"Trừ khi anh chết đi!"


Đinh Tiểu Mẫn cứ tưởng khi nói vậy, hắn sẽ tức giận mà nói với cô "Em đừng nghĩ tôi tốt với em, thì em nói gì tôi cũng nghe!"


Nhưng không ngờ hắn chỉ trầm mặc nhìn cô, rồi nhìn con dao gọt trái cây trên bàn, sau đó cầm con dao lên, nhét vào tay cô, bình thản nói "Làm đi! Nếu như là điều em muốn!"


Tay cầm con dao của Đinh Tiểu Mẫn có chút run.


Vũ Thần lại nói "A Mẫn, nếu anh chết đi, khiến em thấy vui vẻ, thì em cứ làm đi!"


Đinh Tiểu Mẫn từ từ cầm con dao chĩa vào ngực hắn "Anh đừng nghĩ tôi không dám!"


Có phải hắn biết cô không nỡ làm vậy? Hắn rõ ràng biết rõ, nếu hắn chết, cô nhất định không vui vẻ, nên mới dám đánh cược tính mạng cho cô có phải không?


Vũ Thần trầm mặc nhìn cô, đột nhiên nắm chặt tay cô, đẩy mạnh con dao, khiến con dao đâm vào ngực hắn, tuy không sâu, nhưng máu cũng từ từ chảy xuống.


Đinh Tiểu Mẫn run rẩy rút dao ra, ném xuống đất, nhìn chằm chằm vào hắn.


Hắn điên rồi sao?


Vũ Thần ôm ngực nhíu mày "A Mẫn! Anh thật sự muốn em ở lại, em hãy tin anh, chỉ lần này thôi!"


Đinh Tiểu Mẫn trầm mặc, dời tầm mắt khỏi vết thương trên ngực hắn, lạnh nhạt nói "Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi!"


Vũ Thần vẫn kiên trì, một tay ôm ngực, một tay nắm tay cô "A Mẫn! Một lần này nữa thôi!"


Vũ Thần vừa nói dứt câu, Tiểu Nhu đột nhiên chạy đến, hoảng sợ nói "Thần! Anh bị thương rồi, chúng ta đến bệnh viện thôi!"


Nhưng Vũ Thần vẫn mặc kệ Tiểu Nhu, nhìn Đinh Tiểu Mẫn nói "A Mẫn! Dù em không tin anh, anh vẫn muốn nói, anh thích em, thật sự thích em, em hãy ở lại đi!"


Tiểu Nhu nghe thế, tức giận gỡ tay Vũ Thần khỏi tay Đinh Tiểu Mẫn, chỉ vào Đinh Tiểu Mẫn nói "Nó muốn giết anh, anh còn thích nó?"


Đinh Tiểu Mẫn nhìn Tiểu Nhu rồi nhìn Vũ Thần lạnh lùng nói "Còn chị ấy thì sao? Anh không thích chị ấy nữa à?"


Vũ Thần im lặng không trả lời.


Đinh Tiểu Mẫn cười khẩy "Anh rõ ràng không thể toàn tâm toàn ý thích một người, nếu như có một ngày chị ấy nước mắt lả chả đến tìm anh, anh có dám chắc sẽ không mềm lòng hay không?


Vũ Thần mím chặt môi im lặng.


Phải! Hắn thừa nhận, hắn thích cô, nhưng hắn cũng không thể nào nhẫn tâm với Tiểu Nhu, hắn đã không thể thực hiện lời hứa chỉ yêu mình Tiểu Nhu, cho Tiểu Nhu một danh phận, cho nên vì thế hắn càng không thể bỏ mặc Tiểu Nhu, hắn biết hắn làm như vậy là sai, nhưng hắn cũng không còn cách nào.


Đinh Tiểu Mẫn cười mỉa mai "Anh không trả lời được có phải không? Vì vốn dĩ so với Tiểu Nhu, chấp niệm một đời của anh, thì rung động nhất thời là tôi, chẳng là gì cả!"


"Tôi vì anh chịu tổn thương, chịu ấm ức, chịu mọi hèn mọn, bỏ đi lòng tự trọng của bản thân, nhưng cuối cùng cũng chỉ đổi lại một chữ thích của anh, anh có biết thích và yêu, có sự khác biệt rất lớn hay không?"


Không đợi Vũ Thần trả lời, Đinh Tiểu Mẫn bước qua người hắn, lúc này hắn mới hoàn hồn bắt lấy tay cô "A Mẫn! Rốt cuộc em muốn thế nào? Em nói nếu anh chết, em sẽ tha thứ cho anh, nhưng chính em không nỡ giết anh, rõ ràng em yêu anh, sao lại cố chấp như vậy?"


Đinh Tiểu Mẫn lạnh lùng nói "Phải! Tôi không nỡ giết anh, nếu anh chết, tôi cũng sẽ không vui vẻ, nhưng tôi càng không muốn thấy anh vui vẻ, những việc anh làm, anh nghĩ chỉ một câu (anh thích em) thì sẽ đánh bay tất cả sao? Xin lỗi! tôi không phải thần tiên, không có lòng vị tha cao đến vậy, tôi muốn anh dằn vặt mà sống cả kiếp này!"


Nói xong không đợi Vũ Thần kịp phản ứng, cô vùng tay ra, chạy thẳng ra ngoài cổng, lấy chìa khoá lên xe chạy đi.


Mọi chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt, Vũ Thần còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe tiếng xe nổ, hắn vội vàng đuổi theo.


Hắn không cần cô tha thứ, không cần cô có thích hắn nữa hay không, hắn chỉ biết, giây phút này, hắn muốn cô ở lại, dù có bắt nhốt cô, dù là một cái xác không hồn, hắn cũng muốn cô chết mà ở cạnh hắn cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương