ra, cũng chỉ có tiếng cười ha hả của An Diệc Bác.
Cho đến khi có người hát bài hát tiếp theo, Bùi Anh mới lẩm bẩm nói: "Anh. . . . . . Sao hát khó nghe như vậy?"
Mặt Nam Tĩnh trầm xuống, đem micro đưa cho người khác, "So với không có hát hết bài còn tốt hơn." Nói xong, anh ngay ngắn ngồi trở lại trên ghế sa lon ăn trái cây.
Bùi Anh làm nhân viên chuyên nghiệp khổ luyện nhiều năm, trong lòng thật sự có chút căm phẫn, tay cô run run chỉ chỉ Nam Tĩnh, "Anh căn bản là không có tí kiến thức nào về âm nhạc, còn tỏ ra anh hát hay? Này, Diệc Văn, anh có nghe không, anh ta còn tỏ ra đắc ý?"
An Diệc Văn bịt miệng cô lại, nửa ôm cô ngồi xuống, "Anh Tử, chừa cho anh Nam Tử chút thể diện đi. Anh ấy. . . . . . đúng là không biết gì về âm nhạc, em tha cho anh ấy đi."
Bùi Anh há miệng ra còn muốn nói điều gì đó, vậy mà, cánh môi mềm mại của cô đụng vào lòng bàn tay An Diệc Văn, không nhịn được. Anh khẽ nâng cằm Bùi Anh lên, cúi đầu liền hôn cô!
Một màn này lọt vào trong mắt mọi người, người đang che bụng cười chảy nước mắt An Diệc Bác cũng ngừng cười, hạt dưa trong tay Nhập Hồng rơi đầy đất, Nam Tĩnh thì trực tiếp đứng vụt lên, những người còn lại thì vỗ tay ầm ĩ.
"Diệc Văn. . . . . . Em. . . . . ." Bùi Anh muốn nói gì, lại bị An Diệc Văn giữ chặt hơn. Anh lấy áo khoác của mình che lên người cô, ngăn trở tầm mắt của mọi người, tiếp tục nụ hôn mất hồn kia.
Áo khoác nỉ ấm áp khô ráo, còn có mùi thuốc quen thuộc trên người An Diệc Văn, âm thanh ồn ào phía làm cho người ta đỏ mặt. Bùi Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, An Diệc Văn vậy mà rất khỏe, ôm cô rất chặt, không thể động đậy.
Thôi, Bùi Anh nhắm hai mắt lại. Hôm nay là sinh nhật của anh, trước mặt mọi người không thể không nể mặt. Cô không cố đẩy anh nữa, hàm răng khép chặt bày tỏ sự cự tuyệt của mình. Đầu lưỡi An Diệc Văn mấy lần cố gắng công phá, nhưng cuối cùng vẫn đành từ bỏ, chỉ là vẫn ngậm môi cô tỉ mỉ mút, không chịu buông ra.
Sau khi kết thúc, thừa dịp mọi người về hết, Bùi anh lôi lôi kéo kéo An Diệc Văn vào phòng nhỏ trong phòng vệ sinh nữ, sau khi tiến vào không nói hai lời liền đá anh một phát.
Ba Bùi Anh là quân nhân, một đá này cô dùng hết sức lực, đau đến nỗi An Diệc Văn ai u một tiếng ôm bắp chân gào thét.
"Còn dám kêu đau?" Bùi Anh làm bộ muốn tiếp tục đá, "Ai cho anh hôn em, hả? Người nào cho anh mượn lá gan vậy dám chiếm tiện nghi của em, chiếm tiện nghi của em!"
Cô vừa xấu hổ vừa tức, đấm đá bừa bãi trên lưng An Diệc Văn, bỗng dưng bị anh bắt lấy cổ tay. Bùi Anh sợ hết hồn, theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, "Buông tay!"
"Anh Tử, " An Diệc Văn thở một hơi thật sâu, "Anh nghiêm túc. . . . . . . Này, tối nay là anh đã quá đường đột. Thật xin lỗi." Anh thuận thế kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Anh thật sự rất thích em, làm bạn gái của anh đi, chúng ta, nếu em đồng ý. . . . . ." Giọng nói của anh có chút run rẩy, "Sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn. Nếu em phải trở về Trung Quốc, anh sẽ về với em."
Mặt Bùi Anh dán ngực anh, ở trong ngực anh lòng cô vô cùng rối loạn, ngay sau đó cô sợ hết hồn hết vía. Thậm chí cô có chút kinh hoảng đẩy anh ra, "Anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ."
Cô mở cánh cửa bên cạnh ra, cướp đường mà chạy.
An Diệc Bác đang chờ ở cửa chính, thấy vẻ mặt mệt mỏi của em trai, vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Không có việc gì, anh cần em."
Khóe miệng An Diệc Văn nâng lên một nụ cười: "Anh, cô ấy còn chưa cho em câu trả lời chắc chắn. . . . . . . Em có lòng tin. Nhất định Anh Tử có thể cảm nhận được sự chân thành của em." Anh nhìn Nam Tĩnh, nụ cười sâu hơn, "Anh thấy đúng không, anh Nam Tử."
Bữa tiệc sinh nhật này kết thúc trong không khí kỳ dị, chuyện tốt duy nhất đó là Nhập Hồng đã nói với An Diệc Văn, quyết định chuyển tới phòng trọ của An Diệc Bác. An Diệc Bác cũng buồn phiền, anh liền hóa buồn phiền thành tinh lực dùng trên giường, trừng phạt Nhập Hồng đủ đường.
Sau đó anh ta lại tiếp tục rầu rỉ, nửa nằm ở trên giường hút thuốc. Sau khi thiếp đi một lúc, Nhập Hồng tỉnh lại co rụt người vào trong chăn, che lỗ mũi: "Tắt thuốc lá đi, khó ngửi lắm."
An Diệc Bác không tình nguyện dập thuốc, lần nữa nằm xuống, đôi tay xoa nắn cơ thể Nhập Hồng, "Em nói bây giờ nên làm gì?"
"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là Anh Tử thích người nào thì ở bên người đó, không thể ép cuộc cô ấy." Nhập Hồng suy nghĩ một chút, "Thật ra thì Diệc Văn và Anh Tử rất xứng đôi, cũng nghe thấy cùng anh tử còn rất xứng , tính tình cũng có thể bù đắp cho nhau. Anh Tử tính tình không tốt lắm, thì phải tìm người có thể chịu được cô ấy."
"Nếu cô ấy thích Diệc Văn thì tốt rồi. Diệc Văn rất cứng đầu, Diệc Vũ đã như vậy, anh không thể để cho đứa em này cũng có chuyện." An Diệc Bác ít khi thể hiện tâm tình yếu ớt như vậy.
Nhập Hồng an ủi anh ta: "Anh nghĩ quá nghiêm trọng thì phải?"
An Diệc Bác lắc đầu một cái, "Em không biết đâu,khi còn bé Diệc Văn tự bế, sau khi cha mẹ anh qua đời, có một đoạn thời gian cậu ấy ngay cả nói chuyện cũng không nói. Ai!"
Nhập Hồng nghe thấy tiếng thở dài này của anh ta thì trong lòng ê ẩm, xoay người ôm lấy anh ta, mười ngón tay mềm mại xoa nhẹ thắt lưng gầy gò rắn chắc của anh ta, đưa lên giúp anh xoa bóp sống lưng, dịu dàng an ủi: "Không có việc gì. Anh đã làm rất tốt rồi."
An Diệc Bác xoay người lại đè Nhập Hồng xuống dưới lần nữa, "A Hồng, em thật tốt." Chóp mũi anh cọ xát dọc theo cổ cô, "Em đối xử với Diệc Văn và Diệc Vũ cũng đều rất tốt........Chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi."
Nhập Hồng chủ động mở hai chân ra, để cho anh tiến vào, hai cánh tay ôm cổ của anh, nhỏ giọng nói: "Ừ."
Lúc Bùi Anh nằm trên giường trong phòng ngủ thì đầu óc vẫn còn loạn cào cào. Ông trời biết rất rõ rằng, cô đối với An Diệc Văn, cho tới bây giờ chưa từng có loại tâm tư kia. Chỉ là nhìn anh có vẻ điềm đạm, vẫn luôn coi anh như em trai.
Sau nửa đêm, bên ngoài trời mưa to, tiếp đó sấm nổ cùng với tia chớp. Bùi Anh đứng dậy đi đóng cửa sổ, lại phát hiện có người đứng dưới lầu.
Mượn ánh sáng tia chớp, cô thấy được rõ ràng mặt mũi của người đó, vậy mà lại là Nam Tĩnh!
Đầu óc Bùi Anh nóng lên, hướng về phía anh hô một tiếng: "Đừng động!"
Cô chạy xuống lầu, cắm đầu nhào vào trong ngực người đàn ông toàn thân đều là nước.
Nam Tĩnh ôm lấy eo cô, nước mưa từ lông mi của anh chảy xuống, tiếng sấm ầm ầm biến mất, "Em đừng có hối hận."
An Diệc Văn nhận một đống quà lớn, hơn nữa sau khi nhận được hình trái tim bằng chocolate Bùi Anh làm cho anh thì cười không khép miệng. An Diệc Bác tiến tới chỉ chỉ khối chocolate kia: "Cái kia là Hồng Hồng của tôi làm sao?"
Nhập Hồng liếc anh ta một cái mím môi không thèm trả lời, Bùi Anh nheo mắt, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh muốn ăn hết tất cả những thừ mà Nhập Hồng làm sao?"
An Diệc Bác cười gượng hai tiếng, lớn tiếng ho khan đem An Diệc Văn lôi đi.
Bùi Anh nhìn thấy hai anh em An Diệc Bác đứng ở trước màn hình chọn bài hát thì thầm gí đó, cô vươn người với lấy nắm hạt dưa bóc vỏ trên bàn: "Ai, rốt cuộc các người xảy ra chuyện gì? Ầm ĩ nửa tháng, vẫn chưa làm hòa sao?"
Nhập Hồng phì một cái: "Xí, ai muốn làm hòa với anh ta, mặc kệ!"
Bùi Anh không tự nhiên liếc nhìn An Diệc Bác, nửa tháng trước, hơn nửa đêm Nhập Hồng khóc chạy về phòng ngủ, bi ai đau thương nói thông suốt rồi, ầm ĩ trách mắng mấy ngày Bùi Anh mới hiểu.
Thì ra An Diệc Bác một mực cố gắng thuyết phục Nhập Hồng dọn đi ra sống chung với anh ta, Nhập Hồng mặc dù đã đi theo anh ta, nhưng rốt cuộc trong xương vẫn còn bảo thủ, cảm giác không danh không phận như vậy sống chung với nhau ảnh hưởng không tốt. Không biết hai người này nói thế nào lại nói đến người đàn ông , người phụ nữ mối tình đâu, Nhập Hồng biết trước cô An Diệc Bác đã có vài cô gái khác, lúc này đẩy anh ta ra khóc chạy về.
Thật sự Bùi Anh cũng không biết làm thế nào để an ủi cô ấy. Trước kia cũng biết rõ nếp sống phóng khoáng của người nước ngoài, chỉ là đến lúc chuyện đó xảy ra trên người người bên cạnh mình, cảm giác đó thật khó chịu.
Nhập Hồng kìm nén một mạch, mặc kệ An Diệc Bác dụ dỗ thế nào, cũng không thèm quan tâm đến anh ta.
Tối nay Nhập Hồng chịu đi cùng với An Diệc Bác tới dự sinh nhật em trai anh ta, Bùi Anh đoán chắc cô ấy cũng đã hết giận rồi.
Bùi Anh cắn hạt dưa, nghĩ tới những chuyện này, lầu bầu nói: "Thật là khiến người ta cảm thấy buồn nôn." Cô nghiêng đầu, chống lại khuôn mặt không phân biệt được vui buồn của Nam Tĩnh, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, lập tức vỗ vỗ tay đứng lên, thuận tiện kéo Nhập Hồng ra chọn bài hát với cô.
An Diệc Văn hưng phấn bừng bừng, liên tiếp hát song ca với Bùi Anh vài bài tình ca, trong đó còn kèm theo hí khúc (hí khúc: các loại hí kịch truyền thống của TQ và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện).
An Diệc Bác nếm mùi thất bại ở chỗ Nhập Hồng, liền chơi đểu Nam Tĩnh, không ngừng đâm chọc anh một chút: "Cậu cũng đi hát đi, song ca bài thiên tiên phối gì đó."
Nam Tĩnh liếc anh ta một cái, không ngờ đứng dậy thật, bước chân dài đi về phía An Diệc Văn.
An Diệc Văn đang cầm micro không muốn nhường, thật ra thì, anh ta nghĩ muốn cùng Bùi Anh hát tiếp! Ai ngờ Nam Tĩnh đằng đằng sát khí đi tới, bàn tay duỗi một cái ra trước mặt anh ta, An Diệc Văn ngoan ngoãn đưa micro, "Anh Nam Tử, anh nhất định phải hát sao?"
Nam Tĩnh bình tĩnh gật gật đầu.
An Diệc Văn cẩn thận hỏi: "Hát bài gì?"
Nam Tĩnh bất động như sơn: "Gì cũng được."
Bùi Anh liếc xéo anh một cái, người nọ là tới khoe khoang anh hát hay sao? Thái độ của Nam Tĩnh làm cho Bùi Anh hừng hực ý chí chiến đấu, cô nhe răng nhếch miệng chọn bài ‘Lưu Hải khảm tiều’, xong rồi đắc ý hướng anh khêu mi.
Nam Tĩnh vừa lên tiếng, hai anh em An Diệc Bác đồng thời bịt kín lỗ tai, Nam Cung Kỳ Áo đang muốn đẩy cửa bước vào nhìn thấy Nam Tĩnh cầm micro, liền lập tức lùi ra ngoài, cũng không quay lại nữa.
Càng hát về sau, Bùi Anh cũng chỉ biết ngây ngốc cầm micro đứng ở đó. Nam Tĩnh cũng rất quan tâm thay cô hát luôn cả phần giọng nữ. Mắt anh nhìn phía trước, giọng hát vang vang có lực.
Ngoại trừ "Tiếng hát" của anh ra, cũng chỉ có tiếng cười ha hả của An Diệc Bác.
Cho đến khi có người hát bài hát tiếp theo, Bùi Anh mới lẩm bẩm nói: "Anh. . . . . . Sao hát khó nghe như vậy?"
Mặt Nam Tĩnh trầm xuống, đem micro đưa cho người khác, "So với không có hát hết bài còn tốt hơn." Nói xong, anh ngay ngắn ngồi trở lại trên ghế sa lon ăn trái cây.
Bùi Anh làm nhân viên chuyên nghiệp khổ luyện nhiều năm, trong lòng thật sự có chút căm phẫn, tay cô run run chỉ chỉ Nam Tĩnh, "Anh căn bản là không có tí kiến thức nào về âm nhạc, còn tỏ ra anh hát hay? Này, Diệc Văn, anh có nghe không, anh ta còn tỏ ra đắc ý?"
An Diệc Văn bịt miệng cô lại, nửa ôm cô ngồi xuống, "Anh Tử, chừa cho anh Nam Tử chút thể diện đi. Anh ấy. . . . . . đúng là không biết gì về âm nhạc, em tha cho anh ấy đi."
Bùi Anh há miệng ra còn muốn nói điều gì đó, vậy mà, cánh môi mềm mại của cô đụng vào lòng bàn tay An Diệc Văn, không nhịn được. Anh khẽ nâng cằm Bùi Anh lên, cúi đầu liền hôn cô!
Một màn này lọt vào trong mắt mọi người, người đang che bụng cười chảy nước mắt An Diệc Bác cũng ngừng cười, hạt dưa trong tay Nhập Hồng rơi đầy đất, Nam Tĩnh thì trực tiếp đứng vụt lên, những người còn lại thì vỗ tay ầm ĩ.
"Diệc Văn. . . . . . Em. . . . . ." Bùi Anh muốn nói gì, lại bị An Diệc Văn giữ chặt hơn. Anh lấy áo khoác của mình che lên người cô, ngăn trở tầm mắt của mọi người, tiếp tục nụ hôn mất hồn kia.
Áo khoác nỉ ấm áp khô ráo, còn có mùi thuốc quen thuộc trên người An Diệc Văn, âm thanh ồn ào phía làm cho người ta đỏ mặt. Bùi Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, An Diệc Văn vậy mà rất khỏe, ôm cô rất chặt, không thể động đậy.
Thôi, Bùi Anh nhắm hai mắt lại. Hôm nay là sinh nhật của anh, trước mặt mọi người không thể không nể mặt. Cô không cố đẩy anh nữa, hàm răng khép chặt bày tỏ sự cự tuyệt của mình. Đầu lưỡi An Diệc Văn mấy lần cố gắng công phá, nhưng cuối cùng vẫn đành từ bỏ, chỉ là vẫn ngậm môi cô tỉ mỉ mút, không chịu buông ra.
Sau khi kết thúc, thừa dịp mọi người về hết, Bùi anh lôi lôi kéo kéo An Diệc Văn vào phòng nhỏ trong phòng vệ sinh nữ, sau khi tiến vào không nói hai lời liền đá anh một phát.
Ba Bùi Anh là quân nhân, một đá này cô dùng hết sức lực, đau đến nỗi An Diệc Văn ai u một tiếng ôm bắp chân gào thét.
"Còn dám kêu đau?" Bùi Anh làm bộ muốn tiếp tục đá, "Ai cho anh hôn em, hả? Người nào cho anh mượn lá gan vậy dám chiếm tiện nghi của em, chiếm tiện nghi của em!"
Cô vừa xấu hổ vừa tức, đấm đá bừa bãi trên lưng An Diệc Văn, bỗng dưng bị anh bắt lấy cổ tay. Bùi Anh sợ hết hồn, theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, "Buông tay!"
"Anh Tử, " An Diệc Văn thở một hơi thật sâu, "Anh nghiêm túc. . . . . . . Này, tối nay là anh đã quá đường đột. Thật xin lỗi." Anh thuận thế kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Anh thật sự rất thích em, làm bạn gái của anh đi, chúng ta, nếu em đồng ý. . . . . ." Giọng nói của anh có chút run rẩy, "Sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn. Nếu em phải trở về Trung Quốc, anh sẽ về với em."
Mặt Bùi Anh dán ngực anh, ở trong ngực anh lòng cô vô cùng rối loạn, ngay sau đó cô sợ hết hồn hết vía. Thậm chí cô có chút kinh hoảng đẩy anh ra, "Anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ."
Cô mở cánh cửa bên cạnh ra, cướp đường mà chạy.
An Diệc Bác đang chờ ở cửa chính, thấy vẻ mặt mệt mỏi của em trai, vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Không có việc gì, anh cần em."
Khóe miệng An Diệc Văn nâng lên một nụ cười: "Anh, cô ấy còn chưa cho em câu trả lời chắc chắn. . . . . . . Em có lòng tin. Nhất định Anh Tử có thể cảm nhận được sự chân thành của em." Anh nhìn Nam Tĩnh, nụ cười sâu hơn, "Anh thấy đúng không, anh Nam Tử."
Bữa tiệc sinh nhật này kết thúc trong không khí kỳ dị, chuyện tốt duy nhất đó là Nhập Hồng đã nói với An Diệc Văn, quyết định chuyển tới phòng trọ của An Diệc Bác. An Diệc Bác cũng buồn phiền, anh liền hóa buồn phiền thành tinh lực dùng trên giường, trừng phạt Nhập Hồng đủ đường.
Sau đó anh ta lại tiếp tục rầu rỉ, nửa nằm ở trên giường hút thuốc. Sau khi thiếp đi một lúc, Nhập Hồng tỉnh lại co rụt người vào trong chăn, che lỗ mũi: "Tắt thuốc lá đi, khó ngửi lắm."
An Diệc Bác không tình nguyện dập thuốc, lần nữa nằm xuống, đôi tay xoa nắn cơ thể Nhập Hồng, "Em nói bây giờ nên làm gì?"
"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là Anh Tử thích người nào thì ở bên người đó, không thể ép cuộc cô ấy." Nhập Hồng suy nghĩ một chút, "Thật ra thì Diệc Văn và Anh Tử rất xứng đôi, cũng nghe thấy cùng anh tử còn rất xứng , tính tình cũng có thể bù đắp cho nhau. Anh Tử tính tình không tốt lắm, thì phải tìm người có thể chịu được cô ấy."
"Nếu cô ấy thích Diệc Văn thì tốt rồi. Diệc Văn rất cứng đầu, Diệc Vũ đã như vậy, anh không thể để cho đứa em này cũng có chuyện." An Diệc Bác ít khi thể hiện tâm tình yếu ớt như vậy.
Nhập Hồng an ủi anh ta: "Anh nghĩ quá nghiêm trọng thì phải?"
An Diệc Bác lắc đầu một cái, "Em không biết đâu,khi còn bé Diệc Văn tự bế, sau khi cha mẹ anh qua đời, có một đoạn thời gian cậu ấy ngay cả nói chuyện cũng không nói. Ai!"
Nhập Hồng nghe thấy tiếng thở dài này của anh ta thì trong lòng ê ẩm, xoay người ôm lấy anh ta, mười ngón tay mềm mại xoa nhẹ thắt lưng gầy gò rắn chắc của anh ta, đưa lên giúp anh xoa bóp sống lưng, dịu dàng an ủi: "Không có việc gì. Anh đã làm rất tốt rồi."
An Diệc Bác xoay người lại đè Nhập Hồng xuống dưới lần nữa, "A Hồng, em thật tốt." Chóp mũi anh cọ xát dọc theo cổ cô, "Em đối xử với Diệc Văn và Diệc Vũ cũng đều rất tốt........Chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi."
Nhập Hồng chủ động mở hai chân ra, để cho anh tiến vào, hai cánh tay ôm cổ của anh, nhỏ giọng nói: "Ừ."
Lúc Bùi Anh nằm trên giường trong phòng ngủ thì đầu óc vẫn còn loạn cào cào. Ông trời biết rất rõ rằng, cô đối với An Diệc Văn, cho tới bây giờ chưa từng có loại tâm tư kia. Chỉ là nhìn anh có vẻ điềm đạm, vẫn luôn coi anh như em trai.
Sau nửa đêm, bên ngoài trời mưa to, tiếp đó sấm nổ cùng với tia chớp. Bùi Anh đứng dậy đi đóng cửa sổ, lại phát hiện có người đứng dưới lầu.
Mượn ánh sáng tia chớp, cô thấy được rõ ràng mặt mũi của người đó, vậy mà lại là Nam Tĩnh!
Đầu óc Bùi Anh nóng lên, hướng về phía anh hô một tiếng: "Đừng động!"
Cô chạy xuống lầu, cắm đầu nhào vào trong ngực người đàn ông toàn thân đều là nước.
Nam Tĩnh ôm lấy eo cô, nước mưa từ lông mi của anh chảy xuống, tiếng sấm ầm ầm biến mất, "Em đừng có hối hận."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook