Không Yêu Chẳng Còn Lưu Luyến
-
C22: Chương 22
Có lẽ, do nỗi đau quá lớn nên Ngọc Dao không thể nào kiềm được. Sau tiếng khóc nấc bật ra, cô bụm mặt lảo đảo bàn chân trần đi về cửa lớn.
Những tiếng động để lại của người bên ngoài làm kinh động người bên trong. Khiến Dương Duy đang dưỡng thương trên giường giật mình hỏi lớn: “Là ai?” Anh quên luôn vết thương ở ngực vừa mới băng bó, ngồi bật dậy.
“Lão Đại, coi chừng động vết thương!” Hải Thần lẹ làng đỡ anh nằm xuống. Rồi bản thân nhẹ nhàng tiến ra cửa.
Bóng cô gái loạng choạng bước ra khỏi cửa lớn lọt vào mắt anh ta. Nhưng lời nói vọng vào trong lại khác: "Không có ai. Ngã xách đồ tôi mang về thôi!
Lão Đại, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi tắm cái!"
“Khoan đã Hải Thần!” Dương Duy gọi giật ngược. Tự nhiên anh có linh cảm xấu: “Cậu qua phòng Ngọc Dao xem giúp tôi…cô ấy như thế nào?”
“Dạ!” Anh ta đi cho có lệ. Lát sau quay lại báo với anh: “Cổ còn ngủ!”
Dương Duy thở phào nhẹ nhõm. Ngủ được thì tốt. Trong chai dịch truyền đó vị bác sĩ trong ngành có bơm một ít thuốc an thần. Anh muốn cô ngủ thêm chút. Khi tỉnh dậy những nỗi đau sẽ vơi bớt đi. Rồi anh sẽ có cách chữa lành trái tim rạn nứt vì mất người thân cho cô.
“Để ý cô ấy giúp tôi!” Anh cũng chợp mắt xíu… Nơi ngực anh, vết thương chồng vết thương, anh thấy mình dần đuối sức. Anh phải công nhận, tài bắn súng của Hải Băng. Nếu đem so cô ta với hai tay bắn tỉa đội anh chắc là ngang tài ngang sức. Phát đạn đoạt mạng đó nếu anh không tinh mắt nhanh nhẹn lật người chắn cho Ngọc Dao…thì e là giờ này cả cô và con đã bị chị gái song sinh tiễn theo Thiên An.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, trái tim anh lại đau nhói. Dù rằng Hải Băng làm việc này là vì anh. Vì yêu anh nên cô ta bất chấp tất cả. Sẵn sàng đánh đổi, bán luôn mạng anh em để giúp anh hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sự lạnh lùng, tàn nhẫn xuống tay với cả người thân của cô ta khiến anh thấy sợ. Không biết từ khi nào trong lòng anh lại dấy lên ý nghĩ: đàn bà khi yêu hết dạ có phải đều tàn độc với tình địch giống như Hải Băng?
Ngọc Dao, em chắc không như vậy đâu nhỉ? Bởi trái tim em lương thiện biết bao nhiêu. Có lẽ cũng chính vì trái tim đơn thuần ấm áp ấy của em đã chinh phục được trái tim vốn lạnh lẽo của anh.
Anh cũng không biết từ khi nào, em đã ngự trị rồi chiếm giữ trái tim anh, xua đuổi một Hải Băng vốn khắc sâu ở đó. Có thể là khi anh nhận ra, em đúng không phải là Hải Băng. Cũng có thể là lúc em bo anh hai tờ mệnh giá năm trăm nghìn sau màn ân ái chữa lành căn bệnh hoang tưởng đó.
Nhưng dẫu ở thời điểm nào, anh cũng có thể khẳng định với em rằng: người anh yêu hiện tại là em.
Anh yêu em Ngọc Dao!
Nhiệm vụ đã hoàn thành. Đợi anh khỏe lên, anh sẽ đưa mẹ con em đến một nơi. Nơi đó chỉ có gia đình nhỏ chúng ta. Anh sẽ mãi bên em và con. Hai chúng ta không chia, không lìa một ngày nào nữa.
Dương Duy đang ôm ảo mộng với kế hoạch dự định tương lai bình yên như vùng trời sau giông bão.
Anh sao biết, mái ấm mà anh định xây đó đã vụn vỡ theo bước chân chạy trốn của Ngọc Dao.
Tình thân? Tình yêu? Tất cả đối với cô giờ này đều không còn gì để lưu luyến. Người thân duy nhất thương cô, lo cho cô còn lại trên đời này vì sự ngu xuẩn của cô đã rời bỏ cô vĩnh viễn. Người cô thương đã không thương cô còn lợi dụng cô để đạt mục đích.
Số mệnh gì đây? Nỡ hành thân cô đau khổ như thế này? Rõ ràng là một người bằng xương bằng thịt lại trở thành một quân cờ vô tri!
Dương Duy, tôi yêu anh, thương anh như thế! Anh lại nỡ lợi dụng, dối lừa tôi!
Yêu em ư?
Kết hôn với em ư?
Sẽ đền cho em đám cưới rình rang ư?
Tất cả. Tất cả chỉ là một trò bịp! Anh là một tên cớm thúi đại bịp! Tôi hận anh! Cả đời này hận anh!
Ngọc Dao vừa đi vừa cười. Cười như một người điên.
Đã là kẻ điên thì làm gì có nơi để về!
Trên con đường xa lộ lớn, giữa trời trưa nắng gắt, bóng cô gái chân trần, đầu tóc rũ rượi, đôi mắt vô hồn mãi đi không định hướng. Con đường nhựa rải dầu dường như bốc khói. Khiến bàn chân trần Ngọc Dao bắt đầu bỏng rộp. Vậy mà, cô không thấy đau. Cũng không thấy nắng. Mọi cảm giác dường như không còn tồn tại trong cơ thể Ngọc Dao.
Két!
Một tiếng thắng chói tai vang lên ở một phần đường xa lộ vắng. Bởi, Ngọc Dao vừa ngã đổ vào đầu một chiếc tải chuẩn bị chạy ngang qua cô.
Người tài xế sau giây phút kinh hoàng, anh ấy bừng tỉnh mở cửa xuống xe.
Thấy cô gái nằm cách bánh xe hai mươi centimet, anh ấy đưa tay vuốt ngực. Tuy cô không có chút va chạm nào vào xe của anh. Nhưng do cú ngã ngửa làm đầu cô và chân, tay xuất hiện vết máu.
Người tài xế sau mấy lần gọi cứu thương không được bèn bế cô đưa lên xe tiến về một thị trấn nhỏ.
Những tiếng động để lại của người bên ngoài làm kinh động người bên trong. Khiến Dương Duy đang dưỡng thương trên giường giật mình hỏi lớn: “Là ai?” Anh quên luôn vết thương ở ngực vừa mới băng bó, ngồi bật dậy.
“Lão Đại, coi chừng động vết thương!” Hải Thần lẹ làng đỡ anh nằm xuống. Rồi bản thân nhẹ nhàng tiến ra cửa.
Bóng cô gái loạng choạng bước ra khỏi cửa lớn lọt vào mắt anh ta. Nhưng lời nói vọng vào trong lại khác: "Không có ai. Ngã xách đồ tôi mang về thôi!
Lão Đại, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi tắm cái!"
“Khoan đã Hải Thần!” Dương Duy gọi giật ngược. Tự nhiên anh có linh cảm xấu: “Cậu qua phòng Ngọc Dao xem giúp tôi…cô ấy như thế nào?”
“Dạ!” Anh ta đi cho có lệ. Lát sau quay lại báo với anh: “Cổ còn ngủ!”
Dương Duy thở phào nhẹ nhõm. Ngủ được thì tốt. Trong chai dịch truyền đó vị bác sĩ trong ngành có bơm một ít thuốc an thần. Anh muốn cô ngủ thêm chút. Khi tỉnh dậy những nỗi đau sẽ vơi bớt đi. Rồi anh sẽ có cách chữa lành trái tim rạn nứt vì mất người thân cho cô.
“Để ý cô ấy giúp tôi!” Anh cũng chợp mắt xíu… Nơi ngực anh, vết thương chồng vết thương, anh thấy mình dần đuối sức. Anh phải công nhận, tài bắn súng của Hải Băng. Nếu đem so cô ta với hai tay bắn tỉa đội anh chắc là ngang tài ngang sức. Phát đạn đoạt mạng đó nếu anh không tinh mắt nhanh nhẹn lật người chắn cho Ngọc Dao…thì e là giờ này cả cô và con đã bị chị gái song sinh tiễn theo Thiên An.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, trái tim anh lại đau nhói. Dù rằng Hải Băng làm việc này là vì anh. Vì yêu anh nên cô ta bất chấp tất cả. Sẵn sàng đánh đổi, bán luôn mạng anh em để giúp anh hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sự lạnh lùng, tàn nhẫn xuống tay với cả người thân của cô ta khiến anh thấy sợ. Không biết từ khi nào trong lòng anh lại dấy lên ý nghĩ: đàn bà khi yêu hết dạ có phải đều tàn độc với tình địch giống như Hải Băng?
Ngọc Dao, em chắc không như vậy đâu nhỉ? Bởi trái tim em lương thiện biết bao nhiêu. Có lẽ cũng chính vì trái tim đơn thuần ấm áp ấy của em đã chinh phục được trái tim vốn lạnh lẽo của anh.
Anh cũng không biết từ khi nào, em đã ngự trị rồi chiếm giữ trái tim anh, xua đuổi một Hải Băng vốn khắc sâu ở đó. Có thể là khi anh nhận ra, em đúng không phải là Hải Băng. Cũng có thể là lúc em bo anh hai tờ mệnh giá năm trăm nghìn sau màn ân ái chữa lành căn bệnh hoang tưởng đó.
Nhưng dẫu ở thời điểm nào, anh cũng có thể khẳng định với em rằng: người anh yêu hiện tại là em.
Anh yêu em Ngọc Dao!
Nhiệm vụ đã hoàn thành. Đợi anh khỏe lên, anh sẽ đưa mẹ con em đến một nơi. Nơi đó chỉ có gia đình nhỏ chúng ta. Anh sẽ mãi bên em và con. Hai chúng ta không chia, không lìa một ngày nào nữa.
Dương Duy đang ôm ảo mộng với kế hoạch dự định tương lai bình yên như vùng trời sau giông bão.
Anh sao biết, mái ấm mà anh định xây đó đã vụn vỡ theo bước chân chạy trốn của Ngọc Dao.
Tình thân? Tình yêu? Tất cả đối với cô giờ này đều không còn gì để lưu luyến. Người thân duy nhất thương cô, lo cho cô còn lại trên đời này vì sự ngu xuẩn của cô đã rời bỏ cô vĩnh viễn. Người cô thương đã không thương cô còn lợi dụng cô để đạt mục đích.
Số mệnh gì đây? Nỡ hành thân cô đau khổ như thế này? Rõ ràng là một người bằng xương bằng thịt lại trở thành một quân cờ vô tri!
Dương Duy, tôi yêu anh, thương anh như thế! Anh lại nỡ lợi dụng, dối lừa tôi!
Yêu em ư?
Kết hôn với em ư?
Sẽ đền cho em đám cưới rình rang ư?
Tất cả. Tất cả chỉ là một trò bịp! Anh là một tên cớm thúi đại bịp! Tôi hận anh! Cả đời này hận anh!
Ngọc Dao vừa đi vừa cười. Cười như một người điên.
Đã là kẻ điên thì làm gì có nơi để về!
Trên con đường xa lộ lớn, giữa trời trưa nắng gắt, bóng cô gái chân trần, đầu tóc rũ rượi, đôi mắt vô hồn mãi đi không định hướng. Con đường nhựa rải dầu dường như bốc khói. Khiến bàn chân trần Ngọc Dao bắt đầu bỏng rộp. Vậy mà, cô không thấy đau. Cũng không thấy nắng. Mọi cảm giác dường như không còn tồn tại trong cơ thể Ngọc Dao.
Két!
Một tiếng thắng chói tai vang lên ở một phần đường xa lộ vắng. Bởi, Ngọc Dao vừa ngã đổ vào đầu một chiếc tải chuẩn bị chạy ngang qua cô.
Người tài xế sau giây phút kinh hoàng, anh ấy bừng tỉnh mở cửa xuống xe.
Thấy cô gái nằm cách bánh xe hai mươi centimet, anh ấy đưa tay vuốt ngực. Tuy cô không có chút va chạm nào vào xe của anh. Nhưng do cú ngã ngửa làm đầu cô và chân, tay xuất hiện vết máu.
Người tài xế sau mấy lần gọi cứu thương không được bèn bế cô đưa lên xe tiến về một thị trấn nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook