Không Uổng FULL
-
Chương 22
Trước kia Ngu Tiểu Mãn ngây thơ cho rằng hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng chính là say, đến khi sáng nay thức dậy đầu đau như búa bổ, mới hiểu được sự khác nhau giữa say ngà ngà và say bí tỉ.
Nằm thẳng đơ rõ lâu mới giùng giằng bò nổi xuống giường, Ngu Tiểu Mãn cơm cũng chẳng buồn ăn, ngay lập tức bảo Ngu Đào giấu kỹ bầu rượu mơ còn sót lại, không thể tùy tiện lấy bừa ra được nữa.
“Tối qua đã bảo tiểu thư đừng uống rồi mà lại, tiểu thư thì cứ khăng khăng không nghe, cầm chén rượu sống chết không buông cơ.” Nhìn điệu bộ đáng thương của cậu, Ngu Đào cười khùng khục, “Giờ biết thế nào là khó chịu rồi chứ?”
Ngu Tiểu Mãn ân hận muốn chết: “Lần sau ta mà còn ương bướng, em cứ choảng ngất ta luôn đi.”
Ngu Đào cười chán chê, khoát tay mà nói: “Khỏi, em phải khiêng tiểu thư về thì mệt lắm, mà cũng chẳng khiêng dậy nổi.”
“Vậy tối qua ta về phòng thế nào?” Ngu Tiểu Mãn hỏi.
“Đại thiếu gia ôm về.”
Ngu Tiểu Mãn kinh ngạc, thì ra lần trước ở thư phòng sau khi này nọ này nọ xong, lại thật sự là Lục Kích ôm cậu lên giường!
Hai chân Lục Kích có tật, đi đứng còn bất tiện, nghĩ đến việc có lẽ là bản thân lại rước thêm phiền cho hắn, Ngu Tiểu Mãn áy náy vô cùng, lúc dùng bữa sáng cũng cố sức mà gắp thức ăn vào bát Lục Kích, bánh bao mình thích nhất cũng nhường cho hắn hết, giục giã: “Vất vả rồi, ăn nhiều một chút!”
“Không vất vả.” Lục Kích nói.
Ngu Tiểu Mãn vỗ vỗ túi tiền ngang hông: “Kiếm nhiều bạc như vậy mà, sao mà không vất vả được.”
Lục Kích khe khẽ giương môi, không tiếp tục giằng co nói lời khiêm tốn với cậu nữa.
Gần đây Ngu Tiểu Mãn có thói quen đưa Lục Kích ra cửa.
Có lẽ là tin đồn lan đi, hôm nay ánh mắt hướng về phía bọn họ của đám người làm lại có gì đó thay đổi, lúc nhìn Ngu Tiểu Mãn thì vừa hâm mộ vừa khâm phục, lúc ghé sang Lục Kích lại ẩn ẩn chút thổn thức xót thương mơ hồ.
Đặc biệt là những người đầy tớ trai, ra đến cổng, Đoàn Hành nhìn chiếc lạc tử rách nát treo bên thân Lục Kích, rồi lại nhìn túi tiền phồng cộm trên người Ngu Tiểu Mãn, vẻ mặt bi thương cứ như sắp khóc đến nơi.
Ngu Tiểu Mãn nhảy số rất nhanh, bỗng nhiên lấy ra mấy viên bạc vụn từ trong túi tiền: “Trên người vẫn nên giữ ít tiền, nhỡ đâu muốn mua thứ gì.”
Đang là thời gian vào triều, ngoài cổng Lục phủ tụ tập một đống người, Lục lão gia mặc quan phục đi qua đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ho khan hai tiếng, sải bước lên xe ngựa nhanh như một cơn gió.
Đám hạ nhân không ổn định được như vậy, bị cảnh tượng phát tiền tiêu vặt cho tướng công chọc cười, cả đám che miệng cười lén lút, Ngu Tiểu Mãn còn tưởng bọn họ cười mình keo kiệt, lại móc thêm hai thỏi, đưa cho Lục Kích: “Thế này chắc là đủ rồi nhỉ?”
Lục Kích đờ người chốc lát, sau đó nhận lấy, nói: “Đủ rồi, đa tạ phu nhân.”
Cũng là gọi phu nhân trước mặt mọi người, nhưng không biết vì sao, lần này Ngu Tiểu Mãn lại nghe mà đỏ tai.
Vừa xoa xoa tai vừa tiễn Lục Kích ra xe ngựa, cuối cùng Ngu Tiểu Mãn cũng không nhịn được: “Tối qua...”
Lục Kích tay chống khung cửa, quay đầu nhìn cậu.
Ngu Tiểu Mãn ấp úng cả ngày, mãi mới vuốt xuôi được lưỡi: “Tối qua, có phải ta...!say mèm rồi không?”
Lần trước uống ít, sáng hôm sau còn nhớ ra hôm qua đã làm gì, lần này uống nhiều, những gì đã qua gần như quên sạch.
Nghe Ngu Đào nói Lục Kích đưa cậu trở về, cậu liền thoang thoáng có dự cảm bất thường, nghĩ mãi không ra chẳng bằng hỏi ngay cho dứt khoát, vẫn tốt hơn ở nhà nghĩ ngợi vẩn vơ mà kinh hồn táng đảm.
Lục Kích nghe vậy, nghĩ nghĩ chốc lát rồi nói: “Không nhớ nữa?”
Bị hỏi như vậy, Ngu Tiểu Mãn suýt thì ngừng thở, thầm nghĩ thôi xong thôi xong, đoạn tiến lên ghì thấp giọng: “Có phải ta đã hôn...!đã có những hành động suồng sã với huynh không?”
Dường như không ngờ cậu sẽ suy đoán như vậy, Lục Kích khẽ nhướng mày: “Suồng sã?”
Ngu Tiểu Mãn từng nhân lúc Lục Kích bị bỏ thuốc mà lớn mật đòi, hôn nay lại ngượng ngùng không ngóc đầu lên được, hai tay giấu sau lưng xoắn bện hết cả lên: “Đúng vậy, táy máy tay chân, có thể còn động miệng...”
Lục Kích khẽ quay mặt, nụ cười ẩn hiện trong làn gió sớm, đến khi lần nữa quay đầu, đã trở lại bộ dạng điềm tĩnh như thường.
Hắn nói: “Ừ, quả thật có chuyện này.”
Ngu Tiểu Mãn hoàn toàn tan vỡ, nhấc tay không biết nên che nửa mặt nào: “Ta sai rồi, lần sau không dám uống nhiều vậy nữa, cũng sẽ không làm huynh giật mình nữa!”
“Vậy lần này thì sao?” Lục Kích ăn không nói có, “Phu nhân định bồi thường ra sao bây giờ?”
Giữa trưa, trường luyện võ ngoại thành kinh đô đón khách ghé thăm.
Thẩm Hàn Vân vừa vào cửa, đã nhận ra bầu không khí hôm nay có gì không đúng lắm.
Bình thường nơi này ngoại trừ tiếng hò hét phấn chấn, thì cơ bản chẳng còn lại tiếng gì, ấy vậy mà lần này đi vào phòng xử lý việc công, các tướng sĩ đang đi tới đi lui người nào người nấy đều cười ngoác cả miệng, mấy chiến sĩ tuổi nhỏ thậm chí còn vừa đi vừa nhảy, như là vừa được thưởng cho về nhà lấy vợ vậy.
Lục Kích ở bên ngoài giám sát luyện tập, Đoàn Hành trở về lấy danh sách bị Thẩm Hàn Vân chặn đường, hỏi có chuyện gì, Đoàn Hành toét miệng cười khà khà: “Tướng quân đang vui, bọn ta cũng cứ vậy mà vui lây thôi.”
Hỏi vui chuyện gì, Đoàn Hành hớn hở đưa một túi mứt hoa quả trên bàn đến trước mặt Thẩm Hàn Vân: “Phu nhân có thưởng, ai cũng có phần!”
Khoảng chừng sau một nén nhang, Lục Kích trở lại phòng công chuyện, đẩy cửa vào đã thấy Thẩm Hàn Vân ngồi ngả ngớn trên ghế quý phi gần cửa sổ, lười biếng vắt chéo chân, một tay chống đầu một tay mân mê mứt hoa quả, ngại chưa đủ thích chí, lại còn hỏi Lục Kích có nước mơ không.
Lục Kích đến trước bàn: “Không phải chỗ huynh không thiếu rượu mơ à?”
“Sao giống nhau được.” Thẩm Hàn Vân nói, “Nước mơ là để tiêu nhiệt trừ nóng, rượu mơ là để chè chén dưới trăng, hai thứ này lệch nhau cả một trăm lẻ tám nghìn dặm ấy chứ.”
Không biết câu nào đả động đến Lục Kích, mà hắn nghe xong lại khẽ nhếch miệng cười.
Thẩm Hàn Vân chợt ngồi thẳng lưng như vừa gặp quỷ, mứt quả ngậm trong miệng suýt thì rớt xuống: “Ơ kìa, đợi ta ra ngoài nhìn thử, xem xem có phải mặt trời hôm nay mọc tận đằng tây rồi hay không.”
Rốt cuộc cũng là bạn bè bao năm, sau khi bị thương Lục Kích đã trở nên lặng lẽ, hôm nay cuối cùng khuôn mặt này cũng có biểu cảm khác ngoài đờ đẫn, lấy lại đôi chút dáng vẻ người bình thường.
Thẩm Hàn Vân lấy làm mừng thay hắn, không nhịn được tò mò: “Ta nghe nói, mứt quả hôm nay là phu nhân mời, sao vậy, vừa mới cống nạp túi tiền, thoắt cái đã đòi lại luôn rồi?”
Lục Kích không ngờ chuyện xảy ra ở nhà họ Lưu hôm qua lại truyền đi nhanh vậy, tuy nhiên cũng không kiêng kỵ gì, liền đáp: “Đệ ấy chủ động nộp lên, nói là nhận lỗi, ta thấy rằng nhiều quá rồi, đệ ấy mới bảo ta mời mọi người ăn nhẹ một bữa.”
Mứt quả trong miệng tự dưng chẳng ngọt nữa.
Thẩm Hàn Vân nhai hai miếng khô khốc, tuy rằng còn hiếu kỳ nhận lỗi cái gì, nhưng cũng biết hỏi thêm là không hợp lẽ, liền đứng dậy duỗi người, lấy ra một chồng thư quăng lên bàn Lục Kích: “Tiếc là hôm nay ta không tới chơi suông, chỉ mong huynh xem xong những thứ này còn có thể tiếp tục cười.”
Trong phòng đốt Thiên bộ hương, là cống phẩm do phương nam hiến tới, tương truyền người xông hương này có thể miễn nhiễm đủ loại bệnh tật trên đời.
Lục Kích vốn không quen dùng những đồ này, chẳng qua là Hoàng đế ban thưởng, nói rằng có thể giúp hắn trị chân.
Hoàng đế ban thưởng dĩ nhiên không thể đưa cho người khác, không dùng thì lãng phí, thi thoảng nhớ ra hắn sẽ đốt lên, hương thơm lan tỏa đầy phòng.
Thẩm Hàn Vân thì lại ưa thích mùi này, hít sâu mấy hơi, càng thêm uể oải, díp mắt ngủ gật mấy giấc, vất vả mãi mới chờ tới lúc Lục Kích xem xong, rã rời mà hỏi: “Về cơ bản khắp nơi đều đã được sắp xếp chu toàn, sao, đã đến thời cơ thích hợp mà huynh nói tới chưa?”
Trời chưa tối, trong phòng đã thắp nến.
Lục Kích đẩy giá nến sang một bên, giơ mấy bức thư lên, ngọn lửa giơ nanh múa vuốt bọc lấy nó, chiếm đoạt nó, rũ ra những mảnh tro tàn.
Ánh lửa tắt, khói mù vờn quanh đáy mắt, Lục Kích nói: “Sắp đến rồi.” Dừng một chút, lại nói: “Đa tạ.”
“Cần gì phải khách khí vậy, huynh giấu tài đã lâu, người làm bạn như ta dĩ nhiên sẽ tận lực giúp đỡ.”
Cúi đầu liếc mắt nhìn tàn khói lượn lờ, Thẩm Hàn Vân thất thần chốc lát, đoạn nói: “Chỉ là, cục diện tiếp theo ắt hẳn hỗn loạn, huynh đã có tính toán gì cho đệ ấy chưa?”
Lục Kích rũ mắt, che giấu ưu tư: “Trong kế hoạch của ta vốn không có đệ ấy.”
“Thế nhưng đệ ấy lại xuất hiện rồi, chưa biết chừng sẽ ảnh hưởng đến bước tiếp theo trong kế hoạch của huynh, hơn nữa...” Thẩm Hàn Vân xưa giờ thẳng thắn, hiếm khi có điều lưỡng lự, biết rõ mình không có tư cách gì, nhưng vẫn không nhịn được mà nói, “Hơn nữa ta nhìn ra được, đệ ấy rất thích huynh.”
Đầu ngón tay buông xuống mặt bàn hơi run rẩy, chạm phải một hồi tàn tro, giọng nói Lục Kích vẫn không nhiều gợn sóng như cũ: “Tự ta có tính toán.”
Vừa nói dứt lời, Thẩm Hàn Vân hai tay ôm quyền, dùng tư thế quỳ một chân trên đất: “Làm bạn với nhau mười mấy năm, đây là lần đầu tiên ta muốn cầu cạnh huynh.”
Lục Kích kinh ngạc, vội vàng đỡ đối phương dậy: “Có chuyện gì đứng lên rồi nói.”
Thẩm Hàn Vân khăng khăng không đứng, ương ngạnh mà nói: “Đệ ấy là ân nhân của ta, ta không thể nhìn đệ ấy gặp nguy hiểm, trước kia đã từng đòi huynh người, hiện giờ ý ta không đổi.”
Lục Kích ngẩn người.
“Ta biết huynh không có ý với đệ ấy, nếu huynh có thể nghĩ vì đệ ấy mấy phần, thì hãy giao đệ ấy cho ta, ta nhất định sẽ dùng toàn bộ khả năng bảo vệ đệ ấy.”
Xử thử tháng bảy, thời tiết không còn nóng bức như giữa hè, mặt trời ngả về tây, cửa sổ mở rộng, có cơn gió mát len qua cây cỏ tưới lên căn phòng, khiến Ngu Tiểu Mãn nhớ tới những đứa bé đổ xô ra bờ biển vào đúng thời điểm này trong năm.
Bấm ngón tay tính toán, đã được nửa năm chưa nhìn thấy biển rồi.
Hôm nay mới nhận được lời nhắn của chị Bích Nguyệt từ chỗ Tiểu Giáp Tiểu Ất, trừ việc hỏi thăm tin tức giúp cậu, chị Bích Nguyệt còn hiếm khi kèm thêm lời nói dịu dàng, hỏi rằng liệu cậu có nhớ nhà, nếu nhớ thì hãy mau mau trở lại.
Ngu Tiểu Mãn sờ sờ sợi rong quấn quanh cổ tay, thầm nhủ, làm sao có thể không nhớ được đây?
Nhớ, mà lại không thể nhớ, cậu hạ cho mình một mệnh lệnh tuyệt đối, trừ khi chữa khỏi hoàn toàn chân cho Lục Kích, cậu không còn tác dụng gì nữa, còn nếu không cậu sẽ tuyệt đối không rời đi.
Thu dọn tâm tư rối bời, Ngu Tiểu Mãn xốc tinh thần, tiếp tục nghiên cứu tin tức mới chị Bích Nguyệt nghe ngóng được.
“Trong cuộc đời giao nhân chỉ có một cơ hội duy nhất để lấy được giao châu...!chỉ có một lần...”
Lặp đi lặp lại câu nói này, đối chiếu với ‘tận lòng mà khóc nước mắt thành châu’ của cha ông để lại, Ngu Tiểu Mãn không khỏi gãi đầu, vẫn là nghĩ mãi không ra.
Thôi thì chỉ đành tiếp tục đúc kết kinh nghiệm từ quan sát, chưa biết chừng có thể tìm ra bí quyết nhanh hơn.
Hôm nay Lục Kích trở về cùng giờ với mọi ngày, hai người không ăn nhiều, chỉ báo phòng bếp làm hai món mặn một món canh.
Ngu Tiểu Mãn cũng không buồn ăn uống, gảy gảy cọng rau trong bát, con ngươi như ngọc xoay mòng mòng trên người Lục Kích, hắn gắp mấy miếng thịt, uống mấy ngụm canh cũng nhớ cho bằng hết.
So với ngày hôm qua, ăn nhiều hơn một miếng thịt dê hấp, và hai thìa cà tím phơi khô cắt miếng, khẩu vị phản ánh trực tiếp tình trạng cơ thể, như vậy xem ra vảy cá thật sự có công dụng dưỡng thân.
Ánh mắt quá lộ liễu, dĩ nhiên Lục Kích sẽ phát hiện ra, cơm nước xong xuôi hắn đặt đũa xuống, hỏi: “Không chăm chú ăn cơm, mà lại nhìn ta chằm chằm làm gì?”
Ngu Tiểu Mãn gắp cọng rau đã bị chọc nát vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ta chỉ tò mò không biết huynh ăn mứt quả có mập ra không.”
Vấn đề muốn hỏi đã được tự mình kiểm chứng trước khi đi ngủ, Ngu Tiểu Mãn ôm túi mứt quả to đùng Lục Kích mang về cho cậu, ăn phồng cả miệng, ợ một cái, thò tay sờ thử, thấy bụng đã tròn lẳn cả lên.
Sau khi biết số tướng sĩ trong trường luyện võ, Ngu Tiểu Mãn thở dài mà nói: “Thì ra một túi bạc có thể mua nhiều mứt quả như vậy.”
“Ừ.” Lục Kích đáp, “Mọi người đều rất vui, bảo ta lần tới dẫn ngươi cùng đến.”
Ngu Tiểu Mãn hào hứng: “Thật sao? Ta có thể đi cùng huynh không?”
Triều đại này trọng võ, cưỡi ngựa bắn tên, phi đao múa kiếm là đam mê của hầu hết mọi người thiếu niên, ngay cả con cá Ngu Tiểu Mãn mới lên bờ được một năm cũng là không ngoại lệ.
Nhìn cặp mắt phát sáng đầy khát vọng của đối phương, đáy lòng Lục Kích cũng dâng lên niềm mong đợi vô hình.
Trời xui đất khiến, hắn chợt nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Tiểu Mãn, bụng ngón tay cái xoa lên khóe môi mơn mởn của đối phương, lau đi vụn đường cậu vô tình để dính.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thoáng chốc, nhưng lại khiến hai người cùng ngẩn ngơ.
So với cử chỉ bình tĩnh thường ngày, động tác thu tay về của Lục Kích có thể coi là hoảng hốt.
Hắn không khỏi nhớ đến lời nói của Thẩm Hàn Vân lúc ban chiều, lại nghĩ đến buổi chiều ở trại ngựa lần ấy, hắn mắc kẹt trong chiếc xe lăn chậm chạp, nhìn thấy Ngu Tiểu Mãn gặp nguy hiểm lại chỉ có thể khoanh tay chịu trói, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Hiện giờ loạn trong giặc ngoài, tranh chấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào, tính mạng bản thân còn khó mà giữ được, lấy gì thực hiện lời hứa bảo vệ đối phương chu toàn ngày tân hôn?
Giống như bị gáo nước lạnh tạt lên đầu, Lục Kích thoát ra khỏi bầu không khí ướt át.
Hơi ấm còn lưu trên ngón tay, hắn lại bắt đầu hối hận.
Không nên chìa tay ra.
Mà cùng lúc ấy, Ngu Tiểu Mãn hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, vẫn đắm chìm trong tiếng tim đập loạn nhịp khi Lục Kích chủ động chạm vào mình, cũng mượn giờ khắc này góp nhặt được chút dũng cảm ngày thường không tích đủ.
Cậu thử hỏi dò: “Sẩm tối ngày mốt, huynh có rảnh không?”
Đợi một hồi, nghe tiếng Lục Kích đáp lại: “Có chuyện gì?”
“Ta nghe mọi người nói, ngày kia trăng sáng, chim khách bắc cầu sao, thích hợp dạo chơi buổi tối.” Ngu Tiểu Mãn giấu giấu giếm giếm, không dám nói rõ, “Đến lúc đó từ bờ sông hộ thành có thể thả đèn, ta muốn cầu phúc cho...!cho người nhà.”
Lục Kích yên lặng không đáp, Ngu Tiểu Mãn trái lại chỉ thở phào.
Đã ngỏ lời mời, cậu không còn sợ nữa, dù gì cũng chỉ có thể có hai khả năng hoặc nhận lời hoặc từ chối mà thôi, có năm phần cơ hội, cố gắng tranh thủ một chút, biết đâu khả năng nhận lời có thể nâng lên sáu phần thì sao?
Âm thầm cắn răng, Ngu Tiểu Mãn ngả người về trước, vươn tay về phía cánh tay vừa lau vụn đường giúp cậu của Lục Kích vừa rồi mà kéo lấy...!tay áo hắn, nhìn người đàn ông dung mạo lạnh lùng bằng ánh mắt thiết tha, dịu giọng nói: “Đi cùng ta đi mà, có được không?”
_________
Tác giả có lời:
Thất tịch à, không biết là Tiểu Lục có đi hay không nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook