Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Quyển 4 - Chương 16

Anh không phải thánh nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông yêu cô đã cấm dục nhiều tháng. Lúc này, trên người của cô giống như có một cỗ mùi thơm mê người, ép anh càng muốn nhanh sớm lắp đầy lửa nóng vào trong cơ thể cô.

Anh vùi đầu mình ở giữa hai chân của cô, động tác dịu dàng mà không chút kiêng kỵ .

Không phải anh đã từng ngại bẩn sao? Anh đang hôn xuống nơi mẫn cảm ướt át của cô, khiến lỗ mũi Vãn Vãn ê ẩm, không còn kịp suy nghĩ có quá tự đa tình không, giống như có một ... dòng điện nhanh chóng truyền đến toàn thân Vãn Vãn, tê dại ... càng thêm lắp đầy cả người, hòa tan lý trí của cô.

"A...." Cô không khỏi ... ra tiếng, thân thể càng chấn động hơn.

Giang Diệc Hãn có thể cảm nhận rất rõ ràng cô đang động tình, anh càng trở nên kích động, đang chuẩn bị tiếp tục dây dưa bừa bãi....

Đột nhiên Vãn Vãn ... vang lên bình bịch, Giang Diệc Hãn chôn ở giữa đùi cô cũng đặc biệt phát hiện. Vào lúc thân mật cực hạn này, anh đã bắt đầu sắp mất khống chế, hiện tại dù chết cũng chỉ muốn lấy được nhiều hơn.

Lực chú ý của Vãn Vãn bị cái gì đó dời đi, nghiêm mặt cẩn thận chú ý tới có thứ gì đó đang đâm bụng của cô, dài dài mềm mềm, lại nhảy lên giống như có nhịp đập. Bình bịch bình bịch, lúc này, cảm giác vọt lên, rõ ràng giống như cái đuôi tôm sông đang đung đưa trong bụng cô.

Vãn Vãn trừng to mắt to.

"Giang Diệc Hãn!" Vãn Vãn lên tiếng thét chói tai.

Âm thanh gào thét này của cô quả thật tràn đầy sức lực, giống như uy lực mười quả bom, nổ đến đầu anh choáng váng.

Chẳng lẽ, hiện tại quỷ không đạo đức Băng Bàn kia lại muốn tới quấy phá? Giang Diệc Hãn hung hăng thở ra một ngụm khí lớn, phản ứng kế tiếp, cô sẽ không cảm thấy bị khi dễ, lại muốn khóc đấy chứ? Có phải anh lại thất bại không? Ông trời, anh mới là người rất muốn khóc kia đấy!

"Bé cưng đang động, bé cưng đang động!" Vãn Vãn cực kì hưng phấn kêu lên.

Bé cưng đang động? Giang Diệc Hãn sửng sốt một chút.

Có ý tứ gì? Anh há hốc mồm cứng lưỡi.

Vãn Vãn đã ngồi dậy, vội vàng kéo tay của anh, "Nó thật đang động!" Tâm tình của cô vô cùng kích động.

Mấy ngày gần đây, cô vẫn cảm thấy bụng thỉnh thoảng có loại cảm giác thổi bong bóng, nhưng không có lần nào rõ ràng như bây giờ.

Giang Diệc Hãn bị động đặt tay lên ... cô, đột nhiên bị cứng rắn đè lên, mắt dính chặt lên bụng cô, sau đó....

"Nó trốn rồi sao?" Giang Diệc Hãn kinh ngạc nhìn hỏi.

"A, hình như là...." Không biết mới vừa rồi anh có cảm nhận được bé cưng động không? Vãn Vãn nóng lòng.

Bé cưng, người đó là ba con, con biết không?

Vãn Vãn lặng lẽ nói cho bảo bối ở trong bụng.

"A, nó lại động!" Vãn Vãn lại hưng phấn kêu to.

"Thật, thật, đâu đâu?" Giang Diệc Hãn vội vàng sờ loạn một trận ở trên bụng cô.

Lúc này, sờ soạng một hồi, anh cũng không sờ được, vì vậy anh dứt khoát cúi người ở trên bụng cô, "Này, người bạn nhỏ, con nhanh chơi với chú nha!"

Nhưng là, anh lại không nghe được chút tiếng vang nào, anh nghiêng sang trái rồi sang phải trên bụng của cô, "Ah, người đâu?"

Vãn Vãn cười khúc khích một tiếng, tiếc nuối nói, "Nó không chơi với anh, bị hù chạy rồi."

"Gì chứ, mới không phải anh dọa người, là mỡ của em quá dầy rồi. Sau này em chớ ăn nhiều như vậy, ăn nữa thì nó cũng không có biện pháp chơi đùa với anh!" Anh lớn tiếng oán trách.

"Anh...anh, anh...." Vãn Vãn nói không lại anh, bị khi dễ đến chỉ có thể tức giận, lần nữa cầm lấy tạp chí gõ lên đầu anh.

Ghét, ghét, ghét, lại có thể cười nhạo cô mập!

Anh bị đánh đến liên tiếp chống đỡ, sắp chống đỡ không được thì hô to, "Này, em cũng phải đối mặt thực tế có được không?!"

Vãn Vãn lại đánh anh, anh không thể đánh lại, chỉ có thể tức giận cười ra tiếng, tiếp đó là cô....

Hai người cười to một trận.

Nhưng là....

Giang Diệc Hãn nhìn cô một cái, di chuyển nằm lại ở bên cạnh gối đầu, không có bất kỳ động tác nào, lại yên lặng mấy giây, càng thêm nhục chí rũ vai xuống.

Mới vừa rồi, người bạn nhỏ này đã phá hư không khí! Mới vừa rồi, ở trong lúc mấu chốt đó, anh đã thành công trêu chọc kích tình, anh có thể cảm thấy Vãn Vãn cũng sắp không tỉnh táo được, anh sắp có thể vọt! Hiện tại, vừa bị làm liền tỉnh táo lại, không có không khí, lý trí quay về, anh muốn mang cô trở lại cảm xúc dâng cao như thế thì sẽ khó như lên trời.

Hơn nữa.... Lúc vừa nãy tên nhóc này giật giật dưới tay anh, anh cũng bị hù dọa đến mềm nhuyễn, có được hay không!

Hiện tại, tiếp tục thì giống như là lạ....

Anh thật là quá uất ức.

"Này, bây giờ nó có đá em không?" Anh nằm ở bên cạnh, hỏi cô.

"Không có." Vãn Vãn lắc đầu.

Một lát.

"Hiện tại thế nào?" Anh lại hỏi.

"Không có."

Anh buồn buồn lườm cô một cái, "Làm ơn, nói nó động một cái." Để cho anh hy sinh cũng có chút giá trị đi.

Vãn Vãn dở khóc dở cười.

Cô mới cần xin anh đừng cố tình gây sự như vậy, cái này có thể gặp chứ không thể cầu, có được hay không?!

Mặc dù nói như vậy, Vãn Vãn vẫn cố gắng gọi bé cưng.

Anh và cô đều chờ thật lâu, lúc này đổi thành Vãn Vãn nhục chí rũ vai xuống, "Nó không chịu động."

Người bạn nhỏ này quá lười hay là quá làm cao? Giang Diệc Hãn nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Nếu không, anh dẫn em đi ăn cơm, ăn uống no đủ, tâm tình của nó tốt, dĩ nhiên là có tâm tình và hơi sức vận động!"

Nói đến ăn cơm, Vãn Vãn sờ bụng một cái.

"Em thật sự hơi đói rồi." Cô xin lỗi thừa nhận.

"Vậy chờ cái gì, anh dẫn em đi ra ngoài ăn!" Anh xuống giường mặc quần áo.

Hai người đều quên, mới vừa rồi một ghét bỏ đối phương mỡ quá dầy, một âm thầm thề ở đáy lòng nhất định phải khống chế ăn uống rồi.

Pháo hoa bên ngoài rực rỡ, tiếng pháo bùm bùm liên tiếp .

Năm mới, lại tới.

....

Đêm 30, Giang Thiệu Cạnh ở Hải Nam. Còn chưa tìm được tin tức của Vãn Vãn, dùng trăm phương nghìn kế, rốt cuộc cũng dò xét được Kỷ Oánh trốn ở trong biệt thự bên bờ biển.

"Rầm rầm rầm!" Âm thanh anh đập cửa có thể so với tiếng pháo bên ngoài.

Bên trong yên tĩnh.

"Giang Diệc Hãn, Kỷ Oánh, chú đi ra cho tôi!" Anh đang rống to ngoài cửa.

Trước kia, anh từng gặp Kỷ Oánh một lần ở đài truyền hình, ăn mặc nóng bỏng, lời nói lỗ mãng, ánh mắt nhìn đàn ông....

Dù sao, ấn tượng của anh đối với Kỷ Oánh đã tệ hết biết rồi! Đáng chết, tại sao Diệc Hãn có thể ở cùng loại phụ nữ không sạch sẽ này chứ? Coi như chỉ là vui đùa một chút, anh tuyệt đối cũng không cho phép!

"Đừng tưởng rằng trốn tránh là xong, nếu hai người không ra, tôi cho người tháo dở cửa chính!" Anh lấy ra uy nghiêm của anh trai.

Anh từng nói, anh là người lớn trong nhà, chọn em dâu phải trải qua cửa ải của anh trước!

Lại đợi một lát, khi anh lấy điện thoại di động ra, thật chuẩn bị kêu người đến động thủ, cửa chính rốt cuộc mở ra.

Đầu tiên đụng vào mi mắt anh chính là đôi mắt mang theo giận dữ, đôi mắt nước giống có thể câu hồn, phóng điện khắp nơi, khiêu khích như có như không lòng của đàn ông.

"Xin hỏi, tìm người nào?" Cô tựa vào cạnh cửa, lộ ra làn da bả vai trắng như tuyết, õng ẹo làm dáng hỏi.

Cô gái trước mắt ăn mặc vô cùng ..., áo lót nhỏ sexy, quần sọt ngắn đến gần như sắp không gói được mông, nóng bỏng đến gần như có thể làm đàn ông bình thường khó thở.

Dĩ nhiên, anh không thuộc về đàn ông bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương