Không Thể Ngừng Yêu Em
-
Chương 26
Edit: Rùa
( chương này gần 4500 từ, bảo sao tui gõ mãi, gõ mãi không hết 😭😭😤😤)
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, cảm thấy logic của Từ Kính Dư có vần đề, cô không nhịn được hỏi: "Tiêu chuẩn tuyển người của câu lạc bộ là biết dỗ dành người khác sao?"
"Trước kia không phải, hiện tại thì chính là như thế." Từ Kính Dư nhìn bọn Thạch Lỗi, hướng bọn họ dương dương cằm, "Cô đi hỏi bọn họ, có nguyện ý đổi một bác sĩ nhỏ hay không?"
Ứng Hoan sửa đúng lời của anh, "Không phải đổi, là thuê thêm người."
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, vừa đúng lúc Thạch Lỗi đi tới bên này, anh tùy ý túm cổ áo Thạch Lỗi kéo qua, nhàn nhạt hỏi: "Bác sĩ nhỏ hỏi mấy người, mấy người có muốn thêm một nhân viên y tế hay không?"
Thạch Lỗi hơi sửng sốt, có chút khó hiểu: "Tại sao muốn nhiều hơn? Chu tổng nói sao? Tôi cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, có bác sĩ Hàn và bác sĩ nhỏ là đủ rồi." Anh ta nói một câu dài, không dứt, lại nhìn Ứng Hoan, "Người được thêm kia có xinh đẹp không?"
Ứng Hoan có chút ngốc, nhưng vẫn gật đầu: "Xinh đẹp."
Dương Cảnh Thành thò người qua: "Sẽ giống cô đi khuyên can mọi người? Giống cô dỗ dành mọi người sao?"
Triệu Tĩnh Trung: "Sẽ cổ vũ cho bọn tôi sao?"
Ứng Hoan: "..."
Trần Sâm Nhiên nghe bọn họ nói, hướng bên này nhìn qua ánh mắt lạnh nhạt.
Từ Kính Dư buông Thạch Lỗi ra, theo mọi người đi về phía trước, thân hình cao lớn che phía trước Ứng Hoan, cười có chút biếng nhác, "Suy nghĩ nhiều, tiểu bác sĩ thế này, là nghìn năm khó gặp."
Nghìn năm khó gặp...
Ứng Hoan hoàn toàn hết chỗ nói, nói giỡn cũng hơi quá rồi, cô nhịn không được duỗi tay chọc eo anh: "Tôi lại không phải đồ cổ."
Từ Kính Dư cứng người, xém chút nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cô: "Đừng chọc loạn."
Ngữ khí của anh hơi nghiêm túc, biểu tình Ứng Hoan hơi cứng lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tại anh nói tôi là đồ cổ."
"Không trách cô, chọc đến chỗ ngứa của tôi." Lúc cô chọc lên eo của anh, nơi đó anh ngứa thật, anh nhìn cô, cười nhẹ ra tiếng: "Cô còn đáng giá hơn đồ cổ, được chưa?"
Ứng Hoan sửng sốt, có chút ngốc mà nhìn anh.
Thạch Lỗi thò người tới, cười to nói: "Đúng đúng đúng, so với đồ cổ còn đáng giá hơn, hiện tại cô gái nhỏ giống như cô không còn nhiều nữa."
Những người này so sánh thật là...
Đáy lòng Ứng Hoan vừa dâng lên một tia kiều diễm nháy mắt liền biến mất, đúng lúc này di động vang lên, Chung Vi Vi gọi tới: "Tớ thấy cậu một lúc nữa cũng không đi được, bọn tớ về khách sạn trước, ngày mai nhớ về cùng bọn tớ."
Vòng bán kết đã kết thúc, ngày mai bọn họ phải về, Chung Vi Vi mua bốn vé, bốn người cùng nhau trở về.
Ứng Hoan nói: "Được."
Sáng ngày hôm sau, Ứng Hoan kéo valy ra cửa, Ứng Trì chờ ở cửa tiếp nhận valy, "Chị, em đưa chị đi."
Ứng Hoan nhìn vết thương trên mặt cậu còn chưa khỏi, lại cầm lấy valy, nhíu mày nói: "Không cần, em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Từ Kính Dư cầm di động từ phòng đi ra, nhìn về phía bọn họ, nói: "Cậu chờ ở cửa đi, tôi đưa cô ấy xuống." Anh cất điện thoại, nhìn về phía Ứng Hoan, "Tôi gọi cho tài xế, bảo ông ấy đưa các cô đến nhà ga."
Cuối hành lang, Chu Bách Hạo chậm rì rì đi tới, nhìn về phía Ứng Hoan: "Đi nhà ga? Vừa lúc tôi có việc ra ngoài, tiện đường đưa em đi luôn."
Ứng Hoan hơi có dự.
Từ Kính Dư liếc nhìn Chu Bách Hạo, nhàn nhạt nói: "Bọn họ có bốn người, xe của anh chở hết được sao?"
Chu Bách Hạo mỉm cười: "Lão Lý không khỏe, hôm nay tôi tự mình lái xe." Anh trực tiếp đi qua lấy valy của Ứng Hoan, "Đi thôi."
Ứng Hoan vội nói: "Tôi còn phải đi gặp bạn của mình, sẽ chậm trễ thời gian, vẫn không nên làm phiền Chu tổng."
Cô muốn lấy lại valy, Chu bách Hạo đã kéo valy đi được vài bước, "Vậy đi gặp bạn của cô trước, tiện đường, không phiền gì cả."
Ứng Hoan nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, chỉ chỉ Chu Bách Hạo, nhỏ giọng nói: "Kia... Tôi ngồi xe Chu tổng."
Từ Kính Dư hơi cong đầu lưỡi chống má, dựa trên khung cửa, nhàn nhạt nói: "Đều được thôi, Mercedes thoải mái hơn xe bus."
"Máy bay tư nhân càng thoải mái hơn!" Cô hừ một tiếng, không để ý đến anh, quay đầu nhìn Ứng Trì: "Chị đi rồi, em đừng có gây sự."
Ứng Trì vẫn có vài phần sợ Chu Bách Hạo, hơn nữa cậu tin Chu Bách Hạo thực sự tiện đường mới đưa Ứng Hoan đi, cậu cào cào đầu, cười nói: "Chị yên tâm, em sẽ không gây chuyện với Trần Sâm Nhiên, em đảm bảo."
Ứng Hoan yên tâm, vẫy vẫy tay, xoay người bước đi.
Ứng Hoan không biết, cô vừa mới bước vào thang máy, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Trần Sâm Nhiên lạnh mặt bước ra ngoài, cũng không thèm nhìn Từ Kính Dư và Ứng Trì, trực tiếp đi gõ cửa phòng Ngô Khởi.
Ứng Trì sửng sốt, Từ Kính Dư mặt không biểu cảm.
Chờ Trần Sâm Nhiên vào phòng, Ứng Trì liền hỏi Từ Kính Dư: "Có phải cậu ta đã nghe thấy rồi không?"
"Không biết, nếu cậu ta chưa nghe thấy gì thì cậu cứ giả ngốc đi." Từ Kính Dư xoay người trở về phòng.
Vòng bán kết kết thúc, Ngô Khởi tìm Trần Sâm Nhiên nói chuyện.
Vận động viên trước khi thi đấu còn đánh nhau là vi phạm kỹ luật, Trần Sâm Nhiên nhất định phải chịu phạt và kiểm điểm, mấy ngày nay cậu ta cũng nghẹn khuất nhiều rồi, không được thi đấu, không thể hòa đồng với mọi người.
Quan hệ của mọi người với bác sĩ nhỏ đều rất tốt, duy chỉ mình cậu ta không tốt.
Trần Sâm Nhiên đôi khi cảm thấy bản thân như quái vật, nhưng cậu cũng không để ý.
"Có phải cậu đánh nhau với người ta không?"
Ngô Khởi nhìn thiếu niên trước mặt, rõ ràng là một bộ dáng không để bụng, cố tình cái tính cách sốc nổi bốc đồng không kìm chế được, giống như bom hẹn giờ, anh thật sự không nhìn được, thằng nhóc này lại muốn gây chuyện.
Trần Sâm Nhiên cúi đầu, trầm mặc một hồi, nói: "Phải."
Ngô Khởi tức giận mắng, "Cậu xem cậu, tôi đã nói với cậu rồi, lúc trước phải chú ý bảo vệ thân thể, không thể bị thương hay bị bệnh, nếu nếu ngoài ý muốn thì không sao, cậu lại chạy đi đánh nhau với người ta? Cậu cũng thật mẹ nó có năng lực."
Trần Sâm Nhiên trầm mặc.
"Đánh nhau với ai? Vì sao?"
Trần Sâm Nhiên vẫn không nói gì.
Ngô Khởi nhíu mày: "Không nói?"
Trần Sâm Nhiên có chút bực bội, cào cào tóc, không kiên nhẫn mà nói: "Không phải tôi cố ý muốn đánh nhau với bọn họ, là bọn họ cứ quấn lấy tôi."
Ngô Khởi bắt lấy từ ngữ mấu chốt: "Bọn họ?"
Trần Sâm Nhiên càng không kiên nhẫn: "Trước khi tham gia câu lạc bộ, có chút mâu thuẫn với bọn họ..."
Ngô Khởi nhíu mày: "Mâu thuẫn gì?"
Trần Sâm Nhiên mím môi, hiển nhiên không muốn nói.
"Nếu cậu đã chọn tới nơi này, thì nên tuân theo kỷ luật, cậu có chuyện gì thì có thể nói với tôi, huấn luyện viên và đội viên đều có thể giúp cậu. Cậu đều không nói, nếu lần sau chuyện này lại xảy ra thì sao?"
"Nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết."
"Trần Sâm Nhiên, cậu còn muốn ngốc mãi ở đây sao?"
Ngô Khởi nói lời tàn nhẫn, trước kia anh cũng là vận động viên quyền anh, tính tình dĩ nhiên không chạy đi đâu được.
Trần Sâm Nhiên vẫn không chịu nói, cúi đầu: "Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, viết kiểm điểm và trừng phạt, tôi đều nhận."
Ngô Khởi tức giận đến cắn răng: "Cậu."
Trần Sâm Nhiên nhàn nhạt nói: "Ai có thể giúp tôi, không ai có thể giúp tôi, chính tôi trước kia không tốt, anh cũng đã nói như thế, hiện tại bọn họ muốn báo thù mà thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, tôi không gặp bọn họ là được. Tôi cũng đâu thể lôi kéo mọi người giúp tôi đánh nhau? Hay là huấn luyện viên có thể giúp tôi đánh bọn họ?"
Ngô Khởi: "..."
Nói chuyện hơn nửa giờ, Trần Sâm Nhiên giống như bị bịt miệng, một chữ cũng không chịu nói.
Ngô Khởi không có biện pháp, đem người đuổi đi, mang đội viên khác đi huấn luyện.
Câu lạc bộ có thuê một chỗ cho các vận động viên luyện tập.
......
Sau khi Ứng Hoan lên xe cùng Chu Bách Hạo cô liền gọi cho Chung Vi Vi, để bọn họ xuống lầu chờ, miễn cho Chu Bách Hạo phải đợi lâu, lãng phí thời gian quý báu của sếp là tội.
Chung Vi Vi vừa nghe, liền vội nói Khương Manh và Lâm Tư Vũ mang hành lý xuống lầu, đến ven đường chờ.
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan đang ngồi ở ghế phụ, khóe miệng mỉm cười: "Quan hệ giwaux mọi người trong phòng ngủ của em dừng như rất tốt, còn cùng nhau đến đây xem thi đấu."
"Vâng, khá tốt." Ứng Hoan buột miệng thốt ra, "Chủ yếu là tới xem Từ Kính Dư."
"Phải, thằng nhóc đó rất được nữ sinh hoan nghênh." Chu Bách Hạo lại không cảm thấy ngoài ý muốn, anh không chút để ý nói: "Vậy còn em? Em cũng chú ý đến cậu ta?"
"A?" Ứng Hoan dừng một chút, cúi đầu nhìn đầu gối: "Tôi chú ý đến em trai tôi nhiều hơn."
Chu Bách Hạo cười nhẹ: "Nghe nói em sẽ dỗ dành em trai, toàn đội đều rất thích em."
Ứng Hoan: "..."
Cô có chút xấu hổ, kỳ thật căn bản cô cảm thấy mình không làm gì cả, không biết tại sao mọi người đều cảm thấy cô sẽ dỗ người, còn tranh nhau muốn cô khen...
Dỗ người đó, là cách cô đối phó với Ứng Trì từ nhỏ.
Ai biết cũng có tác dụng với một đám vận động viên.
Chu Bách Hạo nói: "Đây là chuyện tốt."
Ứng Hoan: "Vâng..."
Thật ra cũng phong phải toàn đội đều thích cô, Trần Sâm Nhiên không thích cô.
Rất nhanh liền đến khách sạn tiện lợi, mấy người Chung Vi Vi đã đứng ở ven đường, Ứng Hoan chỉ chỉ: "Bọn họ ở chỗ này."
Chu Bách Hạo dừng xe ở ven đường, đẩy cửa xe ra, quay đầu nhìn Ứng Hoan: "Em cứ ngồi trên xe đi, em giúp bọn họ mang đồ lên."
Ứng Hoan gật đầu: "Vâng."
Chu Bách Hạo xuống xe, mỉm cười nhìn Lâm Tư Vũ: "Hành lý để trong cốp xe đi." Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, lộ ra một đoạn cánh tay gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, anh xách hành lý lên, vòng ra sau đuôi xe.
Lâm Tư Vũ có chút thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn."
Chu Bách Hạo bỏ valy vào cốp, nhìn về phía các cô: "Lên xe đi."
Mấy cô gái ngồi vào ghế sau, lần trước Khương Manh không đến câu lạc bộ nên không biết Chu Bách Hạo là ai, vừa định hỏi Chung Vi Vi bên cạnh thì Chu Bách Hạo đã mở cửa ngồi vào ghế lái.
Cô liền nhịn xuống.
Bởi vì có Chu Bách Hạo, mấy cô gái đều có chút câu nệ, không nói chuyện nhiều.
Chu Bách Hạo nghe một cuộc điện thoại, là công việc, một cuộc gọi chính là hai mươi phút, mấy cô gái nhỏ càng không dám lên tiếng quấy rầy. Chờ anh cắt đứt điện thoại, cũng đã sắp tới nhà ga rồi.
Chu Bách Hạo có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Ứng Hoan: "Xin lỗi."
Ứng Hoan vội nói: "Không có việc gì, anh là ông chủ, bận là chuyện thường."
Ông chủ?
Khương Manh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Chu Bách Hạo.
Chu Bách Hạo dừng xe ở gần nhà ga, nói với Ứng Hoan: "Chỉ có thể dừng ở chỗ này, phía trước không thể dừng xe."
Ứng Hoan cảm kích nói: "Ở chỗ cũng rất tốt, bọn tôi tự đi qua."
"Được."
Chu Bách Hạo biết cô không quá tự nhiên, cười cười không nói gì, xuống xe giúp mấy cô gái lấy valy ra, nhìn các cô đi đến nhà ga mới lên xe ròi đi.
Ứng Hoan kéo valy đi trước, Khương Manh tò mò hỏi: "Người đàn ông vừa rồi là ông chủ của câu lạc bộ sao? Lúc trước Chung Vi Vi nói có người tiện đường đưa bọn họ đến nhà ga, cô không nghĩ sẽ là ông chủ của câu lạc bộ.
Lâm Tư Vũ cười, trả lời thay: "Đúng vậy, hàng thật giá thật, tuổi trẻ tài cao, còn đẹp trai nữa."
Thời gian có chút gấp, Ứng Hoan lấy vé xong liền đi đến nơi kiểm tra vé, sau khi lên xe, vé của các cô mua không được ngồi cùng nhau, Ứng Hoan ngồi đối diện Khương Manh, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ ngồi phía sau.
Khương Manh ngồi xuống, từ trong balo lấy ra một lọ sữa chua, đưa cho Ứng Hoan, "Cậu uống cái này đi."
Ứng Hoan cầm lấy, nói: "Cảm ơn."
Khương Manh nhìn cô: "Cậu đã hỏi chưa?"
Ứng Hoan đã biết cô ấy muốn hỏi, liền đem những từ đã nghĩ tốt trong đầu sắp xếp lại một chút nói ra: "Hỏi qua, nhưng bọn họ nói không cần thêm người... Cho nên, tớ không có cách nào cả, nếu về sau họ tuyển thêm người, tớ lại hỏi giúp cậu."
Khương Manh rất thất vọng, bả vai hơi sụp xuống: "Được rồi, cậu hỏi ai?"
"Đều hỏi."
Nếu đội viên nói không cần, có lẽ huấn luyện viện sẽ không tìm thêm người.
Khương Manh bĩu môi: "Cứ nghĩ có thể cùng cậu làm thêm."
Ứng Hoan nhìn cô một cái, nói thật: "Tớ làm thêm vì thiếu tiền, nếu không thiếu tiền thì tớ cũng không đi làm thêm."
Gia cảnh Khương Manh không tồi, lại là con một, trong nhà chưa bào giờ thiếu cô ấy tiền tiêu vặt, quả thật không biết cảm giác thiếu tiền là gì, cô nhìn Ứng Hoan cười một chút, cuối cùng không rối rắm chuyện này.
Học kỳ mới khai giảng, chương trình học năm hai nặng hơn năm nhất, Ứng Hoan chuẩn bị trước những gì cần dạy cho các bạn nhỏ ở lớp mỹ thuật.
Cuối tuần, cô về nhà một chuyến.
Ứng Hải Sinh thấy cô trở về, hỏi câu: "Tại sao Ứng Trì không về?"
Ứng Hoan bỏ balo xuống, nhìn ông: "Không phải con đã nói với ba sao, nó đi thi đấu." Lúc trước Ứng Hải Sinh vẫn luôn muốn đến câu lạc bộ, nhưng vì trường học cách chỗ này rất xe, ngồi xe điện ngầm cũng phải mất hai ba tiếng, Lục Mĩ không cho ông đi xa, nói chờ khai giảng rồi đi, thuận tiện xem Ứng Trì đi học ra sao.
Việc này cứ như vậy mà trì hoãn.
Ứng Hải Sinh không quá tin tưởng Ứng Trì tham gia thi đấu chính quy.
Ứng Hoan mở ra video thi đấu đã quay lại trong di động cho Ứng Hải Sinh xem. Nhẹ giọng giải thích: "Ba xem, Ứng Trì đại diện cho tỉnh đi thi đấu, về sau còn có cơ hội tham gia Olympic..."
Ứng Hải Sinh nghiêm túc xem video, chỉ chỉ đồng phục màu hồng trên người bọn họ, "Đây là đồng phục của đội?"
"Vâng."
"Sao con cũng có?"
"Con làm thêm ở câu lạc bộ, giúp bọn họ chăm sóc và chữa bệnh."
Ứng Hải Sinh nhìn cô, thở dài: "Con là sợ nó không nghe lời nên cố ý đi theo, có phải không?"
Ứng Hoan cười cười: "Không phải đau, là vì tiền lương cao, công việc cũng nhẹ nhàng, Ứng Trì ở đó, con cũng tiện chăm sóc, ba và mẹ không phải từ nhỏ đã luôn dạy bọn con, chị em phải tương thân tương ái sao?"
Từ nhỏ Ứng Hải Sinh và Lục Mĩ đã giáo dục bọn họ, nói cô và Ứng Trì, ngoại trừ ba mẹ thì hai người họ là người thân nhất, về sau nếu trong nhà có khó khăn, đều không thể dựa vào người ngoài được, chỉ có chị em ruột mới đáng tin, đây là người nhà.
Cho nên, quan hệ của hai chị em từ nhỏ đã rất tốt.
Ứng Hải Sinh xem lại video một lần nữa, càng xem mày càng nhăn sâu hơn: "Ba nghe nói đánh quyền anh không tốt cho cơ thể, sau này già rồi, bệnh liền xuất hiện, đầu óc là dễ bị nhất..."
Chuyện này đương nhiên Ứng Hoan biết, nhưng cô càng cảm thấy không thể ngăn cấm yêu thích và ước mơ của người khác, cô trấn an Ứng Hải Sinh: "Không sao đâu ba, sau này sẽ dần hồi phục, không nghiêm trọng như vậy."
Ứng Hải Sinh ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Nó thực sự rất thích đánh quyền?"
"Thật sự." Ứng Hoan sợ Ứng Hải Sinh còn không tin, lại nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ đến trận chung kết, tuy nó bị thua, không thể thi tiếp, nhưng hẳn cũng sẽ được quay đến, ba có thể thấy nó trên TV."
Ứng Hải Sinh như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trả điện thoại cho cô, "Được rồi không xem nữa, càng xem càng khó chịu, giống như chính mình bị đánh."
Ứng Hoan cười cười, lấy lại điện thoại.
Buổi tối, nhóm chat của câu lạc bộ bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Thạch Lỗi: "Bác sĩ nhỏ, trận chung kết cô có đến cổ vũ cho bọn tôi không?"
Dương Cảnh Thành: "Kia, ai sẽ cấp vé máy bay?"
Triệu Tĩnh Trung: "Tới giúp chúng tôi nâng cao tinh thần!"
Ứng Trì: "Mấy người thật không biết xấu hổ, chị của tôi là nhân viên y tế, không phải cổ động viên."
Vài người ở trong nhóm náo loạn lên.
Ứng Hoan tắm rửa xong trở về, đã thấy mấy chục tin nhắn được gửi đến, cô vừa định xem mấy tin nhắn cũ thì có thông báo tin nhắn mới, là Từ Kính Dư gửi.
[ Cho cô một vé máy bay vào buổi sáng?]
Ứng Hoan ngạc nhiên một chút, trả lời anh: "Quản lý nói sao?"
[Ừ, nếu cô không đi buổi sáng được thì có thể đi buổi chiều.]
Ứng Hoan không nghi ngờ anh, vội nói: "Không cần, cứ đi buổi sáng đi."
Từ Kính Dư gửi lại một icon ok, sau đó nhắn tin cho quản lý, dặn anh ta đặt vé cho Ứng Hoan. Chờ nửa ngày không thấy ai trả lời, nhíu mi, đang định gọi điện thoại hỏi thì quản lý trả lời: "Kỳ nghỉ Quốc Khánh ở Thiên Tân có rất nhiều người về quê, không đặt vé máy bay được, mua vé xe có được không? Cũng rất nhanh."
Anh liếc nhìn màn hình điện thoại, thoát khỏi Wechat, gọi điện thoại cho mẹ.
Sau đó nói cho bà chuyện Ứng Hoan muốn mua vé máy bay.
.....
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, Lâm Tư Vũ phải về nhà, gia đình Khương Manh đã sớm có kế hoạch đi Singapore du lịch, nếu không cô ấy nhất định sẽ đi Thiên Tân xem trận chung kết.
Lúc Khương Manh đi, còn đặc biệt dặn Ứng Hoan: "Cậu nhớ quay video đấy."
Ứng Hoan nhấp miệng cười: "Tớ nhớ mà."
Đêm trước hôm đi, Ứng Hoan nấu xong cơm chiều, hành lý cũng đã chuẩn bị tốt, ngồi trên sô pha chờ Ứng Hải Sinh kiểm tra ở bệnh viện xong về ăn cơm. Chờ đến 8 giờ tối, Lục Mỹ gọi điện thoại tới nói: "Tiểu Hoan, con ăn cơm trước đi, lần này ba con đi kiểm tra không tốt lắm, phải nằm lại để theo dõi."
"A?" Ứng Hoan ngây ngốc, sốt ruột hỏi: "Sao lại như vậy?"
Lục Mỹ sợ cô lo lắng, vội nói: "Không có việc gì, con đừng lo lắng, chỉ là cần ở lại mấy ngày để tiện quan sát một chút, không phải chuyện lớn gì, mẹ ở bên này cùng ông ấy là được."
"Con cũng đến bệnh viện "
Ứng Hoan sao có thể không lo lắng, cô cắt đứt điện thoại, sắp xếp đồ ăn vào hộp rồi mang đến bệnh viện.
Đi đến nơi, nhìn Ứng Hải Sinh trên giường bệnh, tinh thần khá tốt, cuối cùng cũng yên tâm đôi chút, Lục Mỹ trách cứ cô: "Nói con ở nhà, con tới làm gì? Ngày mai không phải còn đi Thiên Tân sao?"
Ứng Hải Sinh cũng nhíu mày: "Con mau về đi, ba không có việc gì."
Ứng Hoan đặt đồ ăn lên bàn, ngoan ngoãn cười: "Con đến xem mới yên tâm, bằng không ở nhà cũng không yên tâm được."
Cô hỏi Lục Mỹ tình huống cụ thể, biết không có vấn đề gì lớn, cuối cùng cũng yên lòng.
Buổi tối, Ứng Hoan muốn ở lại chăm sóc, nhưng bị Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh đuổi về.
"Không cần, con mau về ngủ đi, sáng mai còn phải lên máy bay, chỗ này cũng không có chỗ cho con ngủ."
"Đúng vậy, con đến Thiên Tân xem Ứng Trì đi."
"Trở về trở về."
Lục Mỹ đẩy người ra cửa phòng, liên tục nói cô mau về.
Ứng Hoan không còn cách nào, chỉ có thể về nhà.
Về đến nhà, cô nằm trên giường, nhìn valy phía sau cánh cửa, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin vào nhóm: "Cái kia, tôi có việc, không thể đến xem mọi người thi đấu trận chung kết, mọi người cố lên nhé."
Sau đó, cô lại nhắn riêng cho Ứng Hoan, kể ngắn gọn chuyện ở nhà.
Cô đợi vài phút, không thấy ai trả lời.
Nhìn thời gian, mới 10 giờ, chắc vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?
Cô không biết, lúc ấy Ngô Khởi vừa thu điện thoại của mọi người, sợ có thiếu niên buổi tối mải chơi di động, ngủ muộn làm ảnh hưởng đến trận thi đấu ngày mai. Ai ngờ, anh ta vừa thu di động xong, liền thấy tin nhắn của Ứng Hoan, lại quay lại gọi mọi người: "Từ từ, Ứng Hoan nhắn tin cho mọi người, nói chuyện xong thì đưa điện thoại cho tôi."
Ứng Trì vừa nghe, liền nhảy đến lấy di động.
Vừa thấy tin nhắn, lập tức gọi điện thoại cho cô, vội la lên: "Chị, ba thật sự không có việc gì?"
Ứng Hoan biết cậu lo lắng, ôn nhu nói: "Thật sự không có việc gì, em an tâm đi, chị sợ em lo lắng mới nói cho em, dù sao thì xong em liền trở lại, cũng chỉ có hai ngày, không cần lo lắng."
Ứng Trì nhìn thoáng qua đồng đội và huấn luyện viên, cầm di động đi đến bên cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Chị đừng dỗ em, Ba.... Có phải sắp phải làm phẫu thuật hay không?"
Ứng Hoan: "...."
Cô dở khóc dở cười: "Không có, còn chưa nghiêm trọng như vậy, em yên tâm đi."
Nói, lại an ủi vài phút, mới có thể làm cho cậu an tâm.
Ứng Hoan cắt đứt điện thoại, phát hiện trong nhóm đã có hơn mười tin nhắn.
[ Bác sĩ nhỏ, nhà cô có việc sao? ]
[ Bác sĩ nhỏ, thật không thể tới sao? Cô không tới thì ai sẽ cổ vũ cho bọn tôi? ]
........
[ Nhà cô ấy có việc, cậu ngốc sao? Sao lại hỏi chuyện này... Nhưng là, có thể phát giọng nói, cho bọn tôi cố lên không? ]
Ứng Hoan: "..."
Còn phát giọng nói cố lên: "..."
Mấy người này đang nói giỡn với cô sao?
Cô trả lời: "Trong nhà tôi không có việc gì, ba tôi chỉ ở bệnh viện ít hôm. Cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Thạch Lỗi cũng coi như biết thấu hiểu, nghe được Ứng Trì gọi điện thoại, biết là nhà bọn họ có việc, cố ý làm bầu không khí sinh động hơn, anh trả lời một câu: "Đúng vậy, phát giọng nói, cho chúng tôi thêm tự tin hơn!"
"Muốn cổ vũ từng người mới được!"
Ứng Hoan: "..."
Cô nhìn trần nhà ngốc một lúc, không biết tại sao Từ Kính Dư nói loại chuyện này là đờn sủng?
Cô trợn mắt, cúi đầu xem di động, ấn loa nói.
"Thạch Lỗi, cố lên."
"Dương Cảnh Thành cố lên!"
"A, Triệu Tĩnh Trung cũng cố lên!"
"Tằng Nhất Vĩ... A, anh ta không có trong nhóm? Vậy không tính anh ta."
Phát xong, cô nhấn tắt loa, nhẹ nhàng thở ra.
Lại cúi đầu xem màn hình, có nhiều tin nhắn.
Từ Kính Dư: "Bác sĩ nhỏ, có phải cô quên ai rồi không?"
Ứng Hoan: "..."
Trong lòng cô hơi nhảy, nhấp nhấp môi: "A?"
Cô không phải cố ý quên anh, là cảm thấy anh không có khả năng cần cổ vũ ngôc nghếch này....
Cho nên, tự động bỏ qua.
Từ Kính Dư: "Hửm? Cố ý sao?"
Anh phát giọng nói, Ứng Hoan click mở, tiếng nói của anh trầm thấp từ tính, giống như chạm nhẹ vào tai cô.
Ứng Hoan nghe được, cảm thấy da đầu tê dại, Thạch Lỗi ồn ào: "Đúng vậy, làm sao có thể không có Kính Vương của chúng ta? Bác sĩ nhỏ bất công, hay là sợ tiểu tổ tông không cao hứng?"
Ứng Hoan quẫn, không biết vì sao bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Cô hít một hơi thật sâu, da đầu căng ra, lại ấn loa: "Kính Vương, cố lên nha."
Từ Kính Dư dựa vào khung cửa, đem điện thoại dán bên tai, nghe được thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ, khóe miệng cong lên, lại để điện thoại bên miệng, gửi qua một câu nói.
ỨNg Hoan mở ra nghe, chỉ có ba giây, thanh âm của anh rất rõ ràng, giọng nói trầm thấp, cô nghe ra được bên trong bao hàm sự tự tin______
"Hửm, sẽ lấy huy chương vàng về cho cô."
Edit: Đừng hỏi mình vì sao để xưng hô Chu Bách Hạo - Ứng Hoan là tôi - em, mọi người hiểu mà, phải không? 😙😙😙
( chương này gần 4500 từ, bảo sao tui gõ mãi, gõ mãi không hết 😭😭😤😤)
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, cảm thấy logic của Từ Kính Dư có vần đề, cô không nhịn được hỏi: "Tiêu chuẩn tuyển người của câu lạc bộ là biết dỗ dành người khác sao?"
"Trước kia không phải, hiện tại thì chính là như thế." Từ Kính Dư nhìn bọn Thạch Lỗi, hướng bọn họ dương dương cằm, "Cô đi hỏi bọn họ, có nguyện ý đổi một bác sĩ nhỏ hay không?"
Ứng Hoan sửa đúng lời của anh, "Không phải đổi, là thuê thêm người."
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, vừa đúng lúc Thạch Lỗi đi tới bên này, anh tùy ý túm cổ áo Thạch Lỗi kéo qua, nhàn nhạt hỏi: "Bác sĩ nhỏ hỏi mấy người, mấy người có muốn thêm một nhân viên y tế hay không?"
Thạch Lỗi hơi sửng sốt, có chút khó hiểu: "Tại sao muốn nhiều hơn? Chu tổng nói sao? Tôi cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, có bác sĩ Hàn và bác sĩ nhỏ là đủ rồi." Anh ta nói một câu dài, không dứt, lại nhìn Ứng Hoan, "Người được thêm kia có xinh đẹp không?"
Ứng Hoan có chút ngốc, nhưng vẫn gật đầu: "Xinh đẹp."
Dương Cảnh Thành thò người qua: "Sẽ giống cô đi khuyên can mọi người? Giống cô dỗ dành mọi người sao?"
Triệu Tĩnh Trung: "Sẽ cổ vũ cho bọn tôi sao?"
Ứng Hoan: "..."
Trần Sâm Nhiên nghe bọn họ nói, hướng bên này nhìn qua ánh mắt lạnh nhạt.
Từ Kính Dư buông Thạch Lỗi ra, theo mọi người đi về phía trước, thân hình cao lớn che phía trước Ứng Hoan, cười có chút biếng nhác, "Suy nghĩ nhiều, tiểu bác sĩ thế này, là nghìn năm khó gặp."
Nghìn năm khó gặp...
Ứng Hoan hoàn toàn hết chỗ nói, nói giỡn cũng hơi quá rồi, cô nhịn không được duỗi tay chọc eo anh: "Tôi lại không phải đồ cổ."
Từ Kính Dư cứng người, xém chút nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cô: "Đừng chọc loạn."
Ngữ khí của anh hơi nghiêm túc, biểu tình Ứng Hoan hơi cứng lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tại anh nói tôi là đồ cổ."
"Không trách cô, chọc đến chỗ ngứa của tôi." Lúc cô chọc lên eo của anh, nơi đó anh ngứa thật, anh nhìn cô, cười nhẹ ra tiếng: "Cô còn đáng giá hơn đồ cổ, được chưa?"
Ứng Hoan sửng sốt, có chút ngốc mà nhìn anh.
Thạch Lỗi thò người tới, cười to nói: "Đúng đúng đúng, so với đồ cổ còn đáng giá hơn, hiện tại cô gái nhỏ giống như cô không còn nhiều nữa."
Những người này so sánh thật là...
Đáy lòng Ứng Hoan vừa dâng lên một tia kiều diễm nháy mắt liền biến mất, đúng lúc này di động vang lên, Chung Vi Vi gọi tới: "Tớ thấy cậu một lúc nữa cũng không đi được, bọn tớ về khách sạn trước, ngày mai nhớ về cùng bọn tớ."
Vòng bán kết đã kết thúc, ngày mai bọn họ phải về, Chung Vi Vi mua bốn vé, bốn người cùng nhau trở về.
Ứng Hoan nói: "Được."
Sáng ngày hôm sau, Ứng Hoan kéo valy ra cửa, Ứng Trì chờ ở cửa tiếp nhận valy, "Chị, em đưa chị đi."
Ứng Hoan nhìn vết thương trên mặt cậu còn chưa khỏi, lại cầm lấy valy, nhíu mày nói: "Không cần, em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Từ Kính Dư cầm di động từ phòng đi ra, nhìn về phía bọn họ, nói: "Cậu chờ ở cửa đi, tôi đưa cô ấy xuống." Anh cất điện thoại, nhìn về phía Ứng Hoan, "Tôi gọi cho tài xế, bảo ông ấy đưa các cô đến nhà ga."
Cuối hành lang, Chu Bách Hạo chậm rì rì đi tới, nhìn về phía Ứng Hoan: "Đi nhà ga? Vừa lúc tôi có việc ra ngoài, tiện đường đưa em đi luôn."
Ứng Hoan hơi có dự.
Từ Kính Dư liếc nhìn Chu Bách Hạo, nhàn nhạt nói: "Bọn họ có bốn người, xe của anh chở hết được sao?"
Chu Bách Hạo mỉm cười: "Lão Lý không khỏe, hôm nay tôi tự mình lái xe." Anh trực tiếp đi qua lấy valy của Ứng Hoan, "Đi thôi."
Ứng Hoan vội nói: "Tôi còn phải đi gặp bạn của mình, sẽ chậm trễ thời gian, vẫn không nên làm phiền Chu tổng."
Cô muốn lấy lại valy, Chu bách Hạo đã kéo valy đi được vài bước, "Vậy đi gặp bạn của cô trước, tiện đường, không phiền gì cả."
Ứng Hoan nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, chỉ chỉ Chu Bách Hạo, nhỏ giọng nói: "Kia... Tôi ngồi xe Chu tổng."
Từ Kính Dư hơi cong đầu lưỡi chống má, dựa trên khung cửa, nhàn nhạt nói: "Đều được thôi, Mercedes thoải mái hơn xe bus."
"Máy bay tư nhân càng thoải mái hơn!" Cô hừ một tiếng, không để ý đến anh, quay đầu nhìn Ứng Trì: "Chị đi rồi, em đừng có gây sự."
Ứng Trì vẫn có vài phần sợ Chu Bách Hạo, hơn nữa cậu tin Chu Bách Hạo thực sự tiện đường mới đưa Ứng Hoan đi, cậu cào cào đầu, cười nói: "Chị yên tâm, em sẽ không gây chuyện với Trần Sâm Nhiên, em đảm bảo."
Ứng Hoan yên tâm, vẫy vẫy tay, xoay người bước đi.
Ứng Hoan không biết, cô vừa mới bước vào thang máy, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Trần Sâm Nhiên lạnh mặt bước ra ngoài, cũng không thèm nhìn Từ Kính Dư và Ứng Trì, trực tiếp đi gõ cửa phòng Ngô Khởi.
Ứng Trì sửng sốt, Từ Kính Dư mặt không biểu cảm.
Chờ Trần Sâm Nhiên vào phòng, Ứng Trì liền hỏi Từ Kính Dư: "Có phải cậu ta đã nghe thấy rồi không?"
"Không biết, nếu cậu ta chưa nghe thấy gì thì cậu cứ giả ngốc đi." Từ Kính Dư xoay người trở về phòng.
Vòng bán kết kết thúc, Ngô Khởi tìm Trần Sâm Nhiên nói chuyện.
Vận động viên trước khi thi đấu còn đánh nhau là vi phạm kỹ luật, Trần Sâm Nhiên nhất định phải chịu phạt và kiểm điểm, mấy ngày nay cậu ta cũng nghẹn khuất nhiều rồi, không được thi đấu, không thể hòa đồng với mọi người.
Quan hệ của mọi người với bác sĩ nhỏ đều rất tốt, duy chỉ mình cậu ta không tốt.
Trần Sâm Nhiên đôi khi cảm thấy bản thân như quái vật, nhưng cậu cũng không để ý.
"Có phải cậu đánh nhau với người ta không?"
Ngô Khởi nhìn thiếu niên trước mặt, rõ ràng là một bộ dáng không để bụng, cố tình cái tính cách sốc nổi bốc đồng không kìm chế được, giống như bom hẹn giờ, anh thật sự không nhìn được, thằng nhóc này lại muốn gây chuyện.
Trần Sâm Nhiên cúi đầu, trầm mặc một hồi, nói: "Phải."
Ngô Khởi tức giận mắng, "Cậu xem cậu, tôi đã nói với cậu rồi, lúc trước phải chú ý bảo vệ thân thể, không thể bị thương hay bị bệnh, nếu nếu ngoài ý muốn thì không sao, cậu lại chạy đi đánh nhau với người ta? Cậu cũng thật mẹ nó có năng lực."
Trần Sâm Nhiên trầm mặc.
"Đánh nhau với ai? Vì sao?"
Trần Sâm Nhiên vẫn không nói gì.
Ngô Khởi nhíu mày: "Không nói?"
Trần Sâm Nhiên có chút bực bội, cào cào tóc, không kiên nhẫn mà nói: "Không phải tôi cố ý muốn đánh nhau với bọn họ, là bọn họ cứ quấn lấy tôi."
Ngô Khởi bắt lấy từ ngữ mấu chốt: "Bọn họ?"
Trần Sâm Nhiên càng không kiên nhẫn: "Trước khi tham gia câu lạc bộ, có chút mâu thuẫn với bọn họ..."
Ngô Khởi nhíu mày: "Mâu thuẫn gì?"
Trần Sâm Nhiên mím môi, hiển nhiên không muốn nói.
"Nếu cậu đã chọn tới nơi này, thì nên tuân theo kỷ luật, cậu có chuyện gì thì có thể nói với tôi, huấn luyện viên và đội viên đều có thể giúp cậu. Cậu đều không nói, nếu lần sau chuyện này lại xảy ra thì sao?"
"Nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết."
"Trần Sâm Nhiên, cậu còn muốn ngốc mãi ở đây sao?"
Ngô Khởi nói lời tàn nhẫn, trước kia anh cũng là vận động viên quyền anh, tính tình dĩ nhiên không chạy đi đâu được.
Trần Sâm Nhiên vẫn không chịu nói, cúi đầu: "Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, viết kiểm điểm và trừng phạt, tôi đều nhận."
Ngô Khởi tức giận đến cắn răng: "Cậu."
Trần Sâm Nhiên nhàn nhạt nói: "Ai có thể giúp tôi, không ai có thể giúp tôi, chính tôi trước kia không tốt, anh cũng đã nói như thế, hiện tại bọn họ muốn báo thù mà thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, tôi không gặp bọn họ là được. Tôi cũng đâu thể lôi kéo mọi người giúp tôi đánh nhau? Hay là huấn luyện viên có thể giúp tôi đánh bọn họ?"
Ngô Khởi: "..."
Nói chuyện hơn nửa giờ, Trần Sâm Nhiên giống như bị bịt miệng, một chữ cũng không chịu nói.
Ngô Khởi không có biện pháp, đem người đuổi đi, mang đội viên khác đi huấn luyện.
Câu lạc bộ có thuê một chỗ cho các vận động viên luyện tập.
......
Sau khi Ứng Hoan lên xe cùng Chu Bách Hạo cô liền gọi cho Chung Vi Vi, để bọn họ xuống lầu chờ, miễn cho Chu Bách Hạo phải đợi lâu, lãng phí thời gian quý báu của sếp là tội.
Chung Vi Vi vừa nghe, liền vội nói Khương Manh và Lâm Tư Vũ mang hành lý xuống lầu, đến ven đường chờ.
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan đang ngồi ở ghế phụ, khóe miệng mỉm cười: "Quan hệ giwaux mọi người trong phòng ngủ của em dừng như rất tốt, còn cùng nhau đến đây xem thi đấu."
"Vâng, khá tốt." Ứng Hoan buột miệng thốt ra, "Chủ yếu là tới xem Từ Kính Dư."
"Phải, thằng nhóc đó rất được nữ sinh hoan nghênh." Chu Bách Hạo lại không cảm thấy ngoài ý muốn, anh không chút để ý nói: "Vậy còn em? Em cũng chú ý đến cậu ta?"
"A?" Ứng Hoan dừng một chút, cúi đầu nhìn đầu gối: "Tôi chú ý đến em trai tôi nhiều hơn."
Chu Bách Hạo cười nhẹ: "Nghe nói em sẽ dỗ dành em trai, toàn đội đều rất thích em."
Ứng Hoan: "..."
Cô có chút xấu hổ, kỳ thật căn bản cô cảm thấy mình không làm gì cả, không biết tại sao mọi người đều cảm thấy cô sẽ dỗ người, còn tranh nhau muốn cô khen...
Dỗ người đó, là cách cô đối phó với Ứng Trì từ nhỏ.
Ai biết cũng có tác dụng với một đám vận động viên.
Chu Bách Hạo nói: "Đây là chuyện tốt."
Ứng Hoan: "Vâng..."
Thật ra cũng phong phải toàn đội đều thích cô, Trần Sâm Nhiên không thích cô.
Rất nhanh liền đến khách sạn tiện lợi, mấy người Chung Vi Vi đã đứng ở ven đường, Ứng Hoan chỉ chỉ: "Bọn họ ở chỗ này."
Chu Bách Hạo dừng xe ở ven đường, đẩy cửa xe ra, quay đầu nhìn Ứng Hoan: "Em cứ ngồi trên xe đi, em giúp bọn họ mang đồ lên."
Ứng Hoan gật đầu: "Vâng."
Chu Bách Hạo xuống xe, mỉm cười nhìn Lâm Tư Vũ: "Hành lý để trong cốp xe đi." Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, lộ ra một đoạn cánh tay gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, anh xách hành lý lên, vòng ra sau đuôi xe.
Lâm Tư Vũ có chút thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn."
Chu Bách Hạo bỏ valy vào cốp, nhìn về phía các cô: "Lên xe đi."
Mấy cô gái ngồi vào ghế sau, lần trước Khương Manh không đến câu lạc bộ nên không biết Chu Bách Hạo là ai, vừa định hỏi Chung Vi Vi bên cạnh thì Chu Bách Hạo đã mở cửa ngồi vào ghế lái.
Cô liền nhịn xuống.
Bởi vì có Chu Bách Hạo, mấy cô gái đều có chút câu nệ, không nói chuyện nhiều.
Chu Bách Hạo nghe một cuộc điện thoại, là công việc, một cuộc gọi chính là hai mươi phút, mấy cô gái nhỏ càng không dám lên tiếng quấy rầy. Chờ anh cắt đứt điện thoại, cũng đã sắp tới nhà ga rồi.
Chu Bách Hạo có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Ứng Hoan: "Xin lỗi."
Ứng Hoan vội nói: "Không có việc gì, anh là ông chủ, bận là chuyện thường."
Ông chủ?
Khương Manh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Chu Bách Hạo.
Chu Bách Hạo dừng xe ở gần nhà ga, nói với Ứng Hoan: "Chỉ có thể dừng ở chỗ này, phía trước không thể dừng xe."
Ứng Hoan cảm kích nói: "Ở chỗ cũng rất tốt, bọn tôi tự đi qua."
"Được."
Chu Bách Hạo biết cô không quá tự nhiên, cười cười không nói gì, xuống xe giúp mấy cô gái lấy valy ra, nhìn các cô đi đến nhà ga mới lên xe ròi đi.
Ứng Hoan kéo valy đi trước, Khương Manh tò mò hỏi: "Người đàn ông vừa rồi là ông chủ của câu lạc bộ sao? Lúc trước Chung Vi Vi nói có người tiện đường đưa bọn họ đến nhà ga, cô không nghĩ sẽ là ông chủ của câu lạc bộ.
Lâm Tư Vũ cười, trả lời thay: "Đúng vậy, hàng thật giá thật, tuổi trẻ tài cao, còn đẹp trai nữa."
Thời gian có chút gấp, Ứng Hoan lấy vé xong liền đi đến nơi kiểm tra vé, sau khi lên xe, vé của các cô mua không được ngồi cùng nhau, Ứng Hoan ngồi đối diện Khương Manh, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ ngồi phía sau.
Khương Manh ngồi xuống, từ trong balo lấy ra một lọ sữa chua, đưa cho Ứng Hoan, "Cậu uống cái này đi."
Ứng Hoan cầm lấy, nói: "Cảm ơn."
Khương Manh nhìn cô: "Cậu đã hỏi chưa?"
Ứng Hoan đã biết cô ấy muốn hỏi, liền đem những từ đã nghĩ tốt trong đầu sắp xếp lại một chút nói ra: "Hỏi qua, nhưng bọn họ nói không cần thêm người... Cho nên, tớ không có cách nào cả, nếu về sau họ tuyển thêm người, tớ lại hỏi giúp cậu."
Khương Manh rất thất vọng, bả vai hơi sụp xuống: "Được rồi, cậu hỏi ai?"
"Đều hỏi."
Nếu đội viên nói không cần, có lẽ huấn luyện viện sẽ không tìm thêm người.
Khương Manh bĩu môi: "Cứ nghĩ có thể cùng cậu làm thêm."
Ứng Hoan nhìn cô một cái, nói thật: "Tớ làm thêm vì thiếu tiền, nếu không thiếu tiền thì tớ cũng không đi làm thêm."
Gia cảnh Khương Manh không tồi, lại là con một, trong nhà chưa bào giờ thiếu cô ấy tiền tiêu vặt, quả thật không biết cảm giác thiếu tiền là gì, cô nhìn Ứng Hoan cười một chút, cuối cùng không rối rắm chuyện này.
Học kỳ mới khai giảng, chương trình học năm hai nặng hơn năm nhất, Ứng Hoan chuẩn bị trước những gì cần dạy cho các bạn nhỏ ở lớp mỹ thuật.
Cuối tuần, cô về nhà một chuyến.
Ứng Hải Sinh thấy cô trở về, hỏi câu: "Tại sao Ứng Trì không về?"
Ứng Hoan bỏ balo xuống, nhìn ông: "Không phải con đã nói với ba sao, nó đi thi đấu." Lúc trước Ứng Hải Sinh vẫn luôn muốn đến câu lạc bộ, nhưng vì trường học cách chỗ này rất xe, ngồi xe điện ngầm cũng phải mất hai ba tiếng, Lục Mĩ không cho ông đi xa, nói chờ khai giảng rồi đi, thuận tiện xem Ứng Trì đi học ra sao.
Việc này cứ như vậy mà trì hoãn.
Ứng Hải Sinh không quá tin tưởng Ứng Trì tham gia thi đấu chính quy.
Ứng Hoan mở ra video thi đấu đã quay lại trong di động cho Ứng Hải Sinh xem. Nhẹ giọng giải thích: "Ba xem, Ứng Trì đại diện cho tỉnh đi thi đấu, về sau còn có cơ hội tham gia Olympic..."
Ứng Hải Sinh nghiêm túc xem video, chỉ chỉ đồng phục màu hồng trên người bọn họ, "Đây là đồng phục của đội?"
"Vâng."
"Sao con cũng có?"
"Con làm thêm ở câu lạc bộ, giúp bọn họ chăm sóc và chữa bệnh."
Ứng Hải Sinh nhìn cô, thở dài: "Con là sợ nó không nghe lời nên cố ý đi theo, có phải không?"
Ứng Hoan cười cười: "Không phải đau, là vì tiền lương cao, công việc cũng nhẹ nhàng, Ứng Trì ở đó, con cũng tiện chăm sóc, ba và mẹ không phải từ nhỏ đã luôn dạy bọn con, chị em phải tương thân tương ái sao?"
Từ nhỏ Ứng Hải Sinh và Lục Mĩ đã giáo dục bọn họ, nói cô và Ứng Trì, ngoại trừ ba mẹ thì hai người họ là người thân nhất, về sau nếu trong nhà có khó khăn, đều không thể dựa vào người ngoài được, chỉ có chị em ruột mới đáng tin, đây là người nhà.
Cho nên, quan hệ của hai chị em từ nhỏ đã rất tốt.
Ứng Hải Sinh xem lại video một lần nữa, càng xem mày càng nhăn sâu hơn: "Ba nghe nói đánh quyền anh không tốt cho cơ thể, sau này già rồi, bệnh liền xuất hiện, đầu óc là dễ bị nhất..."
Chuyện này đương nhiên Ứng Hoan biết, nhưng cô càng cảm thấy không thể ngăn cấm yêu thích và ước mơ của người khác, cô trấn an Ứng Hải Sinh: "Không sao đâu ba, sau này sẽ dần hồi phục, không nghiêm trọng như vậy."
Ứng Hải Sinh ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Nó thực sự rất thích đánh quyền?"
"Thật sự." Ứng Hoan sợ Ứng Hải Sinh còn không tin, lại nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ đến trận chung kết, tuy nó bị thua, không thể thi tiếp, nhưng hẳn cũng sẽ được quay đến, ba có thể thấy nó trên TV."
Ứng Hải Sinh như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trả điện thoại cho cô, "Được rồi không xem nữa, càng xem càng khó chịu, giống như chính mình bị đánh."
Ứng Hoan cười cười, lấy lại điện thoại.
Buổi tối, nhóm chat của câu lạc bộ bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Thạch Lỗi: "Bác sĩ nhỏ, trận chung kết cô có đến cổ vũ cho bọn tôi không?"
Dương Cảnh Thành: "Kia, ai sẽ cấp vé máy bay?"
Triệu Tĩnh Trung: "Tới giúp chúng tôi nâng cao tinh thần!"
Ứng Trì: "Mấy người thật không biết xấu hổ, chị của tôi là nhân viên y tế, không phải cổ động viên."
Vài người ở trong nhóm náo loạn lên.
Ứng Hoan tắm rửa xong trở về, đã thấy mấy chục tin nhắn được gửi đến, cô vừa định xem mấy tin nhắn cũ thì có thông báo tin nhắn mới, là Từ Kính Dư gửi.
[ Cho cô một vé máy bay vào buổi sáng?]
Ứng Hoan ngạc nhiên một chút, trả lời anh: "Quản lý nói sao?"
[Ừ, nếu cô không đi buổi sáng được thì có thể đi buổi chiều.]
Ứng Hoan không nghi ngờ anh, vội nói: "Không cần, cứ đi buổi sáng đi."
Từ Kính Dư gửi lại một icon ok, sau đó nhắn tin cho quản lý, dặn anh ta đặt vé cho Ứng Hoan. Chờ nửa ngày không thấy ai trả lời, nhíu mi, đang định gọi điện thoại hỏi thì quản lý trả lời: "Kỳ nghỉ Quốc Khánh ở Thiên Tân có rất nhiều người về quê, không đặt vé máy bay được, mua vé xe có được không? Cũng rất nhanh."
Anh liếc nhìn màn hình điện thoại, thoát khỏi Wechat, gọi điện thoại cho mẹ.
Sau đó nói cho bà chuyện Ứng Hoan muốn mua vé máy bay.
.....
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, Lâm Tư Vũ phải về nhà, gia đình Khương Manh đã sớm có kế hoạch đi Singapore du lịch, nếu không cô ấy nhất định sẽ đi Thiên Tân xem trận chung kết.
Lúc Khương Manh đi, còn đặc biệt dặn Ứng Hoan: "Cậu nhớ quay video đấy."
Ứng Hoan nhấp miệng cười: "Tớ nhớ mà."
Đêm trước hôm đi, Ứng Hoan nấu xong cơm chiều, hành lý cũng đã chuẩn bị tốt, ngồi trên sô pha chờ Ứng Hải Sinh kiểm tra ở bệnh viện xong về ăn cơm. Chờ đến 8 giờ tối, Lục Mỹ gọi điện thoại tới nói: "Tiểu Hoan, con ăn cơm trước đi, lần này ba con đi kiểm tra không tốt lắm, phải nằm lại để theo dõi."
"A?" Ứng Hoan ngây ngốc, sốt ruột hỏi: "Sao lại như vậy?"
Lục Mỹ sợ cô lo lắng, vội nói: "Không có việc gì, con đừng lo lắng, chỉ là cần ở lại mấy ngày để tiện quan sát một chút, không phải chuyện lớn gì, mẹ ở bên này cùng ông ấy là được."
"Con cũng đến bệnh viện "
Ứng Hoan sao có thể không lo lắng, cô cắt đứt điện thoại, sắp xếp đồ ăn vào hộp rồi mang đến bệnh viện.
Đi đến nơi, nhìn Ứng Hải Sinh trên giường bệnh, tinh thần khá tốt, cuối cùng cũng yên tâm đôi chút, Lục Mỹ trách cứ cô: "Nói con ở nhà, con tới làm gì? Ngày mai không phải còn đi Thiên Tân sao?"
Ứng Hải Sinh cũng nhíu mày: "Con mau về đi, ba không có việc gì."
Ứng Hoan đặt đồ ăn lên bàn, ngoan ngoãn cười: "Con đến xem mới yên tâm, bằng không ở nhà cũng không yên tâm được."
Cô hỏi Lục Mỹ tình huống cụ thể, biết không có vấn đề gì lớn, cuối cùng cũng yên lòng.
Buổi tối, Ứng Hoan muốn ở lại chăm sóc, nhưng bị Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh đuổi về.
"Không cần, con mau về ngủ đi, sáng mai còn phải lên máy bay, chỗ này cũng không có chỗ cho con ngủ."
"Đúng vậy, con đến Thiên Tân xem Ứng Trì đi."
"Trở về trở về."
Lục Mỹ đẩy người ra cửa phòng, liên tục nói cô mau về.
Ứng Hoan không còn cách nào, chỉ có thể về nhà.
Về đến nhà, cô nằm trên giường, nhìn valy phía sau cánh cửa, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin vào nhóm: "Cái kia, tôi có việc, không thể đến xem mọi người thi đấu trận chung kết, mọi người cố lên nhé."
Sau đó, cô lại nhắn riêng cho Ứng Hoan, kể ngắn gọn chuyện ở nhà.
Cô đợi vài phút, không thấy ai trả lời.
Nhìn thời gian, mới 10 giờ, chắc vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?
Cô không biết, lúc ấy Ngô Khởi vừa thu điện thoại của mọi người, sợ có thiếu niên buổi tối mải chơi di động, ngủ muộn làm ảnh hưởng đến trận thi đấu ngày mai. Ai ngờ, anh ta vừa thu di động xong, liền thấy tin nhắn của Ứng Hoan, lại quay lại gọi mọi người: "Từ từ, Ứng Hoan nhắn tin cho mọi người, nói chuyện xong thì đưa điện thoại cho tôi."
Ứng Trì vừa nghe, liền nhảy đến lấy di động.
Vừa thấy tin nhắn, lập tức gọi điện thoại cho cô, vội la lên: "Chị, ba thật sự không có việc gì?"
Ứng Hoan biết cậu lo lắng, ôn nhu nói: "Thật sự không có việc gì, em an tâm đi, chị sợ em lo lắng mới nói cho em, dù sao thì xong em liền trở lại, cũng chỉ có hai ngày, không cần lo lắng."
Ứng Trì nhìn thoáng qua đồng đội và huấn luyện viên, cầm di động đi đến bên cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Chị đừng dỗ em, Ba.... Có phải sắp phải làm phẫu thuật hay không?"
Ứng Hoan: "...."
Cô dở khóc dở cười: "Không có, còn chưa nghiêm trọng như vậy, em yên tâm đi."
Nói, lại an ủi vài phút, mới có thể làm cho cậu an tâm.
Ứng Hoan cắt đứt điện thoại, phát hiện trong nhóm đã có hơn mười tin nhắn.
[ Bác sĩ nhỏ, nhà cô có việc sao? ]
[ Bác sĩ nhỏ, thật không thể tới sao? Cô không tới thì ai sẽ cổ vũ cho bọn tôi? ]
........
[ Nhà cô ấy có việc, cậu ngốc sao? Sao lại hỏi chuyện này... Nhưng là, có thể phát giọng nói, cho bọn tôi cố lên không? ]
Ứng Hoan: "..."
Còn phát giọng nói cố lên: "..."
Mấy người này đang nói giỡn với cô sao?
Cô trả lời: "Trong nhà tôi không có việc gì, ba tôi chỉ ở bệnh viện ít hôm. Cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Thạch Lỗi cũng coi như biết thấu hiểu, nghe được Ứng Trì gọi điện thoại, biết là nhà bọn họ có việc, cố ý làm bầu không khí sinh động hơn, anh trả lời một câu: "Đúng vậy, phát giọng nói, cho chúng tôi thêm tự tin hơn!"
"Muốn cổ vũ từng người mới được!"
Ứng Hoan: "..."
Cô nhìn trần nhà ngốc một lúc, không biết tại sao Từ Kính Dư nói loại chuyện này là đờn sủng?
Cô trợn mắt, cúi đầu xem di động, ấn loa nói.
"Thạch Lỗi, cố lên."
"Dương Cảnh Thành cố lên!"
"A, Triệu Tĩnh Trung cũng cố lên!"
"Tằng Nhất Vĩ... A, anh ta không có trong nhóm? Vậy không tính anh ta."
Phát xong, cô nhấn tắt loa, nhẹ nhàng thở ra.
Lại cúi đầu xem màn hình, có nhiều tin nhắn.
Từ Kính Dư: "Bác sĩ nhỏ, có phải cô quên ai rồi không?"
Ứng Hoan: "..."
Trong lòng cô hơi nhảy, nhấp nhấp môi: "A?"
Cô không phải cố ý quên anh, là cảm thấy anh không có khả năng cần cổ vũ ngôc nghếch này....
Cho nên, tự động bỏ qua.
Từ Kính Dư: "Hửm? Cố ý sao?"
Anh phát giọng nói, Ứng Hoan click mở, tiếng nói của anh trầm thấp từ tính, giống như chạm nhẹ vào tai cô.
Ứng Hoan nghe được, cảm thấy da đầu tê dại, Thạch Lỗi ồn ào: "Đúng vậy, làm sao có thể không có Kính Vương của chúng ta? Bác sĩ nhỏ bất công, hay là sợ tiểu tổ tông không cao hứng?"
Ứng Hoan quẫn, không biết vì sao bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Cô hít một hơi thật sâu, da đầu căng ra, lại ấn loa: "Kính Vương, cố lên nha."
Từ Kính Dư dựa vào khung cửa, đem điện thoại dán bên tai, nghe được thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ, khóe miệng cong lên, lại để điện thoại bên miệng, gửi qua một câu nói.
ỨNg Hoan mở ra nghe, chỉ có ba giây, thanh âm của anh rất rõ ràng, giọng nói trầm thấp, cô nghe ra được bên trong bao hàm sự tự tin______
"Hửm, sẽ lấy huy chương vàng về cho cô."
Edit: Đừng hỏi mình vì sao để xưng hô Chu Bách Hạo - Ứng Hoan là tôi - em, mọi người hiểu mà, phải không? 😙😙😙
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook