Không Tránh Ra Liền Hôn Em
-
C64: Phiên ngoại 4
Trước đây Tô Mặc Trừng có nói khi căn nhà được xây xong, anh sẽ mời bạn bè xuống chơi và tự mình xuống bếp.
Trong bữa cơm gia đình này, tất cả những người bạn tốt của anh đều mang theo gia đình của họ, chỉ có Lục Ngôn Sâm vẫn như cũ cô đơn một mình.
Ôn Chú còn trêu chọc anh là hòa thượng.
“Hòa thượng” Lục Ngôn Sâm liếc mắt nhìn anh ấy, cười rộ lên.
Nụ cười này làm Ôn Chú sợ hãi, ném tạp chí trong tay xuống trốn anh rất xa.
Khi Trình Thiên Nhiễm đưa Khương Chỉ Niệm về nhà, gia đình Đổng An Khả, gia đình Đường Nhược Đồng, gia đình Mộc Mộc, và cả Lục Ngôn Sâm, tất cả đều đến đông đủ.
Trình Thiên Nhiễm nhìn bọn họ rồi mỉm cười: “Mọi người không để ý khi có thêm người khác chứ? Cô gái nhỏ của tôi vừa mới luyện nhảy về.”
Mọi người hầu như đều biết Khương Chỉ Niệm, liên tục lắc đầu, nói: “Không để ý, không để ý.”
Khương Chỉ Niệm liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Ngôn Sâm ngồi trên sofa, Trình Thiên Nhiễm dẫn cô đi tới, không biết là cố ý hay vô tình, làm cho cô ngồi xuống bên cạnh Lục Ngôn Sâm: “Tiểu Niệm ngồi đây một lát, chị đi vào bếp giúp anh trai em.”
“Vâng.” Khương Chỉ Niệm ngọt ngào cười nói.
Mộc Mộc ở một bên ăn trái cây thấy cô nhóc đáng yêu, đưa quả quýt vừa mới bóc cho cô: “Em muốn ăn không?”
Khương Chỉ Niệm nhận lấy, nở nụ cười: “Cảm ơn chị.”
Cố Nhuận Thuyền cười trêu chọc: “Thôi, theo lý mà nói cô gái nhỏ nên gọi vợ anh là chị dâu.”
Khương Chỉ Niệm cũng không luống cuống, cười lại anh nói: “Em biết, nhưng anh Nhuận Thuyền, anh không thấy em gọi vợ anh là chị nghe càng thân thiết hơn sao.”
Cố Nhuận Thuyền: “…” Hình như đúng là như vậy.
Khương Chỉ Niệm bẻ đôi quả quýt ra, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy múi quýt đưa đến bên miệng Lục Ngôn Sâm: “Anh Ngôn Sâm ăn không?”
Lục Ngôn Sâm cụp đôi mắt xuống nhìn cô, mở miệng ăn múi quýt.
“Ngọt không?” Cô chớp mắt hỏi.
“Ngọt.” Anh cười với cô.
Bản thân Khương Chỉ Niệm cũng ăn một múi, ừm, quả nhiên rất ngọt, cô nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Trình Thiên Nhiễm đóng cửa phòng bếp lại, bước tới hỏi: “Anh đi nghỉ một lát, em sẽ làm tiếp.”
“Không cần.” Anh từ chối nhẹ nhàng.
Tô Mặc Trừng trông giống một người đàn ông tốt khi ở nhà, anh cởi vài cúc áo sơmi, gấp tay áo lên trên vài lần, để lộ một phần nhỏ của cánh tay rắn chắc, anh đang mặc trên người một chiếc tạp dề màu cà phê có hình gấu nhỏ, nhìn qua có chút tương phản.
Làm sao cô có thể để anh một mình làm nhiều món ăn như vậy, Trình Thiên Nhiễm rửa sạch và cắt nguyên liệu để làm món tiếp theo, cô bày lên đ ĩa, chuẩn bị thêm vài lát thịt, sau đó cô lại lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra mà không hề nhàn rỗi.
Cho đến khi đồ ăn của Tô Mặc Trừng đổ ra khỏi nồi, cô đẩy anh: “Để em làm cho.”
“Làm điều gì em muốn.”
Tô Mặc Trừng cười nhẹ, tránh ra cho cô bắt đầu, anh cởi tạp dề xuống giúp cô mặc vào, ở sau lưng cô còn thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Sau đó anh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, hơi khom người cúi đầu qua, hôn lên má cô một cái.
Khi Trình Thiên Nhiễm đang nấu ăn, anh thì thầm vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đêm nay em sẽ khiêu vũ chứ?”
Trình Thiên Nhiễm: “…ừm…”
Cô suy nghĩ một hồi: “Được thôi, em nợ anh suốt thời gian qua mà.”
Trước đó cô đã nói sẽ khiêu vũ với anh vào đêm tân hôn kết quả kế hoạch đã thay đổi, hôm kết hôn đó bởi vì quá mệt nên cô đi tắm rửa và lăn ra ngủ, làm sao cô có thể nhớ khiêu vũ với anh được.
Tiếp theo sau hôn lễ phải về nhà, sau khi trở lại nhà hai người liền chạy đi du lịch.
Tối hôm qua là vừa từ tuần trăng mật trở về, Tô Mặc Trừng vô cùng mãn nguyện với tuần trăng mật cuối cùng nhớ tới lần trước nói muốn mời bạn bè đến nhà ăn cơm, vừa hay hôm nay là chủ nhật, mọi người đều không đi làm, anh đã liên hệ với họ gọi họ qua nhà.
“Được rồi, tối nay em sẽ khiêu vũ với anh.” Trình Thiên Nhiễm cười nói.
Anh sợ làm cô bỏng khi bê những món ăn nóng hổi ra ngoài bên ngoài, vì thế anh đã đuổi cô sang một bên.
Sau khi Trình Thiên Nhiễm làm một món ăn, Tô Mặc Trừng liền bắt đầu đuổi cô ra và yêu cầu cô đi ra ngoài ngồi cùng mọi người, Trình Thiên Nhiễm xoay quanh bên cạnh anh, nhưng không rời đi.
Chẳng những không đi, cô còn xấu tính mà quấy nhiễu anh.
“Họ không cần ngồi cùng, em đi có vẻ em sẽ dư thừa thôi, em cảm thấy vẫn là cạnh Trừng Trừng tốt nhất.” Trình Thiên Nhiễm nói như vậy, cúi người theo phía dưới cánh tay của anh chui vào trong lòng anh, cắn môi của anh, từ từ m*t.
Anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười với trò đùa khôi hài của cô, chờ sau khi cô chạy khỏi vòng tay anh, Tô Mặc Trừng lấy khuỷu tay chạm vào cô: “Qua đó, đừng lại gần anh như vậy.”
“Tại sao?” Trình Thiên Nhiễm cười đen tối, nhẹ nhàng dụi đầu vào vai anh: “Anh muốn hôn sao?”
Tô Mặc Trừng: “…”
“Đi đi.” Anh thở dài.
“Không đâu.” Trình Thiên Nhiễm lùi lại, sau đó cả người cô sáp vào anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh: “Nói cho em biết nếu anh muốn hôn, em cho anh.”
Giây tiếp theo Tô Mặc Trừng ấn nút nguồn, tắt lửa, đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, Trình Thiên Nhiễm thoáng chốc đã bị anh bao vây trên bồn rửa.
Không đợi cô phản ứng, nụ hôn của anh đã rơi xuống, kịch liệt triền miên cuốn lấy nàng, Trình Thiên Nhiễm hơi ngửa đầu ra sau, bị anh dùng tay ôm lấy sau đầu cô, cô chỉ có thể đón nhận và chịu đựng những nụ hôn dày đặc, nồng nhiệt của anh.
Kẻ lỗ m ãng Ôn Chú buổi trưa không ăn cơm, lúc này hốt hoảng đói, mà hai người ở trong phòng bếp bận việc lâu như vậy còn chưa làm xong cơm, anh cấp tốc đi qua thúc giục nấu cơm, một bên vừa kéo cửa phòng bếp ra vừa nói: “Cơm nấu xong…”
Nói còn chưa dứt lời, người đã cứng lại rồi.
Mà hai người đang dựa vào bồn rửa ôm hôn nhau…
Tô Mặc Trừng thật tự nhiên bảo vệ Trình Thiên Nhiễm ở trong lòng, quay đầu nhìn Ôn Chú đang sững sờ đứng ở cửa: “Còn muốn ăn cơm, đóng cửa lại đi ra ngoài ngay.”
“…Ồ.” Ôn Chú đóng cửa lại một cách máy móc, xoay người đi mấy bước đột nhiên hoàn hồn, sau đó quay đầu lại với cửa phòng bếp kêu to: “Tô Mặc Trừng, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, tôi thề tôi thật sự không nhìn thấy hai người hôn nhau, cậu không được cướp đoạt quyền ăn tối của tôi!”
Mọi người trong phòng khách: “………”
Hai người trong phòng bếp: “………”
Đường Nhược Đồng: “…” Một quyển tạp chí bị ném qua: “Mẹ kiếp, thiểu năng!”
…
Sau bữa tối sôi động, đám người chia tay và trở về nhà riêng để tìm mẹ của họ.
Tàn cuộc trong nhà để lại cho Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm.
Tô Mặc Trừng nhìn phòng khách bừa bộn, ngăn Trình Thiên Nhiễm đang chuẩn bị dọn dẹp lại, nói: “Ngày mai nhờ người giúp việc theo giờ đến quét dọn đi.”
Lần này hai người đều nhớ được chuyện cô khiêu vũ với anh, Trình Thiên Nhiễm vào phòng ngủ và đem từng chiếc váy khiêu vũ của cô ra cho anh chọn.
Tô Mặc Trừng chỉ vào chiếc màu đỏ.
Đó là chiếc váy khiêu vũ cô đã từng mặc để bày tỏ tình yêu của cô với anh ấy, cũng là chiếc váy cô mặc trong cuộc thi.
Màu đỏ rực lửa, rất xứng với cô nàng.
Trình Thiên Nhiễm nở nụ cười: “Ừ! Anh cũng thích cái này sao? Đây là chiếc váy khiêu vũ em thích nhất.”
“Vậy anh đi trước đi, em thay quần áo sẽ đến, có thể mở nhạc trước, tùy ý đi đâu đó.”
Sau khi nghe xong những lời của cô, Tô Mặc Trừng vào phòng tập nhảy, mở nhạc lên, anh chỉ nhấn nút phát, nhưng anh lại tình cờ mở bài hát cô đã sử dụng khi cô tỏ tình với anh trong lễ Thất Tịch.
Trình Thiên Nhiễm bước vào sau khi thay xong quần áo, giày dép, cô cũng không có trang điểm, thậm chí cũng không tô son, nhưng vẫn làm cho anh cảm thấy xinh đẹp.
Cô đóng cửa lại, theo kịp nhịp điệu của bài hát và nhảy.
Tô Mặc Trừng vốn định tránh sang một bên nhường đường cho cô, nhưng cô lại đột nhiên tiến về phía anh với những bước nhảy, sau đó cứ như vậy dựa vào anh, vặn người, hai tay cô vuốt v e cơ thể anh, mọi thứ bị cô chạm vào đều bốc cháy.
Tô Mặc Trừng sững người tại chỗ, ánh mắt anh dính vào cơ thể cô, Trình Thiên Nhiễm đặt tay lên vai anh, cơ thể cô áp chặt vào anh, cô vặn eo và nâng m ông theo điệu nhạc, thần thái của cô thật xinh đẹp, trong ánh mắt hàm chứa sự quyến rũ, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, với anh mà nói đều là sự quyến rũ.
Đúng là yêu tinh.
Tô Mặc Trừng đưa tay muốn vòng tay qua ôm eo cô, nhưng động tác của Trình Thiên Nhiễm bị anh cắt ngang, cô cười khẽ, ghé vào lỗ tai anh hà hơi mềm mại nói: “Tô Mặc Trừng, em thích anh.”
Anh ôm chặt cô vào lòng, hô hấp trở nên có chút bất ổn, anh dụi vào tai cô, nhẹ nhàng mà hôn cô, cười nhẹ nói: “Vậy sao? Thật trùng hợp, anh cũng thích em, Trình Thiên Nhiễm.”
Sau đó, âm nhạc được phát liên tục, mà ở trong âm thanh của bài hát, có một ít giọng kiều diễm kêu khẽ xem vào.
Một phòng cất giọng trầm thấp.
(5)
Kỳ kinh nguyệt của Trình Thiên Nhiễm đã bị chậm hơn một tuần, điều này không bình thường.
Cô bình thường rất chính xác với chu kỳ kinh 28 ngày đều đặn.
Sau hai năm kết hôn, cô mới có kế hoạch sinh con, chẳng lẽ…nhanh như vậy liền…trúng?
Tô Mặc Trừng vốn luôn nhớ đến kỳ kinh nguyệt của cô đương nhiên cũng biết lần này đã bị chậm lại mấy ngày, vì thế buổi chiều hôm đó anh đi làm về, anh đến hiệu thuốc mua đồ về dùng.
Sau khi trở về nhà Trình Thiên Nhiễm đang rửa rau và nấu cơm trong bếp, Tô Mặc Trừng đặt mọi thứ xuống, đi đến giúp cô, hai người ở trong bếp vui đùa ầm ĩ một lát, anh thở hổn hển đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
Trình Thiên Nhiễm nhướn mày vui mừng, khi đi đến phòng khách cô cúi đầu thì thấy anh đặt ở trên bàn trà…que thử thai.
Tô Mặc Trừng còn chưa kịp nói với cô, lúc này người đàn ông đang nấu bữa tối ở trong bếp căn bản cũng không biết Trình Thiên Nhiễm đã mang đồ đi xét nghiệm.
Năm phút sau, cửa toilet mở ra, Trình Thiên Nhiễm nắm thứ gì đó trong tay lập tức đi đến phòng bếp.
Cô từ bên ngoài đẩy cửa vào, Tô Mặc Trừng đang xào rau, bên cạnh anh buộc một cái tạp dề, anh gấp cổ tay áo sơmi trắng lên vài lần, nới lỏng cúc áo trên cùng làm xương quai xanh lộ ra, điệu bộ tư thái này càng thêm quyến rũ và gợi cảm.
“Trừng Trừng.” Trình Thiên Nhiễm đứng ở cửa gọi anh.
Tô Mặc Trừng nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Ừm?”
“Lại đây.” Tay trái cô để sau lưng, tay phải ra hiệu cho anh.
Tô Mặc Trừng đem đồ ăn bày ra đ ĩa, tắt lửa, rửa tay sạch sẽ rồi đi tới.
Trình Thiên Nhiễm ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào cổ anh, rất giống con mèo con làm nũng.
Tô Mặc Trừng ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô vùi đầu vào bên cổ anh, ghé sát vào tai anh khẽ thì thầm một câu nói.
Tô Mặc Trừng ngớ ra.
Một giây, hai giây, ba giây…
Anh đột nhiên ôm lấy eo cô rồi bế cô lên, ngẩng đầu cười hỏi: “Thật vậy không?”
Trình Thiên Nhiễm cũng vui vẻ cười, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại lấy que thử thai giơ lên trước mặt cho anh nhìn.
Hai vạch chói lọi.
Anh cúi đầu cười ra tiếng, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó liền hôn lên môi cô xoay qua xoay lại hết sức nhẹ nhàng, mỗi một nụ hôn đều triền miên lưu luyến đến tận cùng.
Hôm nay bữa cơm tối rất thịnh soạn.
Những ngày sau đó, lần đầu tiên hai người trở thành ba mẹ nên chuẩn bị rất nhiều cho việc này, mua các loại sách nuôi dạy con, mua rất nhiều quần áo và đồ chơi cho trẻ em, đến lớp dạy nuôi con đúng giờ mỗi tuần, hai người còn tham khảo ý kiến của bố mẹ hai bên kết hợp ăn các bữa ăn phù hợp nhất cho bà bầu mỗi ngày với sự tư vấn của bác sĩ.
Sau khi vượt qua giai đoạn ốm nghén, bụng Trình Thiên Nhiễm càng lúc càng lớn, các phản ứng khác khi mang thai cũng theo đó mà ngày càng trở nên trầm trọng hơn, có lúc cô bị hành hạ cả đêm không thể ngủ được, nhưng cô lại không muốn quấy rầy Tô Mặc Trừng nghỉ ngơi, bởi vì anh đã đủ mệt mỏi, mỗi ngày ngoài công việc của anh còn toàn tâm toàn lực chăm sóc cô.
Nhưng mỗi lần cô chỉ cần xoay người anh đều sẽ tỉnh giấc, bảo vệ cô giúp cô xoay người, sau đó xuống giường rót cho cô một cốc nước ấm.
Đây là thói quen của anh sau khi cô mang thai, cô luôn muốn uống nước vào lúc hai, ba giờ sáng.
Sau khi cô uống xong anh sẽ ngồi ở bên giường giúp cô mát xa chân cho cô, trong thời gian mang thai bảy tháng, cơ thể của cô bắt đầu phù nề, thân hình đẹp trước khi mang thai đều không còn nữa, hiện tại thoạt nhìn cô trông đầy đặn và mập mạp.
Nhưng cũng là xinh đẹp nhất.
Cô là đẹp nhất khi sắp được làm mẹ.
“Trừng Trừng.”
“Ừm?”
“Mang thai thật khó chịu.”
Anh bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng hỏi: “Khó chịu sao?”
Trình Thiên Nhiễm dựa vào trong lòng anh, ủy khuất gật đầu.
Cô cảm thấy khó chịu, khó chịu không nói nên lời, tra tấn cô căn bản không thể nào ngủ được, ngay cả khi ở bên cạnh anh.
Anh nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô giống như dỗ dành một đứa trẻ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu hôn cô nhẹ nhàng, sau hơn nửa tiếng, Trình Thiên Nhiễm cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Tô Mặc Trừng cẩn thận đặt cô trở lại giường và đắp chăn cho cô.
Cứ như vậy ngồi ở bên giường nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng mà xoa má cô, quan tâm và dịu dàng, từ khi cô thai đến bây giờ bảy tháng, anh nhìn thấy tất cả phản ứng khi mang thai của cô, khi cô khó chịu anh cũng cảm thấy đau, anh hận không thể chịu đựng thay cô.
Chỉ với đứa con này, anh không đành lòng để cô phải chịu đựng như thế này một lần nữa.
(6)
Kết hôn năm thứ ba, Trình Thiên Nhiễm sinh ra một em bé, là một bé gái.
Tô Mặc Trừng tự mình đặt tên cho con gái là Tô Duyệt Chanh, biệt danh là Cam.
Lấy tên là “Chanh” không chỉ vì ở thời kì mang thai Trình Thiên Nhiễm thích ăn chanh, còn có một nguyên nhân là “Chanh” và “Trình” phát âm giống nhau.
Mà Duyệt lại có nghĩa là yêu mến, cho nên Tô Duyệt Chanh tức là Tô thích Trình.Tô Mặc Trừng thích Trình Thiên Nhiễm.Cam được thừa hưởng gen ngoại hình ưa nhìn của ba mẹ, lại rất xinh đẹp, là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều ở trong lòng bàn tay, đặc biệt là ông bà nội, ngoại của Cam, cái gì cũng nghe theo công chúa nhỏ.
Cô công chúa nhỏ thừa hưởng năng khiếu khiêu vũ của mẹ, lúc ba tuổi đã bắt đầu tập nhảy, nhưng mà Cam cảm thấy hứng thú với nhảy jazz chứ không phải múa Latin.
Một năm sau, Cam bốn tuổi tham gia một cuộc thi khiêu vũ, lần đầu xuất hiện ở trên sân khấu sáng rọi.
Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng ở dưới ghế khán giả nhìn cô, Cam mặc áo ngắn tay màu hồng nhạt ở phần thân trên và mặc một chiếc yếm đùi ở phần th@n dưới, trên chân cô đi tất màu trắng, phối hợp với giày da màu đen.
Trong tiết tấu vui tươi, sống động của bài “Shake it”, những bước nhảy sôi động và biểu cảm linh hoạt trên gương mặt của cô đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khi kết thúc điệu nhảy, người dẫn chương trình đã giữ cô lại, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng nói với cô: “Cô bé giới thiệu với mọi người được không?”
Cam ngoan ngoãn gật đầu, hai tay cầm microphone, thở không ra hơi nói: “Xin chào mọi người, con tên là Tô Duyệt Chanh, biệt danh là Cam, năm nay con bốn tuổi, con đến từ Giang Xuyên, hi vọng có thể được mọi người yêu quý và ủng hộ, con cảm ơn.” Nói xong cô bé lễ phép cúi đầu chào khán giả và đi về phía hậu trường.
“Oa! Cam mới bốn tuổi đã có thể nhảy tốt như vậy! Thực sự rất giỏi! Rất tuyệt nha!” Người dẫn chương trình lại hỏi: “Hôm nay là ai cùng Cam tới tham gia cuộc thi vậy?”
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy dây đeo của mình nói: “Ba mẹ cùng con đến.”
“Vậy Cam có điều gì muốn nói với ba mẹ không?”
Cô gái nhỏ suy nghĩ một lát, nói: “Ba mẹ, nếu hôm nay Cam đứng thứ nhất, chúng ta đi ăn cam được không?”
Nghe vậy khán giả được một phen cười nghiêng ngả, tất cả đều vui vẻ trước sự xinh xắn, đáng yêu của cô bé.
Trình Thiên Nhiễm dựa vào vòng tay Tô Mặc Trừng, cười khúc khích vui vẻ, Tô Mặc Trừng nhìn con gái mình trên sân khấu, lại cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình cũng cong môi nở nụ cười.
Có lẽ là do anh đã trải qua tất cả những điều tồi tệ trong năm qua, Tô Mặc Trừng rất hài lòng với cuộc sống yên bình tĩnh lặng hiện tại, mỗi ngày vừa mở mắt có thể nhìn thấy người mình yêu trong lòng, sau khi tan làm vừa đẩy cửa cô gái nhỏ sẽ chạy đến ôm anh.
Thật sự rất hài lòng.
Năm ấy anh hai mươi bảy tuổi, cô có nói với anh —— Cầu mong Trừng Trừng của em từ nay mọi sự trôi chảy, hạnh phúc không lo âu, không còn ác mộng và đau khổ.
Kể từ đó, nguyện vọng sinh nhật của cô mỗi năm đều được lặp lại.
Trừng Trừng của cô, bởi vì nguyện vọng của cô, bởi vì có sự làm bạn của cô, phần đời còn lại toàn là suôn sẻ, hạnh phúc.
Trong bữa cơm gia đình này, tất cả những người bạn tốt của anh đều mang theo gia đình của họ, chỉ có Lục Ngôn Sâm vẫn như cũ cô đơn một mình.
Ôn Chú còn trêu chọc anh là hòa thượng.
“Hòa thượng” Lục Ngôn Sâm liếc mắt nhìn anh ấy, cười rộ lên.
Nụ cười này làm Ôn Chú sợ hãi, ném tạp chí trong tay xuống trốn anh rất xa.
Khi Trình Thiên Nhiễm đưa Khương Chỉ Niệm về nhà, gia đình Đổng An Khả, gia đình Đường Nhược Đồng, gia đình Mộc Mộc, và cả Lục Ngôn Sâm, tất cả đều đến đông đủ.
Trình Thiên Nhiễm nhìn bọn họ rồi mỉm cười: “Mọi người không để ý khi có thêm người khác chứ? Cô gái nhỏ của tôi vừa mới luyện nhảy về.”
Mọi người hầu như đều biết Khương Chỉ Niệm, liên tục lắc đầu, nói: “Không để ý, không để ý.”
Khương Chỉ Niệm liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Ngôn Sâm ngồi trên sofa, Trình Thiên Nhiễm dẫn cô đi tới, không biết là cố ý hay vô tình, làm cho cô ngồi xuống bên cạnh Lục Ngôn Sâm: “Tiểu Niệm ngồi đây một lát, chị đi vào bếp giúp anh trai em.”
“Vâng.” Khương Chỉ Niệm ngọt ngào cười nói.
Mộc Mộc ở một bên ăn trái cây thấy cô nhóc đáng yêu, đưa quả quýt vừa mới bóc cho cô: “Em muốn ăn không?”
Khương Chỉ Niệm nhận lấy, nở nụ cười: “Cảm ơn chị.”
Cố Nhuận Thuyền cười trêu chọc: “Thôi, theo lý mà nói cô gái nhỏ nên gọi vợ anh là chị dâu.”
Khương Chỉ Niệm cũng không luống cuống, cười lại anh nói: “Em biết, nhưng anh Nhuận Thuyền, anh không thấy em gọi vợ anh là chị nghe càng thân thiết hơn sao.”
Cố Nhuận Thuyền: “…” Hình như đúng là như vậy.
Khương Chỉ Niệm bẻ đôi quả quýt ra, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy múi quýt đưa đến bên miệng Lục Ngôn Sâm: “Anh Ngôn Sâm ăn không?”
Lục Ngôn Sâm cụp đôi mắt xuống nhìn cô, mở miệng ăn múi quýt.
“Ngọt không?” Cô chớp mắt hỏi.
“Ngọt.” Anh cười với cô.
Bản thân Khương Chỉ Niệm cũng ăn một múi, ừm, quả nhiên rất ngọt, cô nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Trình Thiên Nhiễm đóng cửa phòng bếp lại, bước tới hỏi: “Anh đi nghỉ một lát, em sẽ làm tiếp.”
“Không cần.” Anh từ chối nhẹ nhàng.
Tô Mặc Trừng trông giống một người đàn ông tốt khi ở nhà, anh cởi vài cúc áo sơmi, gấp tay áo lên trên vài lần, để lộ một phần nhỏ của cánh tay rắn chắc, anh đang mặc trên người một chiếc tạp dề màu cà phê có hình gấu nhỏ, nhìn qua có chút tương phản.
Làm sao cô có thể để anh một mình làm nhiều món ăn như vậy, Trình Thiên Nhiễm rửa sạch và cắt nguyên liệu để làm món tiếp theo, cô bày lên đ ĩa, chuẩn bị thêm vài lát thịt, sau đó cô lại lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra mà không hề nhàn rỗi.
Cho đến khi đồ ăn của Tô Mặc Trừng đổ ra khỏi nồi, cô đẩy anh: “Để em làm cho.”
“Làm điều gì em muốn.”
Tô Mặc Trừng cười nhẹ, tránh ra cho cô bắt đầu, anh cởi tạp dề xuống giúp cô mặc vào, ở sau lưng cô còn thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Sau đó anh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, hơi khom người cúi đầu qua, hôn lên má cô một cái.
Khi Trình Thiên Nhiễm đang nấu ăn, anh thì thầm vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đêm nay em sẽ khiêu vũ chứ?”
Trình Thiên Nhiễm: “…ừm…”
Cô suy nghĩ một hồi: “Được thôi, em nợ anh suốt thời gian qua mà.”
Trước đó cô đã nói sẽ khiêu vũ với anh vào đêm tân hôn kết quả kế hoạch đã thay đổi, hôm kết hôn đó bởi vì quá mệt nên cô đi tắm rửa và lăn ra ngủ, làm sao cô có thể nhớ khiêu vũ với anh được.
Tiếp theo sau hôn lễ phải về nhà, sau khi trở lại nhà hai người liền chạy đi du lịch.
Tối hôm qua là vừa từ tuần trăng mật trở về, Tô Mặc Trừng vô cùng mãn nguyện với tuần trăng mật cuối cùng nhớ tới lần trước nói muốn mời bạn bè đến nhà ăn cơm, vừa hay hôm nay là chủ nhật, mọi người đều không đi làm, anh đã liên hệ với họ gọi họ qua nhà.
“Được rồi, tối nay em sẽ khiêu vũ với anh.” Trình Thiên Nhiễm cười nói.
Anh sợ làm cô bỏng khi bê những món ăn nóng hổi ra ngoài bên ngoài, vì thế anh đã đuổi cô sang một bên.
Sau khi Trình Thiên Nhiễm làm một món ăn, Tô Mặc Trừng liền bắt đầu đuổi cô ra và yêu cầu cô đi ra ngoài ngồi cùng mọi người, Trình Thiên Nhiễm xoay quanh bên cạnh anh, nhưng không rời đi.
Chẳng những không đi, cô còn xấu tính mà quấy nhiễu anh.
“Họ không cần ngồi cùng, em đi có vẻ em sẽ dư thừa thôi, em cảm thấy vẫn là cạnh Trừng Trừng tốt nhất.” Trình Thiên Nhiễm nói như vậy, cúi người theo phía dưới cánh tay của anh chui vào trong lòng anh, cắn môi của anh, từ từ m*t.
Anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười với trò đùa khôi hài của cô, chờ sau khi cô chạy khỏi vòng tay anh, Tô Mặc Trừng lấy khuỷu tay chạm vào cô: “Qua đó, đừng lại gần anh như vậy.”
“Tại sao?” Trình Thiên Nhiễm cười đen tối, nhẹ nhàng dụi đầu vào vai anh: “Anh muốn hôn sao?”
Tô Mặc Trừng: “…”
“Đi đi.” Anh thở dài.
“Không đâu.” Trình Thiên Nhiễm lùi lại, sau đó cả người cô sáp vào anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh: “Nói cho em biết nếu anh muốn hôn, em cho anh.”
Giây tiếp theo Tô Mặc Trừng ấn nút nguồn, tắt lửa, đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, Trình Thiên Nhiễm thoáng chốc đã bị anh bao vây trên bồn rửa.
Không đợi cô phản ứng, nụ hôn của anh đã rơi xuống, kịch liệt triền miên cuốn lấy nàng, Trình Thiên Nhiễm hơi ngửa đầu ra sau, bị anh dùng tay ôm lấy sau đầu cô, cô chỉ có thể đón nhận và chịu đựng những nụ hôn dày đặc, nồng nhiệt của anh.
Kẻ lỗ m ãng Ôn Chú buổi trưa không ăn cơm, lúc này hốt hoảng đói, mà hai người ở trong phòng bếp bận việc lâu như vậy còn chưa làm xong cơm, anh cấp tốc đi qua thúc giục nấu cơm, một bên vừa kéo cửa phòng bếp ra vừa nói: “Cơm nấu xong…”
Nói còn chưa dứt lời, người đã cứng lại rồi.
Mà hai người đang dựa vào bồn rửa ôm hôn nhau…
Tô Mặc Trừng thật tự nhiên bảo vệ Trình Thiên Nhiễm ở trong lòng, quay đầu nhìn Ôn Chú đang sững sờ đứng ở cửa: “Còn muốn ăn cơm, đóng cửa lại đi ra ngoài ngay.”
“…Ồ.” Ôn Chú đóng cửa lại một cách máy móc, xoay người đi mấy bước đột nhiên hoàn hồn, sau đó quay đầu lại với cửa phòng bếp kêu to: “Tô Mặc Trừng, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, tôi thề tôi thật sự không nhìn thấy hai người hôn nhau, cậu không được cướp đoạt quyền ăn tối của tôi!”
Mọi người trong phòng khách: “………”
Hai người trong phòng bếp: “………”
Đường Nhược Đồng: “…” Một quyển tạp chí bị ném qua: “Mẹ kiếp, thiểu năng!”
…
Sau bữa tối sôi động, đám người chia tay và trở về nhà riêng để tìm mẹ của họ.
Tàn cuộc trong nhà để lại cho Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm.
Tô Mặc Trừng nhìn phòng khách bừa bộn, ngăn Trình Thiên Nhiễm đang chuẩn bị dọn dẹp lại, nói: “Ngày mai nhờ người giúp việc theo giờ đến quét dọn đi.”
Lần này hai người đều nhớ được chuyện cô khiêu vũ với anh, Trình Thiên Nhiễm vào phòng ngủ và đem từng chiếc váy khiêu vũ của cô ra cho anh chọn.
Tô Mặc Trừng chỉ vào chiếc màu đỏ.
Đó là chiếc váy khiêu vũ cô đã từng mặc để bày tỏ tình yêu của cô với anh ấy, cũng là chiếc váy cô mặc trong cuộc thi.
Màu đỏ rực lửa, rất xứng với cô nàng.
Trình Thiên Nhiễm nở nụ cười: “Ừ! Anh cũng thích cái này sao? Đây là chiếc váy khiêu vũ em thích nhất.”
“Vậy anh đi trước đi, em thay quần áo sẽ đến, có thể mở nhạc trước, tùy ý đi đâu đó.”
Sau khi nghe xong những lời của cô, Tô Mặc Trừng vào phòng tập nhảy, mở nhạc lên, anh chỉ nhấn nút phát, nhưng anh lại tình cờ mở bài hát cô đã sử dụng khi cô tỏ tình với anh trong lễ Thất Tịch.
Trình Thiên Nhiễm bước vào sau khi thay xong quần áo, giày dép, cô cũng không có trang điểm, thậm chí cũng không tô son, nhưng vẫn làm cho anh cảm thấy xinh đẹp.
Cô đóng cửa lại, theo kịp nhịp điệu của bài hát và nhảy.
Tô Mặc Trừng vốn định tránh sang một bên nhường đường cho cô, nhưng cô lại đột nhiên tiến về phía anh với những bước nhảy, sau đó cứ như vậy dựa vào anh, vặn người, hai tay cô vuốt v e cơ thể anh, mọi thứ bị cô chạm vào đều bốc cháy.
Tô Mặc Trừng sững người tại chỗ, ánh mắt anh dính vào cơ thể cô, Trình Thiên Nhiễm đặt tay lên vai anh, cơ thể cô áp chặt vào anh, cô vặn eo và nâng m ông theo điệu nhạc, thần thái của cô thật xinh đẹp, trong ánh mắt hàm chứa sự quyến rũ, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, với anh mà nói đều là sự quyến rũ.
Đúng là yêu tinh.
Tô Mặc Trừng đưa tay muốn vòng tay qua ôm eo cô, nhưng động tác của Trình Thiên Nhiễm bị anh cắt ngang, cô cười khẽ, ghé vào lỗ tai anh hà hơi mềm mại nói: “Tô Mặc Trừng, em thích anh.”
Anh ôm chặt cô vào lòng, hô hấp trở nên có chút bất ổn, anh dụi vào tai cô, nhẹ nhàng mà hôn cô, cười nhẹ nói: “Vậy sao? Thật trùng hợp, anh cũng thích em, Trình Thiên Nhiễm.”
Sau đó, âm nhạc được phát liên tục, mà ở trong âm thanh của bài hát, có một ít giọng kiều diễm kêu khẽ xem vào.
Một phòng cất giọng trầm thấp.
(5)
Kỳ kinh nguyệt của Trình Thiên Nhiễm đã bị chậm hơn một tuần, điều này không bình thường.
Cô bình thường rất chính xác với chu kỳ kinh 28 ngày đều đặn.
Sau hai năm kết hôn, cô mới có kế hoạch sinh con, chẳng lẽ…nhanh như vậy liền…trúng?
Tô Mặc Trừng vốn luôn nhớ đến kỳ kinh nguyệt của cô đương nhiên cũng biết lần này đã bị chậm lại mấy ngày, vì thế buổi chiều hôm đó anh đi làm về, anh đến hiệu thuốc mua đồ về dùng.
Sau khi trở về nhà Trình Thiên Nhiễm đang rửa rau và nấu cơm trong bếp, Tô Mặc Trừng đặt mọi thứ xuống, đi đến giúp cô, hai người ở trong bếp vui đùa ầm ĩ một lát, anh thở hổn hển đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
Trình Thiên Nhiễm nhướn mày vui mừng, khi đi đến phòng khách cô cúi đầu thì thấy anh đặt ở trên bàn trà…que thử thai.
Tô Mặc Trừng còn chưa kịp nói với cô, lúc này người đàn ông đang nấu bữa tối ở trong bếp căn bản cũng không biết Trình Thiên Nhiễm đã mang đồ đi xét nghiệm.
Năm phút sau, cửa toilet mở ra, Trình Thiên Nhiễm nắm thứ gì đó trong tay lập tức đi đến phòng bếp.
Cô từ bên ngoài đẩy cửa vào, Tô Mặc Trừng đang xào rau, bên cạnh anh buộc một cái tạp dề, anh gấp cổ tay áo sơmi trắng lên vài lần, nới lỏng cúc áo trên cùng làm xương quai xanh lộ ra, điệu bộ tư thái này càng thêm quyến rũ và gợi cảm.
“Trừng Trừng.” Trình Thiên Nhiễm đứng ở cửa gọi anh.
Tô Mặc Trừng nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Ừm?”
“Lại đây.” Tay trái cô để sau lưng, tay phải ra hiệu cho anh.
Tô Mặc Trừng đem đồ ăn bày ra đ ĩa, tắt lửa, rửa tay sạch sẽ rồi đi tới.
Trình Thiên Nhiễm ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào cổ anh, rất giống con mèo con làm nũng.
Tô Mặc Trừng ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô vùi đầu vào bên cổ anh, ghé sát vào tai anh khẽ thì thầm một câu nói.
Tô Mặc Trừng ngớ ra.
Một giây, hai giây, ba giây…
Anh đột nhiên ôm lấy eo cô rồi bế cô lên, ngẩng đầu cười hỏi: “Thật vậy không?”
Trình Thiên Nhiễm cũng vui vẻ cười, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại lấy que thử thai giơ lên trước mặt cho anh nhìn.
Hai vạch chói lọi.
Anh cúi đầu cười ra tiếng, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó liền hôn lên môi cô xoay qua xoay lại hết sức nhẹ nhàng, mỗi một nụ hôn đều triền miên lưu luyến đến tận cùng.
Hôm nay bữa cơm tối rất thịnh soạn.
Những ngày sau đó, lần đầu tiên hai người trở thành ba mẹ nên chuẩn bị rất nhiều cho việc này, mua các loại sách nuôi dạy con, mua rất nhiều quần áo và đồ chơi cho trẻ em, đến lớp dạy nuôi con đúng giờ mỗi tuần, hai người còn tham khảo ý kiến của bố mẹ hai bên kết hợp ăn các bữa ăn phù hợp nhất cho bà bầu mỗi ngày với sự tư vấn của bác sĩ.
Sau khi vượt qua giai đoạn ốm nghén, bụng Trình Thiên Nhiễm càng lúc càng lớn, các phản ứng khác khi mang thai cũng theo đó mà ngày càng trở nên trầm trọng hơn, có lúc cô bị hành hạ cả đêm không thể ngủ được, nhưng cô lại không muốn quấy rầy Tô Mặc Trừng nghỉ ngơi, bởi vì anh đã đủ mệt mỏi, mỗi ngày ngoài công việc của anh còn toàn tâm toàn lực chăm sóc cô.
Nhưng mỗi lần cô chỉ cần xoay người anh đều sẽ tỉnh giấc, bảo vệ cô giúp cô xoay người, sau đó xuống giường rót cho cô một cốc nước ấm.
Đây là thói quen của anh sau khi cô mang thai, cô luôn muốn uống nước vào lúc hai, ba giờ sáng.
Sau khi cô uống xong anh sẽ ngồi ở bên giường giúp cô mát xa chân cho cô, trong thời gian mang thai bảy tháng, cơ thể của cô bắt đầu phù nề, thân hình đẹp trước khi mang thai đều không còn nữa, hiện tại thoạt nhìn cô trông đầy đặn và mập mạp.
Nhưng cũng là xinh đẹp nhất.
Cô là đẹp nhất khi sắp được làm mẹ.
“Trừng Trừng.”
“Ừm?”
“Mang thai thật khó chịu.”
Anh bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng hỏi: “Khó chịu sao?”
Trình Thiên Nhiễm dựa vào trong lòng anh, ủy khuất gật đầu.
Cô cảm thấy khó chịu, khó chịu không nói nên lời, tra tấn cô căn bản không thể nào ngủ được, ngay cả khi ở bên cạnh anh.
Anh nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô giống như dỗ dành một đứa trẻ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu hôn cô nhẹ nhàng, sau hơn nửa tiếng, Trình Thiên Nhiễm cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Tô Mặc Trừng cẩn thận đặt cô trở lại giường và đắp chăn cho cô.
Cứ như vậy ngồi ở bên giường nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng mà xoa má cô, quan tâm và dịu dàng, từ khi cô thai đến bây giờ bảy tháng, anh nhìn thấy tất cả phản ứng khi mang thai của cô, khi cô khó chịu anh cũng cảm thấy đau, anh hận không thể chịu đựng thay cô.
Chỉ với đứa con này, anh không đành lòng để cô phải chịu đựng như thế này một lần nữa.
(6)
Kết hôn năm thứ ba, Trình Thiên Nhiễm sinh ra một em bé, là một bé gái.
Tô Mặc Trừng tự mình đặt tên cho con gái là Tô Duyệt Chanh, biệt danh là Cam.
Lấy tên là “Chanh” không chỉ vì ở thời kì mang thai Trình Thiên Nhiễm thích ăn chanh, còn có một nguyên nhân là “Chanh” và “Trình” phát âm giống nhau.
Mà Duyệt lại có nghĩa là yêu mến, cho nên Tô Duyệt Chanh tức là Tô thích Trình.Tô Mặc Trừng thích Trình Thiên Nhiễm.Cam được thừa hưởng gen ngoại hình ưa nhìn của ba mẹ, lại rất xinh đẹp, là công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều ở trong lòng bàn tay, đặc biệt là ông bà nội, ngoại của Cam, cái gì cũng nghe theo công chúa nhỏ.
Cô công chúa nhỏ thừa hưởng năng khiếu khiêu vũ của mẹ, lúc ba tuổi đã bắt đầu tập nhảy, nhưng mà Cam cảm thấy hứng thú với nhảy jazz chứ không phải múa Latin.
Một năm sau, Cam bốn tuổi tham gia một cuộc thi khiêu vũ, lần đầu xuất hiện ở trên sân khấu sáng rọi.
Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng ở dưới ghế khán giả nhìn cô, Cam mặc áo ngắn tay màu hồng nhạt ở phần thân trên và mặc một chiếc yếm đùi ở phần th@n dưới, trên chân cô đi tất màu trắng, phối hợp với giày da màu đen.
Trong tiết tấu vui tươi, sống động của bài “Shake it”, những bước nhảy sôi động và biểu cảm linh hoạt trên gương mặt của cô đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khi kết thúc điệu nhảy, người dẫn chương trình đã giữ cô lại, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng nói với cô: “Cô bé giới thiệu với mọi người được không?”
Cam ngoan ngoãn gật đầu, hai tay cầm microphone, thở không ra hơi nói: “Xin chào mọi người, con tên là Tô Duyệt Chanh, biệt danh là Cam, năm nay con bốn tuổi, con đến từ Giang Xuyên, hi vọng có thể được mọi người yêu quý và ủng hộ, con cảm ơn.” Nói xong cô bé lễ phép cúi đầu chào khán giả và đi về phía hậu trường.
“Oa! Cam mới bốn tuổi đã có thể nhảy tốt như vậy! Thực sự rất giỏi! Rất tuyệt nha!” Người dẫn chương trình lại hỏi: “Hôm nay là ai cùng Cam tới tham gia cuộc thi vậy?”
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy dây đeo của mình nói: “Ba mẹ cùng con đến.”
“Vậy Cam có điều gì muốn nói với ba mẹ không?”
Cô gái nhỏ suy nghĩ một lát, nói: “Ba mẹ, nếu hôm nay Cam đứng thứ nhất, chúng ta đi ăn cam được không?”
Nghe vậy khán giả được một phen cười nghiêng ngả, tất cả đều vui vẻ trước sự xinh xắn, đáng yêu của cô bé.
Trình Thiên Nhiễm dựa vào vòng tay Tô Mặc Trừng, cười khúc khích vui vẻ, Tô Mặc Trừng nhìn con gái mình trên sân khấu, lại cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình cũng cong môi nở nụ cười.
Có lẽ là do anh đã trải qua tất cả những điều tồi tệ trong năm qua, Tô Mặc Trừng rất hài lòng với cuộc sống yên bình tĩnh lặng hiện tại, mỗi ngày vừa mở mắt có thể nhìn thấy người mình yêu trong lòng, sau khi tan làm vừa đẩy cửa cô gái nhỏ sẽ chạy đến ôm anh.
Thật sự rất hài lòng.
Năm ấy anh hai mươi bảy tuổi, cô có nói với anh —— Cầu mong Trừng Trừng của em từ nay mọi sự trôi chảy, hạnh phúc không lo âu, không còn ác mộng và đau khổ.
Kể từ đó, nguyện vọng sinh nhật của cô mỗi năm đều được lặp lại.
Trừng Trừng của cô, bởi vì nguyện vọng của cô, bởi vì có sự làm bạn của cô, phần đời còn lại toàn là suôn sẻ, hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook