Đoàn người không đi vào trấn Thanh Từ mà đi đường vòng lên núi.

Một nhà máy lớn được xây dựng ở đây, họ vừa xuất hiện, những người bên trong đã ùa ra ngoài để đón chào.

Đào Nhiễm nhìn quanh một chút, phần lớn đều là thiếu niên, độ tuổi từ mười hai đến mười tám mười chín, còn có mấy cô gái trẻ mặc áo lao động, tuổi cũng không lớn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh.

Nhà máy rất to, mái nhà màu xanh bao quanh một mảnh đất lớn, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy đường biên.

Từ sự kính sợ mà họ dành cho Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm dễ dàng nhìn ra Ngụy Tây Trầm là lão đại của họ.

Lam Tấn nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ, không ngừng xu nịnh Ngụy Tây Trầm: "Anh Ngụy thật lợi hại!"
Ngụy Tây Trầm bình tĩnh nói, "Vì sống sót mà thôi." Lam Tấn là cậu chủ xuất thân từ gia đình giàu có, hắn sùng bái cảm giác "nhàm chán" vất vả sinh tồn này của thế giới ngầm, nhưng Ngụy Tây Trầm và những người khác thậm chí ngược lại còn hâm mộ hơn với những người như Lam Tấn, loại người không lo cơm ăn áo mặc, thậm chí bởi vì bọn họ không có lo lắng gì, lớn lên cũng có chút ngốc nghếch.

Chờ một đám người ríu rít nói chuyện phiếm hồi lâu, Văn Khải mới bảo bọn họ chia tay đi làm việc của mình.

Một thiếu niên chừng 14 tuổi thấy đám người tản đi, vẻ mặt uể oải tiến lên: "Thật xin lỗi, lão đại, đơn trước bị em làm hỏng."
Ngụy Tây Trầm vỗ vai hắn: "Không sao, hợp đồng có vấn đề, cũng không phải lỗi của em."
Bọn chỉ kinh doanh với hai loại người: người nước ngoài cần dược liệu và người có tiền thuê người làm việc cho họ.

Chỉ cần không phạm pháp, còn lại cái gì cũng làm.

Bất kể bẩn thỉu và nguy hiểm như thế nào, miễn là có tiền, đơn đặt hàng sẽ được chấp nhận.

Một nhóm thanh thiếu niên thứ gì cũng không sợ, đánh nhau bạo lực, đối với nhiều người có tiền, những người này là con dao sắc bén.

"Tiểu Sán, lát nữa bảo bọn họ gửi điểm cuối kỳ đến phòng anh." Ngụy Tây Trầm nói.

Thiếu niên lúc trước ủ rũ chính là Tiểu Sán đáp lại, sau đó gãi đầu một cái: "Đại ca, anh nhìn thấy cũng đừng tức giận."
"Uhm."
Văn Khải không nhịn được cười.

Ngụy Tây Trầm lệnh cho trẻ em dưới 15 tuổi phải đi học dưới huyện, mỗi học kỳ phải giao điểm của chúng cho anh.


Trọng tâm là học tiếng Anh và Toán, mức lương hậu hĩnh nếu điểm đặc biệt tốt.

Nhưng đối với một lứa trẻ vốn đã khó kỷ luật, ngoan ngoãn đi học chẳng được mấy đứa, điểm số thường hỏng bét.

Mỗi lần anh trở về từ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, đám khỉ con này đều sợ Ngụy Tây Trầm muốn chết, vì thế thường thành thật làm người, chủ động khai báo trước với anh.

Vòng qua con đường đi vào bên trong là nhiều ngôi nhà gỗ được xây dựng, đây là nơi ở của những cô gái trẻ ở Thanh Từ này.

Khi Lam Tấn tung tăng đi theo, Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nhìn hắn, Lam Tấn nghĩ anh Ngụy chắc có việc định phân phó mình, hắn lại cười ngu ngốc với anh.

Văn Khải nhìn không được, kéo Lam Tấn đến ở phòng mình.

Đào Nhiễm thấp thỏm đi theo anh lên lầu hai, lúc này cô mới đáng thương nói: "Khi nào thì tôi có thể về nhà?"
Anh xoay người lại: "Đợi một thời gian nữa, tôi đưa cô về."
Tầng hai có ba phòng, Ngụy Tây Trầm đã báo cho người giúp Đào Nhiễm dọn phòng, anh dẫn cô vào phòng, nói: "Ở đây không có điều hòa, cô tạm chấp nhận một chút."
Đào Nhiễm gật đầu, cô cũng không kén chọn như vậy.

Nhưng thực sự rất muốn về nhà.

Ngụy Tây Trầm tránh đi ánh mắt đáng thương của cô: "Tôi đi nấu cơm trước."
Kỳ thật ở một nơi lớn như vậy chắc chắn phải có một nơi cố định để ăn, nhưng anh vẫn tự mình nấu ăn cho Đào Nhiễm.

Hai người ăn cơm xong, Đào Nhiễm giật giật góc áo: "Ngụy Tây Trầm, chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Cô suýt chút nữa đã viết hai chữ "Tôi muốn nói gì đó" lên mặt, Ngụy Tây Thâm bật cười, nhưng không khỏi mềm lòng: "Được."
"Cha mẹ tôi có biết tôi ở đây không?"
"Không biết."
Đào Nhiễm trợn to hai mắt: "Vậy bọn họ sốt ruột cỡ nào chứ, bọn họ nhất định sẽ tìm tôi."
"Tôi dùng điện thoại di động của cô gửi tin nhắn cho cha cô, nói cô tới tìm tôi."
"..." Cha cô luôn muốn cô có mối quan hệ tốt với Ngụy Tây Trầm, vì vậy ông sẽ tự giác tìm cách giúp che giấu Trình Tú Quyên.

Đào Nhiễm trừng lớn mắt: "Cha mẹ anh thật sự là bạn bè của cha tôi sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, nhân lúc cô căng thẳng chờ đợi, anh chậm rãi nói: "Không."
Đào Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh, phải không?
Hắn mặt không biểu cảm, trong giọng nói lộ ra một tia châm chọc: "Tôi không có cha, mẹ tôi là gái hộp đêm, cô hy vọng cùng cha cô có quan hệ sao? "

Đào Nhiễm choáng váng trước lượng thông tin đó, lắp bắp nói: "Không...!không phải..."
Nói không phải giống như xem thường mẹ hắn, Đào Nhiễm lập tức sửa chữa: "Thật xin lỗi, tôi không có ý xem thường mẹ anh..."
Ngụy Tây Trầm mím môi, thanh âm lạnh lùng: "Người như bà ấy cô nên xem thường."
Từ giọng điệu của anh có thể nghe ra Ngụy Tây Trầm không hề có tình cảm với người mẹ đã khuất của mình, thậm chí còn vô cùng bài xích và ghê tởm.

Điều này thực sự còn đáng ngờ hơn, Ngụy Tây Trầm nói anh không có cha, và mẹ anh không thể là bạn bè với Đào Hồng Ba, vậy tại sao cha cô lại nói dối cô và Trình Tú Quyên?
Nhưng chủ đề này rõ ràng không phù hợp để tiếp tục.

Đào Nhiễm đổi chủ đề: "Ở đây nhiều người như vậy, phần lớn đều là vị thành niên, đúng không? Bọn họ đều đi theo anh sao?"
Ngụy Tây Trầm dựa vào ghế sô pha, mỉm cười không rõ ràng: "Biết Thanh Từ là nơi như nào không? Một vùng đất bị thế giới và đất nước bỏ rơi.

Nơi đây tâh trung những tù nhân đã ra tù, những người ăn xin và những người trốn tránh bị đuổi giết.

Một nơi tránh nạn cho những người thất vọng và tan vỡ về tình cảm, gái mại dâm già và những thành phần cặn bã của xã hội."
Dưới ánh mắt khó có thể tưởng tượng của Đào Nhiễm, anh tiếp tục nói với vẻ điềm nhiên: "Loại người này, trừ bỏ...!ham thích chuyện đó, sinh con như dã thú, ngày thường còn có việc gì phải làm sao? Sinh con ra thì xem mệnh tốt xấu thế nào, có thể lớn lên thì lớn lên, không thể lớn lên sẽ chết đói hoặc chết cóng, sinh mệnh so với động vật cũng không đắt hơn bao nhiêu, đánh nhau trộm đồ ăn là chuyện bình thường, ở lại đây ít nhất không phải lo cơm ăn áo mặc."
Đào Nhiễm vặn vẹo ngón tay: "Vậy...!vậy anh khi còn bé cũng lớn lên như vậy?"
Hắn dừng lại, trong mắt mang theo ý cười: "Uhm."
Cô lúng túng không biết nên an ủi anh như thế nào, cô ngây người nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, có chút ngốc nghếch.

Cô nhớ đã nghe Văn Khải nói Ngụy Tây Trầm bắt tất cả trẻ em dưới 15 tuổi phải đến huyện đọc sách, anh đã đem bọn họ gộp lại thành một tổ chức, mặc dù nội dung công việc tuy vất vả hoặc tàn nhẫn, nhưng anh thực sự đang cho nhóm người này một con đường sống.

Nó sẽ không phải là một vòng luẩn quẩn, chết già trong nơi hỗn loạn này cả đời.

Đào Nhiễm không thể an ủi mọi người, nhưng bù lại, cô có một cái miệng ngọt ngào và có thể khen ngợi mọi người: "Ngụy Tây Trầm, anh thật tốt." Anh là anh hùng của họ.

Nụ cười nhàn nhạt trong mắt Ngụy Tây Trầm dần dần biến mất, anh không khỏi gãi chiếc cằm mềm mại của cô: "Tôi tốt như vậy sao, cô gả cho tôi hả?"
Cô lập tức trở mặt: "Anh nằm mơ đi."
Ngụy Tây Trầm không tức giận, cười đến lồng ngực khẽ run.

Đào Nhiễm không biết có chuyện gì buồn cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.

Còn chưa nói lại, dưới lầu vang lên tiếng đập cửa.


Ngụy Tây Trầm đi xuống mở cửa, một lát sau, một đám thiếu niên cầm trên tay phiếu điểm chạy tới, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Đào Nhiễm.

Có thiếu niên lặng lẽ nói "Cô ấy đẹp hơn chị Phương nhiều." Nói xong lại ngượng ngùng lớn mật nhìn chằm chằm vào Đào Nhiễm.

Ngụy Tây Trầm sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Mấy thiếu niên sắp xếp phiếu điểm của mình theo thứ tự, như thể họ đang xếp hàng để nghe giáo huấn.

Sau khi kiểm tra phiếu điểm của bọn họ, Ngụy Tây Trầm cong môi cười nửa miệng: "Điểm kém như vậy, mấy đứa tiến bộ thật đấy."
Khuôn mặt mấy thiếu niên kia trở nên nhợt nhạt.

Ngụy Tây Trầm đan ngón tay vào nhau, chậm rãi nói: "Ngoại trừ ba người đứng đầu, số còn lại mỗi ngày 7 giờ sáng đến chạy bộ, đi vòng quanh nhà máy 2 lần, sau đó đến doanh trại huấn luyện, luyện tập đủ 6 tiếng đồng hồ mới trở về..

Học cũng không học, vậy thì chép sách đi, chép sách tiếng Anh 3 lần."
Bi thương trong mắt thiếu niên cơ hồ hội tụ thành sông, vì sao lúc này lại thê thảm như vậy, còn chép sách!
Ngụy Tây Trầm nói: "Những người không quý trọng điều kiện của họ phải trả giá cho sự lãng phí của họ."
Dù rất khổ sở nhưng không ai trong số họ bất mãn với hình phạt như vậy, từng người một cúi đầu đi ra ngoài.

Ngay cả Đào Nhiễm - một chị gái xinh đẹp như vậy, cũng không muốn nhìn thêm nữa.

Đào Nhiễm ngồi bên cạnh, cô là học sinh kém nha, thực cảm thấy hứng thú điểm kém của họ thành cái dạng gì mới khiến Ngụy Tây Trầm trừng phạt nặng nề như vậy.

Kết quả vừa lật...!điểm kém nhất là gấp đôi của cô.

Ngụy Tây Trầm cảm thấy buồn cười trước vẻ ngoài bị đả kích của Đào Nhiễm, anh nói: "36 điểm Vật lý của cô mới là chân chính xấu hổ.

Nhập gia tùy tục hiểu không? Cô điểm kém như vậy, ở đây là muốn bị phạt."
Đào Nhiễm nhìn Ngụy Tây Trầm với đôi mắt điên cuồng.

"Tôi không muốn, hơn nữa tôi cũng không phải người của anh." Vừa nói ra cô mới cảm thấy có điểm không đúng, người đàn ông bên cạnh cô cũng chuyển ánh mắt.

"Hiểu quy tắc mới có thể rời khỏi nơi này, còn muốn quay về sao?" Câu nói này chính là uy hiếp trắng trợn, Đào Nhiễm cảm thấy đây là một chuỗi muốn mạng mà! Ngụy Tây Trầm, một tên biến thái, đã bắt cóc cô chỉ để trừng phạt cô vì điểm kém.

Cô duy trì vẻ mặt khó tả, miễn cưỡng nói: "Được, anh để tôi về nhà.

Còn có, tôi không thể chạy được, càng không thể chép sách."
"Hừ, không cho cô chạy bộ với chép sách."
"Rồi sao?"

"Đưa tay ra."
Đào Nhiễm cảm thấy không ổn: "Anh định làm gì tôi sao?"
"Đúng vậy." Trên gương mặt trắng bệch của cô, anh tâm trạng tốt nói thêm: "Yên tâm, một chút thôi."
Đào Nhiễm ngập ngừng đưa tay ra, nghĩ thầm mẹ nó quả nhiên là một kẻ tâm thần, điểm kém của cô không liên quan gì đến anh ta.

Nhưng ở địa bàn của người khác, anh lại là thủ lĩnh của đám anh em lang khuyển lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cô tạm thời không dám khiêu khích hắn.

Ngụy Tây Trầm giơ tay lên, cô đột nhiên nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, hai bàn tay đan vào nhau, hơi thở quyện vào nhau, Đào Nhiễm cảm giác được trên môi mình có một cái gõ nhẹ.

Cô mở to hai mắt xấu hổ cùng phẫn nộ nhìn Ngụy Tây Trầm: "Anh...!Anh!"
Ngụy Tây Trầm cảm thấy cô thật ngốc, cười nói: "Bọn họ muốn ra khỏi Thanh Từ, nhất định phải đạt điểm cao.

Mà em cũng không cần, cho dù em cái gì cũng không biết, tôi cũng vui vẻ nuôi em."
*Từ đây là Nguỵ Tây Trầm cũng bộc lộ kiểu tôi thích em, em chịu đi, thay ngôi thành tôi-em nhé.

Cô phản bác: "Sao cái gì tôi cũng không biết được, tôi có thể vẽ."
Anh nheo mắt nhìn cô, thật tốt, cô gái này rất quen cố ý đi chệch hướng.

Anh không thèm chọc thủng tâm cơ của cô: "Được, rửa mặt xong thì đi ngủ." Ngủ trên tàu không thoải mái, ở nhà hẳn là tốt hơn nhiều.

Đào Nhiễm giả vờ bình tĩnh chạy trối chết.

Vì thay đổi môi trường, Đào Nhiễm không thể ngủ ngon.

Vào nửa đêm, cô nghe thấy ai đó gọi Ngụy Tây Trầm ở dưới lầu, Đào Nhiễm đột nhiên tỉnh dậy.

Cô mặc áo khoác mở cửa, Ngụy Tây Trầm sắc mặt lạnh lùng, quả nhiên muốn đi ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Đào Nhiễm dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi.

"Không sao, em đi ngủ đi." Anh cố gắng làm dịu giọng nói nhất có thể.

Bây giờ mới là tháng hai, thời tiết còn có chút lạnh, cô rời giường sau khi tỉnh lại, Đào Nhiễm không muốn ở lại đây một mình, luôn cảm thấy có chuyện đã xảy ra.

Cô bất đắc dĩ nhìn anh: "Tôi muốn đi cùng anh."
Không biết vì sao, hắn trầm mặc một lát mới đồng ý: "Được.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương