Chương 53: Khúc Trực kéo Trịnh Bảo Châu đến bên tường, bản thân cũng bước lên trước một bước, che ở trước người cô.

Cát Hoằng Nghị vốn chưa từng gặp bạn trai của Tô Minh Mỹ, ông chỉ được nghe người nhà của Tô Minh Mỹ nhắc đến. Nên khi nghe Trịnh Bảo Châu hỏi như vậy, ông ngẩn người một lúc, sau đó mới lắc đầu: “Sau khi Minh Mỹ tốt nghiệp, thật ra tôi và con bé đã không còn liên lạc nhiều nữa. Trước đó bà ngoại em cũng từng hỏi tôi rằng Minh Mỹ từng qua lại với ai, nhưng người tôi biết đều ở trong giới, lần trước tôi cũng đã nói với em rồi. Còn về người bà ấy nhắc đến trong di thư thì tôi cũng không biết.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy sao.” Trịnh Bảo Châu nhẹ nhàng gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi. Cô nhìn miêu tả trên di thư, cảm thấy người đàn ông đó có lẽ là quen biết với dì út thông qua bạn bè của bà ấy. Năm đó nếu họ thường xuyên gặp mặt, vậy nhân viên công tác ở bên cạnh không thể không biết được chút ít. Không biết khi đó bà ngoại đã hỏi nhân viên công tác hay chưa.

“Bảo Châu, em nghe ngóng chuyện này là muốn làm gì?” Cát Hoằng Nghị hỏi cô.

Trịnh Bảo Châu suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng không muốn làm gì cả, chỉ là muốn biết người này là ai.”

“Biết rồi thì có thể làm gì chứ? Chuyện này đã trôi qua lâu như vậy rồi, Minh Mỹ cũng không trở lại được nữa, chỉ tổ tăng thêm phiền não cho mình thôi.” Cát Hoằng Nghị nói đến đây thì thở dài một hơi: “Năm đó có lẽ bà ngoại của em cũng muốn nghe ngóng về người này, có điều cuối cùng dường như cũng chẳng được gì.”

Trịnh Bảo Châu hiểu rõ ý mà ông muốn nói, chỉ có điều trong lòng cô cứ bức bối không yên. Người đời chỉ biết Tô Minh Mỹ tự sát, nhưng không ai biết giai đoạn cuối cùng trong cuộc đời, bà ấy lại gặp phải một tên trai tồi như thế này!

“Lúc Minh Mỹ vẫn còn đi học, tôi đã phát hiện con bé rất dễ mắc kẹt vào trong hình tượng nhân vật, rất khó thoát vai so với những bạn học khác.” Cát Hoằng Nghị nhớ đến chuyện trước đây, chậm rãi nói: “Tôi cũng từng tìm con bé để nói về vấn đề này, nhưng từ đầu đến cuối không có cách giải quyết nào cho tốt. Nếu như chỉ diễn một vài vai diễn bình thường, thật ra vấn đề cũng không lớn, nhưng đa số phim Minh Mỹ diễn đều là những bộ phim tương đối thiên về nghệ thuật hoặc là hiện thực. Sau khi diễn Tú Na, con bé đã có nhiều dấu hiệu trầm cảm rõ rệt.”

Trịnh Bảo Châu hơi ngây người, Tú Na chính là nhân vật của bộ phim lần trước cô bốc trúng khi tham gia cuộc thi diễn viên được mời riêng. Bộ phim này chủ yếu nói về kỷ luật và bóc lột của đại gia tộc phong kiến đối với nữ giới, là tác phẩm về đề tài nữ giới ở giai đoạn đầu. Nữ chính vẫn luôn sống rất bức bối và tuyệt vọng, nhưng không có cách nào thoát khỏi xiềng xích.

“Sau đó biết con bé muốn diễn “Ngày xuân không còn”, tôi cũng từng lo lắng, nhưng tôi không ngờ rằng… Haiz.” Cát Hoằng Nghị không nói tiếp nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Bảo Châu chuyển chủ đề trò chuyện, mấy người nói về chuyện khác được một lúc, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực liền đứng dậy chào tạm biệt. Trên đường ra ngoài, Trịnh Bảo Châu im lặng suốt cả quãng đường, Khúc Trực nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Hả?” Trịnh Bảo Châu hoàn hồn lại, quay sang nhìn anh: “Tôi đâu có nghĩ gì đâu.”

Đương nhiên Khúc Trực không tin, anh suy nghĩ một lúc, hỏi Trịnh bảo Châu: “Người đàn ông lúc nãy cậu và thầy Cát nhắc đến, ông ta làm sao thế?”

Nhắc đến tên đàn ông tồi này, Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng: “Ông ta không làm sao cả, ông ta chỉ phạm phải tội lỗi mà tất cả đàn ông của thiên hạ đều sẽ phạm vào.”

Khúc Trực: “...”

“Hy vọng nam giới cũng có thể giữ đức hạnh của đàn ông, đừng có kết hôn rồi còn đi dụ dỗ con gái trẻ tuổi xinh đẹp nhà người ta.”

Khúc Trực đã hiểu được phần nào: “Cậu chuẩn bị đi tìm ông ta rồi trùm bao bố đánh một trận à?”

“...” Cô lại nghĩ: “Tôi muốn khiển trách ông ta về mặt đạo đức!”

“Được.”


Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe riêng chạy từ phía sau hẻm đến. Hẻm ở nơi này đều rất nhỏ, chỉ đủ để một chiếc xe chạy qua, không thể chứa được Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đang bước đi song song ở phía trước. Chiếc xe ở sau “tít tít” vài miếng, không có bất cứ dấu hiệu giảm tốc độ nào, Khúc Trực nắm lấy cổ tay Trịnh Bảo Châu, kéo cô đến bên tường, bản thân cũng bước lên trước một bước, che ở trước người cô.

Chiếc xe từ từ đi qua phía sau Khúc Trực, lại tiếp tục bóp kèn với người phía trước.

Lưng Trịnh Bảo Châu dán vào tường, phía trước là khuôn mặt kề sát của Khúc Trực. Không thể không nói, da mặt của Khúc Trực đẹp thật, nhìn ở khoảng cách gần như vậy cũng không có chút khuyết điểm nào, hơn nữa bởi vì khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp này còn được phóng to ra.

Hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào mặt cô, Trịnh Bảo Châu hơi ngước mắt, lập tức chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh. Tim cô đập loạn nhịp, rõ ràng cách lớp áo mùa đông dày cộm, nhưng nơi bàn tay anh chạm vào lại nóng bừng lên.

Cơ thể Trịnh Bảo Châu cứng ngắc, trong chốc lát đầu óc rỗng tuếch, chỉ có tiếng tim đập thình thịch bên tai.

“Không sao chứ?” Khúc Trực không biết đã buông cô ra từ khi nào, lùi ra xa cô một chút. Trịnh Bảo Châu cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu với Khúc Trực: “Không, không sao, cảm ơn.”

“Ừm.” Khúc Trực đáp một tiếng, tiếp tục đi về phía ngoài hẻm cùng cô. Cả đường đi Trịnh Bảo Châu đều không nói chuyện, nhịp tim của cô cũng dần khôi phục lại bình thường, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình không được bình thường lắm.

Lúc nãy sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy chứ? Khực Trực chỉ tiến gần cô một chút, vịn vào eo cô một cái thôi mà! Tại sao cô lại biểu hiện ra dáng vẻ dại trai vậy chứ? Tim còn sắp nhảy ra khỏi lòng ngực nữa!

Trông cô chẳng khác nào một cô gái nhỏ mới biết yêu! Cứu!

Trịnh Bảo Châu chỉ mới nghĩ như vậy, khuôn mặt lại dần nóng lên.
Trịnh Bảo Châu: “...”

Tuyệt vọng.

“Sao mặt cậu lại đỏ thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?” Khúc Trực thấy mặt cô đỏ bừng thì thấp giọng hỏi một câu. Trịnh Bảo Châu thấy anh muốn dùng mu bàn tay để thử nhiệt độ trên trán mình, cô đột ngột ngửa đầu ra sau: “Không có đâu!”

“...” Tay Khúc Trực khựng lại giữa không trung, thu tay lại: “Không có thì tốt.”

“Ha ha.” Trịnh Bảo Châu cười gượng hai tiếng, thấy trong đôi mắt đen của anh lộ chút vẻ thất vọng, lại bắt đầu suy nghĩ có phải động tác lúc nãy của bản thân đã làm tổn thương đến anh không.

“...” Trịnh Bảo Châu cạn lời với bản thân mình: “Vậy bây giờ chúng ta đi về phía nhà cậu đi.”

Khực Trực ngồi lên xe theo cô, suy nghĩ rồi lại thay đổi chủ ý: “Hay là chúng ta hẹn ngày mai đi, hôm nay chạy qua chạy lại như vậy, có lẽ cậu cũng mệt rồi.”

“Được thôi, sao cũng được.” Trịnh Bảo Châu cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Khúc Trực nói: “Vậy ngày mai khi nào xuất phát tôi lại đến tìm cậu.”

“Được.” Trịnh Bảo Châu thắt lại dây an toàn, lái xe ra ngoài.


Sau khi trở về khách sạn, Trịnh Bảo Châu đi thẳng về phòng mình, không tiếp tục đi cùng Khúc Trực nữa. Cô cảm thấy thời gian này mình ở cạnh Khúc Trực quá lâu nên đã bắt đầu trở nên không bình thường rồi!

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Mạnh Nhã Hâm có kinh nghiệm yêu đương đầy mình: Có phải một người độc thân lâu quá nên giờ nhìn bừa một người đàn ông cũng có thể rung động không?

Mạnh Nhã Hâm: Chuyện này chắc chắn không thể nào!

Mạnh Nhã Hâm: Cậu nhìn ai mà rung động thế?

Trịnh Bảo Châu: Chẳng ai cả.

Mạnh Nhã Hâm: Nếu cậu hỏi tớ thì phải nói cho tớ biết tình hình thực tế chứ, không thì làm sao tớ phân tích cho cậu được!

Trịnh Bảo Châu suy nghĩ, cảm thấy nói cũng đúng, thế là kể cho cô ấy nghe: Cũng không phải ai cả ở đây là Khúc Trực ấy.

Mạnh Nhã Hâm: …

Mạnh Nhã Hâm: Cậu chờ tớ một chút

Trịnh Bảo Châu: Cậu muốn làm gì?

Mạnh Nhã Hâm: Tớ đi xem bàn phím của Đồng Đồng có còn bán không.

Trịnh Bảo Châu: … [Mỉm cười]

Việc cô tìm tới Mạnh Nhã Hâm đã thể hiện bây giờ đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa.

Phải, không sai, nhất định là bởi vì chuyện gần đây đã khiến đầu óc của cô không còn tỉnh táo, vậy nên cô mới rung động với Khúc Trực.

Nghĩ vậy thì mọi chuyện đều đã được giải thích ổn thỏa, Trịnh Bảo Châu yên tâm ấn tắt khung trò chuyện của Mạnh Nhã Hâm.

Nhớ tới chuyện hôm nay Cao Bác Vân đã đặc biệt gọi điện thoại tới bảo cô nhanh chóng mở một tài khoản weibo diễn viên, cô lại ngồi trên sofa mở phần mềm có hình con mắt ra*. Cô vẫn luôn dùng tài khoản weibo này, nơi đây có quá nhiều dấu vết về cuộc sống cá nhân của cô nên chắc chắn phải đăng ký một tài khoản mới. Cô ngồi đó hí hoáy một lúc, cuối cùng cũng tạo xong một tài khoản mới.

*Biểu tượng của phần mềm Weibo là hình con mắt có viền ngoài màu đỏ, tròng đen.

Sau khi lập tài khoản mới thành công, cô lập tức gửi thông tin tài khoản cho Cao Bác Vân: “Báo cáo đạo diễn Cao, Weibo đã chuẩn bị xong rồi!”

Cao Bác Vân nhìn lướt qua thấy không có bất cứ dấu vết cá nhân nào thì trả lời cô: “Được, để tôi xem.”


Tài khoản của Trịnh Bảo Châu để tên là Trịnh Bảo Châu, lấy ảnh quảng bá của Diệp Linh làm ảnh đại diện, còn chỉnh sửa rất nhiều lần để chọn ra một bức đẹp nhất. Có thể nhìn ra được áp lực thần tượng rất nặng.


Cao Bác Vân: Được rồi, đăng ký tài khoản Vip đi, có thể tag tôi với nhà sản xuất để giúp cô xác nhận.

Trịnh Bảo Châu: Ok.

Cao Bác Vân: Vì sao một đạo diễn như tôi còn phải phụ trách chuyện như này cơ chứ? [Mỉm cười Đây là đạo diễn kiêm bảo mẫu luôn rồi. [Mỉm cười]

Trịnh Bảo Châu: [Vỗ vai]

Lúc Trịnh Bảo Châu đi đăng ký xác nhận tài khoản Vip, Cao Bác Vân yêu cầu bên Weibo chính thức của đoàn phim biên tập lại ảnh tạo hình, tag Weibo của Trịnh Bảo Châu vào, hơn nữa còn tag tên trong phần bình luận.

Cuối cùng còn sợ cư dân mạng không phát hiện ra, anh ấy còn nói với người quản lý tài khoản weibo chính thức: Này, đăng thêm một bài nữa nói cho mọi người biết Trịnh Bảo Châu mở tài khoản Weibo đi. Dù sao lúc trước cũng có rất nhiều cư dân mạng hỏi mà.

Người quản lý tài khoản Weibo chính thức: Vâng sếp!

Người quản lý tài khoản chính thức chịu khó đăng thêm một bài lên Weibo, cũng không quên sửa lại thông tin trên đầu Weibo.

Trịnh Bảo Châu xin xác minh xong lại phát hiện mới đó mà mình đã có hơn một nghìn người theo dõi! Trời đất, có phải cô nổi tiếng rồi không? Weibo cá nhân của cô dùng nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có hơn một nghìn lượt theo dõi thôi!

Hiện giờ cô chỉ có một tài khoản Weibo có tích V, các cư dân mạng từng chú ý tới cô đều bình luận ở chỗ này. Trịnh Bảo Châu lướt bình luận thì có rất nhiều người muốn cô đăng ảnh tự sướng. Trịnh Bảo Châu nghĩ hiện tại là Tết Nguyên đán thì nên vui vẻ rực rỡ nên đến phòng quần áo của mình thay một cái váy dài đỏ.

Trịnh Bảo Châu tỉ mẩn trang điểm, phối thêm ít trang sức, cuối cùng cô mới chụp được một tấm ảnh tự sướng rồi đăng lên Weibo.

Trịnh Bảo Châu: Chào mọi người, tôi là diễn viên Trịnh Bảo Châu đóng vai Diệp Linh, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi nhé. ^^ [Hình ảnh]

Lần đầu tiên công khai giới thiệu mình với tư cách là một diễn viên, Trịnh Bảo Châu vẫn còn có chút hồi hộp.

Cư dân mạng dường như nằm vùng trong Weibo của cô, cô vừa mới đăng ảnh, họ đã bình luận vô cùng nhiệt tình bên dưới.

“Vợ ơi!”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Không đến mức đó, không đến mức đó đâu.

“Oa oa oa oa, vợ đẹp quá đi! Mặc đồ hiện đại cũng rất ưa nhìn!”

“Tôi đến đây để bày tỏ tình yêu với người đẹp! [Đầu chó]”

“Đã từng gặp chị gái ở trường quay, thực sự rất đẹp! Chị gái nhất định phải nổi tiếng nhé!”

“Bảo Châu còn đóng phim khác không, muốn xem quá. [Hèn mọn]”


Trịnh Bảo Châu nhớ lại, phim khác của mình… thực ra còn nhiều lắm, nhưng mà đóng vai quần chúng có được tính là tham gia không. Có điều những phim cô đóng vai quần chúng vẫn chưa được phát sóng, nhanh nhất cũng phải chờ đến cuối năm.

Trịnh Bảo Châu đang muốn trả lời một cư dân mạng may mắn, Cao Bác Vân đã nhắn cho cô một tin: “Đừng để lộ quá nhiều với mọi người, chờ sau này phim chiếu thì để họ tự đi tìm hiểu!”

“Ờm…” Trịnh Bảo Châu đành xóa hết câu trả lời, sau đó hỏi Cao Bác Vân: “Đạo diễn Cao này, anh vẫn luôn giám sát Weibo của tôi à?”

Cao Bác Vân: Tôi sợ cô không có người đại diện, cứ ngu ngơ cái gì cũng không hiểu!

Trịnh Bảo Châu: …

Tôi thấy anh mới ngu ngơ ấy.

Có điều đạo diễn Cao tạm thời vẫn là đạo diễn của cô, cô không nên quá kiêu ngạo.

Cao Bác Vân: Cô thực sự rất cần một người đại diện, Weibo chính là nơi cô thể hiện bản thân, mọi người có thể nhìn thấy mỗi câu nói, mỗi hoạt động của cô.

Trịnh Bảo Châu: À, tôi hiểu, là xây dựng hình tượng ấy hả?

Nếu chỉ là xây dựng hình tượng thì cô cảm thấy có thể mời Khúc Trực tới làm người đại diện cho cô.

Đương nhiên chắc chắn tiến sĩ Khúc không có thời gian dành cho việc này.

Trịnh Bảo Châu: Chuyện người đại diện tôi sẽ nghĩ kỹ, chắc chắn sau này tôi sẽ không nói lung tung trên weibo đâu, đạo diễn Cao cứ yên tâm. [Mỉm cười]

Cao Bác Vân: Cô không nói tôi cũng quên luôn bản thân chỉ là đạo diễn. [Mỉm cười]

Cao Bác Vân: Vừa hay tôi có một người bạn rất phù hợp, có thể giới thiệu cho cô, ngày mai cô có việc không? Tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt.

Trịnh Bảo Châu: Hả? Bây giờ không phải Tết Nguyên đán sao, người bạn này của anh không nghỉ hả?

Cao Bác Vân: Vậy cô có việc gì, nói thẳng đi. [Mỉm cười]

Trịnh Bảo Châu: Ngày mai tôi hẹn Khúc Trực đi xem nhà.

Cao Bác Vân: Hai người muốn mua nhà tân hôn hả? Không phải cô nói hai người không có gì sao?

Trịnh Bảo Châu: Không phải! Không mua nhà, cậu ấy mua rồi!

Cao Bác Vân: Cái gì cơ? Hai người cũng nhanh đấy. [Mỉm cười]

Trịnh Bảo Châu: …

Mệt rồi, không muốn giải thích nữa.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương