Không Tỉnh
-
Chương 4
Khi Đệ Nhất Thu về đến Huyền Vũ ti đã là canh năm. Dù sao trời cũng sắp sáng, hắn quyết định không ngủ nữa, đi thẳng đến thư phòng phê chuẩn công văn.
Cho đến giờ mẹo canh ba, hắn đến “hầu hạ” Hoàng Nhưỡng rời giường. Sau khi Hoàng Nhưỡng được ăn mặc chỉnh tề thì phát hiện mình đã có xe lăn.
Đệ Nhất Thu đặt nàng vào xe lăn, chiếc xe lăn đặc biệt thích hợp với nàng, giống như được đặt làm theo cân nặng số đo của nàng vậy. Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, bởi vì tóc nàng không rối nên Giám Chính cũng không chải lại cho nàng – xem ra hắn cũng có việc không giỏi.
Hắn đẩy Hoàng Nhưỡng đi ra ngoài, bên ngoài sắc trời tối sầm, giống như tuyết sắp rơi. Trong đình viện có học tử cầm cuốn sách đi qua, vẫn hành lễ với Đệ Nhất Thu theo lệ.
Thỉnh thoảng đi qua đình nghỉ lầu các, trên đó cũng treo câu đối khuyến học.
Huyền Vũ ti tràn ngập bầu không khí học hỏi.
Đệ Nhất Thu đẩy xe lăn, đến thẳng một gian học đường.
Vẫn chưa đến thời gian lên lớp, tiên sinh đang điều chỉnh đất, thấy hắn đi vào, tiên sinh vội vàng tiến lên, nói: “Giám chính.”
Đệ Nhất Thu xua tay, tìm một góc rồi đẩy Hoàng Nhưỡng đến một bên. Lúc này Hoàng Nhưỡng mới hiểu – hắn đây là muốn mình nghe giảng?
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu đặt nàng xuống, dùng bút than vẽ một vòng tròn xung quanh nàng rồi quay người rời đi. Trong học đường, tiên sinh nhìn nàng, nàng nhìn tiên sinh, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Cùng với thời gian muộn dần, các học tử lần lượt đi vào học đường.
Tiên sinh cũng không còn cách nào, đành phải bắt đầu giảng bài.
Hoàng Nhưỡng ngồi ngay ngắn một bên, tầm nhìn bên góc của nàng khá rộng, có thể nhìn thấy toàn cảnh học đường. Tiết học của tiên sinh giảng về chăm sóc hạt giống cây trồng tốt. Tiết học động vào sở trường của Hoàng Nhưỡng, nàng nghe rất chăm chú cẩn thận.
Nhưng vị phu tử này giảng đạo lý trên giấy là chính, rất ít thực tế. Hoàng Nhưỡng vừa nghe vừa lặng lẽ bổ sung trong lòng. Thỉnh thoảng các học tử nhìn lén nàng, đầy vẻ hiếu kỳ, ai ai cũng tràn đầy tinh thần, ngay cả ngáp ngủ cũng quên mất.
Đệ Nhất Thu ra khỏi Huyền Vũ Ti. Bên ngoài là một con phố dài, sạp hàng hai bên phần lớn bán giấy bút và mực viết, hoặc là các loại điển tịch. Thỉnh thoảng có cửa hàng cũng chỉ bày bán đồ vật học tử thường dùng.
Đệ Nhất Thu không dừng lại ở những nơi này mà đến thẳng cổng chợ.
Nơi này đông người qua kẻ lại, vô cùng ồn ào.
Đệ Nhất Thu tìm một quán trà, quán trà này cổ xưa cũ kỹ, nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ. Hắn vừa vào, chưởng quầy lập tức chào đón: “Giám Chính, vẫn như cũ?”
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Chỉ một lát sau, chưởng quầy không chỉ đưa lên mấy món điểm tâm mà còn có một chén trà xanh.
Đệ Nhất Thu ngửi hương trà vô cùng quen thuộc, quả nhiên chưởng quầy cười nói: “Đây là trà mới năm nay, tên là Nhất Biện Tâm. Là biến chủng do đích thân Hoàng Nhưỡng cô nương chăm sóc một trăm năm trước, tối muộn tôi sẽ đưa đến Huyền Vũ Ti cho Giám Chính thưởng thức.”
Đệ Nhất Thu lướt nhìn súp trà, nói một câu: “Có lòng rồi.”
Chưởng quầy đó lập tức vui vẻ ra mặt, khom người lui xuống. Chỉ lát sau, Lý Lộc cũng đi vào. Hắn đi thẳng đến trước mặt Đệ Nhất Thu, hành lễ: “Giám Chính.”
Đệ Nhất Thu hất cằm: “Ngồi đi.”
Lý Lộc ngồi xuống đối diện hắn, bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Chỉ thấy mấy tên quan sai kéo một người qua. Quan sai mặc sai phục màu đen, đao dắt bên hông, sau lưng cắm cờ lệnh. Chính là phục sức của Ti Thiên Giám.
Lúc này, một quan viên mặc áo choàng dài màu đỏ đi ra khỏi đám đông, chính là thiếu giám của Bạch Hổ Ti, Đàm Kỳ.
Hắn cất cao giọng nói: “Pháp lệnh triều đình, người trong Tiên Môn vào nội thành Thượng Kinh buộc phải cầm theo giấy thông hành của quan phủ. Hôm qua Ti Thiên Giám kiểm tra, người này là người trong Tiên Môn, tội thứ nhất là không tuân thủ quy định, tội thứ hai là coi thường triều đình. Hôm nay Bạch Hổ Ti của Ti Thiên Giám hành hình trước mặt mọi người, phế tu vi của hắn, đánh một trăm trượng!”
Xung quanh ầm một tiếng, lập tức xôn xao.
Trong lòng bách tính, địa vị của người trong Tiên Môn vẫn khá cao quý.
Mà nay Ti Thiên Giám triều đình lại công khai đưa hắn đến cổng chợ để hành hình, e rằng hành động này có ý sâu xa.
Không hề nghi ngờ, phạm nhân chịu hình chính là người mà hôm qua Lý Lộc nói đến, mật thám đến từ Ngọc Hồ Tiên Tông.
Đàm Kỳ tuyên bố tội của phạm nhân, lập tức vung tay, tự có sai dịch kéo tên mật thám đến, ấn lên trên ghế hành hình.
Sau đó, các sai dịch trực tiếp lột sạch quần áo phạm nhân trước mặt mọi người. Mặc cho tên phạm nhân đó giãy dụa chửi mắng, nhưng vẫn không quan tâm. Dân chúng lui xuống phía sau vài bước, lần đầu tiên thấy “Tiên sư” khỏa thân chịu hình, vừa kinh sợ lại vừa hiếu kỳ.
Đệ Nhất Thu vừa uống trà vừa thưởng thức điểm tâm, tâm thái nhàn nhã.
Tiếng cây trượng đập vào mông thịt vang lên vô cùng nặng nề, đánh ba trượng đã thấy máu. Ban đầu người chịu hình còn chửi mắng, sau đó ngớt dần.
Chưởng quầy cũng mang trà bánh lên cho Lý Lộc, Lý Lộc lại không có tâm trạng động đũa – Ti Thiên Giám làm như vậy, Tạ Linh Bích cam tâm bỏ qua mới lạ.
Hiện tại Ngọc Hồ Tiên Tông do hai người làm chủ sự, một là tông chủ Tạ Hồng Trần. Hai là lão tổ Tạ Linh Bích. Sau khi Tạ Linh Bích truyền ngôi cho đệ tử Tạ Hồng Trần, mặc dù lui về phía sau, nhưng không hề mất đi quyền bính trong tay.
Lão ta yêu danh tiếng của mình thế nào, Lý Lộc biết quá rõ.
Quả nhiên, hành hình được một nửa thì trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm, nổ vang bên tai tất cả mọi người.
Dân chúng che tai, không dám xem hành hình nữa, vội vàng tránh né.
Đám mây trên bầu trời tụ lại, trong chốc lát, một luồng bạch quang giáng xuống, nhanh chóng quấn lấy mật thám đang chịu hình. Thấy luồng bạch quang đó sắp đưa người đi, Đệ Nhất Thu nghiêng chén trà trong tay, súp trà bắn ra ngoài cửa sổ, phút chốc hóa thành một luồng kim quang.
Bạch quang và kim quang va vào nhau, ầm một tiếng, hai bên đều biến mất.
Dân chúng từ chỗ tối thò đầu ra, lặng lẽ quan sát. Đàm Kỳ biết Giám Chính nhà mình ở gần đây, trong lòng bình tĩnh, vẫn chỉ huy sai dịch dưới quyền mình cố đánh hết một trăm trượng, sau đó phế đi tu vi của tên mật thám nọ.
Tên mật thám đó bị đánh bán sống bán chết, lại bị phế bỏ tu vi. Hắn khoác xiêm y, ngay cả sức mắng chửi cũng không có, hồi lâu cũng không bò dậy nổi. Hai tên sai dịch đang định lôi hắn ra khỏi nội thành, đột nhiên, sư tử đá hình tròn ở tầng dưới gầm lên một tiếng giận dữ – con sư tử đá lại là vật sống.
Nó bước từng bước đến trước mặt tên mật thám, phun ra quả cầu đá trong miệng, ôm mật thám chậm rãi rời đi. Nó bước đi nặng nề, bước qua con phố dài, các phiến đá lần lượt rạn nứt, giống như thị uy của người nào đó.
Tất cả mọi người đều biết, lần này Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông đã kết thù lớn.
Đệ Nhất Thu đi ra từ quán trà, nhìn đá vụn nứt, nói: “Bộ phận xây dựng sửa lại đường xá xong, hóa đơn gửi đến Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Lý Lộc đáp một tiếng vâng, nói: “Chuyện hôm nay, e rằng Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần sẽ không để yên. Giám Chính không thể không đề phòng.”
Đệ Nhất Thu cười lạnh lùng, cũng không quan tâm. Hai người sánh vai nhau bước đi, Lý Lộc theo thói quen bước sau nửa bước, nói: “Hôm nay Bảo Võ đã quay về, Giám Chính đã gặp hắn chưa?”
Bảo Võ là một giám phó khác của Ti Thiên Giám, phần lớn thời gian hắn đều dẫn đệ tử trong giám ra ngoài làm mấy việc vặt, trừ yêu diệt ma cho dân chúng.
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, đột nhiên đứng im bất động.
Lý Lộc kinh hãi, nghĩ rằng có bất thường, lại thấy hắn đột nhiên đi vào một cửa hàng son phấn.
Cửa hàng son phấn?
Lý Lộc vội đi theo vào, vẻ mặt Đệ Nhất Thu lạnh băng, ngắm nhìn xung quanh. Bà chủ cửa hàng thấy hai người họ mặc quan phục thì vẻ mặt liền biến sắc. Đầu lưỡi của bà ta cũng líu lại, hỏi: “Hai, hai vị quan gia, dân phụ đã mở cửa hàng này ở Thượng Kinh mười năm nay, làm ăn nghiêm chỉnh, hai vị quan gia đừng giết oan người tốt.”
Lý Lộc cũng kiểm tra xem xét trong ngoài một lượt, nhưng không cảm thấy bất thường. Hắn đành phải hỏi: “Giám Chính, nơi này có gì cổ quái?”
Đệ Nhất Thu chậm rãi bước đến trước kệ hàng, nhìn kỹ bột phấn bên trên, hắn cầm lên một hộp bột trứng ngỗng, mở ra ngửi, bỗng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Bà chủ kinh ngạc đến ngây người.
Lý Lộc cũng kinh ngạc ngây người. Một lúc sau, vẫn là bà chủ phản ứng lại trước, bà ta thở dài một hơi, vội vàng tươi cười, nói: “Quan gia muốn xem bột phấn cho nương tử ư! Ôi ôi, bây giờ phu quân anh tuấn lại yêu thương nương tử như quan gia thật đúng là thắp đèn lồng đi tìm cũng không tìm thấy!”
Có lẽ đã giải trừ được nguy hiểm, bà ta như sống sót sau nạn kiếp mà tràn đầy thiện cảm với vị quan gia anh tuấn. Vì thế bà chủ nhiệt tình nói: “Quan gia, ngài ngồi bên này, bột phấn cho nữ nhân ấy à, nói ra rất dài. Nô gia dâng lên cho hai ngài trà thơm, chúng ta từ từ nói.”
Ti Thiên Giám có rất nhiều việc phải làm đấy? Hắn đâu có thời gian nghe ngươi từ từ nói! Lý Lộc đang định lên tiếng thì Đệ Nhất Thu đã đi đến bên quầy ngồi xuống.
…..
Lý Lộc nào có cách nào khác?
Hắn đành phải ngồi bên cạnh Đệ Nhất Thu, nghe bà chủ thao thao bất tuyệt giới thiệu những loại bột phấn này.
Cái gì mà son phấn điểm tuyết, Chiếu Hoa Tây Chi, Mặc Cẩm Diễm…
Hay lắm. Lý Lộc nghe mà chóng mặt.
Đệ Nhất Thu không nở nụ cười, thậm chí trong ánh mắt bình tĩnh còn mang vẻ âm lạnh. Nhưng hắn nghe rất chăm chú. Cho nên bà chủ mang ra hết những hiểu biết của mình nói cho hắn nghe.
Nửa canh giờ sau, Giám Chính đại nhân đã mua Tinh Tử Đại, Ngạch Hoàng Thiến Phấn, Đào Hoa Khẩu Chi, Mẫu Đơn Hoa Đông…
Lý Lộc xách theo chai chai lọ lọ tinh xảo ra khởi cửa hàng son phấn, trong lòng tràn đầy cảm giác hoang mang “ta là ai, ta đang ở đâu”.
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông ở xa mấy ngàn dặm. Hoa lan khắp núi đã héo tàn hơn một nửa.
Tạ Hồng Trần mặc áo trắng như tuyết, trên vai thắt cổ áo màu xanh lam, bên hông thắt dây lưng cùng màu, phía dưới treo ngọc. Là chủ của một tông, hắn thoạt nhìn không hề uy nghiêm mà ngược lại còn có vẻ hiền hòa nho nhã.
Hắn đứng bên vườn hoa, nhìn những cánh hoa bất luận có chăm sóc thế nào vẫn dần dần khô héo. Không ngờ, thì ra loại hoa này lại kiêu ngạo như vậy. Khi người đó còn ở đây, chúng kiên cường như cỏ dại.
Phía sau có tiếng bước chân lại gần, Tạ Hồng Trần không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai. Hắn quay người hành lễ, nói: “Sư phụ.”
Người đi đến chính là Tạ Linh Bích, lão mặc huyền bào, tay cầm một chuỗi ngọc như ý màu trắng, sắc mặt tối sấm như trời sắp mưa.
Nhìn thấy Tạ Hồng Trần, lão trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay, chắc người đã biết.”
“Sư phụ đang nói chuyện Ti Thiên Giám công khai phạt trượng đệ tử ngoại môn của tông môn ta?” Giọng điệu của Tạ Hồng Trần bình thản, cũng không thể hiện vui giận.
Tạ Linh Bích hừ mạnh một tiếng, nói: “Không phải công khai phạt trượng, mà là cho đệ tử của tông ta khỏa thân chịu hình! Tên tiểu tử Đệ Nhất Thu, ngay cả chiêu hạ tiện này cũng dám dùng!”
Tạ Hồng Trần nhìn Tạ Linh Bích vô cùng tức giận, đột nhiên hỏi: “Mấy ngày trước, lão tông chủ Mê Hoa Tông làm lễ mừng thọ, mời con và sư phụ cùng đến chúc mừng. Sau khi con và sư phụ rời khỏi, tông môn lập tức có bốn gã kẻ trộm đột nhập. Thật ra đệ tử muốn hỏi sư phụ, bọn họ đã đánh cắp vật gì?”
Tạ Linh Bích ngẩn người, lập tức tức giận nói: “Việc này người phải hỏi bọn chúng!”
“Đệ tử đã kiểm lại bảo vật bí mật trong tông môn, nhưng không mất thứ gì.” Trong lòng Tạ Hồng Trần còn nghi ngờ, không chỉ là vì cơn giận của Tạ Linh Bích, mà còn có nguyên nhân khác.
Thê tử của hắn, tông chủ phu nhân Hoàng Nhưỡng của Ngọc Hồ Tiên Tông đã mất tích mười năm rồi.
Mười năm nay, Ngọc Hồ Tiên Tông tuyên bố với bên ngoài rằng nàng bị bệnh phải tu dưỡng.
Nhưng chỉ có số ít người biết nàng đã mất tích. Là đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ.
Vì thể diện của tông môn, Tạ Hồng Trần không thể thổi kèn đánh trống đi tìm. Nhưng trong âm thầm hắn cũng tốn không ít tâm sức. Mười năm không có kết quả, không phải trong lòng hắn không từng hoài nghi. Hắn luôn cảm thấy, bất luận xảy ra chuyện gì, Hoàng Nhưỡng cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi.
Chỉ cần hắn vẫn là tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Mà cả Tiên tông, nếu còn nơi nào hắn chưa tìm qua, thì đó chắc chắn là Am Lôi Phong của Tạ Linh Bích.
Thực ra ngay từ đầu, Tạ Linh Bích không đồng ý cho Tạ Hồng Trần lấy Hoàng Nhưỡng làm vợ. Hoàng Nhưỡng xuất thân từ trấn Tiên Trà, là con gái của Thổ Yêu Hoàng Thự hèn hạ vô dụng, thân phận hèn mọn thì thôi, lại còn có thủ đoạn và tâm cơ.
Tạ Linh Bích coi thường nàng từ tận trong lòng.
Tạ Hồng Trần trước nay luôn ngoan ngoãn vâng lời sư tôn, lại lựa chọn kiên quyết với hôn sự này.
Tạ Linh Bích không muốn vì một nữ tử mà khiến hai sư đồ bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng cho phép hôn sự này. Nhưng lão cũng có điều kiện, đó là mỗi ngày Tạ Hồng Trần chỉ được ở bên Hoàng Nhưỡng một canh giờ.
Nói ra cũng là muốn hắn kiềm chế ham muốn, không chìm đắm vào nhi nữ.
Tạ Hồng Trần không phản đối. Hắn biết Hoàng Nhưỡng cũng sẽ không phản đối.
Hoàng Nhưỡng là người thế nào, thực ra hắn hiểu quá rõ.
Nữ nhân này, từ nhỏ đã không cam chịu số phận.
Mặc dù Tạ Hồng Trần chìm đắm vào vẻ dịu dàng của nàng, nhưng cũng không mất đi lý trí. Hắn đã điều tra kỹ cuộc đời của Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng sinh ra trong một gia đình Thổ Yêu hương dã, phụ thân Hoàng Thự háo sắc tham tài, trong nhà rất đông huynh đệ tỷ muội.
Còn Hoàng Nhưỡng là người xuất sắc nhất trong tất cả huynh đệ tỷ muội. Nàng dịu dàng đoan trang, thông minh nho nhã, lại vẫn luôn thay phụ thân chăm sóc hạt giống tốt, tiếng lành đồn xa. Nhưng những việc này chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi.
Dưới vỏ bọc tuyệt đẹp đó, nàng lén chăm sóc hạt giống tốt sau lưng phụ thân, thậm chí tránh triều đình lén lút bán ra ngoài. Lấy lòng phụ thân, bài xích, đàn áp các huynh đệ tỷ muội khác. Các huynh đệ tỷ muội của nàng luôn hung dữ, nhưng cả Hoàng gia không ai dám động vào nàng.
Hoàng Thự vốn ngu xuẩn, bị nàng dỗ nịnh xoay vòng vòng, hạt giống trong nhà gần như đều do nàng chăm sóc. Nói nàng là chủ gia đình cũng không phải quá, chỉ là thiếu danh phận mà thôi.
Với xuất thân thấp hèn như vậy, nàng được đặt mỹ danh “Huyền Độ Tiên Tử”, nổi tiếng khắp Tiên Môn và triều đình.
Bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người có tài tỏ ý kết thân, nhưng nàng vừa khéo léo đối đãi giả bộ không hiểu, vừa giăng lưới kiên nhẫn chờ đợi con cá lớn nhất mắc câu.
Tạ Hồng Trần chính là con cá lớn.
Có lẽ còn lớn hơn sự tưởng tượng của nàng.
Cho nên ngay từ đầu, Hoàng Nhưỡng sử dụng hết mọi thủ đoạn với hắn. Tạ Hồng Trần chưa bao giờ bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc, nhưng hắn vẫn rơi vào lưới.
Hắn không quan tâm đến sự phản đối của Tạ Linh Bích, khư khư cố chấp lấy Hoàng Nhưỡng làm vợ.
Mấy năm nay, hắn bao dung nhạc phụ Hoàng Thự tầm thường vô dụng, cũng cân bằng lòng tham không đáy của huynh đệ tỷ muội Hoàng Nhưỡng. Hắn luôn nhượng bộ hết mức với tình yêu của mình, vì thế hắn vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế với Hoàng Nhưỡng, thậm chí là có lý lạnh nhạt.
Hắn sắp xếp cho Hoàng Nhưỡng ở Kỳ Lộ Đài, còn mình rất ít qua đó.
Tạ Linh Bích ra quy ước với hắn, cho phép hắn mỗi ngày được đến đó ở lại một canh giờ. Thực ra phần lớn hắn đều không đến đó.
Cho dù dục vọng nổi lên đan xen, quấn quanh đeo bám, hắn cũng có thể không quan tâm.
Hắn biết, Hoàng Nhưỡng sẽ không để ý những việc này.
Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng không quan tâm.
Dường như nàng không oán trách, bất luận mấy lần chỉ cần hắn đến, nàng luôn đón chào nhiệt tình. Nàng an phân ở lại Kỳ Lộ Đài, nghiên cứu rượu ngon, hương trà, trà bánh.
Tạ Hồng Trần không thích nàng chăm sóc hạt giống, hắn cho rằng tông chủ phu nhân thường xuyên ra vào đồng ruộng thì không được nho nhã. Vì vậy Hoàng Nhưỡng cũng từ bỏ cả việc này.
Chỉ vì Tạ Hồng Trần thích hoa lan, vì thế nàng trồng đủ loại hoa lan ở khắp Ngọc Hồ Tiên Tông.
Trong thời gian một trăm năm, nàng từ “Huyền Độ Tiên Tử” nổi tiếng khắp bên ngoài trở thành tông chủ phu nhân được các đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông kính yêu.
Nàng rất có khả năng kiềm chế cảm xúc của mình, vừa khéo léo lại giỏi lôi kéo lòng người, mua danh chuộc tiếng. Vì thế người người đều khen nàng dịu dàng đoan chính, hiền lương thục đức.
Tạ Hồng Trần cảm thấy mình không nên thích nữ nhân như vậy.
Bề ngoài và nội tâm của nữ nhân này bất nhất, mỗi một việc đều có mục đích của mình – nàng biết rõ mình muốn cái gì. Vì để đạt được mục đích, nàng có thể không từ thủ đoạn, không có tình cảm. Kể cả người tâm tính kiên định như Tạ Hồng Trần cũng có thể cởi bỏ xiêm y, loan phượng đảo lộn với nàng trước khi thành thân.
Thực ra Tạ Hồng Trần có lòng khinh thường với người này. Nhưng những việc quý nữ danh môn không dám làm, nàng đều dám. Vẻ phong tình không thể thể hiện trước người khác, quá mức khắc cốt ghi tâm. Hắn vừa tỉnh táo vừa si mê.
Trước khi Hoàng Nhưỡng mất tích đã làm một chuyện khiến hắn không vui.
Kể từ khi hai người thành thân trăm năm đến nay, lần đầu tiên nàng nói lời không nên nói. Nàng nói với hắn: “Phu quân có từng nghĩ để ý động hướng của lão tổ không? Mấy ngày trước ta phát hiện một chuyện, trong lòng luôn bất an. Ta luôn cảm thấy, phu quân nên một mình đến Am Lôi Phong xem thử.”
Tạ Hồng Trần lập tức nổi giận với nàng. Bởi vì biết Tạ Linh Bích rất có thành kiến với nàng, hắn đã hết sức tránh cho hai người gặp nhau. Bình thường Tạ Linh Bích không lên Kỳ Lộ Đài, Hoàng Nhưỡng cũng không đến Am Lôi Phong.
Mặc dù hắn quyến luyến vẻ phong tình của Hoàng Nhưỡng, nhưng tuyệt đối không chấp nhận nữ nhân này xen vào ân sư của mình. Cho nên hắn không nói nhiều, phất tay áo bỏ đi.
Từ sau chuyện đó có đến một tháng hắn không đến Kỳ Lộ Đài.
Sau đó, Hoàng Nhưỡng mất tích.
Hắn tưởng rằng nàng lại giở thủ đoạn gì khiến hắn lo lắng. Nhưng đã qua mười năm hắn cũng chưa gặp lại nàng.
Lần đó lại là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Cho đến giờ mẹo canh ba, hắn đến “hầu hạ” Hoàng Nhưỡng rời giường. Sau khi Hoàng Nhưỡng được ăn mặc chỉnh tề thì phát hiện mình đã có xe lăn.
Đệ Nhất Thu đặt nàng vào xe lăn, chiếc xe lăn đặc biệt thích hợp với nàng, giống như được đặt làm theo cân nặng số đo của nàng vậy. Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, bởi vì tóc nàng không rối nên Giám Chính cũng không chải lại cho nàng – xem ra hắn cũng có việc không giỏi.
Hắn đẩy Hoàng Nhưỡng đi ra ngoài, bên ngoài sắc trời tối sầm, giống như tuyết sắp rơi. Trong đình viện có học tử cầm cuốn sách đi qua, vẫn hành lễ với Đệ Nhất Thu theo lệ.
Thỉnh thoảng đi qua đình nghỉ lầu các, trên đó cũng treo câu đối khuyến học.
Huyền Vũ ti tràn ngập bầu không khí học hỏi.
Đệ Nhất Thu đẩy xe lăn, đến thẳng một gian học đường.
Vẫn chưa đến thời gian lên lớp, tiên sinh đang điều chỉnh đất, thấy hắn đi vào, tiên sinh vội vàng tiến lên, nói: “Giám chính.”
Đệ Nhất Thu xua tay, tìm một góc rồi đẩy Hoàng Nhưỡng đến một bên. Lúc này Hoàng Nhưỡng mới hiểu – hắn đây là muốn mình nghe giảng?
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu đặt nàng xuống, dùng bút than vẽ một vòng tròn xung quanh nàng rồi quay người rời đi. Trong học đường, tiên sinh nhìn nàng, nàng nhìn tiên sinh, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Cùng với thời gian muộn dần, các học tử lần lượt đi vào học đường.
Tiên sinh cũng không còn cách nào, đành phải bắt đầu giảng bài.
Hoàng Nhưỡng ngồi ngay ngắn một bên, tầm nhìn bên góc của nàng khá rộng, có thể nhìn thấy toàn cảnh học đường. Tiết học của tiên sinh giảng về chăm sóc hạt giống cây trồng tốt. Tiết học động vào sở trường của Hoàng Nhưỡng, nàng nghe rất chăm chú cẩn thận.
Nhưng vị phu tử này giảng đạo lý trên giấy là chính, rất ít thực tế. Hoàng Nhưỡng vừa nghe vừa lặng lẽ bổ sung trong lòng. Thỉnh thoảng các học tử nhìn lén nàng, đầy vẻ hiếu kỳ, ai ai cũng tràn đầy tinh thần, ngay cả ngáp ngủ cũng quên mất.
Đệ Nhất Thu ra khỏi Huyền Vũ Ti. Bên ngoài là một con phố dài, sạp hàng hai bên phần lớn bán giấy bút và mực viết, hoặc là các loại điển tịch. Thỉnh thoảng có cửa hàng cũng chỉ bày bán đồ vật học tử thường dùng.
Đệ Nhất Thu không dừng lại ở những nơi này mà đến thẳng cổng chợ.
Nơi này đông người qua kẻ lại, vô cùng ồn ào.
Đệ Nhất Thu tìm một quán trà, quán trà này cổ xưa cũ kỹ, nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ. Hắn vừa vào, chưởng quầy lập tức chào đón: “Giám Chính, vẫn như cũ?”
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Chỉ một lát sau, chưởng quầy không chỉ đưa lên mấy món điểm tâm mà còn có một chén trà xanh.
Đệ Nhất Thu ngửi hương trà vô cùng quen thuộc, quả nhiên chưởng quầy cười nói: “Đây là trà mới năm nay, tên là Nhất Biện Tâm. Là biến chủng do đích thân Hoàng Nhưỡng cô nương chăm sóc một trăm năm trước, tối muộn tôi sẽ đưa đến Huyền Vũ Ti cho Giám Chính thưởng thức.”
Đệ Nhất Thu lướt nhìn súp trà, nói một câu: “Có lòng rồi.”
Chưởng quầy đó lập tức vui vẻ ra mặt, khom người lui xuống. Chỉ lát sau, Lý Lộc cũng đi vào. Hắn đi thẳng đến trước mặt Đệ Nhất Thu, hành lễ: “Giám Chính.”
Đệ Nhất Thu hất cằm: “Ngồi đi.”
Lý Lộc ngồi xuống đối diện hắn, bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Chỉ thấy mấy tên quan sai kéo một người qua. Quan sai mặc sai phục màu đen, đao dắt bên hông, sau lưng cắm cờ lệnh. Chính là phục sức của Ti Thiên Giám.
Lúc này, một quan viên mặc áo choàng dài màu đỏ đi ra khỏi đám đông, chính là thiếu giám của Bạch Hổ Ti, Đàm Kỳ.
Hắn cất cao giọng nói: “Pháp lệnh triều đình, người trong Tiên Môn vào nội thành Thượng Kinh buộc phải cầm theo giấy thông hành của quan phủ. Hôm qua Ti Thiên Giám kiểm tra, người này là người trong Tiên Môn, tội thứ nhất là không tuân thủ quy định, tội thứ hai là coi thường triều đình. Hôm nay Bạch Hổ Ti của Ti Thiên Giám hành hình trước mặt mọi người, phế tu vi của hắn, đánh một trăm trượng!”
Xung quanh ầm một tiếng, lập tức xôn xao.
Trong lòng bách tính, địa vị của người trong Tiên Môn vẫn khá cao quý.
Mà nay Ti Thiên Giám triều đình lại công khai đưa hắn đến cổng chợ để hành hình, e rằng hành động này có ý sâu xa.
Không hề nghi ngờ, phạm nhân chịu hình chính là người mà hôm qua Lý Lộc nói đến, mật thám đến từ Ngọc Hồ Tiên Tông.
Đàm Kỳ tuyên bố tội của phạm nhân, lập tức vung tay, tự có sai dịch kéo tên mật thám đến, ấn lên trên ghế hành hình.
Sau đó, các sai dịch trực tiếp lột sạch quần áo phạm nhân trước mặt mọi người. Mặc cho tên phạm nhân đó giãy dụa chửi mắng, nhưng vẫn không quan tâm. Dân chúng lui xuống phía sau vài bước, lần đầu tiên thấy “Tiên sư” khỏa thân chịu hình, vừa kinh sợ lại vừa hiếu kỳ.
Đệ Nhất Thu vừa uống trà vừa thưởng thức điểm tâm, tâm thái nhàn nhã.
Tiếng cây trượng đập vào mông thịt vang lên vô cùng nặng nề, đánh ba trượng đã thấy máu. Ban đầu người chịu hình còn chửi mắng, sau đó ngớt dần.
Chưởng quầy cũng mang trà bánh lên cho Lý Lộc, Lý Lộc lại không có tâm trạng động đũa – Ti Thiên Giám làm như vậy, Tạ Linh Bích cam tâm bỏ qua mới lạ.
Hiện tại Ngọc Hồ Tiên Tông do hai người làm chủ sự, một là tông chủ Tạ Hồng Trần. Hai là lão tổ Tạ Linh Bích. Sau khi Tạ Linh Bích truyền ngôi cho đệ tử Tạ Hồng Trần, mặc dù lui về phía sau, nhưng không hề mất đi quyền bính trong tay.
Lão ta yêu danh tiếng của mình thế nào, Lý Lộc biết quá rõ.
Quả nhiên, hành hình được một nửa thì trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm, nổ vang bên tai tất cả mọi người.
Dân chúng che tai, không dám xem hành hình nữa, vội vàng tránh né.
Đám mây trên bầu trời tụ lại, trong chốc lát, một luồng bạch quang giáng xuống, nhanh chóng quấn lấy mật thám đang chịu hình. Thấy luồng bạch quang đó sắp đưa người đi, Đệ Nhất Thu nghiêng chén trà trong tay, súp trà bắn ra ngoài cửa sổ, phút chốc hóa thành một luồng kim quang.
Bạch quang và kim quang va vào nhau, ầm một tiếng, hai bên đều biến mất.
Dân chúng từ chỗ tối thò đầu ra, lặng lẽ quan sát. Đàm Kỳ biết Giám Chính nhà mình ở gần đây, trong lòng bình tĩnh, vẫn chỉ huy sai dịch dưới quyền mình cố đánh hết một trăm trượng, sau đó phế đi tu vi của tên mật thám nọ.
Tên mật thám đó bị đánh bán sống bán chết, lại bị phế bỏ tu vi. Hắn khoác xiêm y, ngay cả sức mắng chửi cũng không có, hồi lâu cũng không bò dậy nổi. Hai tên sai dịch đang định lôi hắn ra khỏi nội thành, đột nhiên, sư tử đá hình tròn ở tầng dưới gầm lên một tiếng giận dữ – con sư tử đá lại là vật sống.
Nó bước từng bước đến trước mặt tên mật thám, phun ra quả cầu đá trong miệng, ôm mật thám chậm rãi rời đi. Nó bước đi nặng nề, bước qua con phố dài, các phiến đá lần lượt rạn nứt, giống như thị uy của người nào đó.
Tất cả mọi người đều biết, lần này Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông đã kết thù lớn.
Đệ Nhất Thu đi ra từ quán trà, nhìn đá vụn nứt, nói: “Bộ phận xây dựng sửa lại đường xá xong, hóa đơn gửi đến Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Lý Lộc đáp một tiếng vâng, nói: “Chuyện hôm nay, e rằng Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần sẽ không để yên. Giám Chính không thể không đề phòng.”
Đệ Nhất Thu cười lạnh lùng, cũng không quan tâm. Hai người sánh vai nhau bước đi, Lý Lộc theo thói quen bước sau nửa bước, nói: “Hôm nay Bảo Võ đã quay về, Giám Chính đã gặp hắn chưa?”
Bảo Võ là một giám phó khác của Ti Thiên Giám, phần lớn thời gian hắn đều dẫn đệ tử trong giám ra ngoài làm mấy việc vặt, trừ yêu diệt ma cho dân chúng.
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, đột nhiên đứng im bất động.
Lý Lộc kinh hãi, nghĩ rằng có bất thường, lại thấy hắn đột nhiên đi vào một cửa hàng son phấn.
Cửa hàng son phấn?
Lý Lộc vội đi theo vào, vẻ mặt Đệ Nhất Thu lạnh băng, ngắm nhìn xung quanh. Bà chủ cửa hàng thấy hai người họ mặc quan phục thì vẻ mặt liền biến sắc. Đầu lưỡi của bà ta cũng líu lại, hỏi: “Hai, hai vị quan gia, dân phụ đã mở cửa hàng này ở Thượng Kinh mười năm nay, làm ăn nghiêm chỉnh, hai vị quan gia đừng giết oan người tốt.”
Lý Lộc cũng kiểm tra xem xét trong ngoài một lượt, nhưng không cảm thấy bất thường. Hắn đành phải hỏi: “Giám Chính, nơi này có gì cổ quái?”
Đệ Nhất Thu chậm rãi bước đến trước kệ hàng, nhìn kỹ bột phấn bên trên, hắn cầm lên một hộp bột trứng ngỗng, mở ra ngửi, bỗng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Bà chủ kinh ngạc đến ngây người.
Lý Lộc cũng kinh ngạc ngây người. Một lúc sau, vẫn là bà chủ phản ứng lại trước, bà ta thở dài một hơi, vội vàng tươi cười, nói: “Quan gia muốn xem bột phấn cho nương tử ư! Ôi ôi, bây giờ phu quân anh tuấn lại yêu thương nương tử như quan gia thật đúng là thắp đèn lồng đi tìm cũng không tìm thấy!”
Có lẽ đã giải trừ được nguy hiểm, bà ta như sống sót sau nạn kiếp mà tràn đầy thiện cảm với vị quan gia anh tuấn. Vì thế bà chủ nhiệt tình nói: “Quan gia, ngài ngồi bên này, bột phấn cho nữ nhân ấy à, nói ra rất dài. Nô gia dâng lên cho hai ngài trà thơm, chúng ta từ từ nói.”
Ti Thiên Giám có rất nhiều việc phải làm đấy? Hắn đâu có thời gian nghe ngươi từ từ nói! Lý Lộc đang định lên tiếng thì Đệ Nhất Thu đã đi đến bên quầy ngồi xuống.
…..
Lý Lộc nào có cách nào khác?
Hắn đành phải ngồi bên cạnh Đệ Nhất Thu, nghe bà chủ thao thao bất tuyệt giới thiệu những loại bột phấn này.
Cái gì mà son phấn điểm tuyết, Chiếu Hoa Tây Chi, Mặc Cẩm Diễm…
Hay lắm. Lý Lộc nghe mà chóng mặt.
Đệ Nhất Thu không nở nụ cười, thậm chí trong ánh mắt bình tĩnh còn mang vẻ âm lạnh. Nhưng hắn nghe rất chăm chú. Cho nên bà chủ mang ra hết những hiểu biết của mình nói cho hắn nghe.
Nửa canh giờ sau, Giám Chính đại nhân đã mua Tinh Tử Đại, Ngạch Hoàng Thiến Phấn, Đào Hoa Khẩu Chi, Mẫu Đơn Hoa Đông…
Lý Lộc xách theo chai chai lọ lọ tinh xảo ra khởi cửa hàng son phấn, trong lòng tràn đầy cảm giác hoang mang “ta là ai, ta đang ở đâu”.
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông ở xa mấy ngàn dặm. Hoa lan khắp núi đã héo tàn hơn một nửa.
Tạ Hồng Trần mặc áo trắng như tuyết, trên vai thắt cổ áo màu xanh lam, bên hông thắt dây lưng cùng màu, phía dưới treo ngọc. Là chủ của một tông, hắn thoạt nhìn không hề uy nghiêm mà ngược lại còn có vẻ hiền hòa nho nhã.
Hắn đứng bên vườn hoa, nhìn những cánh hoa bất luận có chăm sóc thế nào vẫn dần dần khô héo. Không ngờ, thì ra loại hoa này lại kiêu ngạo như vậy. Khi người đó còn ở đây, chúng kiên cường như cỏ dại.
Phía sau có tiếng bước chân lại gần, Tạ Hồng Trần không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai. Hắn quay người hành lễ, nói: “Sư phụ.”
Người đi đến chính là Tạ Linh Bích, lão mặc huyền bào, tay cầm một chuỗi ngọc như ý màu trắng, sắc mặt tối sấm như trời sắp mưa.
Nhìn thấy Tạ Hồng Trần, lão trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay, chắc người đã biết.”
“Sư phụ đang nói chuyện Ti Thiên Giám công khai phạt trượng đệ tử ngoại môn của tông môn ta?” Giọng điệu của Tạ Hồng Trần bình thản, cũng không thể hiện vui giận.
Tạ Linh Bích hừ mạnh một tiếng, nói: “Không phải công khai phạt trượng, mà là cho đệ tử của tông ta khỏa thân chịu hình! Tên tiểu tử Đệ Nhất Thu, ngay cả chiêu hạ tiện này cũng dám dùng!”
Tạ Hồng Trần nhìn Tạ Linh Bích vô cùng tức giận, đột nhiên hỏi: “Mấy ngày trước, lão tông chủ Mê Hoa Tông làm lễ mừng thọ, mời con và sư phụ cùng đến chúc mừng. Sau khi con và sư phụ rời khỏi, tông môn lập tức có bốn gã kẻ trộm đột nhập. Thật ra đệ tử muốn hỏi sư phụ, bọn họ đã đánh cắp vật gì?”
Tạ Linh Bích ngẩn người, lập tức tức giận nói: “Việc này người phải hỏi bọn chúng!”
“Đệ tử đã kiểm lại bảo vật bí mật trong tông môn, nhưng không mất thứ gì.” Trong lòng Tạ Hồng Trần còn nghi ngờ, không chỉ là vì cơn giận của Tạ Linh Bích, mà còn có nguyên nhân khác.
Thê tử của hắn, tông chủ phu nhân Hoàng Nhưỡng của Ngọc Hồ Tiên Tông đã mất tích mười năm rồi.
Mười năm nay, Ngọc Hồ Tiên Tông tuyên bố với bên ngoài rằng nàng bị bệnh phải tu dưỡng.
Nhưng chỉ có số ít người biết nàng đã mất tích. Là đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ.
Vì thể diện của tông môn, Tạ Hồng Trần không thể thổi kèn đánh trống đi tìm. Nhưng trong âm thầm hắn cũng tốn không ít tâm sức. Mười năm không có kết quả, không phải trong lòng hắn không từng hoài nghi. Hắn luôn cảm thấy, bất luận xảy ra chuyện gì, Hoàng Nhưỡng cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi.
Chỉ cần hắn vẫn là tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Mà cả Tiên tông, nếu còn nơi nào hắn chưa tìm qua, thì đó chắc chắn là Am Lôi Phong của Tạ Linh Bích.
Thực ra ngay từ đầu, Tạ Linh Bích không đồng ý cho Tạ Hồng Trần lấy Hoàng Nhưỡng làm vợ. Hoàng Nhưỡng xuất thân từ trấn Tiên Trà, là con gái của Thổ Yêu Hoàng Thự hèn hạ vô dụng, thân phận hèn mọn thì thôi, lại còn có thủ đoạn và tâm cơ.
Tạ Linh Bích coi thường nàng từ tận trong lòng.
Tạ Hồng Trần trước nay luôn ngoan ngoãn vâng lời sư tôn, lại lựa chọn kiên quyết với hôn sự này.
Tạ Linh Bích không muốn vì một nữ tử mà khiến hai sư đồ bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng cho phép hôn sự này. Nhưng lão cũng có điều kiện, đó là mỗi ngày Tạ Hồng Trần chỉ được ở bên Hoàng Nhưỡng một canh giờ.
Nói ra cũng là muốn hắn kiềm chế ham muốn, không chìm đắm vào nhi nữ.
Tạ Hồng Trần không phản đối. Hắn biết Hoàng Nhưỡng cũng sẽ không phản đối.
Hoàng Nhưỡng là người thế nào, thực ra hắn hiểu quá rõ.
Nữ nhân này, từ nhỏ đã không cam chịu số phận.
Mặc dù Tạ Hồng Trần chìm đắm vào vẻ dịu dàng của nàng, nhưng cũng không mất đi lý trí. Hắn đã điều tra kỹ cuộc đời của Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng sinh ra trong một gia đình Thổ Yêu hương dã, phụ thân Hoàng Thự háo sắc tham tài, trong nhà rất đông huynh đệ tỷ muội.
Còn Hoàng Nhưỡng là người xuất sắc nhất trong tất cả huynh đệ tỷ muội. Nàng dịu dàng đoan trang, thông minh nho nhã, lại vẫn luôn thay phụ thân chăm sóc hạt giống tốt, tiếng lành đồn xa. Nhưng những việc này chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi.
Dưới vỏ bọc tuyệt đẹp đó, nàng lén chăm sóc hạt giống tốt sau lưng phụ thân, thậm chí tránh triều đình lén lút bán ra ngoài. Lấy lòng phụ thân, bài xích, đàn áp các huynh đệ tỷ muội khác. Các huynh đệ tỷ muội của nàng luôn hung dữ, nhưng cả Hoàng gia không ai dám động vào nàng.
Hoàng Thự vốn ngu xuẩn, bị nàng dỗ nịnh xoay vòng vòng, hạt giống trong nhà gần như đều do nàng chăm sóc. Nói nàng là chủ gia đình cũng không phải quá, chỉ là thiếu danh phận mà thôi.
Với xuất thân thấp hèn như vậy, nàng được đặt mỹ danh “Huyền Độ Tiên Tử”, nổi tiếng khắp Tiên Môn và triều đình.
Bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người có tài tỏ ý kết thân, nhưng nàng vừa khéo léo đối đãi giả bộ không hiểu, vừa giăng lưới kiên nhẫn chờ đợi con cá lớn nhất mắc câu.
Tạ Hồng Trần chính là con cá lớn.
Có lẽ còn lớn hơn sự tưởng tượng của nàng.
Cho nên ngay từ đầu, Hoàng Nhưỡng sử dụng hết mọi thủ đoạn với hắn. Tạ Hồng Trần chưa bao giờ bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc, nhưng hắn vẫn rơi vào lưới.
Hắn không quan tâm đến sự phản đối của Tạ Linh Bích, khư khư cố chấp lấy Hoàng Nhưỡng làm vợ.
Mấy năm nay, hắn bao dung nhạc phụ Hoàng Thự tầm thường vô dụng, cũng cân bằng lòng tham không đáy của huynh đệ tỷ muội Hoàng Nhưỡng. Hắn luôn nhượng bộ hết mức với tình yêu của mình, vì thế hắn vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế với Hoàng Nhưỡng, thậm chí là có lý lạnh nhạt.
Hắn sắp xếp cho Hoàng Nhưỡng ở Kỳ Lộ Đài, còn mình rất ít qua đó.
Tạ Linh Bích ra quy ước với hắn, cho phép hắn mỗi ngày được đến đó ở lại một canh giờ. Thực ra phần lớn hắn đều không đến đó.
Cho dù dục vọng nổi lên đan xen, quấn quanh đeo bám, hắn cũng có thể không quan tâm.
Hắn biết, Hoàng Nhưỡng sẽ không để ý những việc này.
Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng không quan tâm.
Dường như nàng không oán trách, bất luận mấy lần chỉ cần hắn đến, nàng luôn đón chào nhiệt tình. Nàng an phân ở lại Kỳ Lộ Đài, nghiên cứu rượu ngon, hương trà, trà bánh.
Tạ Hồng Trần không thích nàng chăm sóc hạt giống, hắn cho rằng tông chủ phu nhân thường xuyên ra vào đồng ruộng thì không được nho nhã. Vì vậy Hoàng Nhưỡng cũng từ bỏ cả việc này.
Chỉ vì Tạ Hồng Trần thích hoa lan, vì thế nàng trồng đủ loại hoa lan ở khắp Ngọc Hồ Tiên Tông.
Trong thời gian một trăm năm, nàng từ “Huyền Độ Tiên Tử” nổi tiếng khắp bên ngoài trở thành tông chủ phu nhân được các đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông kính yêu.
Nàng rất có khả năng kiềm chế cảm xúc của mình, vừa khéo léo lại giỏi lôi kéo lòng người, mua danh chuộc tiếng. Vì thế người người đều khen nàng dịu dàng đoan chính, hiền lương thục đức.
Tạ Hồng Trần cảm thấy mình không nên thích nữ nhân như vậy.
Bề ngoài và nội tâm của nữ nhân này bất nhất, mỗi một việc đều có mục đích của mình – nàng biết rõ mình muốn cái gì. Vì để đạt được mục đích, nàng có thể không từ thủ đoạn, không có tình cảm. Kể cả người tâm tính kiên định như Tạ Hồng Trần cũng có thể cởi bỏ xiêm y, loan phượng đảo lộn với nàng trước khi thành thân.
Thực ra Tạ Hồng Trần có lòng khinh thường với người này. Nhưng những việc quý nữ danh môn không dám làm, nàng đều dám. Vẻ phong tình không thể thể hiện trước người khác, quá mức khắc cốt ghi tâm. Hắn vừa tỉnh táo vừa si mê.
Trước khi Hoàng Nhưỡng mất tích đã làm một chuyện khiến hắn không vui.
Kể từ khi hai người thành thân trăm năm đến nay, lần đầu tiên nàng nói lời không nên nói. Nàng nói với hắn: “Phu quân có từng nghĩ để ý động hướng của lão tổ không? Mấy ngày trước ta phát hiện một chuyện, trong lòng luôn bất an. Ta luôn cảm thấy, phu quân nên một mình đến Am Lôi Phong xem thử.”
Tạ Hồng Trần lập tức nổi giận với nàng. Bởi vì biết Tạ Linh Bích rất có thành kiến với nàng, hắn đã hết sức tránh cho hai người gặp nhau. Bình thường Tạ Linh Bích không lên Kỳ Lộ Đài, Hoàng Nhưỡng cũng không đến Am Lôi Phong.
Mặc dù hắn quyến luyến vẻ phong tình của Hoàng Nhưỡng, nhưng tuyệt đối không chấp nhận nữ nhân này xen vào ân sư của mình. Cho nên hắn không nói nhiều, phất tay áo bỏ đi.
Từ sau chuyện đó có đến một tháng hắn không đến Kỳ Lộ Đài.
Sau đó, Hoàng Nhưỡng mất tích.
Hắn tưởng rằng nàng lại giở thủ đoạn gì khiến hắn lo lắng. Nhưng đã qua mười năm hắn cũng chưa gặp lại nàng.
Lần đó lại là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook