Khổng Tước Rừng Sâu
-
Chương 11
Khi gió biển càng lúc càng mặn, tôi phát hiện mặt trời đã sắp chìm vào biển cả, vội vàng nhấn ga. “Mặt trời ơi!” vừa mới dừng xe, cô ấy đã nhảy xuống, chạy như bay ra bờ cát, “đợi tao với!” Tôi nhìn ra phía trước, mặt trời đã biến mất rồi.
“Tiếc thật.” Cô ấy quay đầu lại nói.
Tôi thấy nét mặt cô ấy rất thất vọng, bèn nói: “Xin lỗi.”
“Đâu phải lỗi của bạn.” Cô ấy cười, “sao lại phải xin lỗi?”
Liễu Vỹ Đình cúi xuống cởi giầy và tất, xắn ống quần, đi chân trần trên cát. Tôi chần chừ hai giây, cũng cởi giầy, tất, cùng với cô ấy đi chân trần trên bờ cát. Giữa những lúc nước biển lên xuống, bờ cát hiện lên hai màu đậm nhạt, chúng tôi đi trên phần đậm nhất. Cát vừa đen vừa mềm, chỉ dẫm nhẹ một cái là in hằn dấu vết.
“Bạn biết không?” Lúc chúng tôi sóng vai đi được hơn mười bước, cô ấy nói: “Mình chưa bao giờ nhận được thư tình.”
“Thật khó tin. Tôi tưởng bạn hẳn phải thường xuyên nhận được thư tình.”
“Có kinh nghiệm bị bắt chuyện hoặc nhận được giấy nhắn, nhưng thư tình từ một người hoàn toàn xa lạ thì…”
Cô ấy đi theo một đường thẳng, mặc cho sóng biển đánh lên mắt cá chân và bắp chân, “thật sự chưa từng nhận.”
“Bây giờ người viết thư tình ít đi, người nhận được thư tình tự nhiên cũng ít đi.” Tôi nói.
“Có lẽ vậy.” Cô ấy nói.
Chúng tôi bắt đầu im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển đập vào bờ cát. Sóng biển chỉ cần đánh khoảng năm lần, là đủ xoá bỏ hoàn toàn dấu chân của chúng tôi. Cô ấy dừng chân, ngoảnh đầu nhìn những dấu chân đã biến mất, rồi đi lên bờ, đến nơi sóng biển không thể đuổi đến mới ngồi xuống. Tôi đi lên theo, cũng ngồi xuống.
“Viết thư tình hay nhận được thư tình, đều là một chuyện lãng mạn.” Cô ấy nói.
“Ừ.” Tôi ờ một tiếng.
“Có lẽ bạn không cho là thế.” Cô ấy cười, “mình thấy lãng mạn là quan trọng nhất.”
“Theo bạn lãng mạn là?”
”Chạy trong tuyết trắng, ném cầu tuyết; hoặc là đi dạo trên bãi cát, ngắm mặt trời lặn, đều rất lãng mạn.”
“Nói như vậy, ở Phi Châu chỗ không có biển, chẳng phải không có cách nào để lãng mạn hay sao?”
“Nói cũng phải.”
Cô ấy chăm chú nhìn ra biển, như đang trầm tư.
Tôi thấy cô ấy không có phản ứng gì, bèn nói: “Tôi đùa thôi, chắc bạn biết chứ?”
“Bạn đang đùa sao?” Cô ấy quay sang nhìn tôi, “mình đang rất nghiêm túc lo nghĩ cho họ mà.”
“Họ?”
“Những người sống ở châu Phi chỗ không có biển ấy.”
“Có gì mà lo nghĩ chứ?”
“Lãng mạn của họ là gì?” Cô ấy nói. “Nếu như không có sự lãng mạn, cuộc đời sẽ rất buồn chán.”
“Có lẽ lãng mạn của bọn họ, là cưỡi đà điểu ngắm sư tử ăn thịt ngựa vằn.”
“Á?” Cô ấy hơi sửng sốt, “Thế sao gọi là lãng mạn được?”
“Lãng mạn thay đổi theo hoàn cảnh địa lý, chưa biết chừng bọn họ thấy ngồi trên bãi cát ngắm mặt trời lặn mới là kỳ quặc.”
Cô ấy lại không phản ứng gì, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc chắn bạn rất thích nói đùa.”
“Đúng.” Tôi nói.
Cuối cùng cô ấy cũng bật cười.
Sắc trời đã dần tối, gương mặt cô ấy có đôi chút mơ hồ, chỉ còn đôi mắt sáng lấp lánh.
“Cảm ơn bạn.” Sau khi ngừng cười, cô ấy nói.
“Sao lại cảm ơn?”
“Cảm ơn bạn đã viết thư tình cho mình.”
“Ồ?”
“Bởi vì chúng ta ở Đài Loan, vì thế bạn viết thư tình cho mình, là một chuyện lãng mạn.”
“Người phải cảm ơn là mình, cảm ơn bạn đã không từ chối mình.”
“Mình không cách nào từ chối sự lãng mạn.”
Lần này đến lượt tôi rơi vào trầm tư, không nói gì.
Không biết là bao lâu sau, có lẽ sóng biến đánh tới đánh lui khoảng 30 lần, cô ấy nhìn đồng hồ, nói: “Bảy giờ tối nay mình phải dạy thêm.”
Tôi cũng nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn 20 phút nữa, bèn đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Chúng tôi mò mẫm rảo bước trở về, dùng nước biển rửa sạch cát trên bắp chân và bàn chân, rồi đi giầy tất vào.
Tôi hỏi rõ địa điểm, rồi phóng xe như bay. Lần này không còn cảm giác tiếc nuối vì mặt trời đã xuống núi nữa, tôi đưa cô ấy đến nơi đúng giờ.
“Mấy giờ bạn dạy xong?” Đợi cô ấy xuống xe, tôi hỏi.
“Chín giờ.” Cô ấy đáp.
“Chín giờ tôi đến đón bạn.”
Tôi vẫy tay chuẩn bị rời đi, cô ấy bỗng chạy lên nắm nhẹ tay lái xe, nói: “Nếu chúng ta ở Châu Phi, bạn sẽ đưa mình đi cưỡi đà điểu xem sư tử ăn thịt ngựa vằn chứ?”
“Chắc là có.” Tôi đáp.
Cô ấy lại bật cười. Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi mắt cô ấy vẫn cứ sáng lấp lánh.
“Tiếc thật.” Cô ấy quay đầu lại nói.
Tôi thấy nét mặt cô ấy rất thất vọng, bèn nói: “Xin lỗi.”
“Đâu phải lỗi của bạn.” Cô ấy cười, “sao lại phải xin lỗi?”
Liễu Vỹ Đình cúi xuống cởi giầy và tất, xắn ống quần, đi chân trần trên cát. Tôi chần chừ hai giây, cũng cởi giầy, tất, cùng với cô ấy đi chân trần trên bờ cát. Giữa những lúc nước biển lên xuống, bờ cát hiện lên hai màu đậm nhạt, chúng tôi đi trên phần đậm nhất. Cát vừa đen vừa mềm, chỉ dẫm nhẹ một cái là in hằn dấu vết.
“Bạn biết không?” Lúc chúng tôi sóng vai đi được hơn mười bước, cô ấy nói: “Mình chưa bao giờ nhận được thư tình.”
“Thật khó tin. Tôi tưởng bạn hẳn phải thường xuyên nhận được thư tình.”
“Có kinh nghiệm bị bắt chuyện hoặc nhận được giấy nhắn, nhưng thư tình từ một người hoàn toàn xa lạ thì…”
Cô ấy đi theo một đường thẳng, mặc cho sóng biển đánh lên mắt cá chân và bắp chân, “thật sự chưa từng nhận.”
“Bây giờ người viết thư tình ít đi, người nhận được thư tình tự nhiên cũng ít đi.” Tôi nói.
“Có lẽ vậy.” Cô ấy nói.
Chúng tôi bắt đầu im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển đập vào bờ cát. Sóng biển chỉ cần đánh khoảng năm lần, là đủ xoá bỏ hoàn toàn dấu chân của chúng tôi. Cô ấy dừng chân, ngoảnh đầu nhìn những dấu chân đã biến mất, rồi đi lên bờ, đến nơi sóng biển không thể đuổi đến mới ngồi xuống. Tôi đi lên theo, cũng ngồi xuống.
“Viết thư tình hay nhận được thư tình, đều là một chuyện lãng mạn.” Cô ấy nói.
“Ừ.” Tôi ờ một tiếng.
“Có lẽ bạn không cho là thế.” Cô ấy cười, “mình thấy lãng mạn là quan trọng nhất.”
“Theo bạn lãng mạn là?”
”Chạy trong tuyết trắng, ném cầu tuyết; hoặc là đi dạo trên bãi cát, ngắm mặt trời lặn, đều rất lãng mạn.”
“Nói như vậy, ở Phi Châu chỗ không có biển, chẳng phải không có cách nào để lãng mạn hay sao?”
“Nói cũng phải.”
Cô ấy chăm chú nhìn ra biển, như đang trầm tư.
Tôi thấy cô ấy không có phản ứng gì, bèn nói: “Tôi đùa thôi, chắc bạn biết chứ?”
“Bạn đang đùa sao?” Cô ấy quay sang nhìn tôi, “mình đang rất nghiêm túc lo nghĩ cho họ mà.”
“Họ?”
“Những người sống ở châu Phi chỗ không có biển ấy.”
“Có gì mà lo nghĩ chứ?”
“Lãng mạn của họ là gì?” Cô ấy nói. “Nếu như không có sự lãng mạn, cuộc đời sẽ rất buồn chán.”
“Có lẽ lãng mạn của bọn họ, là cưỡi đà điểu ngắm sư tử ăn thịt ngựa vằn.”
“Á?” Cô ấy hơi sửng sốt, “Thế sao gọi là lãng mạn được?”
“Lãng mạn thay đổi theo hoàn cảnh địa lý, chưa biết chừng bọn họ thấy ngồi trên bãi cát ngắm mặt trời lặn mới là kỳ quặc.”
Cô ấy lại không phản ứng gì, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc chắn bạn rất thích nói đùa.”
“Đúng.” Tôi nói.
Cuối cùng cô ấy cũng bật cười.
Sắc trời đã dần tối, gương mặt cô ấy có đôi chút mơ hồ, chỉ còn đôi mắt sáng lấp lánh.
“Cảm ơn bạn.” Sau khi ngừng cười, cô ấy nói.
“Sao lại cảm ơn?”
“Cảm ơn bạn đã viết thư tình cho mình.”
“Ồ?”
“Bởi vì chúng ta ở Đài Loan, vì thế bạn viết thư tình cho mình, là một chuyện lãng mạn.”
“Người phải cảm ơn là mình, cảm ơn bạn đã không từ chối mình.”
“Mình không cách nào từ chối sự lãng mạn.”
Lần này đến lượt tôi rơi vào trầm tư, không nói gì.
Không biết là bao lâu sau, có lẽ sóng biến đánh tới đánh lui khoảng 30 lần, cô ấy nhìn đồng hồ, nói: “Bảy giờ tối nay mình phải dạy thêm.”
Tôi cũng nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn 20 phút nữa, bèn đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Chúng tôi mò mẫm rảo bước trở về, dùng nước biển rửa sạch cát trên bắp chân và bàn chân, rồi đi giầy tất vào.
Tôi hỏi rõ địa điểm, rồi phóng xe như bay. Lần này không còn cảm giác tiếc nuối vì mặt trời đã xuống núi nữa, tôi đưa cô ấy đến nơi đúng giờ.
“Mấy giờ bạn dạy xong?” Đợi cô ấy xuống xe, tôi hỏi.
“Chín giờ.” Cô ấy đáp.
“Chín giờ tôi đến đón bạn.”
Tôi vẫy tay chuẩn bị rời đi, cô ấy bỗng chạy lên nắm nhẹ tay lái xe, nói: “Nếu chúng ta ở Châu Phi, bạn sẽ đưa mình đi cưỡi đà điểu xem sư tử ăn thịt ngựa vằn chứ?”
“Chắc là có.” Tôi đáp.
Cô ấy lại bật cười. Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi mắt cô ấy vẫn cứ sáng lấp lánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook