Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!
-
23: Chương 22
Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm gần đây rất kỳ lạ.
Khi cô trở về nhà sau cuộc họp phụ huynh - giáo viên ngày hôm đó, Trình Tú Quyên đã quở trách một hồi và bắt cô thề không bao giờ đến gần Ngụy Tây Trầm nữa.
Trình Tú Quyên tính tình ngoan cố, vì vậy Đào Nhiễm có tính cách khéo đưa đẩy.
Muốn cô thề thì cô thề, nhưng trong thâm tâm cô biết không ai có thể nói trước được tương lai sẽ ra sao.
Sau buổi họp lớp ngày hôm đó, trong lớp bùng nổ tin đồn, tất cả đều là suy đoán về thân thế của Ngụy Tây Trầm.
Ham muốn khám phá những chuyện bát quái của mọi người vô tận, cũng không biết bọn họ nhặt nhạnh như nào, phiên bản cuối cùng được đưa ra là: Cha mẹ của Ngụy Tây Trầm đã qua đời, và hắn đến từ một nơi vô cùng hẻo lánh.
Gần như 100% sát với sự thật.
Nhưng đối với Ngụy Tây Trầm, đây là một vết thương vô hình.
Tháng 12 đã đến, thời tiết trở nên lạnh hơn, Đào Nhiễm mặc bên ngoài một chiếc áo len màu hồng.
Da trắng nên trông rất hồng hào đáng yêu.
Tóc đã mọc khá nhiều nhưng chỉ ngang vai.
Cửa sổ trong lớp đóng chặt, bên ngoài gió thổi lồng lộng.
Đoạn Phân Phương ôm chặt lấy mình lắc lắc: "Mùa đông năm nay nhất định rất lạnh, không biết có tuyết hay không."
Cô quay đầu nhìn Đào Nhiễm đang vẽ bằng một cuốn sổ nhỏ.
Những đường nét của nhân vật truyện tranh thành hình dưới ngòi bút của cô, Đoạn Phân Phương thốt lên: "Nhiễm Nhiễm, cậu vẽ đẹp quá, sau này có nghĩ tới thi Năng khiếu không?"
Đào Nhiễm ngừng vẽ, cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tớ chắc sẽ thi, tớ đã nghĩ qua, nếu dựa vào điểm ở kỳ thi tuyển sinh đại học nhất định sẽ không vào được đại học, nếu làm bài thi Năng khiếu, điểm sẽ đỡ thấp hơn nhiều."
"Không tệ, không giống mình, mình không có năng khiếu gì, thậm chí thi văn nghệ, thể thao cũng không được."
Rất hiếm khi hai cô gái học kém này nói về tương lai.
Đoạn Phân Phương quay đầu lại hỏi Lam Tấn: "Lam Tấn, cậu thi Năng khiếu không?"
Lam Tấn ngồi phía sau bọn họ lâu như vậy cũng là người hay buôn chuyện, tuy nói bừa nhưng ở chung lâu rồi, cũng cảm thấy hắn không tồi.
Nghe vậy, Lam Tấn ngẩng đầu lên: "Không thi, học Thể dục thể thao mệt lắm, nhìn những vận động viên kia đi, già rồi cũng không tiếp tục được, đây là ngành nghề rủi ro cao, ăn thịt người trẻ, cũng không phù hợp với những tài năng trí tuệ như tôi."
Sự vô liêm sỉ của hắn khiến Đoạn Phân Phương bật cười, ngay cả Đào Nhiễm cũng hơi cong môi.
Chỉ có Ngụy Tây Trầm im lặng, mặt không biểu cảm.
Lam Tấn suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: "Anh Ngụy, sau này anh muốn học trường nào?" Hắn liên tục nhắc đến vài trường đại học nổi tiếng, "Em thấy anh có thể vào học hết."
Ngụy Tây Trầm không trả lời, hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Lần đầu tiên anh nghe Đào Nhiễm nói về tương lai, cô luôn tỏ ra vui vẻ và vô tư, ngây thơ và hoạt bát.
Thi Năng khiếu sao?
Thi Năng khiếu cũng phải trả một cái giá, chẳng hạn như cô sẽ không đến trường trong suốt năm lớp 12.
Thi Năng khiếu đòi hỏi phải được đào tạo chuyên nghiệp, kỳ thi này sẽ diễn ra trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thấy anh im lặng, Lam Tấn không hỏi nữa.
Gần đây trong lớp tràn ngập tin đồn về Ngụy Tây Trầm, cho dù Lam Tấn có uy lực đến đâu, hắn cũng không thể ngăn chặn những tin đồn riêng tư.
Ai cũng biết Ngụy Tây Trầm gần đây rất cáu kỉnh và tâm trạng rất tệ.
Ngụy Tây Trầm và Đào Nhiễm đang chiến tranh lạnh.
Vì lần trước Đào Nhiễm nói có thể giúp hắn trở lại trấn Thanh Từ, về sau hắn phớt lờ cô.
Cô chọc tim anh giỏi như vậy, chọc khiến tim anh đau nhói, đây mới thực sự là cô nhóc vô tâm vô phế.
Kết quả là ở hàng sau hình thành một màn cực kỳ quỷ dị, Lam Tấn và Đoạn Phân Phương trò chuyện vui vẻ, Đào Nhiễm không thèm ngoảnh lại lấy một lần, Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nhìn sách của mình, như thể hai mắt sắp xé nát sách.
Tiếp theo là tiết Vật lý.
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên Vật lý bước vào lớp với một cuốn sách trên tay.
Ông tên là Vương Hạo Trung, là một người đàn ông trung niên rất nho nhã, giày da đen bóng, kiểu tóc "Địa Trung Hải", khi nói thích cao giọng.
Biệt danh mà các bạn cùng lớp đặt cho ông là Địa Trung Hải.
Hầu hết các học sinh trong lớp đều không thích ông, quan niệm về học sinh giỏi và học sinh kém của Vương Hạo Trung đặc biệt nghiêm trọng.
Tự nhiên thích khen học sinh giỏi, hại học sinh kém đến chết.
Nếu bài kiểm tra đặc biệt tồi tệ sẽ bị ông điểm danh và nhắc đến lịch sử đen tối này cho đến khi vượt qua bài kiểm tra.
Điểm mấu chốt là bài giảng của ông cũng rất nhàm chán.
Những người trong lớp 11.3 không khỏi phàn nàn, thắc mắc làm thế nào mà vị giáo viên này lại đến trường trung học Cẩm Thành dạy học.
Người yêu thích mới nhất của ông là Ngụy Tây Trầm, số 1 trong lớp.
Vương Hạo Trung đặt sách giáo khoa lên bàn và yêu cầu học sinh lấy sách bài tập ra.
Ông thích giảng bài nhưng hôm nay lại cố ý thay đổi thói quen đó.
Điểm môn Vật lý của Ngụy Tây Trầm tháng trước là thứ nhất trong khối, Vương Hạo Trung rất tự hào về điều đó, đây là học sinh của ông, vì thế lúc này ông hắng giọng: "Câu hỏi thứ 8 trang 56, hãy để Ngụy Tây Trầm lên bục và giảng cho mọi người."
Tiếng nói vừa dứt, trong lớp nhất thời yên tĩnh.
Tất cả đều quay đầu nhìn về phía Ngụy Tây Trầm ở bàn cuối, gần đây tâm trạng anh rất u ám, không ai dám trực diện khiêu khích anh.
Ngụy Tây Trầm đặt bút trong tay xuống, thật lâu sau mới đứng dậy.
Anh không phải kiểu một chàng trai đẹp trai tỏa nắng mà thay vào đó là sự nam tính mạnh mẽ, trông trưởng thành hơn hầu hết những người trong lớp.
Suốt quãng đường từ hàng ghế cuối cùng lên bục giảng, các bạn trong lớp đều lén lút nhìn anh.
Đoạn Phân Phương nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Đào Nhiễm, "Mặc dù biết hắn rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn rất đẹp trai nha."
Ngụy Tây Trầm mím môi, hắn không thích giảng bài, càng không thích những ánh mắt từ phía dưới nhìn mình.
Đối với anh, hầu hết thế giới này đều kinh tởm và dơ bẩn.
Anh ghét họ.
Câu hỏi mà Ngụy Tây Trầm sắp nói rất điển hình, là một bài kiểm tra bắt buộc trong kỳ thi cấp ba, các electron chuyển động tròn đều với tốc độ đều trong một từ trường đều.
Anh cầm viên phấn lên bảng đen vẽ một bức hình trước, bắt đầu một cách tùy tiện, nhưng những đường nét đều sắc nét và thẳng tắp.
Ngụy Tây Trầm đến lớp chưa lâu, hầu như mọi người trong lớp đều không tiếp xúc với anh chứ đừng nói đến việc nghe anh giảng.
Lúc này cả lớp đều ngầm hiểu, yên lặng nhìn bạn học sinh học cực đỉnh này.
Ngoài cửa sổ gió gào thét, Ngụy Tây Trầm vẽ xong bức hình, quay người lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ có một người cúi đầu tiếp tục vẽ bằng bút chì.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Ngụy Tây Trầm không nói thừa, cũng không đọc câu hỏi cho các bạn học, anh trực tiếp bắt đầu bài giảng.
Đầu tiên là tìm bán kính quỹ đạo của các electron trong chuyển động tròn đều.
Anh vẽ ra quỹ đạo hoàn chỉnh và bắt đầu phân tích các ý tưởng giải quyết vấn đề.
Có lẽ người biết sử dụng tốt đầu óc thực sự có một loại hấp dẫn, logic của anh rõ ràng và tỉ mỉ, cách diễn đạt của anh cũng rất đơn giản và dễ hiểu, phía dưới cho dù là tò mò mà nghe hay học kém thì nghe xong cũng biết thêm chút ít.
Vương Hạo Trung đứng ở lối đi, liên tục gật đầu, vẻ mặt tự hào không thể che giấu được, ông có vẻ háo hức vỗ tay.
Ngụy Tây Trầm vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Anh thật sự không phải người tốt, anh ghét những ánh mắt đang nhìn mình từ bên dưới, ánh mắt anh muốn nhìn lại không nhìn anh.
Anh dừng lại, nhìn cô gái mặc len hồng ở hàng áp chót với ánh mắt lạnh lùng.
Giờ phút này vẫn còn một đáp án.
Chỉ còn duy nhất một đáp án.
Khi anh đột ngột ngừng nói, phản ứng của Vương Hạo Trung là dữ dội nhất, theo ánh mắt của Ngụy Tây Trầm, ông nhìn thấy Đào Nhiễm đang "làm việc riêng".
Vương Hạo Trung lập tức đập bàn, khiến chủ nhân bàn đó sơ run lên, cao giọng nói: "Đào Nhiễm, em làm cái gì vậy? Ngụy Tây Trầm đang giảng bài, em ngay cả một chút tôn trọng cũng không có.
Đi học không nghiêm túc.
Nói cho tôi biết làm thế nào em được có 38 điểm trong bài kiểm tra, đó là do thái độ cẩu thả của em mà em đã nhận được đấy!"
Vương Hạo Trung càng nói càng tức giận, làm học sinh khiếp đảm, lại vỗ bàn một cái: "Em đứng dậy cho tôi."
Đào Nhiễm đỏ mặt, cuối cùng đứng dậy giữa những lời mắng mỏ của ông.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, cô ngước mắt lên nhìn người trên bục giảng, bên ngoài là chàng trai mặc áo len đen, khoác áo khoác đồng phục học sinh, vẻ mặt lạnh lùng cũng đang nhìn cô.
Trên bảng đen viết một đống phép tính, anh ở ngay trước đống chữ viết trắng kia, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Vương Hạo Trung vẫn mắng không ngừng, từ điểm tồi tệ nhất của Đào Nhiễm là 19 điểm trong năm đầu tiên ở trường trung học, đến tổng điểm thấp thứ năm lần trước, ông gần như đã mắng cô cả đời.
Mắng mỏ ác như vậy, ngay cả những học sinh khác cũng cảm thấy Đào Nhiễm thật đáng thương.
Đào Nhiễm cắn chặt răng, cố gắng không để ủy khuất tràn ra, lạnh lùng nhìn những người trên bục.
Đây là những gì anh thích, đây là những gì anh muốn ư?
Tôi hận anh, tôi rất hận anh, tôi cực kỳ hận anh!
Một cơn bão dường như đang hình thành trong đôi mắt đen nhánh của cậu thiếu niên kia, Vương Hạo Trung không ngừng mắng chửi.
Ngoài phòng học đang mưa, Ngụy Tây Trầm đột nhiên vỗ bục giảng: "Đủ rồi!"
Lần này, Vương Hạo Trung, người vẫn đang đứng mắng mỏ trên lối đi, rùng mình một cái.
Thiếu niên trên bục đôi mắt đỏ hoe, cậu cầm viên phấn và nói với giọng đè nén: "Đáp án cuối cùng là bán kính quỹ đạo bằng 3."
Viết xong nét cuối cùng, viên phấn trong tay anh gãy vụn.
Anh bước xuống bục giảng, đi về phía Đào Nhiễm mà không thèm nhìn giáo viên Vật lý đang chết lặng.
Dưới ánh mắt kinh hãi của cả lớp, anh nắm cổ tay cô bước ra ngoài.
Cho đến khi cửa sau bị đóng sầm lại, toàn bộ lớp Ba vẫn chưa có phản ứng gì.
Mưa bên ngoài lập tức rơi nặng hạt, hạt mưa bị gió thổi bay xiên vào hành lang.
Anh nắm tay cô nóng ran, đột ngột quay lại nhéo cằm cô.
Đào Nhiễm thực sự đã rơi nước mắt, những giọt nước mắt cuộn tròn trong hốc mắt, như thế nào cũng không chịu rơi xuống, cô nhìn anh như thể đang nhìn kẻ thù.
Tim anh đập mạnh.
Anh không biết nên giận hay nên hận cô, rõ ràng người đau là anh, nhưng người hay làm nũng kia lại khóc.
Anh dường như luôn làm cô khóc.
Người khác khi thích một người có lẽ không bá đạo ngang ngược như anh.
Lòng bàn tay anh thô ráp, đó là huân chương cho những năm tháng gian khổ còn sót lại, anh lạnh mặt, nhẹ nhàng ôm mặt cô lau nước mắt.
Đào Nhiễm không kìm được nước mắt, hắn là người bắt nạt cô, cũng là người đến lau nước mắt cho cô.
Ngụy Tây Trầm thấp giọng nói với cô: "Cô không phải rất lợi hại sao, ông ấy mắng nhiều như vậy tại sao không đáp trả?" Anh lạnh lùng chỉ ra sự thật, "Cô chỉ là con hổ giấy bắt nạt kẻ yếu."
Đào Nhiễm vừa định phản bác, anh đột nhiên cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô: "Đào Nhiễm, cho nên cô chỉ dám đối đầu với tôi thôi."
Trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng và bất lực lạ kỳ, "Bởi vì cô biết, tôi luyến tiếc cô.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook