Không Xong! Nữ Chủ Trùng Sinh!
-
Chương 9
Hàn Thanh Dao chạy ra bãi đỗ xe rồi dừng lại thở hồng hộc, nhắn một tin cho cậu thư kí theo cùng rồi gọi taxi về. Lâm Khinh Vũ? Là Lâm Khinh Vũ kia đi? Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa a. Đã rời khỏi nhà học Hàn rồi mà vẫn gặp được anh ta, thật đúng là duyên phận… cái rắm a. Hàn Thanh Dao nhịn không được phải văng tục. Đây rõ ràng là nghiệt duyên! Trong khi cô còn đang mắng Lâm Khinh Vũ trong lòng thì cậu thư kí đáng thương bị bỏ lại bữa tiệc vẫn đang thắc mắc có phải mình chọc giận giám đốc nhà mình rồi không? Cậu chỉ vừa đỗ xe vào đã thấy giám đốc nhà mình khiêu vũ với người khác. Hàn tổng, cô là đang trêu tôi đi? Đã có bạn nhảy rồi còn kéo tôi theo làm gì? Cậu chỉ vừa mới đi uống chút Champagne đã bị bỏ lại rồi. Cậu thư kí còn rất nghiêm túc mà suy nghĩ, lẽ nào Hàn tổng không thích nhân viên uống Champagne nên mới bỏ cậu lại? Vậy lần sau uống vang trắng chắc được, nhỉ?
Hôm sau, Hàn Thanh Dao điều chỉnh lại tâm tình. Cô không thể chưa đánh đã thua như vậy được. Cô phải gắng sức vực dậy công ty trước, cho dù phải lợi dụng Lâm Khinh Vũ đi nữa. Quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi mà, tại sao không làm? Cũng không phải anh ta cho không, cô cũng không có nợ ân tình của anh ta.
Vừa tới công ty, cô đã thấy cậu thư kí hốt hoảng chạy tới, trên tay là một tờ báo.
“Hàn tổng! Không xong rồi! Ông Hàn Chương đăng báo, nói rất rõ về tài vụ của công ty chúng ta cùng với nguy cơ phá sản của công ty, bây giờ cổ phiếu công ty rớt giá nghiêm trọng, các cổ đông bắt đầu bán thốc cổ phiếu ra ngoài, công nhân ầm ĩ đòi chúng ta trả lương cho họ…”
“Dừng!” Hàn Thanh Dao đưa tay lên ngăn thư kí của mình, lỗ tai cô lùng bùng cả rồi “Chúng ta giải quyết từng việc một nào! Đã mượn được tiền ngân hàng chưa?”
“Được rồi! Tuy nhiên nếu tin công phá sản đã đồn ra chắc là họ sẽ sớm cho người tới đòi nợ. Bởi vì tài sản chúng ta thế chấp căn bản không đủ với số nợ chúng ta đã vay.”
“Vậy mà ngân hàng cũng cho vay?” Hàn Thanh Dao nghiêng đầu hỏi làm cậu thư kí thoáng sững sờ. Giám đốc quả thật vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nha.
“Chủ ngân hàng là chỗ quen biết cũ của mẹ cô nên mới cho vay số tiền nhiều hơn tài sản thế chấp, giờ công ty xảy ra vấn đề, chắc chắn ông ấy sẽ cho người đến đòi lại khoảng dư đó. Hàn tổng, phải làm sao đây?”
“Việc đầu tiên là mở cuộc họp cổ đông cho tôi!”
Trong phòng họp, không khí đầy áp lực, Hàn Thanh Dao chống tay lên cằm, mắt hạnh lướt qua từng người một. Một số cổ đông lớn không chịu nổi ánh mắt soi mói của cô, chột dạ quát lên:
“Cô là muốn làm gì?”
“Nghe nói các người đã bán cổ phần công ty ra ngoài?”
“Cái công ty này đã sắp sụp đổ, chúng tôi vì lợi ích của bản thân thì có gì sai?”
“Các người đã già rồi.” Hàn Thanh Dao không đầu không đuôi nói ra một câu khiến toàn phòng họp sửng sốt “Già rồi mà não vẫn chỉ có thể, không nghĩ xa hơn được. Sau khi bán cổ phần, số tiền trong tay các người có thể giúp các người cùng gia đình hưởng lạc hết quãng đời còn lại sao? Các người cho rằng với bó tuổi to của mình, còn công ty nào dám nhận các người?”
Phòng họp lâm vào trầm mặc, Hàn Thanh Dao trên tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên cô chủ trì một cuộc họp, cô không thể thất bại được. Sợ sao? Đương nhiên sợ! Nhưng cô không thể quay đầu nữa rồi.
“Vậy… cô có cách gì sao?” Một cổ đông rụt rè lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc đầy áp lực.
“Tôi đã vay được tiền từ ngân hàng. Vì lợi ích của bản thân và gia đình các ông, phải cố hết sức vực dậy công ty, bằng không, ai cũng không có quả ngon để ăn. Không còn ý kiến gì nữa? Tan họp!”
Hàn Thanh Dao nhìn như trấn tĩnh đi ra ngoài, vào phòng của Tổng giám đốc, cô lập tức che ngực thở phì phò. Tự an ủi bản thân một chút, cô vẫn phải đứng lên, cô không thể sợ hãi. Để bảo toàn mạng sống của mình, cô bắt buộc phải trở nên cường đại, cường đại tới mức lúc Lâm Khinh Vũ muốn giết cô đi nữa cũng không còn khả năng.
Hôm sau, Hàn Thanh Dao điều chỉnh lại tâm tình. Cô không thể chưa đánh đã thua như vậy được. Cô phải gắng sức vực dậy công ty trước, cho dù phải lợi dụng Lâm Khinh Vũ đi nữa. Quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi mà, tại sao không làm? Cũng không phải anh ta cho không, cô cũng không có nợ ân tình của anh ta.
Vừa tới công ty, cô đã thấy cậu thư kí hốt hoảng chạy tới, trên tay là một tờ báo.
“Hàn tổng! Không xong rồi! Ông Hàn Chương đăng báo, nói rất rõ về tài vụ của công ty chúng ta cùng với nguy cơ phá sản của công ty, bây giờ cổ phiếu công ty rớt giá nghiêm trọng, các cổ đông bắt đầu bán thốc cổ phiếu ra ngoài, công nhân ầm ĩ đòi chúng ta trả lương cho họ…”
“Dừng!” Hàn Thanh Dao đưa tay lên ngăn thư kí của mình, lỗ tai cô lùng bùng cả rồi “Chúng ta giải quyết từng việc một nào! Đã mượn được tiền ngân hàng chưa?”
“Được rồi! Tuy nhiên nếu tin công phá sản đã đồn ra chắc là họ sẽ sớm cho người tới đòi nợ. Bởi vì tài sản chúng ta thế chấp căn bản không đủ với số nợ chúng ta đã vay.”
“Vậy mà ngân hàng cũng cho vay?” Hàn Thanh Dao nghiêng đầu hỏi làm cậu thư kí thoáng sững sờ. Giám đốc quả thật vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nha.
“Chủ ngân hàng là chỗ quen biết cũ của mẹ cô nên mới cho vay số tiền nhiều hơn tài sản thế chấp, giờ công ty xảy ra vấn đề, chắc chắn ông ấy sẽ cho người đến đòi lại khoảng dư đó. Hàn tổng, phải làm sao đây?”
“Việc đầu tiên là mở cuộc họp cổ đông cho tôi!”
Trong phòng họp, không khí đầy áp lực, Hàn Thanh Dao chống tay lên cằm, mắt hạnh lướt qua từng người một. Một số cổ đông lớn không chịu nổi ánh mắt soi mói của cô, chột dạ quát lên:
“Cô là muốn làm gì?”
“Nghe nói các người đã bán cổ phần công ty ra ngoài?”
“Cái công ty này đã sắp sụp đổ, chúng tôi vì lợi ích của bản thân thì có gì sai?”
“Các người đã già rồi.” Hàn Thanh Dao không đầu không đuôi nói ra một câu khiến toàn phòng họp sửng sốt “Già rồi mà não vẫn chỉ có thể, không nghĩ xa hơn được. Sau khi bán cổ phần, số tiền trong tay các người có thể giúp các người cùng gia đình hưởng lạc hết quãng đời còn lại sao? Các người cho rằng với bó tuổi to của mình, còn công ty nào dám nhận các người?”
Phòng họp lâm vào trầm mặc, Hàn Thanh Dao trên tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên cô chủ trì một cuộc họp, cô không thể thất bại được. Sợ sao? Đương nhiên sợ! Nhưng cô không thể quay đầu nữa rồi.
“Vậy… cô có cách gì sao?” Một cổ đông rụt rè lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc đầy áp lực.
“Tôi đã vay được tiền từ ngân hàng. Vì lợi ích của bản thân và gia đình các ông, phải cố hết sức vực dậy công ty, bằng không, ai cũng không có quả ngon để ăn. Không còn ý kiến gì nữa? Tan họp!”
Hàn Thanh Dao nhìn như trấn tĩnh đi ra ngoài, vào phòng của Tổng giám đốc, cô lập tức che ngực thở phì phò. Tự an ủi bản thân một chút, cô vẫn phải đứng lên, cô không thể sợ hãi. Để bảo toàn mạng sống của mình, cô bắt buộc phải trở nên cường đại, cường đại tới mức lúc Lâm Khinh Vũ muốn giết cô đi nữa cũng không còn khả năng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook