Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 58
“Nhân tiện, ở dinh thự có báo không?”
“Tất nhiên là có.”
“Nếu ngài không phiền thì có thể đặt thêm một tờ báo không? Tôi sẽ trả tiền.”
Carlon khoanh tay và nhìn cô với vẻ không tán thành. Khi không có câu trả lời từ ông, Valletta chậm rãi suy nghĩ lại về những gì mình vừa nói.
Cô “A” lên một tiếng rồi mở miệng.
“Có thể coi như đây là một thỉnh cầu của tôi không?”
“Con có thể nhờ ta làm bất kì việc gì ngoại trừ những việc con có thể tự làm được.”
“Tôi hiểu.”
Valletta gật đầu.
Cô nên nhờ vả như thế nào đây? Cô uể oải suy nghĩ.
Nếu là học ngoại ngữ, sẽ dễ dàng hơn nếu có công thức hội thoại cho các thì cơ bản như thì quá khứ và thì hiện tại.
“Vậy…”
Lông mày cô hơi nhíu lại.
“Xin ngài, Carlon. Tôi sẽ trả tiền, vì vậy ta hãy đặt thêm một tờ báo nữa nhé.”
“…”
“…”
Cả Quilt và Carlon đều yên lặng.
Đây đúng là một yêu cầu, nhưng lại là yêu cầu bị bó buộc theo hình thức.
Quilt ngạc nhiên nhìn Valletta.
Ở một mức độ nào đó, anh đã đoán ra chủ nhân và người phụ nữ trước mặt anh đều không giống người bình thường. Tuy nhiên, anh ta không nghĩ rằng cô lại thiếu linh hoạt như vậy.
“…Valletta, nếu con muốn trả tiền thì nhờ vả ta có ích gì?”
“Tôi không biết đặt hàng và nhận hàng trong dinh thự, cho nên khoản này đành phải làm phiền ngài Công tước vậy.”
Carlon xoa trán.
Lời giải thích vẫn còn thiếu. Có vẻ như cô không biết giải thích thế nào. Công tước Leon đã ép cho cô bé phải hiểu ra, nhưng không may, ép buộc không phải là tính cách của Carlon Delphine.
“Ta không thấy phiền đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu phải sửa lại lời nói của mình… À, tôi có nên bỏ câu “Tôi sẽ trả tiền” không?”
Valletta nghiêng đầu hỏi.
Cô còn chẳng phải một cỗ máy, vì vậy ông muốn hỏi tại sao cô lại cứng nhắc như vậy. Một người đã phải trải qua môi trường như thế nào, bị đối xử ra sao mới vô cảm như thế này?
Cô bé không có bất kì cảm xúc nào, như đã tự tẩy não chính mình. Giống như việc tìm ra một công thức toán học hay những điều bình thường khác, phải ghi nhớ phần sai trong tâm trí để thay thế và sửa chữa những phần sai vào một ngày nào đó
“..Sẽ mất một lúc lâu mới đến nơi, vậy chúng ta kể chuyện ngày xưa nhé?”
“Ngày xưa?”
“Hãy bắt đầu bằng những chủ đề đơn giản.”
Một trong những chủ đề dễ thảo luận nhất là những câu chuyện về gia đình hoặc bản thân họ. Carlon Delphine lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.
“Ừm, được rồi. Mẹ của con ở đâu? Nghĩ lại thì, ta chưa từng được nghe về Bá tước phu nhân Delight. Nếu cảm thấy khó nói thì con cứ lắc đầu. Ta sẽ hỏi câu khác.”
“Có lẽ cha tôi đã giết hoặc bán bà ấy đi?”
“…”
Valletta trả lời một cách điềm tĩnh trong khi xoa đầu con hổ trắng đã chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, Carlon Delphine không nói nên lời trước câu trả lời của cô.
Ông đã chọn sai chủ đề.
Tệ hơn nữa, ngay cả ánh mắt ghê tởm của Quilt cũng hướng tới ông từ bên cạnh.
“Khụ khụ.”
Sau khi ho vài lần, Carlon Delphine xoa xoa đôi bàn tay khô khốc trên má và mỉm cười.
“Hừm, ta hiểu rồi. Bá tước Delight….”
“Đúng vậy. Thoạt nhìn, tôi giống một cô con gái được nhận nuôi. Bá tước Delight không nên kết hôn. Chẳng phải tôi thường bị coi là con ngoài giá thú sao? Vì tôi được sinh ra từ một người phụ nữ mà cha tôi đã yêu thương.”
“…”
Thật quá ảm đạm khi nói “một người phụ nữ mà cha tôi đã yêu thương” thay vì mẹ. Cô cũng không có một cái nhìn khao khát. Cô bé nói câu đó bằng một giọng thô như hạt cát và với một cái nhìn khô khan.
“Con không nhớ bà ấy sao?”
“Vâng, tôi phải nhớ bà ấy à?”
“Bà ấy có quay về không?”
“Tôi được sinh ra bằng một vòng tròn ma thuật nên cha rất hài lòng về tôi.”
Valletta vừa nói vừa ấn lòng bàn tay vào mắt nơi vòng tròn ma thuật cổ xưa đang ẩn náu.
Cô không nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy. Cô nhớ tay bà ấy rất mềm mại, nhưng cô không thể nhớ rõ.
“Tôi nghe nói tình hình của mẹ tôi đã thay đổi nhờ đó. Tôi nghĩ chúng tôi đã ở bên nhau cho đến khi tôi ba tuổi, nhưng vấn đề là, người phụ nữ đó cũng không tâm đầu ý hợp”.
Nhớ lại những ký ức mơ hồ, Valletta hờ hững liếm môi. Đó là ký ức từ khi cô còn rất nhỏ nên cô không nghĩ là đáng tiếc.
Ngay từ đầu, bà ta là một người phụ nữ ghen tị với hạnh phúc của một đứa trẻ mới sinh. Rõ ràng, bà ta sinh ra đã không hạnh phúc. Sau đó, bà bị bán cho Bá tước Delight và được ông ta cưng chiều, và bà ta mang thai Valletta.
Thực ra, cô không biết rõ lắm. Mỗi lần cô có điều gì thắc mắc, ánh mắt khó chịu là câu trả lời duy nhất.
“Tâm trí bà ấy không bình thường?”
“Bà ta đã cố giết tôi vài lần. Tôi không nhớ gì nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ vẻ mặt khi bà ta bóp cổ tôi.”
Cô vẫn không thể hiểu được nỗi lòng của người đàn bà vừa nghiến răng bóp cổ Valletta vừa buồn bã khóc lóc và phun ra những lời ác ý.
“Có một lần, bà ta tự tử bằng cách đem tôi cùng nhảy từ tầng hai xuống. Sau đó, bà ta bị cha kéo đi và biến mất.”
“…”
“Nếu còn sống, có lẽ bà ta đang được nuôi dưỡng trong một gia đình nào đó; còn nếu đã bị bán, rồi điên loạn và chết đi… đó cũng là phúc của người đó.”
Cô không hiểu được, nhưng là cô thì cô thà chết còn hơn. Bá tước Delight không phải một người nhân từ, vì vậy cô không tưởng tượng được bà ấy sẽ ra sao nếu còn sống.
“Con không muốn gặp lại bà ấy à?”
“Tôi không biết nữa…”
Valletta mơ hồ trả lời, nheo mắt lại rồi suy nghĩ. Trong đời cô chưa bao giờ cần đến mẹ.
Không biết có phải do ký ức từ kiếp trước hay không, nhưng cô đang ở trong một cuộc chạy đua và luôn để tâm đến việc sống sót khỏi Bá tước Delight.
“Tôi cũng không muốn gặp lại bà ấy, tôi sợ tôi sẽ giết bà ấy mất.”
“…Hả?”
“…”
Carlon không giấu vẻ ngạc nhiên của mình.
Trán của Quilt cũng nhăn lại. Mỗi khi nhìn cô, anh ta luôn có cảm giác như đang nhìn Chủ nhân của mình.
Thái độ và giọng điệu khô khan ngụ ý rằng bản thân đã sống như vậy trong một thời gian dài.
“Bà ta đã bị đuổi đi nên sẽ không thể có một cuộc sống bình thường. Chẳng phải thà chết còn hơn sống như vậy sao?”
Hỗn loạn, vòng vo, làm người khác bối rối. Có lẽ do lớn lên cùng nhau nên cách suy nghĩ của họ cũng na ná nhau.
“Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ như vậy. Tôi sẽ rất biết ơn nếu có người giết tôi.”
Quilt nghĩ rằng Chủ nhân của mình vốn có khuynh hướng tàn bạo như các đời Ma tháp chủ trước đó. Nó hơi quá xa tầm tay, nhưng anh nghĩ rằng sự tàn nhẫn của họ tỷ lệ thuận với sức mạnh mà họ có.
Valletta ngừng lại khi thấy không khí yên lặng bao trùm cả cỗ xe.
Cô đưa tay lên xoa trán và xem xét lại những gì mình vừa nói một cách muộn màng.
“Nhìn phản ứng của hai người, có lẽ tôi đã nói ra những điều không bình thường. Tôi xin lỗi. Cứ quên mấy câu đó đi.”
Kể từ ngày hôm đó, cô đã cố gắng lấy lại tinh thần càng nhanh càng tốt, nhưng những thứ vốn đã thành hình thì không dễ gì quay lại đúng vị trí ban đầu.
“Không. Ta nghĩ con đã kể ra một câu chuyện khó nói.”
“Không, không hẳn. Sau này tôi cần phải cẩn thận hơn.”
Valletta cắn môi dưới vài lần và xoa gáy.
Lời nói khô khan không nhuốm màu hối hận mà là tự trách.
Lòng tự trách đầy xót xa vì không có được câu trả lời chính xác.
“Do sống trong một thế giới hạn hẹp nên tôi không hiểu được tiêu chuẩn của những điều bình thường là như thế nào, vì vậy đôi khi tôi sẽ mắc lỗi. Nếu ngài giúp tôi chỉ ra những lỗi sai ấy, tôi sẽ sửa lại.”
“…Như thu thập thông tin để diễn kịch nhỉ.”
“Vâng, mục tiêu của tôi là sống một cuộc sống bình thường, nên để làm được điều đó, tôi phải hòa nhập vào cuộc sống của người khác mà không có bất kỳ cảm giác tương đồng nào.”
Valletta ngoan ngoãn gật đầu đáp lại mà không hề phủ nhận hay nói dối. Hóa ra là như vậy. Đối với cô, đó chỉ đơn giản là một câu trả lời sai. Một câu trả lời không chính xác sẽ không lặp lại hai lần.
“Đứa trẻ đó… Lần đầu tiên con gặp Ma tháp chủ là khi nào?”
“Có lẽ là vào năm tôi chín tuổi.”
“Chín tuổi.”
“Vâng, cha đã tặng hắn cho tôi như một món quà sinh nhật để dùng làm nô lệ.”
Và cô đã phát hiện ra ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Sự thật rằng anh là một quả bom hẹn giờ chứ không phải một món quà.
Cô đấu tranh để sống cuộc sống của riêng mình, nhưng kết quả không thay đổi nhiều. Ngoại trừ việc cô không chết như trong nguyên tác.
“Và mình đã nhận được một nỗi ám ảnh kì lạ.”
Nhưng nó không khiến cuộc sống thường ngày trở nên bất tiện.
“Đối với con, Bá tước Delight là người như thế nào?”
“Người luôn có kế hoạch sẵn từ trước, tỉ mỉ, tự phụ và tham lam, nhưng không ngu ngốc. Nhưng nhược điểm của ông ta là không biết lắng nghe kĩ càng ý kiến của người khác.”
Nếu ông ta chịu nghe theo thì có thể bây giờ ông ta vẫn còn sống.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì, nếu Bá tước Delight còn sống, cô sẽ bị giam giữ trong Hoàng cung và làm việc như một nô lệ.
Rõ ràng Reinhardt đã cứu cả tương lai của cô. Đương nhiên, cô sẽ bỏ chạy ngay khi chiếc vòng trên cổ tay cô nới lỏng.
“Nói mới nhớ, hôm nay không có tin tức gì, đúng không?”
“Tin tức?”
“Báo cáo về sự cố hoặc tai nạn nào đó.”
“Không có gì đặc biệt.”
Valletta gật đầu và uể oải quay đi chỗ khác.
Kể từ khi Reinhardt cử một người bảo vệ theo sau, tức là anh ta hẳn đã nhìn thấy thứ gì đó. Và anh ta có lẽ đã cảnh giác với mối nguy hiểm có thể xảy đến với cô.
“Ngài hộ vệ này, tình hình ở Ma tháp thế nào rồi?”
“…Là Quilt.”
“Tôi có nên gọi tên anh không?”
“Tôi không biết tại sao người lại làm lơ một người có họ tên tử tế.”
Đôi mắt của Valletta hơi mở to khi nghe những lời của Quilt.
Không gọi tên ai đó có phải là hành động phớt lờ họ không? Cô ngậm miệng lại và bắt gặp ánh mắt của Quilt.
“Đó là hành động phớt lờ người khác?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không gọi tên của bất kỳ ai, vì vậy điều đó không công bằng sao?”
“Trong trường hợp đó, ngài đã làm lơ tất cả mọi người.”
Vẻ mặt của Valletta tối sầm lại trước câu trả lời kiên quyết của Quilt.
Cô không biết rằng mối quan hệ giữa người với người lại khó đến vậy.
Nếu ta gọi ai đó bằng tên của họ, họ sẽ trở nên gắn bó với ta, vậy làm thế quái nào mà ta lại có thể gọi tên người khác một cách tùy tiện như vậy được?
“Khi anh gọi tên ai đó, anh sẽ đặt tên cho mối quan hệ với người đó và cảm xúc cũng được tạo ra.”
Valletta nói với vẻ khó hiểu.
“… Ngài đang nói gì vậy?”
“Sau đó, tôi sẽ cảm thấy lạ lẫm nếu người kia chết…”
Valletta, đôi môi khẽ mấp máy trước đôi mắt ngạc nhiên của Quilt, ngừng nói và khẽ thở dài.
Khi cô nhìn lại, Carlon Delphine đã trở nên trắng bệch.
“Vậy là ý nghĩ này cũng sai.”
Câu trả lời trong đầu Valletta đã sai. Không có gì đáng ngạc nhiên, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Tất nhiên là có.”
“Nếu ngài không phiền thì có thể đặt thêm một tờ báo không? Tôi sẽ trả tiền.”
Carlon khoanh tay và nhìn cô với vẻ không tán thành. Khi không có câu trả lời từ ông, Valletta chậm rãi suy nghĩ lại về những gì mình vừa nói.
Cô “A” lên một tiếng rồi mở miệng.
“Có thể coi như đây là một thỉnh cầu của tôi không?”
“Con có thể nhờ ta làm bất kì việc gì ngoại trừ những việc con có thể tự làm được.”
“Tôi hiểu.”
Valletta gật đầu.
Cô nên nhờ vả như thế nào đây? Cô uể oải suy nghĩ.
Nếu là học ngoại ngữ, sẽ dễ dàng hơn nếu có công thức hội thoại cho các thì cơ bản như thì quá khứ và thì hiện tại.
“Vậy…”
Lông mày cô hơi nhíu lại.
“Xin ngài, Carlon. Tôi sẽ trả tiền, vì vậy ta hãy đặt thêm một tờ báo nữa nhé.”
“…”
“…”
Cả Quilt và Carlon đều yên lặng.
Đây đúng là một yêu cầu, nhưng lại là yêu cầu bị bó buộc theo hình thức.
Quilt ngạc nhiên nhìn Valletta.
Ở một mức độ nào đó, anh đã đoán ra chủ nhân và người phụ nữ trước mặt anh đều không giống người bình thường. Tuy nhiên, anh ta không nghĩ rằng cô lại thiếu linh hoạt như vậy.
“…Valletta, nếu con muốn trả tiền thì nhờ vả ta có ích gì?”
“Tôi không biết đặt hàng và nhận hàng trong dinh thự, cho nên khoản này đành phải làm phiền ngài Công tước vậy.”
Carlon xoa trán.
Lời giải thích vẫn còn thiếu. Có vẻ như cô không biết giải thích thế nào. Công tước Leon đã ép cho cô bé phải hiểu ra, nhưng không may, ép buộc không phải là tính cách của Carlon Delphine.
“Ta không thấy phiền đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu phải sửa lại lời nói của mình… À, tôi có nên bỏ câu “Tôi sẽ trả tiền” không?”
Valletta nghiêng đầu hỏi.
Cô còn chẳng phải một cỗ máy, vì vậy ông muốn hỏi tại sao cô lại cứng nhắc như vậy. Một người đã phải trải qua môi trường như thế nào, bị đối xử ra sao mới vô cảm như thế này?
Cô bé không có bất kì cảm xúc nào, như đã tự tẩy não chính mình. Giống như việc tìm ra một công thức toán học hay những điều bình thường khác, phải ghi nhớ phần sai trong tâm trí để thay thế và sửa chữa những phần sai vào một ngày nào đó
“..Sẽ mất một lúc lâu mới đến nơi, vậy chúng ta kể chuyện ngày xưa nhé?”
“Ngày xưa?”
“Hãy bắt đầu bằng những chủ đề đơn giản.”
Một trong những chủ đề dễ thảo luận nhất là những câu chuyện về gia đình hoặc bản thân họ. Carlon Delphine lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.
“Ừm, được rồi. Mẹ của con ở đâu? Nghĩ lại thì, ta chưa từng được nghe về Bá tước phu nhân Delight. Nếu cảm thấy khó nói thì con cứ lắc đầu. Ta sẽ hỏi câu khác.”
“Có lẽ cha tôi đã giết hoặc bán bà ấy đi?”
“…”
Valletta trả lời một cách điềm tĩnh trong khi xoa đầu con hổ trắng đã chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, Carlon Delphine không nói nên lời trước câu trả lời của cô.
Ông đã chọn sai chủ đề.
Tệ hơn nữa, ngay cả ánh mắt ghê tởm của Quilt cũng hướng tới ông từ bên cạnh.
“Khụ khụ.”
Sau khi ho vài lần, Carlon Delphine xoa xoa đôi bàn tay khô khốc trên má và mỉm cười.
“Hừm, ta hiểu rồi. Bá tước Delight….”
“Đúng vậy. Thoạt nhìn, tôi giống một cô con gái được nhận nuôi. Bá tước Delight không nên kết hôn. Chẳng phải tôi thường bị coi là con ngoài giá thú sao? Vì tôi được sinh ra từ một người phụ nữ mà cha tôi đã yêu thương.”
“…”
Thật quá ảm đạm khi nói “một người phụ nữ mà cha tôi đã yêu thương” thay vì mẹ. Cô cũng không có một cái nhìn khao khát. Cô bé nói câu đó bằng một giọng thô như hạt cát và với một cái nhìn khô khan.
“Con không nhớ bà ấy sao?”
“Vâng, tôi phải nhớ bà ấy à?”
“Bà ấy có quay về không?”
“Tôi được sinh ra bằng một vòng tròn ma thuật nên cha rất hài lòng về tôi.”
Valletta vừa nói vừa ấn lòng bàn tay vào mắt nơi vòng tròn ma thuật cổ xưa đang ẩn náu.
Cô không nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy. Cô nhớ tay bà ấy rất mềm mại, nhưng cô không thể nhớ rõ.
“Tôi nghe nói tình hình của mẹ tôi đã thay đổi nhờ đó. Tôi nghĩ chúng tôi đã ở bên nhau cho đến khi tôi ba tuổi, nhưng vấn đề là, người phụ nữ đó cũng không tâm đầu ý hợp”.
Nhớ lại những ký ức mơ hồ, Valletta hờ hững liếm môi. Đó là ký ức từ khi cô còn rất nhỏ nên cô không nghĩ là đáng tiếc.
Ngay từ đầu, bà ta là một người phụ nữ ghen tị với hạnh phúc của một đứa trẻ mới sinh. Rõ ràng, bà ta sinh ra đã không hạnh phúc. Sau đó, bà bị bán cho Bá tước Delight và được ông ta cưng chiều, và bà ta mang thai Valletta.
Thực ra, cô không biết rõ lắm. Mỗi lần cô có điều gì thắc mắc, ánh mắt khó chịu là câu trả lời duy nhất.
“Tâm trí bà ấy không bình thường?”
“Bà ta đã cố giết tôi vài lần. Tôi không nhớ gì nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ vẻ mặt khi bà ta bóp cổ tôi.”
Cô vẫn không thể hiểu được nỗi lòng của người đàn bà vừa nghiến răng bóp cổ Valletta vừa buồn bã khóc lóc và phun ra những lời ác ý.
“Có một lần, bà ta tự tử bằng cách đem tôi cùng nhảy từ tầng hai xuống. Sau đó, bà ta bị cha kéo đi và biến mất.”
“…”
“Nếu còn sống, có lẽ bà ta đang được nuôi dưỡng trong một gia đình nào đó; còn nếu đã bị bán, rồi điên loạn và chết đi… đó cũng là phúc của người đó.”
Cô không hiểu được, nhưng là cô thì cô thà chết còn hơn. Bá tước Delight không phải một người nhân từ, vì vậy cô không tưởng tượng được bà ấy sẽ ra sao nếu còn sống.
“Con không muốn gặp lại bà ấy à?”
“Tôi không biết nữa…”
Valletta mơ hồ trả lời, nheo mắt lại rồi suy nghĩ. Trong đời cô chưa bao giờ cần đến mẹ.
Không biết có phải do ký ức từ kiếp trước hay không, nhưng cô đang ở trong một cuộc chạy đua và luôn để tâm đến việc sống sót khỏi Bá tước Delight.
“Tôi cũng không muốn gặp lại bà ấy, tôi sợ tôi sẽ giết bà ấy mất.”
“…Hả?”
“…”
Carlon không giấu vẻ ngạc nhiên của mình.
Trán của Quilt cũng nhăn lại. Mỗi khi nhìn cô, anh ta luôn có cảm giác như đang nhìn Chủ nhân của mình.
Thái độ và giọng điệu khô khan ngụ ý rằng bản thân đã sống như vậy trong một thời gian dài.
“Bà ta đã bị đuổi đi nên sẽ không thể có một cuộc sống bình thường. Chẳng phải thà chết còn hơn sống như vậy sao?”
Hỗn loạn, vòng vo, làm người khác bối rối. Có lẽ do lớn lên cùng nhau nên cách suy nghĩ của họ cũng na ná nhau.
“Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ như vậy. Tôi sẽ rất biết ơn nếu có người giết tôi.”
Quilt nghĩ rằng Chủ nhân của mình vốn có khuynh hướng tàn bạo như các đời Ma tháp chủ trước đó. Nó hơi quá xa tầm tay, nhưng anh nghĩ rằng sự tàn nhẫn của họ tỷ lệ thuận với sức mạnh mà họ có.
Valletta ngừng lại khi thấy không khí yên lặng bao trùm cả cỗ xe.
Cô đưa tay lên xoa trán và xem xét lại những gì mình vừa nói một cách muộn màng.
“Nhìn phản ứng của hai người, có lẽ tôi đã nói ra những điều không bình thường. Tôi xin lỗi. Cứ quên mấy câu đó đi.”
Kể từ ngày hôm đó, cô đã cố gắng lấy lại tinh thần càng nhanh càng tốt, nhưng những thứ vốn đã thành hình thì không dễ gì quay lại đúng vị trí ban đầu.
“Không. Ta nghĩ con đã kể ra một câu chuyện khó nói.”
“Không, không hẳn. Sau này tôi cần phải cẩn thận hơn.”
Valletta cắn môi dưới vài lần và xoa gáy.
Lời nói khô khan không nhuốm màu hối hận mà là tự trách.
Lòng tự trách đầy xót xa vì không có được câu trả lời chính xác.
“Do sống trong một thế giới hạn hẹp nên tôi không hiểu được tiêu chuẩn của những điều bình thường là như thế nào, vì vậy đôi khi tôi sẽ mắc lỗi. Nếu ngài giúp tôi chỉ ra những lỗi sai ấy, tôi sẽ sửa lại.”
“…Như thu thập thông tin để diễn kịch nhỉ.”
“Vâng, mục tiêu của tôi là sống một cuộc sống bình thường, nên để làm được điều đó, tôi phải hòa nhập vào cuộc sống của người khác mà không có bất kỳ cảm giác tương đồng nào.”
Valletta ngoan ngoãn gật đầu đáp lại mà không hề phủ nhận hay nói dối. Hóa ra là như vậy. Đối với cô, đó chỉ đơn giản là một câu trả lời sai. Một câu trả lời không chính xác sẽ không lặp lại hai lần.
“Đứa trẻ đó… Lần đầu tiên con gặp Ma tháp chủ là khi nào?”
“Có lẽ là vào năm tôi chín tuổi.”
“Chín tuổi.”
“Vâng, cha đã tặng hắn cho tôi như một món quà sinh nhật để dùng làm nô lệ.”
Và cô đã phát hiện ra ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Sự thật rằng anh là một quả bom hẹn giờ chứ không phải một món quà.
Cô đấu tranh để sống cuộc sống của riêng mình, nhưng kết quả không thay đổi nhiều. Ngoại trừ việc cô không chết như trong nguyên tác.
“Và mình đã nhận được một nỗi ám ảnh kì lạ.”
Nhưng nó không khiến cuộc sống thường ngày trở nên bất tiện.
“Đối với con, Bá tước Delight là người như thế nào?”
“Người luôn có kế hoạch sẵn từ trước, tỉ mỉ, tự phụ và tham lam, nhưng không ngu ngốc. Nhưng nhược điểm của ông ta là không biết lắng nghe kĩ càng ý kiến của người khác.”
Nếu ông ta chịu nghe theo thì có thể bây giờ ông ta vẫn còn sống.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì, nếu Bá tước Delight còn sống, cô sẽ bị giam giữ trong Hoàng cung và làm việc như một nô lệ.
Rõ ràng Reinhardt đã cứu cả tương lai của cô. Đương nhiên, cô sẽ bỏ chạy ngay khi chiếc vòng trên cổ tay cô nới lỏng.
“Nói mới nhớ, hôm nay không có tin tức gì, đúng không?”
“Tin tức?”
“Báo cáo về sự cố hoặc tai nạn nào đó.”
“Không có gì đặc biệt.”
Valletta gật đầu và uể oải quay đi chỗ khác.
Kể từ khi Reinhardt cử một người bảo vệ theo sau, tức là anh ta hẳn đã nhìn thấy thứ gì đó. Và anh ta có lẽ đã cảnh giác với mối nguy hiểm có thể xảy đến với cô.
“Ngài hộ vệ này, tình hình ở Ma tháp thế nào rồi?”
“…Là Quilt.”
“Tôi có nên gọi tên anh không?”
“Tôi không biết tại sao người lại làm lơ một người có họ tên tử tế.”
Đôi mắt của Valletta hơi mở to khi nghe những lời của Quilt.
Không gọi tên ai đó có phải là hành động phớt lờ họ không? Cô ngậm miệng lại và bắt gặp ánh mắt của Quilt.
“Đó là hành động phớt lờ người khác?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không gọi tên của bất kỳ ai, vì vậy điều đó không công bằng sao?”
“Trong trường hợp đó, ngài đã làm lơ tất cả mọi người.”
Vẻ mặt của Valletta tối sầm lại trước câu trả lời kiên quyết của Quilt.
Cô không biết rằng mối quan hệ giữa người với người lại khó đến vậy.
Nếu ta gọi ai đó bằng tên của họ, họ sẽ trở nên gắn bó với ta, vậy làm thế quái nào mà ta lại có thể gọi tên người khác một cách tùy tiện như vậy được?
“Khi anh gọi tên ai đó, anh sẽ đặt tên cho mối quan hệ với người đó và cảm xúc cũng được tạo ra.”
Valletta nói với vẻ khó hiểu.
“… Ngài đang nói gì vậy?”
“Sau đó, tôi sẽ cảm thấy lạ lẫm nếu người kia chết…”
Valletta, đôi môi khẽ mấp máy trước đôi mắt ngạc nhiên của Quilt, ngừng nói và khẽ thở dài.
Khi cô nhìn lại, Carlon Delphine đã trở nên trắng bệch.
“Vậy là ý nghĩ này cũng sai.”
Câu trả lời trong đầu Valletta đã sai. Không có gì đáng ngạc nhiên, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook