Sao… Sao trên đời này lại có thể tồn tại một người khó coi như vậy chứ? Gen của nhà tên này có phải có vấn đề rồi không? Răng hô đã hô thì nên ngậm miệng lại, cứ cười dâm tà là thế nào? Mũi thì tẹt, mắt thì nhỏ, thế mà cứ hếch lên như con chim khổng tước (ý nói rất kiêu ngạo). Phi! Cô ở đây nói bậy gì thế này? Khổng tước đẹp như vậy, đem so sánh với người trước mắt quả thật là vũ nhục nó. Nhìn bộ quần áo lòe loẹt mà anh ta mặc là cô biết chắc anh ta là một hoa hoa công tử điển hình.

“Ồ, cậu không biết sao? Đây là chủ tịch của Hàn thị nha!”

Một giọng nói cợt nhả mang theo phần châm chọc vang lên. Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về người mới xuất hiện. Là ai nhỉ? Gương mặt này nhìn có chút quen, cô đã gặp ở đâu chứ? Nha? Anh ta chẳng phải là bạn học của Hàn Huyên sao? Trong buổi tiệc sinh nhật Hàn Huyên, theo trí nhớ của thân thể thì lần đó anh ta đẩy Hàn Thanh Dao vào hồ bơi nên Hàn Thanh Dao mới bị sốt, và cô xuyên tới đây. Đã không gặp thì thôi, nếu gặp rồi thì nợ mới nợ cũ tính rõ ràng một lượt. Cô không phải là quả hồng mềm ai muốn nắn muốn bóp gì cũng được.

“ Cậu không phải là bạn học của Hàn Huyên sao? Không ngờ người như cậu cũng có thể xuất hiện ở mấy chỗ như thế này!”

Dạ Tử Quân nhìn Hàn Thanh Dao có chút bất ngờ. Anh rõ ràng nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh Dao lóe lên tia giảo hoạt nhưng nhanh chóng biến mất. Không lẽ anh nhìn lầm? Theo những gì Tiểu Huyên kể, cô ta là một kẻ ngu ngốc nhát gan mới đúng, tại sao ánh mắt vừa rồi lại giống một con hồ ly như vậy? Anh vừa tính lên tiếng thì giọng của cậu chàng xấu đến quỷ khóc thần sầu đã vang lên trước.

“Cô biết tôi sao? Hay phải nói cô còn nhớ tôi chứ?”

“Sao không? Cậu và bạn cậu ngày ngày theo đuôi Hàn Huyên như con chó, sao tôi không nhớ cho được?” Hàn Thanh Dao cười quyến rũ, nhẹ vén tóc lên tai.

“Chị nói ai là chó chị giỏi thì lặp lại cho tôi!” Ánh mắt của Lực Kì – cậu chàng xấu xí - sắc bén tựa như dao nhìn chằm chằm vào cô. Nếu ánh mắt có thể giết người cô tin chắc cô đã chết trăm lần rồi. Đáng tiếc, ánh mắt không thể giết nên cô vẫn nhàn nhã đứng trước mặt hai người.

“A! Xin lỗi cậu nha! Cậu chủ của Dạ thị và Lực thị thì làm sao có thể là chó được chứ? Tôi thật thất lễ. Ít ra cũng phải hơn chó.”

Lực Kì giơ tay lên tính đánh Hàn Thanh Dao thì có một bàn tay ngăn cậu ta lại. Hàn Thanh Dao nhìn người ngăn bàn tay Lực Kì giúp mình, là một người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi gương mặt như một tác phẩm tuyệt vời của thượng đế. Khí thế khó ai sánh kịp làm Hàn Thanh Dao run rẩy một chút. Khóe môi luôn treo nụ cười tao nhã nhưng lại khiến người khác nể sợ.

“Anh là ai mà dám ngăn tôi? Có biết tôi là ai không hả? Mau buông tay ra!” Lực Kì tức giận quát,người đó thả tay ra thật

“Bắt nạt phụ nữ là không tốt! Cậu thật không lịch sự!” Giọng nói như tiếng đàn violon khiến người ta say mê. Anh ta là ai? Tại sao lại giúp cô? Hàn Thanh Dao chìm trong suy nghĩ của mình.

“Lâm tổng! Bạn tôi không hiểu chuyện. Mong ngài đừng chấp!” Dạ Tử Quân vội vàng nói giúp. Giọng nói mang theo phần kính trọng cùng nể phục làm Hàn Thanh Dao ngày càng tò mò thân phận người này. Rốt cuộc nhân vật phong vân này là ai mà có thể khiến Dạ thiếu gia mắt cao hơn đầu của Dạ thị tôn trọng thế này?

“Tôi không chấp nhặt với cậu ta, nhưng cậu ta lại tới tìm tôi gây phiền toái thì sao?” Giọng nói chứa đựng sự chế nhạo và châm chọc làm Lực Kì suýt bạo phát, lại bị Dạ Tử Quân giữ lại.

“Người này thật thú vị!” Hàn Thanh Dao híp mắt vui vẻ, đánh giá người giúp mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương