Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 44
“…Ra là vậy.”
Sau đó, Reinhardt đã thao túng nam chính… và cậu ấy đã lần lượt vượt qua các thử thách.
Ở phần đầu đoạn kết của tiểu thuyết, Reinhardt đã lẩn trốn sau khi Ma tháp bị sập.
Sau khi ẩn đi một thời gian, anh đã gặp lại nam chính trong khung cảnh đó. Sau đó, Reinhardt bắt đầu biến cậu trở thành một anh hùng như thể đang chơi một trò chơi.
Ngẫm lại đoạn kết, cuối cùng anh ta cũng có được thứ mình muốn.
Reinhardt không dừng việc đẩy cậu bé vào chỗ chết nhiều lần, nhưng cậu sẽ luôn sống sót trở về, tiếp tục chĩa kiếm vào Reinhardt.
Cứ thế, cậu bé dần trưởng thành, kết thêm nhiều người bạn và thân quen với nhiều người khác.
Anh ta bắt đầu mất hứng khi đạt được mục đích của mình và thấy cậu bé năm nào giờ đã có một cuộc sống bình thường và sắp kết hôn.
Anh ta một lần nữa sống cuộc sống tẻ nhạt.
“Đáng lẽ ra mình không nên mang thằng bé theo.”
Valletta lẩm bẩm với giọng đầy hối hận. Cô dựng cơ thể ướt đẫm mồ hôi dậy và đi uống nước.
“Bữa tiệc vào ngày mai.”
Valletta ngồi trên giường, nhìn vào ba lọ ma dược cao cấp mình điều chế, sau đó đứng dậy.
Chúng được điều chế ra để thanh toán cho những bộ váy và trang phục mà Carlon Delphine đã mua.
“Đầu mình đau quá…”
Đã lâu rồi cô không bị tỉnh giấc giữa chừng, nhưng cô thường không biết mình phải trải qua những gì trong mơ. Cô không giống như đang ngủ.
Cô từ từ đứng dậy khỏi giường và đi đến bàn.
“Hãy làm thêm nhiều nữa khi có thời gian.”
Khi cô đến đây và không phải dùng giả kim thuật lần nào, cô có cảm giác như cơ thể mình đang thối rữa. Cô không muốn có cảm giác mình là người vô dụng.
Cô đặt tay lên bàn và kéo ra một cái ghế.
Ngay lúc ấy, một mùi máu thoang thoảng trong không khí ẩm ướt. Cơn gió thổi qua làm cửa sổ mở. Valletta khẽ thở dài.
“…Người không ngủ sao?”
“…”
Như ngày thường, giọng nói ranh mãnh đó sẽ được đáp lại, nhưng không có câu trả lời. Valletta nhăn trán và quay đi. Không có bàn tay vươn ra ngăn cô lại.
Cô nhìn người đàn ông đứng đối diện với cô.
Nhìn người đàn ông xinh đẹp bị bao phủ bởi máu xuất hiện vào rạng sáng, Valletta không nói nên lời. Đây chắc chắn là lừa đảo.
Những giọt máu tụ lại và nhỏ giọt từ đường viền áo choàng của Reinhardt. Reinhardt bắt gặp ánh mắt cô, khẽ mỉm cười với vẻ mệt mỏi.
“Chào buổi sáng, Chủ nhân.”
“Mới bình minh thôi.”
“Vậy chào bình minh, Chủ nhân.”
Anh ta thay đổi câu chữ còn nhanh hơn lật bánh tráng. Valletta không đáp lại mà chỉ nhìn Reinhardt với vẻ mặt trống rỗng.
Đôi mắt đỏ của Reinhardt đảo quanh.
“Tôi có thể đến ôm người không?”
Reinhardt nói và mỉm cười.
Dù đang mệt mỏi và kiệt sức nhưng anh vẫn còn cười được như vậy.
Tên đáng ghét này bị làm sao thế?
“Không.”
Reinhardt đang định đến gần thì dừng lại. Một nụ cười chua chát nở trên môi anh rồi biến mất.
“Người thật xấu tính, Chủ nhân. Thật lạnh lùng.”
Valletta đứng chịu lời càu nhàu và hít một hơi thật sâu.
“Nếu muốn thì anh lau sạch máu đi. Bộ đồ này ta mới mua.”
Reinhardt hơi mở to mắt, rồi cong lên vẻ hài lòng.
Anh búng nhẹ ngón tay, máu chảy đầy căn phòng biến mất hoàn toàn.
“Anh ta có phải máy lọc không khí không?”
Anh đến gần Valletta sau hai bước và ôm cô.
Sau đó, anh đột nhiên vùi đầu cô vào ngực mình, và lông mày của Valletta nhíu lại. Anh cẩn thận hôn lên tóc cô.
“Vậy là người không ngủ được sao, Chủ nhân.”
“Không cần phải lo về chuyện đó.”
“Sau khi con lợn tham lam kia chết, vẫn còn một bóng đen cần phải truy bắt. Tôi giết hắn trước mặt người có được không?”
Thật tiếc là anh ta không thể làm người chết sống lại và giết họ một lần nữa. Nếu anh biết bóng đen đó sẽ trói buộc cô như thế này, anh đã khiến cô dùng chính tay mình để giết anh.
“Tôi cũng không ngủ được. Hay chúng ta ngủ cùng nhau nhé, Chủ nhân?”
“Anh điên à? Đây là dinh thự của người khác.”
“Thì sao?”
Reinhardt nghiêng đầu, sau đó nhanh chóng ôm cô vào lòng và đặt cô xuống giường.
Chiếc giường ban nãy còn ướt, giờ đã khô ráo như được phơi bởi ánh nắng mặt trời.
“Anh ta đang dùng ma thuật của mình để làm chuyện quái gì vậy?”
Valletta thở dài.
Reinhardt ôm cô và đắp chăn cho cô.
Khoảnh khắc Valletta đang vùi trong lồng ngực Reinhardt, Reinhardt nhẹ nhàng xoa trán cô bằng ngón tay cái.
Valletta cau mày, biết được vẫn là loại ma thuật đó.
“Anh, đã xảy ra chuyện gì?”
“…Không có gì đâu. Ngủ ngon nhé, Chủ nhân.”
“Này, chờ ch-!”
Khoảnh khắc cô la lên, tâm trí cô bắt đầu mơ hồ. Biểu cảm của Valletta hoàn toàn thay đổi.
Reinhardt nhìn cô ngủ thiếp đi.
Anh khẽ thở dài và nhắm mắt lại với cô. Như thể chứng mất ngủ khủng khiếp của anh chỉ là nói dối, anh chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
***
“Tiểu thư Valletta… Aaaaah!”
Một tiếng hét lớn vang vọng khắp dinh thự.
Ngay cả Valletta dù đã chìm vào giấc ngủ sâu, cũng phải vểnh tai lên và từ từ mở mắt trước tiếng hét.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô có thể nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp trên đầu cùng với tiếng xì xào của đám đông.
“…Tiểu thư Valletta?”
“Vâng…”
Valletta trả lời bằng một giọng nghẹn ngào và mở mắt ra. Nhìn thấy bộ ngực của anh trước mặt và giọng nói kinh ngạc, cô từ từ nhấc người lên khỏi giường.
Valletta dùng ngón tay vuốt thẳng mái tóc xoăn của mình, trước khuôn mặt kinh ngạc của người hầu, vẻ mặt lúng túng của Carlon Delphine, và Reinhardt đang nắm tay nhìn cô.
“A…”
Valletta thấp giọng lầm bầm.
“Không phải như vậy đâu.”
Với giọng nói nặng nề nhưng nhẹ nhàng kia, cô trả lời với một tiếng thở dài.
Reinhardt nở một nụ cười trên môi đầy vui vẻ khi anh vòng tay qua eo cô và ôm cô.
“Chủ nhân, người tỉnh rồi?”
“…Hừ.”
Tiếng lầm bầm đã bị nghe thấy.
Có vẻ như ngay cả những người hầu bình tĩnh của Công tước Delphine chắc chắn cũng cảm thấy bối rối với cảnh tượng như vậy.
Cô nhìn xuống người mình, may mắn là trang phục vẫn chỉn chu, sau đó liếc nhìn Reinhardt.
Nhờ vào hình ảnh và những lời nói dễ bị hiểu lầm của Reinhardt, ngay cả Carlon Delphine, người luôn có vẻ mặt bình tĩnh, cũng không thể che giấu được sự kích động của mình.
“…Không phải như ngài đang nghĩ đâu.”
Lần này cô nói rất chắc chắn. Cô không biết tên đáng ghét này vẫn ở đây đến tận sáng.
Valletta gạt vòng tay của Reinhardt xuống và bước xuống giường.
Reinhardt khẽ cau mày. Anh tặc lưỡi, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, nắm bắt ngay tình hình.
“Ha, lần đầu ta nghe thấy kiến biết sủa đấy… Các ngươi không biết quy tắc cơ bản là không được đánh thức Chủ nhân sao?”
“Ở đây ta không phải là chủ nhân của họ.”
“À, nếu vậy thì tôi sẽ khiến người trở thành chủ nhân của họ. Tôi có thể giết hắn không?”
Hai tay Reinhardt từ từ chạm tới cổ Carlon Delphine.
Carlon Delphine nheo mắt. Anh đưa tay ra và nắm lấy cổ tay Reinhardt.
Vút. Một luồng sáng xanh thẳm tỏa ra khắp căn phòng.
Valletta nhắm chặt mắt lại trước ánh sáng rực rỡ.
Một cảm giác kỳ lạ không nóng không lạnh tràn ngập khắp căn phòng.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất và cô mở mắt trở lại, Valletta không thể nói nên lời trước cảnh tượng trước mặt.
“Một người có sức mạnh như cậu nên biết kiềm chế sức mạnh của bản thân.”
“…Vẫn còn có những kẻ khá thú vị.”
Reinhardt tỏ ra vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng và mỉm cười.
Cổ tay Reinhardt đang bị đóng băng.
Sau đó, Reinhardt đã thao túng nam chính… và cậu ấy đã lần lượt vượt qua các thử thách.
Ở phần đầu đoạn kết của tiểu thuyết, Reinhardt đã lẩn trốn sau khi Ma tháp bị sập.
Sau khi ẩn đi một thời gian, anh đã gặp lại nam chính trong khung cảnh đó. Sau đó, Reinhardt bắt đầu biến cậu trở thành một anh hùng như thể đang chơi một trò chơi.
Ngẫm lại đoạn kết, cuối cùng anh ta cũng có được thứ mình muốn.
Reinhardt không dừng việc đẩy cậu bé vào chỗ chết nhiều lần, nhưng cậu sẽ luôn sống sót trở về, tiếp tục chĩa kiếm vào Reinhardt.
Cứ thế, cậu bé dần trưởng thành, kết thêm nhiều người bạn và thân quen với nhiều người khác.
Anh ta bắt đầu mất hứng khi đạt được mục đích của mình và thấy cậu bé năm nào giờ đã có một cuộc sống bình thường và sắp kết hôn.
Anh ta một lần nữa sống cuộc sống tẻ nhạt.
“Đáng lẽ ra mình không nên mang thằng bé theo.”
Valletta lẩm bẩm với giọng đầy hối hận. Cô dựng cơ thể ướt đẫm mồ hôi dậy và đi uống nước.
“Bữa tiệc vào ngày mai.”
Valletta ngồi trên giường, nhìn vào ba lọ ma dược cao cấp mình điều chế, sau đó đứng dậy.
Chúng được điều chế ra để thanh toán cho những bộ váy và trang phục mà Carlon Delphine đã mua.
“Đầu mình đau quá…”
Đã lâu rồi cô không bị tỉnh giấc giữa chừng, nhưng cô thường không biết mình phải trải qua những gì trong mơ. Cô không giống như đang ngủ.
Cô từ từ đứng dậy khỏi giường và đi đến bàn.
“Hãy làm thêm nhiều nữa khi có thời gian.”
Khi cô đến đây và không phải dùng giả kim thuật lần nào, cô có cảm giác như cơ thể mình đang thối rữa. Cô không muốn có cảm giác mình là người vô dụng.
Cô đặt tay lên bàn và kéo ra một cái ghế.
Ngay lúc ấy, một mùi máu thoang thoảng trong không khí ẩm ướt. Cơn gió thổi qua làm cửa sổ mở. Valletta khẽ thở dài.
“…Người không ngủ sao?”
“…”
Như ngày thường, giọng nói ranh mãnh đó sẽ được đáp lại, nhưng không có câu trả lời. Valletta nhăn trán và quay đi. Không có bàn tay vươn ra ngăn cô lại.
Cô nhìn người đàn ông đứng đối diện với cô.
Nhìn người đàn ông xinh đẹp bị bao phủ bởi máu xuất hiện vào rạng sáng, Valletta không nói nên lời. Đây chắc chắn là lừa đảo.
Những giọt máu tụ lại và nhỏ giọt từ đường viền áo choàng của Reinhardt. Reinhardt bắt gặp ánh mắt cô, khẽ mỉm cười với vẻ mệt mỏi.
“Chào buổi sáng, Chủ nhân.”
“Mới bình minh thôi.”
“Vậy chào bình minh, Chủ nhân.”
Anh ta thay đổi câu chữ còn nhanh hơn lật bánh tráng. Valletta không đáp lại mà chỉ nhìn Reinhardt với vẻ mặt trống rỗng.
Đôi mắt đỏ của Reinhardt đảo quanh.
“Tôi có thể đến ôm người không?”
Reinhardt nói và mỉm cười.
Dù đang mệt mỏi và kiệt sức nhưng anh vẫn còn cười được như vậy.
Tên đáng ghét này bị làm sao thế?
“Không.”
Reinhardt đang định đến gần thì dừng lại. Một nụ cười chua chát nở trên môi anh rồi biến mất.
“Người thật xấu tính, Chủ nhân. Thật lạnh lùng.”
Valletta đứng chịu lời càu nhàu và hít một hơi thật sâu.
“Nếu muốn thì anh lau sạch máu đi. Bộ đồ này ta mới mua.”
Reinhardt hơi mở to mắt, rồi cong lên vẻ hài lòng.
Anh búng nhẹ ngón tay, máu chảy đầy căn phòng biến mất hoàn toàn.
“Anh ta có phải máy lọc không khí không?”
Anh đến gần Valletta sau hai bước và ôm cô.
Sau đó, anh đột nhiên vùi đầu cô vào ngực mình, và lông mày của Valletta nhíu lại. Anh cẩn thận hôn lên tóc cô.
“Vậy là người không ngủ được sao, Chủ nhân.”
“Không cần phải lo về chuyện đó.”
“Sau khi con lợn tham lam kia chết, vẫn còn một bóng đen cần phải truy bắt. Tôi giết hắn trước mặt người có được không?”
Thật tiếc là anh ta không thể làm người chết sống lại và giết họ một lần nữa. Nếu anh biết bóng đen đó sẽ trói buộc cô như thế này, anh đã khiến cô dùng chính tay mình để giết anh.
“Tôi cũng không ngủ được. Hay chúng ta ngủ cùng nhau nhé, Chủ nhân?”
“Anh điên à? Đây là dinh thự của người khác.”
“Thì sao?”
Reinhardt nghiêng đầu, sau đó nhanh chóng ôm cô vào lòng và đặt cô xuống giường.
Chiếc giường ban nãy còn ướt, giờ đã khô ráo như được phơi bởi ánh nắng mặt trời.
“Anh ta đang dùng ma thuật của mình để làm chuyện quái gì vậy?”
Valletta thở dài.
Reinhardt ôm cô và đắp chăn cho cô.
Khoảnh khắc Valletta đang vùi trong lồng ngực Reinhardt, Reinhardt nhẹ nhàng xoa trán cô bằng ngón tay cái.
Valletta cau mày, biết được vẫn là loại ma thuật đó.
“Anh, đã xảy ra chuyện gì?”
“…Không có gì đâu. Ngủ ngon nhé, Chủ nhân.”
“Này, chờ ch-!”
Khoảnh khắc cô la lên, tâm trí cô bắt đầu mơ hồ. Biểu cảm của Valletta hoàn toàn thay đổi.
Reinhardt nhìn cô ngủ thiếp đi.
Anh khẽ thở dài và nhắm mắt lại với cô. Như thể chứng mất ngủ khủng khiếp của anh chỉ là nói dối, anh chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
***
“Tiểu thư Valletta… Aaaaah!”
Một tiếng hét lớn vang vọng khắp dinh thự.
Ngay cả Valletta dù đã chìm vào giấc ngủ sâu, cũng phải vểnh tai lên và từ từ mở mắt trước tiếng hét.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô có thể nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp trên đầu cùng với tiếng xì xào của đám đông.
“…Tiểu thư Valletta?”
“Vâng…”
Valletta trả lời bằng một giọng nghẹn ngào và mở mắt ra. Nhìn thấy bộ ngực của anh trước mặt và giọng nói kinh ngạc, cô từ từ nhấc người lên khỏi giường.
Valletta dùng ngón tay vuốt thẳng mái tóc xoăn của mình, trước khuôn mặt kinh ngạc của người hầu, vẻ mặt lúng túng của Carlon Delphine, và Reinhardt đang nắm tay nhìn cô.
“A…”
Valletta thấp giọng lầm bầm.
“Không phải như vậy đâu.”
Với giọng nói nặng nề nhưng nhẹ nhàng kia, cô trả lời với một tiếng thở dài.
Reinhardt nở một nụ cười trên môi đầy vui vẻ khi anh vòng tay qua eo cô và ôm cô.
“Chủ nhân, người tỉnh rồi?”
“…Hừ.”
Tiếng lầm bầm đã bị nghe thấy.
Có vẻ như ngay cả những người hầu bình tĩnh của Công tước Delphine chắc chắn cũng cảm thấy bối rối với cảnh tượng như vậy.
Cô nhìn xuống người mình, may mắn là trang phục vẫn chỉn chu, sau đó liếc nhìn Reinhardt.
Nhờ vào hình ảnh và những lời nói dễ bị hiểu lầm của Reinhardt, ngay cả Carlon Delphine, người luôn có vẻ mặt bình tĩnh, cũng không thể che giấu được sự kích động của mình.
“…Không phải như ngài đang nghĩ đâu.”
Lần này cô nói rất chắc chắn. Cô không biết tên đáng ghét này vẫn ở đây đến tận sáng.
Valletta gạt vòng tay của Reinhardt xuống và bước xuống giường.
Reinhardt khẽ cau mày. Anh tặc lưỡi, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, nắm bắt ngay tình hình.
“Ha, lần đầu ta nghe thấy kiến biết sủa đấy… Các ngươi không biết quy tắc cơ bản là không được đánh thức Chủ nhân sao?”
“Ở đây ta không phải là chủ nhân của họ.”
“À, nếu vậy thì tôi sẽ khiến người trở thành chủ nhân của họ. Tôi có thể giết hắn không?”
Hai tay Reinhardt từ từ chạm tới cổ Carlon Delphine.
Carlon Delphine nheo mắt. Anh đưa tay ra và nắm lấy cổ tay Reinhardt.
Vút. Một luồng sáng xanh thẳm tỏa ra khắp căn phòng.
Valletta nhắm chặt mắt lại trước ánh sáng rực rỡ.
Một cảm giác kỳ lạ không nóng không lạnh tràn ngập khắp căn phòng.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất và cô mở mắt trở lại, Valletta không thể nói nên lời trước cảnh tượng trước mặt.
“Một người có sức mạnh như cậu nên biết kiềm chế sức mạnh của bản thân.”
“…Vẫn còn có những kẻ khá thú vị.”
Reinhardt tỏ ra vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng và mỉm cười.
Cổ tay Reinhardt đang bị đóng băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook