Không Yêu Đừng Quấy Rầy
-
Quyển 2 - Chương 12
Giữa mười ngón của hai người, nóng bừng lên.
Thật ra thì có lúc trong lúc vô tình anh lộ ra sự cao quý, thật sự làm cho người ta tim đập không thôi, một bộ quần áo rất bình thường, lại có thể mặc ra một hương vị vô cùng mê hoặc.
Vãn Vãn rốt cuộc cũng hiểu rõ, lúc học đại học, tại sao cô lại cảm thấy chàng trai này khác với những người khác.
Trên đường đi, anh dẫn tới vô số ánh mắt của các cô gái, khiến Vãn Vãn cảm thấy lo lắng.
Ngược lại....
Vãn Vãn cúi đầu đưa mắt nhìn bản thân, cô mặc moọt bộ quần áo giản dị, hình tượng vĩnh viễn cũng chỉ cho người ta miễn cưỡng dùng bốn chữ “Cô gái nhỏ” (tiếng hán là ‘nhân gia bích ngọc’) để hình dung. Ngũ quan của cô không tệ, nhưng mà lại không có quá nhiều hương vị của phụ nữ, hơn nữa, coi như thật ra xuất thân của mình cũng không kém, nhưng lại không có bất kỳ phong cách ưu nhã thành thục nào.
Song song mặt đỏ tim đập, cô càng nghĩ càng như đưa đám.
Ánh mắt Giang Diệc Hãn lại một lần nữa dời về phía cô, kể từ sau khi cùng cô lui tới, atính tình nóng nảy của anh cũng ổn định hơn rất nhiều, cả người đều là cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ.
Đồng thời, anh cũng muốn làm cô vui vẻ.
"Nha đầu, có chỗ nào không vui sao?" Dáng vẻ cô cúi đầu im lặng, làm anh lo lắng.
"Không có." Cô đỏ mặt trả lời.
Người trong lòng đang ở bên cạnh, tay với tay nắm chặt không rời, cô làm làm gì có chỗ nào không vui?!
Anh nhìn cô chăm chú, dáng vẻ của cô quả thật không giống như đang không vui, hản là không có nói dối.
Hơn mười một giờ, hai người cũng đi dạo đủ rồi, anh dắt cô vào rạp chiếu phim.
Bên trong, đã có vài cặp đôi trẻ tuổi ở đó, trong bóng tối, bọn họ vô cùng suồng sã nhiệt tình như cũ. Mặt Vãn Vãn càng đỏ hơn, bởi vì, cô nghĩ đến mục đích ban đầu khi cô đề nghị đi xem phim suốt đêm, cô, cô muốn kích thích anh một chút....
Hắn nắm chặt tay cô dát đi, mắt nhìn thẳng đi qua từng cặp từng cặp đôi đang ôm hôn nhau, ở vị trí khuất nhất hàng thứ hai, dẫn cô ngồi xuống.
Ngồi xuống , bọn họ liền nghe được có tiếng mập mờ gì đó truyền ra từ ghế sau.
"...." Anh lúng túng cười với cô, đỡ cô ngồi xuống, "Anh đi thuê một cái chăn trước."
Lúc lần đầu tiên tới đây, anh có thể không khách khí chút nào mà cảnh cáo người ngồi cạnh chú ý một chút, nhưng mà bây giờ, quan hệ của hai người bọn họ đã khác, ngược lại làm anh cẩn thận không được tự nhiên.
Vãn Vãn khéo léo ngồi xuống, cho dù tiếng vang sau lưng để cho cô lúng túng đến đỏ mặt, nhưng mà, một góc môi cô nhếch lên thành nụ cười căn bản không có cách nào che dấu. Cuối cùng cô cũng có thể ở cùng một chỗ với “Học trưởng A Lương”!
Không tới một phút, anh đã trở lại.
"Vừa xem phim, vừa đắp chăn, hơi lạnh sẽ càng ngày càng lớn." Anh tỉ mỉ dùng cái chăn bọc cô lại.
"Anh thì sao?" Cô hỏi anh.
"Một đấng mày râu như anh thì cần gì chăn." Anh xì mũi coi thường.
Anh mới không cần đàn bà như vậy, cũng không phải là cô gái nhỏ mành mai.
Do dự một chút, trong bóng tối, đôi tay nhỏ bé của Vãn Vãn lục lọi bên dưới, anh lập tức hiểu được ý đồ của cô, lại cùng với cô mười ngón tay quấn quýt lần nữa.
Nhưng mà, đã nắm tay cô, tại sao ánh mắt của cô vẫn còn như đang đấu tranh vậy? Giang Diệc Hãn phát hiện, để hiểu người bạn gái đơn thuần của mình, nói dễ cũng rất dễ, nói khó cũng rất khó.
Suy nghĩ một chút, anh vươn tay, đem cả người cô cũng kéo vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, "Là thế này đúng không?"
Gương mặt Vãn Vãn càng đỏ hơn, nhưng mà, nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vô cùng lúng túng cùng ngượng ngùng gật đầu, "Vâng, như vậy.... Ấm hơn..."
Cũng không phải là mùa đông, còn cái gì mà ấm với không ấm chứ! Anh dở khóc dở cười.
Nhưng mà, đã có người nói, cô cười lên rực rỡ như mùa xuân, ngọt ngào đáng yêu chưa? Ít nhất, anh cảm thấy là như vậy.
Anh không giễu cợt cô, biết mình làm đúng, nhìn thấy nụ cười của cô, tâm tình của anh cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Đoạn tình cảm này, anh cũng không thoải mái như mặt ngoài, trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm, luôn là bản thân đối với cô chưa đủ tốt.
Cô muốn gì, anh đều hết sức thỏa mãn cô, như vậy, anh có thể càng hoàn mỹ hơn một chút đúng không? Anh dùng mình đôi tay mạnh mẽ của mình, chậm rãi thu hẹp, vững vàng ôm chặt eo thon của cô.
Phim đang chiếu, nhưng anh và cô đều có phần không yên.
"Bây giờ mới phát hiện, trừ gương mặt tròn ra, thật ra thì em rất gầy, toàn thân không có chút thịt nào." Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, cần “Tiếp xúc tại hiện trường” mới có thể tìm ra “Bí ẩn” giấu dưới lớp quần áo .
Cứ ôm nhau như vậy, lúc anh nói chuyện, trong lúc vô tình hơi thở phản vào trên cổ của cô, làm cả người cô đều nóng lên, tim đập dữ dội.
"Vâng...." Vãn Vãn trả lời mềm nhũn trả lời.
Mặt của cô hơi tròn, làm cho người ta cảm giác cô bụ bẫm giống như trẻ sơ sinh, hơn nữa, thật ra thì bản thân cô chính là thể chất dễ mập, sau khi ba mẹ qua đời, trong lòng đau khổ hơn nửa tháng không có ai chăm sóc mới có thể gầy thành như vậy, nhưng mà, mấy ngày này có anh chăm sóc cẩn thận, Vãn Vãn lại bắt đầu lo lắng cho mình sẽ béo phì, cho nên rất chú ý ăn uống, không dám ăn quá nhiều, sợ mình lại biến thành em gái nhỏ.
Sau khi nói chuyện yêu đương, Vãn Vãn luôn là hận bản thân có thể gầy hơn một chút, có thể xinh đẹp hơn một chút, đối với anh có thể có nhiều lực hút hơn một chút.
"Sao lại không có hơi sức gì vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Anh cảnh giác, cúi đầu phủ tay lên cái trán của cô.
"Không có." Cô nằm trong ngực anh, ngẩng mặt lên, vội vàng trả lời.
Môi của anh, cùng gương mặt cô chỉ nhau có vài cen ti met.
Anh hơi sửng sốt, cô cũng vậy.
Mắt Vãn Vãn một cái cũng không dám chớp nhìn chăm chú vào anh.
Anh yên lặng , khóe môi kéo kéo, nói đùa, "Nha đầu, em còn nhìn anh như vậy... Anh sẽ hôn em đấy, a…!"
Anh cho rằng, như vậy có thể hù dọa được cô.
Nhưng mà, không ngờ, Vãn Vãn chớp chớp mắt, hai mắt sáng ngời, cô càng đỏ mặt, lại từ từ nhắm nghiền hai mắt lại.
Anh ngớ ra.
Lông mi của cô, liên tục khẽ run, đang đợi, đang mong đợi cái gì.
Ý kia vô cùng rõ ràng.
Dưới tình huống này, Giang Diệc Hãn không thể nào lại cười mà cho qua, anh cúi đầu hôn, dưới nhiệt độ của anh, mút hôn lên môi của cô.
Nụ hôn này, rất nhẹ nhàng, ở giữa bờ môi cô trằn trọc **, đều hết sức che chở, cực kỳ dịu dàng.
Vãn Vãn vươn tay ôm lên vòng eo bền cahức của anh, vụng về mà hôn trả lại.
Nhẹ nhàng gõ điểm, cánh môi hai người dây dưa một lúc lâu, anh buông cô ra, cười xoa xoa gương mặt cô, sau tai của cô, cũng nóng bỏng đến gần có thể nấu chín trứng gà, "Nụ hôn đầu?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng mà, thật ra là khẳng định, kỹ thuật non nớt kia đủ để nói lên tất cả, toàn bộ tấm lòng, đều cho anh.
Vãn Vãn bị hôn thì ánh mắt rã rời một lúc, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, nghe được câu hỏi của anh, cô nhẹ giọng trả lời, "Không phải, lần thứ ba...."
Anh sửng sốt một chút, làm sao có thể! Cảm giác của mình sai chỗ nào sao?
"Đây là lần thứ ba chúng ta hôn môi...." Cô ngượng ngùng thừa nhận.
Lần đầu tiên, là cô hôn trộm anh, lần thứ hai, là ở bệnh viện, anh đồng ý làm bạn gái của cô.
Hắn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Ngốc, thật sự rất ngốc, đụng chạp ở cấp bậc mầm non như vậy, sao có thể tính là hôn môi.
"Vãn Vãn, anh dạy cho em thế nào gọi là hôn môi." Không hiểu, ngực có một cỗ **, anh đem cái chăn kéo lại.
Vãn Vãn sững sờ, mặc cho anh đè cô ở trên ghế .
Hôn môi? Bọn họ không phải mới vừa làm sao?
Anh dùng cái chăn che giấu không gian bí ẩn giữa hai người.
Sau đó, anh hơi dùng lực một lần nữa kéo cô vào trong ngực, Vãn Vãn nín thở, vo cùng khẩn trương.
Anh dùng môi bắt đầu từ từ hôn lên gò má của cô, dùng môi lướt qua sợi tóc của cô, lướt qua sau tai cô, một lần nữa lại trở về bên má cô, trượt đến đôi môi của cô.
Cả người Vãn Vãn khẽ run, mềm nhũn thành một đoàn.
Nụ hôn dịu dàng của anh, lần nữa đè lại, lực độ từ từ tăng lên, phần môi dây dưa gia tăng nhiệt độ, tiếptheo, anh dùng lưỡi đẩy răng của cô ra.
Vãn Vãn vẫn níu chặc anh, đầu óc choáng váng, trống rỗng, hai mắt mờ mìn nhìn theo anh.
Cô không biết.
Chuyện này rõ ràng là sự thật.
"Nha đầu, hôn môi, không phải chỉ là môi cùng môi đụng nhau." Anh dùng âm thanh khàn khàn, nói nhỏ bên tai cô.
Cô là một tờ giấy trắng, thật quá đơn thuần....
"Dạy, dạy em...." Vãn Vãn yếu ớt ưm lên.
Không do dự, anh hôn cô một lần nữa, lưỡi khều vào trong bờ môi của cô, ngắt lấy cô ngọt Phương Mỹ, rối rắm ở lưỡi của cô, dây dưa tăng nhiệt độ, chuyển thâm....
Thì ra là, giúp nhau lúc hoạn nạn, đây mới thực sự là hôn môi!
Anh dây dưa với cái lưỡi của cô một lần nữa thì Vãn Vãn chỉ toàn thân cũng nhiễm hương vị của anh , tâm hồn say mê như đã bay đến một nơi thật xa.
Ghế ngồi phía sau, không biết lại là cô nàng nào, một tiếng ** quyến rũ đến tận xương.
Trong khi hôn hít cuồng nhiệt, bản nảng của phái nam, làm cho anh kích động vươn tay vào cổ áo cô, theo thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng khẽ vuốt.
Vãn Vãn mềm giống như một khối đậu hũ, mặc anh đụng chạm.
Chóp mũi anh đều là hơi thở thơm mềm đặc biệt thuộc về cô, tay anh xoa làn da mịn màng của cô, ngón giữa chạm tới dọc bên ngực áo cô.
"Ưm...." chỗ ngồi phía sau phát ra một tiếng **, dánh mạnh vào đầu anh, lần này, lý trí trở về, anh vội vàng buông Vãn Vãn ra, rút bàn tay trong áo cô ra.
Trong nháy mắt anh buông cô ra, Vãn Vãn cảm giác mình giống như từ trên thiên đường rơi về trần gian.
"Thật xin lỗi." anh vỗ vỗ, ặc, hành vi của mình vừa rồi không lễ phép, lập tức nói xin lỗi.
Thật xin lỗi cái gì? Mắt to mê mê mang mang của Vãn Vãn nhìn anh, không hiểu lắm.
"Cứ theo phát triển vừa rồi của chúng ta, anh có thể ngay lập tức đứng dậy, dẫn em đến nhà trọ bên cạnh." Nam nữ trưởng thành ở chung một chỗ, không cẩn thận sẽ **.
Anh nói trắng ra như vậy, cô nhất định sẽ bị dọa đến hoa dung thất sắc chứ?
Vãn Vãn không ngốc, hiểu được ý của của anh, hô hấp của cô rối loạn, nhịp tim cũng càng rối loạn, nhưng mà....
"Được, tốt...." Âm thanh đồng ý nhẹ như muỗi kêu của cô vang lên.
Lúc này, đổi lại là anh ngây ngẩn cả người.
"Như, nếu như, đúng, đúng là anh.... Em... Em sẽ không hối hận...." Cho dù Vãn Vãn rất ngượng ngùng, vẫn nói ra tâm ý của mình đầy đủ.
Anh sững sờ còn chưa tỉnh hồn lại, một lúc lâu, anh mới....
Cong ngón trỏ lên gõ mạnh vào cải trán của cô một cái, "Quả nhiên là ngu ngốc!"
Thật là ngốc đến thế là cùng! Giữa nam nữ yêu nhau, chú trọng kĩ xảo muốn mà còn từ chối, năm đó, Phó Vịnh Bội chính là vô cùng biết rõ cái loại thủ đạon này, rõ ràng có vô số cơ hội, không khí cảm giác đều rất đúng, nhưng mà cố tình không để cho anh được như ý, cuối cùng, đến sinh nhật của anh, đem bản thân làm quà tặng đưa cho anh, để cho anh đối với lần đàu tiên của bọn họ ** khắc cốt minh tâm thật lâu.
Không giống cô, ngốc đến thế là cùng! Ngốc đến nỗi khong hề biết, người phụ nữ đạt được quá dễ dàng, đàn ông sẽ không quá quý trọng! Thật là đần, ngốc đến nỗi khiến anh bị mềm nhũn đến rối tinh rối mù!
"Em...." Mập mờ giữa hai ngươi bọn họ biến mất, cô sững sờ, nói không ra đầy đủ.
"Xem phim đi!" Anh ôm cô vào trong lòng lần nữa, lần này, là thật sự nghiêm túc xem phim!
....
Buổi sáng hôm sau, trong rạp chiếu phim, ảnh tỉnh lại trước, anh cúi đầu đưa mắt nhìn, cô cuộn tròn bình yên nằm ngủ trong lòng anh, rất yên tĩnh, rất yên tâm, giống như tin tưởng toàn tâm toàn ý, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.
"Nha đầu ngốc...." Anh vuốt ve khuôn mặt của cô.
Hai người phát triển nhanh như vậy, tốc độ hoàn toàn thoát khỏi kế hoạch của anh, làm cho anh cũng vô cùng bất ngờ.
Anh còn tưởng rằng, hai người bọn họ sẽ qua lại khoảng ba tháng, tối thiểu nửa năm nữa mới hôn nhau, sau đó, đến khi lên giường, ít nhất cũng phải một hai năm nữa.
Nhưng mà....
Lấy tốc độ như hiện tại, anh dường như....
Nên chuẩn bị ** trước.
Mặt thật là nhột, Vãn Vãn bị nháo tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
....
Hai người nắm tay, đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Chặn xe taxi, anh đang muốn lên xe, điện thoại di động vang lên .
"Phó Vịnh Bội, chuyện gì vậy?" Nghe xong lời nói của đối phương, anh nhíu mày, "Được, tôi lập tức đến tòa soạn."
Cái tên đó, khiến Vãn Vãn đã sớm kinh hãi ngước mắt nhìn.
Tắt máy, "Anh có chút công việc khẩn cấp, phải đến tòa soạn ngay." Anh nhét cô ra vào trong taxi.
"Được, vâng, anh bận rộn...." vừa nghe có công việc quan trọng, Vãn Vãn không dám nói thêm gì nữa.
Anh kín đáo đưa tiền cho tài xế, sau đó ghi lại biển số xe.
"Chỉ, chỉ có anh và cô Phó làm thêm giờ sao?" Vãn Vãn không nhịn được, vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu.
"Ừ." Mấy ngày này, anh và Phó Vịnh Bội đều hợp tác chạy tin tức kia, sau khi anh và Vãn Vãn xác định quan hệ, Phó Vịnh Bội cũng không còn làm chuyện gì quá quắt dây dưa với anh nữa, lập trường của anh vô cùng kiên định, cây ngay không sợ chết đứng, không cần phải cố tình tránh né cái gì cả.
"Vậy, vậy anh cẩn thận một chút...." Vãn Vãn không yên tâm ngập ngừng nói.
"Ừ."
Anh may mắn, căn bản Vãn Vãn không biết anh và Phó Vinh Bội từng nói chuyện yêu đương với nhau.
Nhìn quanh , thừa dịp bốn phía vắng lặng, tài xế cũng không có chú ý nhiều, anh cúi người hôn vào môi cô, "Buổi tối gặp lại." Bây giờ, anh thật sự cảm thấy, hai người đang yêu nhau.
"Buổi tối gặp lại." Vãn Vãn ngồi ở trong taxi, ngẩn người ngắm nhìn bóng lưng anh xoay người vội vã rời đi.
Thật ra thì có lúc trong lúc vô tình anh lộ ra sự cao quý, thật sự làm cho người ta tim đập không thôi, một bộ quần áo rất bình thường, lại có thể mặc ra một hương vị vô cùng mê hoặc.
Vãn Vãn rốt cuộc cũng hiểu rõ, lúc học đại học, tại sao cô lại cảm thấy chàng trai này khác với những người khác.
Trên đường đi, anh dẫn tới vô số ánh mắt của các cô gái, khiến Vãn Vãn cảm thấy lo lắng.
Ngược lại....
Vãn Vãn cúi đầu đưa mắt nhìn bản thân, cô mặc moọt bộ quần áo giản dị, hình tượng vĩnh viễn cũng chỉ cho người ta miễn cưỡng dùng bốn chữ “Cô gái nhỏ” (tiếng hán là ‘nhân gia bích ngọc’) để hình dung. Ngũ quan của cô không tệ, nhưng mà lại không có quá nhiều hương vị của phụ nữ, hơn nữa, coi như thật ra xuất thân của mình cũng không kém, nhưng lại không có bất kỳ phong cách ưu nhã thành thục nào.
Song song mặt đỏ tim đập, cô càng nghĩ càng như đưa đám.
Ánh mắt Giang Diệc Hãn lại một lần nữa dời về phía cô, kể từ sau khi cùng cô lui tới, atính tình nóng nảy của anh cũng ổn định hơn rất nhiều, cả người đều là cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ.
Đồng thời, anh cũng muốn làm cô vui vẻ.
"Nha đầu, có chỗ nào không vui sao?" Dáng vẻ cô cúi đầu im lặng, làm anh lo lắng.
"Không có." Cô đỏ mặt trả lời.
Người trong lòng đang ở bên cạnh, tay với tay nắm chặt không rời, cô làm làm gì có chỗ nào không vui?!
Anh nhìn cô chăm chú, dáng vẻ của cô quả thật không giống như đang không vui, hản là không có nói dối.
Hơn mười một giờ, hai người cũng đi dạo đủ rồi, anh dắt cô vào rạp chiếu phim.
Bên trong, đã có vài cặp đôi trẻ tuổi ở đó, trong bóng tối, bọn họ vô cùng suồng sã nhiệt tình như cũ. Mặt Vãn Vãn càng đỏ hơn, bởi vì, cô nghĩ đến mục đích ban đầu khi cô đề nghị đi xem phim suốt đêm, cô, cô muốn kích thích anh một chút....
Hắn nắm chặt tay cô dát đi, mắt nhìn thẳng đi qua từng cặp từng cặp đôi đang ôm hôn nhau, ở vị trí khuất nhất hàng thứ hai, dẫn cô ngồi xuống.
Ngồi xuống , bọn họ liền nghe được có tiếng mập mờ gì đó truyền ra từ ghế sau.
"...." Anh lúng túng cười với cô, đỡ cô ngồi xuống, "Anh đi thuê một cái chăn trước."
Lúc lần đầu tiên tới đây, anh có thể không khách khí chút nào mà cảnh cáo người ngồi cạnh chú ý một chút, nhưng mà bây giờ, quan hệ của hai người bọn họ đã khác, ngược lại làm anh cẩn thận không được tự nhiên.
Vãn Vãn khéo léo ngồi xuống, cho dù tiếng vang sau lưng để cho cô lúng túng đến đỏ mặt, nhưng mà, một góc môi cô nhếch lên thành nụ cười căn bản không có cách nào che dấu. Cuối cùng cô cũng có thể ở cùng một chỗ với “Học trưởng A Lương”!
Không tới một phút, anh đã trở lại.
"Vừa xem phim, vừa đắp chăn, hơi lạnh sẽ càng ngày càng lớn." Anh tỉ mỉ dùng cái chăn bọc cô lại.
"Anh thì sao?" Cô hỏi anh.
"Một đấng mày râu như anh thì cần gì chăn." Anh xì mũi coi thường.
Anh mới không cần đàn bà như vậy, cũng không phải là cô gái nhỏ mành mai.
Do dự một chút, trong bóng tối, đôi tay nhỏ bé của Vãn Vãn lục lọi bên dưới, anh lập tức hiểu được ý đồ của cô, lại cùng với cô mười ngón tay quấn quýt lần nữa.
Nhưng mà, đã nắm tay cô, tại sao ánh mắt của cô vẫn còn như đang đấu tranh vậy? Giang Diệc Hãn phát hiện, để hiểu người bạn gái đơn thuần của mình, nói dễ cũng rất dễ, nói khó cũng rất khó.
Suy nghĩ một chút, anh vươn tay, đem cả người cô cũng kéo vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, "Là thế này đúng không?"
Gương mặt Vãn Vãn càng đỏ hơn, nhưng mà, nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vô cùng lúng túng cùng ngượng ngùng gật đầu, "Vâng, như vậy.... Ấm hơn..."
Cũng không phải là mùa đông, còn cái gì mà ấm với không ấm chứ! Anh dở khóc dở cười.
Nhưng mà, đã có người nói, cô cười lên rực rỡ như mùa xuân, ngọt ngào đáng yêu chưa? Ít nhất, anh cảm thấy là như vậy.
Anh không giễu cợt cô, biết mình làm đúng, nhìn thấy nụ cười của cô, tâm tình của anh cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Đoạn tình cảm này, anh cũng không thoải mái như mặt ngoài, trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm, luôn là bản thân đối với cô chưa đủ tốt.
Cô muốn gì, anh đều hết sức thỏa mãn cô, như vậy, anh có thể càng hoàn mỹ hơn một chút đúng không? Anh dùng mình đôi tay mạnh mẽ của mình, chậm rãi thu hẹp, vững vàng ôm chặt eo thon của cô.
Phim đang chiếu, nhưng anh và cô đều có phần không yên.
"Bây giờ mới phát hiện, trừ gương mặt tròn ra, thật ra thì em rất gầy, toàn thân không có chút thịt nào." Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, cần “Tiếp xúc tại hiện trường” mới có thể tìm ra “Bí ẩn” giấu dưới lớp quần áo .
Cứ ôm nhau như vậy, lúc anh nói chuyện, trong lúc vô tình hơi thở phản vào trên cổ của cô, làm cả người cô đều nóng lên, tim đập dữ dội.
"Vâng...." Vãn Vãn trả lời mềm nhũn trả lời.
Mặt của cô hơi tròn, làm cho người ta cảm giác cô bụ bẫm giống như trẻ sơ sinh, hơn nữa, thật ra thì bản thân cô chính là thể chất dễ mập, sau khi ba mẹ qua đời, trong lòng đau khổ hơn nửa tháng không có ai chăm sóc mới có thể gầy thành như vậy, nhưng mà, mấy ngày này có anh chăm sóc cẩn thận, Vãn Vãn lại bắt đầu lo lắng cho mình sẽ béo phì, cho nên rất chú ý ăn uống, không dám ăn quá nhiều, sợ mình lại biến thành em gái nhỏ.
Sau khi nói chuyện yêu đương, Vãn Vãn luôn là hận bản thân có thể gầy hơn một chút, có thể xinh đẹp hơn một chút, đối với anh có thể có nhiều lực hút hơn một chút.
"Sao lại không có hơi sức gì vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Anh cảnh giác, cúi đầu phủ tay lên cái trán của cô.
"Không có." Cô nằm trong ngực anh, ngẩng mặt lên, vội vàng trả lời.
Môi của anh, cùng gương mặt cô chỉ nhau có vài cen ti met.
Anh hơi sửng sốt, cô cũng vậy.
Mắt Vãn Vãn một cái cũng không dám chớp nhìn chăm chú vào anh.
Anh yên lặng , khóe môi kéo kéo, nói đùa, "Nha đầu, em còn nhìn anh như vậy... Anh sẽ hôn em đấy, a…!"
Anh cho rằng, như vậy có thể hù dọa được cô.
Nhưng mà, không ngờ, Vãn Vãn chớp chớp mắt, hai mắt sáng ngời, cô càng đỏ mặt, lại từ từ nhắm nghiền hai mắt lại.
Anh ngớ ra.
Lông mi của cô, liên tục khẽ run, đang đợi, đang mong đợi cái gì.
Ý kia vô cùng rõ ràng.
Dưới tình huống này, Giang Diệc Hãn không thể nào lại cười mà cho qua, anh cúi đầu hôn, dưới nhiệt độ của anh, mút hôn lên môi của cô.
Nụ hôn này, rất nhẹ nhàng, ở giữa bờ môi cô trằn trọc **, đều hết sức che chở, cực kỳ dịu dàng.
Vãn Vãn vươn tay ôm lên vòng eo bền cahức của anh, vụng về mà hôn trả lại.
Nhẹ nhàng gõ điểm, cánh môi hai người dây dưa một lúc lâu, anh buông cô ra, cười xoa xoa gương mặt cô, sau tai của cô, cũng nóng bỏng đến gần có thể nấu chín trứng gà, "Nụ hôn đầu?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng mà, thật ra là khẳng định, kỹ thuật non nớt kia đủ để nói lên tất cả, toàn bộ tấm lòng, đều cho anh.
Vãn Vãn bị hôn thì ánh mắt rã rời một lúc, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, nghe được câu hỏi của anh, cô nhẹ giọng trả lời, "Không phải, lần thứ ba...."
Anh sửng sốt một chút, làm sao có thể! Cảm giác của mình sai chỗ nào sao?
"Đây là lần thứ ba chúng ta hôn môi...." Cô ngượng ngùng thừa nhận.
Lần đầu tiên, là cô hôn trộm anh, lần thứ hai, là ở bệnh viện, anh đồng ý làm bạn gái của cô.
Hắn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Ngốc, thật sự rất ngốc, đụng chạp ở cấp bậc mầm non như vậy, sao có thể tính là hôn môi.
"Vãn Vãn, anh dạy cho em thế nào gọi là hôn môi." Không hiểu, ngực có một cỗ **, anh đem cái chăn kéo lại.
Vãn Vãn sững sờ, mặc cho anh đè cô ở trên ghế .
Hôn môi? Bọn họ không phải mới vừa làm sao?
Anh dùng cái chăn che giấu không gian bí ẩn giữa hai người.
Sau đó, anh hơi dùng lực một lần nữa kéo cô vào trong ngực, Vãn Vãn nín thở, vo cùng khẩn trương.
Anh dùng môi bắt đầu từ từ hôn lên gò má của cô, dùng môi lướt qua sợi tóc của cô, lướt qua sau tai cô, một lần nữa lại trở về bên má cô, trượt đến đôi môi của cô.
Cả người Vãn Vãn khẽ run, mềm nhũn thành một đoàn.
Nụ hôn dịu dàng của anh, lần nữa đè lại, lực độ từ từ tăng lên, phần môi dây dưa gia tăng nhiệt độ, tiếptheo, anh dùng lưỡi đẩy răng của cô ra.
Vãn Vãn vẫn níu chặc anh, đầu óc choáng váng, trống rỗng, hai mắt mờ mìn nhìn theo anh.
Cô không biết.
Chuyện này rõ ràng là sự thật.
"Nha đầu, hôn môi, không phải chỉ là môi cùng môi đụng nhau." Anh dùng âm thanh khàn khàn, nói nhỏ bên tai cô.
Cô là một tờ giấy trắng, thật quá đơn thuần....
"Dạy, dạy em...." Vãn Vãn yếu ớt ưm lên.
Không do dự, anh hôn cô một lần nữa, lưỡi khều vào trong bờ môi của cô, ngắt lấy cô ngọt Phương Mỹ, rối rắm ở lưỡi của cô, dây dưa tăng nhiệt độ, chuyển thâm....
Thì ra là, giúp nhau lúc hoạn nạn, đây mới thực sự là hôn môi!
Anh dây dưa với cái lưỡi của cô một lần nữa thì Vãn Vãn chỉ toàn thân cũng nhiễm hương vị của anh , tâm hồn say mê như đã bay đến một nơi thật xa.
Ghế ngồi phía sau, không biết lại là cô nàng nào, một tiếng ** quyến rũ đến tận xương.
Trong khi hôn hít cuồng nhiệt, bản nảng của phái nam, làm cho anh kích động vươn tay vào cổ áo cô, theo thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng khẽ vuốt.
Vãn Vãn mềm giống như một khối đậu hũ, mặc anh đụng chạm.
Chóp mũi anh đều là hơi thở thơm mềm đặc biệt thuộc về cô, tay anh xoa làn da mịn màng của cô, ngón giữa chạm tới dọc bên ngực áo cô.
"Ưm...." chỗ ngồi phía sau phát ra một tiếng **, dánh mạnh vào đầu anh, lần này, lý trí trở về, anh vội vàng buông Vãn Vãn ra, rút bàn tay trong áo cô ra.
Trong nháy mắt anh buông cô ra, Vãn Vãn cảm giác mình giống như từ trên thiên đường rơi về trần gian.
"Thật xin lỗi." anh vỗ vỗ, ặc, hành vi của mình vừa rồi không lễ phép, lập tức nói xin lỗi.
Thật xin lỗi cái gì? Mắt to mê mê mang mang của Vãn Vãn nhìn anh, không hiểu lắm.
"Cứ theo phát triển vừa rồi của chúng ta, anh có thể ngay lập tức đứng dậy, dẫn em đến nhà trọ bên cạnh." Nam nữ trưởng thành ở chung một chỗ, không cẩn thận sẽ **.
Anh nói trắng ra như vậy, cô nhất định sẽ bị dọa đến hoa dung thất sắc chứ?
Vãn Vãn không ngốc, hiểu được ý của của anh, hô hấp của cô rối loạn, nhịp tim cũng càng rối loạn, nhưng mà....
"Được, tốt...." Âm thanh đồng ý nhẹ như muỗi kêu của cô vang lên.
Lúc này, đổi lại là anh ngây ngẩn cả người.
"Như, nếu như, đúng, đúng là anh.... Em... Em sẽ không hối hận...." Cho dù Vãn Vãn rất ngượng ngùng, vẫn nói ra tâm ý của mình đầy đủ.
Anh sững sờ còn chưa tỉnh hồn lại, một lúc lâu, anh mới....
Cong ngón trỏ lên gõ mạnh vào cải trán của cô một cái, "Quả nhiên là ngu ngốc!"
Thật là ngốc đến thế là cùng! Giữa nam nữ yêu nhau, chú trọng kĩ xảo muốn mà còn từ chối, năm đó, Phó Vịnh Bội chính là vô cùng biết rõ cái loại thủ đạon này, rõ ràng có vô số cơ hội, không khí cảm giác đều rất đúng, nhưng mà cố tình không để cho anh được như ý, cuối cùng, đến sinh nhật của anh, đem bản thân làm quà tặng đưa cho anh, để cho anh đối với lần đàu tiên của bọn họ ** khắc cốt minh tâm thật lâu.
Không giống cô, ngốc đến thế là cùng! Ngốc đến nỗi khong hề biết, người phụ nữ đạt được quá dễ dàng, đàn ông sẽ không quá quý trọng! Thật là đần, ngốc đến nỗi khiến anh bị mềm nhũn đến rối tinh rối mù!
"Em...." Mập mờ giữa hai ngươi bọn họ biến mất, cô sững sờ, nói không ra đầy đủ.
"Xem phim đi!" Anh ôm cô vào trong lòng lần nữa, lần này, là thật sự nghiêm túc xem phim!
....
Buổi sáng hôm sau, trong rạp chiếu phim, ảnh tỉnh lại trước, anh cúi đầu đưa mắt nhìn, cô cuộn tròn bình yên nằm ngủ trong lòng anh, rất yên tĩnh, rất yên tâm, giống như tin tưởng toàn tâm toàn ý, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.
"Nha đầu ngốc...." Anh vuốt ve khuôn mặt của cô.
Hai người phát triển nhanh như vậy, tốc độ hoàn toàn thoát khỏi kế hoạch của anh, làm cho anh cũng vô cùng bất ngờ.
Anh còn tưởng rằng, hai người bọn họ sẽ qua lại khoảng ba tháng, tối thiểu nửa năm nữa mới hôn nhau, sau đó, đến khi lên giường, ít nhất cũng phải một hai năm nữa.
Nhưng mà....
Lấy tốc độ như hiện tại, anh dường như....
Nên chuẩn bị ** trước.
Mặt thật là nhột, Vãn Vãn bị nháo tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
....
Hai người nắm tay, đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Chặn xe taxi, anh đang muốn lên xe, điện thoại di động vang lên .
"Phó Vịnh Bội, chuyện gì vậy?" Nghe xong lời nói của đối phương, anh nhíu mày, "Được, tôi lập tức đến tòa soạn."
Cái tên đó, khiến Vãn Vãn đã sớm kinh hãi ngước mắt nhìn.
Tắt máy, "Anh có chút công việc khẩn cấp, phải đến tòa soạn ngay." Anh nhét cô ra vào trong taxi.
"Được, vâng, anh bận rộn...." vừa nghe có công việc quan trọng, Vãn Vãn không dám nói thêm gì nữa.
Anh kín đáo đưa tiền cho tài xế, sau đó ghi lại biển số xe.
"Chỉ, chỉ có anh và cô Phó làm thêm giờ sao?" Vãn Vãn không nhịn được, vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu.
"Ừ." Mấy ngày này, anh và Phó Vịnh Bội đều hợp tác chạy tin tức kia, sau khi anh và Vãn Vãn xác định quan hệ, Phó Vịnh Bội cũng không còn làm chuyện gì quá quắt dây dưa với anh nữa, lập trường của anh vô cùng kiên định, cây ngay không sợ chết đứng, không cần phải cố tình tránh né cái gì cả.
"Vậy, vậy anh cẩn thận một chút...." Vãn Vãn không yên tâm ngập ngừng nói.
"Ừ."
Anh may mắn, căn bản Vãn Vãn không biết anh và Phó Vinh Bội từng nói chuyện yêu đương với nhau.
Nhìn quanh , thừa dịp bốn phía vắng lặng, tài xế cũng không có chú ý nhiều, anh cúi người hôn vào môi cô, "Buổi tối gặp lại." Bây giờ, anh thật sự cảm thấy, hai người đang yêu nhau.
"Buổi tối gặp lại." Vãn Vãn ngồi ở trong taxi, ngẩn người ngắm nhìn bóng lưng anh xoay người vội vã rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook