Không Thể Quay Đầu
-
Chương 20
“Bé tên là gì a?”
“Nhìn thật đáng yêu. . . . . . Nào. . . . . . Cho chú sờ một tí. . . . . .”
“Đừng sợ. . . . . . Cho chú hôn một cái thôi. . . . . .”
“Biến thái chết đi!”
Lôi Khiếu quát to một tiếng, thân thể như chống cự lăn qua, “Phịch” một tiếng, từ sopha rớt thật mạnh xuống mặt đất, hại hắn thiếu chút nữa mông nở hoa, ác mộng quấy rầy mình hơn nửa đêm không cánh mà bay.
“Đau đau đau. . . . . .”
Lôi Khiếu hít một hơi lạnh, phẫn nộ bò lên giường lại, vừa xoa mông, vừa thần tình hắc tuyến hồi tưởng cơn ác mộng ban nãy.
Đều tại Du Duy Thu, hại hắn lại nhớ tới nỗi đau thời thơấu vốn đã quên đi, nhưng vẫn còn để lại vết thương thật sâu trong tâm hồn trẻ thơ của hắn.
Lôi Khiếu ngày xưa, hoàn toàn không cao lớn uy mãnh như hiện tại, tràn đầy dương cương, mà là một cậu bé đáng yêu phấn điêu ngọc mài, cặp mắt trong veo như nước, làn da trắng hồng, phổng phao xinh xắn, mi thanh mục tú, so với con gái còn dễ thương hơn mấy phần.
Mẹ luôn hy vọng sinh con gái, sau khi sinh hạ Lôi Khiếu, nóng lòng muốn có con gái, thế nên, để thỏa mãn “dục vọng biến thái” của bà, thường xuyên cho Lôi Khiếu mặc thành bé gái trắng trẻo nõn nà, thắt nơ con bướm, mặc váy hoa, để giả gái, mang đi khoe ra xung quanh.
Loại “hành vi biến thái” cực đoan vô nhân đạo này, tàn phá nghiêm trọng tâm hồn tuy còn nhỏ cũng đã rất man của Lôi Khiếu, khiến hắn từ đó đối với loại hành vi trai giả gái, cực kì chán ghét, càng miễn bàn có một lần, hắn thiếu điều bị một ông chú đồng tính luyến ái *** loạn quấy rối ***!
Ông chú kia thừa cơ ba mẹ hắn không ở đó, kéo hắn vô WC nam, định giở trò, nếu không phải ba mẹ kịp thời chạy tới, chỉ sợ “cây hoa cúc nhỏ” của Lôi Khiếu đã bị nỗi khổ hạ độc thủ.
Chuyện này phủ lên Lôi Khiếu một tầng bóng ma thật dày, một thời gian sau, chỉ cần vừa nhìn thấy đàn ông, hắn sẽ theo phản xạ khủng hoảng, đến khi dần dần lớn lên, ký ức nhạt dần, mới từ từ mất đi tâm lý sợ hãi này.
Cho nên, hắn mới ghét đàn ông như vậy, càng thống hận đồng tính luyến ái, bạn bè hắn tuy nhiều, nhưng thật sự có thể cùng hắn da thịt tiếp xúc, kề vai sát cánh, chỉ có một mình Du Duy Thu.
Nhưng cậu. . . . . . nói cái gì không nói, lại cố tình nói thích hắn!
Đàn ông thích đàn ông?!
Lúc ấy vừa nghe, trí nhớ của Lôi Khiếu lập tức theo phản xạ chuyển tới hình ảnh thời thơấu, cảm thấy mình thật vất vả mới tiêu hóa được một con ruồi lớn, giờ tro tàn lại cháy, dạ dày nhộn nhạo một hồi, lúc đó mới không lựa lời, đem tất cả tức giận đều đổ lên đầu cậu, nhưng hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ, mình đích xác có hơi quá đáng. . . . . . Không, không phải có hơi, mà là thật sự rất quá đáng!
Cậu không làm gì sai, cậu chỉ là thích mình mà thôi.
Huống chi, tuy cậu ấy thích mình, nhưng chưa từng làm hành vi biến thái gì, ngược lại hết sức bảo trì khoảng cách với hắn. Mình trái lại, thích dính lấy cậu, động một chút là ôm cậu, ăn đậu hủ cậu, so với cậu, mình thật càng giống “biến thái” hơn.
Lôi Khiếu không khỏi một trận chột dạ. . . . . .
Khi ấy, cậu vẻ mặt kiềm nén, thanh âm run nhẹ, nhiều lần lặp lại trong đầu, còn có câu “Tôi thích cậu” kia, càng nghĩ, tim càng đập thình thịch.
Người này. . . . . . Còn có khả năng nhẫn nại, nghe lời cậu nói, hình như thích mình rất lâu rồi, chẳng lẽ, cậu ta nhất kiến chung tình với mình?
Bắt đầu từ khi nào?
Chẳng lẽ, là ở vòng đấu hồi cao đẳng. . . . . . Như vậy tính ra, hẳn là cậu yêu thầm mình đã nhiều năm.
Nghĩ rồi nghĩ, Lôi Khiếu nhịn không được đưa tay sờ môi mình. . . . . .
Trên môi còn còn sót lại hơi thở của cậu, chẳng qua là khẽ khàng chạm vào, lại như bị bàn là rực nóng làm phỏng, để lại dấu vết khó phai mờ.
Hắn chưa bao giờ thưởng thức nụ hôn nào thanh thiển (*) như vậy, cũng chưa bao giờ thưởng thức nụ hôn nào kinh tâm động phách như vậy. Càng làm hắn khiếp sợ chính là, sự thật cậu chủ động hôn hắn.
(*) thanh: sạch trong, đơn thuần; thiển: nhạt, ngắn ngủi.
Bổn đại gia quả nhiên mị lực vô cùng a, vô luận nam nữ, đều quỳ dưới quần ta, vì ta thần hồn điên đảo, hắc hắc hắc. . . .
Trong bóng đêm, Lôi Khiếu không tiếng động nhếch môi, cười như một tên ngốc.
Tâm tình đột nhiên trở nên tốt.
Dù hắn không thể chấp nhận đàn ông, nhưng chỉ cần là người, đều khó tránh khỏi có tâm hư vinh. Du Duy Thu là một chàng trai cực kì xuất sắc, là đối thủ ngang cơ với mình, bất kể năng lực diện mạo, đều không chút kém cạnh hắn. Được người như vậy thích, còn thích đến mức sâu sắc ẩn nhẫn như thế, khiếp sợ có thừa, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hư vinh.
Nhịn không được nhớ tới một vài bức hình ảnh trước kia ở chung, hiểu ra những chi tiết này. . . . . . Mỗi một chỗ, đều tràn ngập ám muội khiến người ta tâm động.
Cậu thích hắn, hẳn là thật lòng.
Nhịp tim không tự chủ được nhanh hơn, Lôi Khiếu nằm lại giường, lăn qua lăn lại, lúc thì nhếch miệng cười ngây ngô, lúc lại cứng nhắc khóe miệng trầm tư, làm đi làm lại một hồi lâu, hắn cuối cùng quyết định, ngày mai, tìm một thời cơ thích hợp, hảo hảo xin lỗi Du Duy Thu.
Bất kể thế nào, cậu cũng là người bạn quan trọng nhất của hắn.
Hắn coi trọng cậu, để ý cậu, không muốn dễ dàng mất đi cậu, tuy hắn chán ghét đồng tính luyến ái, nhưng vì là cậu, cho nên hết thảy cũng khác. Cũng chỉ vì là cậu, vô luận thế nào hắn đều phải giúp cậu!
Đúng vậy, chính là như vậy!
Lôi Khiếu thở ra một hơi thật dài, lòng như buông một tảng đá lớn, ngã đầu say sưa ngủ, một đêm mộng đẹp vô miên.
***
Ngủ ngon giấc, Lôi Khiếu thần thanh khí sảng thức dậy, chải vuốt sạch sẽ, soi soi gương, thoả mãn cho mình một cái búng tay thật kêu, sau đó, trưng ra vẻ mặt tá điền tới nhà nông nô đòi nợ, nhảy chân sáo, đi hướng phòng Du Duy Thu. . . . . .
Chẳng biết sau khi cậu nhìn thấy hắn sẽ là vẻ mặt gì, nhất định là ruột gan rối bời, đỏ bừng mặt, hừ hừ, coi mòi, cậu chết chắc rồi!
Chờ xem, thích bổn đại gia chính là phải trả giá đắt! (tự kỉ siêu cấp =..=)
Lôi Khiếu bất tri bất giác, lộ ra một nụ cười xấu xa cừa tà ác vừa ngạo mạn.
Một chân bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
“Du Duy Thu đâu?”
“Cậu ấy về nhà rồi.” Một người bạn cùng phòng ngẩng đầu khỏi cuốn sách trả lời.
“Về nhà? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, chả nghe cậu ấy nói gì.” Bạn cùng phòng lắc lắc đầu, chỉ chỉ một cái hộp trên bàn Du Duy Thu, “Lôi Khiếu, trước khi đi, Du Duy Thu soạn ra cái hộp này, nói là trả lại cho cậu.”
“Cái gì vậy a. . . . . .”
Lôi Khiếu đi đến trước cái bàn đơn, tùy ý mở hộp.
Dầu hoa hồng, dầu mát xa, bôi trơn (chém đứt tay òi =)), bao cổ tay, MP3, tạp chí bóng rổ, còn có một cục sạc điện thoại. . . . . . Đều là vật phẩm tư nhân của hắn, vì luôn chen chúc lên giường Du Duy Thu, gia sản tư nhân của hắn càng mang càng nhiều, xấp xỉ chật ních nửa cái bàn của cậu.
Sắc mặt không khỏi âm trầm. . . . . .
Thằng nhóc này, đang làm cái quỷ gì? Cũng không phải bạn trai bạn gái yêu đương chia tay, muốn trả lại đồ cá nhân, rõ thật là!
“Tạm để lại đây cũng được.”
Lôi Khiếu cảm thấy rất khó chịu, quay đầu đi về phòng mình.
Lấy di động ra muốn gọi cho cậu, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, biết rõ mình nên xin lỗi, lại không kéo cái mặt mo này xuống được, đùa bỡn bàn phím nửa ngày trời, Lôi Khiếu vẫn là phẫn nộ bỏ điện thoại vô túi lại.
Rất nhanh, một tuần trôi qua, vẫn không có bóng dáng Du Duy Thu, cũng không nghe đến nửa điểm tin tức về cậu, hỏi ai cũng nói không biết.
Lôi Khiếu có phần đứng ngồi không yên, mí mắt giật giật, trong lòng tràn ngập dự cảm điềm xấu.
Du Duy Thu là sinh viên mẫu mực, chưa bao giờ vô cớ trốn học, đã bỏ là cả một tuần, nhất định xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ. . . . . . Là vì lời nói của mình lần trước? Ý cười xấu xa trên mặt đã sớm thu lại, trong lòng Lôi Khiếu hối hận không thôi.
Chắc vì dáng vẻ mình rầu rĩ không vui, ngồi buồn xo trong phòng quá rõ ràng, Mã Viễn Triết giường bên sáp lại, “Uy, Lôi Khiếu, cậu làm sao vậy, mấy ngày nay đều chưng ra bản mặt phân.”
“Cậu mới mặt phân.”Lôi Khiếu tức giận trừng gã một phát, tâm tình nóng nảy lật xem một quyển tạp chí hoạt hình, nhưng cả nửa chữ không coi vô.
“Du Duy Thu chạy đi đâu rồi? Mấy ngày nay cũng không thấy bóng nó?” Mã Viễn Triết lại hỏi.
“Sao tôi biết được?” Thật sự phiền quá, Lôi Khiếu tức giận nói.
“Cậu với nó thân nhau tới nỗi thiếu điều mặc chung quần, cậu mà không biết?” Mã Viễn Triết kỳ quái nói: “Đúng rồi, cậu với Sa Bội Oanh cũng quái lạ, cãi nhau ?”
“Sao cậu bà tám vậy?” Lôi Khiếu ném cuốn tạp chí xuống.
Nếu không phải Mã Viễn Triết nhắc tới Sa Bội Oanh, hắn thiếu chút nữa cũng quên, hóa ra hắn còn có một vị bạn gái mới vừa “Chia tay”.
Hai người cũng chưa tính là chính thức chia tay nhỉ, chỉ là hắn đơn phương bỏ xuống một câu tức giận, từ nay không để ý tới cô nữa mà thôi.
“Nhìn thật đáng yêu. . . . . . Nào. . . . . . Cho chú sờ một tí. . . . . .”
“Đừng sợ. . . . . . Cho chú hôn một cái thôi. . . . . .”
“Biến thái chết đi!”
Lôi Khiếu quát to một tiếng, thân thể như chống cự lăn qua, “Phịch” một tiếng, từ sopha rớt thật mạnh xuống mặt đất, hại hắn thiếu chút nữa mông nở hoa, ác mộng quấy rầy mình hơn nửa đêm không cánh mà bay.
“Đau đau đau. . . . . .”
Lôi Khiếu hít một hơi lạnh, phẫn nộ bò lên giường lại, vừa xoa mông, vừa thần tình hắc tuyến hồi tưởng cơn ác mộng ban nãy.
Đều tại Du Duy Thu, hại hắn lại nhớ tới nỗi đau thời thơấu vốn đã quên đi, nhưng vẫn còn để lại vết thương thật sâu trong tâm hồn trẻ thơ của hắn.
Lôi Khiếu ngày xưa, hoàn toàn không cao lớn uy mãnh như hiện tại, tràn đầy dương cương, mà là một cậu bé đáng yêu phấn điêu ngọc mài, cặp mắt trong veo như nước, làn da trắng hồng, phổng phao xinh xắn, mi thanh mục tú, so với con gái còn dễ thương hơn mấy phần.
Mẹ luôn hy vọng sinh con gái, sau khi sinh hạ Lôi Khiếu, nóng lòng muốn có con gái, thế nên, để thỏa mãn “dục vọng biến thái” của bà, thường xuyên cho Lôi Khiếu mặc thành bé gái trắng trẻo nõn nà, thắt nơ con bướm, mặc váy hoa, để giả gái, mang đi khoe ra xung quanh.
Loại “hành vi biến thái” cực đoan vô nhân đạo này, tàn phá nghiêm trọng tâm hồn tuy còn nhỏ cũng đã rất man của Lôi Khiếu, khiến hắn từ đó đối với loại hành vi trai giả gái, cực kì chán ghét, càng miễn bàn có một lần, hắn thiếu điều bị một ông chú đồng tính luyến ái *** loạn quấy rối ***!
Ông chú kia thừa cơ ba mẹ hắn không ở đó, kéo hắn vô WC nam, định giở trò, nếu không phải ba mẹ kịp thời chạy tới, chỉ sợ “cây hoa cúc nhỏ” của Lôi Khiếu đã bị nỗi khổ hạ độc thủ.
Chuyện này phủ lên Lôi Khiếu một tầng bóng ma thật dày, một thời gian sau, chỉ cần vừa nhìn thấy đàn ông, hắn sẽ theo phản xạ khủng hoảng, đến khi dần dần lớn lên, ký ức nhạt dần, mới từ từ mất đi tâm lý sợ hãi này.
Cho nên, hắn mới ghét đàn ông như vậy, càng thống hận đồng tính luyến ái, bạn bè hắn tuy nhiều, nhưng thật sự có thể cùng hắn da thịt tiếp xúc, kề vai sát cánh, chỉ có một mình Du Duy Thu.
Nhưng cậu. . . . . . nói cái gì không nói, lại cố tình nói thích hắn!
Đàn ông thích đàn ông?!
Lúc ấy vừa nghe, trí nhớ của Lôi Khiếu lập tức theo phản xạ chuyển tới hình ảnh thời thơấu, cảm thấy mình thật vất vả mới tiêu hóa được một con ruồi lớn, giờ tro tàn lại cháy, dạ dày nhộn nhạo một hồi, lúc đó mới không lựa lời, đem tất cả tức giận đều đổ lên đầu cậu, nhưng hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ, mình đích xác có hơi quá đáng. . . . . . Không, không phải có hơi, mà là thật sự rất quá đáng!
Cậu không làm gì sai, cậu chỉ là thích mình mà thôi.
Huống chi, tuy cậu ấy thích mình, nhưng chưa từng làm hành vi biến thái gì, ngược lại hết sức bảo trì khoảng cách với hắn. Mình trái lại, thích dính lấy cậu, động một chút là ôm cậu, ăn đậu hủ cậu, so với cậu, mình thật càng giống “biến thái” hơn.
Lôi Khiếu không khỏi một trận chột dạ. . . . . .
Khi ấy, cậu vẻ mặt kiềm nén, thanh âm run nhẹ, nhiều lần lặp lại trong đầu, còn có câu “Tôi thích cậu” kia, càng nghĩ, tim càng đập thình thịch.
Người này. . . . . . Còn có khả năng nhẫn nại, nghe lời cậu nói, hình như thích mình rất lâu rồi, chẳng lẽ, cậu ta nhất kiến chung tình với mình?
Bắt đầu từ khi nào?
Chẳng lẽ, là ở vòng đấu hồi cao đẳng. . . . . . Như vậy tính ra, hẳn là cậu yêu thầm mình đã nhiều năm.
Nghĩ rồi nghĩ, Lôi Khiếu nhịn không được đưa tay sờ môi mình. . . . . .
Trên môi còn còn sót lại hơi thở của cậu, chẳng qua là khẽ khàng chạm vào, lại như bị bàn là rực nóng làm phỏng, để lại dấu vết khó phai mờ.
Hắn chưa bao giờ thưởng thức nụ hôn nào thanh thiển (*) như vậy, cũng chưa bao giờ thưởng thức nụ hôn nào kinh tâm động phách như vậy. Càng làm hắn khiếp sợ chính là, sự thật cậu chủ động hôn hắn.
(*) thanh: sạch trong, đơn thuần; thiển: nhạt, ngắn ngủi.
Bổn đại gia quả nhiên mị lực vô cùng a, vô luận nam nữ, đều quỳ dưới quần ta, vì ta thần hồn điên đảo, hắc hắc hắc. . . .
Trong bóng đêm, Lôi Khiếu không tiếng động nhếch môi, cười như một tên ngốc.
Tâm tình đột nhiên trở nên tốt.
Dù hắn không thể chấp nhận đàn ông, nhưng chỉ cần là người, đều khó tránh khỏi có tâm hư vinh. Du Duy Thu là một chàng trai cực kì xuất sắc, là đối thủ ngang cơ với mình, bất kể năng lực diện mạo, đều không chút kém cạnh hắn. Được người như vậy thích, còn thích đến mức sâu sắc ẩn nhẫn như thế, khiếp sợ có thừa, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hư vinh.
Nhịn không được nhớ tới một vài bức hình ảnh trước kia ở chung, hiểu ra những chi tiết này. . . . . . Mỗi một chỗ, đều tràn ngập ám muội khiến người ta tâm động.
Cậu thích hắn, hẳn là thật lòng.
Nhịp tim không tự chủ được nhanh hơn, Lôi Khiếu nằm lại giường, lăn qua lăn lại, lúc thì nhếch miệng cười ngây ngô, lúc lại cứng nhắc khóe miệng trầm tư, làm đi làm lại một hồi lâu, hắn cuối cùng quyết định, ngày mai, tìm một thời cơ thích hợp, hảo hảo xin lỗi Du Duy Thu.
Bất kể thế nào, cậu cũng là người bạn quan trọng nhất của hắn.
Hắn coi trọng cậu, để ý cậu, không muốn dễ dàng mất đi cậu, tuy hắn chán ghét đồng tính luyến ái, nhưng vì là cậu, cho nên hết thảy cũng khác. Cũng chỉ vì là cậu, vô luận thế nào hắn đều phải giúp cậu!
Đúng vậy, chính là như vậy!
Lôi Khiếu thở ra một hơi thật dài, lòng như buông một tảng đá lớn, ngã đầu say sưa ngủ, một đêm mộng đẹp vô miên.
***
Ngủ ngon giấc, Lôi Khiếu thần thanh khí sảng thức dậy, chải vuốt sạch sẽ, soi soi gương, thoả mãn cho mình một cái búng tay thật kêu, sau đó, trưng ra vẻ mặt tá điền tới nhà nông nô đòi nợ, nhảy chân sáo, đi hướng phòng Du Duy Thu. . . . . .
Chẳng biết sau khi cậu nhìn thấy hắn sẽ là vẻ mặt gì, nhất định là ruột gan rối bời, đỏ bừng mặt, hừ hừ, coi mòi, cậu chết chắc rồi!
Chờ xem, thích bổn đại gia chính là phải trả giá đắt! (tự kỉ siêu cấp =..=)
Lôi Khiếu bất tri bất giác, lộ ra một nụ cười xấu xa cừa tà ác vừa ngạo mạn.
Một chân bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
“Du Duy Thu đâu?”
“Cậu ấy về nhà rồi.” Một người bạn cùng phòng ngẩng đầu khỏi cuốn sách trả lời.
“Về nhà? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, chả nghe cậu ấy nói gì.” Bạn cùng phòng lắc lắc đầu, chỉ chỉ một cái hộp trên bàn Du Duy Thu, “Lôi Khiếu, trước khi đi, Du Duy Thu soạn ra cái hộp này, nói là trả lại cho cậu.”
“Cái gì vậy a. . . . . .”
Lôi Khiếu đi đến trước cái bàn đơn, tùy ý mở hộp.
Dầu hoa hồng, dầu mát xa, bôi trơn (chém đứt tay òi =)), bao cổ tay, MP3, tạp chí bóng rổ, còn có một cục sạc điện thoại. . . . . . Đều là vật phẩm tư nhân của hắn, vì luôn chen chúc lên giường Du Duy Thu, gia sản tư nhân của hắn càng mang càng nhiều, xấp xỉ chật ních nửa cái bàn của cậu.
Sắc mặt không khỏi âm trầm. . . . . .
Thằng nhóc này, đang làm cái quỷ gì? Cũng không phải bạn trai bạn gái yêu đương chia tay, muốn trả lại đồ cá nhân, rõ thật là!
“Tạm để lại đây cũng được.”
Lôi Khiếu cảm thấy rất khó chịu, quay đầu đi về phòng mình.
Lấy di động ra muốn gọi cho cậu, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, biết rõ mình nên xin lỗi, lại không kéo cái mặt mo này xuống được, đùa bỡn bàn phím nửa ngày trời, Lôi Khiếu vẫn là phẫn nộ bỏ điện thoại vô túi lại.
Rất nhanh, một tuần trôi qua, vẫn không có bóng dáng Du Duy Thu, cũng không nghe đến nửa điểm tin tức về cậu, hỏi ai cũng nói không biết.
Lôi Khiếu có phần đứng ngồi không yên, mí mắt giật giật, trong lòng tràn ngập dự cảm điềm xấu.
Du Duy Thu là sinh viên mẫu mực, chưa bao giờ vô cớ trốn học, đã bỏ là cả một tuần, nhất định xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ. . . . . . Là vì lời nói của mình lần trước? Ý cười xấu xa trên mặt đã sớm thu lại, trong lòng Lôi Khiếu hối hận không thôi.
Chắc vì dáng vẻ mình rầu rĩ không vui, ngồi buồn xo trong phòng quá rõ ràng, Mã Viễn Triết giường bên sáp lại, “Uy, Lôi Khiếu, cậu làm sao vậy, mấy ngày nay đều chưng ra bản mặt phân.”
“Cậu mới mặt phân.”Lôi Khiếu tức giận trừng gã một phát, tâm tình nóng nảy lật xem một quyển tạp chí hoạt hình, nhưng cả nửa chữ không coi vô.
“Du Duy Thu chạy đi đâu rồi? Mấy ngày nay cũng không thấy bóng nó?” Mã Viễn Triết lại hỏi.
“Sao tôi biết được?” Thật sự phiền quá, Lôi Khiếu tức giận nói.
“Cậu với nó thân nhau tới nỗi thiếu điều mặc chung quần, cậu mà không biết?” Mã Viễn Triết kỳ quái nói: “Đúng rồi, cậu với Sa Bội Oanh cũng quái lạ, cãi nhau ?”
“Sao cậu bà tám vậy?” Lôi Khiếu ném cuốn tạp chí xuống.
Nếu không phải Mã Viễn Triết nhắc tới Sa Bội Oanh, hắn thiếu chút nữa cũng quên, hóa ra hắn còn có một vị bạn gái mới vừa “Chia tay”.
Hai người cũng chưa tính là chính thức chia tay nhỉ, chỉ là hắn đơn phương bỏ xuống một câu tức giận, từ nay không để ý tới cô nữa mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook