Không Thể Quên Em
-
Chương 7
Edit : Ngân Nhi
Lâm Uyển còn có thể nghe thấy cả thanh âm nuốt nước miếng của mình, cô chớp chớp mắt, đặc biệt hy vọng đây chỉ là ảo giác, nhưng dù có chớp mắt bao lâu đi chăng nữa thì người đó vẫn cứ đứng ở kia.
Lâm Uyển cảm thấy lòng bàn chân có chút run rẩy.
Người kia chỉ vào chiếc sopha trước mặt ý bảo cô qua đó ngồi.
Lâm Uyển chần chừ một chút, nghĩ tới chuyện của gia đình, cuối cùng cũng chậm rãi đi tới.Tuy nhiên cô cũng không lập tức ngồi xuống ngay mà chỉ đứng đó rồi cảnh giác nhìn hắn.
Lần trước gặp hắn ở khu biệt thự, hắn chỉ ăn mặc rất đơn giản, chỉ là một bộ quần áo ở nhà màu trắng.Lần này không biết có phải là cố ý hay không mà hắn lại có thể tự nhiên mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Thấy cô không chịu ngồi, người kia vẫn rất bình thản ngồi xuống trước, sau khi ngồi xuống, hắn còn đưa tay chỉ về phía tủ lạnh nói:"Bên trong có đồ uống, em thích uống gì thì cứ tự ra lấy.”
Lâm Uyển không nhúc nhích, đầu óc có chút bấn loạn.
Đây chỉ là một sự trùng hợp hay là đã được anh ta tính toán từ trước?
Nhưng cô lại cảm thấy hơi khó tin, nói trắng ra là không có khả năng, cô cũng đâu có đi cướp phần mộ tổ tiên nhà người ta đâu, sao phải đáng để cho người ta dày công tính kế gây sức ép cho nhà mình chứ?
cô lại không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì?
Cuối cùng là sao?
Nghĩ ngợi xong, cô cũng liền lạnh nhạt hỏi một câu:“Lưu trợ lý đâu? Tôi có việc quan trọng muốn thảo luận với Lưu trợ lý ......”
Người kia thản nhiên nở một nụ cười, không rõ có phải là đang châm chọc cô hay không.
“Em có thể thảo luận với tôi.”
Lâm Uyển đầu óc rối bời, cô hít thở sâu, từ trong túi xách lấy ra bản hợp đồng, rốt cục cũng ngồi xuống sopha, cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta.
“Chuyện là ba tôi...... có ký hợp đồng với quý công ty, vấn đề hiện tại là ba tôi không có khả năng hoàn thành công việc, tôi...... tôi muốn thương lượng với các anh, xem có thể sửa đổi bản hợp đồng này hay không, hoặc là......”
nói đến đây thì rốt cục Lâm Uyển cũng không thể cố gắng nói tiếp được nữa, bởi vì đối phương không biết từ lúc nào đã đưa tay ra sờ mó chân cô.
cô né người ra rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
Người này đúng là làm chuyện xấu mà không biết thẹn, sao có thể vẫn bày ra được bộ dạng nhàn nhã thản nhiên như vậy chứ?!
Bất quá cô cũng không lên tiếng trách mắng hắn, trái lại hắn lại mở miệng ra đề nghị:“Lâm Uyển, chuyện lần trước tôi nói, em có muốn suy nghĩ lại không?”
Lâm Uyển không chút khách khí đẩy tay hắn ra, rất nhanh đứng lên.
“Anh là đồ không biết xấu hổ!” Hung hăng mắng một câu xong, Lâm Uyển đã muốn bước đi, nhưng người kia hiển nhiên không muốn thả người, rất nhanh chặn lối đi của cô.
Lâm Uyển tức giận, hét lên:“Anh tránh ra mau!”
“không muốn nói về chuyện công trình của ba em sao?”
“Tôi không thích nói chuyện với loại người như anh.” cô trừng mắt nhìn hắn:“Cùng lắm thì chúng ta gặp nhau ở tòa.”
hắn chậm rãi đứng gần về phía cô, chân trái cử động có chút khó nên tốc độ không được nhanh.
Nhưng vóc dáng của hắn rất cao, Lâm Uyển cũng tự biết, cô nam quả nữ ở trong một phòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì bản thân cô sẽ không đấu lại được đối phương.
Cho nên chờ đối phương tiến đến gần, Lâm Uyển rất nhanh cầm được bình hoa bên cạnh, thật ra cô cũng không dám ra tay mà chỉ muốn hù dọa anh ta mà thôi, cô lập tức phô trương hét lên:“Anh đừng có qua đây, nếu không cẩn thận tôi đập vỡ đầu anh!”
không nghĩ tới, thấy cô như vậy, người kia lại chỉ nở nụ cười.
“Đây là bình men trắng hoa văn xanh đời Càn Long, ước chừng giá trị của nó cũng phải rơi vào khoảng hai trăm vạn.”
Mặc dù không biết lời anh ta nói là thật hay giả, bất quá khi nghe xong lời này, Lâm Uyển đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, vội vàng đặt chiếc bình hoa kia về chỗ cũ.
Trái lại người kia lại chậm rãi đi tới gần cô, tùy tiện đưa một tay ra cầm lấy bình hoa, sau đó rất bình thản, giống như coi nó là rác rưởi mà ném mạnh xuống đất.
Chiếc bình hoa kia lập tức vỡ tan tành.
Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn một màn này, hoàn toàn cảm thấy không có gì ăn khớp với nhau hết.
cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt của hắn vẫn rất bình thường, quay sang nhìn cô, bộ dạng như đang nói một chuyện rất hiển nhiên:“Đối với em thì một trăm vạn đã là một số tiền rất lớn, đủ cho em sống một cuộc sống thoải mái an nhàn, nhưng đối với tôi thì nó chả đáng gì, giữ nó lại để ngắm, hay là đập vỡ nó, còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của tôi, và em.”
hắn cố ý dừng một chút, cao thấp đánh giá cô:“Có vùng vẫy đấu tranh hay không, thì kết quả cũng như nhau mà thôi.”
Lâm Uyển cảm thấy da đầu rất ngứa ngáy khó chịu, cả đời cô chưa bao giờ gặp một tên thần kinh như vậy!
Người này không phải là chỉ dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao?!
cô cực kỳ tức giận, lập tức nói lại:“Anh nói đúng, tiền đối với tôi rất quan trọng, mấy trăm vạn đối với tôi cũng là một con số kinh khủng, nhưng xin lỗi phải làm anh thất vọng, tôi sẽ không bao giờ vì tiền mà phải chịu khuất phục!”
cô giận dữ nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói :“Anh nếu dám đụng tới tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, cho anh thân bại danh liệt!!”
Chính là khi nghe cô nói xong, người kia trái lại còn cười lớn hơn, ánh mắt nheo tít lại, bước chân vẫn chậm rãi tiến đến gần.
Nhìn thấy người kia tiến đến ngày một gần, Lâm Uyển bị dọa sợ, nếu không ra ngoài được thì cô chỉ còn cách chạy ngược lại để trốn, cố gắng tránh thật xa tên này.
Nhưng lần này thì đúng là thảm rồi, cô lùi về phía sau thì mới biết đây là đường thông tới phòng ngủ!!
Hơn nữa lại bị dồn ép đến không còn đường để chạy!!
Tên kia tuy tốc độ không nhanh, nhưng lúc này cũng đã tiến theo vào.
Lâm Uyển sợ hãi, bối rối tìm thứ gì đó để phòng thân, nhưng trong phòng ngủ lại không có thứ gì có thể cầm tay, cuối cùng chỉ có thể giơ túi xách của mình lên.
Lúc cô còn đang luống cuống, người kia đã không nhanh không chậm tiến đến gần, hắn cũng không lập tức hành động gì mà chỉ cúi đầu nhìn cô rồi lại nói với cô một câu thật kinh tởm.
“trên đời này thứ gì cũng có giá của nó, nếu Lâm tiểu thư cảm thấy bản thân rất đáng giá, vậy thì đừng ngại đòi hỏi một cái giá cao.”
Lâm Uyển đỏ bừng mặt.
cô dùng sức trừng mắt nhìn hắn “Anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm, nếu anh muốn mua phụ nữ thì bên ngoài có cả đống đấy, sao cứ phải ép buộc tôi làm gì!”
Sau khi nghe cô nói xong, người đàn ông trước mặt cô vẫn bày ra bộ dạng như lúc trước.
Lâm Uyển bị hắn nhìn, khó chịu đến mức đầu muốn nổ tung.
Hơn nữa ánh mắt của anh ta lại dừng lại trên môi cô.
Ý đồ quá rõ ràng, hắn đang muốn cường hôn cô!
Lâm Uyển sợ hãi, cầm túi xách đập vào người hắn.
Sức của cô rất lớn, trực tiếp nện lên đầu hắn, nhưng cũng không có tác dụng gì mà ngược lại càng làm cho tình hình trở nên xấu đi.
Môi Lâm Uyển bị người ta hung hăng bắt lấy, hắn muốn len vào sâu hơn nhưng Lâm Uyển đã cố gắng cắn chặt răng, mặc kệ hắn có hôn thế nào, có đưa lưỡi muốn tiến vào sâu đi chăng nữa, cô cũng không chịu thỏa hiệp.
Thế nhưng cô lại bị người ta bế bổng lên.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Uyển liền cảm thấy dưới lưng rất mềm mại.cô biết là mình đã bị tên kia đặt lên giường, lập tức trở nên hoảng sợ, không ngừng giãy dụa lung tung, nhưng cuối cùng vẫn không có chút tác dụng nào, căn bản không thể đẩy được hắn ra, mà ngược lại giống như đang nhiệt tình hoan nghênh hắn vậy.
Cuối cùng, Lâm Uyển không thể không giơ tay ra, dùng hết toàn bộ sức lực giáng cho hắn một cái tát.
Cái tát này của cô thật sự rất mạnh, đến nỗi lòng bàn tay cô cũng đang cảm thấy rất đau.
Người kia bị cô đánh đến nghiêng hẳn mặt sang một bên, chờ đến khi hắn quay lại thì đã thấy máu từ trong mũi chảy ra.Mùi máu tươi nồng đượm, làm cho bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Cả hai người sau cái tát của cô đều trở nên im lặng.
Lâm Uyển hoảng sợ, cô rất muốn phản kháng, nhưng bây giờ lại rất sợ đối phương sẽ trả thù mà đánh lại.Sức lực của hai người chênh lệch rất lớn, cô cũng không dám nghĩ, nếu anh ta thật sự bị cô chọc giận thì không biết sẽ đánh cô thành cái dạng gì nữa, cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.
Kết quả đối phương sau một lúc không thấy động tĩnh gì, cũng không tát lại cô một cái, mà chỉ vươn tay ra rồi gạt những sợi tóc vương trên gò má cô.Sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn cầm lấy một lọn tóc của cô rồi si mê đưa lên môi hôn.
Lâm Uyển còn có thể nghe thấy cả thanh âm nuốt nước miếng của mình, cô chớp chớp mắt, đặc biệt hy vọng đây chỉ là ảo giác, nhưng dù có chớp mắt bao lâu đi chăng nữa thì người đó vẫn cứ đứng ở kia.
Lâm Uyển cảm thấy lòng bàn chân có chút run rẩy.
Người kia chỉ vào chiếc sopha trước mặt ý bảo cô qua đó ngồi.
Lâm Uyển chần chừ một chút, nghĩ tới chuyện của gia đình, cuối cùng cũng chậm rãi đi tới.Tuy nhiên cô cũng không lập tức ngồi xuống ngay mà chỉ đứng đó rồi cảnh giác nhìn hắn.
Lần trước gặp hắn ở khu biệt thự, hắn chỉ ăn mặc rất đơn giản, chỉ là một bộ quần áo ở nhà màu trắng.Lần này không biết có phải là cố ý hay không mà hắn lại có thể tự nhiên mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Thấy cô không chịu ngồi, người kia vẫn rất bình thản ngồi xuống trước, sau khi ngồi xuống, hắn còn đưa tay chỉ về phía tủ lạnh nói:"Bên trong có đồ uống, em thích uống gì thì cứ tự ra lấy.”
Lâm Uyển không nhúc nhích, đầu óc có chút bấn loạn.
Đây chỉ là một sự trùng hợp hay là đã được anh ta tính toán từ trước?
Nhưng cô lại cảm thấy hơi khó tin, nói trắng ra là không có khả năng, cô cũng đâu có đi cướp phần mộ tổ tiên nhà người ta đâu, sao phải đáng để cho người ta dày công tính kế gây sức ép cho nhà mình chứ?
cô lại không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì?
Cuối cùng là sao?
Nghĩ ngợi xong, cô cũng liền lạnh nhạt hỏi một câu:“Lưu trợ lý đâu? Tôi có việc quan trọng muốn thảo luận với Lưu trợ lý ......”
Người kia thản nhiên nở một nụ cười, không rõ có phải là đang châm chọc cô hay không.
“Em có thể thảo luận với tôi.”
Lâm Uyển đầu óc rối bời, cô hít thở sâu, từ trong túi xách lấy ra bản hợp đồng, rốt cục cũng ngồi xuống sopha, cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta.
“Chuyện là ba tôi...... có ký hợp đồng với quý công ty, vấn đề hiện tại là ba tôi không có khả năng hoàn thành công việc, tôi...... tôi muốn thương lượng với các anh, xem có thể sửa đổi bản hợp đồng này hay không, hoặc là......”
nói đến đây thì rốt cục Lâm Uyển cũng không thể cố gắng nói tiếp được nữa, bởi vì đối phương không biết từ lúc nào đã đưa tay ra sờ mó chân cô.
cô né người ra rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
Người này đúng là làm chuyện xấu mà không biết thẹn, sao có thể vẫn bày ra được bộ dạng nhàn nhã thản nhiên như vậy chứ?!
Bất quá cô cũng không lên tiếng trách mắng hắn, trái lại hắn lại mở miệng ra đề nghị:“Lâm Uyển, chuyện lần trước tôi nói, em có muốn suy nghĩ lại không?”
Lâm Uyển không chút khách khí đẩy tay hắn ra, rất nhanh đứng lên.
“Anh là đồ không biết xấu hổ!” Hung hăng mắng một câu xong, Lâm Uyển đã muốn bước đi, nhưng người kia hiển nhiên không muốn thả người, rất nhanh chặn lối đi của cô.
Lâm Uyển tức giận, hét lên:“Anh tránh ra mau!”
“không muốn nói về chuyện công trình của ba em sao?”
“Tôi không thích nói chuyện với loại người như anh.” cô trừng mắt nhìn hắn:“Cùng lắm thì chúng ta gặp nhau ở tòa.”
hắn chậm rãi đứng gần về phía cô, chân trái cử động có chút khó nên tốc độ không được nhanh.
Nhưng vóc dáng của hắn rất cao, Lâm Uyển cũng tự biết, cô nam quả nữ ở trong một phòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì bản thân cô sẽ không đấu lại được đối phương.
Cho nên chờ đối phương tiến đến gần, Lâm Uyển rất nhanh cầm được bình hoa bên cạnh, thật ra cô cũng không dám ra tay mà chỉ muốn hù dọa anh ta mà thôi, cô lập tức phô trương hét lên:“Anh đừng có qua đây, nếu không cẩn thận tôi đập vỡ đầu anh!”
không nghĩ tới, thấy cô như vậy, người kia lại chỉ nở nụ cười.
“Đây là bình men trắng hoa văn xanh đời Càn Long, ước chừng giá trị của nó cũng phải rơi vào khoảng hai trăm vạn.”
Mặc dù không biết lời anh ta nói là thật hay giả, bất quá khi nghe xong lời này, Lâm Uyển đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, vội vàng đặt chiếc bình hoa kia về chỗ cũ.
Trái lại người kia lại chậm rãi đi tới gần cô, tùy tiện đưa một tay ra cầm lấy bình hoa, sau đó rất bình thản, giống như coi nó là rác rưởi mà ném mạnh xuống đất.
Chiếc bình hoa kia lập tức vỡ tan tành.
Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn một màn này, hoàn toàn cảm thấy không có gì ăn khớp với nhau hết.
cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt của hắn vẫn rất bình thường, quay sang nhìn cô, bộ dạng như đang nói một chuyện rất hiển nhiên:“Đối với em thì một trăm vạn đã là một số tiền rất lớn, đủ cho em sống một cuộc sống thoải mái an nhàn, nhưng đối với tôi thì nó chả đáng gì, giữ nó lại để ngắm, hay là đập vỡ nó, còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của tôi, và em.”
hắn cố ý dừng một chút, cao thấp đánh giá cô:“Có vùng vẫy đấu tranh hay không, thì kết quả cũng như nhau mà thôi.”
Lâm Uyển cảm thấy da đầu rất ngứa ngáy khó chịu, cả đời cô chưa bao giờ gặp một tên thần kinh như vậy!
Người này không phải là chỉ dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao?!
cô cực kỳ tức giận, lập tức nói lại:“Anh nói đúng, tiền đối với tôi rất quan trọng, mấy trăm vạn đối với tôi cũng là một con số kinh khủng, nhưng xin lỗi phải làm anh thất vọng, tôi sẽ không bao giờ vì tiền mà phải chịu khuất phục!”
cô giận dữ nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói :“Anh nếu dám đụng tới tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, cho anh thân bại danh liệt!!”
Chính là khi nghe cô nói xong, người kia trái lại còn cười lớn hơn, ánh mắt nheo tít lại, bước chân vẫn chậm rãi tiến đến gần.
Nhìn thấy người kia tiến đến ngày một gần, Lâm Uyển bị dọa sợ, nếu không ra ngoài được thì cô chỉ còn cách chạy ngược lại để trốn, cố gắng tránh thật xa tên này.
Nhưng lần này thì đúng là thảm rồi, cô lùi về phía sau thì mới biết đây là đường thông tới phòng ngủ!!
Hơn nữa lại bị dồn ép đến không còn đường để chạy!!
Tên kia tuy tốc độ không nhanh, nhưng lúc này cũng đã tiến theo vào.
Lâm Uyển sợ hãi, bối rối tìm thứ gì đó để phòng thân, nhưng trong phòng ngủ lại không có thứ gì có thể cầm tay, cuối cùng chỉ có thể giơ túi xách của mình lên.
Lúc cô còn đang luống cuống, người kia đã không nhanh không chậm tiến đến gần, hắn cũng không lập tức hành động gì mà chỉ cúi đầu nhìn cô rồi lại nói với cô một câu thật kinh tởm.
“trên đời này thứ gì cũng có giá của nó, nếu Lâm tiểu thư cảm thấy bản thân rất đáng giá, vậy thì đừng ngại đòi hỏi một cái giá cao.”
Lâm Uyển đỏ bừng mặt.
cô dùng sức trừng mắt nhìn hắn “Anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm, nếu anh muốn mua phụ nữ thì bên ngoài có cả đống đấy, sao cứ phải ép buộc tôi làm gì!”
Sau khi nghe cô nói xong, người đàn ông trước mặt cô vẫn bày ra bộ dạng như lúc trước.
Lâm Uyển bị hắn nhìn, khó chịu đến mức đầu muốn nổ tung.
Hơn nữa ánh mắt của anh ta lại dừng lại trên môi cô.
Ý đồ quá rõ ràng, hắn đang muốn cường hôn cô!
Lâm Uyển sợ hãi, cầm túi xách đập vào người hắn.
Sức của cô rất lớn, trực tiếp nện lên đầu hắn, nhưng cũng không có tác dụng gì mà ngược lại càng làm cho tình hình trở nên xấu đi.
Môi Lâm Uyển bị người ta hung hăng bắt lấy, hắn muốn len vào sâu hơn nhưng Lâm Uyển đã cố gắng cắn chặt răng, mặc kệ hắn có hôn thế nào, có đưa lưỡi muốn tiến vào sâu đi chăng nữa, cô cũng không chịu thỏa hiệp.
Thế nhưng cô lại bị người ta bế bổng lên.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Uyển liền cảm thấy dưới lưng rất mềm mại.cô biết là mình đã bị tên kia đặt lên giường, lập tức trở nên hoảng sợ, không ngừng giãy dụa lung tung, nhưng cuối cùng vẫn không có chút tác dụng nào, căn bản không thể đẩy được hắn ra, mà ngược lại giống như đang nhiệt tình hoan nghênh hắn vậy.
Cuối cùng, Lâm Uyển không thể không giơ tay ra, dùng hết toàn bộ sức lực giáng cho hắn một cái tát.
Cái tát này của cô thật sự rất mạnh, đến nỗi lòng bàn tay cô cũng đang cảm thấy rất đau.
Người kia bị cô đánh đến nghiêng hẳn mặt sang một bên, chờ đến khi hắn quay lại thì đã thấy máu từ trong mũi chảy ra.Mùi máu tươi nồng đượm, làm cho bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Cả hai người sau cái tát của cô đều trở nên im lặng.
Lâm Uyển hoảng sợ, cô rất muốn phản kháng, nhưng bây giờ lại rất sợ đối phương sẽ trả thù mà đánh lại.Sức lực của hai người chênh lệch rất lớn, cô cũng không dám nghĩ, nếu anh ta thật sự bị cô chọc giận thì không biết sẽ đánh cô thành cái dạng gì nữa, cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.
Kết quả đối phương sau một lúc không thấy động tĩnh gì, cũng không tát lại cô một cái, mà chỉ vươn tay ra rồi gạt những sợi tóc vương trên gò má cô.Sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn cầm lấy một lọn tóc của cô rồi si mê đưa lên môi hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook