Không Yêu Đừng Quấy Rầy
-
Quyển 1 - Chương 7
“A, cái túi xách trong tay cô ở Hồng Kông bán cũng rẻ lắm.” Giang Diệc Hãn cười nói, đột nhiên chen miệng vào.
Nghe được giọng nói có từ tính truyền từ sau lưng đến, là giọng nói trầm thấp của phái nam, Lương Vũ xoay người lại, trả lời, “Ánh mắt của anh cũng không tệ lắm…”
Lương Vũ lại chuẩn bị bắt đầu tự biên tự diễn, đột nhiên, cô giống như bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Giang Diệc Hãn, chỉ có thiếu điều không chảy nước miếng ngay tại chỗ.
Thấy nét mặt của cô, Vãn Vãn vô cùng khó chịu, cảm thấy bị mất thể diện.
“Vãn Vãn, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Sao không giới thiệu một chút!” Âm điệu cao vút vừa rồi của Lương Vũ trở nên mềm mại đi rất nhiều, kết hợp với giọng nói oán trách Vãn Vãn, càng tôn thêm vẻ đẹp của mỹ nhân dịu dàng.
Thái độ thay đỏi 180 độ này, Vãn Vãn là bạn của Lương Vũ cũng tập mãi thành thói quen, vừa xuất hiện đối tượng mục tiêu, Lương Vũ liền thích giả bộ.
Vãn Vãn có chút cảm thấy không đáng giá cho Diệp Thần, ở trong mắt của cô, thả ra hứng thú với những phái nam khác, cũng giống như một loại bất trung vậy.
Vẻ mặt Giang Diệc Hãn buồn bực.
Anh ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt ăn kem nhìn mình, lại còn ăn không ngừng! Thật may là hôm nay anh mặc quần áo chỉnh tề, không có bất kỳ chỗ nào bất tiện. Càng may hơn là, người ở chung với anh không giống vị hoa si trước mắt này. Nếu không, anh thật sự hoài nghi trinh tiết của mình khó mà giữ được.
“Túi xách này có phải mua ở quầy chuyên doanh trong nước không? Túi xách này năm trước được đưa vào thị trường Hồng Kông, năm ngoái ở Hongkong đã giảm giá rất nhiều!” Anh âm thầm bật cười, mang một dáng vẻ rất đường hoàng.
Nhất thời Lương Vũ không biết nên tiếp lời kiểu gì.
Túi xách này của cô, đúng là mua được vào đợt giảm giá.
“Chào cô, tôi là bạn cùng phòng mới của Vãn Vãn!” Giang Diệc Hãn vươn tay, giọng điệu thoải mái giới thiệu.
Quả nhiên, con mắt của Lương Vũ trừng lớn, “Bạn cùng phòng, anh nói là bạn cùng phòng?”
Cô nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát Giang Diệc Hãn, dường như hận không thể ngay lập tức kiểm tra xem anh ta có phải người phi giới tính không.
“Đúng vậy, tôi chính là cái người trong miệng của cô, coi như có nhà ở làm của hồi môn, cũng không có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng Hạ Vi Vãn.” Anh cố ý để lại cho người ta rất nhiều không gian tưởng tượng.
Nói thật, anh thực sự không thích cái đề nghị lấy nhà ở làm của hồi môn này, nếu bạn dùng nhà cửa làm của hồi môn, vậy thì anh ở chỗ nào? Chờ đến khi tìm được phòng trọ trong nội thành với giá cả như vậy, anh đi ở đầu đường xó chợ cho rồi.
Nghe được cái tin tức kinh ãi như vậy làm mắt đẹp của Lương Vũ biến thành mắt trâu, cô ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn.
Vẻ mặt Vãn Vãn không được tự nhiên, tỏ ra vô cùng chột dạ, cô biết Giang Diệc Hãn cố ý nói như vậy, là đang giúp cô lẫy lại mặt mũi, nhưng mà, hành vi của anh có phải là giống cố tình làm loạn thì đúng hơn không?
“Vãn Vãn, cậu… cậu, cậu, thế mà lại học người khác ở chung!” Lời mà Lương Vũ nói ra không làm cho người khác kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
Trong lòng Giang Diệc Hãn thầm cười nghiêng ngửa, hay lắm, anh cũng muốn nghe người bạn cùng phòng mới của anh giải thích kiểu gì.
Gương mặt của Vãn Vãn đỏ lên, “Không, không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Cậu… cậu, Vãn Vãn, cậu thật hư hỏng!” Lương Vũ cũng không thèm nghe giải thích, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Vãn Vãn, run lên giống như lá rụng, mang một dáng vẻ khá là kích động.
Lương Vũ đột nhiên lóe lên một ý tưởng, “Cậu đừng có nói là, anh ta chính là ‘Sâu róm’ bạn tri âm mà cậu đã liên lạc hơn một năm nhá.” Trời ạ, nếu cô mà biết trạch nam mà cũng có loại mặt hàng ưu tú như vậy, cô đã sớm yêu qua mạng để tìm một lồng ngực nương tựa vào rồi.
Có suy đoán như vậy, thiếu chút nữa thì Lương Vũ thét chói tai.
“ ‘Sâu róm’, bạn tri âm?” Giang Diệc Hãn nghiêng đầu hỏi Vãn Vãn.
Thế là có ý gì?
Vãn Vãn cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người, một chút riêng tư cũng không có.
“Không phải phải về sao? Tôi ngồi xe của anh.” Vãn Vãn đội mũ bảo hiểm xong, trèo lên xe trước, cúi đầu, cô không muốn nói them một câu nào nữa, những ai quen biết cô, đều hiểu, đây chính là phương thức thể hiện sự tức giận của cô.
Giang Diệc Hãn cũng không nhiều lời nữa, hướng Lương Vũ vẫy tay một cái, “Bye bye, hẹn gặp lại, có gì tôi lại thỉnh giáo cô ‘bạn tri âm’ là gì.” Anh cùng bạn cùng phòng mới không quen biết, càng không hiểu rõ cô, tự nhiên sẽ không biết, cô đãng tức giận.
Nhấn tay ga, chiếc xe máy chạy ra khỏi quán đồ nướng.
“Vừa rồi không phải là Vãn Vãn sao, sao cô ấy lại ở đây?” Một người đàn ông với gương mặt lịch sự, dáng vẻ hơi bình thường, cầm cái chìa khóa xe BMW, tiến về phía Lương Vũ.
“Diệc Thần, anh biết không, Vãn Vãn lại biết được một anh đẹp trai (đại soái ca) siêu cấp vô địch. Hơn nữa trước mắt bọn họ còn đang ở chung.” Nhìn thấy bạn trai, Lương Vũ lập tức cất giọng the thé nói.
Diệc Thần liếc nhìn cái xe máy càng ngày càng xa, đáy mắt xẹt qua một cảm xúc phức tạp.
“Nhất định là Vãn Vãn thấy người ta đẹp trai, chủ động hiến thân! Dù sao trước kia cô ta cũng hay trải qua tình một đêm, cùng đang ông xa lạ không biết xấu hổ mà lăn qua lăn lại, cái này cô ấy vẫn quen thuộc nhất! Vãn Vãn này nhìn mặt thì nhu thuận, nhưng sau lưng cuộc sống riêng tư chính là vô cùng bừa bãi!” Lương Vũ chửi bới thỏa thích.
Càng nghe, con mắt Diệp Thần càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng, anh lạnh nhạt nói, “Đàn ông lớn lên đẹp trai, thì có ích gì chứ! Chủ yếu vẫn là, phải nhìn vào năng lực kinh tế!” Về điểm này, anh vô cùng tự tin, người đàn ông kia, vừa nhìn là biết là một người nghèo kết xác.
Chiếc chìa khóa xe BMW, bị anh nắm rất chặt trong lòng bàn tay, thiếu điều bị bóp nát.
Mà Lương Vũ vẫn còn không ngừng liến thoắng, “Không phải trên Web vẫn nói, trạch nam chính là hoàng tử ếch sao! Không được, em không tin, chắc chỉ là bạn bè bình thường đến giúp nỏ mày nở mặt, anh đẹp trai đó sao có thể là ‘Sâu róm’ được! Vãn Vãn sao có thể may mắn thế được!” Lương Vũ vẫn không tiếp nhận nổi cái tin trấn động này, “Em không tin, bọn họ lại ở chung một chỗ, em muốn đi kiểm tra đột xuất xem thực hư thế nào!”
Dáng vẻ ghen tị của phụ nữ, thật xấu xí, ngay cả Lương Vũ xinh đẹp cũng không ngoại lệ.
“Diệp Thần, có phải anh đói bụng rồi không?” Lương Vũ lại đổi lại vẻ mặt nịnh nọt.
“Ừ.” Diệp Thần cũng không quay đầu lại bước thẳng vào quán đồ nướng.
Thật ra, anh rõ nhất, tối này dù có là cao lương mĩ vị gì đi nữa, thì anh cũng không còn khẩu vị nữa rồi.
…
“Sâu róm là ai?” Vừa lái xe máy, Giang Diệc Hãn vừa tò mò hỏi người phía sau.
“…” Phía sau không có tiếng trả lời.
“Cô thật sự yêu đương qua mạng hả?” Cho nên, người bình thường chôn chân ở trong phòng không bước ra ngoài nửa bước, thật ra là thông qua một cái dây điện, nhìn vào màn hình, trong tai là nhũng lời nói ngọt ngào?
“…”
“Cô yên tâm, tôi chỉ tò mò một chút thôi, tôi đối với cô không hề có một ý nghĩ bất lương nào, ở cùng một chỗ với tôi, có thể sinh hoạt của cô sẽ có chút bất tiện, nhưng mà trinh *** của cô sẽ thật sự an toàn! Hơn nữa, tôi còn là một người bạn cùng phòng vô cùng toàn năng, sửa chữa gì đó, chỉ cần cô nói một tiếng, tôi lập tức OK!” Dĩ nhiên, nếu cô thật sự có bạn trai như trong lời nói, nhưng cô việc sửa chữa kia, anh thích hưởng thụ thoải mái sẽ lập tức đứng sang một bên.
“Anh ấy, là một người rất tốt… anh ấy nói tôi có một tâm hồn đẹp…” Thật lâu, Vãn Vãn mới gian nan nói ra một câu.
Có chút tức giận, bởi vì anh phá rối khơi ra đề tài này, nhưng mà giáo dục tốt đẹp làm cho Vãn Vãn không có khả năng hỏi mà không đáp.
Lúc này Giang Diệc Hãn bị dọa sợ, “Ôi, không thể nào, vẫn còn có người lừa gạt kiểu này?” Một tiếng kêu không thể tin nổi vang lên, khẩn cấp phanh xe lại.
Nếu như anh nói cho đám sói trong cùng xã kia, cô gái này là hoa đã có chủ, hơn nữa còn bị một câu “Tâm hồn đẹp” lừa mất, đoán chùng đám đàn ông tối nay có ý định với cô, đều sẽ hộc máu mà chết.
Phía trước là đèn đỏ, anh vừa rồi bị sét đánh thiếu chút nữa là vượt luôn.
Anh phanh xe gấp, đôi tay Vãn Vãn chỉ nắm hờ vạt áo anh mang tính chất tượng trưng, không có mà cũng sẽ không ôm lấy thắt lưng anh, không có chút phòng bị nào bị một sứ mạnh ập tới, làm cho cả người cô nặng nề đập bụp lên lưng anh một cái.
Có hai luồng mềm mại lại dồi dào dựa sát vào lưng Giang Diệc Hãn, nặng nề đè một cái, tôi tay hoảng sợ mất khống chế ôm lấy hông của anh, lại càng dán chặt hơn vào người anh, gần như cùng với lưng của anh, chặt chẽ không rời.
Anh sửng sốt một chút.
Cô cũng chột dạ, cả người cứng lại.
Muốn chết mà, vóc người đẹp vô cùng!
Tám chữ này, tự nhiên nhảy ra trong óc anh.
Thật không nhìn ra, dưới cái áo sơ mi, Vãn Vãn lại rất có da có thịt, cảm giác trên lưng, giống như sóng lớn mãnh liệt vô cùng.
Anh không phải cố ý, thật, anh thề!
Gương mặt Vãn Vãn đỏ rực như sắp nhỏ ra máu, cô lùi cả người ra với khoảng cách lớn nhất, nắm được tay vịn phía sau, đem cả người thẳng tắp ngả ra sau, gần như sắp ngã xuống đất, cả người cô vẫn còn run lẩy bẩy.
Vừa rồi, vừa rồi… Ngực của cô, thật sự… đụng phải anh?
“Sắp tới chung cư của chúng ta rồi, không thì, cô xuống xe trước?” Anh nghiêng mặt sang một bên, liếc thất đôi tai lộ ra dưới chiếc nón bảo hiểm của người ngồi phía sau đỏ ửng, vì vậy, vô cùng tốt bụng thay cô giải vây.
“Được!” Vãn Vãn vội vàng nhảy xuống xe, đầu cũng không quay lại đi thẳng về phía trước, giống như phía sau có rắn độc thú dữ đuổi theo vậy.
Giang Diệc Hãn thở dài, anh có thể khẳng định mình chính là con rắn độc thú dữ kia, nét mặt của cô rõ rằng đã quẫn đến sắp khóc, giống như vừa rồi bị anh kéo vào trng bụi cỏ cưỡng gian.
Muốn chết mà, chỗ kia, vẫn chưa có đàn ông chạm qua đúng không? Mặc dù lần này cũng không được tính là “Chạm”, nhưng mà, Giang Diệc Hãn hoài nghi chính mình vừa vô tình cướp đi “Lần đầu tiên” của tiểu cô nương người ta.
Không biết, không biết, a di đà phật, không phải còn có con “Sâu róm” hay sao? Anh tin chắc, đối phương sẽ không thể biết được cái này, như vậy thật không có đạo lý, như vậy để cho anh thất vọng! (e không hiểu câu này lắm)
Aizzz, hay là không nên về nhà vội, tránh khỏi xấu hổ, để cho tiểu cô nương người ta còn co thời gian khóc một chút!
Giang Diệc Hãn khom người thật nhanh quay đầu xe máy lại, đi ngược lại với đường về nhà.
Nghe được giọng nói có từ tính truyền từ sau lưng đến, là giọng nói trầm thấp của phái nam, Lương Vũ xoay người lại, trả lời, “Ánh mắt của anh cũng không tệ lắm…”
Lương Vũ lại chuẩn bị bắt đầu tự biên tự diễn, đột nhiên, cô giống như bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Giang Diệc Hãn, chỉ có thiếu điều không chảy nước miếng ngay tại chỗ.
Thấy nét mặt của cô, Vãn Vãn vô cùng khó chịu, cảm thấy bị mất thể diện.
“Vãn Vãn, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Sao không giới thiệu một chút!” Âm điệu cao vút vừa rồi của Lương Vũ trở nên mềm mại đi rất nhiều, kết hợp với giọng nói oán trách Vãn Vãn, càng tôn thêm vẻ đẹp của mỹ nhân dịu dàng.
Thái độ thay đỏi 180 độ này, Vãn Vãn là bạn của Lương Vũ cũng tập mãi thành thói quen, vừa xuất hiện đối tượng mục tiêu, Lương Vũ liền thích giả bộ.
Vãn Vãn có chút cảm thấy không đáng giá cho Diệp Thần, ở trong mắt của cô, thả ra hứng thú với những phái nam khác, cũng giống như một loại bất trung vậy.
Vẻ mặt Giang Diệc Hãn buồn bực.
Anh ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt ăn kem nhìn mình, lại còn ăn không ngừng! Thật may là hôm nay anh mặc quần áo chỉnh tề, không có bất kỳ chỗ nào bất tiện. Càng may hơn là, người ở chung với anh không giống vị hoa si trước mắt này. Nếu không, anh thật sự hoài nghi trinh tiết của mình khó mà giữ được.
“Túi xách này có phải mua ở quầy chuyên doanh trong nước không? Túi xách này năm trước được đưa vào thị trường Hồng Kông, năm ngoái ở Hongkong đã giảm giá rất nhiều!” Anh âm thầm bật cười, mang một dáng vẻ rất đường hoàng.
Nhất thời Lương Vũ không biết nên tiếp lời kiểu gì.
Túi xách này của cô, đúng là mua được vào đợt giảm giá.
“Chào cô, tôi là bạn cùng phòng mới của Vãn Vãn!” Giang Diệc Hãn vươn tay, giọng điệu thoải mái giới thiệu.
Quả nhiên, con mắt của Lương Vũ trừng lớn, “Bạn cùng phòng, anh nói là bạn cùng phòng?”
Cô nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát Giang Diệc Hãn, dường như hận không thể ngay lập tức kiểm tra xem anh ta có phải người phi giới tính không.
“Đúng vậy, tôi chính là cái người trong miệng của cô, coi như có nhà ở làm của hồi môn, cũng không có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng Hạ Vi Vãn.” Anh cố ý để lại cho người ta rất nhiều không gian tưởng tượng.
Nói thật, anh thực sự không thích cái đề nghị lấy nhà ở làm của hồi môn này, nếu bạn dùng nhà cửa làm của hồi môn, vậy thì anh ở chỗ nào? Chờ đến khi tìm được phòng trọ trong nội thành với giá cả như vậy, anh đi ở đầu đường xó chợ cho rồi.
Nghe được cái tin tức kinh ãi như vậy làm mắt đẹp của Lương Vũ biến thành mắt trâu, cô ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn.
Vẻ mặt Vãn Vãn không được tự nhiên, tỏ ra vô cùng chột dạ, cô biết Giang Diệc Hãn cố ý nói như vậy, là đang giúp cô lẫy lại mặt mũi, nhưng mà, hành vi của anh có phải là giống cố tình làm loạn thì đúng hơn không?
“Vãn Vãn, cậu… cậu, cậu, thế mà lại học người khác ở chung!” Lời mà Lương Vũ nói ra không làm cho người khác kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
Trong lòng Giang Diệc Hãn thầm cười nghiêng ngửa, hay lắm, anh cũng muốn nghe người bạn cùng phòng mới của anh giải thích kiểu gì.
Gương mặt của Vãn Vãn đỏ lên, “Không, không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Cậu… cậu, Vãn Vãn, cậu thật hư hỏng!” Lương Vũ cũng không thèm nghe giải thích, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Vãn Vãn, run lên giống như lá rụng, mang một dáng vẻ khá là kích động.
Lương Vũ đột nhiên lóe lên một ý tưởng, “Cậu đừng có nói là, anh ta chính là ‘Sâu róm’ bạn tri âm mà cậu đã liên lạc hơn một năm nhá.” Trời ạ, nếu cô mà biết trạch nam mà cũng có loại mặt hàng ưu tú như vậy, cô đã sớm yêu qua mạng để tìm một lồng ngực nương tựa vào rồi.
Có suy đoán như vậy, thiếu chút nữa thì Lương Vũ thét chói tai.
“ ‘Sâu róm’, bạn tri âm?” Giang Diệc Hãn nghiêng đầu hỏi Vãn Vãn.
Thế là có ý gì?
Vãn Vãn cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người, một chút riêng tư cũng không có.
“Không phải phải về sao? Tôi ngồi xe của anh.” Vãn Vãn đội mũ bảo hiểm xong, trèo lên xe trước, cúi đầu, cô không muốn nói them một câu nào nữa, những ai quen biết cô, đều hiểu, đây chính là phương thức thể hiện sự tức giận của cô.
Giang Diệc Hãn cũng không nhiều lời nữa, hướng Lương Vũ vẫy tay một cái, “Bye bye, hẹn gặp lại, có gì tôi lại thỉnh giáo cô ‘bạn tri âm’ là gì.” Anh cùng bạn cùng phòng mới không quen biết, càng không hiểu rõ cô, tự nhiên sẽ không biết, cô đãng tức giận.
Nhấn tay ga, chiếc xe máy chạy ra khỏi quán đồ nướng.
“Vừa rồi không phải là Vãn Vãn sao, sao cô ấy lại ở đây?” Một người đàn ông với gương mặt lịch sự, dáng vẻ hơi bình thường, cầm cái chìa khóa xe BMW, tiến về phía Lương Vũ.
“Diệc Thần, anh biết không, Vãn Vãn lại biết được một anh đẹp trai (đại soái ca) siêu cấp vô địch. Hơn nữa trước mắt bọn họ còn đang ở chung.” Nhìn thấy bạn trai, Lương Vũ lập tức cất giọng the thé nói.
Diệc Thần liếc nhìn cái xe máy càng ngày càng xa, đáy mắt xẹt qua một cảm xúc phức tạp.
“Nhất định là Vãn Vãn thấy người ta đẹp trai, chủ động hiến thân! Dù sao trước kia cô ta cũng hay trải qua tình một đêm, cùng đang ông xa lạ không biết xấu hổ mà lăn qua lăn lại, cái này cô ấy vẫn quen thuộc nhất! Vãn Vãn này nhìn mặt thì nhu thuận, nhưng sau lưng cuộc sống riêng tư chính là vô cùng bừa bãi!” Lương Vũ chửi bới thỏa thích.
Càng nghe, con mắt Diệp Thần càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng, anh lạnh nhạt nói, “Đàn ông lớn lên đẹp trai, thì có ích gì chứ! Chủ yếu vẫn là, phải nhìn vào năng lực kinh tế!” Về điểm này, anh vô cùng tự tin, người đàn ông kia, vừa nhìn là biết là một người nghèo kết xác.
Chiếc chìa khóa xe BMW, bị anh nắm rất chặt trong lòng bàn tay, thiếu điều bị bóp nát.
Mà Lương Vũ vẫn còn không ngừng liến thoắng, “Không phải trên Web vẫn nói, trạch nam chính là hoàng tử ếch sao! Không được, em không tin, chắc chỉ là bạn bè bình thường đến giúp nỏ mày nở mặt, anh đẹp trai đó sao có thể là ‘Sâu róm’ được! Vãn Vãn sao có thể may mắn thế được!” Lương Vũ vẫn không tiếp nhận nổi cái tin trấn động này, “Em không tin, bọn họ lại ở chung một chỗ, em muốn đi kiểm tra đột xuất xem thực hư thế nào!”
Dáng vẻ ghen tị của phụ nữ, thật xấu xí, ngay cả Lương Vũ xinh đẹp cũng không ngoại lệ.
“Diệp Thần, có phải anh đói bụng rồi không?” Lương Vũ lại đổi lại vẻ mặt nịnh nọt.
“Ừ.” Diệp Thần cũng không quay đầu lại bước thẳng vào quán đồ nướng.
Thật ra, anh rõ nhất, tối này dù có là cao lương mĩ vị gì đi nữa, thì anh cũng không còn khẩu vị nữa rồi.
…
“Sâu róm là ai?” Vừa lái xe máy, Giang Diệc Hãn vừa tò mò hỏi người phía sau.
“…” Phía sau không có tiếng trả lời.
“Cô thật sự yêu đương qua mạng hả?” Cho nên, người bình thường chôn chân ở trong phòng không bước ra ngoài nửa bước, thật ra là thông qua một cái dây điện, nhìn vào màn hình, trong tai là nhũng lời nói ngọt ngào?
“…”
“Cô yên tâm, tôi chỉ tò mò một chút thôi, tôi đối với cô không hề có một ý nghĩ bất lương nào, ở cùng một chỗ với tôi, có thể sinh hoạt của cô sẽ có chút bất tiện, nhưng mà trinh *** của cô sẽ thật sự an toàn! Hơn nữa, tôi còn là một người bạn cùng phòng vô cùng toàn năng, sửa chữa gì đó, chỉ cần cô nói một tiếng, tôi lập tức OK!” Dĩ nhiên, nếu cô thật sự có bạn trai như trong lời nói, nhưng cô việc sửa chữa kia, anh thích hưởng thụ thoải mái sẽ lập tức đứng sang một bên.
“Anh ấy, là một người rất tốt… anh ấy nói tôi có một tâm hồn đẹp…” Thật lâu, Vãn Vãn mới gian nan nói ra một câu.
Có chút tức giận, bởi vì anh phá rối khơi ra đề tài này, nhưng mà giáo dục tốt đẹp làm cho Vãn Vãn không có khả năng hỏi mà không đáp.
Lúc này Giang Diệc Hãn bị dọa sợ, “Ôi, không thể nào, vẫn còn có người lừa gạt kiểu này?” Một tiếng kêu không thể tin nổi vang lên, khẩn cấp phanh xe lại.
Nếu như anh nói cho đám sói trong cùng xã kia, cô gái này là hoa đã có chủ, hơn nữa còn bị một câu “Tâm hồn đẹp” lừa mất, đoán chùng đám đàn ông tối nay có ý định với cô, đều sẽ hộc máu mà chết.
Phía trước là đèn đỏ, anh vừa rồi bị sét đánh thiếu chút nữa là vượt luôn.
Anh phanh xe gấp, đôi tay Vãn Vãn chỉ nắm hờ vạt áo anh mang tính chất tượng trưng, không có mà cũng sẽ không ôm lấy thắt lưng anh, không có chút phòng bị nào bị một sứ mạnh ập tới, làm cho cả người cô nặng nề đập bụp lên lưng anh một cái.
Có hai luồng mềm mại lại dồi dào dựa sát vào lưng Giang Diệc Hãn, nặng nề đè một cái, tôi tay hoảng sợ mất khống chế ôm lấy hông của anh, lại càng dán chặt hơn vào người anh, gần như cùng với lưng của anh, chặt chẽ không rời.
Anh sửng sốt một chút.
Cô cũng chột dạ, cả người cứng lại.
Muốn chết mà, vóc người đẹp vô cùng!
Tám chữ này, tự nhiên nhảy ra trong óc anh.
Thật không nhìn ra, dưới cái áo sơ mi, Vãn Vãn lại rất có da có thịt, cảm giác trên lưng, giống như sóng lớn mãnh liệt vô cùng.
Anh không phải cố ý, thật, anh thề!
Gương mặt Vãn Vãn đỏ rực như sắp nhỏ ra máu, cô lùi cả người ra với khoảng cách lớn nhất, nắm được tay vịn phía sau, đem cả người thẳng tắp ngả ra sau, gần như sắp ngã xuống đất, cả người cô vẫn còn run lẩy bẩy.
Vừa rồi, vừa rồi… Ngực của cô, thật sự… đụng phải anh?
“Sắp tới chung cư của chúng ta rồi, không thì, cô xuống xe trước?” Anh nghiêng mặt sang một bên, liếc thất đôi tai lộ ra dưới chiếc nón bảo hiểm của người ngồi phía sau đỏ ửng, vì vậy, vô cùng tốt bụng thay cô giải vây.
“Được!” Vãn Vãn vội vàng nhảy xuống xe, đầu cũng không quay lại đi thẳng về phía trước, giống như phía sau có rắn độc thú dữ đuổi theo vậy.
Giang Diệc Hãn thở dài, anh có thể khẳng định mình chính là con rắn độc thú dữ kia, nét mặt của cô rõ rằng đã quẫn đến sắp khóc, giống như vừa rồi bị anh kéo vào trng bụi cỏ cưỡng gian.
Muốn chết mà, chỗ kia, vẫn chưa có đàn ông chạm qua đúng không? Mặc dù lần này cũng không được tính là “Chạm”, nhưng mà, Giang Diệc Hãn hoài nghi chính mình vừa vô tình cướp đi “Lần đầu tiên” của tiểu cô nương người ta.
Không biết, không biết, a di đà phật, không phải còn có con “Sâu róm” hay sao? Anh tin chắc, đối phương sẽ không thể biết được cái này, như vậy thật không có đạo lý, như vậy để cho anh thất vọng! (e không hiểu câu này lắm)
Aizzz, hay là không nên về nhà vội, tránh khỏi xấu hổ, để cho tiểu cô nương người ta còn co thời gian khóc một chút!
Giang Diệc Hãn khom người thật nhanh quay đầu xe máy lại, đi ngược lại với đường về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook