Không Thịt Không Vui
-
Quyển 2 - Chương 52
Trừng trị con đỉa béo tròn đó xong, điều chỉnh hô hấp thật tốt, tôi bỗng phát hiện ra có một
luồng sức mạnh xa lạ khác xuất hiện ở xung quanh.
Phải nói như thế nào nhỉ? Mới vừa rồi, côn trùng còn kêu vang, chim còn hót líu lo, cành lá còn đung đưa trong rừng, nhưng trong nháy mắt bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ở thế giới động vật, tình huống như thế này chỉ xảy ra khi có một con mãnh thú nào đó sắp sửa xuất hiện.
Vì từ nhỏ đã được huấn luyện rất tốt nên trong cơ thể của tôi cũng dần hình thành một hệ thống phòng ngự tự động, tôi vội vàng núp ở phía sau một thân cây khô to, chờ đợi.
Lá cây yên lặng, ánh mặt trời cũng yên tĩnh, côn trùng và chim đều biến mất, tất cả mọi việc xảy ra làm cho người ta có ảo giác mình bị mất đi thính lực.
Ảo giác không kéo dài lâu, tiếng súng vang lên, không nhanh không chậm, người nổ súng cũng rất thảnh thơi, nhưng đạn lại xuất hiện ở chỗ cây khô mà tôi đang ẩn núp.
Một viên, hai viên, ba viên.
Sức mạnh của những viên đạn này cực lớn, làm nát rất nhiều vỏ cây. Vì lưng còn tựa sát vào thân cây khô và xù xì này nên tôi không dám nhúc nhích.
Đây không phải là màn bắn tỉa thực sự mà chỉ là màn khởi động – làm ấm người.
Mục đích thực sự của Hà Truân là muốn cho tôi biết, anh ta đã tới, phần hấp dẫn nhất của trò chơi cũng sắp bắt đầu.
Nếu như có thể, tôi nhất định sẽ ẩn núp phía sau cây khô này cả đời. Chỉ có điều, đến bây giờ, suy nghĩ này của tôi sẽ không bao giờ thực hiện được nữa.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng giẫm lên lá rụng và tiếng giẫm lên bùn đất của đôi ủng quân nhân đặc biệt mà Hà Truân đi.
Anh ta đang từ từ tới gần chỗ tôi.
Nếu đã không tránh được thì tôi chỉ có thể hít sâu một hơi, tìm cơ hội tốt nhất, chạy trối chết vào trong rừng cây giống như loài thỏ hoang.
Đạn bay theo bước chân đang chạy của tôi, hoặc là có thể nói, mỗi phát súng mà Hà Truân bắn ra chỉ cách gót chân sau của tôi một cm.
Mặc dù, hận tới nỗi chỉ muốn gặm, cắn anh ta tới lúc một mảnh xương vụn cũng không còn nhưng lương tâm của tôi lại không cho phép, vỗ vỗ vào bộ ngực cup D của mình, nói ra một câu thật lòng: Kĩ thuật bắn súng của Hà Truân đúng là quá tốt.
Lúc chạy trối chết, đầu óc trở nên rối loạn, tôi vẫn biết rằng, mình phải chạy về phía rừng cây rậm rạp nhất, hoa cỏ tươi tốt nhất, con đường gập ghềnh nhất và tầm nhìn thấp nhất.
Chỉ có như vậy, Hà Truân mới không thể dễ dàng bắn chết tôi.
Thực sự, tôi đã làm như vậy.
Nhưng những viên đạn đáng chết kia vẫn còn truy kích phía sau gót chân của tôi, tuy không làm da thịt bị thương nhưng càng chạy càng làm cho tôi cảm thấy mình cách cái chết càng gần.
Càng đáng sợ là, tôi càng cố gắng tìm kiếm càng không thấy dấu vết của Hà Truân đâu.
Quả thật, tôi đang ở trong lòng bàn tay của anh ta.
Hà Truân có rất nhiều lợi thế, anh ta có súng, có thủ hạ, mà tôi lại chẳng có gì cho nên ngay từ khi bắt đầu, trò chơi này đã không công bằng.
Nhưng giờ phút này tôi phải chấp nhận, vì trên thế giới này có rất ít chuyện công bằng.
Tôi chỉ có thể chạy, như hy vọng của Hà Truân, chạy trối chết một cách chật vật, làm cho anh ta vui vẻ.
Trò chơi này tổng cộng diễn ra trong ba giờ đồng hồ. Trên đường chạy trốn, quần áo của tôi bị nhánh cây làm rách, khuôn mặt bị bùn đất làm bẩn, đầu gối và cùi chỏ bị rách da chảy máu vì bị ngã.
Có thể nói, tôi đã rách nát tới nỗi không giống con người nữa rồi.
Sau ba giờ chạy liên tục, ngay cả nước bọt cũng khô, thể lực của tôi đã đến cực hạn.
Sau một lần cuối cùng ngã vào trong vũng bùn thì tôi quyết định từ bỏ.
Mái tóc quăn xinh đẹp bị ngâm trong nước bùn bẩn thỉu, nhưng tôi không quan tâm, cứ để mặc cho nó bị ngâm.
Tôi nằm trên đất, co ro, giống như con vật đang hấp hối, chờ đợi người đến giết thịt.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc của Hà Truân, cố gắng mở mắt ra, thấy trước mắt là đôi ủng quân nhân dầy, đáy da trâu.
Cùng bị dính bùn đất nhưng đôi ủng đó lại không có chút xíu gì nhếch nhác, ngược lại, chúng có một loại khí chất vương giả, hào phóng giống như chủ nhân của chúng.
Hà Truân ngồi xổm xuống, nâng mặt tôi lên, đối mặt với anh ta.
Từ tầm mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy, ánh nắng phản chiếu qua người anh ta, lá cây phía sau lưng lắc lắc, ánh mặt trời chói mắt bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Ánh mắt của anh ta thì đen bóng giống như là một con dã thú đã bắt sống được con mồi của mình.
“Ngày mai.” Anh ta nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Đối với tôi, chuyện tiếp sau đây, là chuyện rất mất thể diện - - nghe lời anh ta nói xong, một cái nấc tôi cũng không đánh, ăn luôn thức ăn mặn.
Thật là một sự sỉ nhục nghiêm trọng, trong cuộc đời của tôi đã có một vết mực đen to.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, tôi bắt đầu hối hận.
Tôi đã sai rồi, thực sự đã sai rồi, ngay từ lúc đầu, tôi không nên tới nơi này.
Nếu biết sớm sẽ phải chịu tội lớn như vậy, không bằng tôi cố gắng phấn đấu, giết luôn Lỗ Gia Thành, dì Bích và Mã Lạp Dư thật sự không giống với hai người hàng ngày có thể vui vẻ ở chung.
Hơn nữa, không thể không có ý nghĩ khinh thường được, giết Lỗ Gia Thành không quá khó khăn như giết Hà Truân.
Tôi tiến vào mộng đẹp khi tâm trạng vẫn còn thật sâu hối hận.
Cảm giác như mới chỉ một cái nháy mắt, tôi đã tỉnh lại.
Tất nhiên, không phải là tự nhiên tỉnh mà là bị người khác đánh thức, trạng thái mơ mơ màng màng khi mới ngủ dậy của tôi có thể làm chứng.
Đang định sử dụng “gầm thét công” với người không muốn sống dám gọi tôi dậy thì tôi lập tức bị làm cho tỉnh táo bởi một nòng súng bắn tỉa đen ngòm ngay trước mắt.
“Dậy, đi tắm, tiếp tục trò chơi.”
Ông chủ Hà Truân tay cầm súng, ra lệnh.
Nói đến tắm tôi mới nhớ ra, giờ phút này tôi thật sự thấy mình bẩn như con búp bê vải được vớt ra từ trong thùng rác – tóc bị nước bùn bẩn dính thành từng cục, mặt toàn là dấu vết của nước bùn bẩn đã khô, vết thương ở cùi chỏ và ở đầu gối đều bị nhiễm trùng vì bị dính nước bùn bẩn.
Dù tôi và Cảnh Lưu Phái chia tay, bị lưu lạc trong những ngày tháng khổ cực cũng không thảm hại như bây giờ.
Đúng là Hà Truân có bản lĩnh hành hạ tôi đủ thảm.
“Sao lại muốn tôi đi tắm?” Tôi nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
Vẫn là câu châm ngôn kia, người có súng là đại gia, người không có súng là tôi đây phải chịu cúi đầu.
“Bởi vì tôi thích những người phụ nữ sạch sẽ.” Đây là câu trả lời của Hà Truân.
Tôi vô cùng không muốn tắm, bởi vì tôi biết rõ, lát nữa tôi lại bị hành hạ thành hình dạng con búp bê vải rách nát này.
Nhưng không tắm không được, Hà Truân đang đứng ở bên cạnh chĩa súng về phía tôi.
Tôi nghi ngờ mình chính là người phụ nữ duy nhất trên thế giới bị một người đàn ông chĩa súng vào người, bắt đi tắm.
Cũng không biết có thể được ghi vào sách kỉ lục Guinness không nữa.
Tắm xong, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, tôi lại biến thành con mồi của anh ta.
Chuyện bi thảm như thế này, tôi thật sự không muốn lặp lại lần nữa.
Nhưng rõ ràng tôi và Hà Truân không nghĩ giống nhau, tôi càng bị thảm thì anh ta lại càng vui vẻ.
Vì vậy, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, anh ta đều bắt tôi chơi trò chơi này không biết mệt.
Thật ra thì tôi muốn nói với Hà Truân đúng một câu chú ý khẩu hình miệng của tôi: F u c k y o u r lệnh đường (mother).
Tôi rất ít khi thăm hỏi người thân của người khác, mà một khi tôi đã làm như vậy thì chỉ chứng tỏ một chuyện - - sức chịu đựng của tôi đã đạt tới cực hạn.
Thật ra thì điều này cũng rất dễ hiểu, qua nhiều ngày như vậy, tôi bị hành hạ gầy đi mất 8 kg, toàn thân không có chỗ nào không đau nhức, cùi trỏ và đầu gối không có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn.
Hiện giờ, sự im lặng của tôi không phải là định bó tay cam chịu mà là đang chờ đợi phản kháng mạnh mẽ hơn.
Vì bộ ngực cup D của tôi đã sắp bị teo thành cup C, tôi quyết định bộc phát.
Vì vậy, vào ngày thứ bảy, lúc anh ta bắt tôi đi vào trong rừng rậm thì tôi cũng không giống như thường lệ chạy thẳng vào chỗ sâu nhất trong rừng, mà trèo lên trên một thân cây.
Hà Truân là một thợ săn giỏi, anh ta cũng không gắn máy theo dõi trên người tôi, chỉ cần quan sát dấu chân để lại ở trong rừng, là có thể phán đoán chính xác phương hướng chạy trốn, sau đó đuổi theo, bắt đầu hưởng thụ niềm vui khi trêu đùa tôi.
Vì thế, trọng điểm là những dấu chân.
Lựa chọn nơi ẩn núp có ba hướng rẽ khác nhau, mỗi một chỗ tôi đều để lại dấu chân, lộn xộn, lung tung hết mức, tôi muốn xem xem Hà Truân có thể bị lạc hay không.
Sau khi leo lên cây, tôi ngay lập tức hối hận – có một tổ chim ở trên chạng cây bên cạnh, trong tổ có ba quả trứng chim, biết thế chọn cây kia ngay từ đầu thì có thể có trứng chim non nướng ăn rồi! (nuốt nước bọt – lời Lieulieu2015)
Trong lúc tôi do dự có nên hay không đổi chỗ ẩn núp thì có tiếng động vang lên.
Tôi nhìn thấy Hà Truân tay cầm một khẩu súng bắn tỉa đuổi tới.
Anh ta cúi đầu, xem xét những dấu chân trên mặt đất, đáng tiếc bởi vì tôi cố ý làm loạn nên trong chốc lát không cách nào phân biệt được.
Vì thế, tôi nhìn thấy anh ta quỳ một chân trên đất, bắt đầu cẩn thận phân biệt, hơn nữa còn chạm vào những dấu chân đó nữa.
Thấy tình hình này, tôi hối hận tới mức muốn chặt ngay cánh tay của mình mà ăn - - nếu biết trước anh ta muốn chạm vào những dấu chân kia, tôi nhất định sẽ rải thêm một lớp phân chim nữa.
Đang trong lúc cực kỳ hối hận, tôi chợt nhìn thấy tư thế cơ thể của Hà Truân có cái gì đó khác thường - - cơ bắp buộc chặt, cơ thể tự động phòng ngự.
Nguyên nhân rất đơn giản, thông qua những dấu chân kia, anh ta đã phát hiện ra tôi đang ẩn núp ở trên nhánh cây rồi.
Đúng là Hà Truân không phải người thường!
Phải nói như thế nào nhỉ? Mới vừa rồi, côn trùng còn kêu vang, chim còn hót líu lo, cành lá còn đung đưa trong rừng, nhưng trong nháy mắt bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ở thế giới động vật, tình huống như thế này chỉ xảy ra khi có một con mãnh thú nào đó sắp sửa xuất hiện.
Vì từ nhỏ đã được huấn luyện rất tốt nên trong cơ thể của tôi cũng dần hình thành một hệ thống phòng ngự tự động, tôi vội vàng núp ở phía sau một thân cây khô to, chờ đợi.
Lá cây yên lặng, ánh mặt trời cũng yên tĩnh, côn trùng và chim đều biến mất, tất cả mọi việc xảy ra làm cho người ta có ảo giác mình bị mất đi thính lực.
Ảo giác không kéo dài lâu, tiếng súng vang lên, không nhanh không chậm, người nổ súng cũng rất thảnh thơi, nhưng đạn lại xuất hiện ở chỗ cây khô mà tôi đang ẩn núp.
Một viên, hai viên, ba viên.
Sức mạnh của những viên đạn này cực lớn, làm nát rất nhiều vỏ cây. Vì lưng còn tựa sát vào thân cây khô và xù xì này nên tôi không dám nhúc nhích.
Đây không phải là màn bắn tỉa thực sự mà chỉ là màn khởi động – làm ấm người.
Mục đích thực sự của Hà Truân là muốn cho tôi biết, anh ta đã tới, phần hấp dẫn nhất của trò chơi cũng sắp bắt đầu.
Nếu như có thể, tôi nhất định sẽ ẩn núp phía sau cây khô này cả đời. Chỉ có điều, đến bây giờ, suy nghĩ này của tôi sẽ không bao giờ thực hiện được nữa.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng giẫm lên lá rụng và tiếng giẫm lên bùn đất của đôi ủng quân nhân đặc biệt mà Hà Truân đi.
Anh ta đang từ từ tới gần chỗ tôi.
Nếu đã không tránh được thì tôi chỉ có thể hít sâu một hơi, tìm cơ hội tốt nhất, chạy trối chết vào trong rừng cây giống như loài thỏ hoang.
Đạn bay theo bước chân đang chạy của tôi, hoặc là có thể nói, mỗi phát súng mà Hà Truân bắn ra chỉ cách gót chân sau của tôi một cm.
Mặc dù, hận tới nỗi chỉ muốn gặm, cắn anh ta tới lúc một mảnh xương vụn cũng không còn nhưng lương tâm của tôi lại không cho phép, vỗ vỗ vào bộ ngực cup D của mình, nói ra một câu thật lòng: Kĩ thuật bắn súng của Hà Truân đúng là quá tốt.
Lúc chạy trối chết, đầu óc trở nên rối loạn, tôi vẫn biết rằng, mình phải chạy về phía rừng cây rậm rạp nhất, hoa cỏ tươi tốt nhất, con đường gập ghềnh nhất và tầm nhìn thấp nhất.
Chỉ có như vậy, Hà Truân mới không thể dễ dàng bắn chết tôi.
Thực sự, tôi đã làm như vậy.
Nhưng những viên đạn đáng chết kia vẫn còn truy kích phía sau gót chân của tôi, tuy không làm da thịt bị thương nhưng càng chạy càng làm cho tôi cảm thấy mình cách cái chết càng gần.
Càng đáng sợ là, tôi càng cố gắng tìm kiếm càng không thấy dấu vết của Hà Truân đâu.
Quả thật, tôi đang ở trong lòng bàn tay của anh ta.
Hà Truân có rất nhiều lợi thế, anh ta có súng, có thủ hạ, mà tôi lại chẳng có gì cho nên ngay từ khi bắt đầu, trò chơi này đã không công bằng.
Nhưng giờ phút này tôi phải chấp nhận, vì trên thế giới này có rất ít chuyện công bằng.
Tôi chỉ có thể chạy, như hy vọng của Hà Truân, chạy trối chết một cách chật vật, làm cho anh ta vui vẻ.
Trò chơi này tổng cộng diễn ra trong ba giờ đồng hồ. Trên đường chạy trốn, quần áo của tôi bị nhánh cây làm rách, khuôn mặt bị bùn đất làm bẩn, đầu gối và cùi chỏ bị rách da chảy máu vì bị ngã.
Có thể nói, tôi đã rách nát tới nỗi không giống con người nữa rồi.
Sau ba giờ chạy liên tục, ngay cả nước bọt cũng khô, thể lực của tôi đã đến cực hạn.
Sau một lần cuối cùng ngã vào trong vũng bùn thì tôi quyết định từ bỏ.
Mái tóc quăn xinh đẹp bị ngâm trong nước bùn bẩn thỉu, nhưng tôi không quan tâm, cứ để mặc cho nó bị ngâm.
Tôi nằm trên đất, co ro, giống như con vật đang hấp hối, chờ đợi người đến giết thịt.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc của Hà Truân, cố gắng mở mắt ra, thấy trước mắt là đôi ủng quân nhân dầy, đáy da trâu.
Cùng bị dính bùn đất nhưng đôi ủng đó lại không có chút xíu gì nhếch nhác, ngược lại, chúng có một loại khí chất vương giả, hào phóng giống như chủ nhân của chúng.
Hà Truân ngồi xổm xuống, nâng mặt tôi lên, đối mặt với anh ta.
Từ tầm mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy, ánh nắng phản chiếu qua người anh ta, lá cây phía sau lưng lắc lắc, ánh mặt trời chói mắt bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Ánh mắt của anh ta thì đen bóng giống như là một con dã thú đã bắt sống được con mồi của mình.
“Ngày mai.” Anh ta nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Đối với tôi, chuyện tiếp sau đây, là chuyện rất mất thể diện - - nghe lời anh ta nói xong, một cái nấc tôi cũng không đánh, ăn luôn thức ăn mặn.
Thật là một sự sỉ nhục nghiêm trọng, trong cuộc đời của tôi đã có một vết mực đen to.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, tôi bắt đầu hối hận.
Tôi đã sai rồi, thực sự đã sai rồi, ngay từ lúc đầu, tôi không nên tới nơi này.
Nếu biết sớm sẽ phải chịu tội lớn như vậy, không bằng tôi cố gắng phấn đấu, giết luôn Lỗ Gia Thành, dì Bích và Mã Lạp Dư thật sự không giống với hai người hàng ngày có thể vui vẻ ở chung.
Hơn nữa, không thể không có ý nghĩ khinh thường được, giết Lỗ Gia Thành không quá khó khăn như giết Hà Truân.
Tôi tiến vào mộng đẹp khi tâm trạng vẫn còn thật sâu hối hận.
Cảm giác như mới chỉ một cái nháy mắt, tôi đã tỉnh lại.
Tất nhiên, không phải là tự nhiên tỉnh mà là bị người khác đánh thức, trạng thái mơ mơ màng màng khi mới ngủ dậy của tôi có thể làm chứng.
Đang định sử dụng “gầm thét công” với người không muốn sống dám gọi tôi dậy thì tôi lập tức bị làm cho tỉnh táo bởi một nòng súng bắn tỉa đen ngòm ngay trước mắt.
“Dậy, đi tắm, tiếp tục trò chơi.”
Ông chủ Hà Truân tay cầm súng, ra lệnh.
Nói đến tắm tôi mới nhớ ra, giờ phút này tôi thật sự thấy mình bẩn như con búp bê vải được vớt ra từ trong thùng rác – tóc bị nước bùn bẩn dính thành từng cục, mặt toàn là dấu vết của nước bùn bẩn đã khô, vết thương ở cùi chỏ và ở đầu gối đều bị nhiễm trùng vì bị dính nước bùn bẩn.
Dù tôi và Cảnh Lưu Phái chia tay, bị lưu lạc trong những ngày tháng khổ cực cũng không thảm hại như bây giờ.
Đúng là Hà Truân có bản lĩnh hành hạ tôi đủ thảm.
“Sao lại muốn tôi đi tắm?” Tôi nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
Vẫn là câu châm ngôn kia, người có súng là đại gia, người không có súng là tôi đây phải chịu cúi đầu.
“Bởi vì tôi thích những người phụ nữ sạch sẽ.” Đây là câu trả lời của Hà Truân.
Tôi vô cùng không muốn tắm, bởi vì tôi biết rõ, lát nữa tôi lại bị hành hạ thành hình dạng con búp bê vải rách nát này.
Nhưng không tắm không được, Hà Truân đang đứng ở bên cạnh chĩa súng về phía tôi.
Tôi nghi ngờ mình chính là người phụ nữ duy nhất trên thế giới bị một người đàn ông chĩa súng vào người, bắt đi tắm.
Cũng không biết có thể được ghi vào sách kỉ lục Guinness không nữa.
Tắm xong, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, tôi lại biến thành con mồi của anh ta.
Chuyện bi thảm như thế này, tôi thật sự không muốn lặp lại lần nữa.
Nhưng rõ ràng tôi và Hà Truân không nghĩ giống nhau, tôi càng bị thảm thì anh ta lại càng vui vẻ.
Vì vậy, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, anh ta đều bắt tôi chơi trò chơi này không biết mệt.
Thật ra thì tôi muốn nói với Hà Truân đúng một câu chú ý khẩu hình miệng của tôi: F u c k y o u r lệnh đường (mother).
Tôi rất ít khi thăm hỏi người thân của người khác, mà một khi tôi đã làm như vậy thì chỉ chứng tỏ một chuyện - - sức chịu đựng của tôi đã đạt tới cực hạn.
Thật ra thì điều này cũng rất dễ hiểu, qua nhiều ngày như vậy, tôi bị hành hạ gầy đi mất 8 kg, toàn thân không có chỗ nào không đau nhức, cùi trỏ và đầu gối không có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn.
Hiện giờ, sự im lặng của tôi không phải là định bó tay cam chịu mà là đang chờ đợi phản kháng mạnh mẽ hơn.
Vì bộ ngực cup D của tôi đã sắp bị teo thành cup C, tôi quyết định bộc phát.
Vì vậy, vào ngày thứ bảy, lúc anh ta bắt tôi đi vào trong rừng rậm thì tôi cũng không giống như thường lệ chạy thẳng vào chỗ sâu nhất trong rừng, mà trèo lên trên một thân cây.
Hà Truân là một thợ săn giỏi, anh ta cũng không gắn máy theo dõi trên người tôi, chỉ cần quan sát dấu chân để lại ở trong rừng, là có thể phán đoán chính xác phương hướng chạy trốn, sau đó đuổi theo, bắt đầu hưởng thụ niềm vui khi trêu đùa tôi.
Vì thế, trọng điểm là những dấu chân.
Lựa chọn nơi ẩn núp có ba hướng rẽ khác nhau, mỗi một chỗ tôi đều để lại dấu chân, lộn xộn, lung tung hết mức, tôi muốn xem xem Hà Truân có thể bị lạc hay không.
Sau khi leo lên cây, tôi ngay lập tức hối hận – có một tổ chim ở trên chạng cây bên cạnh, trong tổ có ba quả trứng chim, biết thế chọn cây kia ngay từ đầu thì có thể có trứng chim non nướng ăn rồi! (nuốt nước bọt – lời Lieulieu2015)
Trong lúc tôi do dự có nên hay không đổi chỗ ẩn núp thì có tiếng động vang lên.
Tôi nhìn thấy Hà Truân tay cầm một khẩu súng bắn tỉa đuổi tới.
Anh ta cúi đầu, xem xét những dấu chân trên mặt đất, đáng tiếc bởi vì tôi cố ý làm loạn nên trong chốc lát không cách nào phân biệt được.
Vì thế, tôi nhìn thấy anh ta quỳ một chân trên đất, bắt đầu cẩn thận phân biệt, hơn nữa còn chạm vào những dấu chân đó nữa.
Thấy tình hình này, tôi hối hận tới mức muốn chặt ngay cánh tay của mình mà ăn - - nếu biết trước anh ta muốn chạm vào những dấu chân kia, tôi nhất định sẽ rải thêm một lớp phân chim nữa.
Đang trong lúc cực kỳ hối hận, tôi chợt nhìn thấy tư thế cơ thể của Hà Truân có cái gì đó khác thường - - cơ bắp buộc chặt, cơ thể tự động phòng ngự.
Nguyên nhân rất đơn giản, thông qua những dấu chân kia, anh ta đã phát hiện ra tôi đang ẩn núp ở trên nhánh cây rồi.
Đúng là Hà Truân không phải người thường!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook