Không Yêu Đừng Quấy Rầy
-
Quyển 3 - Chương 1
Chiếc nhẫn kim cương này, không vừa với ngón tay của Vãn Vãn.
Vãn Vãn có len lén đeo thử, với ngón tay mập mạp của cô, chiếc nhẫn này mắc két trên đốt ngón tay thứ hai của ngón áp út tay trái, làm kiểu gì cũng không thể đeo tiếp được.
Xét thấy “Tiền án” mua đồ lót của anh, Vãn Vãn cũng không cảm thấy ngoài dự kiến.
Chẳng qua là, vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như vào lúc cầu hôn, chiếc nhẫn cũng không vừa giống bây giờ, không phải là rất xấu hổ sao? Vừa nghĩ tới trường hợp khôi hài này, Vãn Vãn càng nghĩ càng thấy lòng như lửa đốt.
Cách sinh nhật cô còn hơn ba tháng, Vãn Vãn tự nói với mình, đừng nóng vội, chỉ cần cô giảm đi khoảng bảy tám cân (3, 4kg), thì có thể đeo vừa chiếc nhẫn! Đây là cảnh tượng quan trọng nhất của cuộc đời cô, ngàn vạn lần không thể bị “Thịt” của chính mình làm hỏng!
"Món ăn không hợp khẩu vị hả? Sao em ăn có vài miếng vậy?!" Gần đây không biết cô làm sao, khẩu vị rất kém, bất kể anh dụ dỗ thế nào, cô cũng vẫn gần như không ăn cơm, làm hại anh một chút hăng hái nấu ăn cũng không có, thật muốn dứt khoát mua đồ ăn sẵn cho xong.
"Em không muốn ăn!" Miếng thịt trên đũa anh đã đến gần sát bên môi Vãn Vãn rồi, Vãn Vãn vội vàng nhảy dựng lên.
"Em đã không ăn gì, lại còn muốn đi tập thể dục, sẽ té xỉu!" Anh hù dọa cô.
Cô không ăn gì cả, sau đó còn nhảy dây, đứng lên ngồi xuống, rất chịu khó vận động, thật không biết là dây thần kinh nào có vấn đề nữa!
"Em... Không có khẩu vị..." Nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, Vãn Vãn chỉ có thể nuốt nước miếng.
Tại sao mỗi ngày anh phải làm nhiều món ăn như vậy tới dụ dỗ cô? Không được, cô phải kiên định!
"Vãn Vãn, em nói thật cho anh biết, có phải em muốn giảm cân đúng không?" Anh cũng không phải là đứa ngốc.
"Em không có!" Vãn Vãn dùng sức lắc đầu phủ nhận.
"Vãn Vãn, người ăn ngay nói thật sẽ được quả tốt!" Anh dụ dỗ cô.
Vãn Vãn đáp lại anh, chỉ là lộ ra một nụ cười rất ngọt, "Em về phòng trước!"
Sau đó, cô liền chạy.
Đúng vậy, hiện tại sau mỗi bữa ăn, cô sẽ tự đến vách tường phạt đứng một canh giờ, cô nói như vậy mới không dễ bị béo phì.
Anh thật không hiểu nổi, thân hình cô đã rất cân xứng, giảm cân có cái gì tốt? Anh cho là chỉ có Phó Vịnh Bội mới có thể chạy theo vóc dáng mình dây.
"Vãn Vãn, anh không thích em giảm cân!" Anh mãnh liệt bày tỏ kháng nghị.
"Rầm" một tiếng, cô lại có thể đóng cửa lại.
"Em còn như vậy, anh sẽ không làm cơm cho em nữa!" Anh sử dụng tuyệt chiêu.
Nhưng mà, cô lại che kín lỗ tai, cự tuyệt bị anh uy hiếp.
Từ trước đến giờ Vãn Vãn đối với anh nói gì nghe nấy, lần này, lại có thể xem lời nói của anh vào tai trái ra tai phải, anh không dám tin, mình lại bị đối xử như vậy, mặc kệ kháng nghị của anh, cô lại làm theo ý mình như cũ.
Mị lực của anh lần đầu tiên bị mất tác dụng, anh cũng lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra Vãn Vãn cũng không phải là không có chủ kiến, nếu mà cô đã kiên trì, ai cũng không cố chấp như cô vậy.
Aizzz.
Điện thoại di động của anh vang lên, Giang Diệc Hãn vừa nhìn tên người gọi, nhanh chóng ra ban công, hạ thấp giọng, vừa bắt máy đã hỏi, "Chuyện tôi giao cho cậu thế nào rồi?"
Trợ lý trả lời, làm cho anh đau đầu.
"Giá tiền cũng cao hơn gấp ba lần giá thị trường, nhà họ Hạ sao còn chưa đồng ý? … Thái độ của đối phương thế nào?"
Nghe trở lý nói xong, anh không có bất cứ chút do dự nào, "Mặc cho bọn họ ra giá! Bất kể là bao nhiêu tiền, bất kể dùng phương pháp gì, tôi nhất định phải có được xưởng in ấn cùng với mảnh đất kia!"
"Nhị thiếu, ngài không thể nói mua bán như vậy được…” Lời của anh khiến trợ lý bắt đầu không ngừng khuyên bảo, nói anh không hiểu giá thị trường Thượng Hải, mảnh đất kia cũng không đáng giá như vậy, cũng không có quá nhiều cơ hội tăng giá, cái xưởng in ấn kia cũng không liên quan đến ngành nghề của bọn họ, cộng thêm nhiều năm liên tục bị hư hại, căn bản không đáng giá kinh doanh.
"Nói đủ rồi chứ?!" Anh lạnh lùng ngắt lời.
Trên gương mặt tuấn tú của anh, không có bất kỳ tức giận nào, giọng nói cũng không giương cao nửa phần.
"Tiền tôi bỏ ra là khoản tiền tiết kiệm cá nhân của tôi, không hề sử dụng đến vốn của công ty, có đáng giá hay không mình tôi biết là được, cần các cậu chỉ chỉ chỏ chỏ hay sao?" Anh không phải là ông chủ, nhưng mà, không có nghĩa là quyết định của anh, có thể cho cấp dưới phản bác.
Một câu nói của anh, làm cho trợ lý bắt đầu thấp thỏm, "Nhị thiếu, tôi không phải ý này, Giang đại thiếu cũng cảm thấy ngài không nên mua xưởng in ấn, cuộc mua bán này chỉ lỗ - không lãi…"
"Cho nên, ý các người là chỉ nghe lời nói của anh hai tôi?" Giang Diệc Hãn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Không, không, không, nhị thiếu..." Mồ hôi lạnh trên trán trợ lý tuôn ra đầm đìa.
Bọn họ vẫn cảm thấy ở Yến Thiên Hạ, Giang đại thiếu mới là người khó dây dưa nhất, mà Giang Nhị thiếu cái gì cũng không sao cả, nhưng không nghĩ đến, hôm nay…
"Yến thiên hạ chỉ cần người có năng lực, nếu trước Quốc Khánh, tôi không thấy quyền kinh doanh và khế đất của xưởng in ấn, các người cũng không cần làm ở yến thiên hạ nữa!" Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nhị thiếu, đừng, đừng, chúng tôi lập tức đi làm!" Trợ lý cảm thấy cảm giác bị áp bức trước nay chưa có.
"Thái độ hiền hòa một chút, đừng đắc tội nhà họ Hạ." Anh ôn hòa giao phó.
Anh từng nói, cho Vãn Vãn một phần vui mừng rất lớn rất lớn, cho nên, cái xưởng in ấn kia, anh nhất định phải có được!
"Vãn Vãn, ra ngoài ăn trái cây thôi!" Tắt máy, lần nữa đi gõ cửa phòng tiếp tục dụ dỗ Vãn Vãn, nụ cười lại trở về trên mặt anh.
…
Tháng 11 dương lịch, 14 tháng tám âm lịch.
Ngắn ngủn mười ngày, Vãn Vãn ăn rất ít, lại ngày đêm rèn luyện, lại có thể làm cho cô gầy đi bốn năm cân ( 2 - 2,5kg).
Vãn Vãn len lén theo thử chiếc nhẫn kia một lần nữa, cô dùng xà phòng làm trơn ngón tay của mình, chịu đựng hơi đau, dùng sức đẩy, chiếc nhẫn thành công đeo ở ngón tay áp út của cô.
Chiếc nhẫn không vừa này, thít chặt ngón áp út của cô rất không thoải mái, Vãn Vãn lại vẫn tươi cười vui vẻ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô lén đeo chiếc nhẫn này, cho dù mỗi một lần lén đeo lúc gỡ xuống, cô đều phải cạo xuống một lớp da.
Nhưng mà, không sao, chỉ cần giảm một chút nữa, sinh nhật ngày ấy, cô có thể đeo nhẫn!
Chiếc nhẫn đeo trên tay, Vãn Vãn không chịu lấy xuống, cô mang chiếc nhẫn đi sắp xếp lại hành lý, mang chiếc nhẫn mặc quần áo, mang chiếc nhẫn uống nước, mang chiếc nhẫn nghe điện thoại, mang chiếc nhẫn ở trong phòng đi đi lại lại phòng.
Chiếc nhẫn đeo trên tay, cảm giác hạnh phúc trong lòng cô, không cách nào hình dung được.
"Thím ạ? Tết Trung thu đến Thượng Hải ăn tết với mọi người sao?" Sai khi cha mẹ qua đời, mỗi năm vào ngày lễ, chú thím đều mời cô cùng nhau ăn tết.
"Không được." Cô cười ngọt ngào từ chối, ngại ngùng thừa nhận, "Tết Trung thu này cháu đến nhà bạn trai..."
Năm nay chỉ có thể nói xin lỗi với chú thím, bởi vì, gặp gia trưởng là một việc vô cùng quan trọng!
Tiếp, cô cũng nhận được lời mời của chị họ Dư, cô cũng cười từ chối.
"Ba giờ về đến nhà, chúng ta ra sân bay." "Tít tít" hai tiếng, điện thoại di động của cô nhận được tin nhắn.
Vãn Vãn vội vàng nhảy dựng lên, vọt vào phòng rửa tay, dùng xà phòng đem chiếc nhẫn lần nữa tháo ra, sau khi dùng khăn lông cẩn thận lau sạch sẽ, cô vô cùng quý trọng đem lấy chiếc nhẫn thả lại trong hộp trang sức, giấu dưới vali.
Anh nói muốn cho cô ngạc nhiên, cho nên, cô vô cùng vô cùng chờ mong sinh nhật của mình đến nhanh một chút!
…
Sân bay, bọn họ đang làm thủ tục lên máy bay, nhưng mà, không ngờ rất đúng dịp gặp được một người không muốn gặp.
"Thật là trùng hợp, hai người cũng đi Thượng Hải sao?" Phó Vịnh Bội cầm chứng minh thư, tao nhã để lên bàn đăng ký.
Vãn Vãn chú ý tới, ngón tay Phó Vịnh Bội vô cùng thon dài.
Phó Vịnh Bội ở khoang thương gia, Vãn Vãn nhìn vị trí thương gia của bọn họ, có chút lo lắng.
"Ừ, đi Thượng Hải đón Trung thu." Giang Diệc Hãn gật đầu chào hỏi.
"Vãn Vãn cũng có người thân ở Thượng Hải, cho nên hai người đi cùng nhau?" Phó Vịnh Bội cười mỉa.
"Không, tôi mang cô ấy đi gặp ông ngoại của tôi." Vẻ mặt Giang Diệc Hãn tự nhiên.
Hô hấp của Phó Vịnh Bội đông cứng, hoàn toàn biến sắc, cố gắng lắm, cô mới có thể bảo trì được nụ cười trước mặt bọn họ.
Giang Diệc Hãn không nhìn lâu cô một cái, anh đem lấy mấy vali lớn của bản mình và Vãn Vãn đặt ở máy bay vận tải để gửi vận chuyển.
Anh lấy ra chứng minh thư, "Chào cô, khoang phổ thông, cho một vị trí gần cửa sổ."
Nhân viên công tác đem anh cùng Vãn Vãn căn cứ chính xác món một đưa vào, kinh ngạc, "Nhưng mà, vị trí hai người đặt là…"
"Chúng tôi muốn khoang phổ thông, cám ơn!" Anh cắt đứt lời nói của nhân viên công tác.
Nhân viên công tác kỳ quái nhìn anh một cái, không nói thêm gì nữa.
Anh phát hiện, mình càng ngày càng không thích ở cùng một không gian với Phó Vịnh Bội.
Anh rõ ràng, tình yêu bảy năm, ở trong lòng anh cuối cùng đã bắt đầu từ từ phai nhạt.
...
Bọn họ đến Thượng Hải, Giang Diệc Hãn cự tuyệt an bài của anh hai.
"Không ở trong nhà của anh sao?" Vãn Vãn tò mò hỏi.
"Em muốn ở cùng một chỗ với anh hai anh sao?" Tránh tên lái xe dù ở cửa ra vào, ngồi lên xe taxi, anh lành lạnh hỏi.
Vãn Vãn vội vàng xua tay, dáng vẻ anh hai xem ra rất hung dữ, vừa ra trận khí thế như rung động toàn trường giết địch, làm cho cô thấy thật đáng sợ.
"Nhưng mà, không ở khách sạn, buổi tối chúng ta ở đâu?" Vãn Vãn cau mày hỏi.
Giang Diệc Hãn chỉ cười không nói.
Thẳng đến tối muộn thấy chỗ ở tối nay của bọn họ, Vãn Vãn kinh ngạc: "Thật là đúng dịp, nơi này cách xưởng in ấn của ba em trước kia rất gần nha!"
Anh cười, "Anh cũng vậy, cảm thấy thật khéo! Đây là phòng nhỏ anh dựa vào chính tiền lương công việc trước kia của anh mà mua được." Anh cũng rất ngoài ý muốn, nơi này quả thật cách rất gần cái xưởng in ấn anh sắp sửa mua, điều này chứng minh bọn họ rất có duyên.
Căn phòng này rất nhỏ, mặc dù không phải quá cũ, nhưng cũng chỉ sáu mươi mét vuông mà thôi, hơn nữa ở vùng ngoại ô, còn phải tiền thuê phòng.
Năm đó, Phó Vịnh Bội tới nhà anh làm khách, sau khi thấy căn phòng anh mới vừa mua xong, ngồi không bao lâu liền rời đi với gương mặt trắng bệch, quan hệ của bọn họ, chính là từ lúc đó bắt đầu từ từ biến chất.
Mà giờ khắc này Vãn Vãn mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, cũng đang vì có duyên phận mà không ngừng kích động.
Lâu rồi không có người ở, trên sàn nhà đều là bụi, Vãn Vãn đang muốn đi phòng vệ sinh lấy nước dọn dẹp phòng, anh lại ôm lấy cô từ phía sau.
"Vãn Vãn, sau này đây sẽ là nhà chúng ta ở Thượng Hải, đồng ý không?" Anh khẽ nói bên tai cô.
"Vâng!" Vãn Vãn dùng sức gật đầu.
Cô thích nơi này, nơi này cách nhà xưởng của ba mẹ vô cùng gần!
Trong nháy mắt cô gật đầu, lòng bàn tay Vãn Vãn nhiều hơn một vật cứng.
Cô cúi đầu nhìn, là một cái chìa khóa.
"Chào mừng em làm nữ chủ nhân của nơi này!" Anh cười khoái trá, anh biết, Vãn Vãn sẽ không làm anh thất vọng.
Vãn Vãn mím môi cười, gần đây, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc đến không chân thật.
"Em... Em đi sửa sang lại gian phòng!" Cô xấu hổ cúi đầu.
"Vãn Vãn, không cần vội…" Anh khàn khàn giọng nói khẽ bên tai cô.
Tiếp đó, môi của anh, lưỡi của anh, bắt đầu xâm lược cô, anh vừa hôn cô, vừa cởi áo phông của cô, Vãn Vãn ngây ngốc giơ tay lên, mặc cho quần áo của cô bị cởi ra.
Giang Diệc Hãn bế cô lên, đi về phía phòng ngủ của mình.
Vãn Vãn có len lén đeo thử, với ngón tay mập mạp của cô, chiếc nhẫn này mắc két trên đốt ngón tay thứ hai của ngón áp út tay trái, làm kiểu gì cũng không thể đeo tiếp được.
Xét thấy “Tiền án” mua đồ lót của anh, Vãn Vãn cũng không cảm thấy ngoài dự kiến.
Chẳng qua là, vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như vào lúc cầu hôn, chiếc nhẫn cũng không vừa giống bây giờ, không phải là rất xấu hổ sao? Vừa nghĩ tới trường hợp khôi hài này, Vãn Vãn càng nghĩ càng thấy lòng như lửa đốt.
Cách sinh nhật cô còn hơn ba tháng, Vãn Vãn tự nói với mình, đừng nóng vội, chỉ cần cô giảm đi khoảng bảy tám cân (3, 4kg), thì có thể đeo vừa chiếc nhẫn! Đây là cảnh tượng quan trọng nhất của cuộc đời cô, ngàn vạn lần không thể bị “Thịt” của chính mình làm hỏng!
"Món ăn không hợp khẩu vị hả? Sao em ăn có vài miếng vậy?!" Gần đây không biết cô làm sao, khẩu vị rất kém, bất kể anh dụ dỗ thế nào, cô cũng vẫn gần như không ăn cơm, làm hại anh một chút hăng hái nấu ăn cũng không có, thật muốn dứt khoát mua đồ ăn sẵn cho xong.
"Em không muốn ăn!" Miếng thịt trên đũa anh đã đến gần sát bên môi Vãn Vãn rồi, Vãn Vãn vội vàng nhảy dựng lên.
"Em đã không ăn gì, lại còn muốn đi tập thể dục, sẽ té xỉu!" Anh hù dọa cô.
Cô không ăn gì cả, sau đó còn nhảy dây, đứng lên ngồi xuống, rất chịu khó vận động, thật không biết là dây thần kinh nào có vấn đề nữa!
"Em... Không có khẩu vị..." Nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, Vãn Vãn chỉ có thể nuốt nước miếng.
Tại sao mỗi ngày anh phải làm nhiều món ăn như vậy tới dụ dỗ cô? Không được, cô phải kiên định!
"Vãn Vãn, em nói thật cho anh biết, có phải em muốn giảm cân đúng không?" Anh cũng không phải là đứa ngốc.
"Em không có!" Vãn Vãn dùng sức lắc đầu phủ nhận.
"Vãn Vãn, người ăn ngay nói thật sẽ được quả tốt!" Anh dụ dỗ cô.
Vãn Vãn đáp lại anh, chỉ là lộ ra một nụ cười rất ngọt, "Em về phòng trước!"
Sau đó, cô liền chạy.
Đúng vậy, hiện tại sau mỗi bữa ăn, cô sẽ tự đến vách tường phạt đứng một canh giờ, cô nói như vậy mới không dễ bị béo phì.
Anh thật không hiểu nổi, thân hình cô đã rất cân xứng, giảm cân có cái gì tốt? Anh cho là chỉ có Phó Vịnh Bội mới có thể chạy theo vóc dáng mình dây.
"Vãn Vãn, anh không thích em giảm cân!" Anh mãnh liệt bày tỏ kháng nghị.
"Rầm" một tiếng, cô lại có thể đóng cửa lại.
"Em còn như vậy, anh sẽ không làm cơm cho em nữa!" Anh sử dụng tuyệt chiêu.
Nhưng mà, cô lại che kín lỗ tai, cự tuyệt bị anh uy hiếp.
Từ trước đến giờ Vãn Vãn đối với anh nói gì nghe nấy, lần này, lại có thể xem lời nói của anh vào tai trái ra tai phải, anh không dám tin, mình lại bị đối xử như vậy, mặc kệ kháng nghị của anh, cô lại làm theo ý mình như cũ.
Mị lực của anh lần đầu tiên bị mất tác dụng, anh cũng lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra Vãn Vãn cũng không phải là không có chủ kiến, nếu mà cô đã kiên trì, ai cũng không cố chấp như cô vậy.
Aizzz.
Điện thoại di động của anh vang lên, Giang Diệc Hãn vừa nhìn tên người gọi, nhanh chóng ra ban công, hạ thấp giọng, vừa bắt máy đã hỏi, "Chuyện tôi giao cho cậu thế nào rồi?"
Trợ lý trả lời, làm cho anh đau đầu.
"Giá tiền cũng cao hơn gấp ba lần giá thị trường, nhà họ Hạ sao còn chưa đồng ý? … Thái độ của đối phương thế nào?"
Nghe trở lý nói xong, anh không có bất cứ chút do dự nào, "Mặc cho bọn họ ra giá! Bất kể là bao nhiêu tiền, bất kể dùng phương pháp gì, tôi nhất định phải có được xưởng in ấn cùng với mảnh đất kia!"
"Nhị thiếu, ngài không thể nói mua bán như vậy được…” Lời của anh khiến trợ lý bắt đầu không ngừng khuyên bảo, nói anh không hiểu giá thị trường Thượng Hải, mảnh đất kia cũng không đáng giá như vậy, cũng không có quá nhiều cơ hội tăng giá, cái xưởng in ấn kia cũng không liên quan đến ngành nghề của bọn họ, cộng thêm nhiều năm liên tục bị hư hại, căn bản không đáng giá kinh doanh.
"Nói đủ rồi chứ?!" Anh lạnh lùng ngắt lời.
Trên gương mặt tuấn tú của anh, không có bất kỳ tức giận nào, giọng nói cũng không giương cao nửa phần.
"Tiền tôi bỏ ra là khoản tiền tiết kiệm cá nhân của tôi, không hề sử dụng đến vốn của công ty, có đáng giá hay không mình tôi biết là được, cần các cậu chỉ chỉ chỏ chỏ hay sao?" Anh không phải là ông chủ, nhưng mà, không có nghĩa là quyết định của anh, có thể cho cấp dưới phản bác.
Một câu nói của anh, làm cho trợ lý bắt đầu thấp thỏm, "Nhị thiếu, tôi không phải ý này, Giang đại thiếu cũng cảm thấy ngài không nên mua xưởng in ấn, cuộc mua bán này chỉ lỗ - không lãi…"
"Cho nên, ý các người là chỉ nghe lời nói của anh hai tôi?" Giang Diệc Hãn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Không, không, không, nhị thiếu..." Mồ hôi lạnh trên trán trợ lý tuôn ra đầm đìa.
Bọn họ vẫn cảm thấy ở Yến Thiên Hạ, Giang đại thiếu mới là người khó dây dưa nhất, mà Giang Nhị thiếu cái gì cũng không sao cả, nhưng không nghĩ đến, hôm nay…
"Yến thiên hạ chỉ cần người có năng lực, nếu trước Quốc Khánh, tôi không thấy quyền kinh doanh và khế đất của xưởng in ấn, các người cũng không cần làm ở yến thiên hạ nữa!" Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nhị thiếu, đừng, đừng, chúng tôi lập tức đi làm!" Trợ lý cảm thấy cảm giác bị áp bức trước nay chưa có.
"Thái độ hiền hòa một chút, đừng đắc tội nhà họ Hạ." Anh ôn hòa giao phó.
Anh từng nói, cho Vãn Vãn một phần vui mừng rất lớn rất lớn, cho nên, cái xưởng in ấn kia, anh nhất định phải có được!
"Vãn Vãn, ra ngoài ăn trái cây thôi!" Tắt máy, lần nữa đi gõ cửa phòng tiếp tục dụ dỗ Vãn Vãn, nụ cười lại trở về trên mặt anh.
…
Tháng 11 dương lịch, 14 tháng tám âm lịch.
Ngắn ngủn mười ngày, Vãn Vãn ăn rất ít, lại ngày đêm rèn luyện, lại có thể làm cho cô gầy đi bốn năm cân ( 2 - 2,5kg).
Vãn Vãn len lén theo thử chiếc nhẫn kia một lần nữa, cô dùng xà phòng làm trơn ngón tay của mình, chịu đựng hơi đau, dùng sức đẩy, chiếc nhẫn thành công đeo ở ngón tay áp út của cô.
Chiếc nhẫn không vừa này, thít chặt ngón áp út của cô rất không thoải mái, Vãn Vãn lại vẫn tươi cười vui vẻ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô lén đeo chiếc nhẫn này, cho dù mỗi một lần lén đeo lúc gỡ xuống, cô đều phải cạo xuống một lớp da.
Nhưng mà, không sao, chỉ cần giảm một chút nữa, sinh nhật ngày ấy, cô có thể đeo nhẫn!
Chiếc nhẫn đeo trên tay, Vãn Vãn không chịu lấy xuống, cô mang chiếc nhẫn đi sắp xếp lại hành lý, mang chiếc nhẫn mặc quần áo, mang chiếc nhẫn uống nước, mang chiếc nhẫn nghe điện thoại, mang chiếc nhẫn ở trong phòng đi đi lại lại phòng.
Chiếc nhẫn đeo trên tay, cảm giác hạnh phúc trong lòng cô, không cách nào hình dung được.
"Thím ạ? Tết Trung thu đến Thượng Hải ăn tết với mọi người sao?" Sai khi cha mẹ qua đời, mỗi năm vào ngày lễ, chú thím đều mời cô cùng nhau ăn tết.
"Không được." Cô cười ngọt ngào từ chối, ngại ngùng thừa nhận, "Tết Trung thu này cháu đến nhà bạn trai..."
Năm nay chỉ có thể nói xin lỗi với chú thím, bởi vì, gặp gia trưởng là một việc vô cùng quan trọng!
Tiếp, cô cũng nhận được lời mời của chị họ Dư, cô cũng cười từ chối.
"Ba giờ về đến nhà, chúng ta ra sân bay." "Tít tít" hai tiếng, điện thoại di động của cô nhận được tin nhắn.
Vãn Vãn vội vàng nhảy dựng lên, vọt vào phòng rửa tay, dùng xà phòng đem chiếc nhẫn lần nữa tháo ra, sau khi dùng khăn lông cẩn thận lau sạch sẽ, cô vô cùng quý trọng đem lấy chiếc nhẫn thả lại trong hộp trang sức, giấu dưới vali.
Anh nói muốn cho cô ngạc nhiên, cho nên, cô vô cùng vô cùng chờ mong sinh nhật của mình đến nhanh một chút!
…
Sân bay, bọn họ đang làm thủ tục lên máy bay, nhưng mà, không ngờ rất đúng dịp gặp được một người không muốn gặp.
"Thật là trùng hợp, hai người cũng đi Thượng Hải sao?" Phó Vịnh Bội cầm chứng minh thư, tao nhã để lên bàn đăng ký.
Vãn Vãn chú ý tới, ngón tay Phó Vịnh Bội vô cùng thon dài.
Phó Vịnh Bội ở khoang thương gia, Vãn Vãn nhìn vị trí thương gia của bọn họ, có chút lo lắng.
"Ừ, đi Thượng Hải đón Trung thu." Giang Diệc Hãn gật đầu chào hỏi.
"Vãn Vãn cũng có người thân ở Thượng Hải, cho nên hai người đi cùng nhau?" Phó Vịnh Bội cười mỉa.
"Không, tôi mang cô ấy đi gặp ông ngoại của tôi." Vẻ mặt Giang Diệc Hãn tự nhiên.
Hô hấp của Phó Vịnh Bội đông cứng, hoàn toàn biến sắc, cố gắng lắm, cô mới có thể bảo trì được nụ cười trước mặt bọn họ.
Giang Diệc Hãn không nhìn lâu cô một cái, anh đem lấy mấy vali lớn của bản mình và Vãn Vãn đặt ở máy bay vận tải để gửi vận chuyển.
Anh lấy ra chứng minh thư, "Chào cô, khoang phổ thông, cho một vị trí gần cửa sổ."
Nhân viên công tác đem anh cùng Vãn Vãn căn cứ chính xác món một đưa vào, kinh ngạc, "Nhưng mà, vị trí hai người đặt là…"
"Chúng tôi muốn khoang phổ thông, cám ơn!" Anh cắt đứt lời nói của nhân viên công tác.
Nhân viên công tác kỳ quái nhìn anh một cái, không nói thêm gì nữa.
Anh phát hiện, mình càng ngày càng không thích ở cùng một không gian với Phó Vịnh Bội.
Anh rõ ràng, tình yêu bảy năm, ở trong lòng anh cuối cùng đã bắt đầu từ từ phai nhạt.
...
Bọn họ đến Thượng Hải, Giang Diệc Hãn cự tuyệt an bài của anh hai.
"Không ở trong nhà của anh sao?" Vãn Vãn tò mò hỏi.
"Em muốn ở cùng một chỗ với anh hai anh sao?" Tránh tên lái xe dù ở cửa ra vào, ngồi lên xe taxi, anh lành lạnh hỏi.
Vãn Vãn vội vàng xua tay, dáng vẻ anh hai xem ra rất hung dữ, vừa ra trận khí thế như rung động toàn trường giết địch, làm cho cô thấy thật đáng sợ.
"Nhưng mà, không ở khách sạn, buổi tối chúng ta ở đâu?" Vãn Vãn cau mày hỏi.
Giang Diệc Hãn chỉ cười không nói.
Thẳng đến tối muộn thấy chỗ ở tối nay của bọn họ, Vãn Vãn kinh ngạc: "Thật là đúng dịp, nơi này cách xưởng in ấn của ba em trước kia rất gần nha!"
Anh cười, "Anh cũng vậy, cảm thấy thật khéo! Đây là phòng nhỏ anh dựa vào chính tiền lương công việc trước kia của anh mà mua được." Anh cũng rất ngoài ý muốn, nơi này quả thật cách rất gần cái xưởng in ấn anh sắp sửa mua, điều này chứng minh bọn họ rất có duyên.
Căn phòng này rất nhỏ, mặc dù không phải quá cũ, nhưng cũng chỉ sáu mươi mét vuông mà thôi, hơn nữa ở vùng ngoại ô, còn phải tiền thuê phòng.
Năm đó, Phó Vịnh Bội tới nhà anh làm khách, sau khi thấy căn phòng anh mới vừa mua xong, ngồi không bao lâu liền rời đi với gương mặt trắng bệch, quan hệ của bọn họ, chính là từ lúc đó bắt đầu từ từ biến chất.
Mà giờ khắc này Vãn Vãn mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, cũng đang vì có duyên phận mà không ngừng kích động.
Lâu rồi không có người ở, trên sàn nhà đều là bụi, Vãn Vãn đang muốn đi phòng vệ sinh lấy nước dọn dẹp phòng, anh lại ôm lấy cô từ phía sau.
"Vãn Vãn, sau này đây sẽ là nhà chúng ta ở Thượng Hải, đồng ý không?" Anh khẽ nói bên tai cô.
"Vâng!" Vãn Vãn dùng sức gật đầu.
Cô thích nơi này, nơi này cách nhà xưởng của ba mẹ vô cùng gần!
Trong nháy mắt cô gật đầu, lòng bàn tay Vãn Vãn nhiều hơn một vật cứng.
Cô cúi đầu nhìn, là một cái chìa khóa.
"Chào mừng em làm nữ chủ nhân của nơi này!" Anh cười khoái trá, anh biết, Vãn Vãn sẽ không làm anh thất vọng.
Vãn Vãn mím môi cười, gần đây, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc đến không chân thật.
"Em... Em đi sửa sang lại gian phòng!" Cô xấu hổ cúi đầu.
"Vãn Vãn, không cần vội…" Anh khàn khàn giọng nói khẽ bên tai cô.
Tiếp đó, môi của anh, lưỡi của anh, bắt đầu xâm lược cô, anh vừa hôn cô, vừa cởi áo phông của cô, Vãn Vãn ngây ngốc giơ tay lên, mặc cho quần áo của cô bị cởi ra.
Giang Diệc Hãn bế cô lên, đi về phía phòng ngủ của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook