Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu
-
Chương 15
Sáng sớm hôm sau Triệu Hoài An gọi điện báo cho ba mẹ một tiếng rồi kéo vali ra sân bay thì đã thấy Tiểu Chí cùng Trần Hạo ở đó rồi. Tiểu Chí thấy cô đến liền chạy ra kéo hộ hành lí rồi nói:
"Ai da, bà cô của tôi ơi, cô cũng thật biết chọn giờ mà đến đi, lần này quả thực tôi phục cô rồi. Báo hại chúng tôi đến sớm đợi cô, đợi đến mòn mỏi luôn. Mà này tôi nói cô nghe, sếp ghét nhất là đến muộn đấy, lần này cô thảm rồi."
Triệu Hoài An chỉ có thể gật đầu hiểu ý, cô cũng biết bản thân hôm nay chết chắc rồi, cho dù bị ốm cũng không nên đến muộn như vậy. Triệu Hoài An thấy khuôn mặt anh có vẻ rất bình thường thì liền không dám đoán mò. Chỉ sợ đằng sau khuôn mặt bình tĩnh kia chính là cơn thịnh nộ đi. Cô đành đi đến bên Trần Hạo ra sức chứng minh bản thân đang rất hối lỗi, xin lỗi anh liên tục vì sự chậm trễ này. Nhưng cuối cùng anh lại chỉ gật đầu nói rằng đã biết, rồi nhắc nhở lần sau nhớ đi sớm hơn là được. Khi lên máy bay, Trần Hạo ngồi phía trước còn cô cùng Tiểu Chí ngồi đằng sau. Ổn định xong chỗ ngồi Tiểu Chí lại huých nhẹ tay cô ra vẻ mặt thần bí nói:
"Kì lạ, mọi lần nếu là tôi hay nhân viên khác là liền nghe thấy boss nói một cách lạnh lùng rằng nếu lần sau đến muộn thì ở nhà luôn đi. Vậy mà lần này anh ấy chỉ nói như vậy, lại không có vẻ gì tức giận. Hoài An, cô thật quá giỏi, có thể khiến cho đại boss hiền lành như vậy."
Triệu Hoài An giật mình hỏi lại: "Đến cả người làm lâu năm như anh mà cũng bị mắng sao? Thật đúng là không thể tin được."
Tiểu Chí thấy cô nói vậy liền vọi lấy lại hình tượng: "Ấy ấy, không phải thế, đó chỉ là lúc đầu thôi. Hiện tại tôi làm sao lại có thể sơ suất thế được."
Cô liền gật đầu à một tiếng. Cũng phải, ai mà chả có lần đầu.
"Nhưng mà anh ấy cũng quá khó tính như bà già rồi, làm việc áp lực như vậy, đồng chí Tiểu Chí, cậu quả là vất vả."
Tiểu Chí gật đầu phụ họa như thể muốn làm tăng tính thuyết phục của câu nói do chính Triệu Hoài An phát biểu. Nói hung hồn như vậy, thật khiến người ta cảm động, Tiểu Chí chỉ thiếu nước xông lên vinh danh câu nói đó thôi.
"Tôi đang ngồi trước hai người đấy." Ai đó ngồi yên lặng nãy giờ hiện tại mới lên tiếng nhắc nhở.
Hai người ngồi phía sau nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau rồi ngậm chặt miệng lại. Nói xấu sau lưng sếp, à không, là trước mặt sếp, cái lá gan của hai người này cũng không nhỏ đi. Thật dũng cảm, lại còn phát biểu hùng hồn như vậy, liệu anh có nên phát cho họ phần thưởng tôn vinh người dũng cảm không nhỉ?
Ngồi máy bay gần ba tiếng đồng hồ khiến cô mệt muốn rã rời, thật sự khâm phục những người thường xuyên phải di chuyển bằng máy bay.
"Cô sẽ sớm quen thôi. SingaporeChangiInternationalAirport, nơi đây là một trong ba sân bay 5 sao trên thế giới đấy nhé." Tiểu Chí vỗ vai cô nói khẽ.
Ba người ngồi taxi đến khách sạn đã được đặt trước nghỉ ngơi rồi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai. Vừa tắm xong cô liền mở máy tính để xem lại về những vấn đề trọng điểm sẽ được đề cập đến trong cuộc họp. Đang chỉnh sửa một số chỗ thì liền nhận được tin nhắn từ Tiểu Chí, cậu ấy bảo cô sang phòng của Trần Hạo để họ giúp cô hiểu hơn về kế hoạch ngày mai. Cũng đúng, ở trong tài liệu này cũng vẫn có một số chỗ rất khó hiểu, nếu không hỏi chắc cô sẽ lần mò cả ngày mất. Trần Hạo đang bàn với Tiểu Chí về bản kế hoạch thì nghe thấy gõ của. Khi ra mở cửa liền thấy cô đang ôm máy tính đứng đó.
"Vào đi."
...
"Hoài An, cuộc họp lần này rất quan trọng. Để tránh xảy ra sai xót gì, em hãy sơ lược một chút về nội dung của buổi họp ngày mai một lần đi. Nếu có gì không hiểu thì hỏi Tiểu Chí."
"Vâng."
"Bắt đầu đi."
"Doanh thu của Hải Thành trong thời gian vừa qua đã lập lên kỉ lục tăng trưởng mức tiêu thụ 18%. Với con số đáng ngạc nhiên chũng ta đã đưa Hải Thành từ một công ty đang trên bờ phá sản vực dậy, không chỉ thế, công ty còn đi theo chiều hướng phát triển."
"Được rồi. Những phần còn lại về đọc kĩ hơn một chút. Dù sao ngày mai Tiểu Chí cũng có mặt ở đó nên em cũng không cần quá căng thẳng, có gì thì cậu ta sẽ lo liệu, nhưng em cũng không được lơ là mà phải chuẩn bị kĩ một chút, xem lại các con số thống kê báo cáo lại một lần rồi đưa Tiểu Chí để cậu ta đi photo."
"Vâng."
Khi xong việc cũng đã là mười một giờ, Tiểu Chí ngáp dài cổ lôi cô đi ra ngoài rồi về phòng đóng cửa lại. Chắc hẳn là hôm nay cậu ta rất mệt rồi. Vừa đặt được tập tài liệu cùng máy tính xuống bàn thì chuông điện thoại liền kêu, cô lấy nó từ trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên dòng chữ A Tuấn. Cô khẽ mỉm cười, trong lòng dường như bỏ được tảng đá đang đè nặng xuống. Hôm đó chắc chắn cậu ta rất giận, cô còn đang không biết nên xin lỗi kiểu gì bởi vì, sáng nay trước khi lên máy bay cô đã gọi điện nhưng lại cậu lại không bắt máy.
Triệu Hoài An kéo rèm che ra rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ sát đất sau đó mới bấm nút nhận cuộc gọi. Trong điện thoại cô rất dễ dàng nghe ra được giọng nói của Tô Minh Tuấn có cái gì đó rất bất thường, có lẽ cậu ta ốm rồi.
"Cậu không khỏe đúng không?" Câu này cô nói rất chắc chắn.
Đầu dây bên kia im lặng nhưng cô vẫn nghe được tiếng ho rất khẽ, thực sự tiếng ho đấy nếu không để ý kĩ có lẽ sẽ chẳng thấy được. Cô khẽ cười nhưng trong lòng lại chẳng hề dễ chịu, thực sự có cảm giác giống như có vạn con kiến đang bò qua bò lại, muốn chạy đến ngay chỗ cậu ta xem tình hình bệnh thế nào. Lẽ nào đây là cảm giác quan tâm vượt trên cả tình bạn mà cô từng nghĩ, cái cảm giác của cậu dành cho cô cũng như vậy đúng không. Chỉ là, có thể cô quá vô tâm, luôn được nhận sự quân tâm chăm sóc cửa Tô Minh Tuấn thành quen, vì vậy nên không hay để ý đến cậu ta. Nếu chỉ là bạn bè cô sẽ chỉ hỏi thăm vài câu đơn giản có lo lắng cũng sẽ không nhiều. Nhưng, Tô Minh Tuấn, hóa ra cậu ta đã trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào. Thật mệt mỏi.
"Hoài An."
"Hả?"
"Không có gì, sức khỏe anh ổn hơn rồi. Em đi nghỉ sớm đi."
"Được. Vậy, tạm biệt."
Kết thúc cuộc gọi với Tô Minh Tuấn cô liền mở game "học viện Tam Quốc" ra chơi, nâng cấp tướng kiếm đồng vàng một hồi thấy dấu hoạt động Cố Mễ vẫn đang sáng liền tìm nó nói chuyện.
Tô Tử: Cố Mễ...
Mễ Mễ: An bé bỏng sao thế? Nhớ ta hả?
Tô Tử: Thôi đi, mấy ngày nay cậu lẩn đâu thế, không thấy xuất hiện đâu cả, lực chiến bị tụt rồi kìa.
Mễ Mễ: Không sao không sao. Cái lực chiến thì từ từ tăng sau... Oa, mà này cậu mới chơi có ba bốn ngày mà không phải sao, học viện chưa gì đã đạt cấp gần bốn mươi rồi...
Tô Tử: Kệ nó đi, mình hỏi cậu. Mấy ngày nay làm gì mà mất tích hả? Chẳng lẽ việc học bên đó bận rộn quá như vậy à?
Mễ Mễ: No no, nói cho cậu biết, mình đang hẹn hò một anh chàng đẹp trai.
Tố Tố: Lại cọc đi tìm trâu?
Mễ Mễ: Không hẳn, anh chàng đó cũng chơi game này nhưng lực chiến ít quá liền bị mình đánh cho tơi tả mấy lần liên tiếp trong võ đài. Sau đó đột nhiên anh ta nhắn cho mình. Sau đó thì dài dòng lắm, tóm lại là anh ấy ngỏ lời trước.
Tô Tử: Giỏi lắm, đưa nick hắn đây xem nào. Để ta xem xem kẻ nào mà bản lĩnh lớn thế.
Mễ Mễ: Nick là Tiểu Vũ.
Sau đó Mễ Mễ còn nói rằng tên kia giới thiệu bản thân họ Lôi, nhà ở thành phố S. Nhìn xong dòng chữ đó cô suýt nữa cắn vào lưỡi. Triệu Hoài An mở to mắt đọc lại lần nữa. Thực sự là cậu ta, không sai vào đâu được. Lôi Tiểu Vũ, cấp dưới của Tô Minh Tuấn, cậu được lắm. Cô định thoát ra nhắn cho Tiểu Vũ nhưng nghĩ lại giờ này chắc ngủ rồi, ở cạnh Tô Minh Tuấn mà hiện tại còn thức chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận nên thôi.
Mễ Mễ: À, này An An, có chuyện muốn nói với cậu.
Tô Tử: Nói đi.
Mễ Mễ: Cậu và Tô Minh Tuấn thế nào rồi?
Tô Tử:... Đừng nhắc đến nữa, hôm qua vừa suýt nữa thì đi đến bờ vực, hôm nay gọi lại thì nói chưa nổi ba câu.
Mễ Mễ: Mình nói này bạn hiền, cậu có thể rõ ràng đi được hay không. Trần Hạo cậu không muốn tiến tới thì sao lại không chấp nhận tên họ Tô kia chứ?
Tô Tử:...
Mễ Mễ: Tự cậu nghĩ kĩ đi, người ta chờ cậu bao nhiêu năm như vậy chắc chờ đến già mất. Mình là bạn cậu mà cũng chẳng muốn nhắc tới nữa. Cái tính ngang ngạnh cố chấp của cậu tại sao không chịu sửa đi. Nếu cậu mà còn không biết trân trọng cái tên kia thì mình cũng mặc kệ cậu luôn đấy. Thế nhé, thoát đây.
Cô cũng tắt máy rồi ngồi im lặng giống như một pho tượng, ngước nhìn bầu trời đêm ở đất nước xa lạ này mà lòng càng thấy cô đơn đến đáng sợ. Cô nên mở lòng đón nhận cậu rồi, lâu như vậy, cũng nên có câu trả lời rõ ràng. Cứ dây dưa không rõ thực sự rất mệt mỏi. Trần Hạo, cho dù anh có quay về thì cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc sống vốn đang bình yên bấy lâu nay. Hơn nữa hiện tại Trần Hạo xa cách như vậy không phải sao, thế nên, Triệu Hoài An, mày không thể cứ ảo tưởng được nữa, không thể cứ lựa chọn sai. Chỉ là, những điều đang chờ đợi cô sau này sẽ là vui tươi hay đau khổ? Không ai biết được. Bầu trời đột nhiên xuất nhiên nhưng đám mây dày đặc, che khuất ánh trăng cùng các vì sao đang tỏa sáng khiến cho xung quanh càng thêm tối tăm. Rất nhanh, từng hạt mưa rơi xuống đập vào cửa kính tạo thành vệt dài. Mưa rồi, không khí giảm nhanh như vậy, thật lạnh, cũng thật ngột ngạt. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy không yên, giống như có từng đợt sóng nhỏ thi nhau táp vào. Buổi tối ngày hôm nay thật đáng sợ. Nỗi sợ hãi lo lắng đột nhiên kéo đến khiến cô không kiểm soát nổi. Triệu Hoài An kéo rèm cửa che đi bầu trời tối đen rồi leo lên giường đắp chăn, cứ trằn trọc mãi mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa được bao lâu liền tỉnh dậy. Mồ hôi trên trán lăn theo gò má chảy xuống, đầu cô lại bắt đầu đau nhức. Giấc mơ vừa rồi thực dọa người. Trong giấc mơ đó cô nhìn thấy Trần Hạo mỉm cười nắm lấy tay mình rồi Tô Minh Tuấn xuất hiện, cậu ấy cười đến thê lương, bảo cô là kẻ nói dối, nói rằng hận cô, sau đó Trần Hạo cũng buông tay cô ra, Anh ấy vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng lại nói rằng cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể là người không có hạnh phúc, không được ai yêu thương, thật đáng thảm hại. Cả ba mẹ cũng rời bỏ cô, cho dù có cố gắng níu kéo thế nào, họ vẫn gạt tay cô ra xoay người bước đi, cô đuổi theo, rõ ràng nhìn thấy hai người nhưng lại chẳng thể chạm vào. Cô cứ chạy, cứ chạy, đến khi kiệt sức, lúc ngẩng đầu lên chẳng còn ai nữa, xung quanh đều là một màn đêm tịnh mịnh. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi như lúc này, thực sự chưa bao giờ. Rồi trong nháy mắt, Tô Minh Tuấn xuất hiện, khung cảnh thay đổi đến trước một căn nhà rất đẹp, xung quanh là cả một vùng trời đầy hoa, rất đẹp. Cậu nắm lấy tay cô nói rằng hai người sẽ có một cuộc sống riêng ở đây, sẽ không ai làm phiền, cô sẽ hạnh phúc, cô cười, nỗi sợ hãi vơi đi ôm lấy Tô Minh Tuấn thật chặt.
Sau đó cô thấy tay mình bỗng ươn ướt, đưa tay ra nhìn thì cô hét lên đẩy cậu ra, cả người đều run rẩy nhìn cậu. Máu, trên tay cô dính đầy máu, lưng cậu cũng vậy, dòng máu đỏ tươi từ lưng cậu chảy xuống, từng giọt, từng giọt, rơi xuống cánh hoa cánh hoa hồng tím dưới chân. Cô cố gắng gạt đi nỗi sợ trong lòng, chạy đến cạnh Tô Minh Tuấn, hai mắt giống như mờ đi vì nước mắt. Cô bảo cậu ấy chờ một chút cố gắng chịu đựng một chút, cô sẽ gọi cấp cứu, họ sẽ đến nhanh thôi, sẽ không sao cả. Nhưng cậu gạt chiếc điện thoại cô đang cầm xuống, bước lên trước ôm cô thật chặt. Cậu nói:
"Triệu Hoài An, tôi chờ em thật lâu. Thật chỉ muốn cùng em sống một đời bình an vui vẻ, không lo nghĩ, không dao súng, không chiến trường. Nhưng tôi mệt rồi, chẳng thể chờ em được nữa. Thực xin lỗi. Tôi phải đi rồi."
Cô lắc đầu, nói không cần, cô không cần lời xin lỗi, chỉ mong cậu đừng đi. Tô Minh Tuấn, cậu phải sống thật lâu, thật vui vẻ, vậy nên đừng đi trước, đừng bỏ cô lại. Nếu đến cả cậu cũng đi thì cô biết phải làm sao, chỉ có cậu mới khiến cô tìm lại được cảm giác an toàn.
Đến giờ, khi tỉnh lại, biết đó chỉ là giấc mơ, cô đã sung sướng bao nhiêu, mừng rỡ, hạnh phúc. Cậu tốt như vậy, cậu sẽ sống rất lâu, lâu hơn cả cô, thế nên không được phép xảy ra chuyện gì. Người nói lời xin lỗi là cô mới đúng.
Triệu Hoài An cũng không còn muốn ngủ nữa nên dậy mở vali lấy thuốc uống. Uống xong một lúc thì sức khỏe đỡ hơn, cơn đau đầu cũng thuyên giảm. Đêm nay quả là một đêm thật dài đối với Triệu Hoài An.
(Góc thảo luận. Mình muốn làm một cuộc bỏ phiếu. Giữa Trần Hạo và Tô Minh Tuấn, các bạn sẽ bỏ phiếu cho ai? J)
"Ai da, bà cô của tôi ơi, cô cũng thật biết chọn giờ mà đến đi, lần này quả thực tôi phục cô rồi. Báo hại chúng tôi đến sớm đợi cô, đợi đến mòn mỏi luôn. Mà này tôi nói cô nghe, sếp ghét nhất là đến muộn đấy, lần này cô thảm rồi."
Triệu Hoài An chỉ có thể gật đầu hiểu ý, cô cũng biết bản thân hôm nay chết chắc rồi, cho dù bị ốm cũng không nên đến muộn như vậy. Triệu Hoài An thấy khuôn mặt anh có vẻ rất bình thường thì liền không dám đoán mò. Chỉ sợ đằng sau khuôn mặt bình tĩnh kia chính là cơn thịnh nộ đi. Cô đành đi đến bên Trần Hạo ra sức chứng minh bản thân đang rất hối lỗi, xin lỗi anh liên tục vì sự chậm trễ này. Nhưng cuối cùng anh lại chỉ gật đầu nói rằng đã biết, rồi nhắc nhở lần sau nhớ đi sớm hơn là được. Khi lên máy bay, Trần Hạo ngồi phía trước còn cô cùng Tiểu Chí ngồi đằng sau. Ổn định xong chỗ ngồi Tiểu Chí lại huých nhẹ tay cô ra vẻ mặt thần bí nói:
"Kì lạ, mọi lần nếu là tôi hay nhân viên khác là liền nghe thấy boss nói một cách lạnh lùng rằng nếu lần sau đến muộn thì ở nhà luôn đi. Vậy mà lần này anh ấy chỉ nói như vậy, lại không có vẻ gì tức giận. Hoài An, cô thật quá giỏi, có thể khiến cho đại boss hiền lành như vậy."
Triệu Hoài An giật mình hỏi lại: "Đến cả người làm lâu năm như anh mà cũng bị mắng sao? Thật đúng là không thể tin được."
Tiểu Chí thấy cô nói vậy liền vọi lấy lại hình tượng: "Ấy ấy, không phải thế, đó chỉ là lúc đầu thôi. Hiện tại tôi làm sao lại có thể sơ suất thế được."
Cô liền gật đầu à một tiếng. Cũng phải, ai mà chả có lần đầu.
"Nhưng mà anh ấy cũng quá khó tính như bà già rồi, làm việc áp lực như vậy, đồng chí Tiểu Chí, cậu quả là vất vả."
Tiểu Chí gật đầu phụ họa như thể muốn làm tăng tính thuyết phục của câu nói do chính Triệu Hoài An phát biểu. Nói hung hồn như vậy, thật khiến người ta cảm động, Tiểu Chí chỉ thiếu nước xông lên vinh danh câu nói đó thôi.
"Tôi đang ngồi trước hai người đấy." Ai đó ngồi yên lặng nãy giờ hiện tại mới lên tiếng nhắc nhở.
Hai người ngồi phía sau nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau rồi ngậm chặt miệng lại. Nói xấu sau lưng sếp, à không, là trước mặt sếp, cái lá gan của hai người này cũng không nhỏ đi. Thật dũng cảm, lại còn phát biểu hùng hồn như vậy, liệu anh có nên phát cho họ phần thưởng tôn vinh người dũng cảm không nhỉ?
Ngồi máy bay gần ba tiếng đồng hồ khiến cô mệt muốn rã rời, thật sự khâm phục những người thường xuyên phải di chuyển bằng máy bay.
"Cô sẽ sớm quen thôi. SingaporeChangiInternationalAirport, nơi đây là một trong ba sân bay 5 sao trên thế giới đấy nhé." Tiểu Chí vỗ vai cô nói khẽ.
Ba người ngồi taxi đến khách sạn đã được đặt trước nghỉ ngơi rồi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai. Vừa tắm xong cô liền mở máy tính để xem lại về những vấn đề trọng điểm sẽ được đề cập đến trong cuộc họp. Đang chỉnh sửa một số chỗ thì liền nhận được tin nhắn từ Tiểu Chí, cậu ấy bảo cô sang phòng của Trần Hạo để họ giúp cô hiểu hơn về kế hoạch ngày mai. Cũng đúng, ở trong tài liệu này cũng vẫn có một số chỗ rất khó hiểu, nếu không hỏi chắc cô sẽ lần mò cả ngày mất. Trần Hạo đang bàn với Tiểu Chí về bản kế hoạch thì nghe thấy gõ của. Khi ra mở cửa liền thấy cô đang ôm máy tính đứng đó.
"Vào đi."
...
"Hoài An, cuộc họp lần này rất quan trọng. Để tránh xảy ra sai xót gì, em hãy sơ lược một chút về nội dung của buổi họp ngày mai một lần đi. Nếu có gì không hiểu thì hỏi Tiểu Chí."
"Vâng."
"Bắt đầu đi."
"Doanh thu của Hải Thành trong thời gian vừa qua đã lập lên kỉ lục tăng trưởng mức tiêu thụ 18%. Với con số đáng ngạc nhiên chũng ta đã đưa Hải Thành từ một công ty đang trên bờ phá sản vực dậy, không chỉ thế, công ty còn đi theo chiều hướng phát triển."
"Được rồi. Những phần còn lại về đọc kĩ hơn một chút. Dù sao ngày mai Tiểu Chí cũng có mặt ở đó nên em cũng không cần quá căng thẳng, có gì thì cậu ta sẽ lo liệu, nhưng em cũng không được lơ là mà phải chuẩn bị kĩ một chút, xem lại các con số thống kê báo cáo lại một lần rồi đưa Tiểu Chí để cậu ta đi photo."
"Vâng."
Khi xong việc cũng đã là mười một giờ, Tiểu Chí ngáp dài cổ lôi cô đi ra ngoài rồi về phòng đóng cửa lại. Chắc hẳn là hôm nay cậu ta rất mệt rồi. Vừa đặt được tập tài liệu cùng máy tính xuống bàn thì chuông điện thoại liền kêu, cô lấy nó từ trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên dòng chữ A Tuấn. Cô khẽ mỉm cười, trong lòng dường như bỏ được tảng đá đang đè nặng xuống. Hôm đó chắc chắn cậu ta rất giận, cô còn đang không biết nên xin lỗi kiểu gì bởi vì, sáng nay trước khi lên máy bay cô đã gọi điện nhưng lại cậu lại không bắt máy.
Triệu Hoài An kéo rèm che ra rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ sát đất sau đó mới bấm nút nhận cuộc gọi. Trong điện thoại cô rất dễ dàng nghe ra được giọng nói của Tô Minh Tuấn có cái gì đó rất bất thường, có lẽ cậu ta ốm rồi.
"Cậu không khỏe đúng không?" Câu này cô nói rất chắc chắn.
Đầu dây bên kia im lặng nhưng cô vẫn nghe được tiếng ho rất khẽ, thực sự tiếng ho đấy nếu không để ý kĩ có lẽ sẽ chẳng thấy được. Cô khẽ cười nhưng trong lòng lại chẳng hề dễ chịu, thực sự có cảm giác giống như có vạn con kiến đang bò qua bò lại, muốn chạy đến ngay chỗ cậu ta xem tình hình bệnh thế nào. Lẽ nào đây là cảm giác quan tâm vượt trên cả tình bạn mà cô từng nghĩ, cái cảm giác của cậu dành cho cô cũng như vậy đúng không. Chỉ là, có thể cô quá vô tâm, luôn được nhận sự quân tâm chăm sóc cửa Tô Minh Tuấn thành quen, vì vậy nên không hay để ý đến cậu ta. Nếu chỉ là bạn bè cô sẽ chỉ hỏi thăm vài câu đơn giản có lo lắng cũng sẽ không nhiều. Nhưng, Tô Minh Tuấn, hóa ra cậu ta đã trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào. Thật mệt mỏi.
"Hoài An."
"Hả?"
"Không có gì, sức khỏe anh ổn hơn rồi. Em đi nghỉ sớm đi."
"Được. Vậy, tạm biệt."
Kết thúc cuộc gọi với Tô Minh Tuấn cô liền mở game "học viện Tam Quốc" ra chơi, nâng cấp tướng kiếm đồng vàng một hồi thấy dấu hoạt động Cố Mễ vẫn đang sáng liền tìm nó nói chuyện.
Tô Tử: Cố Mễ...
Mễ Mễ: An bé bỏng sao thế? Nhớ ta hả?
Tô Tử: Thôi đi, mấy ngày nay cậu lẩn đâu thế, không thấy xuất hiện đâu cả, lực chiến bị tụt rồi kìa.
Mễ Mễ: Không sao không sao. Cái lực chiến thì từ từ tăng sau... Oa, mà này cậu mới chơi có ba bốn ngày mà không phải sao, học viện chưa gì đã đạt cấp gần bốn mươi rồi...
Tô Tử: Kệ nó đi, mình hỏi cậu. Mấy ngày nay làm gì mà mất tích hả? Chẳng lẽ việc học bên đó bận rộn quá như vậy à?
Mễ Mễ: No no, nói cho cậu biết, mình đang hẹn hò một anh chàng đẹp trai.
Tố Tố: Lại cọc đi tìm trâu?
Mễ Mễ: Không hẳn, anh chàng đó cũng chơi game này nhưng lực chiến ít quá liền bị mình đánh cho tơi tả mấy lần liên tiếp trong võ đài. Sau đó đột nhiên anh ta nhắn cho mình. Sau đó thì dài dòng lắm, tóm lại là anh ấy ngỏ lời trước.
Tô Tử: Giỏi lắm, đưa nick hắn đây xem nào. Để ta xem xem kẻ nào mà bản lĩnh lớn thế.
Mễ Mễ: Nick là Tiểu Vũ.
Sau đó Mễ Mễ còn nói rằng tên kia giới thiệu bản thân họ Lôi, nhà ở thành phố S. Nhìn xong dòng chữ đó cô suýt nữa cắn vào lưỡi. Triệu Hoài An mở to mắt đọc lại lần nữa. Thực sự là cậu ta, không sai vào đâu được. Lôi Tiểu Vũ, cấp dưới của Tô Minh Tuấn, cậu được lắm. Cô định thoát ra nhắn cho Tiểu Vũ nhưng nghĩ lại giờ này chắc ngủ rồi, ở cạnh Tô Minh Tuấn mà hiện tại còn thức chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận nên thôi.
Mễ Mễ: À, này An An, có chuyện muốn nói với cậu.
Tô Tử: Nói đi.
Mễ Mễ: Cậu và Tô Minh Tuấn thế nào rồi?
Tô Tử:... Đừng nhắc đến nữa, hôm qua vừa suýt nữa thì đi đến bờ vực, hôm nay gọi lại thì nói chưa nổi ba câu.
Mễ Mễ: Mình nói này bạn hiền, cậu có thể rõ ràng đi được hay không. Trần Hạo cậu không muốn tiến tới thì sao lại không chấp nhận tên họ Tô kia chứ?
Tô Tử:...
Mễ Mễ: Tự cậu nghĩ kĩ đi, người ta chờ cậu bao nhiêu năm như vậy chắc chờ đến già mất. Mình là bạn cậu mà cũng chẳng muốn nhắc tới nữa. Cái tính ngang ngạnh cố chấp của cậu tại sao không chịu sửa đi. Nếu cậu mà còn không biết trân trọng cái tên kia thì mình cũng mặc kệ cậu luôn đấy. Thế nhé, thoát đây.
Cô cũng tắt máy rồi ngồi im lặng giống như một pho tượng, ngước nhìn bầu trời đêm ở đất nước xa lạ này mà lòng càng thấy cô đơn đến đáng sợ. Cô nên mở lòng đón nhận cậu rồi, lâu như vậy, cũng nên có câu trả lời rõ ràng. Cứ dây dưa không rõ thực sự rất mệt mỏi. Trần Hạo, cho dù anh có quay về thì cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc sống vốn đang bình yên bấy lâu nay. Hơn nữa hiện tại Trần Hạo xa cách như vậy không phải sao, thế nên, Triệu Hoài An, mày không thể cứ ảo tưởng được nữa, không thể cứ lựa chọn sai. Chỉ là, những điều đang chờ đợi cô sau này sẽ là vui tươi hay đau khổ? Không ai biết được. Bầu trời đột nhiên xuất nhiên nhưng đám mây dày đặc, che khuất ánh trăng cùng các vì sao đang tỏa sáng khiến cho xung quanh càng thêm tối tăm. Rất nhanh, từng hạt mưa rơi xuống đập vào cửa kính tạo thành vệt dài. Mưa rồi, không khí giảm nhanh như vậy, thật lạnh, cũng thật ngột ngạt. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy không yên, giống như có từng đợt sóng nhỏ thi nhau táp vào. Buổi tối ngày hôm nay thật đáng sợ. Nỗi sợ hãi lo lắng đột nhiên kéo đến khiến cô không kiểm soát nổi. Triệu Hoài An kéo rèm cửa che đi bầu trời tối đen rồi leo lên giường đắp chăn, cứ trằn trọc mãi mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa được bao lâu liền tỉnh dậy. Mồ hôi trên trán lăn theo gò má chảy xuống, đầu cô lại bắt đầu đau nhức. Giấc mơ vừa rồi thực dọa người. Trong giấc mơ đó cô nhìn thấy Trần Hạo mỉm cười nắm lấy tay mình rồi Tô Minh Tuấn xuất hiện, cậu ấy cười đến thê lương, bảo cô là kẻ nói dối, nói rằng hận cô, sau đó Trần Hạo cũng buông tay cô ra, Anh ấy vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng lại nói rằng cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể là người không có hạnh phúc, không được ai yêu thương, thật đáng thảm hại. Cả ba mẹ cũng rời bỏ cô, cho dù có cố gắng níu kéo thế nào, họ vẫn gạt tay cô ra xoay người bước đi, cô đuổi theo, rõ ràng nhìn thấy hai người nhưng lại chẳng thể chạm vào. Cô cứ chạy, cứ chạy, đến khi kiệt sức, lúc ngẩng đầu lên chẳng còn ai nữa, xung quanh đều là một màn đêm tịnh mịnh. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi như lúc này, thực sự chưa bao giờ. Rồi trong nháy mắt, Tô Minh Tuấn xuất hiện, khung cảnh thay đổi đến trước một căn nhà rất đẹp, xung quanh là cả một vùng trời đầy hoa, rất đẹp. Cậu nắm lấy tay cô nói rằng hai người sẽ có một cuộc sống riêng ở đây, sẽ không ai làm phiền, cô sẽ hạnh phúc, cô cười, nỗi sợ hãi vơi đi ôm lấy Tô Minh Tuấn thật chặt.
Sau đó cô thấy tay mình bỗng ươn ướt, đưa tay ra nhìn thì cô hét lên đẩy cậu ra, cả người đều run rẩy nhìn cậu. Máu, trên tay cô dính đầy máu, lưng cậu cũng vậy, dòng máu đỏ tươi từ lưng cậu chảy xuống, từng giọt, từng giọt, rơi xuống cánh hoa cánh hoa hồng tím dưới chân. Cô cố gắng gạt đi nỗi sợ trong lòng, chạy đến cạnh Tô Minh Tuấn, hai mắt giống như mờ đi vì nước mắt. Cô bảo cậu ấy chờ một chút cố gắng chịu đựng một chút, cô sẽ gọi cấp cứu, họ sẽ đến nhanh thôi, sẽ không sao cả. Nhưng cậu gạt chiếc điện thoại cô đang cầm xuống, bước lên trước ôm cô thật chặt. Cậu nói:
"Triệu Hoài An, tôi chờ em thật lâu. Thật chỉ muốn cùng em sống một đời bình an vui vẻ, không lo nghĩ, không dao súng, không chiến trường. Nhưng tôi mệt rồi, chẳng thể chờ em được nữa. Thực xin lỗi. Tôi phải đi rồi."
Cô lắc đầu, nói không cần, cô không cần lời xin lỗi, chỉ mong cậu đừng đi. Tô Minh Tuấn, cậu phải sống thật lâu, thật vui vẻ, vậy nên đừng đi trước, đừng bỏ cô lại. Nếu đến cả cậu cũng đi thì cô biết phải làm sao, chỉ có cậu mới khiến cô tìm lại được cảm giác an toàn.
Đến giờ, khi tỉnh lại, biết đó chỉ là giấc mơ, cô đã sung sướng bao nhiêu, mừng rỡ, hạnh phúc. Cậu tốt như vậy, cậu sẽ sống rất lâu, lâu hơn cả cô, thế nên không được phép xảy ra chuyện gì. Người nói lời xin lỗi là cô mới đúng.
Triệu Hoài An cũng không còn muốn ngủ nữa nên dậy mở vali lấy thuốc uống. Uống xong một lúc thì sức khỏe đỡ hơn, cơn đau đầu cũng thuyên giảm. Đêm nay quả là một đêm thật dài đối với Triệu Hoài An.
(Góc thảo luận. Mình muốn làm một cuộc bỏ phiếu. Giữa Trần Hạo và Tô Minh Tuấn, các bạn sẽ bỏ phiếu cho ai? J)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook