Không Yêu Đừng Quấy Rầy
-
Quyển 1 - Chương 2
"Cái gì, cô không phải là cô gái nhỏ sao?" Rốt cuộc Giang Hãn xoay người lại, cười như không cười nhìn Vãn Vãn, có loại xúc động muốn cười to.
"Anh mới 28 tuổi, nhiều nhất cũng không quá 29 tuổi.... Tôi 24 tuổi.... Không phải cô gái nhỏ...." Cô nhỏ giọng cãi lại.
Giang Hãn nhướng mi.
Không phải cô gái nhỏ? Cô mặc trên người cái gì vậy? Một cái áo sơ mi rộng thùng thình, còn rộng gấp đôi những bộ đồ thời xưa, hoàn toàn che lại vóc người, làm cho người ta nhìn không ra rốt cuộc đã phát dục chưa. Cô gái 24 tuổi sẽ ăn mặc tùy tiện như vậy sao? Nếu như cô không nói, anh vẫn cho là cô mới mười bảy hoặc mười tám tuổi, dù sao khuôn mặt của cô hoàn toàn là mặt học sinh.
Còn nữa, thật kỳ lạ, trên mặt anh có khắc số tuổi của mình sao? Không ngờ ánh mắt cô gái nhỏ này còn rất chuẩn.
"Tự nói 24 tuổi, đã không phải là cô gái nhỏ, làm phiền cô có thể ngồi ở bên cạnh tôi, chúng ta nói chuyện được không?" Giọng điệu anh giống như ra lệnh, dùng bộ dáng nói với một đứa bé.
"Không, không cần...." Cô bị hù dọa lui vài bước.
"Này...." Anh còn chưa kịp kêu cô, cô đã cho anh một bóng lưng vội vàng.
Rầm một tiếng, cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, rất vô tình, một bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm.
"Mặc dù mặt có chút tròn, nhưng tuyệt không mập, hóa ra đứa nhỏ này sợ thùng KFC gia đình như vậy!" Xem ra mỗi người phụ nữ đều sợ mập, nhất định là thực phẩm trụng dầu hù dọa người!
Anh sờ sờ cằm, cự tuyệt thừa nhận mình không có sức quyến rũ, còn dọa bạn cùng phòng run lẩy bẩy.
Không sao, người như anh có một điểm không tốt, trời sanh có tình phản nghịch, kiên nhẫn. Thùng KFC gia đình không có lực hút, vậy thì đổi cái khác.
Vãn Vãn vào phòng, đè lại ngực, vị trí góc trái nhảy cực nhanh.
Giang Hãn.
Cô co quắp đến trước máy vi tính, gục xuống bàn.
Mới vừa rồi, thật cực kỳ khẩn trương.
Từ nhỏ cô đã rất biết điều, yên tĩnh, không thích nhiều người. Nhưng tính cách của cô thật ra thì không có kỳ cục, mất thể diện như vậy.
Nâng khuôn mặt uể oải lên, một bóng dáng to lớn trong đầu càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Cho là mình sớm nên quên mất, mấy năm này, bóng dáng kia quả thật đã mờ đến gần như rất mơ hồ.
Cô mở một trang web lên, nhập tên web của trường, nhưng cô lại không đăng nhập lớp học của mình, mà là khóa 2001 hệ "tin tức truyền thông phổ biến".
Bên trong có một tờ ảnh chụp chung tốt nghiệp 5 năm, trong ảnh tốt nghiệp, bóng dáng đó lập tức liền rõ ràng, vẫn giống như suy nghĩ của mình, rất có cá tính, đẹp trai, tràn đầy tuổi trẻ, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng mặt trời chồng lên bóng dáng kia.
Mà tên trong ảnh chụp rõ ràng là: ba chữ Giang Diệc Hãn.
Nhưng anh lại nói, anh gọi là Giang Hãn, ngày đầu tiên anh vào ở, Vãn Vãn bị dọa đến gần như cho là mình nhận lầm người.
Vãn Vãn không rời khỏi, mà mở studio đại học lên, ánh chụp nhập học hệ trung văn khóa 2004.
Cả lớp học, trong bốn mươi mấy người, nếu bảo bạn tìm ra bóng dáng của cô, sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng nếu như nhắc nhở bạn, người mập nhất, bạn nhất định dễ dàng có thể tìm được cô.
Người đứng ở vị trí góc khuất nhất, đầu cúi thấp gần như không thấy rõ ngũ quan, thân hình trướng mắt giống như một khinh khí cầu lớn, chính là cô.
Thời điểm đó cô rất mập? Vóc dáng 1m58 nho nhỏ, khoảng 140 mấy cân thôi.
"Bảo bối Vãn Vãn nhà chúng ta, tham ăn chính là phúc, nếu để cho ba nghe được con nói một chữ muốn giảm cân, ba tuyệt đối trở mặt!" Dáng người của cô di truyền từ ba.
Cố tình.
"Vãn Vãn, ăn gà chiên con thích nhất đi...!"
"Ba đứa nhỏ, Vãn Vãn nhà chúng ta còn ăn nữa, có thể nhìn được sao? Mặt cũng sưng đến biến hình!" Mẹ phản đối, liến thoắng không ngừng, "Rõ ràng ngũ quan rất đáng yêu, lại bị ông hủy thành giống như thần trư!"
"Bà nói ai là heo?" Ba tức giận đứng lên.
Từ nhỏ ba đã rất che chở cho cô, không chỉ không cho người khác khi dễ cô, ngay cả mẹ nói một câu nói xấu cô cũng không được.
"Ai da, hai người đừng tranh cãi nữa, con ăn con ăn con ăn!" Cô lấy một chân gà chiên béo ngậy đút vào miệng mình, hàm hồ nói, "Con muốn nhà chúng ta vĩnh viễn hòa thuận!"
Những lời này vẫn còn ở bên tai, sỡ dĩ cô gái trong hình vẫn rủ thấp mắt xuống, vì sợ vừa nhấc mắt sẽ để người khác thấy nước mắt trong đáy mắt cô.
Năm 2004, ba bởi vì mập mạp, mỡ trong máu quá cao dẫn đến tắc máu não, qua đời. Cùng năm, trong nhà xảy ra rất nhiều việc, đau khổ tang chồng, hơn nữa đả kích trên sự nghiệp, mẹ gánh không được áp lực, bởi vì bệnh thận rời khỏi nhân thế.
Tên của cô gọi chưa muộn (Vi Vãn), là bởi vì cô là con gái mà ba mẹ có lúc già, năm ấy ba đã 69 tuổi, mẹ đã 65 tuổi. Cô tự nói với mình, sống chết là quy luật tự nhiên của đời người, nhưng trước ống kính chụp hình, cô vẫn rơi lệ.
Một năm kia, cô làm chuyện gì đều là hỗn loạn.
** Trên sân, có một đám con trai đang tiến hành trận bóng kịch liệt.
"Diệc Hãn, nhận banh!"
Theo một tiếng tiếng la, một người nam sinh anh tuấn nhảy lên, tiếp được banh, nhưng nam sinh dùng sức quá mạnh, banh lập tức bị đá lệch.
"Á." Vãn Vãn bịt mũi, nặng nề ngã xuống đất.
Gọng kính màu đen gãy thành hai nửa, lỗ mũi vẫn đang chảy máu.
"Cậu không sao chứ?" Nam sinh gây họa vội vàng chạy tới gần, nhanh chóng hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã cởi xuống áo sơ mi của mình, dùng áo che cái mũi của cô, cũng không để ý mình ở trần.
Hơi thở thuộc về phái nam đặc biệt nồng đậm, nhanh chóng tràn đầy mũi cô.
Thành thật mà nói, lúc ấy không có bất kỳ lãng mạn gì, áo sơ mi thật không dễ ngửi, một cỗ mùi mồ hôi bẩn nồng đậm, làm cho người ta muốn nôn mửa một trận.
Anh dùng một tay giữ cổ của cô, để cho cô ngửa ra sau. Anh đầm đìa mồ hôi, thậm chí nhỏ vào trên mặt Vãn Vãn, khiến cô không thoải mái mở lớn mắt.
"Này, cậu ổn chứ?" Anh lo lắng hỏi, "Có muốn tớ dẫn cậu đi phòng y tế không?"
Những bạn học khác đã vây quanh, "Diệc Hãn, lúc này cậu thật đánh trúng ‘banh’ rồi !" Các nam sinh xung quanh lại có thể còn tâm tình lấy hình thể của cô đùa giỡn.
"Không muốn bị đòn, các cậu câm miệng lại cho tớ!" Dáng vẻ anh có chút tức giận, khiến những nam sinh kia ngượng ngùng ngậm miệng.
"Tớ dẫn cậu đi phòng y tế!" Anh ngồi xổm xuống, không hỏi gì, bồng cô lên.
Khi ôm lấy cô, trong nháy mắt sắc mặt của anh liền đỏ lên, không phải bởi vì xấu hổ, mà bởi vì trọng lượng của cô làm cho người ta rất có áp lực.
Nhưng anh không nói một câu nào.
"Không, không cần...." Có khi nào thì "Thân mật" như thế với nam sinh, cô vội vàng đẩy anh ra, nhảy xuống, gương mặt đỏ lên, "Tớ...tớ không có việc gì...."
Cô vội vàng chạy đi, hoảng sợ hoàn toàn không để ý tiếng gọi "này này này" ở sau lưng, thậm chí không cẩn thận liền mang theo áo mơ mi của anh.
"Anh mới 28 tuổi, nhiều nhất cũng không quá 29 tuổi.... Tôi 24 tuổi.... Không phải cô gái nhỏ...." Cô nhỏ giọng cãi lại.
Giang Hãn nhướng mi.
Không phải cô gái nhỏ? Cô mặc trên người cái gì vậy? Một cái áo sơ mi rộng thùng thình, còn rộng gấp đôi những bộ đồ thời xưa, hoàn toàn che lại vóc người, làm cho người ta nhìn không ra rốt cuộc đã phát dục chưa. Cô gái 24 tuổi sẽ ăn mặc tùy tiện như vậy sao? Nếu như cô không nói, anh vẫn cho là cô mới mười bảy hoặc mười tám tuổi, dù sao khuôn mặt của cô hoàn toàn là mặt học sinh.
Còn nữa, thật kỳ lạ, trên mặt anh có khắc số tuổi của mình sao? Không ngờ ánh mắt cô gái nhỏ này còn rất chuẩn.
"Tự nói 24 tuổi, đã không phải là cô gái nhỏ, làm phiền cô có thể ngồi ở bên cạnh tôi, chúng ta nói chuyện được không?" Giọng điệu anh giống như ra lệnh, dùng bộ dáng nói với một đứa bé.
"Không, không cần...." Cô bị hù dọa lui vài bước.
"Này...." Anh còn chưa kịp kêu cô, cô đã cho anh một bóng lưng vội vàng.
Rầm một tiếng, cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, rất vô tình, một bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm.
"Mặc dù mặt có chút tròn, nhưng tuyệt không mập, hóa ra đứa nhỏ này sợ thùng KFC gia đình như vậy!" Xem ra mỗi người phụ nữ đều sợ mập, nhất định là thực phẩm trụng dầu hù dọa người!
Anh sờ sờ cằm, cự tuyệt thừa nhận mình không có sức quyến rũ, còn dọa bạn cùng phòng run lẩy bẩy.
Không sao, người như anh có một điểm không tốt, trời sanh có tình phản nghịch, kiên nhẫn. Thùng KFC gia đình không có lực hút, vậy thì đổi cái khác.
Vãn Vãn vào phòng, đè lại ngực, vị trí góc trái nhảy cực nhanh.
Giang Hãn.
Cô co quắp đến trước máy vi tính, gục xuống bàn.
Mới vừa rồi, thật cực kỳ khẩn trương.
Từ nhỏ cô đã rất biết điều, yên tĩnh, không thích nhiều người. Nhưng tính cách của cô thật ra thì không có kỳ cục, mất thể diện như vậy.
Nâng khuôn mặt uể oải lên, một bóng dáng to lớn trong đầu càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Cho là mình sớm nên quên mất, mấy năm này, bóng dáng kia quả thật đã mờ đến gần như rất mơ hồ.
Cô mở một trang web lên, nhập tên web của trường, nhưng cô lại không đăng nhập lớp học của mình, mà là khóa 2001 hệ "tin tức truyền thông phổ biến".
Bên trong có một tờ ảnh chụp chung tốt nghiệp 5 năm, trong ảnh tốt nghiệp, bóng dáng đó lập tức liền rõ ràng, vẫn giống như suy nghĩ của mình, rất có cá tính, đẹp trai, tràn đầy tuổi trẻ, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng mặt trời chồng lên bóng dáng kia.
Mà tên trong ảnh chụp rõ ràng là: ba chữ Giang Diệc Hãn.
Nhưng anh lại nói, anh gọi là Giang Hãn, ngày đầu tiên anh vào ở, Vãn Vãn bị dọa đến gần như cho là mình nhận lầm người.
Vãn Vãn không rời khỏi, mà mở studio đại học lên, ánh chụp nhập học hệ trung văn khóa 2004.
Cả lớp học, trong bốn mươi mấy người, nếu bảo bạn tìm ra bóng dáng của cô, sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng nếu như nhắc nhở bạn, người mập nhất, bạn nhất định dễ dàng có thể tìm được cô.
Người đứng ở vị trí góc khuất nhất, đầu cúi thấp gần như không thấy rõ ngũ quan, thân hình trướng mắt giống như một khinh khí cầu lớn, chính là cô.
Thời điểm đó cô rất mập? Vóc dáng 1m58 nho nhỏ, khoảng 140 mấy cân thôi.
"Bảo bối Vãn Vãn nhà chúng ta, tham ăn chính là phúc, nếu để cho ba nghe được con nói một chữ muốn giảm cân, ba tuyệt đối trở mặt!" Dáng người của cô di truyền từ ba.
Cố tình.
"Vãn Vãn, ăn gà chiên con thích nhất đi...!"
"Ba đứa nhỏ, Vãn Vãn nhà chúng ta còn ăn nữa, có thể nhìn được sao? Mặt cũng sưng đến biến hình!" Mẹ phản đối, liến thoắng không ngừng, "Rõ ràng ngũ quan rất đáng yêu, lại bị ông hủy thành giống như thần trư!"
"Bà nói ai là heo?" Ba tức giận đứng lên.
Từ nhỏ ba đã rất che chở cho cô, không chỉ không cho người khác khi dễ cô, ngay cả mẹ nói một câu nói xấu cô cũng không được.
"Ai da, hai người đừng tranh cãi nữa, con ăn con ăn con ăn!" Cô lấy một chân gà chiên béo ngậy đút vào miệng mình, hàm hồ nói, "Con muốn nhà chúng ta vĩnh viễn hòa thuận!"
Những lời này vẫn còn ở bên tai, sỡ dĩ cô gái trong hình vẫn rủ thấp mắt xuống, vì sợ vừa nhấc mắt sẽ để người khác thấy nước mắt trong đáy mắt cô.
Năm 2004, ba bởi vì mập mạp, mỡ trong máu quá cao dẫn đến tắc máu não, qua đời. Cùng năm, trong nhà xảy ra rất nhiều việc, đau khổ tang chồng, hơn nữa đả kích trên sự nghiệp, mẹ gánh không được áp lực, bởi vì bệnh thận rời khỏi nhân thế.
Tên của cô gọi chưa muộn (Vi Vãn), là bởi vì cô là con gái mà ba mẹ có lúc già, năm ấy ba đã 69 tuổi, mẹ đã 65 tuổi. Cô tự nói với mình, sống chết là quy luật tự nhiên của đời người, nhưng trước ống kính chụp hình, cô vẫn rơi lệ.
Một năm kia, cô làm chuyện gì đều là hỗn loạn.
** Trên sân, có một đám con trai đang tiến hành trận bóng kịch liệt.
"Diệc Hãn, nhận banh!"
Theo một tiếng tiếng la, một người nam sinh anh tuấn nhảy lên, tiếp được banh, nhưng nam sinh dùng sức quá mạnh, banh lập tức bị đá lệch.
"Á." Vãn Vãn bịt mũi, nặng nề ngã xuống đất.
Gọng kính màu đen gãy thành hai nửa, lỗ mũi vẫn đang chảy máu.
"Cậu không sao chứ?" Nam sinh gây họa vội vàng chạy tới gần, nhanh chóng hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã cởi xuống áo sơ mi của mình, dùng áo che cái mũi của cô, cũng không để ý mình ở trần.
Hơi thở thuộc về phái nam đặc biệt nồng đậm, nhanh chóng tràn đầy mũi cô.
Thành thật mà nói, lúc ấy không có bất kỳ lãng mạn gì, áo sơ mi thật không dễ ngửi, một cỗ mùi mồ hôi bẩn nồng đậm, làm cho người ta muốn nôn mửa một trận.
Anh dùng một tay giữ cổ của cô, để cho cô ngửa ra sau. Anh đầm đìa mồ hôi, thậm chí nhỏ vào trên mặt Vãn Vãn, khiến cô không thoải mái mở lớn mắt.
"Này, cậu ổn chứ?" Anh lo lắng hỏi, "Có muốn tớ dẫn cậu đi phòng y tế không?"
Những bạn học khác đã vây quanh, "Diệc Hãn, lúc này cậu thật đánh trúng ‘banh’ rồi !" Các nam sinh xung quanh lại có thể còn tâm tình lấy hình thể của cô đùa giỡn.
"Không muốn bị đòn, các cậu câm miệng lại cho tớ!" Dáng vẻ anh có chút tức giận, khiến những nam sinh kia ngượng ngùng ngậm miệng.
"Tớ dẫn cậu đi phòng y tế!" Anh ngồi xổm xuống, không hỏi gì, bồng cô lên.
Khi ôm lấy cô, trong nháy mắt sắc mặt của anh liền đỏ lên, không phải bởi vì xấu hổ, mà bởi vì trọng lượng của cô làm cho người ta rất có áp lực.
Nhưng anh không nói một câu nào.
"Không, không cần...." Có khi nào thì "Thân mật" như thế với nam sinh, cô vội vàng đẩy anh ra, nhảy xuống, gương mặt đỏ lên, "Tớ...tớ không có việc gì...."
Cô vội vàng chạy đi, hoảng sợ hoàn toàn không để ý tiếng gọi "này này này" ở sau lưng, thậm chí không cẩn thận liền mang theo áo mơ mi của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook