Mười năm trước khi đó anh mới mười sáu tuổi lúc đi học về vô tình anh thấy mẹ mình đang nói chuyện đôi vợ chồng trong phòng khách.

Vì tò mò mà anh đứng lại nghe.

Khi đó anh mới biết đó là bố mẹ cô, họ vu oan cho mẹ anh bắt cóc và cũng không muốn đón cô về họ chỉ muốn một số tiền lớn bán con gái.

Số tiền đó là hai tỷ Mạc Linh rất tức giận hét lên với họ sao có thể bán con cái mình như vậy.

Nhưng có lẽ vì tình yêu của bà dành cho cô quá lớn lên đã chấp nhận cái giá đó với điều kiện họ không được xuất hiện trước mặt con gái bà nữa.

Hai bên đã lập giao ước với luật sư.

Mười năm rồi anh không ngờ họ lại mặt dày đến tìm cô như không có chuyện gì.
Ngày hôm sau Vương Hiểu Tâm hẹn cô ra quán cafe.

Khi cô tới cô ta đã khóc sưng mắt.
"Tiểu Uyển chị biết chúng ta mới gặp nhau không lâu nhưng dù sao chúng ta cũng là chị em, xin em hay giúp chị vào đứa bé trong bụng chị xin em."- Vương Hiểu Tâm quỳ xuống khiến mọi người trong quán đều nhìn cô ánh mặt kỳ lạ.


"Chị làm gì vậy mau đứng lên đi!"- Mạc Uyển Đình vội đỡ cô ta dậy.
"Tiểu Uyển xin hãy cho anh chị mượn số tiền mua nhà sau này anh chị nhất định sẽ trả cho em mà.

Em biết gia đình ta vì em lên mới ...."- Vương Hiểu Tâm vừa khóc vừa nói.

"Thật ra em cũng có ý định mua cho ba mẹ một căn nhà mới.

Tạm giờ anh chi hãy sống với ba mẹ trước đi."
"Em nói thật chứ?"
"Em cũng tìm được mấy căn nhà ưng ý , em tính sẽ đưa ba mẹ tới đó xem sao?"- Vương Hiểu Tâm nghe xong khuôn mặt liền nở nụ cười.
Mạc Uyển Đình đã chọn một căn nhà gần trung tâm ở mặt phố tiện lợi giao thông khi đưa gia đình đến xem bọn họ đều rất vừa ý căn nhà.
"Tiểu Uyển con sẽ mua căn nhà này cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy mẹ.

Mẹ có thích căn nhà này không?"
"Rất tốt.

Ta rất thích vậy khi nào ký hợp đồng nhà."- Cố Tuyết Lệ không kìm nổi mua mau chóng chuyển vào căn nhà xa hoa này.
"Hôm nay có thể chuyển vào luôn rồi."
"Vào luôn không phải lên ký giấy tờ nhà đất sao?"
"Không cần con đã mua căn nhà này dưới tên con rồi! Sau này ba mẹ và chị với em cứ ở đây thôi!"
"Con nói vậy là sao không phải mua cho chúng ta sao con lại đứng tên."- Vương Lập Tần khó chịu nói.

Nếu mà cô đứng tên sau này căn nhà vẫn là của cô vậy bọn có thể làm được gì chứ.
"Bố nói gì vậy căn nhà đứng tên ai đâu có quan trọng, bố mẹ vào ở là được rồi!"
"Sao lại không quan trọng sau này Đức Hải lấy vợ thì căn nhà phải là của nó chứ?"
" Tại sao lại là của nó căn nhà là do con mua bằng tiền của con."
"Tại vì nó là con trai sau này sẽ lối dối tông đường họ Vương."
Mạc Uyển Đình nghe xong có chút thất vọng có lẽ đây là điều mà Phó Huy Nhân đang sợ mới nói cô phải đứng tên căn nhà.


Một căn nhà như thế này cũng phải năm sáu tỷ không ít vậy mà họ lại chỉ nghĩ cho con trai trong lòng cô có chút ấm ức.
"Ông nói gì vậy? Đây là căn nhà con bé mua sao lại cho Đức Hải đươc.

Tiểu Uyển bố con hồ đồ rồi đừng nghe ông ấy nói.

Nào ngồi xuống."- Cố Tuyết Lệ liền an ủi cô.

"Tiểu Uyển là bố sai rồi! Bố xin lỗi con.

Con đừng để ý nha."- Vương Lập Tần nói thêm vào.
Mạc Uyển Đình rất ấm ức nhưng vì ông ta xin lỗi hơn tư tưởng của ông ta cũng chỉ là vì con trai lên cô cũng không lỡ giận.
"Con không sao, đây chút tiền bố mẹ thuê người mang đồ đến con việc về trước.

Đây chìa khoá nhà."-Mạc Uyển Đình có chút sốc để lại đồ rồi rời đi.

Mạc Uyển Đình thấy khó chịu trong lòng lên trở về nhà luôn không có tâm trạng đi đâu cả.

Vừa mở cửa vào nhà thấy Phó Huy Nhân đang đợi cô ở trong phòng khách.
"Về rồi sao? Lại đây."- Phó Huy Nhân vắt chéo chân trên sofa.

Mạc Uyển Đình bước tới gần chủ động ngồi lên đùi anh đỡ mất công anh lôi lôi kéo kéo cô.
"Ai bắt nạt em ."

"Không có."
"Trẻ con nói dối không tốt."- Phó Huy Nhân véo hai má cô.

Mạc Uyển Đình dựa ngực anh cô kém anh có một tuổi lại nói cô trẻ con.
"Thiếu gia, hôm nay em đã mua nhà rồi! Căn nhà đứng tên em nhưng bố mẹ em không vui nói cái gì là sau này phải để em trai em."- Mạc Uyển Đình ấm ức nói úp mặt vào ngực anh nói.
Phó Huy Nhân dịu dàng vuốt lưng cô xem ra chịu ấm ức không ít.

Ngày hôm sau Cố Tuyết Lệ mang một hộp cơm chạy tới công ty của cô.
"Các người làm gì thế ? Có biết tôi lừ ai không ? Tôi là mẹ của CEO mấy người mau buông tôi ra."
"Dì à ở đây ai cũng biết CEO là con gái chủ tịch Mạc.

Dì đừng có quấy dối ở đây nữa."- Bảo vệ muốn lôi bà ta ra khiến bà ta càng tức giận.

"Cậu buông tôi ra , cậu dám dụng vào tôi.

Có tin tôi báo cảnh sát ức hiếp người già."- Cố Tuyết Lệ hét lớn làm mọi người xung quanh chú ý tới họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương