Khổng Tước Rừng Sâu
-
Chương 27
Vinh An xuất viện, nhưng phải dùng nạng chống một thời gian.
Hơn nữa trước khi nhà ở ở công trường được cải tạo lại, cậu ấy ở chỗ tôi.
Mỗi buổi sáng tôi phóng xe chở cậu ấy đến công trường làm việc, trở về ngủ một giấc cho hồi sức rồi mới đến trường.
Có lúc đồng nghiệp của cậu ấy tiện đường tan sở đưa cậu ấy về, có lúc tôi đặc biệt đến đón cậu ấy.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi Vinh An xuất viện, tôi chở cậu ấy đến Yum.
Tiểu Vân vừa nhìn thấy Vinh An chống nạng liền giật mình, sau đó phát hiện ra cậu ấy không có trở ngại gì lớn, liền cảm thấy buồn cười.
Tối nay Vinh An và Tiểu Vân đều hay chuyện, tôi thì nói ít hơn.
Còn có một chuyện không quan trọng lắm, tôi lại nhìn thấy người đàn ông lần trước gọi Martini.
Khoảng bốn giờ chiều ngày thứ năm sau khi Vinh An xuất viện, tôi ở trường nhận được điện thoại của Vinh An.
“Ê, đến đón tớ.” Cậu ấy nói, “Hôm nay không có việc gì, tớ muốn về sớm chút.”
“Còn chưa đến giờ tan ca, cậu lằng nhằng quá đấy.” Tôi nói.
“Dù sao tớ cũng là bệnh nhân, chẳng ai nói gì đâu.”
Tôi cúp máy, gác mọi chuyện đang làm lại, không tình nguyện lắm phóng xe đi đón cậu ấy.
Tôi mất 20 phút đến công trường của cậu ấy, lại mất 20 phút chở cậu ấy về nhà.
Đến cửa nhà, không tắt máy xe, để cậu ấy xuống trước, bởi vì tôi còn phải quay lại trường.
Lúc cậu ấy xuống xe, cơ thể sẽ hơi vẹo về bên phải, phải để chân phải tiếp xúc với mặt đất trước, đợi đứng cho vững, nách trái chống nạng, tay phải vịn lên yên sau, chân trái mới rời xe.
Mấy ngày nay cậu ấy luôn xuống xe như vậy, lúc nào động tác không thuận tiện lắm tôi mới giúp một tay.
“Ê!” Chân phải của Vinh An vừa chạm đất, tay phải bỗng vỗ mạnh lên vai tôi, “Cậu nhìn kìa!”
Theo hướng nạng cậu ấy chỉ nhìn về bên trái phía trước, chỉ liếc mắt hai giây, liền nhìn thấy cách đó 20 mét, Liễu Vỹ Đình đang đứng cạnh cột điện.
Hình như cô ấy bị thu hút bởi đóa hoa cúc trong sân nhà ai đó đang vươn ra ngoài, vì thế dừng chân lại ngắm.
Tôi ngây người nhìn cô ấy.
Vốn đặt trọng tâm vào hai chân và cái mông đang ngồi chắc chắn trên yên xe, nhưng bất giác đứng dậy, mông vừa rời yên xe, cả cái xe mất trọng tâm, ngã nhào về bên phải.
“Á!” Vinh An hét to, vì chân phải cậu ấy vừa mới đứng vững, chân trái còn chưa rời khỏi xe.
Cũng may phản xạ của cậu ấy đủ nhanh, chân phải lò cò nhảy về phía sau để tránh.
Nhưng nhảy được ba bước thì mất trọng tâm, mông ngã phịch xuống đất.
“Ui da!” Cậu ta lại rên lên.
Tiếng chiếc xe đổ xuống đất và tiếng kêu của Vinh An, làm Vỹ Đình giật mình.
Cô ấy quay đầu về phía tiếng kêu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tôi.
Ánh mắt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí còn không biết phải làm gì.
Tôi cũng không biết phải làm gì.
Tôi và cô ấy chỉ đứng nhìn nhau, không có động tác hay lời nói nào khác.
Động cơ của chiếc xe bị đổ kềnh tiếp tục gầm rú, chỉ có điều âm thanh yếu hơn bình thường.
Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi nhỉ?
Tôi đã bao lâu rồi không nhìn thấy Vỹ Đình?
Trong giây lát quên mất hiện tại là lúc nào, quên luôn cả thời gian khi cô ấy rời đi.
Đến tận lúc Vinh An khó nhọc đứng dậy được, sau đó đi tới cúi xuống tắt máy xe, âm thanh đột ngột tắt lịm lại khiến tôi sực tỉnh.
Tôi quay lại nhìn Vinh An, hỏi: “Không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Cậu ta cười, rồi cố nâng chiếc xe lên.
Lúc kéo, chân trái của cậu ta không làm điểm tựa được, nên cố hai lần vẫn không xong.
“Cứ để nó nằm đấy.” Tôi lạnh nhạt nói.
Vinh An nhìn tôi, không nói gì thêm, chống nạng đi tới cổng, mở cửa đi vào.
Tôi cử động chân, bắp chân bên phải truyền đến một trận đau nhức, có lẽ lúc xe đổ bị quẹt phải.
Mặc kệ cơn đau ở chân, tôi ngồi xuống nâng chiếc xe dậy, chỉ cảm thấy nó nặng hơn thường ngày.
Dùng hết sức bình sinh nâng chiếc xe dậy, gạt chân chống, để nó đứng vững đã.
“Vẫn ổn chứ?” Vỹ Đình nói.
Vừa ngoảnh đầu, Vỹ Đình đã đến trước mặt tôi.
“Em hỏi xe?” Tôi nói, “Hay là người?”
“Nói thật đi.” Vỹ Đình lại nói, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Nói thật nhé.” Tôi trả lời, “Anh vẫn ổn.”
Vốn hai bên đều đang cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, nhưng sau khi cùng nói những câu cửa miệng trước đây, dường như lại đem lại chút cảm giác quen thuộc.
Hơn nữa trước khi nhà ở ở công trường được cải tạo lại, cậu ấy ở chỗ tôi.
Mỗi buổi sáng tôi phóng xe chở cậu ấy đến công trường làm việc, trở về ngủ một giấc cho hồi sức rồi mới đến trường.
Có lúc đồng nghiệp của cậu ấy tiện đường tan sở đưa cậu ấy về, có lúc tôi đặc biệt đến đón cậu ấy.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi Vinh An xuất viện, tôi chở cậu ấy đến Yum.
Tiểu Vân vừa nhìn thấy Vinh An chống nạng liền giật mình, sau đó phát hiện ra cậu ấy không có trở ngại gì lớn, liền cảm thấy buồn cười.
Tối nay Vinh An và Tiểu Vân đều hay chuyện, tôi thì nói ít hơn.
Còn có một chuyện không quan trọng lắm, tôi lại nhìn thấy người đàn ông lần trước gọi Martini.
Khoảng bốn giờ chiều ngày thứ năm sau khi Vinh An xuất viện, tôi ở trường nhận được điện thoại của Vinh An.
“Ê, đến đón tớ.” Cậu ấy nói, “Hôm nay không có việc gì, tớ muốn về sớm chút.”
“Còn chưa đến giờ tan ca, cậu lằng nhằng quá đấy.” Tôi nói.
“Dù sao tớ cũng là bệnh nhân, chẳng ai nói gì đâu.”
Tôi cúp máy, gác mọi chuyện đang làm lại, không tình nguyện lắm phóng xe đi đón cậu ấy.
Tôi mất 20 phút đến công trường của cậu ấy, lại mất 20 phút chở cậu ấy về nhà.
Đến cửa nhà, không tắt máy xe, để cậu ấy xuống trước, bởi vì tôi còn phải quay lại trường.
Lúc cậu ấy xuống xe, cơ thể sẽ hơi vẹo về bên phải, phải để chân phải tiếp xúc với mặt đất trước, đợi đứng cho vững, nách trái chống nạng, tay phải vịn lên yên sau, chân trái mới rời xe.
Mấy ngày nay cậu ấy luôn xuống xe như vậy, lúc nào động tác không thuận tiện lắm tôi mới giúp một tay.
“Ê!” Chân phải của Vinh An vừa chạm đất, tay phải bỗng vỗ mạnh lên vai tôi, “Cậu nhìn kìa!”
Theo hướng nạng cậu ấy chỉ nhìn về bên trái phía trước, chỉ liếc mắt hai giây, liền nhìn thấy cách đó 20 mét, Liễu Vỹ Đình đang đứng cạnh cột điện.
Hình như cô ấy bị thu hút bởi đóa hoa cúc trong sân nhà ai đó đang vươn ra ngoài, vì thế dừng chân lại ngắm.
Tôi ngây người nhìn cô ấy.
Vốn đặt trọng tâm vào hai chân và cái mông đang ngồi chắc chắn trên yên xe, nhưng bất giác đứng dậy, mông vừa rời yên xe, cả cái xe mất trọng tâm, ngã nhào về bên phải.
“Á!” Vinh An hét to, vì chân phải cậu ấy vừa mới đứng vững, chân trái còn chưa rời khỏi xe.
Cũng may phản xạ của cậu ấy đủ nhanh, chân phải lò cò nhảy về phía sau để tránh.
Nhưng nhảy được ba bước thì mất trọng tâm, mông ngã phịch xuống đất.
“Ui da!” Cậu ta lại rên lên.
Tiếng chiếc xe đổ xuống đất và tiếng kêu của Vinh An, làm Vỹ Đình giật mình.
Cô ấy quay đầu về phía tiếng kêu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tôi.
Ánh mắt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí còn không biết phải làm gì.
Tôi cũng không biết phải làm gì.
Tôi và cô ấy chỉ đứng nhìn nhau, không có động tác hay lời nói nào khác.
Động cơ của chiếc xe bị đổ kềnh tiếp tục gầm rú, chỉ có điều âm thanh yếu hơn bình thường.
Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi nhỉ?
Tôi đã bao lâu rồi không nhìn thấy Vỹ Đình?
Trong giây lát quên mất hiện tại là lúc nào, quên luôn cả thời gian khi cô ấy rời đi.
Đến tận lúc Vinh An khó nhọc đứng dậy được, sau đó đi tới cúi xuống tắt máy xe, âm thanh đột ngột tắt lịm lại khiến tôi sực tỉnh.
Tôi quay lại nhìn Vinh An, hỏi: “Không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Cậu ta cười, rồi cố nâng chiếc xe lên.
Lúc kéo, chân trái của cậu ta không làm điểm tựa được, nên cố hai lần vẫn không xong.
“Cứ để nó nằm đấy.” Tôi lạnh nhạt nói.
Vinh An nhìn tôi, không nói gì thêm, chống nạng đi tới cổng, mở cửa đi vào.
Tôi cử động chân, bắp chân bên phải truyền đến một trận đau nhức, có lẽ lúc xe đổ bị quẹt phải.
Mặc kệ cơn đau ở chân, tôi ngồi xuống nâng chiếc xe dậy, chỉ cảm thấy nó nặng hơn thường ngày.
Dùng hết sức bình sinh nâng chiếc xe dậy, gạt chân chống, để nó đứng vững đã.
“Vẫn ổn chứ?” Vỹ Đình nói.
Vừa ngoảnh đầu, Vỹ Đình đã đến trước mặt tôi.
“Em hỏi xe?” Tôi nói, “Hay là người?”
“Nói thật đi.” Vỹ Đình lại nói, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Nói thật nhé.” Tôi trả lời, “Anh vẫn ổn.”
Vốn hai bên đều đang cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, nhưng sau khi cùng nói những câu cửa miệng trước đây, dường như lại đem lại chút cảm giác quen thuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook