Không Thể Ngừng Yêu Em
Chương 108: Phiên ngoại 20: Sói con nhỏ x Chung Vi Vi

Mười một

Edit: Qing Yun

Sinh nhật Ứng Trì vào ngày 20 tháng 10, trước kia cậu rất ít ra ngoài chơi, không biết nhiều nơi ăn uống và KTV bằng Chung Vi Vi, cho nên việc lựa chọn địa điểm đều vào tay Chung Vi Vi hết.

Từ sau khi yêu đương, Ứng Trì càng ngày càng hiểu chuyện, có lẽ không tính là hiểu rõ, bởi vì rất nhiều lúc cậu không hiểu nổi con gái nghĩ cái gì, nhưng cậu sẽ nghe Ứng Hoan, sẽ không sảy ra sai lầm. Cho nên, cậu cùng Chung Vi Vi ở bên nhau, rất nhiều chuyện cậu đều cướp làm, có thể làm bao nhiêu sẽ làm bấy nhiêu.

Dùng lời nói của Chung Vi Vi, chính là em trai nhỏ nghe lời..

Nhưng Chung Vi Vi nói: "Chờ đến sinh nhật chị thì em lại bận nhé? Vui vẻ làm thọ tinh đi, hiểu hay không"

Ứng Trì nghĩ nghĩ, trong lòng cao hứng: "Được thôi."

Chung Vi Vi nghĩ trong lòng: Chị còn chuẩn bị cho em một phần đại lễ!

Cô mang theo tâm trạng rạo rực đi chuẩn bị mọi việc, sắp xếp rất chu toàn, thật ra cũng không nhiều người lắm, người của hai phòng ký túc, thêm mấy người trong câu lạc bộ, nhiều nhất là hai mươi người.

Chung Vi Vi suy nghĩ thật lâu, không biết có nên mời Nhan Tịch hay không, nói như thế nào Nhan Tịch cũng là bạn học duy nhất của Ứng Trì, chỉ là cô ấy cũng thích Ứng Trì, gọi đến thì có xấu hổ không?

Cô suy nghĩ thật lâu, ném vấn đề này cho Ứng Trì.

Ứng Trì không biết Nhan Tịch thích mình, cậu nhắn tin cho Nhan Tịch, mời cô tham gia tiệc sinh nhật.

Nhan Tịch trả lời thật sự mau: Được nha, tớ sẽ đến đúng giờ [ vui sướng ].

Kỳ thật Nhan Tịch biết chuyện Ứng Trì và Chung Vi Vi ở bên nhau, có bạn học nói thấy họ ở rừng cây nhỏ, hai người tay trong tay, cô không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không quá khổ sở, có lẽ thích chưa đủ sâu đậm.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ đến thực tế, nếu cô và Ứng Trì có thể ở bên nhau thì có thể được bao lâu? Ba mẹ cô có đồng ý không?

Lấy hiểu biết của cô đối với ba mẹ, hơn phân nửa sẽ không đồng ý. Đầu tiên Ứng Trì học không giỏi, công việc sau này không đảm bảo. Quan trọng là cậu chỉ có một quả thận, liệu rằng nó có để lại di chứng gì không, chuyện này còn chưa chắc chắn.

Rất nhiều nhân tố không xác định, cho nên cô không dám tiến lên phía trước một bước.

May mắn, cô không thổ lộ với Ứng Trì, gặp lại cũng sẽ không xấu hổ.

Giữa tháng 10, thời tiết liền bắt đầu lạnh.

Sinh nhật ngày đó, vừa lúc là thứ sáu, Ứng Trì mặc áo đồ thoải mái, áo vệ y, quần hưu nhàn, rất thời trang.

Chung Vi Vi tham xinh đẹp, mặc áo khoác mỏng màu trắng, phía dưới vẫn là váy ngắn, hai chân tinh tế thẳng tắp lộ ra, thời điểm Ứng Trì đi lên từ dưới lầu, vừa nhìn thấy chân cô thì không nhịn được nhíu mày, "Chị không sợ cảm lạnh sao?"

Chung Vi Vi cười: "Sẽ không, em yên tâm đi."

Ứng Trì nhìn cô, rốt cuộc nhịn không được nói thẳng: "Váy của chị quá ngắn, em không thích."

"A?" Chung Vi Vi nhướng mày, "Thật vậy sao?"

Ứng Trì có chút ngượng, thấp giọng nói: "Chân chị đẹp, rất nhiều người đều nhìn chân của chị."

Chung Vi Vi không sao cả: "Chị có mặc quần an toàn bên trong, hơn nữa......"

"Hơn nữa cái gì?"

Chung Vi Vi dựa qua, thổi một hơi bên tai: "Hơn nữa, người khác thấy được lại sờ không được, em lo lắng cái gì?"

Ứng Trì: "......"

Tai đỏ bừng, cậu cũng chưa sờ có được không!

Chung Vi Vi giảo hoạt cười, lôi kéo tay cậu, "Đi thôi."

Bọn họ làm chủ nhà, cần phải đi trước.

Ứng Hoan và Lâm Tư Vũ đi sau, các cô không kêu Khương Manh, quan hệ của mọi người đã tách biệt, mỗi ngày ở phòng ngủ cơ hồ không giao lưu, Chung Vi Vi tự nhiên không có khả năng mời cô ấy, miễn cho không khí xấu hổ.

Chung Vi Vi và Ứng Trì đứng ở cổng gọi xe, sau khi lên xe, Chung Vi Vi lại sắp xếp những chuyện cần làm trong đêm nay lại một lần, cô rất hay quên này kia, không tỉ mỉ như Ứng Hoan, sợ sẽ xảy ra sơ sót.

Ứng Trì quay đầu nhìn cô, "Ba mẹ em cũng đến, chị họ của em đón họ đến đây."

Chung Vi Vi bỗng nhiên có chút khẩn trương, quay đầu nhìn cậu. "Vậy bọn họ biết chúng ta ở bên nhau không?"

Ứng Trì trầm mặc một chút, gật đầu: "Biết, chị của em nói......"

Chung Vi Vi: "......"

Cô cảm ơn Ứng Hoan!

Ứng Trì sợ cô hiểu lầm và khẩn trương, vội giải thích: "Kỳ thật không trách chị em, là mẹ em hỏi trước."

Chung Vi Vi lộp bộp trong lòng, nuốt nuốt nước miếng: "Dì hỏi thế nào?"

Ứng Trì liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười rộ lên, cặp mắt đào hoa kia nhíu lại, thế nhưng có chút giảo hoạt: "Mẹ em nói khoảng thời gian kia chị hay đến nhà em, nấu canh gà cho em, lại chăm sóc em cẩn thận, cảm thấy có chút không thích hợp, bèn hỏi chị của em có phải chị thích em hay không, chị của em rất thông minh, nói rằng em thích chị trước, là em theo đuổi chị......"

Quả nhiên vẫn là thế hệ trước ánh mắt độc ác.

Giấu đều không thể gạt được......

Chung Vi Vi hừ một tiếng: "Em cứ chém đi!"

Cô mới không tin cậu.

Cậu như vậy mà dì có thể nhìn ra cậu thích cô?

Ứng Trì bật cười, giữ chặt tay cô đặt trên đùi, thấp giọng nói: "Dù sao chị của em cũng nói như vậy, em cũng nhận như vậy, nếu mẹ em hỏi thì chị đừng nói nha."

Chung Vi Vi trừng cậu: "Lá gan của em càng lúc càng lớn đó!"

Ứng Trì cúi đầu nhìn cô, cảm thấy cô nói không đúng, sợ tài xế nghe thấy được chê cười, dựa vào bên tai cô nói nhỏ: "Em cảm thấy em muốn đối xử tốt với chị nên mới làm như vậy."

Tâm Chung Vi Vi mềm đến rối tinh rối mù.

Địa điểm ăn cơm là nhà hàng từng ăn sinh nhật 20 tuổi của Ứng Hoan, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ còn nhớ rõ, bọn họ đến sớm hơn Ứng Trì và Chung Vi Vi. Ứng Trì lôi kéo Chung Vi Vi, vừa xuống xe liền thấy bọn họ, Chung Vi Vi đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ phất tay với họ, Ứng Trì gãi gãi đầu, cũng có chút hơi xấu hổ,

Chung Vi Vi hít một hơi thật sâu, đi qua cùng cậu, thoải mái chào hỏi như trước kia, "Chú, dì, hai người đến thật sớm."

Ứng Hải Sinh vội lắc đầu: "Không sớm không sớm, vừa đến vài phút."

Cô bé Chung Vi Vi này, từ cấp hai đã rất thân với Ứng Hoan, thường xuyên đến nhà bọn họ, cô bé lớn lên xinh đẹp, tính cách lại rộng rãi hào phóng, lúc trước bọn họ thế nào cũng không nghĩ cô bé sẽ thích Ứng Trì, hơn nữa còn ở bên nhau sau khi Ứng Trì không có một quả thận, nếu không phải thật thích, sao có thể không ngại? Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ liên tục cảm khái sau khi biết, còn thở dài nhẹ nhõm, đặc biệt là Ứng Hải Sinh.

Ít nhất, cuộc sống của Ứng Trì sẽ không ảnh hưởng quá lớn vì cho ông một quả thận, cậu còn có thể có bạn gái.

Đến nỗi cái khác......

Ông nghĩ đến liền cảm thấy ngực đau đến hoảng.

Lục Mỹ càng nhìn Chung Vi Vi càng thích, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay dì nghỉ việc, ở nhà cũng không có việc gì, sợ kẹt xe nên đi sớm."

Chung Vi Vi quan sát thần sắc bọn họ, yên tâm lại, lúc trước cô còn lo bọn họ sẽ nói gì đó, nhưng cô suy nghĩ nhiều rồi.

Cô thầm đắc ý: Mình thật là người gặp người thích!

Chung Vi Vi chưa đặt đồ ăn nên hai người đi đặt, hẹn 7 giờ mang lên.

Lục Mỹ nhìn Chung Vi Vi, vốn dĩ muốn trộm hỏi một câu, ba mẹ cháu có biết chuyện của cháu và Ứng Trì không, nhưng là ngẫm lại hai người còn nhỏ, chuyện sau này chưa nói trước được. Lại nhìn Ứng Trì, cảm thấy thằng nhóc này thật là gặp may, ngây ngốc vậy mà cũng có bạn gái.

Ứng Hoan và Lâm Tư Vũ đến sớm, còn có Từ Kính Dư đi cùng, anh đi đón hai người.

Từ Kính Dư mỉm cười: "Chú, dì."

Lục Mỹ cười tiếp đón: "Ai ai, mau tới ngồi."

Trong lòng bà rất vui, con gái con trai đều có đối tượng, nếu có thể được lâu dài thì hai vợ chồng không có gì phải nhọc lòng, cũng không tiếc nuối.

Ứng Hoan nhìn Ứng Trì và Chung Vi Vi, lôi kéo Từ Kính Dư ngồi xuống.

Tiếp theo, là Nhan Tịch, cô tươi cười sáng lạn: "Ứng Trì, tớ tới rồi."

Ứng Trì cười, "Cậu rất đúng giờ."

"Kia đương nhiên, tớ rất tuân thủ quan niệm thời có được không?" Nhan Tịch nhìn qua, lại cười chào hỏi: "Chú, dì, cháu là bạn học của Ứng Trì."

Ứng Hải Sinh cười: "A, chính là bạn học duy nhất trước kia sao?"

Lục Mỹ bừng tỉnh: "Dì nghe nói cháu chuyển chuyên ngành đúng không?"

Nhan Tịch đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư Vũ bên cạnh ngồi xuống, cười nói: "Vâng, nhưng mà cháu vẫn là bạn học của Ứng Trì, dù sao cả bốn năm cậu ấy cũng không thể có bạn học nào khác."

"Ha ha, nói đúng."

Nhan Tịch nhìn về phía Chung Vi Vi và Ứng Trì, mềm nhẹ mà nói: "Chúc mừng hai người nha."

Chung Vi Vi mỉm cười: "Cảm ơn em."

Ứng Trì có chút hơi xấu hổ, cào cào lỗ tai, "Cảm ơn."

Thực mau, bọn Lưu Trác bọn cũng tới, mấy người Thạch Lỗi đến cuối cùng, vừa kết thúc huấn luyện là chạy tới luôn.

Thạch Lỗi lớn giọng: "Ai, tiểu tổ tông, còn chưa gọi đồ ăn, chúng tôi đều mang bụng rỗng đến đấy!"

Dương Cảnh Thành cười hắc hắc: "Đúng thế, giữa trưa cũng không ăn no, đều chờ đêm nay."

Phía sau bọn họ là Triệu Tĩnh Trung, thân hình to con đã chặn mất mấy người phía sau rồi, sau khi anh đi vào Ứng Trì mới thấy Trần Sâm Nhiên và Lưu Sưởng, Ngô Khởi, huấn luyện viên Lưu và Hàn Thấm cũng tới, cậu nhìn bọn họ, cười cười: "Lên ngay đây, đảm bảo đủ lấp đầy bụng mọi người."

Đã một thời gian dài cậu chưa đến câu lạc bộ, sợ xúc cảnh thương cảm, lần gặp mặt gần nhất cũng là ở thế vận hộ. Cậu bỗng nhiên cảm thấy chính mình như vậy không đủ dũng cảm, trốn tránh một số việc theo bản năng, tỷ như những đồng đội trước đây.

Ngô Khởi đi tới, cười vỗ vỗ vai cậu, nói: "Vẫn rất rắn chắc."

Ứng Trì cười cười: "Huấn luyện viên mau ngồi."

Nghĩ nghĩ, lại nói: "Gần đây lại tiếp tục chạy bộ buổi sáng, muốn khôi phục vận động, không muốn bản thân nghỉ ngơi quá lâu."

Từ nhỏ cậu đã thích vận động, cấp hai và cấp ba không phải học sinh chuyên thể dục, nhưng cơ bản mỗi ngày đều vận động không ít, nhất là bóng chuyền và chạy xa, càng chưa nói đến một năm được huấn luyện có hệ thống bài bản kia. Thân thể sớm quen với việc vận động mỗi ngày, cho dù bác sĩ cảm thấy một quả thận thì nên giảm bớt vận động, không cần quá mức mệt nhọc, nhưng đối với Ứng Trì mà nói, vận động mới là kéo dài sinh mệnh.

Chung Vi Vi có chút kinh ngạc mà nhìn cậu: "Em bắt đầu chạy bộ buổi sáng?"

Thế mà cô lại không biết.

Ứng Hoan cũng có chút kinh ngạc: "Sao em lại không nói cho chị."

Ứng Trì gãi gãi đầu, cười: "Em hiểu rõ cơ thể của mình, sức lực không yếu, chạy mấy ngàn mét là không thành vấn đề."

Ứng Hải Sinh nhíu mày: "Như vậy sao được, lúc trước bác sĩ nói như thế nào?"

Lục Mỹ cũng không tán đồng mà nhìn về phía Ứng Trì, lúc này, Từ Kính Dư cong cong khóe miệng: "Chú, dì, hai người không cần quá lo lắng, cường độ huấn luyện của cậu ấy trước kia còn hơn thế này, chỉ chạy mấy ngàn mét, sẽ không có vấn đề."

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, Ứng Trì cũng nhìn anh một cái.

Từ Kính Dư cười nhẹ: "Nào có yếu như vậy......"

Ứng Trì: "......"

Cậu căng mặt, luôn cảm thấy Từ Kính Dư còn muốn nói từ "gà" ra.

[Còn tiếp]

(Tôi thật chưa quen chuyện đổi xưng hô anh - em cho hai người, nên cứ tạm để chị - em thế này đi, hoặc là mọi người thấy ổn thì không cần đổi nữa)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương