Không Thích Mèo, Thích Phi Công!
-
Chương 7
Hải Đăng cẩn thận lấy khăn ướt lau mặt cho Bạch Linh, động tác có phần gượng gạo. Từ nhỏ tới giờ chưa từng biết chăm sóc người khác, đặc biệt là con gái. Bạch Linh có chút mơ hồ, có lẽ do bia đã ngấm dần. Đột nhiên Bạch Linh cầm lấy tay của Hải Đăng, áp lên mặt mình.
- Dễ chịu ghê.- Bạch Linh cười cười ngốc nghếch.
Hải Đăng một lần nữa mặt đen lại, nhất thời không biết làm gì với con người phiền phức trước mặt. Trong lòng thầm mắng Đức Bình mấy câu. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Bạch Linh đổ gục xuống người mình.
- Là em hả?- Bạch Linh mơ hồ.- Đồ mặt lạnh xấu xí. Có em ở đây thật tốt... cảm giác bản thân cũng không bị bỏ lại...
Sau đó Bạch Linh đưa tay lên véo cậu một cái, rồi sau đó bất tỉnh nhân sự thật sự. Hải Đăng từ nãy đến giờ không nói một câu nào, cái con người xấu xí trước mặt này, có biết mình đang làm gì không vậy? Hôm nay thật mệt với con người này mà. Hải Đăng vội xốc Bạch Linh dậy, đặt Bạch Linh lên lưng lại, quàng tay cô qua cổ mình rồi đi về phía nhà nghỉ của bọn họ. Nhìn Bạch Linh hay mặc đồ thùng thình nên có cảm giác mũm mĩm, nhưng thực ra lúc cõng lại thấy rất nhẹ, khiến Hải Đăng có chút lạ lẫm, bước đi cũng từ từ hơn để Bạch Linh không bị khó chịu.
Về đến nơi, Hải Đăng quăng thẳng Bạch Linh xuống giường của cô và Khả Tiên, mặt vẫn đen thùi lùi.
- Mai nhớ mua thuốc giã rượu cho họ.- Giọng không lớn không nhỏ bảo Hải Duy.
- Biết rồi, đúng thật sự là hai con heo mà, uống đến mức không biết gì.
- Mà sao cậu với chị ấy về sau vậy?- Hữu Triết nói.
- Cậu còn dám hỏi?- Hải Đăng quay sang mặt đen lại.
Hữu Triết và Hải Duy chợt thấy buồn cười, lần đầu thấy Hải Đăng có vẻ bất lực và mệt mỏi như vậy. Sau đó mấy người khép đóng cửa phòng Bạch Linh lại rồi về phòng.
Đầu chiều hôm sau.
Cả bọn đến nhà thi đấu, đầu Bạch Linh vẫn còn chút ong ong vì rượu nhưng cũng tự vỗ mặt để tính táo lại. Đang ngồi bần thần thì Hải Duy lên tiếng trêu chọc.
- Bạch Linh, đã cảm ơn Hải Đăng chưa? Hôm qua may mà có Đăng vác con heo nhà cậu về, không thì không biết cậu đang phương trời nào rồi. Đã không uống được lại còn muốn làm thần bia đại rượu.- Hải Duy nhún nhún vai trêu ngươi, cười cười cợt nhả.
- Hả?- Bạch Linh mắt mở thô lố.
- Cậu ấy à, như cọng bún thiu bị vác về vậy, đúng là mất mặt tổ tiên chết được.- Hải Duy lại tiếp tục làm trò hề.
Vốn tưởng rằng hôm qua do bản thân nằm mơ. Lúc bia chưa ngấm nhớ rõ là Đức Bình dìu mình, sao lại đổi thành cậu ấy vậy. Vậy tức là mấy chuyện mất mặt bản thân mơ hồ nhớ được đều là thật, không phải nằm mơ. Bạch Linh mặt méo xẹo, tự muốn đấm bản thân trong lòng mấy cái. Thật là mất mặt quá mà! Rồi còn lẩm bẩm lung tung cái gì nữa chứ, aida... Mắt có chút liếc về phía Hải Đăng, thấy mặt cậu ấy vẫn bình thản như vậy. Bạch Linh vội ưỡn ngực lại.
- Tôi không nhớ gì cả, không mất mặt.- Bản thân tự nói ra cũng thật tự thấy xấu hổ cho mình trong lòng.
- Được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa, chuẩn bị đến chúng ta lên kìa.- Đức Bình nhắc cả bọn.
Bạch Linh lập tức nhìn Đức Bình với ánh mắt khinh bỉ, bỏ rơi anh em. Đức Bình nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bạch Linh giơ tay nắm đấm, tỏ vẻ hung hăng như muốn đấm Đức Bình, Đức Bình cũng giả vờ làm chưởng đỡ lại trêu chọc Bạch Linh.
Năm người đấu 4 trận vòng tròn cả thảy, tính theo điểm thì chính là đội giành quán quân. Cả bọn đập tay ăn mừng rồi bước ra nhận thưởng. Khả Tiên vội chạy lại, giơ ngón tay cái tỏ vẻ cậu là số 1 với Bạch Linh. Bạch Linh cũng không khách khí làm mặt hề với Khả Tiên, giơ ngón trỏ ra chạm vào ngón trỏ của Khả Tiên ăn mừng. Hai người khoác vai nhau ưỡn ngực vừa đi vừa nói lung tung.
- Cậu thi đấu không biết, vừa rồi ở dưới có một tiểu soái ca, ực, thật làm người ta thấy muốn chiếm dụng mà.- Khả Tiên không chút giữ hình tượng, khua tay múa chân với Bạch Linh.
- Thật hả? Tiếc vậy, có chụp được lại hình không?- Bạch Linh liến thoắng.
- Đương nhiên là định chụp rồi, nhưng vừa giơ máy lên thì người ta quay lại, thất thần không dám chụp nữa.- Khả Tiên vừa nói vừa cười hắc hắc
Hai người cứ vừa đi vừa cười rôm rả, miệng nói không ngừng. Bốn người đi đằng sau chỉ biết lắc đầu mặc kệ, náo nhiệt một chút cũng không tệ, dù sao bọn họ cũng thắng mà. Bỗng đằng sau có tiếng nói vang lên.
- Bạch Linh, là cậu đúng không?- Một giọng nam trầm cất lên.
Trái tim Bạch Linh đánh thõm một cái. Giọng nói này, là cậu ấy, Hồng Nam. Bạch Linh biết rõ, vốn bản thân đã không còn gì với cậu ấy, đã nghĩ tới việc gặp lại sẽ chào hỏi như bình thường và coi nhau như những người bạn cấp 3 bình thường, nhưng thực sự, vào thời khắc này, khi cậu ấy gọi tên bản thân, Bạch Linh lại thấy vô cùng khó chịu, vô cùng muốn đi thẳng. Có lẽ có những khúc mắc trong lòng, vốn vẫn còn như tơ vương rối rắm, chưa thể gỡ bỏ một cách sạch sẽ.
- Đúng là cậu thật rồi.- Hồng Nam vừa nói vừa chạy lại chỗ Bạch Linh.- Lâu rồi không gặp, nhìn cậu vẫn như trước nhỉ.
Hồng Nam vừa cười niềm nở vừa nói. Bạch Linh nhất thời chôn chân, không biết bản thân nên làm gì. Năm người còn lại cũng trơ mắt nhìn nhau, sau đó nhìn hai người. Hải Duy không biết gì còn hùa vào trêu.
- Bạch Linh, giấu hơi kĩ đó nhé. Thế mà bọn này cứ tưởng không có bóng nam nhân nào bên cạnh cậu chứ.
Cả bọn liền hùa thêm vào cười cười đẩy Bạch Linh. Chỉ có Hải Đăng là đứng đó, hết nhìn Bạch Linh rồi lại quay sang nhìn người con trai kia, sau đó lại quay ra nhìn Bạch Linh.
- Hiều lầm rồi, chúng tôi là bạn cấp 3. Lâu rồi chưa gặp lại.- Hồng Nam vội nói.
Cả bọn “à” lên nhưng ánh mắt vẫn không ngừng trêu trọc.
- Không phải bạn, đã từng thôi.- Bạch Linh cất giọng, không trầm không bổng, không to không nhỏ.
Mọi người liền im lặng.
- Kể cả là như vậy, thì đi cafe với tớ một chút cũng được chứ.- Hồng Nam cười cười.
Biều cảm cau có của Bạch Linh vào mắt mấy người họ liền trẻ nên trẻ con một cách quá lố. Cảm giác như dận giỗi vu vơ vậy.
- Cậu có tính cách như vậy từ bao giờ vậy, làm tôi sởn cả da gà đây nè.- Hải Duy làm bộ sờ tay để làm không khí vui vẻ hơn.- Đi với cậu ấy một chút đi, bọn tôi chờ cậu về ăn mừng.
- Ừm, về sớm chút, sáng mai chúng ta còn phải về trường sớm để cho kịp tiết.- Đức Bình nhắc nhở.
Bạch Linh lý trí vốn bảo không đi, nhưng bản thân lại muốn đi xem Hồng Nam định làm gì.
Hiuhiu, cầu like cầu bỏ phiếu để tui có động lực viết tiếp các bạn ới ời T.T
- Dễ chịu ghê.- Bạch Linh cười cười ngốc nghếch.
Hải Đăng một lần nữa mặt đen lại, nhất thời không biết làm gì với con người phiền phức trước mặt. Trong lòng thầm mắng Đức Bình mấy câu. Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Bạch Linh đổ gục xuống người mình.
- Là em hả?- Bạch Linh mơ hồ.- Đồ mặt lạnh xấu xí. Có em ở đây thật tốt... cảm giác bản thân cũng không bị bỏ lại...
Sau đó Bạch Linh đưa tay lên véo cậu một cái, rồi sau đó bất tỉnh nhân sự thật sự. Hải Đăng từ nãy đến giờ không nói một câu nào, cái con người xấu xí trước mặt này, có biết mình đang làm gì không vậy? Hôm nay thật mệt với con người này mà. Hải Đăng vội xốc Bạch Linh dậy, đặt Bạch Linh lên lưng lại, quàng tay cô qua cổ mình rồi đi về phía nhà nghỉ của bọn họ. Nhìn Bạch Linh hay mặc đồ thùng thình nên có cảm giác mũm mĩm, nhưng thực ra lúc cõng lại thấy rất nhẹ, khiến Hải Đăng có chút lạ lẫm, bước đi cũng từ từ hơn để Bạch Linh không bị khó chịu.
Về đến nơi, Hải Đăng quăng thẳng Bạch Linh xuống giường của cô và Khả Tiên, mặt vẫn đen thùi lùi.
- Mai nhớ mua thuốc giã rượu cho họ.- Giọng không lớn không nhỏ bảo Hải Duy.
- Biết rồi, đúng thật sự là hai con heo mà, uống đến mức không biết gì.
- Mà sao cậu với chị ấy về sau vậy?- Hữu Triết nói.
- Cậu còn dám hỏi?- Hải Đăng quay sang mặt đen lại.
Hữu Triết và Hải Duy chợt thấy buồn cười, lần đầu thấy Hải Đăng có vẻ bất lực và mệt mỏi như vậy. Sau đó mấy người khép đóng cửa phòng Bạch Linh lại rồi về phòng.
Đầu chiều hôm sau.
Cả bọn đến nhà thi đấu, đầu Bạch Linh vẫn còn chút ong ong vì rượu nhưng cũng tự vỗ mặt để tính táo lại. Đang ngồi bần thần thì Hải Duy lên tiếng trêu chọc.
- Bạch Linh, đã cảm ơn Hải Đăng chưa? Hôm qua may mà có Đăng vác con heo nhà cậu về, không thì không biết cậu đang phương trời nào rồi. Đã không uống được lại còn muốn làm thần bia đại rượu.- Hải Duy nhún nhún vai trêu ngươi, cười cười cợt nhả.
- Hả?- Bạch Linh mắt mở thô lố.
- Cậu ấy à, như cọng bún thiu bị vác về vậy, đúng là mất mặt tổ tiên chết được.- Hải Duy lại tiếp tục làm trò hề.
Vốn tưởng rằng hôm qua do bản thân nằm mơ. Lúc bia chưa ngấm nhớ rõ là Đức Bình dìu mình, sao lại đổi thành cậu ấy vậy. Vậy tức là mấy chuyện mất mặt bản thân mơ hồ nhớ được đều là thật, không phải nằm mơ. Bạch Linh mặt méo xẹo, tự muốn đấm bản thân trong lòng mấy cái. Thật là mất mặt quá mà! Rồi còn lẩm bẩm lung tung cái gì nữa chứ, aida... Mắt có chút liếc về phía Hải Đăng, thấy mặt cậu ấy vẫn bình thản như vậy. Bạch Linh vội ưỡn ngực lại.
- Tôi không nhớ gì cả, không mất mặt.- Bản thân tự nói ra cũng thật tự thấy xấu hổ cho mình trong lòng.
- Được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa, chuẩn bị đến chúng ta lên kìa.- Đức Bình nhắc cả bọn.
Bạch Linh lập tức nhìn Đức Bình với ánh mắt khinh bỉ, bỏ rơi anh em. Đức Bình nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bạch Linh giơ tay nắm đấm, tỏ vẻ hung hăng như muốn đấm Đức Bình, Đức Bình cũng giả vờ làm chưởng đỡ lại trêu chọc Bạch Linh.
Năm người đấu 4 trận vòng tròn cả thảy, tính theo điểm thì chính là đội giành quán quân. Cả bọn đập tay ăn mừng rồi bước ra nhận thưởng. Khả Tiên vội chạy lại, giơ ngón tay cái tỏ vẻ cậu là số 1 với Bạch Linh. Bạch Linh cũng không khách khí làm mặt hề với Khả Tiên, giơ ngón trỏ ra chạm vào ngón trỏ của Khả Tiên ăn mừng. Hai người khoác vai nhau ưỡn ngực vừa đi vừa nói lung tung.
- Cậu thi đấu không biết, vừa rồi ở dưới có một tiểu soái ca, ực, thật làm người ta thấy muốn chiếm dụng mà.- Khả Tiên không chút giữ hình tượng, khua tay múa chân với Bạch Linh.
- Thật hả? Tiếc vậy, có chụp được lại hình không?- Bạch Linh liến thoắng.
- Đương nhiên là định chụp rồi, nhưng vừa giơ máy lên thì người ta quay lại, thất thần không dám chụp nữa.- Khả Tiên vừa nói vừa cười hắc hắc
Hai người cứ vừa đi vừa cười rôm rả, miệng nói không ngừng. Bốn người đi đằng sau chỉ biết lắc đầu mặc kệ, náo nhiệt một chút cũng không tệ, dù sao bọn họ cũng thắng mà. Bỗng đằng sau có tiếng nói vang lên.
- Bạch Linh, là cậu đúng không?- Một giọng nam trầm cất lên.
Trái tim Bạch Linh đánh thõm một cái. Giọng nói này, là cậu ấy, Hồng Nam. Bạch Linh biết rõ, vốn bản thân đã không còn gì với cậu ấy, đã nghĩ tới việc gặp lại sẽ chào hỏi như bình thường và coi nhau như những người bạn cấp 3 bình thường, nhưng thực sự, vào thời khắc này, khi cậu ấy gọi tên bản thân, Bạch Linh lại thấy vô cùng khó chịu, vô cùng muốn đi thẳng. Có lẽ có những khúc mắc trong lòng, vốn vẫn còn như tơ vương rối rắm, chưa thể gỡ bỏ một cách sạch sẽ.
- Đúng là cậu thật rồi.- Hồng Nam vừa nói vừa chạy lại chỗ Bạch Linh.- Lâu rồi không gặp, nhìn cậu vẫn như trước nhỉ.
Hồng Nam vừa cười niềm nở vừa nói. Bạch Linh nhất thời chôn chân, không biết bản thân nên làm gì. Năm người còn lại cũng trơ mắt nhìn nhau, sau đó nhìn hai người. Hải Duy không biết gì còn hùa vào trêu.
- Bạch Linh, giấu hơi kĩ đó nhé. Thế mà bọn này cứ tưởng không có bóng nam nhân nào bên cạnh cậu chứ.
Cả bọn liền hùa thêm vào cười cười đẩy Bạch Linh. Chỉ có Hải Đăng là đứng đó, hết nhìn Bạch Linh rồi lại quay sang nhìn người con trai kia, sau đó lại quay ra nhìn Bạch Linh.
- Hiều lầm rồi, chúng tôi là bạn cấp 3. Lâu rồi chưa gặp lại.- Hồng Nam vội nói.
Cả bọn “à” lên nhưng ánh mắt vẫn không ngừng trêu trọc.
- Không phải bạn, đã từng thôi.- Bạch Linh cất giọng, không trầm không bổng, không to không nhỏ.
Mọi người liền im lặng.
- Kể cả là như vậy, thì đi cafe với tớ một chút cũng được chứ.- Hồng Nam cười cười.
Biều cảm cau có của Bạch Linh vào mắt mấy người họ liền trẻ nên trẻ con một cách quá lố. Cảm giác như dận giỗi vu vơ vậy.
- Cậu có tính cách như vậy từ bao giờ vậy, làm tôi sởn cả da gà đây nè.- Hải Duy làm bộ sờ tay để làm không khí vui vẻ hơn.- Đi với cậu ấy một chút đi, bọn tôi chờ cậu về ăn mừng.
- Ừm, về sớm chút, sáng mai chúng ta còn phải về trường sớm để cho kịp tiết.- Đức Bình nhắc nhở.
Bạch Linh lý trí vốn bảo không đi, nhưng bản thân lại muốn đi xem Hồng Nam định làm gì.
Hiuhiu, cầu like cầu bỏ phiếu để tui có động lực viết tiếp các bạn ới ời T.T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook