Không Yêu Sẽ Không Quay Lại
-
Chương 39: Thích sờ
Nam Tịch Tuyệt vừa mới cản một chiếc taxi lại, liền nhìn thấy An Nhiên từ trên xe xuống, chạy trở lại, cách cánh tay của anh ôm lấy Lâm Lâm trong ngực anh. “Bảo bối, thật xin lỗi, mẹ không đi, không đi nữa.”
Tư thế cô như vậy, giống như ôm lấy anh, Nam Tịch Tuyệt nhìn cô đang hoang mang, hôn loạn nước mắt trên mặt Lâm Lâm, không nhịn được cúi đầu đặt môi anh trên trán cô an ủi.
Thân thể An Nhiên cứng đờ, ngay sau đó buông tay ra, thả ba lô trên vai xuống dưới chân, vỗ vỗ tay với Lâm Lâm: “mẹ bế bảo bối.”
Lâm Lâm lau nước mắt, giơ cánh tay lên, nghiêng thân thể qua An Nhiên, An Nhiên bế cô bé, dỗ một lúc lâu, cô bé mới dần dần ngừng thút thít.
Nam Tịch Tuyệt nhấc ba lô lên , đưa tay xoa đầu của Lâm Lâm. An Nhiên ôm cô bé tránh ra một chút, mấy năm cô đã không thể về nhà, không cách nào nhìn thấy cha mẹ, bảo bối còn nhỏ như vậy, cô không nên đối xử với con gái của mình như vậy.
“Bảo bối ngoan, đói bụng không, muốn ăn cái gì, mẹ dẫn con đi.” An Nhiên vỗ lưng dỗ dành con gái. Lâm Lâm không lên tiếng, hai tay ôm chặt lấy cô không chịu buông ra, đầu dựa vào vai của cô, dùng sức ở trong ngực cô cọ, “Mẹ không được đi.”
An Nhiên biết mình đã dọa con gái, trong lòng cực kỳ hối hận, chỉ có thể lần nữa cùng bé bảo đảm sẽ không bao giờ bỏ cô bé nữa.
Lâm Lâm béo trắng, khi An Nhiên ôm cô bé đi, cánh tay đã mỏi không nâng lên được, liền dừng lại chuyển cô bé bên sang khuỷu tay bên kia, Nam Tịch Tuyệt đột nhiên đưa bàn tay qua, từ phía sau nhấc Lâm Lâm lên ôm vào trong ngực mình, “Ba ôm con được không, để mẹ nghỉ ngơi?”
“Em không mệt .....” An Nhiên vào lúc này lại thật sợ anh đem Lâm Lâm mang đi, cô thật là cái gì đều không có. Mấy năm nay mặc dù khổ cực, nhưng Lâm Lâm thông mình lanh lợi, hiểu chuyện đáng yêu, nên cho tới nay cùng theo cô chống đỡ, cô nhìn con gái từng ngày lớn lên, trong lòng không nói ra được tư vị gì, hơn nữa lúc cô bé ở trong ngực mình nũng nịu, lòng càng thêm một tia mềm yếu.
Lâm Lâm giãy dụa ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt tìm tư thế thoải mái nhất, cô bé không yên tâm giơ tay nhỏ bắt lấy quần áo của An Nhiên, “Mẹ không được đi.”
“Không đi.” An Nhiên đồng ý, cũng có một chút cười khổ, bị cô bé nắm như vậy, hai người căn bản đứng bất động không bước đi được.
Nam Tịch Tuyệt nắm lấy tay An Nhiên, “Ba dắt tay mẹ, sẽ không sợ mẹ đi, Lâm Lâm có chịu không?”
Lâm Lâm cúi đầu nhìn, An Nhiên không dám tránh đi, mặc cho năm ngón tay của Nam Tịch Tuyệt đan xen vào các ngón tay cô, đan xen thật chặt.
Lâm Lâm cũng không nói mình muốn ăn cái gì, Nam Tịch Tuyệt liền đưa họ đến khu vui chơi lớn nhất trong trung tâm thành phố. Bên trong có nhiều trò chơi, còn có nhiều quán thức ăn cho trẻ con.
Lâm Lâm ăn no bụng căng lên, An Nhiên không yên tâm xoa xoa bụng cho cô bé, “Ăn nhiều bụng căng vậy sẽ khó chịu trong người.”
An Lâm Lâm ợ lên một tiếng, cô bé bướng bỉnh uốn éo thân thể đi sang bên cạnh cầm các đồ chơi, quay lại nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một loại vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng bò lên trên đùi An Nhiên, không chịu xuống.
Nam Tịch Tuyệt ngồi đối diện nhìn họ, cầm đồ chơi nhỏ ở trước mắt lên lắc trêu chọc bé, “Cơm nước xong đi chơi một lát.”
An Lâm Lâm phồng má lên, trịnh trọng lắc đầu một cái.
An Nhiên dùng ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của bé, “Đi xuống chơi một lát đi, cẩn thận tiêu hóa không tốt. Mẹ ở đây nhìn con, sẽ không đi.”
An Lâm Lâm vẻ mặt dao động.
Sau một lát, An Lâm Lâm từ trên đùi mẹ của cô bé trèo xuống, cẩn thận mỗi bước đi, chạy đi chơi.
An Nhiên nhìn đồ ăn của Lâm Lâm còn dư lại cũng không ăn lấy một miếng. Nam Tịch Tuyệt gọi đầy một bàn ăn, một nửa là Lâm Lâm muốn ăn, một nửa là anh căn cứ vào sở thích của cô mà gọi.
Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đó, không khí liền trầm xuống.
An Nhiên lấy trên bàn ăn một khối bánh ngọt cắn một miếng, thở dài, “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cùng anh về nhà.
Trong thâm tâm anh chính là tới đây đưa An Nhiên trở về, để cho cô ở bên cạnh mình. Nhưng là, anh thế nào cũng không mở miệng được? Không nói đem cô một mình ở lại nơi này nhiều năm như vậy, chỉ một mình nuôi dưỡng Lâm Lâm, anh đã cảm thấy ở trước mặt cô đã không ngóc đầu lên được. Anh không nghĩ tới cô vì mình sanh dưỡng con cái, chỉ vì khi đó cô còn quá nhỏ, nhưng do anh không phụ trách mà bị trường đuổi học, một mình cô nuôi nấng con gái lớn như vậy.
Thật ra anh đối với Tô Nam rất cảm kích, dù sao nếu không có anh ta chăm sóc, An Nhiên bây giờ chắc sẽ khó khăn hơn. Nhưng vừa nghĩ tới An Nhiên có thể động lòng với Tô Nam, thậm chí, hai người còn kết hôn vợ chồng hợp pháp, để cho anh cảm thấy khó chịu ở trong lòng.
Nam Tịch Tuyệt đốt một điếu thuốc, mãnh liệt hút vài hơi, chậm chạp nói: “Trong nhà ở bên kia xảy ra chút chuyện, anh phải ở lại, cho nên không kịp trở lại đón em… Là anh đánh giá cao năng lực của mình, mãi cho đến năm ngoái, bang T mới dần dần ổn định lại, anh mới có thể trở về.”
Giải thích của anh đơn giản như thế, An Nhiên cười lạnh một tiếng, đưa người qua cũng muốn cầm điếu thuốc, bị Nam Tịch Tuyệt đè tay xuống, “Đừng như vậy, hút thuốc có hại cho thân thể.” Anh nói xong đem điếu thuốc của mình dập đi.
An Nhiên rút tay của mình về, “Có bao nhiêu chuyện tính, để cho anh thời gian một cuộc điện thoại cùng tin nhắn đều không có?”
Nam Tịch Tuyệt nói không ra lời.
An Nhiên tức khi thấy anh không lên tiếng, cầm đồ đứng lên muốn đi, suy nghĩ một chút, lại lần nữa ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, “Không để cho em trở về, vì suy nghĩ đến an toàn của em đúng không?”
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái.
An Nhiên siết chặt quai đeo balo của Lâm Lâm, “Anh lúc nào thì biết em có con với anh?”
Nam Tịch Tuyệt khô cằn nói, “Năm ngoái.”
An Nhiên cười cười mà tự giễu, “Mấy năm này anh không mở MSN ư, không xem qua điện thoại di động của anh sao? Không có nhận được tin tức em gửi cho anh?... Dạm anh rất bận, em đây hiểu. Anh vẫn luôn vội, rất nhiều hội nghị, công việc…”
Bởi vì anh từ nhỏ đều như vậy, lúc cô là học sinh thì anh đã bắt đầu sự nghiệp, anh luôn lao vào công việc bận rộn như vậy, cô nhân nhượng anh luôn không có thời gian dành cho cô. Một ít chuyện có thể hiểu, không có nghĩa là có thể tiếp nhận. An Nhiên tự nhận cô đối với anh đã bước đi quá nhiều.
Ở thành phố Y này học nửa năm, có lúc anh ở ngay trong thành phố cũng không có thời gian đi tìm cô, vẫn là cô đi tìm anh, quấn chặt lấy anh, kéo anh trở về phòng ngủ với cô. Không yêu cầu lãng mạn, hoa hồng, xem phim hay đi dạo phố, cô luôn yêu cầu trực tiếp nhất, thực tế nhất chính là thân thể kết hợp, điều này có thể thỏa mãn nhu cầu đơn giản nhất của cô.
“Mấy năm nay anh có đi thăm dì Anh không?” An Nhiên mở miệng hỏi.
Nam Tịch Tuyệt chán nản, “Anh tới tìm em trước rồi khi trở về mới qua thăm.”
“Chuyện bên kia, rất nguy hiểm sao?” An Nhiên mấy năm nay cũng có đi bái tế Bùi Anh. Chỉ là, vô tình hay cố ý tránh mấy ngày Nam Tịch Tuyệt về đó. Có một lần cô thậm chí gặp phải Nam Tĩnh, cô hốt hoảng ôm Lâm Lâm trốn đi, chờ đến khi ông ấy rời đi mới dám ra ngoài. Cô cũng không rõ lắm mình muốn tránh cái gì, chỉ vì người đàn ông này đã đưa ba cô giam vào ngục, sau lại không rõ nguyên nhân cưới mẹ của cô, để cho cô có cảm giác sợ ông ấy. Ngộ nhỡ thấy Lâm Lâm, ông ấy cướp con gái cô đi thì làm thế nào?
An Nhiên đến bây giời cũng không có nói chuyện của Lâm Lâm cho Nhập Hồng biết, cô không dám nói ra.
Nam Tịch Tuyệt trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói, “Thật ra thì cũng không phải là .... Tiểu Nhiên, nếu như mà anh .....”
“Mẹ, mẹ, con chơi vui lắm, chúng ta trở về đi thôi.” An Lâm Lâm đầu đầy mồ hôi chạy trở về, leo lên ghế sa lon chui vào trong ngực An Nhiên. Bé bị An Nhiện dọa một lần, lúc chơi luôn lo lắng An Nhiên sẽ bỏ bé đi, liền vội vã chơi một vòng liền mau chạy ra đây.
“Tốt, chúng ta về nhà.” An Nhiên cởi áo khoác Lâm Lâm xuống, giúp bé lau mồ hôi, “Ở nơi này có hơi lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Nói chuyện bị cắt đứt, đoán chừng một lát cũng không nói rõ được, Nam Tịch Tuyệt đứng dậy lấy cho con gái ly nước nóng.
An Nhiên mang theo Lâm Lâm về nhà, Nam Tịch Tuyệt rất tự giác xách đồ cùng đi theo vào.
Cô cũng không có phản đối, chỉ là lúc đưa con gái đi tắm nói: “ Có chuyện gì chờ Lâm Lâm ngủ rồi hãy nói.”
An Lâm Lâm được ăn no, vừa được chơi thỏa thích, mắt đã sớm không mở ra được, để mặc mẹ cởi quần áo của cô bé ra rồi ôm vào trong bồn tắm.
An Nhiên tắm rửa thân thể nhỏ bé của con gái, tay An Lâm Lâm bắt đầu không thành thật sờ lên ngực của cô, sờ tới thì thở ra một tiếng, như rốt cuộc là yên tâm.
An Nhiên nhìn cô bé buồn ngủ mà vẫn không quên sờ lên ngực của cô, cười vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của cô bé, “Về sau không thể thấy cô giáo liền sờ, sẽ bị mắng, biết không?”
An Lâm Lâm chu miệng, “Mẹ đừng đụng, đau.”
Lâm Lâm nói như thế, An Nhiên kinh ngạc, ôm cô bé một chút, vừa nhìn liền giật mình, từ dưới mông đến đầu gối bên trái con gái có một mảng tím bầm.
“Sao lại thế này, ai bắt nạt bảo bối!” An Nhiên vừa tức vừa đau lòng, lúc ở vườn trẻ tại sao không nói! An Nhiên cảm thấy Lâm Lâm chỗ nào cũng tốt, chính là tính tình quá mềm yếu, có chuyện gì liền để trong lòng. Cô từ khi còn bé cho tới bây giờ đều bắt nạt người khác, ngược lại con gái của cô có chút quá ngoan.
“Mẹ không đụng cũng không đau.” An Lâm Lâm từ trong nước nóng ra ngoài, lạnh đến run run, người cũng tỉnh táo, ở trong ngực An Nhiên mất hứng nói, “Tiểu Vương ngày đó đẩy con, con liền lui về phía sau ngã xuống đụng phải chân ghế. Tiểu Vương còn không thừa nhận, cô giáo Lý đứng về phía cậu ấy.”
“Nói cho mẹ, tại sao cậu bé đó đẩy con?” An Nhiên sợ cô bé đứng lên, liền đem cô bé bỏ vào trong bồn tắm, cẩn thận xoa cho bé một chút.
“Không biết, dù thế nào đi nữa thì Tiểu Vương luôn bắt nạt con.” An Lâm Lâm nói xong liền bắt đầu khóc, “Ngày đó Tiểu Vương mắng con, còn tưởng con nghe không hiểu, cô giáo Lý hỏi cậu ấy còn nói láo!”
Tiếng thành phố C nói An Nhiên cũng nghe không hiểu, nàng có chút haoì nghi con gái có nghe lầm hay không mới cùng cậu bé nổi lên xung đột, hỏi cô bé, An Lâm Lâm nói mất câu của thành phố C, An Nhiên sửng sốt, “Có ý gì.”
“Chính là mắng người.” An Lâm Lâm có chút đỏ mặt, cô bé ngượng ngùng nói thô tục.
An Nhiên thở dài, ôm con gái ra ngoài, dùng khăn tắm lớn bọc kỹ, “Về sau cậu ấy bắt nạt con nữa, con không cần ngại cũng không phải khách khí với cậu bé đó.” Mấy bé trai tuổi này chính là lúc nghịch ngợm nhất, không lo học! An Nhiên oán giận không đem Tiểu Vương ra đánh một trận tới tấp được.
Đột nhiên nhớ tới Lâm Lâm bị vườn trẻ xóa tên rồi, cô không biết nên làm gì bây giờ. Thôi, thừa dịp hai ngày nay là ngày nghỉ, chạy đi mang một tí đồ từ cô giáo Lý về, nói gì là nhà trẻ nổi danh nên hạn chế, hạn chế cũng phải có co dãn chứ. Ban đầu Tô Nam an bài cho Lâm Lâm đi vào, cũng không thấy cô giáo Lý nói ra quy định như vậy.
Cùng Tô Nam ly hôn, cô không có ý định ở lại đây nữa, cũng chuẩn bị bán căn phòng này đi, mang theo con gái đến thành phố S, tổng công ty ở đó, cô có thể phát triển tốt hơn, hơn nữa thành phố S là một trong thành phố đô thị phồn hoa nhất Trung Quốc, không thể so với thành phố ở Mỹ còn kém một chút, nhưng Lâm Lâm ở đó cũng sẽ có cuộc sống cùng hoàn cảnh học tập tốt hơn. Chủ yếu nhất là, An Nhiên không có một tấm bằng nào, cho dù trở lại Mỹ cũng không thể tìm được công việc tốt hơn so với hiện tại.
Sau đó nghĩ biện pháp mang Lâm Lâm về Mỹ một chuyến, nhìn ông bà ngoại của cô bé một chút.
Trong khoảng thời gian này, cũng không thể tìm cho An Lâm Lâm không có trường học tốt. Trừ vườn trẻ cơ quan, những thứ khác An Nhiên thật đúng là không yên tâm, hơn nữa có xe trường học đưa đón, gặp chuyện không may là rất ít.
An Nhiên tính toán những thứ này, trong lòng có chút buồn. Nàng cũng không thể đi tìm Tô Nam, chỉ có thể hết sức thử một lần. Ở thành phố S, một năm phí xây vườn trẻ mấy vạn cô đều nộp cũng không kém những thứ này.
Trong phòng ngủ Nam Tịch Tuyệt đã giúp đem chăn mở ra, thay xong áo ngủ Lâm Lâm liền ngã lên giường, thoải mái lộn mấy vòng.
Áo ngủ trên người cô bé là màu trắng sữa, trước mặt in hình con thỏ màu hồng, càng nổi bật cả người cô bé mềm mại đáng yêu. Chổng mông lên nằm ở phía trên, đung đưa trêu chọc cho An Nhiên bật cười, thật giống con thỏ nhỏ.
An Nhiên cười vỗ vỗ nàng, “Tốt lắm, mau vào chăn đi, nếu không lại lạnh bây giờ.”
Một năm nay Lâm Lâm đều ngủ một mình , hôm nay được ngủ trên giường lớn của An Nhiên, không ngừng cười mừng rỡ, cọ An Nhiên làm nũng, “Mẹ, ôm con ngủ đi.”
“Được.”An Nhiên dụ dỗ cô bé nằm xuống, thấy Nam Tịch Tuyệt vẫn còn ở bên cạnh, liền để cho anh tắt đèn chừa alị đèn ngủ nhỏ trên bàn.
Lâm Lâm ngủ sợ tối, An Nhiên luôn để ngọn đèn nhỏ cho cô bé.
Nam Tịch Tuyệt không định ra ngoài phòng khách, ở trước bàn trang điểm của An Nhiên ngồi xuống, nhìn hai mẹ con các cô ngủ.
An Lâm Lâm ở trong chăn rầm rì mấy tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sờ sờ.”
Cũng không biết từ lúc nào thì cô bé háo sắc như vậy, An Nhiên dỗ cô bé ngủ còn phải lấy tay của cô bé đặt lên ngực mình, An Nhiên hoài nghi có phải cô cai sữa cho cô bé quá sớm.
Cơn buồn ngủ tới, An Nhiên lại quên muốn cùng Nam Tịch Tuyệt nói chuyện, cứ như vậy ôm con gái ngủ thiếp đi.
Tư thế cô như vậy, giống như ôm lấy anh, Nam Tịch Tuyệt nhìn cô đang hoang mang, hôn loạn nước mắt trên mặt Lâm Lâm, không nhịn được cúi đầu đặt môi anh trên trán cô an ủi.
Thân thể An Nhiên cứng đờ, ngay sau đó buông tay ra, thả ba lô trên vai xuống dưới chân, vỗ vỗ tay với Lâm Lâm: “mẹ bế bảo bối.”
Lâm Lâm lau nước mắt, giơ cánh tay lên, nghiêng thân thể qua An Nhiên, An Nhiên bế cô bé, dỗ một lúc lâu, cô bé mới dần dần ngừng thút thít.
Nam Tịch Tuyệt nhấc ba lô lên , đưa tay xoa đầu của Lâm Lâm. An Nhiên ôm cô bé tránh ra một chút, mấy năm cô đã không thể về nhà, không cách nào nhìn thấy cha mẹ, bảo bối còn nhỏ như vậy, cô không nên đối xử với con gái của mình như vậy.
“Bảo bối ngoan, đói bụng không, muốn ăn cái gì, mẹ dẫn con đi.” An Nhiên vỗ lưng dỗ dành con gái. Lâm Lâm không lên tiếng, hai tay ôm chặt lấy cô không chịu buông ra, đầu dựa vào vai của cô, dùng sức ở trong ngực cô cọ, “Mẹ không được đi.”
An Nhiên biết mình đã dọa con gái, trong lòng cực kỳ hối hận, chỉ có thể lần nữa cùng bé bảo đảm sẽ không bao giờ bỏ cô bé nữa.
Lâm Lâm béo trắng, khi An Nhiên ôm cô bé đi, cánh tay đã mỏi không nâng lên được, liền dừng lại chuyển cô bé bên sang khuỷu tay bên kia, Nam Tịch Tuyệt đột nhiên đưa bàn tay qua, từ phía sau nhấc Lâm Lâm lên ôm vào trong ngực mình, “Ba ôm con được không, để mẹ nghỉ ngơi?”
“Em không mệt .....” An Nhiên vào lúc này lại thật sợ anh đem Lâm Lâm mang đi, cô thật là cái gì đều không có. Mấy năm nay mặc dù khổ cực, nhưng Lâm Lâm thông mình lanh lợi, hiểu chuyện đáng yêu, nên cho tới nay cùng theo cô chống đỡ, cô nhìn con gái từng ngày lớn lên, trong lòng không nói ra được tư vị gì, hơn nữa lúc cô bé ở trong ngực mình nũng nịu, lòng càng thêm một tia mềm yếu.
Lâm Lâm giãy dụa ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt tìm tư thế thoải mái nhất, cô bé không yên tâm giơ tay nhỏ bắt lấy quần áo của An Nhiên, “Mẹ không được đi.”
“Không đi.” An Nhiên đồng ý, cũng có một chút cười khổ, bị cô bé nắm như vậy, hai người căn bản đứng bất động không bước đi được.
Nam Tịch Tuyệt nắm lấy tay An Nhiên, “Ba dắt tay mẹ, sẽ không sợ mẹ đi, Lâm Lâm có chịu không?”
Lâm Lâm cúi đầu nhìn, An Nhiên không dám tránh đi, mặc cho năm ngón tay của Nam Tịch Tuyệt đan xen vào các ngón tay cô, đan xen thật chặt.
Lâm Lâm cũng không nói mình muốn ăn cái gì, Nam Tịch Tuyệt liền đưa họ đến khu vui chơi lớn nhất trong trung tâm thành phố. Bên trong có nhiều trò chơi, còn có nhiều quán thức ăn cho trẻ con.
Lâm Lâm ăn no bụng căng lên, An Nhiên không yên tâm xoa xoa bụng cho cô bé, “Ăn nhiều bụng căng vậy sẽ khó chịu trong người.”
An Lâm Lâm ợ lên một tiếng, cô bé bướng bỉnh uốn éo thân thể đi sang bên cạnh cầm các đồ chơi, quay lại nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một loại vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng bò lên trên đùi An Nhiên, không chịu xuống.
Nam Tịch Tuyệt ngồi đối diện nhìn họ, cầm đồ chơi nhỏ ở trước mắt lên lắc trêu chọc bé, “Cơm nước xong đi chơi một lát.”
An Lâm Lâm phồng má lên, trịnh trọng lắc đầu một cái.
An Nhiên dùng ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của bé, “Đi xuống chơi một lát đi, cẩn thận tiêu hóa không tốt. Mẹ ở đây nhìn con, sẽ không đi.”
An Lâm Lâm vẻ mặt dao động.
Sau một lát, An Lâm Lâm từ trên đùi mẹ của cô bé trèo xuống, cẩn thận mỗi bước đi, chạy đi chơi.
An Nhiên nhìn đồ ăn của Lâm Lâm còn dư lại cũng không ăn lấy một miếng. Nam Tịch Tuyệt gọi đầy một bàn ăn, một nửa là Lâm Lâm muốn ăn, một nửa là anh căn cứ vào sở thích của cô mà gọi.
Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đó, không khí liền trầm xuống.
An Nhiên lấy trên bàn ăn một khối bánh ngọt cắn một miếng, thở dài, “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cùng anh về nhà.
Trong thâm tâm anh chính là tới đây đưa An Nhiên trở về, để cho cô ở bên cạnh mình. Nhưng là, anh thế nào cũng không mở miệng được? Không nói đem cô một mình ở lại nơi này nhiều năm như vậy, chỉ một mình nuôi dưỡng Lâm Lâm, anh đã cảm thấy ở trước mặt cô đã không ngóc đầu lên được. Anh không nghĩ tới cô vì mình sanh dưỡng con cái, chỉ vì khi đó cô còn quá nhỏ, nhưng do anh không phụ trách mà bị trường đuổi học, một mình cô nuôi nấng con gái lớn như vậy.
Thật ra anh đối với Tô Nam rất cảm kích, dù sao nếu không có anh ta chăm sóc, An Nhiên bây giờ chắc sẽ khó khăn hơn. Nhưng vừa nghĩ tới An Nhiên có thể động lòng với Tô Nam, thậm chí, hai người còn kết hôn vợ chồng hợp pháp, để cho anh cảm thấy khó chịu ở trong lòng.
Nam Tịch Tuyệt đốt một điếu thuốc, mãnh liệt hút vài hơi, chậm chạp nói: “Trong nhà ở bên kia xảy ra chút chuyện, anh phải ở lại, cho nên không kịp trở lại đón em… Là anh đánh giá cao năng lực của mình, mãi cho đến năm ngoái, bang T mới dần dần ổn định lại, anh mới có thể trở về.”
Giải thích của anh đơn giản như thế, An Nhiên cười lạnh một tiếng, đưa người qua cũng muốn cầm điếu thuốc, bị Nam Tịch Tuyệt đè tay xuống, “Đừng như vậy, hút thuốc có hại cho thân thể.” Anh nói xong đem điếu thuốc của mình dập đi.
An Nhiên rút tay của mình về, “Có bao nhiêu chuyện tính, để cho anh thời gian một cuộc điện thoại cùng tin nhắn đều không có?”
Nam Tịch Tuyệt nói không ra lời.
An Nhiên tức khi thấy anh không lên tiếng, cầm đồ đứng lên muốn đi, suy nghĩ một chút, lại lần nữa ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, “Không để cho em trở về, vì suy nghĩ đến an toàn của em đúng không?”
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái.
An Nhiên siết chặt quai đeo balo của Lâm Lâm, “Anh lúc nào thì biết em có con với anh?”
Nam Tịch Tuyệt khô cằn nói, “Năm ngoái.”
An Nhiên cười cười mà tự giễu, “Mấy năm này anh không mở MSN ư, không xem qua điện thoại di động của anh sao? Không có nhận được tin tức em gửi cho anh?... Dạm anh rất bận, em đây hiểu. Anh vẫn luôn vội, rất nhiều hội nghị, công việc…”
Bởi vì anh từ nhỏ đều như vậy, lúc cô là học sinh thì anh đã bắt đầu sự nghiệp, anh luôn lao vào công việc bận rộn như vậy, cô nhân nhượng anh luôn không có thời gian dành cho cô. Một ít chuyện có thể hiểu, không có nghĩa là có thể tiếp nhận. An Nhiên tự nhận cô đối với anh đã bước đi quá nhiều.
Ở thành phố Y này học nửa năm, có lúc anh ở ngay trong thành phố cũng không có thời gian đi tìm cô, vẫn là cô đi tìm anh, quấn chặt lấy anh, kéo anh trở về phòng ngủ với cô. Không yêu cầu lãng mạn, hoa hồng, xem phim hay đi dạo phố, cô luôn yêu cầu trực tiếp nhất, thực tế nhất chính là thân thể kết hợp, điều này có thể thỏa mãn nhu cầu đơn giản nhất của cô.
“Mấy năm nay anh có đi thăm dì Anh không?” An Nhiên mở miệng hỏi.
Nam Tịch Tuyệt chán nản, “Anh tới tìm em trước rồi khi trở về mới qua thăm.”
“Chuyện bên kia, rất nguy hiểm sao?” An Nhiên mấy năm nay cũng có đi bái tế Bùi Anh. Chỉ là, vô tình hay cố ý tránh mấy ngày Nam Tịch Tuyệt về đó. Có một lần cô thậm chí gặp phải Nam Tĩnh, cô hốt hoảng ôm Lâm Lâm trốn đi, chờ đến khi ông ấy rời đi mới dám ra ngoài. Cô cũng không rõ lắm mình muốn tránh cái gì, chỉ vì người đàn ông này đã đưa ba cô giam vào ngục, sau lại không rõ nguyên nhân cưới mẹ của cô, để cho cô có cảm giác sợ ông ấy. Ngộ nhỡ thấy Lâm Lâm, ông ấy cướp con gái cô đi thì làm thế nào?
An Nhiên đến bây giời cũng không có nói chuyện của Lâm Lâm cho Nhập Hồng biết, cô không dám nói ra.
Nam Tịch Tuyệt trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói, “Thật ra thì cũng không phải là .... Tiểu Nhiên, nếu như mà anh .....”
“Mẹ, mẹ, con chơi vui lắm, chúng ta trở về đi thôi.” An Lâm Lâm đầu đầy mồ hôi chạy trở về, leo lên ghế sa lon chui vào trong ngực An Nhiên. Bé bị An Nhiện dọa một lần, lúc chơi luôn lo lắng An Nhiên sẽ bỏ bé đi, liền vội vã chơi một vòng liền mau chạy ra đây.
“Tốt, chúng ta về nhà.” An Nhiên cởi áo khoác Lâm Lâm xuống, giúp bé lau mồ hôi, “Ở nơi này có hơi lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Nói chuyện bị cắt đứt, đoán chừng một lát cũng không nói rõ được, Nam Tịch Tuyệt đứng dậy lấy cho con gái ly nước nóng.
An Nhiên mang theo Lâm Lâm về nhà, Nam Tịch Tuyệt rất tự giác xách đồ cùng đi theo vào.
Cô cũng không có phản đối, chỉ là lúc đưa con gái đi tắm nói: “ Có chuyện gì chờ Lâm Lâm ngủ rồi hãy nói.”
An Lâm Lâm được ăn no, vừa được chơi thỏa thích, mắt đã sớm không mở ra được, để mặc mẹ cởi quần áo của cô bé ra rồi ôm vào trong bồn tắm.
An Nhiên tắm rửa thân thể nhỏ bé của con gái, tay An Lâm Lâm bắt đầu không thành thật sờ lên ngực của cô, sờ tới thì thở ra một tiếng, như rốt cuộc là yên tâm.
An Nhiên nhìn cô bé buồn ngủ mà vẫn không quên sờ lên ngực của cô, cười vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của cô bé, “Về sau không thể thấy cô giáo liền sờ, sẽ bị mắng, biết không?”
An Lâm Lâm chu miệng, “Mẹ đừng đụng, đau.”
Lâm Lâm nói như thế, An Nhiên kinh ngạc, ôm cô bé một chút, vừa nhìn liền giật mình, từ dưới mông đến đầu gối bên trái con gái có một mảng tím bầm.
“Sao lại thế này, ai bắt nạt bảo bối!” An Nhiên vừa tức vừa đau lòng, lúc ở vườn trẻ tại sao không nói! An Nhiên cảm thấy Lâm Lâm chỗ nào cũng tốt, chính là tính tình quá mềm yếu, có chuyện gì liền để trong lòng. Cô từ khi còn bé cho tới bây giờ đều bắt nạt người khác, ngược lại con gái của cô có chút quá ngoan.
“Mẹ không đụng cũng không đau.” An Lâm Lâm từ trong nước nóng ra ngoài, lạnh đến run run, người cũng tỉnh táo, ở trong ngực An Nhiên mất hứng nói, “Tiểu Vương ngày đó đẩy con, con liền lui về phía sau ngã xuống đụng phải chân ghế. Tiểu Vương còn không thừa nhận, cô giáo Lý đứng về phía cậu ấy.”
“Nói cho mẹ, tại sao cậu bé đó đẩy con?” An Nhiên sợ cô bé đứng lên, liền đem cô bé bỏ vào trong bồn tắm, cẩn thận xoa cho bé một chút.
“Không biết, dù thế nào đi nữa thì Tiểu Vương luôn bắt nạt con.” An Lâm Lâm nói xong liền bắt đầu khóc, “Ngày đó Tiểu Vương mắng con, còn tưởng con nghe không hiểu, cô giáo Lý hỏi cậu ấy còn nói láo!”
Tiếng thành phố C nói An Nhiên cũng nghe không hiểu, nàng có chút haoì nghi con gái có nghe lầm hay không mới cùng cậu bé nổi lên xung đột, hỏi cô bé, An Lâm Lâm nói mất câu của thành phố C, An Nhiên sửng sốt, “Có ý gì.”
“Chính là mắng người.” An Lâm Lâm có chút đỏ mặt, cô bé ngượng ngùng nói thô tục.
An Nhiên thở dài, ôm con gái ra ngoài, dùng khăn tắm lớn bọc kỹ, “Về sau cậu ấy bắt nạt con nữa, con không cần ngại cũng không phải khách khí với cậu bé đó.” Mấy bé trai tuổi này chính là lúc nghịch ngợm nhất, không lo học! An Nhiên oán giận không đem Tiểu Vương ra đánh một trận tới tấp được.
Đột nhiên nhớ tới Lâm Lâm bị vườn trẻ xóa tên rồi, cô không biết nên làm gì bây giờ. Thôi, thừa dịp hai ngày nay là ngày nghỉ, chạy đi mang một tí đồ từ cô giáo Lý về, nói gì là nhà trẻ nổi danh nên hạn chế, hạn chế cũng phải có co dãn chứ. Ban đầu Tô Nam an bài cho Lâm Lâm đi vào, cũng không thấy cô giáo Lý nói ra quy định như vậy.
Cùng Tô Nam ly hôn, cô không có ý định ở lại đây nữa, cũng chuẩn bị bán căn phòng này đi, mang theo con gái đến thành phố S, tổng công ty ở đó, cô có thể phát triển tốt hơn, hơn nữa thành phố S là một trong thành phố đô thị phồn hoa nhất Trung Quốc, không thể so với thành phố ở Mỹ còn kém một chút, nhưng Lâm Lâm ở đó cũng sẽ có cuộc sống cùng hoàn cảnh học tập tốt hơn. Chủ yếu nhất là, An Nhiên không có một tấm bằng nào, cho dù trở lại Mỹ cũng không thể tìm được công việc tốt hơn so với hiện tại.
Sau đó nghĩ biện pháp mang Lâm Lâm về Mỹ một chuyến, nhìn ông bà ngoại của cô bé một chút.
Trong khoảng thời gian này, cũng không thể tìm cho An Lâm Lâm không có trường học tốt. Trừ vườn trẻ cơ quan, những thứ khác An Nhiên thật đúng là không yên tâm, hơn nữa có xe trường học đưa đón, gặp chuyện không may là rất ít.
An Nhiên tính toán những thứ này, trong lòng có chút buồn. Nàng cũng không thể đi tìm Tô Nam, chỉ có thể hết sức thử một lần. Ở thành phố S, một năm phí xây vườn trẻ mấy vạn cô đều nộp cũng không kém những thứ này.
Trong phòng ngủ Nam Tịch Tuyệt đã giúp đem chăn mở ra, thay xong áo ngủ Lâm Lâm liền ngã lên giường, thoải mái lộn mấy vòng.
Áo ngủ trên người cô bé là màu trắng sữa, trước mặt in hình con thỏ màu hồng, càng nổi bật cả người cô bé mềm mại đáng yêu. Chổng mông lên nằm ở phía trên, đung đưa trêu chọc cho An Nhiên bật cười, thật giống con thỏ nhỏ.
An Nhiên cười vỗ vỗ nàng, “Tốt lắm, mau vào chăn đi, nếu không lại lạnh bây giờ.”
Một năm nay Lâm Lâm đều ngủ một mình , hôm nay được ngủ trên giường lớn của An Nhiên, không ngừng cười mừng rỡ, cọ An Nhiên làm nũng, “Mẹ, ôm con ngủ đi.”
“Được.”An Nhiên dụ dỗ cô bé nằm xuống, thấy Nam Tịch Tuyệt vẫn còn ở bên cạnh, liền để cho anh tắt đèn chừa alị đèn ngủ nhỏ trên bàn.
Lâm Lâm ngủ sợ tối, An Nhiên luôn để ngọn đèn nhỏ cho cô bé.
Nam Tịch Tuyệt không định ra ngoài phòng khách, ở trước bàn trang điểm của An Nhiên ngồi xuống, nhìn hai mẹ con các cô ngủ.
An Lâm Lâm ở trong chăn rầm rì mấy tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sờ sờ.”
Cũng không biết từ lúc nào thì cô bé háo sắc như vậy, An Nhiên dỗ cô bé ngủ còn phải lấy tay của cô bé đặt lên ngực mình, An Nhiên hoài nghi có phải cô cai sữa cho cô bé quá sớm.
Cơn buồn ngủ tới, An Nhiên lại quên muốn cùng Nam Tịch Tuyệt nói chuyện, cứ như vậy ôm con gái ngủ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook