Không Uổng
-
Chương 40
Mùa xuân kề cận, biên giới có man di nhân lúc sai binh xâm chiếm.
Chiến sự triền miên, triều đình cũng không được rảnh rỗi, hiện giờ Lục Kích bị xếp đến bộ binh làm nhiệm vụ, hưu mộc chưa hết một ngày, đã bị Hoàng thượng phái người đến gọi năm sáu lần, cứ như là không có hắn bày mưu hiến kế, trận này sẽ không thắng được vậy.
Hôm đó trời vừa sáng, Ngu Tiểu Mãn vươn vai, xỏ giày cho Lục Kích, hầm hừ: “Chân huynh không đi được suốt ba năm, người ta chẳng quan tâm lấy một lời, bây giờ mới khỏe được mấy ngày đã dồn cho huynh nhiều việc thế rồi?”
“Ban đầu ta đã đáp ứng điều kiện này để cầu Hoàng thượng lật án cũ.” Lục Kích cúi người cột chắc vớ cho Ngu Tiểu Mãn, “Hiện giờ cũng là thực hiện lời hứa thôi.”
“Hừ.” Ngu Tiểu Mãn vẫn rất bất bình, “Có phải vị hoàng đế thích dùng mỡ tộc ta đốt trường minh đăng không? Trông cũng không giống như là người tốt.”
Lời lẽ đại nghịch bất đạo thế này cũng chỉ dám lẩm bẩm phía sau cánh cửa đóng kín mà thôi, Lục Kích mỉm cười đầy dung túng, cầm cổ chân còn lại của Ngu Tiểu Mãn, không biết nhớ tới điều gì, mặt mày dần nghiêm túc lại.
Có lẽ là bởi vừa mới nhắc tới tộc nhân, thế nên Ngu Tiểu Mãn vừa nhìn thấy sắc mặt hắn, đã có thể thần giao cách cảm mà đoán ra đại khái hắn đang nghĩ điều gì.
Giật giật mũi chân, Ngu Tiểu Mãn hỏi: “Huynh biết... ta là giao nhân từ khi nào?”
Lục Kích hoàn hồn, cầm một chiếc vớ gấm khác, xỏ lên bàn chân trắng hồng, nói: “Ngày giỗ mẹ.”
Ngẩn người chốc lát, Ngu Tiểu Mãn chợt hiểu ra: “Thì ra hồi đó huynh nghe trộm bên ngoài.”
“Nghe quang minh chính đại.” Lục Kích nói, “Sau đó hỏi Thẩm Hàn Vân, mới chính thức xác nhận được.”
Ngu Tiểu Mãn bĩu môi: “Không khỏi giấu sâu quá rồi, không nhận ra chút nào.”
Thiệt cho cậu cứ phải giả vờ làm người bình thường mãi, sợ dọa Lục Kích sợ khiếp vía, còn tưởng sau khi cậu rời đi Lục Kích mới biết được từ chỗ Thẩm Hàn Vân.
Trách cứ một hồi, lại nhớ tới lời mình cầu nguyện ở từ đường Lục gia ngày ấy, lồng ngực bỗng dưng thắt lại.
“Vậy là, huynh biết ta muốn báo ơn, có thể hao tổn tuổi thọ, nên mới...”
Lục Kích không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Việc này không quan trọng.”
“Việc gì mới quan trọng?” Ngu Tiểu Mãn trợn trừng cặp mắt, “Muốn đưa ta đi, thật ra là đưa tới nơi này phải không? Rõ ràng huynh đã chuẩn bị xong lâu rồi, nếu huynh nói thẳng thắn với ta...”
“Nói thẳng thắn với đệ, đệ nhất định sẽ không rời khỏi ta.”
Một lời ngắn ngủi, đã đủ khiến cho Ngu Tiểu Mãn xìu.
“Thế, thế thì cũng không nên lừa ta như vậy.” Cậu cứng cổ già mồm, nhưng giọng điệu đã mềm dịu đi rất nhiều, “Huynh chỉ biết cậy mạnh.”
Sau khi trao đổi tâm ý, Ngu Tiểu Mãn cứ thường vô thức để lộ trạng thái làm nũng luôn có thể bắn thẳng vào tâm Lục Kích.
Hắn đặt cái chân đã xỏ xong vớ lên giường, ngồi thẳng người nhìn Ngu Tiểu Mãn: “Nếu nói đến nuối tiếc, thì chỉ có một điều.”
“Nghe đồn giao nhân thiện vũ thiện ca, vây đuôi lấp lánh tuyệt trần như áng mây cuối chiều, chỉ tiếc ta không có phúc phận được chiêm ngưỡng.” Ánh mắt hắn tựa thủy, giọng nói cũng chan chứa dịu dàng, “Tiểu mỹ nhân ngư của ta, nhất định là giao nhân xinh đẹp nhất đại dương.”
Xưng hô mới này làm Ngu Tiểu Mãn đỏ mặt suốt mấy giờ.
Buổi sáng cậu chạy sang sương phòng đằng đông tìm Tiểu Giáp Tiểu Ất, nhoài người lên thành vại, lẩm bẩm: “Thì ta huynh ấy không chỉ không ngại ta là đàn ông, mà còn không chê ta là con cá.”
Tiểu Giáp Tiểu Ất phụt bong bóng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Ngu Tiểu Mãn vẫn lại tiếc nuối: “Năm xưa huynh ấy nhìn thấy ta, lúc ta vẫn là một con cá bình thường, vảy bạc đuôi tro, còn xấu hơn hai ngươi nữa.”
Tiểu Giáp Tiểu Ất hung hăng phụt bong bóng.
“Làm sao vậy?” Phát hiện hai con cá chép không bình thường, Ngu Tiểu Mãn quan tâm hỏi: “Có phải đói rồi không? Ta bứt bánh bao cho hai ngươi ăn nhé?”
Tiểu Giáp Tiểu Ất từ khi tới đây toàn được ăn tôm ăn tép tươi nghe vậy giận đến mức không phụt nổi bong bóng nữa.
Ông nói gà bà nói vịt, con cá ngốc biến thành người xong lại càng ngốc, ngôn ngữ cơ thể sinh động thế này mà nhìn không hiểu, hừ!
Chướng ngại ngôn ngữ làm người ta phải đau đầu, còn có chuyện khác đang chờ Ngu Tiểu Mãn xử lý, cậu không rảnh để bụng những chuyện nhỏ này nữa.
Buổi chiều có khách tới chơi, đa phần là nữ quyến nhà quan trong kinh thành, ngoài miệng thì nói hôm qua đi vội không kịp chuyện trò, ấy vậy mà hôm nay rảnh rỗi lại cũng chẳng nán lâu, mọi người đều gần như chỉ để lễ vật xuống rồi xin phép rời đi.
Thiếu nữ họ Lưu suýt thành em dâu Ngu Tiểu Mãn cũng tới, dẫu sao quan hệ giữa hai người cũng tốt, nàng ngồi chơi thêm đôi lát, cứ trò chuyện được mấy câu là lại cầm khăn lau nước mắt, mừng rỡ thay cho Ngu Tiểu Mãn đã vượt qua gian khổ, sau đó đưa thiệp, mời cậu và Lục Kích tháng sau đến tham gia hỉ tiệc của nàng.
Ngu Tiểu Mãn cũng lấy làm vui vẻ an lòng vì nàng đã tìm được hạnh phúc, hai người tâm sự hồi lâu, thấy sắc trời không còn sớm, mới lưu luyến nắm tay ra cửa.
Lưu Vãn Tình cứ gặp cậu là lại không hết chuyện: “Ngày trước kinh thành đồn ầm ĩ lắm, nói hai người hòa ly, muội cũng không tin, tỷ và Lục Đại thiếu gia là trời sinh một đôi, sao có thể hòa ly được chứ?”
Ngu Tiểu Mãn nghe nàng nói vậy, bất thình lình nhớ tới bức hưu thư mình để lại trước lúc rời đi. Tính ra thì cũng là ly thật, cậu luống cuống, sợ lại bị thêu dệt linh tinh, vội hỏi nên làm thế nào.
Lưu Vãn Tình không có kinh nghiệm trong chuyện này, ngẫm nghĩ hồi lâu, vỗ tay một cái: “Viết một tờ hôn thư mới, chứng nhận từ năm nay, không phải là được rồi sao?”
Hôn thư ấy mà, Ngu Tiểu Mãn chỉ mới nghe danh chứ chưa gặp bao giờ, nghĩ bụng đã gọi là ‘thư’ thì tất sẽ phải động bút.
Mà cậu thì ngực không vết mực, chữ thì bôi bác vô cùng, chắc chắn không thể tự viết, thế là thảo luận với Ngu Đào, bưng một tập giấy đỏ, ngồi xe ngựa tới trường luyện võ.
Bởi vì chiến sự căng thẳng, nên canh cổng ngày càng nghiêm ngặt. Ngu Tiểu Mãn đang nghĩ xem nên chờ Lục Kích xong việc, hay là nên dứt khoát vào thành tìm thầy viết thay lần đó, thì thấy một người quen bước ra từ trường luyện võ, người này ngẩng đầu nhìn cậu cũng sững sờ.
Gần đây không có quán trà, hai người bèn tìm một góc an tĩnh nói chuyện.
Thẩm Hàn Vân mở miệng trước: “Nghe nói ngươi và Lục Khải Chi lại thành thân, chúc mừng.”
Chữ ‘lại’ này làm Ngu Tiểu Mãn có hơi khó chịu, cậu siết chặt giấy đỏ trong tay: “Ừ, đa tạ.”
“Tính ra, đây đã là năm thứ năm chúng ta quen nhau.”
Ngu Tiểu Mãn ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mới nhận ra, Thẩm Hàn Vân coi ngày cậu cứu hắn là ngày đầu tiên quen biết.
“Vậy thì tính ra,” Ngu Tiểu Mãn nói, “Ta và Lục lang quen nhau đã gần chín năm rồi.”
Có lẽ là không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, Thẩm Hàn Vân ngẩn người hồi lâu, sau đó ánh mắt ảm đạm, mất mát đầy lòng.
“Ta thua rồi.”
Từ khi câu chuyện mở màn, hắn đã hoàn toàn thua, tâm trí Ngu Tiểu Mãn đều là Lục Kích, căn bản không có chỗ dung nạp người ngoài.
Trước khi đi, ôm một tia không cam lòng sau chót, Thẩm Hàn Vân nói với Ngu Tiểu Mãn tin tức vừa biết được: “Hoàng thượng lệnh cho Lục Kích ngày mai lĩnh binh lên đường, đến biên ải tiếp viện, tuy nhiên quan tâm đến việc hắn vừa mới thành thân, đặc biệt cho phép hắn được mang theo thân quyến, có điều...”
Ngu Tiểu Mãn nín thở lắng nghe, trái tim cũng treo lên cổ họng.
“Có điều ban nãy hắn mới hồi bẩm Hoàng thượng, nói rằng không mang thân quyến, để tránh rầy rà.”
Buổi tối Lục Kích trở về nhà, suýt thì phải ăn bế môn canh.
Lần này hắn dẫn theo một thái y trong cung, nể mặt khách bên ngoài, Ngu Tiểu Mãn mới đành bất đắc dĩ mở cửa. Trước mặt người ngoài không tiện nói nhiều, ngoan ngoãn phối hợp cho thái y chẩn bệnh, khai đơn, đợi đối phương ra về mới bắt đầu xụ mặt.
Lục Kích cho là cậu không muốn uống thuốc, khuyên nhủ: “Cơ thể đệ không tốt, ta tìm danh y trong cung tới xem một chút, dưỡng khỏe rồi, mới...”
Ngu Tiểu Mãn không muốn nghe, trực tiếp ngắt lời hắn: “Dù thân thể có tốt, huynh cũng sẽ không dẫn ta theo tới biên ải, phải không?”
Lục Kích sửng sốt, rồi sau đó hiểu ra.
“Vốn tưởng sẽ còn nhiều thời gian, nhưng hôm nay phát sinh biến cố...” Hắn hạ mi, lặng lẽ đổi chủ đề, “Nói thế nào, ta cũng sẽ không lại để đệ theo ta mạo hiểm.”
Ban đêm, Lục Kích mượn cớ thu xếp hành trang, hai người phân phòng ngủ.
Ngu Tiểu Mãn không lay chuyển được hắn, chỉ biết nằm trên giường tức giận một mình.
Cậu biết Lục Kích là muốn tốt cho cậu, chiến trường mù mịt khói thuốc, đao kiếm vô tình, lại thêm cái giá lạnh phương bắc, không có hương xa bảo mã, cũng chẳng có cẩm y ngọc thực, lấy tố chất thân thể này, đi theo chỉ sợ sẽ đứt gánh giữa đường.
Cậu cũng biết mặc dù Lục Kích không thể hiện ra ngoài, thế nhưng trong lòng vẫn khao khát được ra chiến trường, được thể hiện bản lĩnh.
Miệt mài luyện võ chục năm, chẳng phải để chờ lấy ngày này hay sao?
Nghĩ thông, Ngu Tiểu Mãn lại hỏi chính bản thân mình, hao hết tâm trí chữa khỏi chân cho Lục Kích, còn không phải chính là vì giúp hắn thực hiện hoài bão, tiếp tục xông pha nơi trận mạc, đánh đâu thắng đấy?
Nhưng nào có đạo lý vừa thành thân đã phải tách ra?
Sớm biết vậy, còn viết tờ hôn thú đấy làm chi nữa? Chẳng bằng cứ chấp nhận bức hưu thư cho rồi, đỡ cho bị người khác cười chê.
... Đỡ cho cậu bị sầu tương tư giày vò chết.
Ngu Tiểu Mãn thở dài, trở mình ngắm bức tường.
Trăng sáng treo cao đỉnh đầu, đêm lạnh như nước.
Loáng thoáng có tiếng nghẹn ngào truyền ra qua khe cửa, mây trôi lững lờ, nước mắt thấm mi.
Hôm sau là một ngày trời trong.
Canh năm vừa điểm, Ngu Tiểu Mãn thức trắng đêm, chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Lục Kích bước từng bước nặng nề, đi đi lại lại bên ngoài mấy vòng, có lẽ là sợ gặp người lại càng lưu luyến, thế nên hắn chỉ đứng ngoài cửa để lại một câu “Chờ ta trở về”, rồi xoay người nhấc gót rời đi.
Làm cho Ngu Tiểu Mãn không kịp ứng phó, vội vàng bật dậy đẩy cửa ra ngoài. Ngại xe ngựa chậm chạp, còn tự mình cưỡi ngựa đuổi theo sau, chạy tới bên ngoài cổng thành bắc nơi đại quân tập hợp, trống trận dồn vang, kèn lệnh kéo dài trăm dặm.
Chính tại nơi này, đại quân tập hợp tích lũy sức mạnh, chờ thời cơ bùng phát, Ngu Tiểu Mãn một người một ngựa được cho phép tiến vào quân doanh, siết dây cương dừng ngựa, tung người nhảy xuống, vấp chân ngã khuỵu không chẳng quan tâm, chống đất đứng dậy, loạng choạng xông vào giữa đám người.
Biển người bát ngát, khắp nơi đều là binh lính võ trang đầy đủ, Ngu Tiểu Mãn hoang mang nhìn xung quanh, vừa mở miệng muốn gọi tên Lục Kích, thân thể đã chợt lọt vào trong một lồng ngực kiên cố.
Ngẩng đầu, tám năm rưỡi tương ngộ, đây là lần đầu tiên Ngu Tiểu Mãn thấy một Lục Kích toàn thân giáp bạc.
Uy nghiêm và trang trọng, tràn đầy khí thế, giống hệt như cậu đã từng tưởng tượng.
Ngu Tiểu Mãn không khỏi nở nụ cười, một lòng oán giận thoáng cái bốc hơi. Cậu sờ khôi giáp lạnh như băng, lại bị Lục Kích nắm lấy tay, ủ trong lòng bàn tay ấm áp.
“Bảo đệ ở nhà chờ ta.” Lục Kích chất vấn, “Làm sao lại đuổi tới đây rồi?”
Ngu Tiểu Mãn hừ một tiếng: “Ta cũng chẳng nhận lời huynh.”
Tối qua còn lo giận dỗi, không giúp hắn sắp xếp hành trang, bây giờ coi như Ngu Tiểu Mãn kiểm tra tại chỗ. Thấy Lục Kích mặc xiêm áo tự tay cậu may vá bên trong khôi giáp, thanh kiếm bên thân cũng thắt lạc tử cậu làm, Ngu Tiểu Mãn mím môi nuốt nước mắt vào trong, gắng gượng mỉm cười: “Trân châu thì sao, mang đến tiệm cầm đồ đổi bạc rồi?”
Lục Kích lắc đầu: “Giấu ở nhà.” Dừng lại chốc lát, lại nói, “Bảo bối đều giấu ở nhà, an toàn.”
Từ ánh nhìn chăm chú của Lục Kích, nhận ra ‘bảo bối’ trong miệng hắn bao gồm chính cậu, Ngu Tiểu Mãn cay cay sống mũi, cảm thấy thái độ giận dỗi của mình hôm qua thật là vô lý, đáng lên án vô cùng.
Giờ cậu chỉ muốn lội dòng thời gian trở lại hôm qua đánh cho bản thân một trận nên người.
Đợi đến khi Lục Kích lấy từ ngực áo ra một xấp giấy đỏ chỉnh tề, Ngu Tiểu Mãn mới hoàn hồn kinh hãi đến độ không nói ra lời.
“Vốn định mang theo nó xuất chinh, coi như kỷ niệm, nhưng lại quên mất đệ ở lại nơi đây một thân một mình, mới là cô đơn nhất.”
“Hai lần thành thân đều là với đệ, có chỗ nào chưa chu toàn mong được lượng thứ.” Lục Kích trao cho Ngu Tiểu Mãn tờ hôn thư mà mình tự tay xuống bút, “Thư này chỉ có một phần, ta giao cho đệ, hy vọng đệ nghĩ tới ta, nhưng xin đừng lo âu phiền lòng.”
Nụ cười tự tin thắng lợi treo bên khóe miệng, trong thoáng chốc, Ngu Tiểu Mãn như lại được trông thấy Lục Kích của tuổi mười lăm, trước mặt là thiên hạ thái bình, sau lưng là tinh phong huyết vũ. Hắn đang kiêu hãnh ngửa mặt nhìn trời, là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất trong lòng Ngu Tiểu Mãn.
“Đợi ta thắng trận trở về, tất sẽ trả lại cho đệ...” Nắm chặt bàn tay cầm hôn thư của Ngu Tiểu Mãn, Lục Kích trịnh trọng cam kết, “Một Lục lang chỉ đối tốt với đệ, toàn tâm toàn ý hướng về đệ.”
Chiến sự triền miên, triều đình cũng không được rảnh rỗi, hiện giờ Lục Kích bị xếp đến bộ binh làm nhiệm vụ, hưu mộc chưa hết một ngày, đã bị Hoàng thượng phái người đến gọi năm sáu lần, cứ như là không có hắn bày mưu hiến kế, trận này sẽ không thắng được vậy.
Hôm đó trời vừa sáng, Ngu Tiểu Mãn vươn vai, xỏ giày cho Lục Kích, hầm hừ: “Chân huynh không đi được suốt ba năm, người ta chẳng quan tâm lấy một lời, bây giờ mới khỏe được mấy ngày đã dồn cho huynh nhiều việc thế rồi?”
“Ban đầu ta đã đáp ứng điều kiện này để cầu Hoàng thượng lật án cũ.” Lục Kích cúi người cột chắc vớ cho Ngu Tiểu Mãn, “Hiện giờ cũng là thực hiện lời hứa thôi.”
“Hừ.” Ngu Tiểu Mãn vẫn rất bất bình, “Có phải vị hoàng đế thích dùng mỡ tộc ta đốt trường minh đăng không? Trông cũng không giống như là người tốt.”
Lời lẽ đại nghịch bất đạo thế này cũng chỉ dám lẩm bẩm phía sau cánh cửa đóng kín mà thôi, Lục Kích mỉm cười đầy dung túng, cầm cổ chân còn lại của Ngu Tiểu Mãn, không biết nhớ tới điều gì, mặt mày dần nghiêm túc lại.
Có lẽ là bởi vừa mới nhắc tới tộc nhân, thế nên Ngu Tiểu Mãn vừa nhìn thấy sắc mặt hắn, đã có thể thần giao cách cảm mà đoán ra đại khái hắn đang nghĩ điều gì.
Giật giật mũi chân, Ngu Tiểu Mãn hỏi: “Huynh biết... ta là giao nhân từ khi nào?”
Lục Kích hoàn hồn, cầm một chiếc vớ gấm khác, xỏ lên bàn chân trắng hồng, nói: “Ngày giỗ mẹ.”
Ngẩn người chốc lát, Ngu Tiểu Mãn chợt hiểu ra: “Thì ra hồi đó huynh nghe trộm bên ngoài.”
“Nghe quang minh chính đại.” Lục Kích nói, “Sau đó hỏi Thẩm Hàn Vân, mới chính thức xác nhận được.”
Ngu Tiểu Mãn bĩu môi: “Không khỏi giấu sâu quá rồi, không nhận ra chút nào.”
Thiệt cho cậu cứ phải giả vờ làm người bình thường mãi, sợ dọa Lục Kích sợ khiếp vía, còn tưởng sau khi cậu rời đi Lục Kích mới biết được từ chỗ Thẩm Hàn Vân.
Trách cứ một hồi, lại nhớ tới lời mình cầu nguyện ở từ đường Lục gia ngày ấy, lồng ngực bỗng dưng thắt lại.
“Vậy là, huynh biết ta muốn báo ơn, có thể hao tổn tuổi thọ, nên mới...”
Lục Kích không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Việc này không quan trọng.”
“Việc gì mới quan trọng?” Ngu Tiểu Mãn trợn trừng cặp mắt, “Muốn đưa ta đi, thật ra là đưa tới nơi này phải không? Rõ ràng huynh đã chuẩn bị xong lâu rồi, nếu huynh nói thẳng thắn với ta...”
“Nói thẳng thắn với đệ, đệ nhất định sẽ không rời khỏi ta.”
Một lời ngắn ngủi, đã đủ khiến cho Ngu Tiểu Mãn xìu.
“Thế, thế thì cũng không nên lừa ta như vậy.” Cậu cứng cổ già mồm, nhưng giọng điệu đã mềm dịu đi rất nhiều, “Huynh chỉ biết cậy mạnh.”
Sau khi trao đổi tâm ý, Ngu Tiểu Mãn cứ thường vô thức để lộ trạng thái làm nũng luôn có thể bắn thẳng vào tâm Lục Kích.
Hắn đặt cái chân đã xỏ xong vớ lên giường, ngồi thẳng người nhìn Ngu Tiểu Mãn: “Nếu nói đến nuối tiếc, thì chỉ có một điều.”
“Nghe đồn giao nhân thiện vũ thiện ca, vây đuôi lấp lánh tuyệt trần như áng mây cuối chiều, chỉ tiếc ta không có phúc phận được chiêm ngưỡng.” Ánh mắt hắn tựa thủy, giọng nói cũng chan chứa dịu dàng, “Tiểu mỹ nhân ngư của ta, nhất định là giao nhân xinh đẹp nhất đại dương.”
Xưng hô mới này làm Ngu Tiểu Mãn đỏ mặt suốt mấy giờ.
Buổi sáng cậu chạy sang sương phòng đằng đông tìm Tiểu Giáp Tiểu Ất, nhoài người lên thành vại, lẩm bẩm: “Thì ta huynh ấy không chỉ không ngại ta là đàn ông, mà còn không chê ta là con cá.”
Tiểu Giáp Tiểu Ất phụt bong bóng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Ngu Tiểu Mãn vẫn lại tiếc nuối: “Năm xưa huynh ấy nhìn thấy ta, lúc ta vẫn là một con cá bình thường, vảy bạc đuôi tro, còn xấu hơn hai ngươi nữa.”
Tiểu Giáp Tiểu Ất hung hăng phụt bong bóng.
“Làm sao vậy?” Phát hiện hai con cá chép không bình thường, Ngu Tiểu Mãn quan tâm hỏi: “Có phải đói rồi không? Ta bứt bánh bao cho hai ngươi ăn nhé?”
Tiểu Giáp Tiểu Ất từ khi tới đây toàn được ăn tôm ăn tép tươi nghe vậy giận đến mức không phụt nổi bong bóng nữa.
Ông nói gà bà nói vịt, con cá ngốc biến thành người xong lại càng ngốc, ngôn ngữ cơ thể sinh động thế này mà nhìn không hiểu, hừ!
Chướng ngại ngôn ngữ làm người ta phải đau đầu, còn có chuyện khác đang chờ Ngu Tiểu Mãn xử lý, cậu không rảnh để bụng những chuyện nhỏ này nữa.
Buổi chiều có khách tới chơi, đa phần là nữ quyến nhà quan trong kinh thành, ngoài miệng thì nói hôm qua đi vội không kịp chuyện trò, ấy vậy mà hôm nay rảnh rỗi lại cũng chẳng nán lâu, mọi người đều gần như chỉ để lễ vật xuống rồi xin phép rời đi.
Thiếu nữ họ Lưu suýt thành em dâu Ngu Tiểu Mãn cũng tới, dẫu sao quan hệ giữa hai người cũng tốt, nàng ngồi chơi thêm đôi lát, cứ trò chuyện được mấy câu là lại cầm khăn lau nước mắt, mừng rỡ thay cho Ngu Tiểu Mãn đã vượt qua gian khổ, sau đó đưa thiệp, mời cậu và Lục Kích tháng sau đến tham gia hỉ tiệc của nàng.
Ngu Tiểu Mãn cũng lấy làm vui vẻ an lòng vì nàng đã tìm được hạnh phúc, hai người tâm sự hồi lâu, thấy sắc trời không còn sớm, mới lưu luyến nắm tay ra cửa.
Lưu Vãn Tình cứ gặp cậu là lại không hết chuyện: “Ngày trước kinh thành đồn ầm ĩ lắm, nói hai người hòa ly, muội cũng không tin, tỷ và Lục Đại thiếu gia là trời sinh một đôi, sao có thể hòa ly được chứ?”
Ngu Tiểu Mãn nghe nàng nói vậy, bất thình lình nhớ tới bức hưu thư mình để lại trước lúc rời đi. Tính ra thì cũng là ly thật, cậu luống cuống, sợ lại bị thêu dệt linh tinh, vội hỏi nên làm thế nào.
Lưu Vãn Tình không có kinh nghiệm trong chuyện này, ngẫm nghĩ hồi lâu, vỗ tay một cái: “Viết một tờ hôn thư mới, chứng nhận từ năm nay, không phải là được rồi sao?”
Hôn thư ấy mà, Ngu Tiểu Mãn chỉ mới nghe danh chứ chưa gặp bao giờ, nghĩ bụng đã gọi là ‘thư’ thì tất sẽ phải động bút.
Mà cậu thì ngực không vết mực, chữ thì bôi bác vô cùng, chắc chắn không thể tự viết, thế là thảo luận với Ngu Đào, bưng một tập giấy đỏ, ngồi xe ngựa tới trường luyện võ.
Bởi vì chiến sự căng thẳng, nên canh cổng ngày càng nghiêm ngặt. Ngu Tiểu Mãn đang nghĩ xem nên chờ Lục Kích xong việc, hay là nên dứt khoát vào thành tìm thầy viết thay lần đó, thì thấy một người quen bước ra từ trường luyện võ, người này ngẩng đầu nhìn cậu cũng sững sờ.
Gần đây không có quán trà, hai người bèn tìm một góc an tĩnh nói chuyện.
Thẩm Hàn Vân mở miệng trước: “Nghe nói ngươi và Lục Khải Chi lại thành thân, chúc mừng.”
Chữ ‘lại’ này làm Ngu Tiểu Mãn có hơi khó chịu, cậu siết chặt giấy đỏ trong tay: “Ừ, đa tạ.”
“Tính ra, đây đã là năm thứ năm chúng ta quen nhau.”
Ngu Tiểu Mãn ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mới nhận ra, Thẩm Hàn Vân coi ngày cậu cứu hắn là ngày đầu tiên quen biết.
“Vậy thì tính ra,” Ngu Tiểu Mãn nói, “Ta và Lục lang quen nhau đã gần chín năm rồi.”
Có lẽ là không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, Thẩm Hàn Vân ngẩn người hồi lâu, sau đó ánh mắt ảm đạm, mất mát đầy lòng.
“Ta thua rồi.”
Từ khi câu chuyện mở màn, hắn đã hoàn toàn thua, tâm trí Ngu Tiểu Mãn đều là Lục Kích, căn bản không có chỗ dung nạp người ngoài.
Trước khi đi, ôm một tia không cam lòng sau chót, Thẩm Hàn Vân nói với Ngu Tiểu Mãn tin tức vừa biết được: “Hoàng thượng lệnh cho Lục Kích ngày mai lĩnh binh lên đường, đến biên ải tiếp viện, tuy nhiên quan tâm đến việc hắn vừa mới thành thân, đặc biệt cho phép hắn được mang theo thân quyến, có điều...”
Ngu Tiểu Mãn nín thở lắng nghe, trái tim cũng treo lên cổ họng.
“Có điều ban nãy hắn mới hồi bẩm Hoàng thượng, nói rằng không mang thân quyến, để tránh rầy rà.”
Buổi tối Lục Kích trở về nhà, suýt thì phải ăn bế môn canh.
Lần này hắn dẫn theo một thái y trong cung, nể mặt khách bên ngoài, Ngu Tiểu Mãn mới đành bất đắc dĩ mở cửa. Trước mặt người ngoài không tiện nói nhiều, ngoan ngoãn phối hợp cho thái y chẩn bệnh, khai đơn, đợi đối phương ra về mới bắt đầu xụ mặt.
Lục Kích cho là cậu không muốn uống thuốc, khuyên nhủ: “Cơ thể đệ không tốt, ta tìm danh y trong cung tới xem một chút, dưỡng khỏe rồi, mới...”
Ngu Tiểu Mãn không muốn nghe, trực tiếp ngắt lời hắn: “Dù thân thể có tốt, huynh cũng sẽ không dẫn ta theo tới biên ải, phải không?”
Lục Kích sửng sốt, rồi sau đó hiểu ra.
“Vốn tưởng sẽ còn nhiều thời gian, nhưng hôm nay phát sinh biến cố...” Hắn hạ mi, lặng lẽ đổi chủ đề, “Nói thế nào, ta cũng sẽ không lại để đệ theo ta mạo hiểm.”
Ban đêm, Lục Kích mượn cớ thu xếp hành trang, hai người phân phòng ngủ.
Ngu Tiểu Mãn không lay chuyển được hắn, chỉ biết nằm trên giường tức giận một mình.
Cậu biết Lục Kích là muốn tốt cho cậu, chiến trường mù mịt khói thuốc, đao kiếm vô tình, lại thêm cái giá lạnh phương bắc, không có hương xa bảo mã, cũng chẳng có cẩm y ngọc thực, lấy tố chất thân thể này, đi theo chỉ sợ sẽ đứt gánh giữa đường.
Cậu cũng biết mặc dù Lục Kích không thể hiện ra ngoài, thế nhưng trong lòng vẫn khao khát được ra chiến trường, được thể hiện bản lĩnh.
Miệt mài luyện võ chục năm, chẳng phải để chờ lấy ngày này hay sao?
Nghĩ thông, Ngu Tiểu Mãn lại hỏi chính bản thân mình, hao hết tâm trí chữa khỏi chân cho Lục Kích, còn không phải chính là vì giúp hắn thực hiện hoài bão, tiếp tục xông pha nơi trận mạc, đánh đâu thắng đấy?
Nhưng nào có đạo lý vừa thành thân đã phải tách ra?
Sớm biết vậy, còn viết tờ hôn thú đấy làm chi nữa? Chẳng bằng cứ chấp nhận bức hưu thư cho rồi, đỡ cho bị người khác cười chê.
... Đỡ cho cậu bị sầu tương tư giày vò chết.
Ngu Tiểu Mãn thở dài, trở mình ngắm bức tường.
Trăng sáng treo cao đỉnh đầu, đêm lạnh như nước.
Loáng thoáng có tiếng nghẹn ngào truyền ra qua khe cửa, mây trôi lững lờ, nước mắt thấm mi.
Hôm sau là một ngày trời trong.
Canh năm vừa điểm, Ngu Tiểu Mãn thức trắng đêm, chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Lục Kích bước từng bước nặng nề, đi đi lại lại bên ngoài mấy vòng, có lẽ là sợ gặp người lại càng lưu luyến, thế nên hắn chỉ đứng ngoài cửa để lại một câu “Chờ ta trở về”, rồi xoay người nhấc gót rời đi.
Làm cho Ngu Tiểu Mãn không kịp ứng phó, vội vàng bật dậy đẩy cửa ra ngoài. Ngại xe ngựa chậm chạp, còn tự mình cưỡi ngựa đuổi theo sau, chạy tới bên ngoài cổng thành bắc nơi đại quân tập hợp, trống trận dồn vang, kèn lệnh kéo dài trăm dặm.
Chính tại nơi này, đại quân tập hợp tích lũy sức mạnh, chờ thời cơ bùng phát, Ngu Tiểu Mãn một người một ngựa được cho phép tiến vào quân doanh, siết dây cương dừng ngựa, tung người nhảy xuống, vấp chân ngã khuỵu không chẳng quan tâm, chống đất đứng dậy, loạng choạng xông vào giữa đám người.
Biển người bát ngát, khắp nơi đều là binh lính võ trang đầy đủ, Ngu Tiểu Mãn hoang mang nhìn xung quanh, vừa mở miệng muốn gọi tên Lục Kích, thân thể đã chợt lọt vào trong một lồng ngực kiên cố.
Ngẩng đầu, tám năm rưỡi tương ngộ, đây là lần đầu tiên Ngu Tiểu Mãn thấy một Lục Kích toàn thân giáp bạc.
Uy nghiêm và trang trọng, tràn đầy khí thế, giống hệt như cậu đã từng tưởng tượng.
Ngu Tiểu Mãn không khỏi nở nụ cười, một lòng oán giận thoáng cái bốc hơi. Cậu sờ khôi giáp lạnh như băng, lại bị Lục Kích nắm lấy tay, ủ trong lòng bàn tay ấm áp.
“Bảo đệ ở nhà chờ ta.” Lục Kích chất vấn, “Làm sao lại đuổi tới đây rồi?”
Ngu Tiểu Mãn hừ một tiếng: “Ta cũng chẳng nhận lời huynh.”
Tối qua còn lo giận dỗi, không giúp hắn sắp xếp hành trang, bây giờ coi như Ngu Tiểu Mãn kiểm tra tại chỗ. Thấy Lục Kích mặc xiêm áo tự tay cậu may vá bên trong khôi giáp, thanh kiếm bên thân cũng thắt lạc tử cậu làm, Ngu Tiểu Mãn mím môi nuốt nước mắt vào trong, gắng gượng mỉm cười: “Trân châu thì sao, mang đến tiệm cầm đồ đổi bạc rồi?”
Lục Kích lắc đầu: “Giấu ở nhà.” Dừng lại chốc lát, lại nói, “Bảo bối đều giấu ở nhà, an toàn.”
Từ ánh nhìn chăm chú của Lục Kích, nhận ra ‘bảo bối’ trong miệng hắn bao gồm chính cậu, Ngu Tiểu Mãn cay cay sống mũi, cảm thấy thái độ giận dỗi của mình hôm qua thật là vô lý, đáng lên án vô cùng.
Giờ cậu chỉ muốn lội dòng thời gian trở lại hôm qua đánh cho bản thân một trận nên người.
Đợi đến khi Lục Kích lấy từ ngực áo ra một xấp giấy đỏ chỉnh tề, Ngu Tiểu Mãn mới hoàn hồn kinh hãi đến độ không nói ra lời.
“Vốn định mang theo nó xuất chinh, coi như kỷ niệm, nhưng lại quên mất đệ ở lại nơi đây một thân một mình, mới là cô đơn nhất.”
“Hai lần thành thân đều là với đệ, có chỗ nào chưa chu toàn mong được lượng thứ.” Lục Kích trao cho Ngu Tiểu Mãn tờ hôn thư mà mình tự tay xuống bút, “Thư này chỉ có một phần, ta giao cho đệ, hy vọng đệ nghĩ tới ta, nhưng xin đừng lo âu phiền lòng.”
Nụ cười tự tin thắng lợi treo bên khóe miệng, trong thoáng chốc, Ngu Tiểu Mãn như lại được trông thấy Lục Kích của tuổi mười lăm, trước mặt là thiên hạ thái bình, sau lưng là tinh phong huyết vũ. Hắn đang kiêu hãnh ngửa mặt nhìn trời, là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất trong lòng Ngu Tiểu Mãn.
“Đợi ta thắng trận trở về, tất sẽ trả lại cho đệ...” Nắm chặt bàn tay cầm hôn thư của Ngu Tiểu Mãn, Lục Kích trịnh trọng cam kết, “Một Lục lang chỉ đối tốt với đệ, toàn tâm toàn ý hướng về đệ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook