Không Uổng
-
Chương 34
Ban đêm gió lại nổi lên, ồn ào không nhỏ, thế nhưng Ngu Tiểu Mãn lại ngủ rất say sưa.
Mở mắt thức dậy nhìn thấy bên ngoài trắng xóa, mở cửa sổ gỗ, tuyết rơi trên bệ bay tứ tán, nắng mai nhạt màu chiếu lên mặt tuyết sáng long lanh.
Một ngày trời tuyết xinh đẹp.
Hít sâu vài hơi lạnh thẫm, Ngu Tiểu Mãn liếc nhìn hộp đồ ăn trên bàn, canh bên trong đã tu cạn, bây giờ thấy bát rộng vẫn không nhịn được liếm mép nuốt nước miếng liên hồi.
Phải rửa sạch sẽ còn mang trả người ta.
Nghĩ vậy, Ngu Tiểu Mãn bèn cầm hộp đồ ăn đẩy cửa ra, nắng rơi trên tuyết hắt vào mắt cậu, Ngu Tiểu Mãn nheo mắt một cái, mở mắt nhìn lại đã thấy Lục Kích ôm thanh kiếm đứng dưới tán cây cách đó không xa, dường như cả đêm không hề rời đi.
Đợi hắn đến gần, Ngu Tiểu Mãn mới nhân lúc quan sát được hắn đã đổi áo ngoài, đoán mẩm có lẽ đêm qua đã trở về nhà trọ, mới rốt cuộc an lòng.
Nước giếng trong những ngày tuyết rơi lại ấm hơn bình thường, Ngu Tiểu Mãn treo thùng gỗ múc nước, Lục Kích thả kiếm tiến lên giúp đỡ.
Hai người bốn tay cùng kéo sợi dây thừng, ngón tay vô tình vấp phải nhau, Ngu Tiểu Mãn vội nhấc tay đi, đến khi hoàn hồn mới lại chậm rãi đặt lại chỗ cũ: “Để ta tự làm.”
Lục Kích khỏe mạnh, gập tay đôi ba lần đã kéo lên chiếc thùng đầy nước, Ngu Tiểu Mãn tiếp lấy, nói lời cảm ơn, sau đó vén ống tay áo múc nước rửa bát.
Lục Kích lại cầm thanh kiếm, lùi sang một vị trí không gây vướng bận, không nói lời nào, thế nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh mẽ đến mức người ta chẳng thể nào ngó lơ cho nổi.
Dựng bát đũa đã rửa sạch lên thành giếng hong khô, Ngu Tiểu Mãn xoa xoa tay đứng dậy, cố tỏ vẻ thuận mồm hỏi thăm: “Ngươi không trở về sao?”
“Trở về đâu?”
“Kinh thành, nhà của ngươi.”
Sợ Lục Kích hiểu nhầm ý tứ của mình, Ngu Tiểu Mãn còn bổ sung: “Hẳn là giải quyết những việc kia không dễ dàng? Sợ rằng sau đó sẽ có rất nhiều chuyện bên lề chờ ngươi sắp xếp, ngươi vẫn nên sớm trở về đi thôi.”
Đêm hôm ấy khi vừa mới tới nơi này, Ngu Tiểu Mãn cũng đã nói với hắn như vậy, nghe lại lời này sắc mặt Lục Kích tức thì trầm xuống.
“Ta tới đón đệ.” Hắn nói, “Đệ không theo ta, sao ta có thể trở về thu xếp?”
Ý tứ của Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn nghĩ mà không thủng.
Cậu tin rằng Lục Kích tới đây lần này là để xác nhận an nguy của cậu, như vậy cũng sẽ được an tâm, hiện giờ thấy hắn còn không chịu rời đi, cậu lại nghĩ chẳng lẽ thế vẫn chưa đủ, muốn mua cả nhà cho cậu, rồi tiện nhìn cậu lấy vợ sinh con yên bề gia thất mới chịu yên lòng?
Ngu Tiểu Mãn rùng mình một cái, nhưng càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý. Chuyện nhà đã ổn định, đã đến lúc lo đại sự cả đời, khả năng là Lục Kích lo sợ sẽ không tiện khai báo với Thẩm Mộ Tuyết, cũng chưa qua được chướng ngại mắc ơn trong lòng.
Nếu Ngu Tiểu Mãn sống tốt thì đã thôi, đây thấy bộ dạng đáng thương đã ăn không đủ no còn bị vợ thợ mộc Tôn bắt nạt... Ngu Tiểu Mãn giơ tay che mặt, nghĩ bụng thế này thì đúng tệ thật.
Để tỏ ra mình không quá thảm, sau buổi trưa hôm ấy, Ngu Tiểu Mãn thay cho mình một chiếc áo bông mới.
Là do chị Bích Nguyệt đưa tới mấy ngày trước, Ngu Tiểu Mãn vẫn luôn không nỡ mặc, vốn định để dành sang đầu năm mới, hiện giờ để trang trí mặt tiền đành phải diện lên trước thời hạn, cổ áo lông nhung bọc lấy khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ của Ngu Tiểu Mãn, vừa bước ra khỏi cửa, đám trẻ con đã đồng loạt sững sờ.
Một đứa bé trai ngơ ngác thốt lên: “Anh Tiểu Mãn xinh đẹp quá.”
Cô bé có hai búi tóc bật cười: “Anh Tiểu Mãn là con trai mà, sao có thể dùng chứ ‘xinh đẹp’ được.”
“Thế thì... tuấn tú?” Cậu nhóc bụ bẫm nhìn Ngu Tiểu Mãn một cái, rồi lại nhìn Lục Kích một cái, “Lục Tướng quân mới là tuấn tú hiên ngang chứ, anh Tiểu Mãn đúng là xinh đẹp rồi, như là thần tiên giáng trần vậy đó.”
Ngu Tiểu Mãn nghe mà xấu hổ, xoay người muốn về nhà, bị Lục Kích giữ cửa không cho vào, còn cố chấp ngoẹo cổ không nhìn mặt hắn.
Lục Kích không biết làm sao, chỉ đành dịu giọng dỗ dành: “Hôm nay trời đẹp, ra ngoài hóng mát một chút.”
Kể cũng lạ, Lục Kích cả ngày bí xị mặt mày, thế mà bọn trẻ con lại rất thích hắn, nhất là mấy đứa bé trai đều mê mẩn thanh kiếm trên tay hắn, nhao nhao đòi hắn dạy mấy chiêu.
Đợi ở đây cũng không có việc gì, Lục Kích dứt khoát nhặt mấy cành cây khô phát cho lũ trẻ, dạy chúng nó một bộ chiêu thức thường luyện trong quân.
Bọn trẻ tập tành nghiêm túc, đứng tấn hai đùi song song mặt đất, ai nấy đều căng mặt làm như đang thật sự huấn luyện trong quân đoàn.
Lục Kích không lấy tiêu chuẩn trong quân gán lên người bọn nhóc, chỉ dặn chúng về nhà vẫn có thể luyện tập thế này, không hề bất lợi cho cơ thể.
Một đứa bé trai hỏi: “Thế ra trận thì sao ạ? Phải giết kẻ địch như thế nào?”
Một đứa bé trai khác cũng nóng ruột: “Kiếm nặng như vậy, một tay em nhấc nó không buồn nhúc nhích.”
Lục Kích không giải đáp thắc mắc của bọn chúng.
Hắn chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay: “Rút kiếm không phải để tranh quyền đoạt vị, càng không phải để rạng mặt gia đình.”
Mấy đứa bé trai không hiểu, hỏi: “Vậy thì để làm gì?”
Lục Kích quay đầu, nhìn Ngu Tiểu Mãn đang vùi đầu thêu hoa dưới mái hiên, nắng mùa đông rắc xuống, đem đến cho cậu ánh sáng yên bình, bình đạm nhu hòa mà lại sáng tối rõ ràng như bức tranh sơn thủy.
Lẳng lặng ngắm một hồi, hắn nói: “Là để bảo vệ người mà ngươi muốn bảo vệ.”
Ngu Tiểu Mãn nhạy cảm, đã sớm nhận ra Lục Kích đang nhìn cậu.
Cậu giả vờ không biết, nhưng lòng đã hoảng loạn đến độ suýt thì đâm trúng ngón tay, phải đợi đến khi cô bé bên cạnh nhắc nhở, cậu mới nhận ra mình dùng sai chỉ vàng thành chỉ đỏ, thêu ra một đóa hoa mẫu đơn màu mè quái lạ.
Xụ mặt ngồi gỡ cả ngày, lúc thay được chỉ mới đã mệt mỏi rã rời, không còn tâm sức đâu thêu thùa tiếp nữa. Ngu Tiểu Mãn đặt vải thêu xuống, nhân lúc đằng kia vẫn luyện binh hừng hực khí thế, đứng dậy giãn cơ giãn cốt, bước dọc theo lối mòn trước nhà hướng về phía bờ biển.
Trái ngược với gió tuyết khắc nghiệt của phương bắc, nơi này mặt trời vừa ló dạng tuyết đã tan hơn nửa, lớp tuyết sót lại bị lũ nhỏ đạp lên nén chặt, giẫm xuống kêu ken két, nhưng sẽ không dính giày, cũng không bị trơn ngã.
Dường như mặt biển sau ngày trời tuyết đã bình đạm hơn nhiều, sóng biển lăn tăn nối liền, sóng sau bám đuôi sóng trước trôi dạt lên bờ không tranh không đoạt, bầu trời phai màu xanh khói, cảnh vật bọc tuyết, trời biển một đường, thơ mộng làm người ta không nỡ chớp mắt.
Ngu Tiểu Mãn dừng bước bên cạnh lằn ranh giữa tuyết đọng và bãi đất bồi, ngồi xuống chồng người tuyết.
Nặn được một cái thân tròn lẳn cái đầu tròn trĩnh, lấy viên đá nhỏ trong túi ra làm mắt miệng, rồi lại gắn hai nhánh cây khẳng khiu làm cánh tay, vậy là xong việc.
Chống cằm ngồi quan sát một hồi, chợt nghe tiếng cười lanh lảnh, quay đầu nhìn lại, thấy chị Bích Nguyệt lên bờ từ bao giờ không rõ, nhìn cậu nặn người tuyết mà phì cười.
“Sợ rằng người tuyết của em là người lùn rồi, nhỏ thế này, chẳng tới nửa giờ sẽ tan sạch.”
Ngu Tiểu Mãn bị nàng cười cho giận dỗi, đứng dậy nhấc chân định thủ tiêu gã người tuyết đi, bị Bích Nguyệt kéo lại: “Đừng mà, người tuyết thật thà trong trẻo như vậy, để nó tồn tại lâu một chút.”
Đã rất lâu hai chị em mới có cơ hội ngồi bên bờ biển trò chuyện.
“Nhớ ngày em vừa hóa ra đuôi cá chẳng được bao lâu, đã nôn nóng kéo ta lên mặt biển, kêu là muốn nặn người tuyết.” Nhắc lại chuyện xưa, vẻ mặt Bích Nguyệt trở nên dịu dàng, nàng mỉm cười nói, “Ta bèn bảo em, không phải ngày nào cũng có tuyết đâu, vùng biển của chúng ta, cả một năm cũng chỉ gặp được một hai lần trời tuyết, em nghe xong ầng ậc nước mắt, còn nói ‘Vậy em hóa người còn có ý nghĩa gì’.”
Ngu Tiểu Mãn nhớ chuyện này, cũng cảm thấy lúc đó mình ngây thơ, cúi đầu không đáp.
“Thế rồi, em một lòng muốn chạy về phương bắc, ta còn tưởng em muốn đi đắp người tuyết, ai ngờ...” Bích Nguyệt nhớ lại mà phát giận, giơ tay búng trán Ngu Tiểu Mãn một cái, “Ai ngờ tên nhóc nhà em lén lút thích người ta, còn chạy lên đưa nguyên đan cho hắn!”
Nhắc tới đây Ngu Tiểu Mãn tức thì hụt hơi, rụt đầu rụt cổ: “Cũng chỉ có cách này mới chữa được chân cho hắn, em cũng đâu ngờ...”
“Được rồi, đưa cũng đưa rồi, không cần nói chuyện này thêm nữa.” Cuối cùng Bích Nguyệt vẫn rộng lượng, thu tay, giận nói, “Từ bé ta đã biết, thằng nhóc như em không có mắt nhìn người, ngơ ngơ ngác ngác, đã quyết định chuyện gì là có mười con cá voi cùng kéo cũng không kéo được em về.”
Cá voi là loài vật khỏe nhất dưới biển, Ngu Tiểu Mãn thử tưởng tượng, mười con cá voi hoành tráng như vậy, tất nhiên phải kéo được mình rồi.
Sắc biển trời trong vắt, cặp chị em vai sóng vai, ngồi cạnh nhau trên rặng đá ngầm như hồi còn thơ bé, nghe từng đợt sóng vỗ, ngắm một ngày trôi qua.
Sự im lặng kéo dài hồi lâu, Bích Nguyệt bỗng nhiên nói: “Ba trăm năm là cả đời, một trăm năm cũng là cả đời... Nếu đã muốn biến thành người như vậy, vậy thì đi đi, bản thân đừng hối hận là được.”
Ngu Tiểu Mãn ngẩn ra, hơi há miệng: “A?”
Bích Nguyệt cười cậu ngu ngốc, nhéo má cậu một cái: “Huống hồ chị đã thay mi kiểm tra rồi, tên thối kia sẽ không dám ức hiếp em nữa đâu.”
Chạng vạng tối, trở về theo con đường đã tới, Ngu Tiểu Mãn nhìn thấy Lục Kích đang đợi phía cuối con đường.
Đến khi lại gần, chiếc áo khoác quen thuộc được phủ lên vai, ngăn cách khí lạnh của buổi hoàng hôn.
Ngu Tiểu Mãn hoảng hốt, đi vào căn nhà gỗ nhỏ, đặt một vốc vỏ sò chị Bích Nguyệt mang cho xuống, quay đầu nói: “Hiện giờ ta sống rất tốt.”
Lục Kích vừa vào cửa thoáng ngẩn người, bước chân cũng theo đó mà dừng lại.
“Dù không thể trở về biển cả, nhưng có cái ăn có chỗ ngủ, còn có chị gái chăm sóc cho ta.” Ngu Tiểu Mãn gấp rút nói, “Đám trẻ cũng rất quý ta, ngươi không cần lo ta không sống tốt.”
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy Lục Kích muốn dẫn cậu về chỉ là do bất đắc dĩ, hôm nay chị Bích Nguyệt cũng nói rồi, cậu không muốn lại làm khó Lục Kích thêm nữa.
“Còn nguyên đan, đó là do ta tự nguyện cho ngươi, rời đi cũng là tự nguyện, ta chưa từng muốn dùng việc này đòi ngươi báo đáp, hoặc ép ngươi phải chịu ơn.”
“Ngươi xem này, không có nguyên đan ta vẫn rất khỏe mạnh, ngươi không cần vì thế mà cảm thấy mắc nợ ta, thật sự... không cần.”
Dứt lời, Ngu Tiểu Mãn thở hắt một hơi. Cậu không biết Lục Kích nghe vào bao nhiêu, dù thế nào hắn cũng là người thông minh, mà chỉ cần không ngốc là có thể hiểu ý cậu rồi.
Ai ngờ Lục Kích không chỉ ngốc, mà còn bắt nhầm trọng điểm.
“Tự nguyện?” Giọng hắn rất trầm, có vẻ nghi hoặc, “Chẳng lẽ gả cho ta, lại không phải tự nguyện?”
Ngu Tiểu Mãn cũng bị kéo chệch luôn: “Dĩ nhiên, chỉ là vì báo ân, không còn cách khác.”
“Vậy làm chuyện vợ chồng với ta thì sao?” Lục Kích ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, “Còn cả lời thổ lộ ngày thất tịch, tất cả đều là vì không còn cách khác hay sao?”
Lục Kích đột nhiên nhiều lời làm Ngu Tiểu Mãn không kịp ứng phó, cậu bị cặp mắt đối diện nhìn chằm chằm, chuyện cũ bị lôi ra đâm nhói lòng cậu, lại cứ phải giả bộ hờ hững thờ ơ.
“Phải, không còn cách khác... Để chiếm được lòng tin của ngươi, ở lại bên cạnh ngươi, trả hết ân tình tám năm về trước.”
Ngu Tiểu Mãn cắn chặt răng mới miễn cưỡng ngăn mình khỏi cơn run rẩy kịch liệt, thế nhưng ngay sau đó, Lục Kích móc trong áo ra hai tờ giấy được gấp chỉnh tề, phá vỡ thế phòng thủ mong manh của cậu.
Hai tờ giấy này, đêm trước còn nằm dưới gối Ngu Tiểu Mãn, hôm nay đã lọt thẳng vào tay Lục Kích.
Sợ người trước mặt lại tiếp tục trốn tránh, Lục Kích lập tức mở tờ giấy viết hai câu thơ tình cùng với tên của hai người, để Ngu Tiểu Mãn nhìn cho thật rõ: “Nếu chỉ vì báo ân, thì sao lại giữ vật này bên cạnh?”
Ngu Tiểu Mãn mở to cặp mắt, nhìn hàng chữ bên trên, cánh tay giơ lên rồi lại hạ xuống, ngón tay cuộn chặt, từ bỏ.
Khi hàng mi rủ xuống, mắt đã ầng ậc nước.
“Ngươi lại như thế, ngươi luôn là như vậy... Luôn phải bức ta, để cho ta không thể không thừa nhận lòng ta có ngươi. Ngươi biết, rõ ràng đều biết cả, nhưng vẫn muốn ép ta nói thành lời, nhất định phải như vậy... giày xéo trái tim ta, từng chút từng chút.”
Giọng nói khàn khàn nức nở, Ngu Tiểu Mãn không nhẫn nhịn được nữa, “Có được đáp án của ta, rồi lại chậm chạp không muốn trả lời, dù là, dù là cụ tuyệt, cũng tốt hơn để ta ôm hy vọng để rồi thất vọng, khó khăn lắm ta mới chạy được tới nơi này, khó khăn lắm mới quen với cuộc sống cô độc, thì ngươi lại đến, lại đến trêu chọc ta, sao, sao ngươi có thể...”
Càng nói càng thút thít nghẹn ngào, đến cuối cùng ngay cả một lời hoàn chỉnh cũng khó mà nói rõ, “Sao ngươi, sao ngươi có thể... như vậy...”
Chung quy vẫn không thể nói ra hai tiếng ‘bỉ ổi’, Ngu Tiểu Mãn giận mình hết thuốc chữa, nước mắt bộc phát, khóc càng ghê gớm.
Nhưng lời chưa dứt, âm cuối còn đang run rẩy kéo dài, Ngu Tiểu Mãn đã bị ôm eo kéo về phái trước, nhét vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Lục Kích cũng không bình tĩnh, hơi thơ phả bên gáy Ngu Tiểu Mãn rất dồn dập, “Đừng khóc... Tại ta, đều là tại ta.”
Tại ta không thể bảo vệ đệ thật tốt, tại ta vô dụng, rõ ràng ôm lòng giống đệ, mà ngay cả chìa tay cũng mải do dự, ngay cả mở miệng đáp lời cũng làm không xong.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Ngu Tiểu Mãn vì hắn mà bất chấp tính mạng, nếu hắn thật sự ngỏ lời, cậu nhất định sẽ đòi ở lại chống chịu bão táp cùng với hắn.
Nếu không nặng lời như vậy, Tiểu Mãn của hắn sao có thể bằng lòng rời đi?
Hắn chỉ muốn Tiểu Mãn của hắn được khỏe mạnh yên bình mà thôi.
Những lời nói tàn nhẫn đâm xuyên trái tim Ngu Tiểu Mãn trước đây, ngày hôm nay Lục Kích ôm chặt lấy Ngu Tiểu Mãn, con đao kia cũng không phân giới hạn mà đâm xuyên ngực hắn.
Nhưng mà hai người ôm nhau, dù cho thân thể có thương tật đầy mình, be bét máu tươi nhiều hơn nữa, thì đau cũng tức khắc hóa lành, dù cho con đường phái trước hiểm nguy rình rập, hoặc giả như chỉ một khắc sau đất trời sụp đổ, bọn họ cũng có thể ngẩng đầu thẳng lưng ung dung đối phó.
Mặt trời ngả về tây, tà dương dát vàng, mảng tuyết tàn cuối cùng còn sót lại cũng hóa thành dòng nước róc rách chảy vào biển khơi.
Ngu Tiểu Mãn hít hít mũi, rời khỏi lòng Lục Kích, vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn: “Có phải chị ta nói gì với ngươi không?”
Lục Kích ôm eo cậu không thả: “Không nói gì.”
Ngu Tiểu Mãn vừa khóc òa một trận mất sạch mặt mũi, đẩy đẩy ngực Lục Kích muốn cựa ra, ai ngờ lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.
“Làm sao vậy, đau chỗ nào?” Ngu Tiểu Mãn hoảng hốt, không dám động bừa nữa, “Có phải chị ta...”
“Không phải, lần trước không cẩn thận bị thương nhẹ.”
Ngu Tiểu Mãn không tin lời hắn lắm, suy đoán: “Lại là Lục Việt làm? Sớm biết vậy trước khi đi ta đã xử lý gã một trận tử tế.”
Nghe thấy chữ ‘đi’, toàn thân Lục Kích chấn động, như vừa phải cảm nhận lại một lần nỗi sợ hãi của buổi sáng hôm ấy thức dậy tìm khắp nơi không thấy người đâu, vội vã siết cánh tay, ôm chặt người vào ngực.
Bôn ba ngoài một tháng, lần đầu tiên Lục Kích có thể nhắm mắt yên lòng, thầm thì bên tai Ngu Tiểu Mãn: “Đừng đi... đừng rời khỏi ta.”
Một người đàn ông nhìn như bản lĩnh cao cường không gì không thể, khi để lộ cảm xúc yếu ớt nhất, dù có là người lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không tránh khỏi mềm lòng.
Huống hồ là Ngu Tiểu Mãn chan chứa trong lòng đều là Lục Kích.
Cậu ngoan ngoãn vùi mình vào lồng ngực Lục Kích, nhỏ giọng kiên trì: “Vậy huynh phải nói cho ta, là kẻ nào làm hại huynh.”
Lại ôm thêm một hồi, đợi đến khi nhẹ thở ra một hơi thật dài, Lục Kích mới thoáng thả lỏng tay, để Ngu Tiểu Mãn lùi về sau nửa bước, hai người đối mặt nhìn nhau.
Nhấc tay lau đi giọt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt người đối diện, Lục Kích mỉm cười, từ đây không bao giờ phải giấu đi sự dịu dàng nơi đáy lòng thêm phút giây nào nữa.
“Trước tiên chậm rãi kể cho ta, đệ đã vì ta làm gì, sau đó... ta sẽ nói với đệ.”
Nói với đệ những ngày này ta nhớ đệ ra sao.
Vả cả, ta yêu đệ đến nhường nào.
Mở mắt thức dậy nhìn thấy bên ngoài trắng xóa, mở cửa sổ gỗ, tuyết rơi trên bệ bay tứ tán, nắng mai nhạt màu chiếu lên mặt tuyết sáng long lanh.
Một ngày trời tuyết xinh đẹp.
Hít sâu vài hơi lạnh thẫm, Ngu Tiểu Mãn liếc nhìn hộp đồ ăn trên bàn, canh bên trong đã tu cạn, bây giờ thấy bát rộng vẫn không nhịn được liếm mép nuốt nước miếng liên hồi.
Phải rửa sạch sẽ còn mang trả người ta.
Nghĩ vậy, Ngu Tiểu Mãn bèn cầm hộp đồ ăn đẩy cửa ra, nắng rơi trên tuyết hắt vào mắt cậu, Ngu Tiểu Mãn nheo mắt một cái, mở mắt nhìn lại đã thấy Lục Kích ôm thanh kiếm đứng dưới tán cây cách đó không xa, dường như cả đêm không hề rời đi.
Đợi hắn đến gần, Ngu Tiểu Mãn mới nhân lúc quan sát được hắn đã đổi áo ngoài, đoán mẩm có lẽ đêm qua đã trở về nhà trọ, mới rốt cuộc an lòng.
Nước giếng trong những ngày tuyết rơi lại ấm hơn bình thường, Ngu Tiểu Mãn treo thùng gỗ múc nước, Lục Kích thả kiếm tiến lên giúp đỡ.
Hai người bốn tay cùng kéo sợi dây thừng, ngón tay vô tình vấp phải nhau, Ngu Tiểu Mãn vội nhấc tay đi, đến khi hoàn hồn mới lại chậm rãi đặt lại chỗ cũ: “Để ta tự làm.”
Lục Kích khỏe mạnh, gập tay đôi ba lần đã kéo lên chiếc thùng đầy nước, Ngu Tiểu Mãn tiếp lấy, nói lời cảm ơn, sau đó vén ống tay áo múc nước rửa bát.
Lục Kích lại cầm thanh kiếm, lùi sang một vị trí không gây vướng bận, không nói lời nào, thế nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh mẽ đến mức người ta chẳng thể nào ngó lơ cho nổi.
Dựng bát đũa đã rửa sạch lên thành giếng hong khô, Ngu Tiểu Mãn xoa xoa tay đứng dậy, cố tỏ vẻ thuận mồm hỏi thăm: “Ngươi không trở về sao?”
“Trở về đâu?”
“Kinh thành, nhà của ngươi.”
Sợ Lục Kích hiểu nhầm ý tứ của mình, Ngu Tiểu Mãn còn bổ sung: “Hẳn là giải quyết những việc kia không dễ dàng? Sợ rằng sau đó sẽ có rất nhiều chuyện bên lề chờ ngươi sắp xếp, ngươi vẫn nên sớm trở về đi thôi.”
Đêm hôm ấy khi vừa mới tới nơi này, Ngu Tiểu Mãn cũng đã nói với hắn như vậy, nghe lại lời này sắc mặt Lục Kích tức thì trầm xuống.
“Ta tới đón đệ.” Hắn nói, “Đệ không theo ta, sao ta có thể trở về thu xếp?”
Ý tứ của Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn nghĩ mà không thủng.
Cậu tin rằng Lục Kích tới đây lần này là để xác nhận an nguy của cậu, như vậy cũng sẽ được an tâm, hiện giờ thấy hắn còn không chịu rời đi, cậu lại nghĩ chẳng lẽ thế vẫn chưa đủ, muốn mua cả nhà cho cậu, rồi tiện nhìn cậu lấy vợ sinh con yên bề gia thất mới chịu yên lòng?
Ngu Tiểu Mãn rùng mình một cái, nhưng càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý. Chuyện nhà đã ổn định, đã đến lúc lo đại sự cả đời, khả năng là Lục Kích lo sợ sẽ không tiện khai báo với Thẩm Mộ Tuyết, cũng chưa qua được chướng ngại mắc ơn trong lòng.
Nếu Ngu Tiểu Mãn sống tốt thì đã thôi, đây thấy bộ dạng đáng thương đã ăn không đủ no còn bị vợ thợ mộc Tôn bắt nạt... Ngu Tiểu Mãn giơ tay che mặt, nghĩ bụng thế này thì đúng tệ thật.
Để tỏ ra mình không quá thảm, sau buổi trưa hôm ấy, Ngu Tiểu Mãn thay cho mình một chiếc áo bông mới.
Là do chị Bích Nguyệt đưa tới mấy ngày trước, Ngu Tiểu Mãn vẫn luôn không nỡ mặc, vốn định để dành sang đầu năm mới, hiện giờ để trang trí mặt tiền đành phải diện lên trước thời hạn, cổ áo lông nhung bọc lấy khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ của Ngu Tiểu Mãn, vừa bước ra khỏi cửa, đám trẻ con đã đồng loạt sững sờ.
Một đứa bé trai ngơ ngác thốt lên: “Anh Tiểu Mãn xinh đẹp quá.”
Cô bé có hai búi tóc bật cười: “Anh Tiểu Mãn là con trai mà, sao có thể dùng chứ ‘xinh đẹp’ được.”
“Thế thì... tuấn tú?” Cậu nhóc bụ bẫm nhìn Ngu Tiểu Mãn một cái, rồi lại nhìn Lục Kích một cái, “Lục Tướng quân mới là tuấn tú hiên ngang chứ, anh Tiểu Mãn đúng là xinh đẹp rồi, như là thần tiên giáng trần vậy đó.”
Ngu Tiểu Mãn nghe mà xấu hổ, xoay người muốn về nhà, bị Lục Kích giữ cửa không cho vào, còn cố chấp ngoẹo cổ không nhìn mặt hắn.
Lục Kích không biết làm sao, chỉ đành dịu giọng dỗ dành: “Hôm nay trời đẹp, ra ngoài hóng mát một chút.”
Kể cũng lạ, Lục Kích cả ngày bí xị mặt mày, thế mà bọn trẻ con lại rất thích hắn, nhất là mấy đứa bé trai đều mê mẩn thanh kiếm trên tay hắn, nhao nhao đòi hắn dạy mấy chiêu.
Đợi ở đây cũng không có việc gì, Lục Kích dứt khoát nhặt mấy cành cây khô phát cho lũ trẻ, dạy chúng nó một bộ chiêu thức thường luyện trong quân.
Bọn trẻ tập tành nghiêm túc, đứng tấn hai đùi song song mặt đất, ai nấy đều căng mặt làm như đang thật sự huấn luyện trong quân đoàn.
Lục Kích không lấy tiêu chuẩn trong quân gán lên người bọn nhóc, chỉ dặn chúng về nhà vẫn có thể luyện tập thế này, không hề bất lợi cho cơ thể.
Một đứa bé trai hỏi: “Thế ra trận thì sao ạ? Phải giết kẻ địch như thế nào?”
Một đứa bé trai khác cũng nóng ruột: “Kiếm nặng như vậy, một tay em nhấc nó không buồn nhúc nhích.”
Lục Kích không giải đáp thắc mắc của bọn chúng.
Hắn chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay: “Rút kiếm không phải để tranh quyền đoạt vị, càng không phải để rạng mặt gia đình.”
Mấy đứa bé trai không hiểu, hỏi: “Vậy thì để làm gì?”
Lục Kích quay đầu, nhìn Ngu Tiểu Mãn đang vùi đầu thêu hoa dưới mái hiên, nắng mùa đông rắc xuống, đem đến cho cậu ánh sáng yên bình, bình đạm nhu hòa mà lại sáng tối rõ ràng như bức tranh sơn thủy.
Lẳng lặng ngắm một hồi, hắn nói: “Là để bảo vệ người mà ngươi muốn bảo vệ.”
Ngu Tiểu Mãn nhạy cảm, đã sớm nhận ra Lục Kích đang nhìn cậu.
Cậu giả vờ không biết, nhưng lòng đã hoảng loạn đến độ suýt thì đâm trúng ngón tay, phải đợi đến khi cô bé bên cạnh nhắc nhở, cậu mới nhận ra mình dùng sai chỉ vàng thành chỉ đỏ, thêu ra một đóa hoa mẫu đơn màu mè quái lạ.
Xụ mặt ngồi gỡ cả ngày, lúc thay được chỉ mới đã mệt mỏi rã rời, không còn tâm sức đâu thêu thùa tiếp nữa. Ngu Tiểu Mãn đặt vải thêu xuống, nhân lúc đằng kia vẫn luyện binh hừng hực khí thế, đứng dậy giãn cơ giãn cốt, bước dọc theo lối mòn trước nhà hướng về phía bờ biển.
Trái ngược với gió tuyết khắc nghiệt của phương bắc, nơi này mặt trời vừa ló dạng tuyết đã tan hơn nửa, lớp tuyết sót lại bị lũ nhỏ đạp lên nén chặt, giẫm xuống kêu ken két, nhưng sẽ không dính giày, cũng không bị trơn ngã.
Dường như mặt biển sau ngày trời tuyết đã bình đạm hơn nhiều, sóng biển lăn tăn nối liền, sóng sau bám đuôi sóng trước trôi dạt lên bờ không tranh không đoạt, bầu trời phai màu xanh khói, cảnh vật bọc tuyết, trời biển một đường, thơ mộng làm người ta không nỡ chớp mắt.
Ngu Tiểu Mãn dừng bước bên cạnh lằn ranh giữa tuyết đọng và bãi đất bồi, ngồi xuống chồng người tuyết.
Nặn được một cái thân tròn lẳn cái đầu tròn trĩnh, lấy viên đá nhỏ trong túi ra làm mắt miệng, rồi lại gắn hai nhánh cây khẳng khiu làm cánh tay, vậy là xong việc.
Chống cằm ngồi quan sát một hồi, chợt nghe tiếng cười lanh lảnh, quay đầu nhìn lại, thấy chị Bích Nguyệt lên bờ từ bao giờ không rõ, nhìn cậu nặn người tuyết mà phì cười.
“Sợ rằng người tuyết của em là người lùn rồi, nhỏ thế này, chẳng tới nửa giờ sẽ tan sạch.”
Ngu Tiểu Mãn bị nàng cười cho giận dỗi, đứng dậy nhấc chân định thủ tiêu gã người tuyết đi, bị Bích Nguyệt kéo lại: “Đừng mà, người tuyết thật thà trong trẻo như vậy, để nó tồn tại lâu một chút.”
Đã rất lâu hai chị em mới có cơ hội ngồi bên bờ biển trò chuyện.
“Nhớ ngày em vừa hóa ra đuôi cá chẳng được bao lâu, đã nôn nóng kéo ta lên mặt biển, kêu là muốn nặn người tuyết.” Nhắc lại chuyện xưa, vẻ mặt Bích Nguyệt trở nên dịu dàng, nàng mỉm cười nói, “Ta bèn bảo em, không phải ngày nào cũng có tuyết đâu, vùng biển của chúng ta, cả một năm cũng chỉ gặp được một hai lần trời tuyết, em nghe xong ầng ậc nước mắt, còn nói ‘Vậy em hóa người còn có ý nghĩa gì’.”
Ngu Tiểu Mãn nhớ chuyện này, cũng cảm thấy lúc đó mình ngây thơ, cúi đầu không đáp.
“Thế rồi, em một lòng muốn chạy về phương bắc, ta còn tưởng em muốn đi đắp người tuyết, ai ngờ...” Bích Nguyệt nhớ lại mà phát giận, giơ tay búng trán Ngu Tiểu Mãn một cái, “Ai ngờ tên nhóc nhà em lén lút thích người ta, còn chạy lên đưa nguyên đan cho hắn!”
Nhắc tới đây Ngu Tiểu Mãn tức thì hụt hơi, rụt đầu rụt cổ: “Cũng chỉ có cách này mới chữa được chân cho hắn, em cũng đâu ngờ...”
“Được rồi, đưa cũng đưa rồi, không cần nói chuyện này thêm nữa.” Cuối cùng Bích Nguyệt vẫn rộng lượng, thu tay, giận nói, “Từ bé ta đã biết, thằng nhóc như em không có mắt nhìn người, ngơ ngơ ngác ngác, đã quyết định chuyện gì là có mười con cá voi cùng kéo cũng không kéo được em về.”
Cá voi là loài vật khỏe nhất dưới biển, Ngu Tiểu Mãn thử tưởng tượng, mười con cá voi hoành tráng như vậy, tất nhiên phải kéo được mình rồi.
Sắc biển trời trong vắt, cặp chị em vai sóng vai, ngồi cạnh nhau trên rặng đá ngầm như hồi còn thơ bé, nghe từng đợt sóng vỗ, ngắm một ngày trôi qua.
Sự im lặng kéo dài hồi lâu, Bích Nguyệt bỗng nhiên nói: “Ba trăm năm là cả đời, một trăm năm cũng là cả đời... Nếu đã muốn biến thành người như vậy, vậy thì đi đi, bản thân đừng hối hận là được.”
Ngu Tiểu Mãn ngẩn ra, hơi há miệng: “A?”
Bích Nguyệt cười cậu ngu ngốc, nhéo má cậu một cái: “Huống hồ chị đã thay mi kiểm tra rồi, tên thối kia sẽ không dám ức hiếp em nữa đâu.”
Chạng vạng tối, trở về theo con đường đã tới, Ngu Tiểu Mãn nhìn thấy Lục Kích đang đợi phía cuối con đường.
Đến khi lại gần, chiếc áo khoác quen thuộc được phủ lên vai, ngăn cách khí lạnh của buổi hoàng hôn.
Ngu Tiểu Mãn hoảng hốt, đi vào căn nhà gỗ nhỏ, đặt một vốc vỏ sò chị Bích Nguyệt mang cho xuống, quay đầu nói: “Hiện giờ ta sống rất tốt.”
Lục Kích vừa vào cửa thoáng ngẩn người, bước chân cũng theo đó mà dừng lại.
“Dù không thể trở về biển cả, nhưng có cái ăn có chỗ ngủ, còn có chị gái chăm sóc cho ta.” Ngu Tiểu Mãn gấp rút nói, “Đám trẻ cũng rất quý ta, ngươi không cần lo ta không sống tốt.”
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy Lục Kích muốn dẫn cậu về chỉ là do bất đắc dĩ, hôm nay chị Bích Nguyệt cũng nói rồi, cậu không muốn lại làm khó Lục Kích thêm nữa.
“Còn nguyên đan, đó là do ta tự nguyện cho ngươi, rời đi cũng là tự nguyện, ta chưa từng muốn dùng việc này đòi ngươi báo đáp, hoặc ép ngươi phải chịu ơn.”
“Ngươi xem này, không có nguyên đan ta vẫn rất khỏe mạnh, ngươi không cần vì thế mà cảm thấy mắc nợ ta, thật sự... không cần.”
Dứt lời, Ngu Tiểu Mãn thở hắt một hơi. Cậu không biết Lục Kích nghe vào bao nhiêu, dù thế nào hắn cũng là người thông minh, mà chỉ cần không ngốc là có thể hiểu ý cậu rồi.
Ai ngờ Lục Kích không chỉ ngốc, mà còn bắt nhầm trọng điểm.
“Tự nguyện?” Giọng hắn rất trầm, có vẻ nghi hoặc, “Chẳng lẽ gả cho ta, lại không phải tự nguyện?”
Ngu Tiểu Mãn cũng bị kéo chệch luôn: “Dĩ nhiên, chỉ là vì báo ân, không còn cách khác.”
“Vậy làm chuyện vợ chồng với ta thì sao?” Lục Kích ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, “Còn cả lời thổ lộ ngày thất tịch, tất cả đều là vì không còn cách khác hay sao?”
Lục Kích đột nhiên nhiều lời làm Ngu Tiểu Mãn không kịp ứng phó, cậu bị cặp mắt đối diện nhìn chằm chằm, chuyện cũ bị lôi ra đâm nhói lòng cậu, lại cứ phải giả bộ hờ hững thờ ơ.
“Phải, không còn cách khác... Để chiếm được lòng tin của ngươi, ở lại bên cạnh ngươi, trả hết ân tình tám năm về trước.”
Ngu Tiểu Mãn cắn chặt răng mới miễn cưỡng ngăn mình khỏi cơn run rẩy kịch liệt, thế nhưng ngay sau đó, Lục Kích móc trong áo ra hai tờ giấy được gấp chỉnh tề, phá vỡ thế phòng thủ mong manh của cậu.
Hai tờ giấy này, đêm trước còn nằm dưới gối Ngu Tiểu Mãn, hôm nay đã lọt thẳng vào tay Lục Kích.
Sợ người trước mặt lại tiếp tục trốn tránh, Lục Kích lập tức mở tờ giấy viết hai câu thơ tình cùng với tên của hai người, để Ngu Tiểu Mãn nhìn cho thật rõ: “Nếu chỉ vì báo ân, thì sao lại giữ vật này bên cạnh?”
Ngu Tiểu Mãn mở to cặp mắt, nhìn hàng chữ bên trên, cánh tay giơ lên rồi lại hạ xuống, ngón tay cuộn chặt, từ bỏ.
Khi hàng mi rủ xuống, mắt đã ầng ậc nước.
“Ngươi lại như thế, ngươi luôn là như vậy... Luôn phải bức ta, để cho ta không thể không thừa nhận lòng ta có ngươi. Ngươi biết, rõ ràng đều biết cả, nhưng vẫn muốn ép ta nói thành lời, nhất định phải như vậy... giày xéo trái tim ta, từng chút từng chút.”
Giọng nói khàn khàn nức nở, Ngu Tiểu Mãn không nhẫn nhịn được nữa, “Có được đáp án của ta, rồi lại chậm chạp không muốn trả lời, dù là, dù là cụ tuyệt, cũng tốt hơn để ta ôm hy vọng để rồi thất vọng, khó khăn lắm ta mới chạy được tới nơi này, khó khăn lắm mới quen với cuộc sống cô độc, thì ngươi lại đến, lại đến trêu chọc ta, sao, sao ngươi có thể...”
Càng nói càng thút thít nghẹn ngào, đến cuối cùng ngay cả một lời hoàn chỉnh cũng khó mà nói rõ, “Sao ngươi, sao ngươi có thể... như vậy...”
Chung quy vẫn không thể nói ra hai tiếng ‘bỉ ổi’, Ngu Tiểu Mãn giận mình hết thuốc chữa, nước mắt bộc phát, khóc càng ghê gớm.
Nhưng lời chưa dứt, âm cuối còn đang run rẩy kéo dài, Ngu Tiểu Mãn đã bị ôm eo kéo về phái trước, nhét vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Lục Kích cũng không bình tĩnh, hơi thơ phả bên gáy Ngu Tiểu Mãn rất dồn dập, “Đừng khóc... Tại ta, đều là tại ta.”
Tại ta không thể bảo vệ đệ thật tốt, tại ta vô dụng, rõ ràng ôm lòng giống đệ, mà ngay cả chìa tay cũng mải do dự, ngay cả mở miệng đáp lời cũng làm không xong.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Ngu Tiểu Mãn vì hắn mà bất chấp tính mạng, nếu hắn thật sự ngỏ lời, cậu nhất định sẽ đòi ở lại chống chịu bão táp cùng với hắn.
Nếu không nặng lời như vậy, Tiểu Mãn của hắn sao có thể bằng lòng rời đi?
Hắn chỉ muốn Tiểu Mãn của hắn được khỏe mạnh yên bình mà thôi.
Những lời nói tàn nhẫn đâm xuyên trái tim Ngu Tiểu Mãn trước đây, ngày hôm nay Lục Kích ôm chặt lấy Ngu Tiểu Mãn, con đao kia cũng không phân giới hạn mà đâm xuyên ngực hắn.
Nhưng mà hai người ôm nhau, dù cho thân thể có thương tật đầy mình, be bét máu tươi nhiều hơn nữa, thì đau cũng tức khắc hóa lành, dù cho con đường phái trước hiểm nguy rình rập, hoặc giả như chỉ một khắc sau đất trời sụp đổ, bọn họ cũng có thể ngẩng đầu thẳng lưng ung dung đối phó.
Mặt trời ngả về tây, tà dương dát vàng, mảng tuyết tàn cuối cùng còn sót lại cũng hóa thành dòng nước róc rách chảy vào biển khơi.
Ngu Tiểu Mãn hít hít mũi, rời khỏi lòng Lục Kích, vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn: “Có phải chị ta nói gì với ngươi không?”
Lục Kích ôm eo cậu không thả: “Không nói gì.”
Ngu Tiểu Mãn vừa khóc òa một trận mất sạch mặt mũi, đẩy đẩy ngực Lục Kích muốn cựa ra, ai ngờ lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.
“Làm sao vậy, đau chỗ nào?” Ngu Tiểu Mãn hoảng hốt, không dám động bừa nữa, “Có phải chị ta...”
“Không phải, lần trước không cẩn thận bị thương nhẹ.”
Ngu Tiểu Mãn không tin lời hắn lắm, suy đoán: “Lại là Lục Việt làm? Sớm biết vậy trước khi đi ta đã xử lý gã một trận tử tế.”
Nghe thấy chữ ‘đi’, toàn thân Lục Kích chấn động, như vừa phải cảm nhận lại một lần nỗi sợ hãi của buổi sáng hôm ấy thức dậy tìm khắp nơi không thấy người đâu, vội vã siết cánh tay, ôm chặt người vào ngực.
Bôn ba ngoài một tháng, lần đầu tiên Lục Kích có thể nhắm mắt yên lòng, thầm thì bên tai Ngu Tiểu Mãn: “Đừng đi... đừng rời khỏi ta.”
Một người đàn ông nhìn như bản lĩnh cao cường không gì không thể, khi để lộ cảm xúc yếu ớt nhất, dù có là người lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không tránh khỏi mềm lòng.
Huống hồ là Ngu Tiểu Mãn chan chứa trong lòng đều là Lục Kích.
Cậu ngoan ngoãn vùi mình vào lồng ngực Lục Kích, nhỏ giọng kiên trì: “Vậy huynh phải nói cho ta, là kẻ nào làm hại huynh.”
Lại ôm thêm một hồi, đợi đến khi nhẹ thở ra một hơi thật dài, Lục Kích mới thoáng thả lỏng tay, để Ngu Tiểu Mãn lùi về sau nửa bước, hai người đối mặt nhìn nhau.
Nhấc tay lau đi giọt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt người đối diện, Lục Kích mỉm cười, từ đây không bao giờ phải giấu đi sự dịu dàng nơi đáy lòng thêm phút giây nào nữa.
“Trước tiên chậm rãi kể cho ta, đệ đã vì ta làm gì, sau đó... ta sẽ nói với đệ.”
Nói với đệ những ngày này ta nhớ đệ ra sao.
Vả cả, ta yêu đệ đến nhường nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook