Không Vũ Lực Không Hợp Tác
-
Chương 1
“Tháng sau bạn của con gái tôi sẽ đến đây ở.” Chủ nhà trọ nói, đôi mắt nhìn tôi qua tròng kính lão, vẻ mặt khá kỳ dị, nhưng ông ta luôn mang bộ dạng ấy.
Tôi gật đầu: “Vậy tôi sẽ đi tìm nhà khác.”
Trong hai năm qua, tôi đã chuyển chỗ ở rất nhiều, có lúc là chủ động chuyển, có lúc là chủ nhà không cho ở nữa, nên lần này tôi không để tâm mấy.
Rời khỏi chỗ của chủ nhà, trời đã sập tối, tôi lững thững vào bar gần đấy.
Gần đây bắt đầu đi làm, thời gian chi tiêu tương đối nhiều, kiếm tiền lại ít hơn lúc trước, tôi cực có ý thức về nguy cơ, nên đã tận lực giảm thiểu đến những chốn xa xỉ tiêu xài, nhưng nếu đến quán bar ở đường này, ngồi một chút cũng không sao.
Trong quán náo nhiệt đúng như tôi nghĩ, đã lâu lắm rồi không tiếp xúc với nhiều người trong khoảng cách gần như vậy, mặc dù đi trên đường phố cũng đông đúc người, nhưng chỉ là đi thoáng qua.
Tôi tìm một góc yên tĩnh, ngồi xuống uống rượu.
Vừa uống vừa cố nghĩ tiếp theo nên đến thành phố nào, tôi nói với chủ nhà là sẽ đi tìm nhà khác, tựa như tôi vẫn sẽ sống tiếp ở đây, nhưng thật ra mỗi lần chuyển nhà tôi đều chuyển từ thành phố này sang thành phố khác.
Có điều lần này tôi vốn tính ở đây ba tháng, điều kiện ở thành phố này tốt, khí trời được, đồ ăn ngon, giá hàng hóa rẻ, cách thành phố A cũng xa.
À, còn điều nữa, rượu cũng không tệ.
Liên tục uống, tôi chăm chú suy tính đến chuyện không nên thuê nhà ở chỗ khác, cứ tiếp tục ở đây, ở đến khi nào tôi muốn đi mới đi.
Cuối cùng, kết luận là vẫn không nên ở một chỗ quá lâu.
Thật tiếc, nhưng đây cũng là vì kế an toàn.
Dù sao tôi đang lén bị treo thưởng truy nã mà.
Còn phải sống cuộc sống nửa lưu vong thế này bao lâu, tự bản thân tôi cũng không biết.
Ba năm? Năm năm? Mười năm đã đủ chưa? Một người mất tích mười năm cũng có khả năng bị phán định là đã tử vong, bất cứ chuyện gì cũng nên quá thời hạn hiệu lực.
Cũng có thể ngày mai mở báo tài chính kinh tế ra thấy được tin hắn kết hôn, có vậy tôi sẽ lập tức được tự do, tiếp tục ở lại đây.
Chuyện này không phải là không có khả năng.
Hắn nên kết hôn từ lâu rồi.
Uống xong hai ly rượu, tôi vẫn không muốn rời khỏi đây.
Đã quá lâu rồi không thấy tình cảnh người người nhộn nhịp, mặc dù giữa họ với tôi không khác gì với những người lướt qua trên đường, nhưng dẫu sao ở cùng với đám đông thế này, có thể làm cho thân xác đơn độc của tôi nhiễm chút hơi người.
Thỉnh thoảng có người bước đến tiếp chuyện, nam nữ đều có, tôi lịch sự từ chối từng người.
Đối với lời mời muốn tìm thêm người để mọi người cùng náo nhiệt, rất xin lỗi tôi không còn hứng thú với nhóm người cùng cười cười nói nói, hoạt náo tràn trề tinh lực; còn đối với lời mời có ý đồ khác, tôi theo bản năng thấy sợ hãi.
Tuy hiện tại tôi không còn gì cả, tổng tài sản chỉ là số âm, nhưng tôi vẫn sợ.
Uống đến nửa đêm, tôi mới bắt xe về.
Vừa về đến nhà, tôi nhào lên giường, nằm ngủ ngay.
Đầu cực kỳ choáng, chắc chắn đã uống say.
Thế nhưng, lại say một cách rất thỏa mãn, từ tâm cho đến dạ dày, toàn thân lâng lâng mơ màng.
Lâu rồi không thả lòng như này, cũng lâu rồi không lên giường là ngủ ngay.
Tôi vươn tay ôm gối.
Bỗng chốc mơ thấy hắn, đã lâu lắm rồi không mơ thấy.
Giấc mộng này không phải là những cảnh tượng đáng sợ chồng chất như đã từng, thời gian trong mộng có vẻ như là thời điểm tôi mới quen hắn, lúc ấy tôi trẻ tuổi mà hào sảng.
Đến nay, mỗi giấc mộng tôi mơ có dính dáng đến hắn đều chỉ là bị đuổi bắt, bị bóng đen khủng bố đè lên, tôi nghĩ thế trong mơ, tâm tình hiếm khi khá hơn một chút.
Tiếp theo đó tôi không mơ thấy bất cứ thứ gì liên quan đến hắn nữa, vậy là tốt rồi.
Tỉnh giấc trong căn phòng đen kịt, phòng ngủ của tôi vì lý do vị trí, nên dù có là trời sáng đêm tối thì vẫn u tối, có điều cũng vì thế mà tiền thuê mới đặc biệt thấp.
Ngoại trừ âm u thì phòng ở rất thư thích, tôi cực kỳ hài lòng, mặt khác tôi cũng thích căn phòng tối, thường xuyên không bật đèn.
Mới tỉnh ngủ, đầu vẫn còn váng vất, có lẽ vẫn còn say, tôi mơ màng mở cửa phòng ngủ, ra ngoài phòng khách xem đồng hồ, lại bất ngờ bị ánh sáng vàng óng chiếu vào hoa cả mắt.
Đối lập với phòng ngủ tối đen, cửa sổ phòng khách rộng mở, đón được ánh sáng một cách lạ kỳ, nhưng bình thường tôi hay đóng chặt chúng, kéo rèm lại, để ánh sáng có xuyên qua rèm che thì cũng không thể hắt quá nhiều vào trong căn phòng nhỏ của tôi.
Hôm nay sao thế? Sao lại sáng choang như thế? Tôi không hiểu.
Mới trải qua bóng tối thời gian dài, mắt không thể thích ứng với ánh sáng rực rỡ như vậy, trong nhất thời tôi gần như không nhìn thấy gì.
Trải qua sự nỗ lực hết mình, tôi mới miễn cưỡng nhận ra khung cảnh đại thể trước mặt: Toàn bộ cửa sổ trong phòng đều bị mở ra, tôi nhớ rõ hôm qua trước khi ra ngoài đã đóng chặt tất cả chúng mà, gió từ cửa sổ đối diện lùa vào, rèm cửa dài phấp phới đón gió, trên sofa có một bóng người mơ hồ ngồi đó, cả người tắm dưới ánh mặt trời làm tôi không thể thấy rõ.
Nhưng nhìn từ tư thế ngồi và kiểu dáng quần áo, chắc không phải là cướp vào nhà, lẽ nào là người mới đến xem nhà? Tôi chớp mắt, bước lại cách người đó không xa cũng không gần, lên tiếng hỏi cách qua cái bàn: “Ai đấy? Sao vào được?”
Người đó không trả lời, dường như đang nhìn tôi.
Tôi dụi mắt, bước thêm một bước: “Nói đi, ngủ à?”
Vẫn không trả lời.
“Chẳng lẽ là quần áo mình để trên sofa xếp thành tư thế này?” Tôi nghi hoặc lại gần, để xem quần áo thành tinh bị mình vứt tại sofa.
Vừa xém nhìn rõ gương mặt người đó, tôi bỗng nhiên bị một bàn tay ôm lấy từ bên hông, kéo về trước, bổ nhào vào cái ôm đúng là của con người.
Hơn nữa, còn là người cũ.
Tuy là chưa kịp nhìn thấy mặt, nhưng chỉ tiếp xúc thân thể, tôi vẫn có thể chắc chắn.
Cho dù tôi muốn quên, nhưng không thể quên được xúc cảm từ thân thể ấy, trong một thời gian rất dài, nó chính là cơn ác mộng mỗi đêm của tôi.
Trong thoáng chốc tôi tỉnh rượu hẳn, mồ hôi lạnh túa ra.
Hắn ôm không chặt lắm, nhưng tôi vẫn rụt người trong ngực hắn, không dám cử động hó hé.
Suốt một năm trong quá khứ, tôi sợ hắn, còn sợ hơn so với hiện tại.
Dù đã hai năm trôi qua, thì uy thế của hắn vẫn còn đó, vẫn có thể khiến tôi không dám động đậy như nằm trong miệng cọp.
Tôi ngồi phục trên người hắn, bị hắn ôm, bị loại hơi thở quen thuộc vây quanh mỗi lần tiếp xúc với thân thể hắn sẽ cảm nhận được, lòng tôi cực kỳ tuyệt vọng.
Vẫn bị hắn tìm ra.
Tôi vốn đoán rằng, hắn sẽ mất hứng thú tìm kiếm tôi trước khi tôi lãng quên hắn, hoặc vì thời thế thay đổi mà không rảnh quan tâm chuyện khác nên buông tha tôi.
“Sao không nói chuyện?” Hắn đặt câu hỏi, cắn nhẹ lên tai tôi.
Gặm cắn với hơi thở nóng bỏng và sự hiểu biết chỗ mẫn cảm trên người tôi của hắn, làm tôi còn chưa kịp ý thức thì eo đã nhẹ nhàng ưỡn lên.
Thân thể này chịu đủ dạy dỗ từ hắn, một vài động chạm của hắn cũng sẽ làm tôi khó mà kiểm soát.
Hóa ra điều giáo bạo lực và ngược đãi lại hữu hiệu đến vậy, qua mấy năm rồi mà còn có thể làm tôi lập tức nổi lên phản ứng với động chạm của hắn.
Hắn dán sát vào tôi nên đương nhiên phát hiện được mờ ám từ tôi.
Hắn bật cười, vui vẻ hỏi: “Nhớ anh không?”
Tôi không lên tiếng, thầm nghĩ lạnh nhạt trong lòng, chẳng qua là phản xạ có điều kiện mà thôi.
Năm ấy, nếu tôi không đón ý hùa theo hắn thì sẽ phải chịu đòn, hoặc là chịu đủ các trừng phạt kỳ dị.
Thân thể tôi trở thành thế này, thời gian hai năm không đủ để tiêu tan dấu ấn hắn lưu lại trên người tôi.
Hắn nhìn tôi, như đang chờ câu trả lời.
Muốn làm nhục tôi ư.
Tôi vẫn không nói gì.
Trong hai năm qua, tôi nghĩ thông suốt rồi, trước đây, hà tất gì tôi cứ hung ác chửi rủa hắn sau khi công ty xảy ra chuyện, rồi lại mãnh liệt phản kháng hắn lúc ở trên giường.
Hà tất gì phải làm thế.
Dẫu sao sau đó cũng phải khuất phục mà.
Tôi không đấu lại hắn.
Dù cuối cùng may mắn trốn đi, thì bây giờ vẫn bị hắn tóm được đấy thôi.
Thủ đoạn của hắn, bất kể là quang minh hay mờ ám, luận về bản lĩnh kỹ năng trong thương nghiệp, cái nào tôi cũng không đấu lại.
Chi bằng hắn thích làm gì cứ để hắn làm nấy.
Tay hắn luồn vào trong quần ngủ tôi từ phía sau, sờ soạng mấy lần, ngón giữa lần mò tìm kiếm.
Tôi để mặc hắn làm.
Hẳn là kể từ quãng thời gian bị hắn giam nhốt, tôi đã học được cách nghe theo.
Nhưng hắn lại khác lạ không giống với lúc xưa, mà rất vui vẻ, nói với ý cười: “Hôm nay ngoan thế à.”
Tôi không muốn nghe thấy giọng hắn, bèn nghiêng đầu đi, chuyển đầu từ trước ngực hắn sang vai hắn.
Hắn càng cười vui vẻ.
Tôi ghét giọng nói của hắn, càng ghét nghe thấy giọng cười từ hắn.
Nhưng tôi đã sớm không còn sức lực quan tâm chuyện đấy, chỉ có thể yên lặng tựa trên vai hắn.
Tùy ý hắn vậy, tôi không muốn lại tranh cãi như trước đây, cũng không muốn có bất kỳ phản ứng nào dành cho hắn, giờ hắn muốn phát ra âm thanh tôi chán ghét hoặc sẽ làm gì thì cũng đều không liên quan đến tôi.
Chuyện duy nhất tôi có thể làm chính là trầm mặc.
Hắn ôm tôi, đi vào phòng ngủ, tôi trầm mặc.
Hắn thả tôi xuống giường, đè người lên, tôi trầm mặc.
Hắn hôn tôi, tôi trầm mặc.
Hắn tiến vào trong tôi, tôi vẫn trầm mặc.
Trái với lúc trước, trước đây hắn chỉ nhìn tôi hùng hổ chạy đến mắng chửi một tràng, rồi phải thật lâu sau hắn mới chịu nói chuyện, câu đầu tiên đã lên mặt chế ngự tôi, nhưng hôm nay, ban đầu hắn làm tôi, xong chuyện lại ôm lấy tôi từ phía sau, nói cực kỳ nhiều.
Nói hắn nhớ tôi, nói hắn nhớ tôi thế nào trong hai năm tôi bỏ đi.
Có một khắc nào đó, tôi muốn tin hắn, nhưng tôi không dám.
Hắn không hẳn phải trái với lòng như vậy, hai năm trước tôi rời khỏi hắn bằng cách nào, chưa đến mức hắn không nhớ chứ.
Hắn không nhắc đến chuyện ấy một lời, ra vẻ mất trí nhớ, hoàn toàn là muốn gạt tôi trở về.
Tôi không thể tin hắn được.
Xưa nay hắn khéo léo, khẩu Phật tâm xà, trước mặt thì lời ngon tiếng ngọt đủ điều, nhưng sau lưng nham hiểm tàn nhẫn không chừa chỗ nào, người ta thường bị hại nặng nề mà không tự nhận ra.
Chính tôi là ví dụ sống động.
Trong hai năm qua, nham hiểm, tàn độc và thế lực tương ứng của hắn có lẽ chỉ có tăng chứ không giảm.
Vì thế tôi chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
Ngày hôm sau, tôi theo hắn lên máy bay, bay về thành phố A.
Tôi chưa thấy người đi bên cạnh hắn, nhưng biết chắc xung quanh chúng tôi có người của hắn theo dõi.
Hai năm trước tôi có thể trốn thoát chỉ là may mắn, lần này khẳng định hắn đã phòng bị nghiêm ngặt, tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Tôi gật đầu: “Vậy tôi sẽ đi tìm nhà khác.”
Trong hai năm qua, tôi đã chuyển chỗ ở rất nhiều, có lúc là chủ động chuyển, có lúc là chủ nhà không cho ở nữa, nên lần này tôi không để tâm mấy.
Rời khỏi chỗ của chủ nhà, trời đã sập tối, tôi lững thững vào bar gần đấy.
Gần đây bắt đầu đi làm, thời gian chi tiêu tương đối nhiều, kiếm tiền lại ít hơn lúc trước, tôi cực có ý thức về nguy cơ, nên đã tận lực giảm thiểu đến những chốn xa xỉ tiêu xài, nhưng nếu đến quán bar ở đường này, ngồi một chút cũng không sao.
Trong quán náo nhiệt đúng như tôi nghĩ, đã lâu lắm rồi không tiếp xúc với nhiều người trong khoảng cách gần như vậy, mặc dù đi trên đường phố cũng đông đúc người, nhưng chỉ là đi thoáng qua.
Tôi tìm một góc yên tĩnh, ngồi xuống uống rượu.
Vừa uống vừa cố nghĩ tiếp theo nên đến thành phố nào, tôi nói với chủ nhà là sẽ đi tìm nhà khác, tựa như tôi vẫn sẽ sống tiếp ở đây, nhưng thật ra mỗi lần chuyển nhà tôi đều chuyển từ thành phố này sang thành phố khác.
Có điều lần này tôi vốn tính ở đây ba tháng, điều kiện ở thành phố này tốt, khí trời được, đồ ăn ngon, giá hàng hóa rẻ, cách thành phố A cũng xa.
À, còn điều nữa, rượu cũng không tệ.
Liên tục uống, tôi chăm chú suy tính đến chuyện không nên thuê nhà ở chỗ khác, cứ tiếp tục ở đây, ở đến khi nào tôi muốn đi mới đi.
Cuối cùng, kết luận là vẫn không nên ở một chỗ quá lâu.
Thật tiếc, nhưng đây cũng là vì kế an toàn.
Dù sao tôi đang lén bị treo thưởng truy nã mà.
Còn phải sống cuộc sống nửa lưu vong thế này bao lâu, tự bản thân tôi cũng không biết.
Ba năm? Năm năm? Mười năm đã đủ chưa? Một người mất tích mười năm cũng có khả năng bị phán định là đã tử vong, bất cứ chuyện gì cũng nên quá thời hạn hiệu lực.
Cũng có thể ngày mai mở báo tài chính kinh tế ra thấy được tin hắn kết hôn, có vậy tôi sẽ lập tức được tự do, tiếp tục ở lại đây.
Chuyện này không phải là không có khả năng.
Hắn nên kết hôn từ lâu rồi.
Uống xong hai ly rượu, tôi vẫn không muốn rời khỏi đây.
Đã quá lâu rồi không thấy tình cảnh người người nhộn nhịp, mặc dù giữa họ với tôi không khác gì với những người lướt qua trên đường, nhưng dẫu sao ở cùng với đám đông thế này, có thể làm cho thân xác đơn độc của tôi nhiễm chút hơi người.
Thỉnh thoảng có người bước đến tiếp chuyện, nam nữ đều có, tôi lịch sự từ chối từng người.
Đối với lời mời muốn tìm thêm người để mọi người cùng náo nhiệt, rất xin lỗi tôi không còn hứng thú với nhóm người cùng cười cười nói nói, hoạt náo tràn trề tinh lực; còn đối với lời mời có ý đồ khác, tôi theo bản năng thấy sợ hãi.
Tuy hiện tại tôi không còn gì cả, tổng tài sản chỉ là số âm, nhưng tôi vẫn sợ.
Uống đến nửa đêm, tôi mới bắt xe về.
Vừa về đến nhà, tôi nhào lên giường, nằm ngủ ngay.
Đầu cực kỳ choáng, chắc chắn đã uống say.
Thế nhưng, lại say một cách rất thỏa mãn, từ tâm cho đến dạ dày, toàn thân lâng lâng mơ màng.
Lâu rồi không thả lòng như này, cũng lâu rồi không lên giường là ngủ ngay.
Tôi vươn tay ôm gối.
Bỗng chốc mơ thấy hắn, đã lâu lắm rồi không mơ thấy.
Giấc mộng này không phải là những cảnh tượng đáng sợ chồng chất như đã từng, thời gian trong mộng có vẻ như là thời điểm tôi mới quen hắn, lúc ấy tôi trẻ tuổi mà hào sảng.
Đến nay, mỗi giấc mộng tôi mơ có dính dáng đến hắn đều chỉ là bị đuổi bắt, bị bóng đen khủng bố đè lên, tôi nghĩ thế trong mơ, tâm tình hiếm khi khá hơn một chút.
Tiếp theo đó tôi không mơ thấy bất cứ thứ gì liên quan đến hắn nữa, vậy là tốt rồi.
Tỉnh giấc trong căn phòng đen kịt, phòng ngủ của tôi vì lý do vị trí, nên dù có là trời sáng đêm tối thì vẫn u tối, có điều cũng vì thế mà tiền thuê mới đặc biệt thấp.
Ngoại trừ âm u thì phòng ở rất thư thích, tôi cực kỳ hài lòng, mặt khác tôi cũng thích căn phòng tối, thường xuyên không bật đèn.
Mới tỉnh ngủ, đầu vẫn còn váng vất, có lẽ vẫn còn say, tôi mơ màng mở cửa phòng ngủ, ra ngoài phòng khách xem đồng hồ, lại bất ngờ bị ánh sáng vàng óng chiếu vào hoa cả mắt.
Đối lập với phòng ngủ tối đen, cửa sổ phòng khách rộng mở, đón được ánh sáng một cách lạ kỳ, nhưng bình thường tôi hay đóng chặt chúng, kéo rèm lại, để ánh sáng có xuyên qua rèm che thì cũng không thể hắt quá nhiều vào trong căn phòng nhỏ của tôi.
Hôm nay sao thế? Sao lại sáng choang như thế? Tôi không hiểu.
Mới trải qua bóng tối thời gian dài, mắt không thể thích ứng với ánh sáng rực rỡ như vậy, trong nhất thời tôi gần như không nhìn thấy gì.
Trải qua sự nỗ lực hết mình, tôi mới miễn cưỡng nhận ra khung cảnh đại thể trước mặt: Toàn bộ cửa sổ trong phòng đều bị mở ra, tôi nhớ rõ hôm qua trước khi ra ngoài đã đóng chặt tất cả chúng mà, gió từ cửa sổ đối diện lùa vào, rèm cửa dài phấp phới đón gió, trên sofa có một bóng người mơ hồ ngồi đó, cả người tắm dưới ánh mặt trời làm tôi không thể thấy rõ.
Nhưng nhìn từ tư thế ngồi và kiểu dáng quần áo, chắc không phải là cướp vào nhà, lẽ nào là người mới đến xem nhà? Tôi chớp mắt, bước lại cách người đó không xa cũng không gần, lên tiếng hỏi cách qua cái bàn: “Ai đấy? Sao vào được?”
Người đó không trả lời, dường như đang nhìn tôi.
Tôi dụi mắt, bước thêm một bước: “Nói đi, ngủ à?”
Vẫn không trả lời.
“Chẳng lẽ là quần áo mình để trên sofa xếp thành tư thế này?” Tôi nghi hoặc lại gần, để xem quần áo thành tinh bị mình vứt tại sofa.
Vừa xém nhìn rõ gương mặt người đó, tôi bỗng nhiên bị một bàn tay ôm lấy từ bên hông, kéo về trước, bổ nhào vào cái ôm đúng là của con người.
Hơn nữa, còn là người cũ.
Tuy là chưa kịp nhìn thấy mặt, nhưng chỉ tiếp xúc thân thể, tôi vẫn có thể chắc chắn.
Cho dù tôi muốn quên, nhưng không thể quên được xúc cảm từ thân thể ấy, trong một thời gian rất dài, nó chính là cơn ác mộng mỗi đêm của tôi.
Trong thoáng chốc tôi tỉnh rượu hẳn, mồ hôi lạnh túa ra.
Hắn ôm không chặt lắm, nhưng tôi vẫn rụt người trong ngực hắn, không dám cử động hó hé.
Suốt một năm trong quá khứ, tôi sợ hắn, còn sợ hơn so với hiện tại.
Dù đã hai năm trôi qua, thì uy thế của hắn vẫn còn đó, vẫn có thể khiến tôi không dám động đậy như nằm trong miệng cọp.
Tôi ngồi phục trên người hắn, bị hắn ôm, bị loại hơi thở quen thuộc vây quanh mỗi lần tiếp xúc với thân thể hắn sẽ cảm nhận được, lòng tôi cực kỳ tuyệt vọng.
Vẫn bị hắn tìm ra.
Tôi vốn đoán rằng, hắn sẽ mất hứng thú tìm kiếm tôi trước khi tôi lãng quên hắn, hoặc vì thời thế thay đổi mà không rảnh quan tâm chuyện khác nên buông tha tôi.
“Sao không nói chuyện?” Hắn đặt câu hỏi, cắn nhẹ lên tai tôi.
Gặm cắn với hơi thở nóng bỏng và sự hiểu biết chỗ mẫn cảm trên người tôi của hắn, làm tôi còn chưa kịp ý thức thì eo đã nhẹ nhàng ưỡn lên.
Thân thể này chịu đủ dạy dỗ từ hắn, một vài động chạm của hắn cũng sẽ làm tôi khó mà kiểm soát.
Hóa ra điều giáo bạo lực và ngược đãi lại hữu hiệu đến vậy, qua mấy năm rồi mà còn có thể làm tôi lập tức nổi lên phản ứng với động chạm của hắn.
Hắn dán sát vào tôi nên đương nhiên phát hiện được mờ ám từ tôi.
Hắn bật cười, vui vẻ hỏi: “Nhớ anh không?”
Tôi không lên tiếng, thầm nghĩ lạnh nhạt trong lòng, chẳng qua là phản xạ có điều kiện mà thôi.
Năm ấy, nếu tôi không đón ý hùa theo hắn thì sẽ phải chịu đòn, hoặc là chịu đủ các trừng phạt kỳ dị.
Thân thể tôi trở thành thế này, thời gian hai năm không đủ để tiêu tan dấu ấn hắn lưu lại trên người tôi.
Hắn nhìn tôi, như đang chờ câu trả lời.
Muốn làm nhục tôi ư.
Tôi vẫn không nói gì.
Trong hai năm qua, tôi nghĩ thông suốt rồi, trước đây, hà tất gì tôi cứ hung ác chửi rủa hắn sau khi công ty xảy ra chuyện, rồi lại mãnh liệt phản kháng hắn lúc ở trên giường.
Hà tất gì phải làm thế.
Dẫu sao sau đó cũng phải khuất phục mà.
Tôi không đấu lại hắn.
Dù cuối cùng may mắn trốn đi, thì bây giờ vẫn bị hắn tóm được đấy thôi.
Thủ đoạn của hắn, bất kể là quang minh hay mờ ám, luận về bản lĩnh kỹ năng trong thương nghiệp, cái nào tôi cũng không đấu lại.
Chi bằng hắn thích làm gì cứ để hắn làm nấy.
Tay hắn luồn vào trong quần ngủ tôi từ phía sau, sờ soạng mấy lần, ngón giữa lần mò tìm kiếm.
Tôi để mặc hắn làm.
Hẳn là kể từ quãng thời gian bị hắn giam nhốt, tôi đã học được cách nghe theo.
Nhưng hắn lại khác lạ không giống với lúc xưa, mà rất vui vẻ, nói với ý cười: “Hôm nay ngoan thế à.”
Tôi không muốn nghe thấy giọng hắn, bèn nghiêng đầu đi, chuyển đầu từ trước ngực hắn sang vai hắn.
Hắn càng cười vui vẻ.
Tôi ghét giọng nói của hắn, càng ghét nghe thấy giọng cười từ hắn.
Nhưng tôi đã sớm không còn sức lực quan tâm chuyện đấy, chỉ có thể yên lặng tựa trên vai hắn.
Tùy ý hắn vậy, tôi không muốn lại tranh cãi như trước đây, cũng không muốn có bất kỳ phản ứng nào dành cho hắn, giờ hắn muốn phát ra âm thanh tôi chán ghét hoặc sẽ làm gì thì cũng đều không liên quan đến tôi.
Chuyện duy nhất tôi có thể làm chính là trầm mặc.
Hắn ôm tôi, đi vào phòng ngủ, tôi trầm mặc.
Hắn thả tôi xuống giường, đè người lên, tôi trầm mặc.
Hắn hôn tôi, tôi trầm mặc.
Hắn tiến vào trong tôi, tôi vẫn trầm mặc.
Trái với lúc trước, trước đây hắn chỉ nhìn tôi hùng hổ chạy đến mắng chửi một tràng, rồi phải thật lâu sau hắn mới chịu nói chuyện, câu đầu tiên đã lên mặt chế ngự tôi, nhưng hôm nay, ban đầu hắn làm tôi, xong chuyện lại ôm lấy tôi từ phía sau, nói cực kỳ nhiều.
Nói hắn nhớ tôi, nói hắn nhớ tôi thế nào trong hai năm tôi bỏ đi.
Có một khắc nào đó, tôi muốn tin hắn, nhưng tôi không dám.
Hắn không hẳn phải trái với lòng như vậy, hai năm trước tôi rời khỏi hắn bằng cách nào, chưa đến mức hắn không nhớ chứ.
Hắn không nhắc đến chuyện ấy một lời, ra vẻ mất trí nhớ, hoàn toàn là muốn gạt tôi trở về.
Tôi không thể tin hắn được.
Xưa nay hắn khéo léo, khẩu Phật tâm xà, trước mặt thì lời ngon tiếng ngọt đủ điều, nhưng sau lưng nham hiểm tàn nhẫn không chừa chỗ nào, người ta thường bị hại nặng nề mà không tự nhận ra.
Chính tôi là ví dụ sống động.
Trong hai năm qua, nham hiểm, tàn độc và thế lực tương ứng của hắn có lẽ chỉ có tăng chứ không giảm.
Vì thế tôi chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
Ngày hôm sau, tôi theo hắn lên máy bay, bay về thành phố A.
Tôi chưa thấy người đi bên cạnh hắn, nhưng biết chắc xung quanh chúng tôi có người của hắn theo dõi.
Hai năm trước tôi có thể trốn thoát chỉ là may mắn, lần này khẳng định hắn đã phòng bị nghiêm ngặt, tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook