Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
-
Chương 5: Vết thương
Một năm kia đã trở
thành nỗi ám ảnh trong ký ức của An Nhiên…..khiến cô không bao giờ còn
hi vọng mong chờ mùa đông đến nữa. Tất cả những ấm áp cùng tốt đẹp cũng
bởi vì Bùi Anh mất đi mà ngưng kết thành đau khổ lạnh lẽo, bắt đầu càng
tốt đẹp, thì kết thúc lại càng thê thảm, càng khiến người ta không có
cách nào để tiếp nhận.
Ông cụ nhà họ Nam cũng ở đây, được mọi người dìu để tham gia tang lễ của Bùi Anh, đến khi biết được bà xảy ra tai nạn giao thông cùng với An Diệc Văn, vẻ đau đớn trên khuôn mặt ông nhất thời được thay thế bởi sự giận giữ: "Báo ứng! Cho tới bây giờ cô ta vẫn cùng thằng hai nhà họ An dây dưa không rõ!" Ông quơ múa cây gậy, ra sức đánh lên xe lăn mà An Diệc Văn đang ngồi đi đưa tiễn.
Nhà họ An cùng nhà họ Nam có giao tình rất tốt , những đời trước hai nhà đều cùng nhau đặt chân ở nước Mĩ làm ăn, ông bà của An Nhiên mất sớm, ông cụ Nam cơ hồ coi ba anh em nhà họ Nam như con đẻ của mình. Vô luận ông cụ Nam có mắng chửi như thế nào, An Diệc Văn cũng đành cúi đầu cam chịu.
Nam Tịch Tuyệt tức giận nhìn ông nội cùng cha mình: "Mẹ cũng chết rồi, các người còn không tin bà!" Anh đem chiếc áo len mà mình phát hiện được trong lúc thu dọn di vật của mẹ ném vào trong ngực Nam Tĩnh, "Mẹ vẫn mong đợi cha tới. Mẹ đã chết rồi, cha còn không dám nói giúp mẹ một câu, con không hiểu nổi cha!"
Ông cụ Nam đập một trượng vào phía sau đầu gối Nam Tịch Tuyệt, tức giận nói: "Con cháu bất hiếu, lại dám nói chuyện với người lớn như vậy! Không có nhà họ Nam ta che chở, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Ông cụ Nam xuống tay rất độc ác, Nam Tịch Tuyệt liền trực tiếp quỳ gối trên tuyết.
Tro cốt của Bùi Anh được an bày tại nghĩa trang trong thành phố, ngày đưa tang đó, trời quang đãng tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên mặt đất vẫn còn đọng lại một lớp tuyết rất dày.
Cái áo len màu xám bạc từ trên người Nam Tĩnh lăn xuống nền tuyết, Nam Tĩnh chậm rãi khom lưng nhặt nó lên. Áo len còn chưa đan xong, vẫn còn thiếu một nửa tay áo, sợi chỉ nơi đó vẫn còn nguyên được buộc lại, phía trên có hai chữ: A Tĩnh.
An Nhiên vẫn sốt cao không giảm, được An Diệc Bác cõng đi, nhìn thấy một màn như vậy, giùng giằng muốn trèo xuống, khóc to nói: "Không được đánh anh, đều là lỗi của con. Con không nên ngủ. . . . . . !"
"Nhiên Nhiên ngoan, không khóc không khóc." Nhập Hồng vội vàng an ủi cô: "Nghe lời, Nam ca ca của con không có việc gì."
Sau khi tổ chức tang lễ xong, nhà họ Nam đem bệnh viện chữa trị cho Bùi Anh kiện lên tòa án, sau khi lấy được bồi thường, sau một năm ngắn ngủi bệnh viện kia bị phá sản phải đóng cửa. Hai năm sau, bác sĩ phụ trách của Bùi Anh cùng y tá trực đêm hôm đó đã bỏ trốn, cảnh sát khi lục soát trong nhà hai người đó đã tìm được một khoản tiền lớn, theo điều tra kết luận là do tham ô mà có. Kết án là vì tiền bạc mà phạm tội giết người, phát lệnh truy nã toàn quốc.
Bởi vì An Diệc Văn cự tuyệt tiếp nhận trị liệu, đùi phải bị tàn tật suốt đời, chỉ những ngày lễ, ngày tết ông mới về thăm nhà một chút, còn lại tất cả thời gian đều giam mình trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu khoa học, hơn nữa còn không chịu tiếp nhận khám bệnh bất kì lần nào nữa.
Lúc trước Nam Tĩnh đi thăm mẹ vợ, bà lão cả đầu đã bạc trắng, ông có đưa một khoản tiền lớn sau đó dặn dò em trai của Bùi Anh chăm sóc thật tốt cho bà.
An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt theo người lớn cùng nhau quay trở về Mĩ. Trước khi đi, lúc tờ mờ sáng An Nhiên đã lén đi ra ngoài, cô quỳ trước phần mộ của Bùi Anh nói xin lỗi, bị Nam Tịch Tuyệt phát hiện.
Hai mắt của anh đỏ bừng, tâm tình cũng đã bình phục rất nhiều. Anh kéo cô đứng dậy , khom lưng phủi đám tuyết bẩn trên đầu gối của cô. An Nhiên ôm lấy anh nói: "Thật xin lỗi!"
Nam Tịch Tuyệt vuốt tóc của cô, thanh âm khàn khàn: "Thật xin lỗi, ngày đó anh không nên đẩy em. Không phải lỗi của em."
Nghe anh nói như vậy, An Nhiên khóc càng lớn tiếng hơn.
Anh không có gì nữa, chỉ khe khẽ đẩy cô ra, xoay người rời đi.
Anh càng lúc càng đi xa, An Nhiên ý thức được, cô và anh không trở về như xưa được nữa. . . . . .
Đã từng, An Nhiên cho là thời gian hai năm ở Trung Quốc là khoảng thời gian khổ cực nhất của cô, không có cách gì có thể trải qua, nhưng sau khi trở về, cô mới phát hiện ra mình nhớ nhung khoảng thời gian đó bao nhiêu, ấm áp mà tốt đẹp biết nhường nào.
Bùi Anh là giáo viên nên ngày nghỉ cũng giống như An Nhiên. Trong lúc nghỉ hè, mỗi khi gần tối, bà đều mang theo bọn họ đi bắt ve sầu, hơn nữa còn không thèm để ý đến tiếng hét chói tai của An Nhiên mà đem những con ngọ nguậy đó đi ngâm dưa muối, sau đó lại đem chúng chiên một lượt nữa.
Khi đi nhà trẻ Bùi Anh cho phép cô mặc quần nhỏ có phần mông cong lên được in hình hoạt hình, những lúc cô phạm sai lầm thì Bùi Anh sẽ không hề tuân theo chủ nghĩa nhân đạo mà dùng các cách xử phạt về thể xác đối với cô, giữa mùa đông sẽ némcô ra ngoài cửa bắt chạy bộ, thời điểm cô khóc, Nam Tịch Tuyệt đều sẽ dùng bánh bao hấp để dỗ cô...
Trong học viện âm nhạc dành riêng cho nữ sinh ở nước Mĩ đang vang lên những tiếng hát trong trẻo của các nữ sinh . Hai tay An Nhiên vung vẩy ở trước ngực chỉ huy toàn đội dương cầm, vẻ mặt thầm oán lão hiệu trưởng, rõ ràng là khúc nhạc vui vẻ, nhưng cô lại làm ra vẻ mặt băng bó khó chịu.
Mỗi buổi chiều hôm thứ sáu đều sẽ có cán bộ của ngành giáo dục và người đứng đầu học viện âm nhạc đến giám sát, trường học vì để nhận được nhiều tiền hỗ trợ hơn, lần nào cũng biểu hiện hết mình. An Nhiên cùng các bạn học của cô đều được chải đầu kiểu công chúa, mặc váy màu trắng dài đến đầu gối, giày da màu đen được sơn bóng, hóa trang thành một đám thiên sứ đáng yêu.
Hàng xóm của Bùi Anh nói đúng, giọng hát của An Nhiên cực kỳ tuyệt vời , hôm nay cô đã 16 tuổi, thanh âm trổ mã thành thục, được phụ đạo thêm một chút liền có thể hát rất khá.
Vừa hát xong, dưới khán đài trong dự liệu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vẻ mặt hiệu trưởng tươi cười đi lên sân khấu nói lời cảm ơn, An Nhiên cùng bạn thân của cô Nam Cung Yến ngồi nghỉ ngơi ở hàng ghế phía sau.
Nam Cung Yến là sau khi cô trở lại mới quen biết. Hai người đều là người gốc Hoa, lại học chung một lớp, tự nhiên sẽ chơi với nhau rồi.
Nam Cung Yến đang uốn éo người cùng một học sinh nam ngồi phía sau cô nói chuyện phiếm, hai người khí thế bừng bừng thảo luận cuộc hẹn sắp tới sẽ đi chơi những gì .
Diện mạo Nam Cung Yến xinh đẹp động lòng người, đường nét khuôn mặt tinh sảo mà rõ ràng, cô lớn hơn một tuổi so với An Nhiên, thân thể trổ mã lại càng thành thục hơn, ở trong mắt người phương Tây, chính là mỹ nữ phương đông chính hiệu, người theo đuổi rất đông, mà cô đổi bạn trai cũng giống như kiểu cưỡi ngựa xem hoa. So với cô ấy, An Nhiên cảm giác mình lại giống như một học sinh ngoan, thẹn thùng mà lại khéo léo.
Có một bác gái mập ngồi ở phía sau An Nhiên đang nói chuyện với Nam Cung Yến, khen ngợi: "Các cháu hát rất hay, bác phảng phất như nghe được một bài thơ cổ. Trường nữ sinh quả nhiên là danh bất hư truyền."
Nam Cung Yến giảo hoạt đảo con mắt xinh đẹp: "Danh bất hư truyền, bác chỉ cái gì?"
Ánh mắt của bác gái mập trìu mến liếc nhìn cả nhóm các cô ăn mặc ngoan ngoãn như những thiếu nữ: "Thanh thuần mà thánh thiện, tác phong trường học các cháu rất nghiêm chỉnh, trường học bên ngoài không thể so được."
"Ý bác là nói cái này sao?" Nam Cung Yến vừa nói xong, lôi kéo cái nơ con bớm trên cổ người bạn trai mới quen, khiến cho hắn nghiêng người, hai người nhiệt liệt hôn môi.
Sắc mặt bác gái mập đại biến, nhanh chóng làm dấu hình chữ thập trước ngực.
Sau một lúc, An Nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ bả vai của mình, cô luôn ghét cùng người khác tiếp xúc thân thể, vẻ mặt không vui nhíu mày quay đầu lại.
Bác gái vừa rồi lấy tay che mặt, giọng nói rất nhỏ tỏ vẻ đồng cảm nói với An Nhiên: "Trường học các cháu mặc dù tổng thể không tệ, nhưng vẫn là không hài hòa về mặt âm tiết." Nói xong ánh mắt liền chuyển về phía trên người Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến hứng thú hướng An Nhiên nháy nháy mắt.
An Nhiên đem váy trắng vén lên tháo chiếc ghim ở ngang eo ra, làm lộ ra quần thể thao ngắn ở bên trong: "Không hài hòa âm tiết, bác là chỉ Johnny len lén cắn thuốc, Viviane là Lace, hay Shary luôn cùng đàn ông bất hòa lên giường? Hay chính là Khải Sắt Lâm mỗi lần làm yêu đều không cho đối phương mang bao?"
"Thượng Đế phù hộ!" Bác mập kinh hoảng nhỏ giọng hô, "Các người đều là ma quỷ." Bà lại làm ra hình chữ thập nhưng chữ thập lần này lại xê dịch đến những vị trí khác rồi.
Nam Cung Yến dùng vai đụng đụng cô, cười xấu xa nói: "Không tôn trọng bề trên!"
An Nhiên nâng cánh tay lên đặt ở trên vai cô: "Yến tử, tớ chịu đựng nơi này đủ rồi, chúng ta chuyển trường đi."
"Được!" Nam Cung Yến hưng phấn mở to mắt, "Cậu muốn chuyển đến đâu?"
"Trường trung học Phục Chúc."
Nam Cung Yến liếm liếm đôi môi, bộ dạng giống như một Tiểu Ma Nữ: "Bên kia có nhiều trai đẹp hơn."
An Nhiên ném cho cô cái gương của mình: "Phấn cũng đều bị ăn hết, xấu xí!"
Sau khi tan học, An Nhiên cùng Nam Cung Yến đi thay quần áo.
Vóc dáng An Nhiên cũng khá cao, cô ở trước gương không ngừng so sánh bên phải với bên trái của mình, lấy tay nắn nắn bộ ngực non nớt, bất mãn nói thầm: "Thế nào còn nhỏ như vậy?"
Nam Cung Yến đang trang điểm lại, cũng không ngẩng đầu lên: "Theo như tiêu chuẩn của xử nữ về căn nặng, đã không nhỏ."
An Nhiên đã cao đến một mét bảy rồi, nhưng ngực và mông lại rõ ràng không mượt mà đầy đặn bằng Nam Cung Yến, đối với chuyện này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
An Nhiên đội mũ, cầm chìa khóa xe đạp lên, hỏi Nam Cung Yến: "Cậu không phải về sao?"
Nam Cung Yến nhìn cô nhướng lông mày: "Người ta buổi tối còn có hẹn."
An Nhiên run rẩy nổi da gà mở cửa đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, âm thanh của Nam Cung Yến vẫn còn đuổi theo cô: "Nhớ phải bao che giúp tớ! Đừng cho là tớ không biết suy nghĩ của cậu, vì học viện âm nhạc của chúng ta gần học viện y khoa nên cậu mới đến học, người ta vừa mới chuyển đi học MBA, cậu liền lập tức đi theo, khinh bỉ cậu. . . . . . !"
An Nhiên thích đi xe đạp, so với việc ngồi xe thoải mái tự tại hơn nhiều. Trên đường không có người nhiều,cô đạp thật nhanh, lúc vượt qua khúc quanh, thiếu chút nữa đụng vào một chiếc xe Lincoln dừng ở ven đường.
Cửa xe mở ra, là bác Trần tài xế của nhà cô, nhìn thấy cô cung kính cúi người 15° theo đúng tiêu chuẩn chào: "Cô chủ."
Nếu bác Trần ở chỗ này, tên đàn ông không được hoan nghênh kia khẳng định cũng ở gần đây. An Nhiên thật nhanh nhảy lên xe chuẩn bị rời đi, lại nghe được một thanh âm lười biếng: "Nhiên Nhiên đi gấp như vậy làm gì chứ?"
Một người đàn ông từ trong cửa hàng bánh ngọt ven đường đi ra, nếu bỏ qua sắc mặt tái nhợt của hắn thì đúng là một mỹ nam. Một tay của hắn đang vòng qua eo của cô gái xinh đẹp trong ngực, tay kia nâng lên một hộp bánh ngọt tinh xảo.
Người này chính là người “anh trai” năm đó bị An Nhiên đẩy xuống hồ bơi— Khâu Thiếu Trạch. Hai người mặc dù có mẹ, nhưng lại có chung một đôi mắt đào hoa giống hệt với cha của bọn họ, cho dù ai nhìn cũng sẽ không hoài nghi giữa bọn họ có liên hệ máu mủ.
An Nhiên cũng là về sau nghe mẹ khóc kể lại mới biết, mẹ Khâu Thiếu Trạch là do bạn bè không thân lắm của An Diệc Bác đưa cho ông làm "Quà tặng" , hai người duy trì đoạn quan hệ nam nữ. Sau đó mẹ của hắn lại đi theo một thương nhân giàu có, cùng An Diệc Bác cắt đứt liên lạc. Mãi cho đến khi An Nhiên năm tuổi, An Diệc Bác từ trong miệng người thương nhân kia biết được chuyện của Khâu Thiếu Trạch, khi hắn vừa được sinh ra, tên thương nhân kia liền biết không phải là con của hắn, người đàn bà kia đương nhiên lại không chút do dự vứt bỏ. Tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong máu của An Diệc Bác, hương khói vẫn nặng hơn tình nghĩa. Ông liền đem Khâu Thiếu Trạch ở cô nhi viện ra ngoài, khi đó hắn đã 10 tuổi, do dinh dưỡng không được đầy đủ trong một thời gian dài khiến các bắp thịt đều teo nhỏ, thể lực thậm chí so ra còn kém hơn An Nhiên.
Những năm này ở An gia hắn được nuôi dưỡng rất tốt, một đầu tóc khô vàng đã trở nên ngăm đen mềm mại, răng miệng vàng khè cũng biến thành trắng noãn chỉnh tề, quả thực là thay da đổi thịt.
An Nhiên sau khi trở lại, vẫn luôn tránh tiếp xúc với Khâu Thiếu Trạch. Người này lòng dạ biến thái đến mức khó có thể tưởng tượng được. Ra cửa quá mười bước là phải ngồi xe, chiếc xe Lincoln kia chính là do An Diệc Bác cấp riêng cho hắn. Có lẽ là khi còn bé sợ nghèo, cho nên hắn đối với vật phẩm xa xỉ có sự yêu thích cuồng nhiệt, hơn nữa lại thích mặc đồ trắng, từ đầu đến chân, hơn nữa sắc mặt quanh năm tái nhợt, quả thật giống như là Vampire ( quỷ hút máu).
Đối với thái độ hờ hững của An Nhiên, Khâu Thiếu Trạch đã tập mãi thành thói quen, hắn nghiêng đầu đối với mỹ nhân trong ngực cười một tiếng: "Hanny, chúng ta đi thôi, đoán chừng Nam tiên sinh đã đến, đến trễ rất không lễ phép."
"Chờ một chút!" An Nhiên từ trên xe bước xuống, để cho bác Trần mở cốp xe, đem xe đạp của cô bỏ vào, không thèm để ý tới ánh mắt chế nhạo của Khâu Thiếu Trạch, đặt mông ngồi vào, "Tôi mỏi chân."
Bên trong nhà hàngTrung Quốc, trong một phòng trang nhã.
An Nhiên có chút thất vọng phát hiện cô đã đến quá sớm, không thể làm gì khác hơn là gọi trước một phần bánh bao hấp để ăn. Vừa ăn vừa cau mày, một chút cũng không thơm.
"Chấm cái này ăn." Khâu Thiếu Trạch đưa cho cô một đĩa nước chấm: "Món ăn Trung Quốc ở đây cũng đã bị tây hóa không ít, còn không bằng được quán ven đường ở trong nước đâu."
An Nhiên nghi ngờ nhìn hắn ngồi ở phía đối diện, Khâu Thiếu Trạch còn nở nụ cười đáng ghét.
An Nhiên luôn cho rằng, buồn cười thì cười, không muốn cười cũng không nên miễn cưỡng! Nhưng Khâu Thiếu Trạch ngoại trừ đối mặt với An Diệc Bác, thì đối với ai cũng đều giương ra nụ cười muốn đánh đòn: môi mỏng vi mân (cái này ta không biết dùng từ gì cho thích hợp nhé cho nên đê nguyên bản gốc), khóe miệng nâng lên có chút mỉa mai.
Bạn gái xinh đẹp của hắn nghiêng người tặng hắn một nụ hôn: "Thiếu Trạch, anh thật là dịu dàng."
An Nhiên cười lạnh một tiếng, nhặt một cái bánh bao hấp, cắn một chút, chấm một ít nước chấm trong đĩa say sưa bỏ vào trong miệng.
Dịu dàng? Đợi cô ta bị Khâu Thiếu Trạch vứt bỏ không chút do dự, khóc cũng không có chỗ mà khóc, hơn nữa còn mang theo một chút tiếng xấu, Khâu Thiếu Trạch ở trên giường có chút sở thích đặc biệt, không phải người phụ nữ bình thường có thể chịu đựng được.
Bánh bao hấp nhập khẩu, một cỗ vị cay mãnh liệt từ lưỡi lan lên, An Nhiên ho khan, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt từng giọt lớn rơi ra.
Khâu Thiếu Trạch săn sóc đưa cho cô một chén nước: "Xin lỗi, anh quên không nhắc em, bên trong có một chút hạt tiêu xanh, không sao chứ."
Nước ấm, uống vào làm đầu lưỡi càng thêm nóng hừng hực. An Nhiên lau lau nước mắt, căm tức nhìn hắn. Đồng thời lần nữa chửi mình không chịu nhớ cho tốt, đồ của hắn đưa cho, ngàn vạn lần không được đụng!
Ban đầu khi mới trở về, bao nhiêu thương cảm, để cho cô mơ hồ quên nơi này còn có cái gọi là "anh trai" . Nhưng hiển nhiên lá gan của hắn đã tăng lên không ít, lại dám lên tiếng khiêu khích với cô. Lại trùng hợp bị Nhập Hồng bắt gặp, cho hắn một bạt tai: "Trong nhà này không phải là nơi mày dương oai."
"Này xin lỗi." Khâu Thiếu Trạch ác độc mà cười.
Nhập Hồng đã từng dặn dò An Nhiên, không nên cùng hắn tiếp xúc quá nhiều. Lúc ấy Khâu Thiếu Trạch từ chối theo họ của An Diệc Bác, khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu cách để che giấu mình cho lắm, ngang nhiên nói với vợ chồng An Diệc Bác rằng: "Các người mỗi lần vừa gọi tôi, sẽ nhớ tới mẹ tôi, cảm giác này chắc hẳn rất tuyệt vời."
Năm ngoái Hạ Thiên, An Nhiên và Nam Cung Yến chạy tới hồ bơi ở cạnh học viện Y khoa. Nam Cung Yến thì dùng dáng người của mình đi quyến rũ trai đẹp, cô một mực đi dạo quanh bờ hồ mà Nam Tịch Tuyệt đang bơi, vắt hết óc nghĩ lý do để anh dạy cô tập bơi. Lại không biết bị người nào đụng ngã xuống hồ.
Lúc ấy cô sâu sắc cảm nhận được cảm giác đáng sợ khi sắp bị chết chìm, đợi đến lúc cô được vớt lên thì đã bất tỉnh nhân sự. Cũng may xung quanh đều là người học y, Nam Tịch Tuyệt làm hô hấp nhân tạo mười mấy phút đồng hồ mới cứu được cô. Mà khi cô tỉnh táo lại liếc nhìn thấy kẻ đang đứng đằng sau đám người chính là Khâu Thiếu Trạch.
Mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng An Nhiên cảm giác được, cô rơi xuống nước có liên quan tới hắn. Nhất là sau khi hắn đến gần cô, cười hỏi: "Em gái, cảm giác sặc nước thế nào?"
Nhớ tới lần đó chết chìm, An Nhiên trong lòng lại có một chút kích động. Dù sao cũng được cùng với Nam Tịch Tuyệt có nụ hôn nóng bỏng kéo dài những 15 phút! Nhưng lại ảo não phát hiện rằng lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo, căn bản không có cảm giác gì thì lập tức thấy buồn bã, hơn nữa cả người cô đều ướt chèm nhẹp, đặc biệt khó coi. . . . . .
Bỏ chén nước xuống, An Nhiên mới cảm giác được cổ họng mình thoải mái hơn một chút. Khâu Thiếu Trạch khốn kiếp, hắn cho cô một vố này, khiến cô chừng mấy ngày không thể luyện hát, thật độc!
Tiếng nhân viên đón khách nhiệt tình lịch sự "Hoan nghênh quý khách" vang lên, An Nhiên không khỏi hóp bụng lại, ngồi thẳng người.
Bùi Anh kiềm giữc"Sinh mạng nặn ra" lý luận, cho rằng "Cong cột sống sẽ làm cho người ta có không khí trầm lặng, phải thông qua việc buộc chặt eo đem cột sống đứng cho thẳng đem hết khí chất trong xương mà thể hiện ra" , như vậy mới có thể khiến người ta có sức sống vô hạn.
Đứng thẳng người, hóp bụng nâng mông là yêu cầu tuyệt đối của Bùi Anh đối với bọn họ trong lúc đi bộ .
Nam Tịch Tuyệt đang đi về phía cô, đã một khoảng thời gian không thấy anh, anh giống như lại càng đẹp trai hơn. An Nhiên không chớp mắt nhìn anh chằm chằm. Lúc ở học viện y khoa cô có chạy đi tìm anh, nhìn qua bộ dáng anh mặc áo dài trắng.
Đã quen nhìn hình tượng bác sĩ ôn tồn nhã nhặn của chú hai, lần đầu nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt ăn mặc kiểu đó, cô chỉ che miệng cười khúc khích.
Chỉ là, Nam Tịch Tuyệt học rất vất vả, nhà họ Nam cùng nhà họ An mấy năm này liên lạc lại ít, An Nhiên một năm gặp anh không được mấy lần. Sau lại phát hiện học viện y học gần sát với học viện âm nhạc dành cho nữ sinh, cô liền lấy học tập thanh nhạc làm lý do để chuyển tới bên này, hơn nữa khi biết mọi người trong nhà cự tuyệt cô liền rủ Nam Cung Yến đến học cùng mới được chấp nhận. Chỉ là ở nơi này chưa tới hai năm, Nam Tịch Tuyệt đã tốt nghiệp chính quy, cũng không vào bệnh viện làm việc như trong dự đoán của mọi người, ngược lại chuyển đi học MBA, điều này làm cho An Nhiên không thể hiểu được. Cô nhớ Nam Tịch Tuyệt từng nói qua "Hành y cứu người" mà.
Nam Tịch Tuyệt vừa mới từ trường học ra ngoài, anh còn cầm theo cả máy tính của mình. Một thân tây trang màu đen, thẳng tắp lại đẹp trai.
Chào hỏi đơn giản mấy câu, anh liền ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.
An Nhiên lập tức cảm thấy hối hận. Vì muốn ngồi gần Nam Tịch Tuyệt, cô cố ý ngồi đối diện với Khâu Thiếu Trạch, nhưng như vậy, cô lại không có cách nào nhìn Nam Tịch Tuyệt!
An Nhiên không khách khí ở dưới bàn đá Khâu Thiếu Trạch một cước: "Đổi vị trí cho tôi."
Bạn gái xinh đẹp tích cực đứng lên: "Tôi và cô đổi."
"Không mượn cô." An Nhiên liếc cô ta một cái, từ lúc Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống, ánh mắt của cô ta vẫn luôn dính lên người anh, thật muốn đem tất cả cúc áo sơ mi của anh cài lại thật chặt.
"Thật xin lỗi, anh Nam, em gái tôi. . . . . ." Vẻ mặt Khâu Thiểu Trạch giả bộ áy náy: "Đều là người trong nhà ."
Nam Tịch Tuyệt cúi đầu uống một hớp trà: "Không có việc gì."
Sau khi đổi xong vị trí, Khâu Thiếu Trạch nâng chén kính Nam Tịch Tuyệt: "Anh Nam, hợp tác vui vẻ." Nam Tịch Tuyệt liếc nhìn An Nhiên, do dự một chút, vẫn uống một hơi cạn sạch.
An Nhiên chỉ thấy cổ ngưa ngứa, mặt cũng ngứa, đưa tay gãi gãi, tiếp tục chống cằm nhìn. Ngược lại sắc mặt Nam Tịch Tuyệt lại khác thường, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang gãi loạn của cô: "Em đã ăn cái gì?"
"À?" An Nhiên sửng sốt, lúc này mới chú ý tới trên cánh tay mình đều là những chấm đỏ.
Bạn gái Khâu Thiếu Trạch đưa cho cô một cái gương nhỏ hay dùng để trang điểm, cô nhìn mặt mình trong gương, cả một vùng đỏ lan trên mặt!
An Nhiên kêu khẽ một tiếng che mặt lại, thật xấu xí! Cô vốn cố ý nuôi tóc dài, mỗi ngày đều tỉ mỉ bảo dưỡng. Tự cảm thấy là hình tượng của mình cũng không tệ lắm khi đi gặp anh, lần này thật đúng là gặp phải kẻ tiểu nhân! Cô phẫn hận giẫm Khâu Thiếu Trạch một phát, người này tuyệt đối là cố ý, hắn rõ ràng biết cô bị dị ứng với hạt tiêu!
Nam Tịch Tuyệt nếm thử thức ăn trên bàn, đến khi thử đĩa nước chấm kia, lạnh lùng nói: "Em ăn hạt tiêu làm gì? Đã quên lần đó dặn dò em rồi sao?"
An Nhiên uất ức che mặt. Khâu Thiếu Trạch kêu khẽ một tiếng: "Nhiên Nhiên không thể ăn cái này? Là lỗi của tôi. . . . . . . Bọn tôi vẫn còn có việc, anh Nam không phiền khi đưa em gái của tôi đến bệnh viện một chuyến chứ?"
Hắn nói như là một chuyện hiển nhiên, Nam Tịch Tuyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, Khâu Thiếu Trạch vô tội nhún nhún vai.
Nam Tịch Tuyệt dẫn An Nhiên đi bệnh viện, cầm thuốc, liền muốn đưa cô về nhà.
"Em không muốn trở về." An Nhiên ăn vạ lôi kéo anh: "Đã rất lâu em không đến nhà anh rồi, em đến nhà anh chơi được không?"
Khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ ửng, lại còn ngửa mặt nên làm làm nũng, Nam Tịch Tuyệt khóe miệng giật giật, cuối cùng không nhịn được, cười khẽ một tiếng. Giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô: "Hiện tại anh không ở nhà, có thời gian mới về đó thôi."
"Vậy thì đến chỗ của anh đi!" An Nhiên nhất quyết không tha: "Anh mỗi lần đều nói để khi nào có thời gian, cho đến bây giờ cũng chưa thực hiện được. Vậy hôm nay đi." Cô hối hận sờ sờ khuôn mặt mình: "Em mà trở về với dáng vẻ này, mẹ em khẳng định lại đau lòng cho xem."
Nam Tịch Tuyệt suy nghĩ một chút: "Được rồi. Chỉ là sau khi ăn cơm tối xong phải lập tức về nhà."
"Ừ." An Nhiên không ngừng gật đầu liên tục.
Ông cụ nhà họ Nam cũng ở đây, được mọi người dìu để tham gia tang lễ của Bùi Anh, đến khi biết được bà xảy ra tai nạn giao thông cùng với An Diệc Văn, vẻ đau đớn trên khuôn mặt ông nhất thời được thay thế bởi sự giận giữ: "Báo ứng! Cho tới bây giờ cô ta vẫn cùng thằng hai nhà họ An dây dưa không rõ!" Ông quơ múa cây gậy, ra sức đánh lên xe lăn mà An Diệc Văn đang ngồi đi đưa tiễn.
Nhà họ An cùng nhà họ Nam có giao tình rất tốt , những đời trước hai nhà đều cùng nhau đặt chân ở nước Mĩ làm ăn, ông bà của An Nhiên mất sớm, ông cụ Nam cơ hồ coi ba anh em nhà họ Nam như con đẻ của mình. Vô luận ông cụ Nam có mắng chửi như thế nào, An Diệc Văn cũng đành cúi đầu cam chịu.
Nam Tịch Tuyệt tức giận nhìn ông nội cùng cha mình: "Mẹ cũng chết rồi, các người còn không tin bà!" Anh đem chiếc áo len mà mình phát hiện được trong lúc thu dọn di vật của mẹ ném vào trong ngực Nam Tĩnh, "Mẹ vẫn mong đợi cha tới. Mẹ đã chết rồi, cha còn không dám nói giúp mẹ một câu, con không hiểu nổi cha!"
Ông cụ Nam đập một trượng vào phía sau đầu gối Nam Tịch Tuyệt, tức giận nói: "Con cháu bất hiếu, lại dám nói chuyện với người lớn như vậy! Không có nhà họ Nam ta che chở, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Ông cụ Nam xuống tay rất độc ác, Nam Tịch Tuyệt liền trực tiếp quỳ gối trên tuyết.
Tro cốt của Bùi Anh được an bày tại nghĩa trang trong thành phố, ngày đưa tang đó, trời quang đãng tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên mặt đất vẫn còn đọng lại một lớp tuyết rất dày.
Cái áo len màu xám bạc từ trên người Nam Tĩnh lăn xuống nền tuyết, Nam Tĩnh chậm rãi khom lưng nhặt nó lên. Áo len còn chưa đan xong, vẫn còn thiếu một nửa tay áo, sợi chỉ nơi đó vẫn còn nguyên được buộc lại, phía trên có hai chữ: A Tĩnh.
An Nhiên vẫn sốt cao không giảm, được An Diệc Bác cõng đi, nhìn thấy một màn như vậy, giùng giằng muốn trèo xuống, khóc to nói: "Không được đánh anh, đều là lỗi của con. Con không nên ngủ. . . . . . !"
"Nhiên Nhiên ngoan, không khóc không khóc." Nhập Hồng vội vàng an ủi cô: "Nghe lời, Nam ca ca của con không có việc gì."
Sau khi tổ chức tang lễ xong, nhà họ Nam đem bệnh viện chữa trị cho Bùi Anh kiện lên tòa án, sau khi lấy được bồi thường, sau một năm ngắn ngủi bệnh viện kia bị phá sản phải đóng cửa. Hai năm sau, bác sĩ phụ trách của Bùi Anh cùng y tá trực đêm hôm đó đã bỏ trốn, cảnh sát khi lục soát trong nhà hai người đó đã tìm được một khoản tiền lớn, theo điều tra kết luận là do tham ô mà có. Kết án là vì tiền bạc mà phạm tội giết người, phát lệnh truy nã toàn quốc.
Bởi vì An Diệc Văn cự tuyệt tiếp nhận trị liệu, đùi phải bị tàn tật suốt đời, chỉ những ngày lễ, ngày tết ông mới về thăm nhà một chút, còn lại tất cả thời gian đều giam mình trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu khoa học, hơn nữa còn không chịu tiếp nhận khám bệnh bất kì lần nào nữa.
Lúc trước Nam Tĩnh đi thăm mẹ vợ, bà lão cả đầu đã bạc trắng, ông có đưa một khoản tiền lớn sau đó dặn dò em trai của Bùi Anh chăm sóc thật tốt cho bà.
An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt theo người lớn cùng nhau quay trở về Mĩ. Trước khi đi, lúc tờ mờ sáng An Nhiên đã lén đi ra ngoài, cô quỳ trước phần mộ của Bùi Anh nói xin lỗi, bị Nam Tịch Tuyệt phát hiện.
Hai mắt của anh đỏ bừng, tâm tình cũng đã bình phục rất nhiều. Anh kéo cô đứng dậy , khom lưng phủi đám tuyết bẩn trên đầu gối của cô. An Nhiên ôm lấy anh nói: "Thật xin lỗi!"
Nam Tịch Tuyệt vuốt tóc của cô, thanh âm khàn khàn: "Thật xin lỗi, ngày đó anh không nên đẩy em. Không phải lỗi của em."
Nghe anh nói như vậy, An Nhiên khóc càng lớn tiếng hơn.
Anh không có gì nữa, chỉ khe khẽ đẩy cô ra, xoay người rời đi.
Anh càng lúc càng đi xa, An Nhiên ý thức được, cô và anh không trở về như xưa được nữa. . . . . .
Đã từng, An Nhiên cho là thời gian hai năm ở Trung Quốc là khoảng thời gian khổ cực nhất của cô, không có cách gì có thể trải qua, nhưng sau khi trở về, cô mới phát hiện ra mình nhớ nhung khoảng thời gian đó bao nhiêu, ấm áp mà tốt đẹp biết nhường nào.
Bùi Anh là giáo viên nên ngày nghỉ cũng giống như An Nhiên. Trong lúc nghỉ hè, mỗi khi gần tối, bà đều mang theo bọn họ đi bắt ve sầu, hơn nữa còn không thèm để ý đến tiếng hét chói tai của An Nhiên mà đem những con ngọ nguậy đó đi ngâm dưa muối, sau đó lại đem chúng chiên một lượt nữa.
Khi đi nhà trẻ Bùi Anh cho phép cô mặc quần nhỏ có phần mông cong lên được in hình hoạt hình, những lúc cô phạm sai lầm thì Bùi Anh sẽ không hề tuân theo chủ nghĩa nhân đạo mà dùng các cách xử phạt về thể xác đối với cô, giữa mùa đông sẽ némcô ra ngoài cửa bắt chạy bộ, thời điểm cô khóc, Nam Tịch Tuyệt đều sẽ dùng bánh bao hấp để dỗ cô...
Trong học viện âm nhạc dành riêng cho nữ sinh ở nước Mĩ đang vang lên những tiếng hát trong trẻo của các nữ sinh . Hai tay An Nhiên vung vẩy ở trước ngực chỉ huy toàn đội dương cầm, vẻ mặt thầm oán lão hiệu trưởng, rõ ràng là khúc nhạc vui vẻ, nhưng cô lại làm ra vẻ mặt băng bó khó chịu.
Mỗi buổi chiều hôm thứ sáu đều sẽ có cán bộ của ngành giáo dục và người đứng đầu học viện âm nhạc đến giám sát, trường học vì để nhận được nhiều tiền hỗ trợ hơn, lần nào cũng biểu hiện hết mình. An Nhiên cùng các bạn học của cô đều được chải đầu kiểu công chúa, mặc váy màu trắng dài đến đầu gối, giày da màu đen được sơn bóng, hóa trang thành một đám thiên sứ đáng yêu.
Hàng xóm của Bùi Anh nói đúng, giọng hát của An Nhiên cực kỳ tuyệt vời , hôm nay cô đã 16 tuổi, thanh âm trổ mã thành thục, được phụ đạo thêm một chút liền có thể hát rất khá.
Vừa hát xong, dưới khán đài trong dự liệu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vẻ mặt hiệu trưởng tươi cười đi lên sân khấu nói lời cảm ơn, An Nhiên cùng bạn thân của cô Nam Cung Yến ngồi nghỉ ngơi ở hàng ghế phía sau.
Nam Cung Yến là sau khi cô trở lại mới quen biết. Hai người đều là người gốc Hoa, lại học chung một lớp, tự nhiên sẽ chơi với nhau rồi.
Nam Cung Yến đang uốn éo người cùng một học sinh nam ngồi phía sau cô nói chuyện phiếm, hai người khí thế bừng bừng thảo luận cuộc hẹn sắp tới sẽ đi chơi những gì .
Diện mạo Nam Cung Yến xinh đẹp động lòng người, đường nét khuôn mặt tinh sảo mà rõ ràng, cô lớn hơn một tuổi so với An Nhiên, thân thể trổ mã lại càng thành thục hơn, ở trong mắt người phương Tây, chính là mỹ nữ phương đông chính hiệu, người theo đuổi rất đông, mà cô đổi bạn trai cũng giống như kiểu cưỡi ngựa xem hoa. So với cô ấy, An Nhiên cảm giác mình lại giống như một học sinh ngoan, thẹn thùng mà lại khéo léo.
Có một bác gái mập ngồi ở phía sau An Nhiên đang nói chuyện với Nam Cung Yến, khen ngợi: "Các cháu hát rất hay, bác phảng phất như nghe được một bài thơ cổ. Trường nữ sinh quả nhiên là danh bất hư truyền."
Nam Cung Yến giảo hoạt đảo con mắt xinh đẹp: "Danh bất hư truyền, bác chỉ cái gì?"
Ánh mắt của bác gái mập trìu mến liếc nhìn cả nhóm các cô ăn mặc ngoan ngoãn như những thiếu nữ: "Thanh thuần mà thánh thiện, tác phong trường học các cháu rất nghiêm chỉnh, trường học bên ngoài không thể so được."
"Ý bác là nói cái này sao?" Nam Cung Yến vừa nói xong, lôi kéo cái nơ con bớm trên cổ người bạn trai mới quen, khiến cho hắn nghiêng người, hai người nhiệt liệt hôn môi.
Sắc mặt bác gái mập đại biến, nhanh chóng làm dấu hình chữ thập trước ngực.
Sau một lúc, An Nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ bả vai của mình, cô luôn ghét cùng người khác tiếp xúc thân thể, vẻ mặt không vui nhíu mày quay đầu lại.
Bác gái vừa rồi lấy tay che mặt, giọng nói rất nhỏ tỏ vẻ đồng cảm nói với An Nhiên: "Trường học các cháu mặc dù tổng thể không tệ, nhưng vẫn là không hài hòa về mặt âm tiết." Nói xong ánh mắt liền chuyển về phía trên người Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến hứng thú hướng An Nhiên nháy nháy mắt.
An Nhiên đem váy trắng vén lên tháo chiếc ghim ở ngang eo ra, làm lộ ra quần thể thao ngắn ở bên trong: "Không hài hòa âm tiết, bác là chỉ Johnny len lén cắn thuốc, Viviane là Lace, hay Shary luôn cùng đàn ông bất hòa lên giường? Hay chính là Khải Sắt Lâm mỗi lần làm yêu đều không cho đối phương mang bao?"
"Thượng Đế phù hộ!" Bác mập kinh hoảng nhỏ giọng hô, "Các người đều là ma quỷ." Bà lại làm ra hình chữ thập nhưng chữ thập lần này lại xê dịch đến những vị trí khác rồi.
Nam Cung Yến dùng vai đụng đụng cô, cười xấu xa nói: "Không tôn trọng bề trên!"
An Nhiên nâng cánh tay lên đặt ở trên vai cô: "Yến tử, tớ chịu đựng nơi này đủ rồi, chúng ta chuyển trường đi."
"Được!" Nam Cung Yến hưng phấn mở to mắt, "Cậu muốn chuyển đến đâu?"
"Trường trung học Phục Chúc."
Nam Cung Yến liếm liếm đôi môi, bộ dạng giống như một Tiểu Ma Nữ: "Bên kia có nhiều trai đẹp hơn."
An Nhiên ném cho cô cái gương của mình: "Phấn cũng đều bị ăn hết, xấu xí!"
Sau khi tan học, An Nhiên cùng Nam Cung Yến đi thay quần áo.
Vóc dáng An Nhiên cũng khá cao, cô ở trước gương không ngừng so sánh bên phải với bên trái của mình, lấy tay nắn nắn bộ ngực non nớt, bất mãn nói thầm: "Thế nào còn nhỏ như vậy?"
Nam Cung Yến đang trang điểm lại, cũng không ngẩng đầu lên: "Theo như tiêu chuẩn của xử nữ về căn nặng, đã không nhỏ."
An Nhiên đã cao đến một mét bảy rồi, nhưng ngực và mông lại rõ ràng không mượt mà đầy đặn bằng Nam Cung Yến, đối với chuyện này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
An Nhiên đội mũ, cầm chìa khóa xe đạp lên, hỏi Nam Cung Yến: "Cậu không phải về sao?"
Nam Cung Yến nhìn cô nhướng lông mày: "Người ta buổi tối còn có hẹn."
An Nhiên run rẩy nổi da gà mở cửa đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, âm thanh của Nam Cung Yến vẫn còn đuổi theo cô: "Nhớ phải bao che giúp tớ! Đừng cho là tớ không biết suy nghĩ của cậu, vì học viện âm nhạc của chúng ta gần học viện y khoa nên cậu mới đến học, người ta vừa mới chuyển đi học MBA, cậu liền lập tức đi theo, khinh bỉ cậu. . . . . . !"
An Nhiên thích đi xe đạp, so với việc ngồi xe thoải mái tự tại hơn nhiều. Trên đường không có người nhiều,cô đạp thật nhanh, lúc vượt qua khúc quanh, thiếu chút nữa đụng vào một chiếc xe Lincoln dừng ở ven đường.
Cửa xe mở ra, là bác Trần tài xế của nhà cô, nhìn thấy cô cung kính cúi người 15° theo đúng tiêu chuẩn chào: "Cô chủ."
Nếu bác Trần ở chỗ này, tên đàn ông không được hoan nghênh kia khẳng định cũng ở gần đây. An Nhiên thật nhanh nhảy lên xe chuẩn bị rời đi, lại nghe được một thanh âm lười biếng: "Nhiên Nhiên đi gấp như vậy làm gì chứ?"
Một người đàn ông từ trong cửa hàng bánh ngọt ven đường đi ra, nếu bỏ qua sắc mặt tái nhợt của hắn thì đúng là một mỹ nam. Một tay của hắn đang vòng qua eo của cô gái xinh đẹp trong ngực, tay kia nâng lên một hộp bánh ngọt tinh xảo.
Người này chính là người “anh trai” năm đó bị An Nhiên đẩy xuống hồ bơi— Khâu Thiếu Trạch. Hai người mặc dù có mẹ, nhưng lại có chung một đôi mắt đào hoa giống hệt với cha của bọn họ, cho dù ai nhìn cũng sẽ không hoài nghi giữa bọn họ có liên hệ máu mủ.
An Nhiên cũng là về sau nghe mẹ khóc kể lại mới biết, mẹ Khâu Thiếu Trạch là do bạn bè không thân lắm của An Diệc Bác đưa cho ông làm "Quà tặng" , hai người duy trì đoạn quan hệ nam nữ. Sau đó mẹ của hắn lại đi theo một thương nhân giàu có, cùng An Diệc Bác cắt đứt liên lạc. Mãi cho đến khi An Nhiên năm tuổi, An Diệc Bác từ trong miệng người thương nhân kia biết được chuyện của Khâu Thiếu Trạch, khi hắn vừa được sinh ra, tên thương nhân kia liền biết không phải là con của hắn, người đàn bà kia đương nhiên lại không chút do dự vứt bỏ. Tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong máu của An Diệc Bác, hương khói vẫn nặng hơn tình nghĩa. Ông liền đem Khâu Thiếu Trạch ở cô nhi viện ra ngoài, khi đó hắn đã 10 tuổi, do dinh dưỡng không được đầy đủ trong một thời gian dài khiến các bắp thịt đều teo nhỏ, thể lực thậm chí so ra còn kém hơn An Nhiên.
Những năm này ở An gia hắn được nuôi dưỡng rất tốt, một đầu tóc khô vàng đã trở nên ngăm đen mềm mại, răng miệng vàng khè cũng biến thành trắng noãn chỉnh tề, quả thực là thay da đổi thịt.
An Nhiên sau khi trở lại, vẫn luôn tránh tiếp xúc với Khâu Thiếu Trạch. Người này lòng dạ biến thái đến mức khó có thể tưởng tượng được. Ra cửa quá mười bước là phải ngồi xe, chiếc xe Lincoln kia chính là do An Diệc Bác cấp riêng cho hắn. Có lẽ là khi còn bé sợ nghèo, cho nên hắn đối với vật phẩm xa xỉ có sự yêu thích cuồng nhiệt, hơn nữa lại thích mặc đồ trắng, từ đầu đến chân, hơn nữa sắc mặt quanh năm tái nhợt, quả thật giống như là Vampire ( quỷ hút máu).
Đối với thái độ hờ hững của An Nhiên, Khâu Thiếu Trạch đã tập mãi thành thói quen, hắn nghiêng đầu đối với mỹ nhân trong ngực cười một tiếng: "Hanny, chúng ta đi thôi, đoán chừng Nam tiên sinh đã đến, đến trễ rất không lễ phép."
"Chờ một chút!" An Nhiên từ trên xe bước xuống, để cho bác Trần mở cốp xe, đem xe đạp của cô bỏ vào, không thèm để ý tới ánh mắt chế nhạo của Khâu Thiếu Trạch, đặt mông ngồi vào, "Tôi mỏi chân."
Bên trong nhà hàngTrung Quốc, trong một phòng trang nhã.
An Nhiên có chút thất vọng phát hiện cô đã đến quá sớm, không thể làm gì khác hơn là gọi trước một phần bánh bao hấp để ăn. Vừa ăn vừa cau mày, một chút cũng không thơm.
"Chấm cái này ăn." Khâu Thiếu Trạch đưa cho cô một đĩa nước chấm: "Món ăn Trung Quốc ở đây cũng đã bị tây hóa không ít, còn không bằng được quán ven đường ở trong nước đâu."
An Nhiên nghi ngờ nhìn hắn ngồi ở phía đối diện, Khâu Thiếu Trạch còn nở nụ cười đáng ghét.
An Nhiên luôn cho rằng, buồn cười thì cười, không muốn cười cũng không nên miễn cưỡng! Nhưng Khâu Thiếu Trạch ngoại trừ đối mặt với An Diệc Bác, thì đối với ai cũng đều giương ra nụ cười muốn đánh đòn: môi mỏng vi mân (cái này ta không biết dùng từ gì cho thích hợp nhé cho nên đê nguyên bản gốc), khóe miệng nâng lên có chút mỉa mai.
Bạn gái xinh đẹp của hắn nghiêng người tặng hắn một nụ hôn: "Thiếu Trạch, anh thật là dịu dàng."
An Nhiên cười lạnh một tiếng, nhặt một cái bánh bao hấp, cắn một chút, chấm một ít nước chấm trong đĩa say sưa bỏ vào trong miệng.
Dịu dàng? Đợi cô ta bị Khâu Thiếu Trạch vứt bỏ không chút do dự, khóc cũng không có chỗ mà khóc, hơn nữa còn mang theo một chút tiếng xấu, Khâu Thiếu Trạch ở trên giường có chút sở thích đặc biệt, không phải người phụ nữ bình thường có thể chịu đựng được.
Bánh bao hấp nhập khẩu, một cỗ vị cay mãnh liệt từ lưỡi lan lên, An Nhiên ho khan, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt từng giọt lớn rơi ra.
Khâu Thiếu Trạch săn sóc đưa cho cô một chén nước: "Xin lỗi, anh quên không nhắc em, bên trong có một chút hạt tiêu xanh, không sao chứ."
Nước ấm, uống vào làm đầu lưỡi càng thêm nóng hừng hực. An Nhiên lau lau nước mắt, căm tức nhìn hắn. Đồng thời lần nữa chửi mình không chịu nhớ cho tốt, đồ của hắn đưa cho, ngàn vạn lần không được đụng!
Ban đầu khi mới trở về, bao nhiêu thương cảm, để cho cô mơ hồ quên nơi này còn có cái gọi là "anh trai" . Nhưng hiển nhiên lá gan của hắn đã tăng lên không ít, lại dám lên tiếng khiêu khích với cô. Lại trùng hợp bị Nhập Hồng bắt gặp, cho hắn một bạt tai: "Trong nhà này không phải là nơi mày dương oai."
"Này xin lỗi." Khâu Thiếu Trạch ác độc mà cười.
Nhập Hồng đã từng dặn dò An Nhiên, không nên cùng hắn tiếp xúc quá nhiều. Lúc ấy Khâu Thiếu Trạch từ chối theo họ của An Diệc Bác, khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu cách để che giấu mình cho lắm, ngang nhiên nói với vợ chồng An Diệc Bác rằng: "Các người mỗi lần vừa gọi tôi, sẽ nhớ tới mẹ tôi, cảm giác này chắc hẳn rất tuyệt vời."
Năm ngoái Hạ Thiên, An Nhiên và Nam Cung Yến chạy tới hồ bơi ở cạnh học viện Y khoa. Nam Cung Yến thì dùng dáng người của mình đi quyến rũ trai đẹp, cô một mực đi dạo quanh bờ hồ mà Nam Tịch Tuyệt đang bơi, vắt hết óc nghĩ lý do để anh dạy cô tập bơi. Lại không biết bị người nào đụng ngã xuống hồ.
Lúc ấy cô sâu sắc cảm nhận được cảm giác đáng sợ khi sắp bị chết chìm, đợi đến lúc cô được vớt lên thì đã bất tỉnh nhân sự. Cũng may xung quanh đều là người học y, Nam Tịch Tuyệt làm hô hấp nhân tạo mười mấy phút đồng hồ mới cứu được cô. Mà khi cô tỉnh táo lại liếc nhìn thấy kẻ đang đứng đằng sau đám người chính là Khâu Thiếu Trạch.
Mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng An Nhiên cảm giác được, cô rơi xuống nước có liên quan tới hắn. Nhất là sau khi hắn đến gần cô, cười hỏi: "Em gái, cảm giác sặc nước thế nào?"
Nhớ tới lần đó chết chìm, An Nhiên trong lòng lại có một chút kích động. Dù sao cũng được cùng với Nam Tịch Tuyệt có nụ hôn nóng bỏng kéo dài những 15 phút! Nhưng lại ảo não phát hiện rằng lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo, căn bản không có cảm giác gì thì lập tức thấy buồn bã, hơn nữa cả người cô đều ướt chèm nhẹp, đặc biệt khó coi. . . . . .
Bỏ chén nước xuống, An Nhiên mới cảm giác được cổ họng mình thoải mái hơn một chút. Khâu Thiếu Trạch khốn kiếp, hắn cho cô một vố này, khiến cô chừng mấy ngày không thể luyện hát, thật độc!
Tiếng nhân viên đón khách nhiệt tình lịch sự "Hoan nghênh quý khách" vang lên, An Nhiên không khỏi hóp bụng lại, ngồi thẳng người.
Bùi Anh kiềm giữc"Sinh mạng nặn ra" lý luận, cho rằng "Cong cột sống sẽ làm cho người ta có không khí trầm lặng, phải thông qua việc buộc chặt eo đem cột sống đứng cho thẳng đem hết khí chất trong xương mà thể hiện ra" , như vậy mới có thể khiến người ta có sức sống vô hạn.
Đứng thẳng người, hóp bụng nâng mông là yêu cầu tuyệt đối của Bùi Anh đối với bọn họ trong lúc đi bộ .
Nam Tịch Tuyệt đang đi về phía cô, đã một khoảng thời gian không thấy anh, anh giống như lại càng đẹp trai hơn. An Nhiên không chớp mắt nhìn anh chằm chằm. Lúc ở học viện y khoa cô có chạy đi tìm anh, nhìn qua bộ dáng anh mặc áo dài trắng.
Đã quen nhìn hình tượng bác sĩ ôn tồn nhã nhặn của chú hai, lần đầu nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt ăn mặc kiểu đó, cô chỉ che miệng cười khúc khích.
Chỉ là, Nam Tịch Tuyệt học rất vất vả, nhà họ Nam cùng nhà họ An mấy năm này liên lạc lại ít, An Nhiên một năm gặp anh không được mấy lần. Sau lại phát hiện học viện y học gần sát với học viện âm nhạc dành cho nữ sinh, cô liền lấy học tập thanh nhạc làm lý do để chuyển tới bên này, hơn nữa khi biết mọi người trong nhà cự tuyệt cô liền rủ Nam Cung Yến đến học cùng mới được chấp nhận. Chỉ là ở nơi này chưa tới hai năm, Nam Tịch Tuyệt đã tốt nghiệp chính quy, cũng không vào bệnh viện làm việc như trong dự đoán của mọi người, ngược lại chuyển đi học MBA, điều này làm cho An Nhiên không thể hiểu được. Cô nhớ Nam Tịch Tuyệt từng nói qua "Hành y cứu người" mà.
Nam Tịch Tuyệt vừa mới từ trường học ra ngoài, anh còn cầm theo cả máy tính của mình. Một thân tây trang màu đen, thẳng tắp lại đẹp trai.
Chào hỏi đơn giản mấy câu, anh liền ngồi xuống bên cạnh An Nhiên.
An Nhiên lập tức cảm thấy hối hận. Vì muốn ngồi gần Nam Tịch Tuyệt, cô cố ý ngồi đối diện với Khâu Thiếu Trạch, nhưng như vậy, cô lại không có cách nào nhìn Nam Tịch Tuyệt!
An Nhiên không khách khí ở dưới bàn đá Khâu Thiếu Trạch một cước: "Đổi vị trí cho tôi."
Bạn gái xinh đẹp tích cực đứng lên: "Tôi và cô đổi."
"Không mượn cô." An Nhiên liếc cô ta một cái, từ lúc Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống, ánh mắt của cô ta vẫn luôn dính lên người anh, thật muốn đem tất cả cúc áo sơ mi của anh cài lại thật chặt.
"Thật xin lỗi, anh Nam, em gái tôi. . . . . ." Vẻ mặt Khâu Thiểu Trạch giả bộ áy náy: "Đều là người trong nhà ."
Nam Tịch Tuyệt cúi đầu uống một hớp trà: "Không có việc gì."
Sau khi đổi xong vị trí, Khâu Thiếu Trạch nâng chén kính Nam Tịch Tuyệt: "Anh Nam, hợp tác vui vẻ." Nam Tịch Tuyệt liếc nhìn An Nhiên, do dự một chút, vẫn uống một hơi cạn sạch.
An Nhiên chỉ thấy cổ ngưa ngứa, mặt cũng ngứa, đưa tay gãi gãi, tiếp tục chống cằm nhìn. Ngược lại sắc mặt Nam Tịch Tuyệt lại khác thường, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang gãi loạn của cô: "Em đã ăn cái gì?"
"À?" An Nhiên sửng sốt, lúc này mới chú ý tới trên cánh tay mình đều là những chấm đỏ.
Bạn gái Khâu Thiếu Trạch đưa cho cô một cái gương nhỏ hay dùng để trang điểm, cô nhìn mặt mình trong gương, cả một vùng đỏ lan trên mặt!
An Nhiên kêu khẽ một tiếng che mặt lại, thật xấu xí! Cô vốn cố ý nuôi tóc dài, mỗi ngày đều tỉ mỉ bảo dưỡng. Tự cảm thấy là hình tượng của mình cũng không tệ lắm khi đi gặp anh, lần này thật đúng là gặp phải kẻ tiểu nhân! Cô phẫn hận giẫm Khâu Thiếu Trạch một phát, người này tuyệt đối là cố ý, hắn rõ ràng biết cô bị dị ứng với hạt tiêu!
Nam Tịch Tuyệt nếm thử thức ăn trên bàn, đến khi thử đĩa nước chấm kia, lạnh lùng nói: "Em ăn hạt tiêu làm gì? Đã quên lần đó dặn dò em rồi sao?"
An Nhiên uất ức che mặt. Khâu Thiếu Trạch kêu khẽ một tiếng: "Nhiên Nhiên không thể ăn cái này? Là lỗi của tôi. . . . . . . Bọn tôi vẫn còn có việc, anh Nam không phiền khi đưa em gái của tôi đến bệnh viện một chuyến chứ?"
Hắn nói như là một chuyện hiển nhiên, Nam Tịch Tuyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, Khâu Thiếu Trạch vô tội nhún nhún vai.
Nam Tịch Tuyệt dẫn An Nhiên đi bệnh viện, cầm thuốc, liền muốn đưa cô về nhà.
"Em không muốn trở về." An Nhiên ăn vạ lôi kéo anh: "Đã rất lâu em không đến nhà anh rồi, em đến nhà anh chơi được không?"
Khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ ửng, lại còn ngửa mặt nên làm làm nũng, Nam Tịch Tuyệt khóe miệng giật giật, cuối cùng không nhịn được, cười khẽ một tiếng. Giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô: "Hiện tại anh không ở nhà, có thời gian mới về đó thôi."
"Vậy thì đến chỗ của anh đi!" An Nhiên nhất quyết không tha: "Anh mỗi lần đều nói để khi nào có thời gian, cho đến bây giờ cũng chưa thực hiện được. Vậy hôm nay đi." Cô hối hận sờ sờ khuôn mặt mình: "Em mà trở về với dáng vẻ này, mẹ em khẳng định lại đau lòng cho xem."
Nam Tịch Tuyệt suy nghĩ một chút: "Được rồi. Chỉ là sau khi ăn cơm tối xong phải lập tức về nhà."
"Ừ." An Nhiên không ngừng gật đầu liên tục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook