Phan Niên vừa liếc mắt đã nhìn ra người đàn ông trước mắt đang nói dối, người này ánh mắt lơ lửng, lúc nói chuyện cũng không có sức lực gì.

Anh ta đang muốn mở miệng từ chối, nhưng không nghĩ tới Bạch Ngọc Câu ngồi ở ghế sau đã kéo kính xe xuống.

"Anh trai nhỏ, chỗ này của chúng tôi không ngồi được nữa, anh đợi chuyến sau đi.

"Diệp Chấn nhìn thấy trên xe có một cô gái xinh đẹp nhô đầu ra.

Anh ta không có nghĩ gì khác, chẳng qua là cảm thấy tức giận.

Anh ta cũng biết đám lính này này từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới sống chết của nhân dân.

Bọn họ chỉ muốn ức hiếp nhân dân, mang theo mấy cô gái xinh đẹp mua vui!"Tại sao lại không ngồi được? Xe lớn như vậy, còn không nhét lọt một người sống như tôi?"Diệp Chấn nhìn liếc trong xe một cái, chỉ thấy bên trong xe còn có một cô gái, anh ta há mồm nói: "Để cô gái kia ngồi trên đùi của người đàn ông kia thì không phải liền có thể ngồi rồi sao?""Hơn nữa bây giờ là lúc mạng người bị đe dọa, chen chúc một chút không được sao?"Bạch Ngọc Câu trịnh trọng lắc đầu một cái: "Không được, căn cứ vào quy định, xe việt dã chỉ có thể ngồi 5 người, nhiều thêm một người chính là quá tải rồi!""Tiểu Mỹ mà tôi thích nhất cũng chỉ có thể ở trên mui xe đợi.


"Diệp Chấn nghe cô nói ngẩng đầu lên xem một cái, chỉ thấy một con tang thi nữ đang nhìn anh ta chằm chằm bằng cặp mắt xám trắng kia.

"Rống!""Tang! tang thi, còn sống!" Diệp Chấn bị dọa sợ lui về sau hai bước.

Vừa nãy anh ta nhìn từ xa chỉ tưởng rằng đây là một người, bây giờ nhìn đây lại là một con tang thi sống sờ sờ.

"Anh nói bậy gì thế, thì Tiểu Mỹ còn sống mà!" Bạch Ngọc Câu có chút không vui.

Nếu như Tiểu Mỹ không còn sống, vừa nãy làm sao có thể làm móng cho cô.

Diệp Chấn nuốt nước miếng một cái, nhưng anh ta lại nhớ tới cảnh tượng mình vừa dùng dao phay giết chết con tang thi nhỏ kia.


Hình như! tang thi cũng không có đáng sợ như vậy.

Huống chi con tang thi này đã bị trói lại rồi, nếu như tang thi muốn làm hại anh ta, có lẽ người trên xe cũng sẽ giúp anh ta.

Anh ta nghĩ như vậy liền cảm thấy cô gái có dáng vẻ đáng yêu này trở nên thật đáng ghét.

Cô nhất định là cố ý hù dọa anh ta, chính là không muốn để cho anh ta lên xe!Thật là, coi mình là thứ gì chứ.

Trong mạt thế, phụ nữ chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi.

Cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông như anh ta mà thôi, đợi đến lúc bọn họ chơi chán rồi, còn không phải là tùy ý ném đi sao.

Anh ta lấy hết dũng khí không nhìn con tang thi nữa, ngược lại thì nhìn Bạch Ngọc Câu nói: "Còn chưa tới lượt một cô gái như cô nói chuyện!""Rốt cuộc thì các người có cho tôi lên xe hay không! Nếu như không sau này tôi thức tỉnh dị năng rồi thì các người cũng đừng hối hận!""Lão tử nhất định sẽ thức tỉnh loại dị năng lợi hại nhất, đến lúc đó ai cũng không phải là đối thủ của tôi!"Anh ta càng nói càng kích động, ánh mắt cũng dần dần biến sắc.

"Mẹ nó! Rốt cuộc có nhường lão tử lên xe hay không, nếu không nhường sau này lão tử sẽ không để cho các người sống tốt!"Diệp Chấn có chút tức giận dùng chân đạp vào xe hai cái, anh ta không có chú ý tới tay của mình đã dần cứng ngắc.

Cuối cùng, anh ta muốn nói chuyện tiếp lại hóa thành một tiếng: "Rống!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương