Không Tỉnh
-
Chương 42
Trong tiệc bái sư, người trong tiên môn các lộ mỉm cười nhắc đến Hoàng Nhưỡng. Giờ này khắc này, nàng không còn là con gái của Thổ yêu Hoàng Thự thôn Tiên Trà. Mà là đệ tử của Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần.
Dù là cùng là một người, nhưng thân phận địa vị lại không thể so với bình thường.
Thế là công lao xưa, vào lúc này càng lóe sáng.
Hoàng Nhưỡng kính trà Tạ Hồng Trần xong, đứng dậy. Tạ Thiệu Xung phát danh điệp* của đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông cho nàng, nói: “Pháp bảo của cô, sau khi ân sư khảo sát qua tu vi của cô xong, sẽ chú luyện.”
(*) dạng văn thư công nhận
Hoàng Nhưỡng lên tiếng thưa vâng, Tạ Thiệu Xung là sư đệ của Tạ Hồng Trần. Trước kia Hoàng Nhưỡng là trưởng tẩu của hắn, hắn luôn cung cung kính kính nàng. Giờ đến phiên nàng phải gọi một tiếng sư thúc.
Tạ Thiệu Xung rất có cảm tình với vị sư điệt này, nói: “Cô là đứa nhỏ ổn trọng, sau này phải theo Tông chủ tu luyện cho tốt.”
Hoàng Nhưỡng nhẹ thi lễ với hắn, nói: “Đệ tử tạ ơn sư thúc dạy bảo.”
Tạ Thiệu Xung hài lòng nói: “Sang bái Lão tổ đi.”
Hoàng Nhưỡng giờ mới nhìn Tạ Linh Bích ngồi ghế chủ. Tạ Linh Bích không chút mỉm cười, lão nhớ trước đây mình chưa từng gặp Hoàng Nhưỡng. Nhưng sao mỗi lần nhìn thấy cô này, lại luôn thấy khó chịu.
Hoàng Nhưỡng bước lên chào hỏi, rồi châm một chén trà kính lão. Lần này, nụ cười trên mặt nàng càng thêm chân thành.
—— Linh Bích Lão tổ, uống chén trà nhỏ này đi, sau này nhất định ta sẽ đưa ngài lên đường thật tốt.
Tạ Linh Bích nhận trà của Hoàng Nhưỡng, chỉ chạm môi xem như đã uống.
Lão âm trầm, nói: “Ngươi đã bái vào Tiên Tông, phải vứt bỏ hết tác phong thế gian xưa kia. Nếu mượn dung mạo đẹp đẽ mà kiêu ngạo hoành hành, sư phụ ngươi cũng không bảo vệ được ngươi.”
Câu răn dạy có thể nói là nghiêm khắc song nụ cười trên mặt Hoàng Nhưỡng cũng không hề giảm tẹo nào. Nàng quỳ xuống, dập trán chạm đất, lễ bái thật sâu: “Lão tổ răn dạy, đệ tử ghi nhớ.”
Trước mặt mọi người Tạ Linh Bích cũng không thể khó xử một tay đệ tử hậu bối mới vừa vào Tông môn. Huống chi còn là đệ tử của Tạ Hồng Trần. Lão đành nói: “Đứng lên đi.”
Nhắc tới cũng quái lạ, con nhóc này dung mạo đoan chính thanh nhã, lão cũng không hiểu sao mình vừa gặp đã không thích.
Mà Hoàng Nhưỡng bái Tạ Linh Bích xong, xem như chính thức vào Tông môn.
Tạ Hồng Trần đứng dậy, nói: “Hôm nay phiền chư vị tiên hữu dành thời gian đến đây, Tạ mỗ trong lòng bất an. Chén rượu này, đặc biệt kính chư vị.”
Hắn đã nói vậy, đám người còn lại tất nhiên rối rít đứng dậy. Mọi người uống chén rượu, bầu không khí trở nên sinh động. Hoàng Nhưỡng ngồi cạnh Nhị sư huynh Tạ Lạp. Nàng vừa ngồi vào chỗ, đám người đã rộn ràng quan sát.
Liền có kẻ ôm tâm tư khác, một chén rượu kính đến trước mặt Tạ Hồng Trần.
“Chúc mừng Tạ Tông chủ vui gặp ái đồ.” Người kia mỉm cười đầy mặt, chính là Tông chủ Mê Hoa Tông Sài Thiên Vanh.
Tạ Hồng Trần luôn hiền hoà, thấy ông ta mời rượu, cũng vội đứng dậy, nói: “Vì liệt đồ này của Tạ mỗ mà phiền Sài Tông chủ đi một chuyến, quả là vất vả.”
Sài Tông chủ cười ha hả, thật ra Tạ Hồng Trần nhận đồ đệ song cũng không phải đồ đệ đầu, thiếp mời phát đến vội vàng. Ông ta đúng là không cần ngàn đồi vạn núi chạy đến. Phái một tên chủ sự tới cũng đã là tâm ý.
Song ông ta đã tới, tất nhiên là có nguyên nhân.
Sài Tông chủ liếc nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “Đâu có đâu có, tiếng vất vả này của Tông chủ, tại hạ thực không dám nhận. Vừa rồi gặp ái đồ mà Tông chủ mới thu nhận, thật sự là đoan chính nho nhã, mắt sáng của Tông chủ nhìn biết châu ngọc, thật là khâm phục.”
Tạ Hồng Trần dĩ nhiên là biết sau câu nịnh nọt còn có lời, hắn nói: “Sài Tông chủ quá khen rồi.”
Ý cười trên mặt Sài Thiên Vanh càng thêm chân thành, nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này tại hạ đặc biệt chạy đến Ngọc Hồ Tiên Tông là còn có một chuyện khác muốn thương lượng với Tạ Tông chủ.”
Quả thế. Tạ Hồng Trần không hề ngạc nhiên, tính tình mấy vị Tông chủ này hắn quá rõ. Tỉ như vị Sài Tông chủ trước mặt này chính là một vị không có chuyện không lên điện Tam Bảo. Hắn nói: “Sài Tông chủ cứ nói.”
Sài Thiên Vanh cười rạng rỡ, nói: “Nhắc tới cũng có duyên thật, thằng con trưởng nhà tại hạ, căn cơ đã ổn mà vẫn còn chưa lập gia đình. Thằng bé này Tạ Tông chủ ngài cũng gặp rồi đó. Tuy không dám sánh với Tông chủ trên cao song nhân phẩm cũng là đoan chính. Vừa rồi ta gặp Hoàng Nhưỡng cô nương dưới ghế Tạ Tông chủ này, thật sự rất là yêu thích.”
Ông ta nói tới đây, Hồng Trần đến cả nụ cười trên mặt cũng duy trì muốn không nổi. Trong tiệc, một người khác cũng nhíu mày —— là Giám phó Ti Thiên giám Lý Lộc.
Với thân phận của Tạ Hồng Trần, có tức giận cũng không thể thất thố trong trường hợp như thế này.
Hắn hít thở chậm lại, cố hết sức nén nỗi khó chịu trong lòng, nói: “Sài Tông chủ hổ phụ không sinh khuyển tử, đương nhiên lệnh lang cũng là ngàn dặm mới tìm được một. Có điều A Nhưỡng vừa mới bái vào môn hạ của ta, học nghệ chưa thành, lập tức nghĩ chuyện khác cũng không hay cho lắm. Xin Sài Tông chủ thông cảm.”
Sài Tông chủ đương nhiên thông cảm, ông ta biết chuyện này không thể gấp gáp trong một lúc, nói: “Tạ Tông chủ nói đúng. Là tại hạ nóng lòng. Nhưng mà khuyển tử từ nhỏ ngưỡng mộ Tạ Tông chủ, ngày ngày nhắc tới. Không biết tại hạ có thể có phúc duyên, đưa nó đến Ngọc Hồ Tiên Tông giao du học hỏi được chăng?”
Tạ Hồng Trần không tiện bác bỏ ông ta trước chốn đông người, đành đáp: “Tông ta luôn hoan nghênh người có chí đến đây du học, Sài Tông chủ cứ ra ngoài môn phía báo chuẩn bị là đủ.”
Sài Thiên Vanh vui mừng quá đỗi, liên tục cảm tạ.
Tạ Hồng Trần quét mắt nhìn qua phía Hoàng Nhưỡng ở bàn bên kia. Hoàng Nhưỡng cầm đũa trong tay, Tạ Lạp ngồi một bên đang yên lặng giới thiệu tân khách đang ngồi với nàng. Thật ra phần lớn trong số đó Hoàng Nhưỡng đều nhận ra —— dù sao nàng cũng làm Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông một trăm năm mà.
Tiệc lớn yến nhỏ dạng này nhiều như rừng, nàng luôn phải ra mặt.
Tạ Hồng Trần thấy nàng chỉ lo nói chuyện với Tạ Lạp, trong lòng tự dưng muộn phiền một trận.
Thật vất vả, tiệc rượu kết thúc.
Tân khách dần tan. Hoàng Nhưỡng ở lại chờ một người.
Trong góc hẻo lánh, Hoàng Quân chậm rãi đứng dậy, hai chị em nhìn nhau cười một tiếng, cũng không có mấy lời để nói. Quá khứ không chịu thấu, phảng phất mỗi câu nói lên đều là vết sẹo. Nên các nàng chưa từng muốn nhớ lại năm đó. Hoàng Quân cười nói: “Mấy hôm trước chị nhận thư của em liền vội vàng chạy tới. May mà không lỡ việc của em.”
Mà Hoàng Nhưỡng đáp lại chỉ ba chữ: “Thật xin lỗi.”
Biết rõ chị không muốn quay lại chỗ kia, biết rõ chị không muốn đề cập tới chuyện xưa. Biết rõ lòng chị sẽ đổ máu lần nữa.
Thật xin lỗi.
Hoàng Quân cụp mắt, nói: “Không cần nói vậy, chị biết em làm như thế nhất định có lý do. Nhiều năm rồi, em vẫn luôn có chủ ý hơn chị.”
Trong lòng nàng ấy không oán trách, mà Hoàng Nhưỡng cũng không giải thích nhiều. Thật ra ngoài đời thật, rất nhiều năm nàng chưa từng gặp lại Hoàng Quân. Gia đình chồng của Hoàng Quân là nàng tự mình chọn, là một hộ gia phong thanh liêm chính trực, người người trong sạch.
Nhà chồng không tính là đại phú đại quý nhưng hơn ở phẩm tính đôn hậu. Mà càng quan trọng hơn là, cách xa thôn Tiên Trà nhưng vẫn cần lấy dưỡng giống mà lập nghiệp. Sau khi Hoàng Nhưỡng lấy chồng đã giúp nhà chồng quản lý đồng ruộng, cùng phu quân yêu thương hòa thuận.
Lúc trước, đám anh chị em kia đều khịt mũi coi thường nhà chồng Hoàng Quân, chê bai gia thế. Nhưng về sau thấy Hoàng Quân sống không tệ lại sinh lòng đố kỵ.
Thậm chí có một cô em gái của Hoàng Nhưỡng vào lúc Hoàng Quân sinh con đầu lòng, định chạy đến gia đình này nhiều chuyện. Nhưng một người luôn luôn lấy thái độ đoan trang dịu dàng với người lạ như Hoàng Nhưỡng lại tự mình từng kim từng kim khâu miệng cô em, sau đó không còn ai dám nói ba bàn bốn nữa.
À, đây là tội trạng thứ hai mà năm đó Tạ Hồng Trần quở trách nàng —— chỉ vì miệng lưỡi thị phi, giết hại anh chị em ruột.
Cũng đúng, hắn một người khoáng đạt, thân ở tiên môn xa rời nhơ bẩn. Hắn nào biết phàm thế yên vui dễ nát biết bao? Miệng lưỡi không những đủ để giết người, mà vì nó bao nhiêu người bị hủy hoại cả đời?
Một chút chuyện xưa, nhắc lại vô ích.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Mấy cháu khoẻ hết cả ạ?”
“Khỏe cả.” Hoàng Quân nhắc đến, môi bất giác hơi nhoẻn. Nàng nói: “Năm ngoái chị mới có thêm một bé gái, gia đình rất vui. Chị thấy nó càng lớn càng giống em, vẫn muốn đưa con đến cho em nhìn. Nhưng mà…”
Nàng không nói tiếp, Hoàng Nhưỡng cũng rất hiểu—— ai hy vọng đưa con cái về một chỗ như vậy chứ?
Mấy bé con sạch sẽ kia, lây dính một chút xíu ô uế cũng làm tim người đau muốn xé!
Nàng nói với vẻ ghen tỵ: “Sao ạ, con bé dám có sắc đẹp như em sao?”
Hoàng Quân bật cười: “Có ba phần nhan sắc của bé Nhưỡng, đã là đẹp muốn khuynh thành. “
Hoàng Nhưỡng mới thỏa mãn gật gù: “Vậy còn tạm được.”
Nàng qua loa đáp, Hoàng Quân nói: “Nhưỡng định đi theo Tạ Tông chủ, an tâm tu luyện sao?”
Hoàng Nhưỡng sóng vai đi cùng nàng, ở ngoài đời nàng chưa từng thương lượng qua với Hoàng Quân việc này. Nàng biết Hoàng Quân không muốn dính dáng bất cứ chuyện gì đến thôn Tiên Trà nên cũng không đến quấy rầy chị ấy. Đến mức về sau, Hoàng Quân chỉ đưa chồng đến Ngọc Hồ Tiên Tông, uống một chén rượu mừng.
Giữa hai người, hầu như không hề có bất kỳ cuộc đối thoại nào.
Giờ phút này, thậm chí Hoàng Nhưỡng không còn phân biệt rõ thời gian. Cứ như là đang đoạn lương duyên trăm năm trước ở ngoài đời, nàng nghĩ trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn luồn cúi được nó.
Mà Hoàng Quân thì đứng trước mắt nàng.
Thời gian vô tình quá. Chớp mắt, đã là trăm năm không gặp.
Nàng nói: “Phải mà cũng không phải. Tóm lại, sau này thôn Tiên Trà, nói chung chị không cần quay lại.”
“Đúng nhỉ. Không cần qua lại.” Hoàng Quân lẩm bẩm.
Hoàng Nhưỡng một đường đưa chị xuống chân núi, nói: “Em không tiễn. Chị bảo trọng.”
Em không tiễn, nguyện ác mộng kinh tán, nhân gian sáng sủa. Bảo trọng.
Hoàng Nhưỡng xoay người định đi. Sau lưng, Hoàng Quân gọi: “Nhưỡng.”
Hoàng Nhưỡng dừng bước, Hoàng Quân nói: “Quên mấy chuyện ấy đi, không cần vĩnh viễn sống trong vũng bùn.”
À. Hoàng Nhưỡng quay người lên núi. Hai chị em theo hai hướng ngược nhau dần dần tách ra.
—— em sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong vũng bùn, từng lần một phát tiết thù hận của em, xua tan oán hận và sợ hãi của em. Em e rằng, nó là ý nghĩa duy nhất… chèo chống toàn bộ giấc mơ này của em.
Hoàng Nhưỡng không quay đầu lại, nàng không muốn nhìn bóng lưng Hoàng Quân. Không muốn xa rời và không bỏ được là thứ dư thừa mà xa xỉ cỡ nào.
Nàng vội vàng bước vào sơn môn thì gặp một người khác ngay dưới chân núi.
Lý Lộc!
Lý Lộc có lòng tìm Hoàng Nhưỡng, nhưng anh ta đứng đây không phải có ý trước —— Hà Tích Kim đang nói chuyện với anh. Mà đáng sợ hơn là, hai người Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu đang cùng nói chuyện với Tạ Hồng Trần*.
(*) nguyên tác là Tạ Thiệu Xung, không khớp khúc sau nên mình sửa luôn.
Hà Tích Kim hiển nhiên là nghe chuyện Ti Thiên giám bắt giết Huỷ Xà, đang hỏi thăm tình hình. Nhưng ông nói một câu mất cả năm, Lý Lộc tuy bản tính ôn hòa song nghe vào đầu cũng lớn như cái đấu.
May mà Hoàng Nhưỡng đi tới, nàng yêu kiều cúi đầu, nói: “Chào Hà chưởng môn, Lý Giám phó.”
Hà Tích Kim vừa thấy Hoàng Nhưỡng, lập tức lộ ra vẻ hoà ái của tiền bối, ông nói: “Nhưỡng, Nhưỡng, Nhưỡng, cô, cô cô nương, hậu, hậu, hậu sinh, khả, khả… uý! Cô, cô, cô, sau, sau, sau này…”
Không không không, ngài mới là khả úy nhất đó. Nụ cười Hoàng Nhưỡng như muốn biến thành một lớp mặt nạ.
Lý Lộc có thể lấy hơi, anh chạy lẹ qua một bên, mời Trương Sơ Tửu tới. Trương Sơ Tửu thấy Hà Tích Kim đang nói chuyện bên này, lập tức bước nhanh đến. Nghe thấy Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu nói: “Sau này nếu rảnh rỗi, cứ đến Như Ý Kiếm tông, Vấn Tâm các và Cổ Quyền môn nhé. Bây giờ tiên môn các phái thịnh hành du học, điều động đệ tử giao lưu tu luyện tâm đắc mà.”
Hà Tích Kim thở phào một hơi, nói: “Đúng!”
Dầu gì sau này có đánh chết ta cũng sẽ không đi Như Ý Kiếm tông du học gì đâu. Ý Hoàng Nhưỡng đã quyết. Song Hà Tích Kim lại nói: “Gầy, gầy, dưỡng giống…”
Trương Sơ Tửu nói: “Chuyện dưỡng giống liên quan đến lê dân thiên hạ. Dù cô đã xin vào tiên môn, nhưng tiên không rời đạo, mong vẫn luôn giữ lấy từ tâm, chớ bỏ bê kỹ nghệ.”
Hà Tích Kim gật đầu lia lịa, Hoàng Nhưỡng bất ngờ thật —— vị Tông chủ đứng thứ hai Tiên môn này chặn nàng lại, cố hết sức muốn nói. Cuối cùng là nói chuyện này.
“Lời của hai vị tiền bối chắc chắn Nhưỡng chữ chữ ghi khắc.” Hoàng Nhưỡng đáp thật cung kính, nhưng tâm tư lưu chuyển trong lòng hoàn toàn không giống. Nàng đi một đường cho đến giờ, đã thấy bao nhiêu ác độc của lòng người.
Từ nhỏ đến lớn, ở cạnh bên nàng không có mấy người tốt. Cho đến giờ, Sư Vấn Ngư quân lâm thiên hạ, Tạ Linh Bích thống ngự tiên môn, song hai lão này có ai không phải là người khoác lớp nhân nghĩa, tâm tư độc địa chứ?
Mà bộ ba Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Vũ Tử Sửu này, không biết chừng xé toạc lớp vỏ bọc nhiệt tình vì lợi ích chung ra, sẽ lộ hình dáng thế nào.
Hoàng Nhưỡng trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại vẫn kính cẩn nghe theo. Nàng đưa người ra sơn môn, thật ra là muốn theo Lý Lộc nói mấy câu.
Lý Lộc dĩ nhiên cũng sốt ruột, Ti Thiên giám là do triều đình xây dựng, cũng không hợp với tiên môn. Sở dĩ không ai làm khó anh ta chỉ là vì thực lực Ti Thiên giám hôm nay vốn chả ai thèm để ý.
Cũng may Tông chủ Tạ Hồng Trần và Vũ Tử Sửu cũng xuống núi, Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu tự nhiên cũng muốn qua chào hỏi hắn. Hai bọn họ vừa đi, Hoàng Nhưỡng nhanh miệng hỏi: “Giám chính ngài ấy sao rồi?”
Lý Lộc chợt thở dài, còn được, còn biết nhớ Giám chính bọn ta.
Anh ta cũng chả cần thể diện gì, nói: “Ngài… cũng tạm. Chỉ là nhớ cô nương đến nóng lòng, mang bệnh cũng ngày ngày nhắc tới. Nếu cô nương có thể gửi gắm một món gì an ủi tình cảm tương tư của Giám chính bọn tôi thì còn gì bằng.”
“Món gì à?” Hoàng Nhưỡng đầy khó xử, nàng tìm khắp người, chỉ có một món.
“Giám phó đưa tay đây.” Hoàng Nhưỡng nói. Lý Lộc vội chìa tay ra, sau đó, một món đồ xanh xanh đỏ đỏ được đặt lên tay anh ta. Ngay lập tức, Lý Lộc cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng, vừa đau lại vừa ngứa.
Lý Lộc và món xanh xanh đỏ đỏ kia bốn mắt nhìn nhau, lông tơ dựng cả lên: “…Cô nương muốn gửi Giám chính bọn tôi, là… con sâu róm này?”
Hoàng Nhưỡng cũng rất xin lỗi: “Giờ ta chỉ có mỗi nó, bảo Giám chính, giúp ta chăm sóc nó một năm. Sang năm gặp nhau, ta sẽ chuẩn bị kỹ lễ vật đổi nó về.”
“Món này…” Lý Lộc nghĩ mãi, rốt cục tìm một từ hơi nể mặt: “Thật là độc đáo.”
Dứt lời, ngay sau đó anh ta lại hỏi: “Nhưỡng cô nương có lời gì muốn gửi gắm Giám chính không? Lý Lộc có thể thay cô chuyển lời.”
Dưới sơn môn, dĩ nhiên Tạ Hồng Trần đã thấy Hoàng Nhưỡng và Lý Lộc đang nói chuyện. Hắn đưa tiễn bọn Hà Tích Kim xong lập tức bước tới nói: “Lý Giám phó, tạm biệt, bọn ta không tiễn xa.”
Ý đuổi khách thẳng thừng vậy, dĩ nhiên Lý Lộc nghe ra.
Anh khom người chào Tạ Hồng Trần, rời đi.
Tạ Hồng Trần xoay người, mới đi mấy bước phát hiện người đứng sau đuổi theo.
—— cuối cùng nàng ấy vẫn đi theo mình. Khi ý nghĩ này ập tới, Tạ Hồng Trần hơi chấn kinh.
Chả lẽ mình, có tâm tư khác đối với nàng ấy?
Nhưng… đây là đệ tử hắn mới nhận vào môn đó!
Dù là cùng là một người, nhưng thân phận địa vị lại không thể so với bình thường.
Thế là công lao xưa, vào lúc này càng lóe sáng.
Hoàng Nhưỡng kính trà Tạ Hồng Trần xong, đứng dậy. Tạ Thiệu Xung phát danh điệp* của đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông cho nàng, nói: “Pháp bảo của cô, sau khi ân sư khảo sát qua tu vi của cô xong, sẽ chú luyện.”
(*) dạng văn thư công nhận
Hoàng Nhưỡng lên tiếng thưa vâng, Tạ Thiệu Xung là sư đệ của Tạ Hồng Trần. Trước kia Hoàng Nhưỡng là trưởng tẩu của hắn, hắn luôn cung cung kính kính nàng. Giờ đến phiên nàng phải gọi một tiếng sư thúc.
Tạ Thiệu Xung rất có cảm tình với vị sư điệt này, nói: “Cô là đứa nhỏ ổn trọng, sau này phải theo Tông chủ tu luyện cho tốt.”
Hoàng Nhưỡng nhẹ thi lễ với hắn, nói: “Đệ tử tạ ơn sư thúc dạy bảo.”
Tạ Thiệu Xung hài lòng nói: “Sang bái Lão tổ đi.”
Hoàng Nhưỡng giờ mới nhìn Tạ Linh Bích ngồi ghế chủ. Tạ Linh Bích không chút mỉm cười, lão nhớ trước đây mình chưa từng gặp Hoàng Nhưỡng. Nhưng sao mỗi lần nhìn thấy cô này, lại luôn thấy khó chịu.
Hoàng Nhưỡng bước lên chào hỏi, rồi châm một chén trà kính lão. Lần này, nụ cười trên mặt nàng càng thêm chân thành.
—— Linh Bích Lão tổ, uống chén trà nhỏ này đi, sau này nhất định ta sẽ đưa ngài lên đường thật tốt.
Tạ Linh Bích nhận trà của Hoàng Nhưỡng, chỉ chạm môi xem như đã uống.
Lão âm trầm, nói: “Ngươi đã bái vào Tiên Tông, phải vứt bỏ hết tác phong thế gian xưa kia. Nếu mượn dung mạo đẹp đẽ mà kiêu ngạo hoành hành, sư phụ ngươi cũng không bảo vệ được ngươi.”
Câu răn dạy có thể nói là nghiêm khắc song nụ cười trên mặt Hoàng Nhưỡng cũng không hề giảm tẹo nào. Nàng quỳ xuống, dập trán chạm đất, lễ bái thật sâu: “Lão tổ răn dạy, đệ tử ghi nhớ.”
Trước mặt mọi người Tạ Linh Bích cũng không thể khó xử một tay đệ tử hậu bối mới vừa vào Tông môn. Huống chi còn là đệ tử của Tạ Hồng Trần. Lão đành nói: “Đứng lên đi.”
Nhắc tới cũng quái lạ, con nhóc này dung mạo đoan chính thanh nhã, lão cũng không hiểu sao mình vừa gặp đã không thích.
Mà Hoàng Nhưỡng bái Tạ Linh Bích xong, xem như chính thức vào Tông môn.
Tạ Hồng Trần đứng dậy, nói: “Hôm nay phiền chư vị tiên hữu dành thời gian đến đây, Tạ mỗ trong lòng bất an. Chén rượu này, đặc biệt kính chư vị.”
Hắn đã nói vậy, đám người còn lại tất nhiên rối rít đứng dậy. Mọi người uống chén rượu, bầu không khí trở nên sinh động. Hoàng Nhưỡng ngồi cạnh Nhị sư huynh Tạ Lạp. Nàng vừa ngồi vào chỗ, đám người đã rộn ràng quan sát.
Liền có kẻ ôm tâm tư khác, một chén rượu kính đến trước mặt Tạ Hồng Trần.
“Chúc mừng Tạ Tông chủ vui gặp ái đồ.” Người kia mỉm cười đầy mặt, chính là Tông chủ Mê Hoa Tông Sài Thiên Vanh.
Tạ Hồng Trần luôn hiền hoà, thấy ông ta mời rượu, cũng vội đứng dậy, nói: “Vì liệt đồ này của Tạ mỗ mà phiền Sài Tông chủ đi một chuyến, quả là vất vả.”
Sài Tông chủ cười ha hả, thật ra Tạ Hồng Trần nhận đồ đệ song cũng không phải đồ đệ đầu, thiếp mời phát đến vội vàng. Ông ta đúng là không cần ngàn đồi vạn núi chạy đến. Phái một tên chủ sự tới cũng đã là tâm ý.
Song ông ta đã tới, tất nhiên là có nguyên nhân.
Sài Tông chủ liếc nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “Đâu có đâu có, tiếng vất vả này của Tông chủ, tại hạ thực không dám nhận. Vừa rồi gặp ái đồ mà Tông chủ mới thu nhận, thật sự là đoan chính nho nhã, mắt sáng của Tông chủ nhìn biết châu ngọc, thật là khâm phục.”
Tạ Hồng Trần dĩ nhiên là biết sau câu nịnh nọt còn có lời, hắn nói: “Sài Tông chủ quá khen rồi.”
Ý cười trên mặt Sài Thiên Vanh càng thêm chân thành, nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này tại hạ đặc biệt chạy đến Ngọc Hồ Tiên Tông là còn có một chuyện khác muốn thương lượng với Tạ Tông chủ.”
Quả thế. Tạ Hồng Trần không hề ngạc nhiên, tính tình mấy vị Tông chủ này hắn quá rõ. Tỉ như vị Sài Tông chủ trước mặt này chính là một vị không có chuyện không lên điện Tam Bảo. Hắn nói: “Sài Tông chủ cứ nói.”
Sài Thiên Vanh cười rạng rỡ, nói: “Nhắc tới cũng có duyên thật, thằng con trưởng nhà tại hạ, căn cơ đã ổn mà vẫn còn chưa lập gia đình. Thằng bé này Tạ Tông chủ ngài cũng gặp rồi đó. Tuy không dám sánh với Tông chủ trên cao song nhân phẩm cũng là đoan chính. Vừa rồi ta gặp Hoàng Nhưỡng cô nương dưới ghế Tạ Tông chủ này, thật sự rất là yêu thích.”
Ông ta nói tới đây, Hồng Trần đến cả nụ cười trên mặt cũng duy trì muốn không nổi. Trong tiệc, một người khác cũng nhíu mày —— là Giám phó Ti Thiên giám Lý Lộc.
Với thân phận của Tạ Hồng Trần, có tức giận cũng không thể thất thố trong trường hợp như thế này.
Hắn hít thở chậm lại, cố hết sức nén nỗi khó chịu trong lòng, nói: “Sài Tông chủ hổ phụ không sinh khuyển tử, đương nhiên lệnh lang cũng là ngàn dặm mới tìm được một. Có điều A Nhưỡng vừa mới bái vào môn hạ của ta, học nghệ chưa thành, lập tức nghĩ chuyện khác cũng không hay cho lắm. Xin Sài Tông chủ thông cảm.”
Sài Tông chủ đương nhiên thông cảm, ông ta biết chuyện này không thể gấp gáp trong một lúc, nói: “Tạ Tông chủ nói đúng. Là tại hạ nóng lòng. Nhưng mà khuyển tử từ nhỏ ngưỡng mộ Tạ Tông chủ, ngày ngày nhắc tới. Không biết tại hạ có thể có phúc duyên, đưa nó đến Ngọc Hồ Tiên Tông giao du học hỏi được chăng?”
Tạ Hồng Trần không tiện bác bỏ ông ta trước chốn đông người, đành đáp: “Tông ta luôn hoan nghênh người có chí đến đây du học, Sài Tông chủ cứ ra ngoài môn phía báo chuẩn bị là đủ.”
Sài Thiên Vanh vui mừng quá đỗi, liên tục cảm tạ.
Tạ Hồng Trần quét mắt nhìn qua phía Hoàng Nhưỡng ở bàn bên kia. Hoàng Nhưỡng cầm đũa trong tay, Tạ Lạp ngồi một bên đang yên lặng giới thiệu tân khách đang ngồi với nàng. Thật ra phần lớn trong số đó Hoàng Nhưỡng đều nhận ra —— dù sao nàng cũng làm Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông một trăm năm mà.
Tiệc lớn yến nhỏ dạng này nhiều như rừng, nàng luôn phải ra mặt.
Tạ Hồng Trần thấy nàng chỉ lo nói chuyện với Tạ Lạp, trong lòng tự dưng muộn phiền một trận.
Thật vất vả, tiệc rượu kết thúc.
Tân khách dần tan. Hoàng Nhưỡng ở lại chờ một người.
Trong góc hẻo lánh, Hoàng Quân chậm rãi đứng dậy, hai chị em nhìn nhau cười một tiếng, cũng không có mấy lời để nói. Quá khứ không chịu thấu, phảng phất mỗi câu nói lên đều là vết sẹo. Nên các nàng chưa từng muốn nhớ lại năm đó. Hoàng Quân cười nói: “Mấy hôm trước chị nhận thư của em liền vội vàng chạy tới. May mà không lỡ việc của em.”
Mà Hoàng Nhưỡng đáp lại chỉ ba chữ: “Thật xin lỗi.”
Biết rõ chị không muốn quay lại chỗ kia, biết rõ chị không muốn đề cập tới chuyện xưa. Biết rõ lòng chị sẽ đổ máu lần nữa.
Thật xin lỗi.
Hoàng Quân cụp mắt, nói: “Không cần nói vậy, chị biết em làm như thế nhất định có lý do. Nhiều năm rồi, em vẫn luôn có chủ ý hơn chị.”
Trong lòng nàng ấy không oán trách, mà Hoàng Nhưỡng cũng không giải thích nhiều. Thật ra ngoài đời thật, rất nhiều năm nàng chưa từng gặp lại Hoàng Quân. Gia đình chồng của Hoàng Quân là nàng tự mình chọn, là một hộ gia phong thanh liêm chính trực, người người trong sạch.
Nhà chồng không tính là đại phú đại quý nhưng hơn ở phẩm tính đôn hậu. Mà càng quan trọng hơn là, cách xa thôn Tiên Trà nhưng vẫn cần lấy dưỡng giống mà lập nghiệp. Sau khi Hoàng Nhưỡng lấy chồng đã giúp nhà chồng quản lý đồng ruộng, cùng phu quân yêu thương hòa thuận.
Lúc trước, đám anh chị em kia đều khịt mũi coi thường nhà chồng Hoàng Quân, chê bai gia thế. Nhưng về sau thấy Hoàng Quân sống không tệ lại sinh lòng đố kỵ.
Thậm chí có một cô em gái của Hoàng Nhưỡng vào lúc Hoàng Quân sinh con đầu lòng, định chạy đến gia đình này nhiều chuyện. Nhưng một người luôn luôn lấy thái độ đoan trang dịu dàng với người lạ như Hoàng Nhưỡng lại tự mình từng kim từng kim khâu miệng cô em, sau đó không còn ai dám nói ba bàn bốn nữa.
À, đây là tội trạng thứ hai mà năm đó Tạ Hồng Trần quở trách nàng —— chỉ vì miệng lưỡi thị phi, giết hại anh chị em ruột.
Cũng đúng, hắn một người khoáng đạt, thân ở tiên môn xa rời nhơ bẩn. Hắn nào biết phàm thế yên vui dễ nát biết bao? Miệng lưỡi không những đủ để giết người, mà vì nó bao nhiêu người bị hủy hoại cả đời?
Một chút chuyện xưa, nhắc lại vô ích.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Mấy cháu khoẻ hết cả ạ?”
“Khỏe cả.” Hoàng Quân nhắc đến, môi bất giác hơi nhoẻn. Nàng nói: “Năm ngoái chị mới có thêm một bé gái, gia đình rất vui. Chị thấy nó càng lớn càng giống em, vẫn muốn đưa con đến cho em nhìn. Nhưng mà…”
Nàng không nói tiếp, Hoàng Nhưỡng cũng rất hiểu—— ai hy vọng đưa con cái về một chỗ như vậy chứ?
Mấy bé con sạch sẽ kia, lây dính một chút xíu ô uế cũng làm tim người đau muốn xé!
Nàng nói với vẻ ghen tỵ: “Sao ạ, con bé dám có sắc đẹp như em sao?”
Hoàng Quân bật cười: “Có ba phần nhan sắc của bé Nhưỡng, đã là đẹp muốn khuynh thành. “
Hoàng Nhưỡng mới thỏa mãn gật gù: “Vậy còn tạm được.”
Nàng qua loa đáp, Hoàng Quân nói: “Nhưỡng định đi theo Tạ Tông chủ, an tâm tu luyện sao?”
Hoàng Nhưỡng sóng vai đi cùng nàng, ở ngoài đời nàng chưa từng thương lượng qua với Hoàng Quân việc này. Nàng biết Hoàng Quân không muốn dính dáng bất cứ chuyện gì đến thôn Tiên Trà nên cũng không đến quấy rầy chị ấy. Đến mức về sau, Hoàng Quân chỉ đưa chồng đến Ngọc Hồ Tiên Tông, uống một chén rượu mừng.
Giữa hai người, hầu như không hề có bất kỳ cuộc đối thoại nào.
Giờ phút này, thậm chí Hoàng Nhưỡng không còn phân biệt rõ thời gian. Cứ như là đang đoạn lương duyên trăm năm trước ở ngoài đời, nàng nghĩ trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn luồn cúi được nó.
Mà Hoàng Quân thì đứng trước mắt nàng.
Thời gian vô tình quá. Chớp mắt, đã là trăm năm không gặp.
Nàng nói: “Phải mà cũng không phải. Tóm lại, sau này thôn Tiên Trà, nói chung chị không cần quay lại.”
“Đúng nhỉ. Không cần qua lại.” Hoàng Quân lẩm bẩm.
Hoàng Nhưỡng một đường đưa chị xuống chân núi, nói: “Em không tiễn. Chị bảo trọng.”
Em không tiễn, nguyện ác mộng kinh tán, nhân gian sáng sủa. Bảo trọng.
Hoàng Nhưỡng xoay người định đi. Sau lưng, Hoàng Quân gọi: “Nhưỡng.”
Hoàng Nhưỡng dừng bước, Hoàng Quân nói: “Quên mấy chuyện ấy đi, không cần vĩnh viễn sống trong vũng bùn.”
À. Hoàng Nhưỡng quay người lên núi. Hai chị em theo hai hướng ngược nhau dần dần tách ra.
—— em sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong vũng bùn, từng lần một phát tiết thù hận của em, xua tan oán hận và sợ hãi của em. Em e rằng, nó là ý nghĩa duy nhất… chèo chống toàn bộ giấc mơ này của em.
Hoàng Nhưỡng không quay đầu lại, nàng không muốn nhìn bóng lưng Hoàng Quân. Không muốn xa rời và không bỏ được là thứ dư thừa mà xa xỉ cỡ nào.
Nàng vội vàng bước vào sơn môn thì gặp một người khác ngay dưới chân núi.
Lý Lộc!
Lý Lộc có lòng tìm Hoàng Nhưỡng, nhưng anh ta đứng đây không phải có ý trước —— Hà Tích Kim đang nói chuyện với anh. Mà đáng sợ hơn là, hai người Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu đang cùng nói chuyện với Tạ Hồng Trần*.
(*) nguyên tác là Tạ Thiệu Xung, không khớp khúc sau nên mình sửa luôn.
Hà Tích Kim hiển nhiên là nghe chuyện Ti Thiên giám bắt giết Huỷ Xà, đang hỏi thăm tình hình. Nhưng ông nói một câu mất cả năm, Lý Lộc tuy bản tính ôn hòa song nghe vào đầu cũng lớn như cái đấu.
May mà Hoàng Nhưỡng đi tới, nàng yêu kiều cúi đầu, nói: “Chào Hà chưởng môn, Lý Giám phó.”
Hà Tích Kim vừa thấy Hoàng Nhưỡng, lập tức lộ ra vẻ hoà ái của tiền bối, ông nói: “Nhưỡng, Nhưỡng, Nhưỡng, cô, cô cô nương, hậu, hậu, hậu sinh, khả, khả… uý! Cô, cô, cô, sau, sau, sau này…”
Không không không, ngài mới là khả úy nhất đó. Nụ cười Hoàng Nhưỡng như muốn biến thành một lớp mặt nạ.
Lý Lộc có thể lấy hơi, anh chạy lẹ qua một bên, mời Trương Sơ Tửu tới. Trương Sơ Tửu thấy Hà Tích Kim đang nói chuyện bên này, lập tức bước nhanh đến. Nghe thấy Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu nói: “Sau này nếu rảnh rỗi, cứ đến Như Ý Kiếm tông, Vấn Tâm các và Cổ Quyền môn nhé. Bây giờ tiên môn các phái thịnh hành du học, điều động đệ tử giao lưu tu luyện tâm đắc mà.”
Hà Tích Kim thở phào một hơi, nói: “Đúng!”
Dầu gì sau này có đánh chết ta cũng sẽ không đi Như Ý Kiếm tông du học gì đâu. Ý Hoàng Nhưỡng đã quyết. Song Hà Tích Kim lại nói: “Gầy, gầy, dưỡng giống…”
Trương Sơ Tửu nói: “Chuyện dưỡng giống liên quan đến lê dân thiên hạ. Dù cô đã xin vào tiên môn, nhưng tiên không rời đạo, mong vẫn luôn giữ lấy từ tâm, chớ bỏ bê kỹ nghệ.”
Hà Tích Kim gật đầu lia lịa, Hoàng Nhưỡng bất ngờ thật —— vị Tông chủ đứng thứ hai Tiên môn này chặn nàng lại, cố hết sức muốn nói. Cuối cùng là nói chuyện này.
“Lời của hai vị tiền bối chắc chắn Nhưỡng chữ chữ ghi khắc.” Hoàng Nhưỡng đáp thật cung kính, nhưng tâm tư lưu chuyển trong lòng hoàn toàn không giống. Nàng đi một đường cho đến giờ, đã thấy bao nhiêu ác độc của lòng người.
Từ nhỏ đến lớn, ở cạnh bên nàng không có mấy người tốt. Cho đến giờ, Sư Vấn Ngư quân lâm thiên hạ, Tạ Linh Bích thống ngự tiên môn, song hai lão này có ai không phải là người khoác lớp nhân nghĩa, tâm tư độc địa chứ?
Mà bộ ba Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Vũ Tử Sửu này, không biết chừng xé toạc lớp vỏ bọc nhiệt tình vì lợi ích chung ra, sẽ lộ hình dáng thế nào.
Hoàng Nhưỡng trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại vẫn kính cẩn nghe theo. Nàng đưa người ra sơn môn, thật ra là muốn theo Lý Lộc nói mấy câu.
Lý Lộc dĩ nhiên cũng sốt ruột, Ti Thiên giám là do triều đình xây dựng, cũng không hợp với tiên môn. Sở dĩ không ai làm khó anh ta chỉ là vì thực lực Ti Thiên giám hôm nay vốn chả ai thèm để ý.
Cũng may Tông chủ Tạ Hồng Trần và Vũ Tử Sửu cũng xuống núi, Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu tự nhiên cũng muốn qua chào hỏi hắn. Hai bọn họ vừa đi, Hoàng Nhưỡng nhanh miệng hỏi: “Giám chính ngài ấy sao rồi?”
Lý Lộc chợt thở dài, còn được, còn biết nhớ Giám chính bọn ta.
Anh ta cũng chả cần thể diện gì, nói: “Ngài… cũng tạm. Chỉ là nhớ cô nương đến nóng lòng, mang bệnh cũng ngày ngày nhắc tới. Nếu cô nương có thể gửi gắm một món gì an ủi tình cảm tương tư của Giám chính bọn tôi thì còn gì bằng.”
“Món gì à?” Hoàng Nhưỡng đầy khó xử, nàng tìm khắp người, chỉ có một món.
“Giám phó đưa tay đây.” Hoàng Nhưỡng nói. Lý Lộc vội chìa tay ra, sau đó, một món đồ xanh xanh đỏ đỏ được đặt lên tay anh ta. Ngay lập tức, Lý Lộc cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng, vừa đau lại vừa ngứa.
Lý Lộc và món xanh xanh đỏ đỏ kia bốn mắt nhìn nhau, lông tơ dựng cả lên: “…Cô nương muốn gửi Giám chính bọn tôi, là… con sâu róm này?”
Hoàng Nhưỡng cũng rất xin lỗi: “Giờ ta chỉ có mỗi nó, bảo Giám chính, giúp ta chăm sóc nó một năm. Sang năm gặp nhau, ta sẽ chuẩn bị kỹ lễ vật đổi nó về.”
“Món này…” Lý Lộc nghĩ mãi, rốt cục tìm một từ hơi nể mặt: “Thật là độc đáo.”
Dứt lời, ngay sau đó anh ta lại hỏi: “Nhưỡng cô nương có lời gì muốn gửi gắm Giám chính không? Lý Lộc có thể thay cô chuyển lời.”
Dưới sơn môn, dĩ nhiên Tạ Hồng Trần đã thấy Hoàng Nhưỡng và Lý Lộc đang nói chuyện. Hắn đưa tiễn bọn Hà Tích Kim xong lập tức bước tới nói: “Lý Giám phó, tạm biệt, bọn ta không tiễn xa.”
Ý đuổi khách thẳng thừng vậy, dĩ nhiên Lý Lộc nghe ra.
Anh khom người chào Tạ Hồng Trần, rời đi.
Tạ Hồng Trần xoay người, mới đi mấy bước phát hiện người đứng sau đuổi theo.
—— cuối cùng nàng ấy vẫn đi theo mình. Khi ý nghĩ này ập tới, Tạ Hồng Trần hơi chấn kinh.
Chả lẽ mình, có tâm tư khác đối với nàng ấy?
Nhưng… đây là đệ tử hắn mới nhận vào môn đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook