Vũ Thần cười lớn nhìn Đinh Tiểu Mẫn dưới thân "Em hận tôi? Chỉ cần em không thích tôi, thì thế nào cũng được"
Nói xong hắn lại xé nát quần áo của cô "Tôi sẽ để em rên rỉ trong đau đớn mà hận tôi, em thấy thế nào?"
Đinh Tiểu Mẫn lắc đầu hoảng sợ nhìn Vũ Thần "Đừng mà, xin anh"
Vũ Thần không hề quan tâm tới lời cô, cúi xuống cắn lên từng tấc da thịt của cô, nó không hề đem lại khoái cảm như những bạn học cô từng nói, mà nó đem lại cảm giác đau đớn tới thấu xương.

Hắn cứ như vậy khiến cô đau đớn mà tiến vào, cô đã cầu xin hắn tới không còn sức lực, mà hắn vẫn không buông tha cô, lần đầu tiên cô ý thức được, loại chuyện này, không phải lúc nào cũng sung sướng.

Nó còn tùy thuộc bạn làm với ai?

•••••••••
Hôm sau Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy vẫn thấy mình nằm ở sofa, cô lại một lần nữa phải lết cái thân tàn tạ này từng bước lên lầu, đi vào phòng của cô.

Vừa vào phòng, cô mặc kể thân thể bị đau, mà chạy thẳng vô phòng tắm, cô bật vòi sen, đổ gần nữa chai sữa tắm lên người mình.

Cô vừa khóc, vừa chà thân thể mình, chà đến chỗ nào, chỗ đó đều đau, nhưng cô dường như không quan tâm.

Mấy dấu bị Vũ Thần cắn, cũng bị cô chà đến chảy máu, cô nhìn thân thể mình cười lớn "Sao anh không giết tôi luôn đi?"

Cô tức, thật sự tức, tại sao lại là cô? Tại sao lại trút giận lên cô?
Ba cô yêu thương cô hơn là lỗi của cô sao?
Yêu nhầm anh rể là lỗi của cô sao?
Họ chỉ biết cô đem lại đau khổ cho họ?
Vậy họ có biết, cô cũng biết đau không?
Đinh Tiểu Mẫn cuộn tay thành nắm đấm, đấm vào bức tường bằng gạch bông, khiến máu từ tay chảy xuống nền.

Vừa đấm cô vừa hét lớn "Vũ Thần! Tôi hận anh"
"Tôi hận anh"
"Tôi thật sự hận anh, anh có biết không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương