Không Thịt Không Vui
-
Quyển 2 - Chương 71
Cánh tay Hà Truân siết chặt cổ tôi, không khí chỉ có thể đi vào cơ thể thông qua kẽ hở nhỏ, không bao lâu sau tôi đã đỏ mặt nổi gân.
Cảm giác này thật sự không đâu vào đâu mà .
Vì mạng sống, tôi chỉ có thể đè nhỏ giọng giải thích: "Tôi mắc tiểu gấp, ra đây đi toilet."
Đáp án này cũng không đâu vào đâu, cho nên Hà Truân bắt đầu tra hỏi tôi.
“Cần phải đánh ngất thủ hạ hộ tống của em sao?”
"Tôi sợ bọn họ nhìn lén."
"Cần phải chạy xa như vậy sao?"
"Bởi vì tôi thích cây."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi muốn tưới cho chúng nó."
". . . . . ."
Tôi không nghĩ là anh ta không tin, vì cánh tay ngọc ngà trên cổ kia đã có dấu hiệu buông ra.
Ngay lúc tôi cảm thấy khuôn mặt của mình sắp chuyển sang trạng thái bầm tím thì Hà Truân buông cổ tôi ra, chuyển sang giữ chặt tay tôi, kéo tôi một mạch về phía trước.
Tôi không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc anh ta kéo đi.
Màn đêm đen kịt, bốn bề núi rừng yên tĩnh, chim chóc, côn trùng kêu râm ran, mọi vật đều bị bao phủ bởi một lớp màn đen.
Nhưng ở phía trước, lại có một khoảng màu sắc đậm và rực rỡ, dù chìm sâu trong màn đêm hơn nữa cũng không thể giấu đi vẻ đẹp của nó.
Chính là vùng hoa đỏ tội ác tuyệt đẹp – cây anh túc.
Duyên dáng mà hung ác, mỗi một phiến lá, mỗi một cánh hoa đều có thể khiến mắt người xem bị mê hoặc đến mù quáng.
Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi: "Người nước ngoài lông lá kia còn đang đợi, có phải chúng ta nên mau chóng trở về một chút không?"
Tôi không hiểu sao Hà Truân lại muốn đưa tôi đến đây, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng anh ta rất nguy hiểm, phải cố hết sức tránh ở một mình cùng anh ta.
Bây giờ, tôi mới biết người nước ngoài lông lá kia quan trọng với tôi như thế.
Đáng tiếc, trong mắt Hà Truân ông ta không quan trọng như vậy – Xem ra Hà Truân không định quay về.
"Rất nhiều người hận nó." Hà Truân nhìn đám hoa anh túc chìm trong màn đêm trước mặt, nói: "Nhưng tôi thích nó, nó không chỉ mang đến tiền tài vô tận, quan trọng hơn nữa là, nó đủ đẹp, duyên dáng khác với những loài hoa bình thường."
Trong lúc chờ đợi câu kết của quá trình, tôi cố gắng tránh xa anh ta, nhưng nội tâm tuy lớn, tiếc rằng sức lực không đủ dùng.
Dù sao cũng không chạy trốn được, chỉ có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ lại những gì anh ta vừa nói, cuối cùng bừng tỉnh: "Ý của anh là, tôi cũng giống như hoa này, khác người, cho nên anh mới thích tôi?"
Tôi tin chắc vào đáp án này.
Có điều thật đáng tiếc, ánh mắt của Hà Truân chỉ có thể dùng một câu để biểu thị: em suy nghĩ nhiều quá rồi.
"Vậy sao chúng ta lại đến đây?" Tôi không hiểu.
Một giây sau, Hà Truân dùng hành động cho tôi biế đáp án: anh ta trực tiếp đẩy tôi một cái ngã vào biển hoa anh túc, rồi đè lên người tôi.
Lưng của tôi là màu đen của bùn đất, bầu trời của tôi là biển máu đỏ tươi, thế giới đen và hồng, mỹ cảm cực cao.
"Tôi không thích lừa gạt." Hà Truân nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sáng lóe lên trong bóng tối.
"Tôi không hiểu anh có ý gì." Tôi sắp chết vẫn còn mạnh miệng.
Bác sĩ con vịt, thật xin lỗi, lại làm anh hắt xì!.
"Tôi sẽ giết chết em." Hà Truân nói, giọng nói đều đều nhưng lại khiến tôi có cảm giác nguy hiểm giống như đặt mình vào trước cửa Địa Ngục.
"Có thể cứu vãn không?" Tôi thừa nhận mình là người nhát gan, tôi sợ chết.
Cảm giác này thật sự không đâu vào đâu mà .
Vì mạng sống, tôi chỉ có thể đè nhỏ giọng giải thích: "Tôi mắc tiểu gấp, ra đây đi toilet."
Đáp án này cũng không đâu vào đâu, cho nên Hà Truân bắt đầu tra hỏi tôi.
“Cần phải đánh ngất thủ hạ hộ tống của em sao?”
"Tôi sợ bọn họ nhìn lén."
"Cần phải chạy xa như vậy sao?"
"Bởi vì tôi thích cây."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi muốn tưới cho chúng nó."
". . . . . ."
Tôi không nghĩ là anh ta không tin, vì cánh tay ngọc ngà trên cổ kia đã có dấu hiệu buông ra.
Ngay lúc tôi cảm thấy khuôn mặt của mình sắp chuyển sang trạng thái bầm tím thì Hà Truân buông cổ tôi ra, chuyển sang giữ chặt tay tôi, kéo tôi một mạch về phía trước.
Tôi không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc anh ta kéo đi.
Màn đêm đen kịt, bốn bề núi rừng yên tĩnh, chim chóc, côn trùng kêu râm ran, mọi vật đều bị bao phủ bởi một lớp màn đen.
Nhưng ở phía trước, lại có một khoảng màu sắc đậm và rực rỡ, dù chìm sâu trong màn đêm hơn nữa cũng không thể giấu đi vẻ đẹp của nó.
Chính là vùng hoa đỏ tội ác tuyệt đẹp – cây anh túc.
Duyên dáng mà hung ác, mỗi một phiến lá, mỗi một cánh hoa đều có thể khiến mắt người xem bị mê hoặc đến mù quáng.
Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi: "Người nước ngoài lông lá kia còn đang đợi, có phải chúng ta nên mau chóng trở về một chút không?"
Tôi không hiểu sao Hà Truân lại muốn đưa tôi đến đây, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng anh ta rất nguy hiểm, phải cố hết sức tránh ở một mình cùng anh ta.
Bây giờ, tôi mới biết người nước ngoài lông lá kia quan trọng với tôi như thế.
Đáng tiếc, trong mắt Hà Truân ông ta không quan trọng như vậy – Xem ra Hà Truân không định quay về.
"Rất nhiều người hận nó." Hà Truân nhìn đám hoa anh túc chìm trong màn đêm trước mặt, nói: "Nhưng tôi thích nó, nó không chỉ mang đến tiền tài vô tận, quan trọng hơn nữa là, nó đủ đẹp, duyên dáng khác với những loài hoa bình thường."
Trong lúc chờ đợi câu kết của quá trình, tôi cố gắng tránh xa anh ta, nhưng nội tâm tuy lớn, tiếc rằng sức lực không đủ dùng.
Dù sao cũng không chạy trốn được, chỉ có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ lại những gì anh ta vừa nói, cuối cùng bừng tỉnh: "Ý của anh là, tôi cũng giống như hoa này, khác người, cho nên anh mới thích tôi?"
Tôi tin chắc vào đáp án này.
Có điều thật đáng tiếc, ánh mắt của Hà Truân chỉ có thể dùng một câu để biểu thị: em suy nghĩ nhiều quá rồi.
"Vậy sao chúng ta lại đến đây?" Tôi không hiểu.
Một giây sau, Hà Truân dùng hành động cho tôi biế đáp án: anh ta trực tiếp đẩy tôi một cái ngã vào biển hoa anh túc, rồi đè lên người tôi.
Lưng của tôi là màu đen của bùn đất, bầu trời của tôi là biển máu đỏ tươi, thế giới đen và hồng, mỹ cảm cực cao.
"Tôi không thích lừa gạt." Hà Truân nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sáng lóe lên trong bóng tối.
"Tôi không hiểu anh có ý gì." Tôi sắp chết vẫn còn mạnh miệng.
Bác sĩ con vịt, thật xin lỗi, lại làm anh hắt xì!.
"Tôi sẽ giết chết em." Hà Truân nói, giọng nói đều đều nhưng lại khiến tôi có cảm giác nguy hiểm giống như đặt mình vào trước cửa Địa Ngục.
"Có thể cứu vãn không?" Tôi thừa nhận mình là người nhát gan, tôi sợ chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook